Nhà Có 5 Thằng Anh!
Chương 14: Hàn Khánh anh cũng biết yêu
Trong một căn phòng tối đen không lấy nổi một tia sáng lọt vào. Một cậu bé chân lắm tay bùn nằm tròn trong một góc. Căn phòng quá tối để có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Người cậu run bần bật, phát ra tiếng động "cầm cập" nhẹ trong không gian tĩnh lặng này.
Không một ai đến cả...
Tại sao lại bỏ tôi ở đây...
Tôi sợ tối lắm...
Lạnh lắm...
Ai đó...
Ai cũng được...
Giúp tôi...
Làm ơn...
Làm ơn...
Làm ơn...
"Làm ơn!" Hàn Khánh bật dậy, anh thở phào nhẹ nhõm vì nó chỉ là một cơn ác mộng. Anh dựa vào gối, mặt đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm:"Ánh sáng thật đẹp..."
Anh đi tắm sau đó xuống lầu ăn sáng. Cảm thấy được luồng khí quen thuộc đằng sau mình, anh quay mặt lại, cười tươi rói:"Vare! Sáng tốt lành a!"
Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Khánh, Vare không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi phịch xuống cái sofa kế bên. Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại ngẩm nghĩ gì đó...
6 năm trước.
Tại căn nhà nhỏ quen thuộc, từ bên trong, một bé gái chạt 10 tuổi chạy ra ngoài. Cô bé cười tủm tỉm, chạy về phía cổng, nói:"Vare!!!"
Vare đứng bên ngoài, hắn cười đáp lại:"Tiểu Nhiên!"
Đó là Vare và Tiểu Nhiên lúc còn nhỏ. Hai đứa đi ra ngoài công viên gần nhà chơi với nhau. Bỗng, họ nhìn thấy một đứa trẻ ăn mặc lếch thếch nằm co rúm trong bụi cây. Tiểu Nhiên chạy lại đó, cô hoảng hốt:"Vare! Cứu người!"
Vare vội chạy lại, anh nhìn cậu bé đang co rúm trong đó mà thương xót.
Sau một hồi loay hoay, hai đứa đưa cậu bé về nhà của Tiểu Nhiên vì nó không chịu đến đồn cảnh sát. Trong căn phòng nhỏ, Tiểu Nhiên mở cái cửa sổ ra cho thoáng mát. Những tia nắng nhè nhẹ sưởi ấm cậu bé kia.
"Ấm quá..." Cậu bé kia đưa tay lên những vệt nắng, lầm bầm.
Vare nhìn cậu, hỏi:"Em... Sao lại nằm đó?"
Cậu quay mặt qua nhìn Vare và Tiểu Nhiên. Khuôn mặt cậu thoáng chút buồn, nói:"Tôi...Là Hàn Khánh!"
"Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi!?" Cô hồn nhiên hỏi.
"Tôi...15!" Hàn Khánh ấp úng nói.
Vare nhìn cậu, khẽ cau mày. Một thiếu niên 15 tuổi...Tại sao cơ thể lại yếu như vậy? Còn những vết thương nữa...Cậu ta vậy là sao?
Vare:"Cậu...Vết thương..."
Nghe thế, Hàn Khánh trong vô thức co rúm lại, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Cậu ta chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện đáng sợ. Vare đứng phắt dậy, kéo Hàn Khánh xuống phòng tắm. Tiểu Nhiên thấy thế, nói:"Anh đi đâu thế? Em theo với!" Vare quay mặt lại nhìn cô nhóc nhỏ, cười khổ:"Cái này...Chuyện người lớn...!" Tiểu Nhiên gật đầu cái rụp tỏ ý hiểu. Nhưng mà...Trai với trai...Làm kiểu gì?
Một lúc sau, cậu nhóc lắm bùn kia đã được Vare tắm rửa cẩn thận, trông cũng xinh xắn hẵn ra. Nhìn Hàn Khánh, cô nhóc Tiểu Nhiên cười tủm tỉm:"Oa! Anh đẹp hơn Vare luôn!!!" Nghe thế, Vare đưa mắt nhìn Tiểu Nhiên, vặn vẹo:"Xì! Ý em là anh xấu lắm chứ gì?" Tiểu Nhiên hốt hoảng:"Không! Không! Đối với em, Vare đẹp nhất nha!!!" Vare khẽ cong môi, tạo thành vòng cung tuyệt đẹp. Nhìn hai người trước mặt, Hàn Khánh thoáng chút buồn. Anh nhớ nhà...
"Mà tại sao cậu lại ở trong bụi cây vậy?" Vare nói.
"Tôi...Bố của tôi...Ông ta...Muốn bán tôi!"
Tiểu Nhiên nghe thế, cô chạy lại, ôm chặt lấy anh, vỗ về:"Ngoan! Đừng buồn nha..." Trong một khắc, lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ còn ấm áp hơn cả mặt trời...Và thứ đó chính là cô gái nhỏ của anh.
"Vare! Đi thôi!" Giọng nói của Khánh làm Vare bừng tỉnh, hắn gật đầu một cái, cùng Khánh đi đến trường.
Trên xe
"Khánh." Vare nói.
"Sao?"
"Hồi ấy, hôm mà tôi nói là sắp đi du học. Cậu...Lúc đó...Nói gì vậy?"
Hàn Khánh khẽ cau mày, anh quay mặt về phía cửa xe, nhớ về điều gì đó...
6 năm trước
Sau khi công ty của bố Hàn Khánh đã làm ăn khá hơn, bố anh đưa anh về nhà. Tại căn biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Khánh ngồi trong phòng khách đọc sách. *Cạch*, cánh cửa phòng mở ra, Vare đi vào.
"Khánh!" Vare cười hớn hở.
Hàn Khánh đặt cuốn sách lên bàn, cười đáp lại. Vare ngồi xuống cái ghế đối diện, hắn vui vẻ nói:"Khánh! Tôi sắp được đi du học rồi!" Hàn Khánh ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn Vare, cười tủm tỉm:"Chúc mừng cậu! Vậy khi nào cậu về!?"
"Chắc tầm 2 hay 3 năm..." Nói tới đó, mặt Vare bỗng sầm xuống. Hắn nghiêm túc nhìn Hàn Khánh, nói:"Cậu thì không sao. Nhưng Tiểu Nhiên...Em ấy có lẽ..." Hàn Khánh khẽ nhếch mép:"Đừng lo! Tôi sẽ thay cậu...Làm Tiểu Nhiên hạnh phúc!" Vare đứng phắt dậy, hốt hoảng:"Cậu thích em ấy?" Hàn Khánh dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân. Anh nghênh mặt nói:"Đơn nhiên! Tôi rất thích Tiểu Nhiên...Thích ngay từ ngày đầu tôi gặp cô ấy rồi!"
Nghe thế, Vare nhìn Khánh với ánh mắt lạnh tanh. Hắn không ngờ người bạn tốt của hắn lại là địch thủ của hắn. Vare tiến về phía cửa phòng, hắn quay mặt lại, đưa mắt nhìn Hàn Khánh. Giọng hắn trầm xuống:"Em ấy...Sẽ không bao giờ yêu một người như cậu...!"
"Đến rồi ạ!" Người tài xế nói.
Hàn Khánh mở mắt ra, cậu ta đi cùng Vare vào trong. Đúng vậy, lúc ấy cậu rất thích Tiểu Nhiên. Nhưng vì hắn...Nên cậu nguyện từ bỏ tình yêu của mình! Bởi vì sau khi hắn đi du học, anh đã nhận ra một điều rằng...Anh, rất yêu Vare!
Ha...Nực cười làm sao! Yêu lắm...Nhưng khó lắm! Vare sẽ nghĩ sao khi đột nhiên người bạn thân của mình nói yêu hắn? Cho nên xin lỗi...Bí mật này...Hàn Khánh anh đành chôn giấu đến cuối đời vậy...!
Không một ai đến cả...
Tại sao lại bỏ tôi ở đây...
Tôi sợ tối lắm...
Lạnh lắm...
Ai đó...
Ai cũng được...
Giúp tôi...
Làm ơn...
Làm ơn...
Làm ơn...
"Làm ơn!" Hàn Khánh bật dậy, anh thở phào nhẹ nhõm vì nó chỉ là một cơn ác mộng. Anh dựa vào gối, mặt đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm:"Ánh sáng thật đẹp..."
Anh đi tắm sau đó xuống lầu ăn sáng. Cảm thấy được luồng khí quen thuộc đằng sau mình, anh quay mặt lại, cười tươi rói:"Vare! Sáng tốt lành a!"
Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Khánh, Vare không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi phịch xuống cái sofa kế bên. Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại ngẩm nghĩ gì đó...
6 năm trước.
Tại căn nhà nhỏ quen thuộc, từ bên trong, một bé gái chạt 10 tuổi chạy ra ngoài. Cô bé cười tủm tỉm, chạy về phía cổng, nói:"Vare!!!"
Vare đứng bên ngoài, hắn cười đáp lại:"Tiểu Nhiên!"
Đó là Vare và Tiểu Nhiên lúc còn nhỏ. Hai đứa đi ra ngoài công viên gần nhà chơi với nhau. Bỗng, họ nhìn thấy một đứa trẻ ăn mặc lếch thếch nằm co rúm trong bụi cây. Tiểu Nhiên chạy lại đó, cô hoảng hốt:"Vare! Cứu người!"
Vare vội chạy lại, anh nhìn cậu bé đang co rúm trong đó mà thương xót.
Sau một hồi loay hoay, hai đứa đưa cậu bé về nhà của Tiểu Nhiên vì nó không chịu đến đồn cảnh sát. Trong căn phòng nhỏ, Tiểu Nhiên mở cái cửa sổ ra cho thoáng mát. Những tia nắng nhè nhẹ sưởi ấm cậu bé kia.
"Ấm quá..." Cậu bé kia đưa tay lên những vệt nắng, lầm bầm.
Vare nhìn cậu, hỏi:"Em... Sao lại nằm đó?"
Cậu quay mặt qua nhìn Vare và Tiểu Nhiên. Khuôn mặt cậu thoáng chút buồn, nói:"Tôi...Là Hàn Khánh!"
"Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi!?" Cô hồn nhiên hỏi.
"Tôi...15!" Hàn Khánh ấp úng nói.
Vare nhìn cậu, khẽ cau mày. Một thiếu niên 15 tuổi...Tại sao cơ thể lại yếu như vậy? Còn những vết thương nữa...Cậu ta vậy là sao?
Vare:"Cậu...Vết thương..."
Nghe thế, Hàn Khánh trong vô thức co rúm lại, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Cậu ta chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện đáng sợ. Vare đứng phắt dậy, kéo Hàn Khánh xuống phòng tắm. Tiểu Nhiên thấy thế, nói:"Anh đi đâu thế? Em theo với!" Vare quay mặt lại nhìn cô nhóc nhỏ, cười khổ:"Cái này...Chuyện người lớn...!" Tiểu Nhiên gật đầu cái rụp tỏ ý hiểu. Nhưng mà...Trai với trai...Làm kiểu gì?
Một lúc sau, cậu nhóc lắm bùn kia đã được Vare tắm rửa cẩn thận, trông cũng xinh xắn hẵn ra. Nhìn Hàn Khánh, cô nhóc Tiểu Nhiên cười tủm tỉm:"Oa! Anh đẹp hơn Vare luôn!!!" Nghe thế, Vare đưa mắt nhìn Tiểu Nhiên, vặn vẹo:"Xì! Ý em là anh xấu lắm chứ gì?" Tiểu Nhiên hốt hoảng:"Không! Không! Đối với em, Vare đẹp nhất nha!!!" Vare khẽ cong môi, tạo thành vòng cung tuyệt đẹp. Nhìn hai người trước mặt, Hàn Khánh thoáng chút buồn. Anh nhớ nhà...
"Mà tại sao cậu lại ở trong bụi cây vậy?" Vare nói.
"Tôi...Bố của tôi...Ông ta...Muốn bán tôi!"
Tiểu Nhiên nghe thế, cô chạy lại, ôm chặt lấy anh, vỗ về:"Ngoan! Đừng buồn nha..." Trong một khắc, lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ còn ấm áp hơn cả mặt trời...Và thứ đó chính là cô gái nhỏ của anh.
"Vare! Đi thôi!" Giọng nói của Khánh làm Vare bừng tỉnh, hắn gật đầu một cái, cùng Khánh đi đến trường.
Trên xe
"Khánh." Vare nói.
"Sao?"
"Hồi ấy, hôm mà tôi nói là sắp đi du học. Cậu...Lúc đó...Nói gì vậy?"
Hàn Khánh khẽ cau mày, anh quay mặt về phía cửa xe, nhớ về điều gì đó...
6 năm trước
Sau khi công ty của bố Hàn Khánh đã làm ăn khá hơn, bố anh đưa anh về nhà. Tại căn biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Khánh ngồi trong phòng khách đọc sách. *Cạch*, cánh cửa phòng mở ra, Vare đi vào.
"Khánh!" Vare cười hớn hở.
Hàn Khánh đặt cuốn sách lên bàn, cười đáp lại. Vare ngồi xuống cái ghế đối diện, hắn vui vẻ nói:"Khánh! Tôi sắp được đi du học rồi!" Hàn Khánh ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn Vare, cười tủm tỉm:"Chúc mừng cậu! Vậy khi nào cậu về!?"
"Chắc tầm 2 hay 3 năm..." Nói tới đó, mặt Vare bỗng sầm xuống. Hắn nghiêm túc nhìn Hàn Khánh, nói:"Cậu thì không sao. Nhưng Tiểu Nhiên...Em ấy có lẽ..." Hàn Khánh khẽ nhếch mép:"Đừng lo! Tôi sẽ thay cậu...Làm Tiểu Nhiên hạnh phúc!" Vare đứng phắt dậy, hốt hoảng:"Cậu thích em ấy?" Hàn Khánh dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân. Anh nghênh mặt nói:"Đơn nhiên! Tôi rất thích Tiểu Nhiên...Thích ngay từ ngày đầu tôi gặp cô ấy rồi!"
Nghe thế, Vare nhìn Khánh với ánh mắt lạnh tanh. Hắn không ngờ người bạn tốt của hắn lại là địch thủ của hắn. Vare tiến về phía cửa phòng, hắn quay mặt lại, đưa mắt nhìn Hàn Khánh. Giọng hắn trầm xuống:"Em ấy...Sẽ không bao giờ yêu một người như cậu...!"
"Đến rồi ạ!" Người tài xế nói.
Hàn Khánh mở mắt ra, cậu ta đi cùng Vare vào trong. Đúng vậy, lúc ấy cậu rất thích Tiểu Nhiên. Nhưng vì hắn...Nên cậu nguyện từ bỏ tình yêu của mình! Bởi vì sau khi hắn đi du học, anh đã nhận ra một điều rằng...Anh, rất yêu Vare!
Ha...Nực cười làm sao! Yêu lắm...Nhưng khó lắm! Vare sẽ nghĩ sao khi đột nhiên người bạn thân của mình nói yêu hắn? Cho nên xin lỗi...Bí mật này...Hàn Khánh anh đành chôn giấu đến cuối đời vậy...!
Tác giả :
Gạo