Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 36: Tiểu nghị, mở cửa

Kết quả không ngoài dự liệu, Lôi Nghị rất nhanh lại đắp kín chăn cho hắn.

“Ngoan, đừng lộn xộn. Hiệu quả này không tệ, em xem em đều toát mồ hôi, ủ đến buổi trưa tôi lại đo nhiệt độ cơ thể cho em, nếu như không sốt nữa chúng ta lấy ra một tầng chăn có được hay không?" Lôi Nghị bá đạo lại ôn nhu mở miệng.

Cố Dương không thể làm gì khác hơn là tước vũ khí đầu hàng: “Được…"

“Lúc này mới ngoan." Lôi Nghị giống như dỗ con nít ở trên trán Cố Dương hôn một cái, vỗ nhẹ cánh tay của hắn dỗ hắn ngủ tiếp, “Ngủ đi." (Vâng, qua thì em dỗ anh tắm, nay thì anh dỗ em ngủ =, =)

Cố Dương: “…."

Tổng tài đại nhân anh thực sự không cần thiết như vậy!

Tôi cũng không phải là con nít!

Cố Dương sau đó lại ngủ thiếp đi, thời điểm mơ mơ màng màng được Lôi Nghị ôm lên đến uống mấy lần nước, một giấc liền ngủ thẳng tới ba giờ chiều.

Lôi Nghị cũng nằm ngủ ở bên cạnh, trên thực tế tối hôm qua hai người đều ngủ không ngon, sáng sớm y vội vàng tới trưa, thực sự không chịu nổi mới ngủ ở bên người Cố Dương.

Cả người Cố Dương là mồ hôi, cảm giác đau nhức trên tay chân trái lại đã không còn, ngoại trừ mồ hôi có chút dính dấp ở ngoài, thân thể nhẹ nhõm không ít, chắc là không còn sốt rồi.

Cố Dương cảm giác trong lúc mơ mơ màng màng bị rót không ít nước, thế nhưng hiện tại cơ bản không có mắc tiểu, xem ra đều qua mồ hôi xuất ra ngoài rồi.

Cố Dương trở mình, đem chăn phía trên kéo xuống, Lôi Nghị nghe được động tĩnh cũng tỉnh, thấy Cố Dương vén chăn hơi hơi cau mày, Cố Dương vội nói: “Tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi, khẳng định không còn sốt!"

Lôi Nghị cười cười, xuống giường đi lấy nhiệt kế cầm qua cho hắn.

Lúc chờ Cố Dương đo nhiệt độ cơ thể, Lôi Nghị sờ sờ trán của hắn, quả nhiên không nóng như sáng sớm.

Hai người giằng co lâu như vậy, bữa sáng bữa trưa đều chưa ăn, hiện tại không chỉ là Cố Dương đói, Lôi Nghị cũng đói bụng.

“Hiện tại nấu cơm không còn kịp rồi, tôi gọi món bên ngoài đi, em muốn ăn cái gì?" Lôi Nghị cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện thoại kêu món bên ngoài.

“Tùy tiện đi, tôi không kén."

Trong miệng Cố Dương không có vị gì, không thèm ăn, tùy tiện ăn một chút là được đi.

Vì vậy Lôi Nghị làm chủ kêu món bên ngoài, ấm nóng dễ tiêu bổ dưỡng là chính.

Cố Dương lấy nhiệt kế ra muốn tự chính mình xem bao nhiêu độ, Lôi Nghị đại khái là sợ Cố Dương nói dối, không đợi Cố Dương thấy rõ ràng ni liền cướp đi.

“Ba mươi sáu độ tám."

Không tính là khôi phục bình thường, thế nhưng cũng xác thực không sốt.

Cũng may phát hiện được đúng lúc, Cố Dương vốn có thể chất cũng không tệ, nếu không thực sự duy trì sốt liên tục, vậy lỗi y liền lớn rồi.

Lôi Nghị thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đồng ý cho Cố Dương đem tầng chăn phía trên bỏ ra.

Cố Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cuộc có thể tự do hít thở.

Khi chờ cơm, hai người ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau một hồi, đều nở nụ cười.

Gà bay chó sủa luống cuống tay chân một ngày như thế, thực sự là ngẫm lại đã cảm thấy hài hước.

Cố Dương rất muốn hỏi một câu, còn dùng rượu giả điên đùa giỡn không hả….

Biểu hiện hôm qua của Lôi Nghị thật làm cho hắn dở khóc dở cười. Bất quá ngẫm lại Lôi Nghị sở dĩ liều mạng như vậy cũng là vì công tác, chính hắn cũng từng trải qua giống như vậy, biết đây là thân bất do kỉ, cho nên cũng liền không trách mắng Lôi Nghị nữa.

Thời điểm sáng sớm biết được chính mình phát sốt Lôi Nghị đã kiểm điểm qua.

Vậy cứ như vậy đi…

“Mười hai ngày kế tiếp, tất cả thời gian của tôi đều thuộc về em phân phó." Lôi Nghị cười nói, “Em nói đi chỗ nào liền đi chỗ đó, em nói làm cái gì thì chúng ta làm cái đó."

Hôm qua sau khi hắn bàn bạc giải quyết cái quảng cáo kia, chuyện của công ty có thể không cần để ý đến, hơn nữa trước ngày nghỉ lễ Trung thu và Quốc khánh còn dư lại hai ngày này, vừa vặn mười hai ngày.

“Anh không về nhà qua Trung thu a?" Cố Dương hỏi y, cái ngày lễ này rất đặc thù, tết trung thu nha, ai không muốn cùng người nhà trải qua ở bên nhau?

“Vậy em theo tôi về nhà sao?" Lôi Nghị hỏi ngược lại, có chút mong đợi nhìn Cố Dương.

Cố Dương nghẹn lời, Lôi Nghị nhân tiện nói: “Ba tôi có mẹ tôi bồi, mẹ tôi có ba tôi bồi, cho nên không thiếu một người tôi đây, em bởi vì tôi không thể về nhà bồi người nhà, tôi đây liền ở lại cùng em. Hai ta cùng một chỗ trải qua Trung thu. Nga, không phải hai ta, còn có 1 người."

Lôi Nghị cười nhìn về phía bụng của Cố Dương, cũng không tệ.

Cố Dương rất cảm động, bất quá hắn vẫn kiên trì nói: “Vậy anh cũng phải về nhà một chuyến, nhà anh gần như vậy, không trở về nhà, các bác sẽ mất mác."

Lôi Nghị đáp một tiếng, Cố Dương lại nói: “Dù là về nhà trong chốc lát cũng được, mua chút thực phẩm dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe cho các bác."

“Được, đã biết." Lôi Nghị cười đáp ứng, thầm nghĩ trong lòng, Đại Dương còn rất hiền huệ nha.

“Vậy ngày mai hai ta đi siêu thị shopping, mua hai phần lễ vật, gửi đến nhà em một phần. Em không phải là không thể trở về nhà sao, vừa lúc gửi ít đồ về nhà đền bù một chút." Lôi Nghị tính toán nói.

Cố Dương gật đầu: “Được."

Hắn vốn cũng tính như vậy.

Hai người ở cùng một chỗ có thích hợp hay không, từ trong cuộc sống từng li từng tí là có thể nhìn ra.

Hôm nay xem ra, hắn cùng Lôi Nghị, vẫn là rất thích hợp.

Hai người có rất nhiều quan điểm không mưu mà hợp, về sau ở chung càng thêm dễ dàng. Thường thường một ánh mắt cũng biết ý nghĩ của đối phương. (không mưu mà hợp: không tính trước nhưng lại rất hợp ý nhau)

Món ăn bên ngoài cuối cùng cũng đến rồi.

Lúc này Lôi Nghị ăn như hổ đói, ăn thập phần hăng hái, nhưng ngược lại Cố Dương, cố lắm chỉ ăn được chút thì không muốn động đũa nữa.

Lôi Nghị cũng không ép buộc hắn ăn, đem chén canh nấm cho Cố Dương uống, những thứ khác Cố Dương thực sự không muốn ăn vậy tạm thời trước cứ như vậy đi.

Khẩu vị của người sinh bệnh là tương đối kỳ quái, huống chi vị bên mình còn là một dựng phu sinh bệnh, kỳ quái hơn nữa y cũng có thể tiếp thu.

Hiệu quả trùm chăn đổ mồ hôi không tệ, vào lúc này mồ hôi làm Cố Dương muốn tắm rửa Lôi Nghị ngăn cản hắn, ngẫm lại chuyện tối ngày hôm qua, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là một lần nữa thay đổi một bộ áo ngủ.

Hạ sốt, nhưng Cố Dương còn có những bệnh trạng cảm mạo khác, ho khan, sổ mũi, choáng váng đầu các loại, cho nên sau khi ăn cơm xong thì bất mãn vùi ở trên ghế sô pha không muốn động, Lôi Nghị lột một ít hoa quả cho hắn, Cố Dương ngược lại cầm ăn.

“Nếu không em ngủ tiếp một chút?" Lôi Nghị thấy Cố Dương không có tinh thần, đề nghị.

Cố Dương lắc đầu: “Ngủ quá lâu rồi, ngủ không được."

“Vậy nếu không xem TV một chút đi." Lôi Nghị hiện tại ăn uống no đủ cũng ngủ đủ, sinh lực hồi phục, “Tôi đi siêu thị mua tuyết lê Tứ Xuyên, nấu cho em ăn."

Ngoài ra Trình Minh nói Cố Dương có chút thiếu máu, y còn phải điều chỉnh thực đơn, thuận tiện mua cái gì đó bổ máu chút.

Cảm giác có gia đình chính là không giống như trước, đầu tiên ý thức trách nhiệm liền tăng thêm không ít ni.

Lôi Nghị cảm thán, thay quần áo cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.

Cố Dương dặn dò: “Đừng mua quá nhiều đồ đạc."

“Đã biết."

Lôi Nghị sau khi ra cửa, Cố Dương cũng không chịu ngồi yên, ngủ không muốn ngủ, tắm không thể tắm. Vì vậy hắn đi bộ từ phòng ngủ đến phòng khách, đem quần áo thay đổi hai ngày này của hai người bọn họ dọn dẹp chọn lựa một chút, quăng vào máy giặt giặt sạch.

Quần áo ngày hôm qua Lôi Nghị uống say toàn thân mùi rượu, quần áo hôm nay ra khắp người mồ hôi của chính mình, cũng phải giặt.

Tối qua cùng hôm nay, lượng nước hắn cùng Lôi Nghị uống cũng thật nhiều, nhìn nước trong bình giữ ấm không còn bao nhiêu, Cố Dương một lần nữa rót đầy một bình giữ ấm, sau đó mới ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay cùng Lôi Nghị sống chung ngược lại có tư có vị, bất quá dù sao hắn cũng phải tìm chút chuyện cho mình làm, nếu không mấy tháng sau cứ luôn nhàn rỗi ở nhà như vậy cũng rất nhàm chán.

Nghĩ còn có hai ngày là trung thu rồi, Cố Dương tìm điện thoại di động của mình gọi điện cho người nhà.

“Mẹ, nghỉ lễ con không trở về, không cần quá nhớ con nga!" Cố Dương cười nói.

“Ai nhớ con a!" Mẹ Cố trêu ghẹo một tiếng, nói chuyện phiếm vài câu, “Con một mình ăn tết cũng đừng vắng vẻ, mua chút bánh trung thu thích ăn, gọi mấy người bạn cùng nhau uống chút rượu, ăn ngon chút, đừng bạc đãi chính mình a, mẹ với ba con ở nhà đều có thể chăm sóc cho nhau, con đừng lo lắng cho chúng ta. Chúng ta tự làm bánh trung thu, chờ chừng nào con trở về nhà lúc nào lại ăn trong nhà này, ngày nghỉ tăng ca thì tăng ca, thế nhưng cũng đừng mệt mỏi chính mình a…"

“Dạ, con biết, mẹ cùng ba cũng chú ý thân thể nhiều chút." Cố Dương dặn dò: “Con gửi ít đồ cho nhà, đến lúc đó mẹ cùng ba nhớ nhận là được. Phỏng chừng phải qua hai ngày mới có thể tới ha…"

Tuy rằng còn chưa có mua ni, nhưng nói trước một tiếng cũng không sai.

Dù sao ngày trung thu đó còn gọi điện thoại nữa.

Mẹ Cố than thở: “Đứa nhỏ này lại xài tiền bậy bạ, chúng ta cái gì cũng không thiếu, con có tiền giữ lại tích trữ cho chính mình chút, đừng luôn tiêu tiền cho chúng ta."

“Không tốn bao nhiêu, lễ mà, coi như là gửi cho mẹ cùng ba phí ăn lễ." Cố Dương cười nói, “Hai người cũng ăn ngon chút, Trung thu con lại gọi điện thoại thêm cho hai người."

“Được, con đi làm việc đi, mẹ không quấy rầy con."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dương thở dài một cái.

Cửa ải này rốt cuộc vượt qua.

Kế tiếp sẽ chờ vượt qua cửa ải lễ mừng năm mới.

Cửa đối diện đột nhiên truyền đến âm thanh, Cố Dương sửng sốt một chút, vểnh tai lắng nghe, chẳng lẽ là Lôi Nghị đã trở lại? Này cũng quá nhanh đi?

Thông thường, đi một chuyến siêu thị trở lại thế nào cũng phải nửa tiếng đồng hồ.

“Tiểu Nghị, mở cửa!" Một giọng nữ trung khí mười phần hô.

Cố Dương: “…"

Sẽ không phải là mẹ của Lôi Nghị đi?

“Tiểu Nghị, mẹ tới thăm con, thuận tiện xem chỗ con trùng tu được thế nào, nhanh lên một chút mở cửa a! Mẹ biết con ở nhà ni, hôm nay con cũng không đến công ty." Mẹ Lôi Nghị tiếp tục gõ cửa.

Cố Dương đột nhiên khẩn trương, làm sao bây giờ? Lôi Nghị đi siêu thị rồi, này một chốc, hẳn là vẫn chưa có về ni.

Chìa khóa nhà của Lôi Nghị ở chỗ của mình, vì Lôi Nghị dọn đến ở chỗ này của mình, bên kia trong thời gian ngắn là không định ở ni, hôm nay mẹ Lôi Nghị đột nhiên giết đến tới cửa, cho dù Lôi Nghị từ siêu thị trở về chạm mặt với mẹ y, y vẫn là phải lấy chìa khóa từ chỗ của mình….

Cố Dương a Cố Dương, không có việc gì ngươi nhận chìa khóa của y để làm chi a! Để cho y cầm đều không phải rất tốt sao!

Làm sao bây giờ?!

Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ?!

Không mở cửa, ở nhà giả làm rùa đen rút đầu là vô dụng, hắn cùng Lôi Nghị ở chung không tệ, sau này khẳng định sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ, lúc này không mở cửa, lúc gặp cha mẹ khẳng định liền lộ, chuyện hai người bọn họ ở đối diện cửa không gạt được, đến lúc đó khẳng định liền để lại ấn tượng xấu.

Thế nhưng mở cửa… Phải nói như thế nào?

Chẳng lẽ muốn nói — “Chào dì, con là bạn trai của Lôi Nghị"?

Lão nhân gia chịu được sao?

Đang tự đau khổ, điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, Cố Dương sửng sốt, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện là điện thoại di động của Lôi Nghị, đại khái là bởi vì đi siêu thị, rất nhanh trở lại, cho nên Lôi Nghị không có cầm theo điện thoại.

Này… Nhất định là mẹ Lôi Nghị gọi tới đi?

Cố Dương đi qua cầm điện thoại di động lên, trên màn hình quả nhiên hiển thị ‘Nữ vương đại nhân’.

Đột nhiên cảm giác điện thoại di động thật là nóng tay a thật là nóng tay!
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại