Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 67: Thêm chút giá tiền
Sai dịch lưu lại cuối cùng này trực tiếp nhìn Diệp Căn quỳ hai canh giờ, lại cảnh cáo một phen mới quay trở về.
Quách thị nhìn người đi, lập tức chạy tới, ôm lấy nhi tử của mình, nhi một tiếng thịt một tiếng khóc không ngừng, Diệp lão đầu bị khóc phiền lòng, lớn tiếng nói: “Được rồi! Khóc gì mà khóc! Hắn nên được! Sự tình không biết rõ, cứ tới đây nói, giờ thì hay rồi, hắn cũng nên chịu một giáo huấn, nếu người ta có thể khiến cho Huyện thái gia nghe lời người ta, sao đại nha đầu bọn họ có thể bố trí nổi?"
Quách thị nghe xong mắng: “Bây giờ ông nói thật dễ nghe, ban đầu không phải ông cũng đồng ý sao? Bây giờ ra lỗi, chính là Căn nhi không đúng rồi! Căn nhi còn quỳ thời gian dài như vậy đó, đã sắp trầy trụa, ông không nhìn thấy con bị tội hả. Còn mấy nhi tử tốt của ông nữa, nhìn thấy Căn nhi chịu tội, bọn họ vui mừng đúng không, ta không tha cho chúng!"
Diệp lão đầu nói: “Bà cứ giày vò đi, đừng lại trêu chọc người tới đây, đến lúc đó đã có thể không phải đơn giản như vậy! Về sau ít ở không đi gây sự đi, chỉ riêng đại nha đầu bên kia có quen biết với Tề công tư, cũng đủ cho chúng ta chịu rồi! Được rồi, ta thấy Căn nhi chính là còn chưa thành gia náo loạn, nếu người đã định xuống, sớm cho hắn thành hôn đi! Tránh cho ngày ngày đi trong huyện lắc lư."
Quách thị nghe xong nói: “Căn nhi của ta còn phải tham gia thi huyện đấy. Chờ qua thi huyện lại nói."
Diệp lão đầu nghe xong lắc đầu: “Trước thành thân, năm nay hắn như vậy có thể tham gia thi huyện, đắc tội với thân thích của Huyện thái gia, nói không chừng liền bị nhớ thương tên, đến lúc đó lại thi không đậu, người nhà bên kia không đồng ý phải làm sao?"
Quách thị hỏi: “Tề công tử này chắc sẽ không đi cáo trạng đi." Quách thị nhìn tính tình Tề công tử, chắc không ôm thù oán với mình, không thể có khả năng còn đặc biệt nói một tiếng với Huyện thái gia.
“Cẩn thận không có sai lầm lớn, chuyện như vậy qua một năm, đoán chừng Huyện thái gia không nhớ chuyện này rồi, hơn nữa Huyện thái gia cũng không phải vẫn là người kia, đợi tiếng gió không căng, lại đi thi, lão tứ học nhiều hơn một năm, có nắm chắc hơn. Thành hôn trước, người chững chạc, đều tốt hơn gì đó? Chuyện như vậy bà nhanh chóng đi xử lý, còn nữa, về sau đừng luôn gây phiền phức cho mấy đứa nó, lão tứ một mình về sau cuộc sống còn dài mà, đến lúc đó huynh đệ này đều xa cách hắn, cũng không có ai giúp hắn rồi. Hai người chúng ta cũng không thể đi theo lão tứ cả đời, dù sao cũng nên chừa cho hắn chút đường lui."
Diệp lão đầu tận tình khuyên bảo, Quách thị cuối cùng nghe lọt vào được một ít, nhưng mà trong lòng bà đều không cho rằng ba người kia có thể giúp đỡ lão tứ điều gì, dù sao đều kém Căn nhi của mình, chờ Căn nhi thành tú tài, vậy càng không bằng một đầu ngón tay của bọn họ. Về sau bà còn lâu mới dựa vào ba người kia, mình có nhi tử đọc sách mạnh hơn bất cứ điều gì.
Phong Nhất Phàm ăn cơm trong nhà Lập Hạ, mắt thấy sắc trời đã dần dần tối, ở lại chỗ này qua một đêm, không để ý cũng đi theo Lập Hạ xem ao cá, nghe Lập Hạ nói rất nhiều, cảm thấy hiện giờ Lập Hạ làm đương gia quả thật không tệ, hơn nữa nhị cữu còn trồng cây hạt dẻ trên núi kia, qua mấy năm nữa lại là một món thu vào.
“Về sau bên kia có chuyện gì, thái độ của đệ cứng rắn một chút, thật sự không giải quyết được, phải đi trong nhà tìm ca đi." Phong Nhất Phàm nói với Lập Hạ.
Lập Hạ gật đầu, ngày hôm sau lúc Phong Nhất Phàm đi, Ngô thị lại đưa cho hắn một giỏ đồ: “Đều là rau cỏ tự tay chúng ta trồng, các ngươi ở trong thành, thứ gì đều phải mua, ăn cái này mới mẻ chút."
Chính là Lưu thị và Hách thị cũng tới đây đưa đồ cho Phong Nhất Phàm, Phong Nhất Phàm cũng không khách hí, cười cầm đi.
Hách thị nhìn xe ngựa của Phong Nhất Phàm đi xa, cười nói với Lưu thị và Ngô thị: “Nhất Phàm là một oa nhi tốt như vậy, cũng không biết về sau tìm nàng dâu như thế nào."
Vậy về sau cưới nàng dâu, nếu quan hệ với bọn họ không tốt, thân thích này liền không dễ đi rồi. Bọn họ rất rõ ràng uy lực của lời nói bên gối, mặc dù bản thân bọn họ thổi lời nói bên gối không quá có lực, nhưng Quách thị người ta nói lời bên gối nhiều năm như vậy cũng có lực như thế.
Nhưng mà chuyện ngày hôm qua, khiến Hách thị buổi tối ngủ cũng đều muốn cười tỉnh quả thật đại khoái lòng người.
Lưu thị nghe xong lời Hách thị nói, trong lòng không khỏi vừa động, nhà nương nàng còn có một cháu gái, chính là tuổi phải lập gia đình, nếu như bàn cho Nhất Phàm? Nam nhân của mình và đại cô còn cách một tầng, kém xa tít tắp lão nhị bọn họ, chính là lão tam cũng không bằng, nếu như có thể thân càng thêm thân, đó không phải tốt hơn?
Nhưng mà điều kiện của Phong gia tốt hơn nhà mẹ mình, không chắc sẽ để ý, Lưu thị nghĩ, đến lúc đó dò hỏi ý tứ của đại cô một chút, đều là cơ hội đúng không?
Đảo mắt đã tới đầu hè rồi, mà cá trong ao cá của Lập Hạ vào đầu hè này đã bắt đầu cung ứng, khi lần đầu tiên Tôn quản sự đến đây, nhìn cá Lập Hạ nuôi, rất vui mừng, không có bên này cung ứng cá một đoạn thời gian trước mùa xuân, người trong phủ bọn họ đều mua cá ở trong sông, nếu không chính là tốn giá tiền cao mua từ bên phủ thành kia về, chính là mình cũng không thể kiếm nhiều tiền một chút từ trong đó, còn tưởng rằng Diệp gia bên này ít nhất phải chờ qua mùa hạ mới có thể cung cấp cá, không ngờ sớm như vậy, mình cũng bớt chuyện, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền lời chút từ bên trong.
Vì hợp tác lâu dài, Tôn quản sự nói: “Cá này của ngươi có sớm, ta đã nói một chút với lão gia trong phủ rồi, có thể nâng giá cá lên một ít không."
Lập Hạ vội cười nói: “Vậy thì cám ơn Tôn quản sự rồi!"
Vốn Lập Hạ cũng muốn thương lượng với Tôn quản sự xem có thể nâng giá tiền lên một chút không, giờ phút này cá trưởng thành trong ao cá của hắn cũng có một phần, cho ăn này nọ cũng rất để tâm, không tăng giá cũng có phần không nói được, không ngờ Tôn quản sự lại nhắc tới trước mình, quả nhiên là làm quản sự ở gia đình giàu có.
Mà còn Tôn quản sự, vốn tiền trong phủ cho đều cao hơn giá tiền cá, nói như bây giờ, một là mình không tốn tiền, thứ hai cũng khiến cho Diệp Lập Hạ này nhận ân tình của mình, thứ ba, mình mua cá còn kiếm nhiều hơn một chút khi mua ở phủ thành, nhiều chỗ tốt như vậy, hắn không làm mới là lạ đó. Vì vậy, hai bên đều hài lòng.
“Cũng không biết khi nào cha trở về." Diệp Tiểu Kiều nói thầm trong lòng, hiện giờ tất cả mọi người đều mong đợi Diệp Trụ trở lại, cho dù một đồng tiền cũng không kiếm được, chỉ cần bình an trở về là được.
Có con gà mái trong nhà mấy ngày nay có phần không thích hợp, Diệp Tiểu Kiều còn tưởng bị gà toi rồi, hơi hốt hoảng, hiện giờ không giống như hiện đại, bệnh gà toi có thể dự phòng, trực tiếp tiêm là được, lúc này bị bệnh gà toi, chính là chết một mảng lớn, căn bản không cần ngươi tìm cách.
Nhưng mà Ngô thị nhìn cười nói: “Con gà này muốn ấp trứng rồi."
Gà mái ở nông thôn đến một thời gian nhất định, sẽ xuất hiện đủ loại tình huống muốn muốn ấp trứng, nếu như ngươi không muốn cho nó ấp trứng, chính là bắt lấy con gà, thỉnh thoảng nhúng đầu gà vào trong nước, mấy ngày nữa sẽ tốt, mặc dù là tàn nhẫn đối với gà mái, thế nhưng không có cách nào, nhưng mà Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới, nếu gà mái nhà mình có thể ấp trứng rồi, vậy thì ấp một ổ, hơn nữa nàng còn muốn ấp vịt con đó, nước sông đầu thôn cũng không thể lãng phí một cách vô ích đúng không?
Ngô thị nghe xong nói: “Cũng được, nương đi nhà Xuân Sinh xem một chút, xem bọn họ có trứng vịt đó không." Nhà Xuân Sinh có mấy con vịt, mỗi ngày chạy tới bờ sông cũng không quản, buổi tối con vịt này sẽ tự chạy về nhà.
Ngô thị nói làm thì làm ngay, tự cầm tiền, đi tới cửa nhà Xuân Sinh, nương Xuân Sinh nhìn thấy Ngô thị, cười nói: “Hôm nay ngươi có rảnh rỗi tới nhà của ta? Vị kia nhà ngươi vẫn chưa về à."
Ngô thị cũng cười nói: “Đúng vậy, đi theo đại tỷ và tỷ phu của ta, còn phải một đoạn thời gian. Hôm nay ta tới đây muốn mua chút trứng vịt, gà mái nhà muốn ấp, vừa đúng cũng ấp mấy con vịt."
Đây đều là chuyện nhỏ, trứng vịt nhà Xuân Sinh người trong thôn muốn mua đều sẽ tới đây, nương Xuân Sinh tự nhiên sẽ làm ổn thỏa. Hai người đều ở dưới mặt trời nhìn trứng vịt, ở chỗ đó có điểm đen chính là có thể ấp ra, không có thì không được.
Nương Xuân Sinh nói chuyện phiếm với Ngô thị, “Các ngươi chuyển ra một năm, mạnh hơn trước kia nhiều, đã sớm nên ở riêng, một nhóm người ở chung một chỗ như vậy, thật không có chỗ tốt gì, nhìn xem, Lập Hạ nhà ngươi hiện giờ có bản lĩnh, ngươi cũng có thể hưởng phúc!"
“Nó cũng chỉ suy nghĩ bậy bạ, phòng ở trong nhà đều như vậy, cái gì cũng không có, ngay cả một chút ruộng nước cũng không có, hưởng phúc còn phải chờ mấy năm." Nhưng mà có người khen nhi tử của nàng, Ngô thị vui mừng, nhưng làm người phải khiêm tốn, đạo lý này Ngô thị vẫn hiểu, cố hết sức không biểu hiện ra dáng vẻ rất ý vị.
Nương Xuân Sinh cười nói: “Ngươi ấy, chính là quá khiêm nhường, ta ước gì có oa tử tốt như Lập Hạ, ta ngủ cũng cười tỉnh, hiện giờ mấy oa tử nhà ngươi, ở trong thôn chúng ta ai nói không tốt chứ, dù sao về sau ngươi chờ hưởng phúc của các oa tử đi, mấy ngày trước, có mấy chiếc xe ngựa đi tới trong viện lão gia tử ngươi, không có chuyện gì chứ." Mọi người đều biết chuyện như vậy, trong lòng đều tò mò, nhưng mà cũng không có ai dám đi lên trước nhìn, cho nên nương Xuân Sinh thấy Ngô thị liền muốn hỏi một chút.
Chỉ có điều đây dù sao cũng là việc xấu trong nhà Diệp gia, Ngô thị chắc chắn sẽ không nói, liền nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là cháu ngoại trong thành tới một chuyến."
Nương Xuân Sinh thấy Ngô thị nói như vậy, cũng biết nàng không muốn nhiều lời, nàng cũng không phải người truy vấn ngọn nguồn, liền dời đề tài đi: “Lập Hạ nhà ngươi cũng mười lăm đi, ta nhớ được nhỏ hơn Xuân Sinh nhà ta hai tuổi, có để ý cô nương chưa?"
Đây là hỏi thăm vân đề nàng dâu của Lập Hạ, Ngô thị nói: “Nó còn nhỏ, lại nói tình huống nhà ta bây giờ, mới ở riêng không bao lâu, cái gì cũng phải từ từ kiếm ra, tiền cưới vợ cũng không có, vẫn phải chờ mấy năm thôi."
“Cũng đúng, chờ vài năm, nhà các ngươi tốt rồi, đến lúc đó chắc bà mai phải dẫm hỏng ngưỡng cửa các ngươi."
Lại hàn huyên một lát với nương Xuân Sinh, trứng vịt cũng chọn xong, Ngô thị trả tiền, liền bưng trứng vịt rời đi, nương Xuân Sinh cảm thấy hơi đáng tiếc, nàng còn định giới thiệu một thân thích của mình cho Lập Hạ, bởi vì nương Xuân Sinh cảm thấy về sau Lập Hạ nhất định có tiền đồ, cho nên hôm nay mới dò xét mấy câu, không ngờ người ta vốn không có ý tứ ở phương diện này, chỉ có thể thôi.
Con gà mái kia ấp trứng, cuối cùng yên tĩnh ngây ngốc xuống, mà bên chính phòng kia cũng bắt đầu chuẩn bị đại sự Diệp Căn thành thân.
Đầu tiên là Quách thị khiến mấy con dâu tới trợ giúp làm tiệc rượu, nhưng mà mấy con dâu trải qua chuyện lần trước, tìm khắp lấy cớ nói không rảnh, nếu như ngày thường, Quách thị nhất định muốn khóc mắng, nhưng trải qua chuyện kia, bà sợ Tề công tử trong thành đó lại qua tìm phiền toái, cũng không dám như vậy nữa. Hơn nữa còn là đại hỷ sự của nhi tử ruột, bà không muốn trước liền hò hét ầm ĩ, huống chi trong tay bà còn đủ tiền mời đầu bếp làm tiệc mừng tới trợ giúp rồi.
Một lần cứng rắn, thật sự khiến mấy chị em bạn dâu nếm được chỗ tốt, bên chỗ Ngô thị là Diệp Trụ không có ở đây, nàng vốn không thích bên kia hễ kêu là đến, lần này chính là không muốn mỗi ngày làm việc, còn không được chỗ tốt, hơn nữa hiện giờ việc này đều mời đầu bếp làm tiệc mừng đến làm, đã đơn giản lại thoải mái, bằng gì muốn bọn họ mệt chết mệt sống làm việc? Vốn đều ở riêng rồi, còn làm những chuyện loạn này, là chuyện người bị phiền.
Tiểu Phượng nói với tiểu Kiều: “Vẫn là nương chúng ta tốt, nếu là cha, đoán chừng đã sớm đi qua hỗ trợ rồi."
Tiểu Kiều gật đầu, cái này cũng đúng, ai mà không nóng nảy, để cho người khác lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt, còn phải làm trâu làm ngựa cho người ta? Vậy chẳng phải tự mình tìm khổ sao? Cũng không phải có bệnh!
Nhưng mà nói như vậy, Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới, sao lại cong queo mắng cha mình có bệnh chứ, thật sự không nên.
Cho dù cha hơi ngu hiếu, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều. Bên kia đúng là cắt đứt xương còn liền gân, không phải ngươi nói một đao cắt đứt là một đao cắt đứt, dù sao kia có máu mủ tình thân, nhưng bọn họ cũng phải có ranh giới cuối cùng, không thể không có nguyên tắc nghe lời người chính phòng nói, không đúng thì không thể đồng ý. Bây giờ cha đã có chút thay đổi, còn phải tiếp tục hướng dẫn.
Quách thị nhìn người đi, lập tức chạy tới, ôm lấy nhi tử của mình, nhi một tiếng thịt một tiếng khóc không ngừng, Diệp lão đầu bị khóc phiền lòng, lớn tiếng nói: “Được rồi! Khóc gì mà khóc! Hắn nên được! Sự tình không biết rõ, cứ tới đây nói, giờ thì hay rồi, hắn cũng nên chịu một giáo huấn, nếu người ta có thể khiến cho Huyện thái gia nghe lời người ta, sao đại nha đầu bọn họ có thể bố trí nổi?"
Quách thị nghe xong mắng: “Bây giờ ông nói thật dễ nghe, ban đầu không phải ông cũng đồng ý sao? Bây giờ ra lỗi, chính là Căn nhi không đúng rồi! Căn nhi còn quỳ thời gian dài như vậy đó, đã sắp trầy trụa, ông không nhìn thấy con bị tội hả. Còn mấy nhi tử tốt của ông nữa, nhìn thấy Căn nhi chịu tội, bọn họ vui mừng đúng không, ta không tha cho chúng!"
Diệp lão đầu nói: “Bà cứ giày vò đi, đừng lại trêu chọc người tới đây, đến lúc đó đã có thể không phải đơn giản như vậy! Về sau ít ở không đi gây sự đi, chỉ riêng đại nha đầu bên kia có quen biết với Tề công tư, cũng đủ cho chúng ta chịu rồi! Được rồi, ta thấy Căn nhi chính là còn chưa thành gia náo loạn, nếu người đã định xuống, sớm cho hắn thành hôn đi! Tránh cho ngày ngày đi trong huyện lắc lư."
Quách thị nghe xong nói: “Căn nhi của ta còn phải tham gia thi huyện đấy. Chờ qua thi huyện lại nói."
Diệp lão đầu nghe xong lắc đầu: “Trước thành thân, năm nay hắn như vậy có thể tham gia thi huyện, đắc tội với thân thích của Huyện thái gia, nói không chừng liền bị nhớ thương tên, đến lúc đó lại thi không đậu, người nhà bên kia không đồng ý phải làm sao?"
Quách thị hỏi: “Tề công tử này chắc sẽ không đi cáo trạng đi." Quách thị nhìn tính tình Tề công tử, chắc không ôm thù oán với mình, không thể có khả năng còn đặc biệt nói một tiếng với Huyện thái gia.
“Cẩn thận không có sai lầm lớn, chuyện như vậy qua một năm, đoán chừng Huyện thái gia không nhớ chuyện này rồi, hơn nữa Huyện thái gia cũng không phải vẫn là người kia, đợi tiếng gió không căng, lại đi thi, lão tứ học nhiều hơn một năm, có nắm chắc hơn. Thành hôn trước, người chững chạc, đều tốt hơn gì đó? Chuyện như vậy bà nhanh chóng đi xử lý, còn nữa, về sau đừng luôn gây phiền phức cho mấy đứa nó, lão tứ một mình về sau cuộc sống còn dài mà, đến lúc đó huynh đệ này đều xa cách hắn, cũng không có ai giúp hắn rồi. Hai người chúng ta cũng không thể đi theo lão tứ cả đời, dù sao cũng nên chừa cho hắn chút đường lui."
Diệp lão đầu tận tình khuyên bảo, Quách thị cuối cùng nghe lọt vào được một ít, nhưng mà trong lòng bà đều không cho rằng ba người kia có thể giúp đỡ lão tứ điều gì, dù sao đều kém Căn nhi của mình, chờ Căn nhi thành tú tài, vậy càng không bằng một đầu ngón tay của bọn họ. Về sau bà còn lâu mới dựa vào ba người kia, mình có nhi tử đọc sách mạnh hơn bất cứ điều gì.
Phong Nhất Phàm ăn cơm trong nhà Lập Hạ, mắt thấy sắc trời đã dần dần tối, ở lại chỗ này qua một đêm, không để ý cũng đi theo Lập Hạ xem ao cá, nghe Lập Hạ nói rất nhiều, cảm thấy hiện giờ Lập Hạ làm đương gia quả thật không tệ, hơn nữa nhị cữu còn trồng cây hạt dẻ trên núi kia, qua mấy năm nữa lại là một món thu vào.
“Về sau bên kia có chuyện gì, thái độ của đệ cứng rắn một chút, thật sự không giải quyết được, phải đi trong nhà tìm ca đi." Phong Nhất Phàm nói với Lập Hạ.
Lập Hạ gật đầu, ngày hôm sau lúc Phong Nhất Phàm đi, Ngô thị lại đưa cho hắn một giỏ đồ: “Đều là rau cỏ tự tay chúng ta trồng, các ngươi ở trong thành, thứ gì đều phải mua, ăn cái này mới mẻ chút."
Chính là Lưu thị và Hách thị cũng tới đây đưa đồ cho Phong Nhất Phàm, Phong Nhất Phàm cũng không khách hí, cười cầm đi.
Hách thị nhìn xe ngựa của Phong Nhất Phàm đi xa, cười nói với Lưu thị và Ngô thị: “Nhất Phàm là một oa nhi tốt như vậy, cũng không biết về sau tìm nàng dâu như thế nào."
Vậy về sau cưới nàng dâu, nếu quan hệ với bọn họ không tốt, thân thích này liền không dễ đi rồi. Bọn họ rất rõ ràng uy lực của lời nói bên gối, mặc dù bản thân bọn họ thổi lời nói bên gối không quá có lực, nhưng Quách thị người ta nói lời bên gối nhiều năm như vậy cũng có lực như thế.
Nhưng mà chuyện ngày hôm qua, khiến Hách thị buổi tối ngủ cũng đều muốn cười tỉnh quả thật đại khoái lòng người.
Lưu thị nghe xong lời Hách thị nói, trong lòng không khỏi vừa động, nhà nương nàng còn có một cháu gái, chính là tuổi phải lập gia đình, nếu như bàn cho Nhất Phàm? Nam nhân của mình và đại cô còn cách một tầng, kém xa tít tắp lão nhị bọn họ, chính là lão tam cũng không bằng, nếu như có thể thân càng thêm thân, đó không phải tốt hơn?
Nhưng mà điều kiện của Phong gia tốt hơn nhà mẹ mình, không chắc sẽ để ý, Lưu thị nghĩ, đến lúc đó dò hỏi ý tứ của đại cô một chút, đều là cơ hội đúng không?
Đảo mắt đã tới đầu hè rồi, mà cá trong ao cá của Lập Hạ vào đầu hè này đã bắt đầu cung ứng, khi lần đầu tiên Tôn quản sự đến đây, nhìn cá Lập Hạ nuôi, rất vui mừng, không có bên này cung ứng cá một đoạn thời gian trước mùa xuân, người trong phủ bọn họ đều mua cá ở trong sông, nếu không chính là tốn giá tiền cao mua từ bên phủ thành kia về, chính là mình cũng không thể kiếm nhiều tiền một chút từ trong đó, còn tưởng rằng Diệp gia bên này ít nhất phải chờ qua mùa hạ mới có thể cung cấp cá, không ngờ sớm như vậy, mình cũng bớt chuyện, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền lời chút từ bên trong.
Vì hợp tác lâu dài, Tôn quản sự nói: “Cá này của ngươi có sớm, ta đã nói một chút với lão gia trong phủ rồi, có thể nâng giá cá lên một ít không."
Lập Hạ vội cười nói: “Vậy thì cám ơn Tôn quản sự rồi!"
Vốn Lập Hạ cũng muốn thương lượng với Tôn quản sự xem có thể nâng giá tiền lên một chút không, giờ phút này cá trưởng thành trong ao cá của hắn cũng có một phần, cho ăn này nọ cũng rất để tâm, không tăng giá cũng có phần không nói được, không ngờ Tôn quản sự lại nhắc tới trước mình, quả nhiên là làm quản sự ở gia đình giàu có.
Mà còn Tôn quản sự, vốn tiền trong phủ cho đều cao hơn giá tiền cá, nói như bây giờ, một là mình không tốn tiền, thứ hai cũng khiến cho Diệp Lập Hạ này nhận ân tình của mình, thứ ba, mình mua cá còn kiếm nhiều hơn một chút khi mua ở phủ thành, nhiều chỗ tốt như vậy, hắn không làm mới là lạ đó. Vì vậy, hai bên đều hài lòng.
“Cũng không biết khi nào cha trở về." Diệp Tiểu Kiều nói thầm trong lòng, hiện giờ tất cả mọi người đều mong đợi Diệp Trụ trở lại, cho dù một đồng tiền cũng không kiếm được, chỉ cần bình an trở về là được.
Có con gà mái trong nhà mấy ngày nay có phần không thích hợp, Diệp Tiểu Kiều còn tưởng bị gà toi rồi, hơi hốt hoảng, hiện giờ không giống như hiện đại, bệnh gà toi có thể dự phòng, trực tiếp tiêm là được, lúc này bị bệnh gà toi, chính là chết một mảng lớn, căn bản không cần ngươi tìm cách.
Nhưng mà Ngô thị nhìn cười nói: “Con gà này muốn ấp trứng rồi."
Gà mái ở nông thôn đến một thời gian nhất định, sẽ xuất hiện đủ loại tình huống muốn muốn ấp trứng, nếu như ngươi không muốn cho nó ấp trứng, chính là bắt lấy con gà, thỉnh thoảng nhúng đầu gà vào trong nước, mấy ngày nữa sẽ tốt, mặc dù là tàn nhẫn đối với gà mái, thế nhưng không có cách nào, nhưng mà Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới, nếu gà mái nhà mình có thể ấp trứng rồi, vậy thì ấp một ổ, hơn nữa nàng còn muốn ấp vịt con đó, nước sông đầu thôn cũng không thể lãng phí một cách vô ích đúng không?
Ngô thị nghe xong nói: “Cũng được, nương đi nhà Xuân Sinh xem một chút, xem bọn họ có trứng vịt đó không." Nhà Xuân Sinh có mấy con vịt, mỗi ngày chạy tới bờ sông cũng không quản, buổi tối con vịt này sẽ tự chạy về nhà.
Ngô thị nói làm thì làm ngay, tự cầm tiền, đi tới cửa nhà Xuân Sinh, nương Xuân Sinh nhìn thấy Ngô thị, cười nói: “Hôm nay ngươi có rảnh rỗi tới nhà của ta? Vị kia nhà ngươi vẫn chưa về à."
Ngô thị cũng cười nói: “Đúng vậy, đi theo đại tỷ và tỷ phu của ta, còn phải một đoạn thời gian. Hôm nay ta tới đây muốn mua chút trứng vịt, gà mái nhà muốn ấp, vừa đúng cũng ấp mấy con vịt."
Đây đều là chuyện nhỏ, trứng vịt nhà Xuân Sinh người trong thôn muốn mua đều sẽ tới đây, nương Xuân Sinh tự nhiên sẽ làm ổn thỏa. Hai người đều ở dưới mặt trời nhìn trứng vịt, ở chỗ đó có điểm đen chính là có thể ấp ra, không có thì không được.
Nương Xuân Sinh nói chuyện phiếm với Ngô thị, “Các ngươi chuyển ra một năm, mạnh hơn trước kia nhiều, đã sớm nên ở riêng, một nhóm người ở chung một chỗ như vậy, thật không có chỗ tốt gì, nhìn xem, Lập Hạ nhà ngươi hiện giờ có bản lĩnh, ngươi cũng có thể hưởng phúc!"
“Nó cũng chỉ suy nghĩ bậy bạ, phòng ở trong nhà đều như vậy, cái gì cũng không có, ngay cả một chút ruộng nước cũng không có, hưởng phúc còn phải chờ mấy năm." Nhưng mà có người khen nhi tử của nàng, Ngô thị vui mừng, nhưng làm người phải khiêm tốn, đạo lý này Ngô thị vẫn hiểu, cố hết sức không biểu hiện ra dáng vẻ rất ý vị.
Nương Xuân Sinh cười nói: “Ngươi ấy, chính là quá khiêm nhường, ta ước gì có oa tử tốt như Lập Hạ, ta ngủ cũng cười tỉnh, hiện giờ mấy oa tử nhà ngươi, ở trong thôn chúng ta ai nói không tốt chứ, dù sao về sau ngươi chờ hưởng phúc của các oa tử đi, mấy ngày trước, có mấy chiếc xe ngựa đi tới trong viện lão gia tử ngươi, không có chuyện gì chứ." Mọi người đều biết chuyện như vậy, trong lòng đều tò mò, nhưng mà cũng không có ai dám đi lên trước nhìn, cho nên nương Xuân Sinh thấy Ngô thị liền muốn hỏi một chút.
Chỉ có điều đây dù sao cũng là việc xấu trong nhà Diệp gia, Ngô thị chắc chắn sẽ không nói, liền nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là cháu ngoại trong thành tới một chuyến."
Nương Xuân Sinh thấy Ngô thị nói như vậy, cũng biết nàng không muốn nhiều lời, nàng cũng không phải người truy vấn ngọn nguồn, liền dời đề tài đi: “Lập Hạ nhà ngươi cũng mười lăm đi, ta nhớ được nhỏ hơn Xuân Sinh nhà ta hai tuổi, có để ý cô nương chưa?"
Đây là hỏi thăm vân đề nàng dâu của Lập Hạ, Ngô thị nói: “Nó còn nhỏ, lại nói tình huống nhà ta bây giờ, mới ở riêng không bao lâu, cái gì cũng phải từ từ kiếm ra, tiền cưới vợ cũng không có, vẫn phải chờ mấy năm thôi."
“Cũng đúng, chờ vài năm, nhà các ngươi tốt rồi, đến lúc đó chắc bà mai phải dẫm hỏng ngưỡng cửa các ngươi."
Lại hàn huyên một lát với nương Xuân Sinh, trứng vịt cũng chọn xong, Ngô thị trả tiền, liền bưng trứng vịt rời đi, nương Xuân Sinh cảm thấy hơi đáng tiếc, nàng còn định giới thiệu một thân thích của mình cho Lập Hạ, bởi vì nương Xuân Sinh cảm thấy về sau Lập Hạ nhất định có tiền đồ, cho nên hôm nay mới dò xét mấy câu, không ngờ người ta vốn không có ý tứ ở phương diện này, chỉ có thể thôi.
Con gà mái kia ấp trứng, cuối cùng yên tĩnh ngây ngốc xuống, mà bên chính phòng kia cũng bắt đầu chuẩn bị đại sự Diệp Căn thành thân.
Đầu tiên là Quách thị khiến mấy con dâu tới trợ giúp làm tiệc rượu, nhưng mà mấy con dâu trải qua chuyện lần trước, tìm khắp lấy cớ nói không rảnh, nếu như ngày thường, Quách thị nhất định muốn khóc mắng, nhưng trải qua chuyện kia, bà sợ Tề công tử trong thành đó lại qua tìm phiền toái, cũng không dám như vậy nữa. Hơn nữa còn là đại hỷ sự của nhi tử ruột, bà không muốn trước liền hò hét ầm ĩ, huống chi trong tay bà còn đủ tiền mời đầu bếp làm tiệc mừng tới trợ giúp rồi.
Một lần cứng rắn, thật sự khiến mấy chị em bạn dâu nếm được chỗ tốt, bên chỗ Ngô thị là Diệp Trụ không có ở đây, nàng vốn không thích bên kia hễ kêu là đến, lần này chính là không muốn mỗi ngày làm việc, còn không được chỗ tốt, hơn nữa hiện giờ việc này đều mời đầu bếp làm tiệc mừng đến làm, đã đơn giản lại thoải mái, bằng gì muốn bọn họ mệt chết mệt sống làm việc? Vốn đều ở riêng rồi, còn làm những chuyện loạn này, là chuyện người bị phiền.
Tiểu Phượng nói với tiểu Kiều: “Vẫn là nương chúng ta tốt, nếu là cha, đoán chừng đã sớm đi qua hỗ trợ rồi."
Tiểu Kiều gật đầu, cái này cũng đúng, ai mà không nóng nảy, để cho người khác lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt, còn phải làm trâu làm ngựa cho người ta? Vậy chẳng phải tự mình tìm khổ sao? Cũng không phải có bệnh!
Nhưng mà nói như vậy, Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới, sao lại cong queo mắng cha mình có bệnh chứ, thật sự không nên.
Cho dù cha hơi ngu hiếu, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều. Bên kia đúng là cắt đứt xương còn liền gân, không phải ngươi nói một đao cắt đứt là một đao cắt đứt, dù sao kia có máu mủ tình thân, nhưng bọn họ cũng phải có ranh giới cuối cùng, không thể không có nguyên tắc nghe lời người chính phòng nói, không đúng thì không thể đồng ý. Bây giờ cha đã có chút thay đổi, còn phải tiếp tục hướng dẫn.
Tác giả :
Lý Hảo