Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 33: Việc vui!
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Huống chi còn có phòng ở chính phòng tốt như vậy.
Diệp Điền nói với Diệp Trụ: “Nhị ca, nương của chúng ta đúng là mệnh khổ, khó khăn lắm hiện giờ chúng ta cũng cưới vợ rồi, đều không hiếu kính được bà, đệ đây buổi tối khi nằm mơ, đều mơ thấy nương chúng ta, nương chúng ta nói với đệ, sao chúng ta không chăm sóc tốt cho đại tỷ và nhị tỷ chứ, nhìn thấy bọn họ bị người bắt nạt, bà nói, bà ở dưới đất không yên lòng, mấy đứa con của bà đều sống không được tốt, bà khổ sở vất vả kiếm tiền, xây nhà, bà cũng không được ở một ngày, bà nói với đệ, buổi tối bà đều muốn tới đây ở một đêm đấy."
Hắn chính là muốn hù dọa Quách thị này một chút, để cho bà ta ban đêm gặp ác mộng đi. Đúng là quá con mẹ nó bắt nạt người rồi!
Chuyện tiền này, trừ bà ta ra cũng không có người khác xúi giục. Ngày ngày tìm phiền phức cho bọn họ, vậy hắn cũng tìm cho bà ta một chút không được tự nhiên.
Thuận tiện đề tỉnh cho nhị ca, nữ nhân này không phải mẹ ruột của mình, mẹ ruột của mình một ngày phúc cũng không được hưởng, chúng ta không cần cảm thấy đuối lý.
Quách thị nghe lời Diệp Điền nói, sắc mặt cũng hơi biến trắng rồi, lão tam này, đúng là đặc biệt đâm vào trái tim mình!
Mấy người cuối cùng đều đi rồi, Diệp Điền nói với Diệp Trụ: “Ca, lần này ca cuối cùng cũng đứng về một phía với tụi đệ rồi, sau này còn như vậy, đừng mềm lòng có được không? Bọn họ rất có tiền! Chúng ta đừng coi tiền như rác. Khi ca muốn làm gì, suy nghĩ một chút đến nương chúng ta! Chúng ta hiếu thuận cũng chỉ hiếu thuận một mình cha, cũng phải hiếu thuận nương chúng ta, nương chúng ta thích trẻ con nhất, mấy đứa bé của chúng ta đều là cháu ruột của nương, nếu nương ở dưới đất biết, cháu trai, cháu gái ruột của mình ngày ngày đều ăn không no bụng, đã thế còn có người đòi tiền từ nhà bọn họ, ca xem nương của chúng ta có thể không sống yên ổn không." d1en d4nl 3q21y d0n
Nhị ca này, đúng là nếu không nói ngoan độc một chút, đều nói không thông.
Diệp Trụ nói: “Tam đệ, trong lòng ca chuyện gì cũng biết, nhưng mà chỉ cần cha vừa mở miệng, ca đây từ chối, đã không nói ra được, ca thật có lỗi với nương của tụi nhỏ, với mấy đứa bé."
“Ca, nếu biết thật có lỗi, vậy đừng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, để đệ nói, chuyện hiếu thuận này, chỉ cần mình sống tốt hơn, không thêm phiền toái cho cha mẹ, chính là rất hiếu thuận."
Diệp Trụ gật đầu một cái, nói với Diệp Điền: “Tam đệ, mấy ngày nay đệ có việc gì không, tới đây giúp ca một tay, ca muốn mau sớm làm cho xong gạch đất, chuyển đi sớm một chút."
“Đây cũng không phải chuyện gì, hiện giờ đệ có thể đi được. Ca, ca có quyết định gì, trước hỏi nhị tẩu đệ một chút, đệ thật sự không yên lòng ca."
Diệp Trụ thở dài trong lòng, hắn là một ca ca còn phải để đệ đệ của mình quan tâm, thật sự quá không nên, tật xấu mềm lòng của mình thật sự phải trị một chút rồi.
Tiếp đó, cả nhà Diệp Tiểu Kiều và tam thúc tam thẩm bọn họ tất cả đều bận rộn làm gạch đất, mấy người tam thẩm cũng cần một phần, đến lúc đó xây tường viện, chuyện tiền này đi ra, Hách thị càng thêm nóng lòng muốn xây tường viện.
Nhà Diệp Tiểu Kiều mới phác thảo nền bên kia, còn làm thật nhiều gạch đất, còn chưa khô đấy. Chờ số lượng gạch đất không sai biệt lắm, chỉ chờ gạch ướt thành gạch khô.
Mà cố ý tránh chính phòng, cũng trong buổi tối ngày này, nghe có người lớn tiếng thét, tất cả mọi người sợ hết hồn, người mấy phòng đều ra ngoài hỏi xảy ra chuyện gì, tiếng kêu này truyền ra từ chính phòng, sau đó ông cụ lên tiếng nói: “Không có chuyện gì, nương ngươi gặp ác mộng, đều nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ không sao rồi." dinendian.lơqid]on
Diệp Điền dĩ nhiên hài lòng trong lòng, Quách thị này nếu không đối xử tệ với các con trước, đoán chừng cũng sẽ không thấy ác mộng. Còn tưởng rằng không có hiệu quả, kết quả thật có tác dụng. Đây chính là biểu hiện chột dạ, trước kia không có ai nói ra với bà ta, bà ta liền đắc chí, hiện giờ trong lòng có quỷ, không phải liền nằm mộng?
Ngày hôm sau, có thím Đinh ở phía sau Diệp gia tới đây thăm hỏi, hỏi, “Tối hôm qua, nhà các ngươi có trộm đến hay sao? Tiếng kêu lớn như vậy, nghe thật dọa người."
Ngô thị nói: “Không có chuyện gì, nương cháu gặp ác mộng, bị sợ, sau đó tốt rồi."
Thím Đinh ồ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa. Chỉ có điều sau đó rất nhiều người đều biết chuyện Quách thị buổi tối gặp ác mộng kêu to, khi Quách thị đi ra, đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Bà lặng lẽ lấy ra một rổ, bên trong rổ đặt chút tiền giấy, bà muốn lên núi đốt chút vàng mã cho người trước mình, bằng không ban đêm cứ tìm mình, khiến cho người ta không sống yên ổn được.
Theo tính cách trước kia của Quách thị, đó là hận không thể tìm đạo sĩ thu người đi, nhưng nếu thật sự tìm đạo sĩ thu người, đoán chừng lão nhị và lão tam đều sẽ đánh nhau với mình, cho nên bà liền len lén đốt tiền là được, cho ngươi tiền, ngươi ở dưới đất yên ổn đi, đừng tới quấy rầy người.
Ai ngờ, bà cho rằng không có ai biết, tuy nhiên cố tình có người thấy được, nói bà ta đi viếng mồ mả cho mẹ ruột của Diệp Trụ và Diệp Điền, thì có người nhiều chuyện nghĩ tới buổi tối Quách thị gặp ác mộng, vừa gặp cơn ác mộng này liền len lén đốt vàng mã, đây không phải chột dạ thì là gì, vì vậy về sau, nói lời gì cũng có.
Chờ sau khi Quách thị biết được, đơn giản đó chính là giận đến phổi cũng muốn đi, nhưng cũng không có cách nào.
Mà hương thân hương lý, hễ là biết chuyện của Diệp Căn, đều không bằng lòng để khuê nữ thân thích hay bản thân kết thân với nhà này, Quách thị tìm bà mai làm mai cho Diệp Căn, thế nhưng giá thị trường giảm nhiều! diee ndda fnleeq uysd doon
Khiến cho Quách thị gấp gáp, chỉ có thể tìm nơi xa thôn.
Đây đều là nói sau, hiện giờ trước tiên nói tới một chuyện vui, người của Trương gia loan tới đây thông báo cho đám người Ngô thị, Ngô Sơn thi đậu tú tài, hơn nữa còn là lẫm sinh, lẫm sinh này phải là người thành tích nổi trội xuất sắc mới có thể đạt được, bình thường thi đậu tú tài còn không thể.
(*) Lẫm sinh: dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ
Hơn nữa lẫm sinh này mỗi tháng còn được phát lẫm thước có sáu đấu gạo, hàng năm còn được lĩnh lẫm ngân bốn lượng, quả thật quá tốt. Ngô thị nghe liền cười không khép được miệng, chỉ nói tiểu Sơn có tiền đồ. Còn Lưu thị và Hách thị biết được, cũng đi theo tới nói mừng, Lưu thị và Hách thị đều nói, nếu bên chỗ thông gia đại thẩm mời khách, bọn họ nhất định sẽ đi qua.
Thôn này ra một người đọc sách không dễ dàng, ra một tú tài cũng không dễ dàng, ra khỏi tú tài, còn có thể có bổng lộc càng không dễ dàng.
Lưu thị và Hách thị đương nhiên muốn làm thân với ngô gia, dù sao hiện giờ đã chia nhà, không cần cố kỵ sắc mặt của chính phòng. Thế nào, con của bà thi không được, cũng không cho phép nghe được thân thích của bản thân tốt mà cao hứng trong lòng? Đây là đạo lý gì?
Chính là Diệp lão đầu n ghe được tôn tử của thông gia thi đậu tú tài, cũng thấy vinh dự, chỉ nói tiểu Sơn là đứa có tiền đồ.
Trong lòng Quách thị không vui, nhi tử của bà thi cũng không đậu, lại không được một người nói an ủi, bên ngoài ngược lại được thích.
Nhưng mà bây giờ bà không dám tìm Ngô thị ăn nói lung tung, dù sao cháu ruột của người ta là tú tài, địa vị này lập tức không giống nhau, nếu thật sự bắt nạt Ngô thị, người của Ngô gia mang theo tú tài tới cửa, bà cũng một cái rắm không dám thả, dân chúng trời sinh có cảm giác kính sợ người có công danh, đây là một trong những nguyên nhân khiến Quách thị liều mạng muốn Diệp Căn thi tú tài. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Bà cũng đừng ủ rũ cúi mặt, nhà nhạc phụ lão nhị có chuyện tốt, cũng là chuyện tốt đối với lão tứ, về sau nói không chừng lão tứ còn nhờ vào tiểu Sơn kia dẫn dắt, về sau bà đối xử với nhà lão nhị tốt một chút, không có chỗ xấu!" Ông cụ nói.
“Ta đối với bọn họ còn chưa đủ tốt, thôi, không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay, lão tứ ngày ngày đều không đi ra ngoài, tiếp tục như vậy không phải là cách." Quách thị nói.
“Không có tiền đồ! Để cho hắn tránh, nhìn xem có thể trốn được đến khi nào! Ở nhà kìm nén thời gian dài, thì đi học đường cho ta, bà chuẩn bị xong đồ, cũng tự mình đi qua một chuyến, thái độ hạ xuống một chút, chúng ta quan hệ này gần, đừng khiến xa." Trong nhà thân thích ra một tú tài, đây nói ra đều là chuyện thể diện.
Mấy ngày nay sau khi ra ngoài Ngô thị đều gặp phải người chúc mừng nàng, nàng cũng cười ha hả đón nhận, ngay cả Diệp Tiểu Kiều, cũng có người hỏi đến chuyện của biểu ca tiểu Sơn của nàng, cái gì mà dáng dấp như thế nào, bao lớn, đoán chừng cảm thấy tiểu Kiều còn nhỏ dễ hỏi một chút.
Tiểu Kiều cảm thấy có thể trả lời đều trả lời, nhưng mà hiện giờ biểu ca tiểu Sơn là tú tài, còn chưa thành thân, đoán chừng người đánh chủ ý lên nàng liền nhiều đi, nhưng mà đây là chuyện Ngô gia, chính là Ngô thị cũng không làm chủ được, cho nên tất cả đều vô dụng.
Công danh ở cổ đại này thật sự là lực lượng khổng lồ, thành tú tài, liền không giống người bình thường!
Người bên này đặc biệt tôn trọng người đọc sách, tiểu Kiều nghĩ tới, nói như thế nào, cũng phải để cho hai ca ca biết chữ rồi, không phải nói để cho bọn họ thi tú tài gì đó, đó không phải ai cũng có thể thành, giống như tứ thúc, còn không phải chính là ví dụ mặt trái? Mà để đại ca nhị ca trở thành người biết chữ, trong thôn Diệp gia, người có thể biết chữ, rõ ràng được mọi người tôn trọng hơn người không biết chữ một chút.
Huống chi còn có phòng ở chính phòng tốt như vậy.
Diệp Điền nói với Diệp Trụ: “Nhị ca, nương của chúng ta đúng là mệnh khổ, khó khăn lắm hiện giờ chúng ta cũng cưới vợ rồi, đều không hiếu kính được bà, đệ đây buổi tối khi nằm mơ, đều mơ thấy nương chúng ta, nương chúng ta nói với đệ, sao chúng ta không chăm sóc tốt cho đại tỷ và nhị tỷ chứ, nhìn thấy bọn họ bị người bắt nạt, bà nói, bà ở dưới đất không yên lòng, mấy đứa con của bà đều sống không được tốt, bà khổ sở vất vả kiếm tiền, xây nhà, bà cũng không được ở một ngày, bà nói với đệ, buổi tối bà đều muốn tới đây ở một đêm đấy."
Hắn chính là muốn hù dọa Quách thị này một chút, để cho bà ta ban đêm gặp ác mộng đi. Đúng là quá con mẹ nó bắt nạt người rồi!
Chuyện tiền này, trừ bà ta ra cũng không có người khác xúi giục. Ngày ngày tìm phiền phức cho bọn họ, vậy hắn cũng tìm cho bà ta một chút không được tự nhiên.
Thuận tiện đề tỉnh cho nhị ca, nữ nhân này không phải mẹ ruột của mình, mẹ ruột của mình một ngày phúc cũng không được hưởng, chúng ta không cần cảm thấy đuối lý.
Quách thị nghe lời Diệp Điền nói, sắc mặt cũng hơi biến trắng rồi, lão tam này, đúng là đặc biệt đâm vào trái tim mình!
Mấy người cuối cùng đều đi rồi, Diệp Điền nói với Diệp Trụ: “Ca, lần này ca cuối cùng cũng đứng về một phía với tụi đệ rồi, sau này còn như vậy, đừng mềm lòng có được không? Bọn họ rất có tiền! Chúng ta đừng coi tiền như rác. Khi ca muốn làm gì, suy nghĩ một chút đến nương chúng ta! Chúng ta hiếu thuận cũng chỉ hiếu thuận một mình cha, cũng phải hiếu thuận nương chúng ta, nương chúng ta thích trẻ con nhất, mấy đứa bé của chúng ta đều là cháu ruột của nương, nếu nương ở dưới đất biết, cháu trai, cháu gái ruột của mình ngày ngày đều ăn không no bụng, đã thế còn có người đòi tiền từ nhà bọn họ, ca xem nương của chúng ta có thể không sống yên ổn không." d1en d4nl 3q21y d0n
Nhị ca này, đúng là nếu không nói ngoan độc một chút, đều nói không thông.
Diệp Trụ nói: “Tam đệ, trong lòng ca chuyện gì cũng biết, nhưng mà chỉ cần cha vừa mở miệng, ca đây từ chối, đã không nói ra được, ca thật có lỗi với nương của tụi nhỏ, với mấy đứa bé."
“Ca, nếu biết thật có lỗi, vậy đừng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, để đệ nói, chuyện hiếu thuận này, chỉ cần mình sống tốt hơn, không thêm phiền toái cho cha mẹ, chính là rất hiếu thuận."
Diệp Trụ gật đầu một cái, nói với Diệp Điền: “Tam đệ, mấy ngày nay đệ có việc gì không, tới đây giúp ca một tay, ca muốn mau sớm làm cho xong gạch đất, chuyển đi sớm một chút."
“Đây cũng không phải chuyện gì, hiện giờ đệ có thể đi được. Ca, ca có quyết định gì, trước hỏi nhị tẩu đệ một chút, đệ thật sự không yên lòng ca."
Diệp Trụ thở dài trong lòng, hắn là một ca ca còn phải để đệ đệ của mình quan tâm, thật sự quá không nên, tật xấu mềm lòng của mình thật sự phải trị một chút rồi.
Tiếp đó, cả nhà Diệp Tiểu Kiều và tam thúc tam thẩm bọn họ tất cả đều bận rộn làm gạch đất, mấy người tam thẩm cũng cần một phần, đến lúc đó xây tường viện, chuyện tiền này đi ra, Hách thị càng thêm nóng lòng muốn xây tường viện.
Nhà Diệp Tiểu Kiều mới phác thảo nền bên kia, còn làm thật nhiều gạch đất, còn chưa khô đấy. Chờ số lượng gạch đất không sai biệt lắm, chỉ chờ gạch ướt thành gạch khô.
Mà cố ý tránh chính phòng, cũng trong buổi tối ngày này, nghe có người lớn tiếng thét, tất cả mọi người sợ hết hồn, người mấy phòng đều ra ngoài hỏi xảy ra chuyện gì, tiếng kêu này truyền ra từ chính phòng, sau đó ông cụ lên tiếng nói: “Không có chuyện gì, nương ngươi gặp ác mộng, đều nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ không sao rồi." dinendian.lơqid]on
Diệp Điền dĩ nhiên hài lòng trong lòng, Quách thị này nếu không đối xử tệ với các con trước, đoán chừng cũng sẽ không thấy ác mộng. Còn tưởng rằng không có hiệu quả, kết quả thật có tác dụng. Đây chính là biểu hiện chột dạ, trước kia không có ai nói ra với bà ta, bà ta liền đắc chí, hiện giờ trong lòng có quỷ, không phải liền nằm mộng?
Ngày hôm sau, có thím Đinh ở phía sau Diệp gia tới đây thăm hỏi, hỏi, “Tối hôm qua, nhà các ngươi có trộm đến hay sao? Tiếng kêu lớn như vậy, nghe thật dọa người."
Ngô thị nói: “Không có chuyện gì, nương cháu gặp ác mộng, bị sợ, sau đó tốt rồi."
Thím Đinh ồ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa. Chỉ có điều sau đó rất nhiều người đều biết chuyện Quách thị buổi tối gặp ác mộng kêu to, khi Quách thị đi ra, đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Bà lặng lẽ lấy ra một rổ, bên trong rổ đặt chút tiền giấy, bà muốn lên núi đốt chút vàng mã cho người trước mình, bằng không ban đêm cứ tìm mình, khiến cho người ta không sống yên ổn được.
Theo tính cách trước kia của Quách thị, đó là hận không thể tìm đạo sĩ thu người đi, nhưng nếu thật sự tìm đạo sĩ thu người, đoán chừng lão nhị và lão tam đều sẽ đánh nhau với mình, cho nên bà liền len lén đốt tiền là được, cho ngươi tiền, ngươi ở dưới đất yên ổn đi, đừng tới quấy rầy người.
Ai ngờ, bà cho rằng không có ai biết, tuy nhiên cố tình có người thấy được, nói bà ta đi viếng mồ mả cho mẹ ruột của Diệp Trụ và Diệp Điền, thì có người nhiều chuyện nghĩ tới buổi tối Quách thị gặp ác mộng, vừa gặp cơn ác mộng này liền len lén đốt vàng mã, đây không phải chột dạ thì là gì, vì vậy về sau, nói lời gì cũng có.
Chờ sau khi Quách thị biết được, đơn giản đó chính là giận đến phổi cũng muốn đi, nhưng cũng không có cách nào.
Mà hương thân hương lý, hễ là biết chuyện của Diệp Căn, đều không bằng lòng để khuê nữ thân thích hay bản thân kết thân với nhà này, Quách thị tìm bà mai làm mai cho Diệp Căn, thế nhưng giá thị trường giảm nhiều! diee ndda fnleeq uysd doon
Khiến cho Quách thị gấp gáp, chỉ có thể tìm nơi xa thôn.
Đây đều là nói sau, hiện giờ trước tiên nói tới một chuyện vui, người của Trương gia loan tới đây thông báo cho đám người Ngô thị, Ngô Sơn thi đậu tú tài, hơn nữa còn là lẫm sinh, lẫm sinh này phải là người thành tích nổi trội xuất sắc mới có thể đạt được, bình thường thi đậu tú tài còn không thể.
(*) Lẫm sinh: dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ
Hơn nữa lẫm sinh này mỗi tháng còn được phát lẫm thước có sáu đấu gạo, hàng năm còn được lĩnh lẫm ngân bốn lượng, quả thật quá tốt. Ngô thị nghe liền cười không khép được miệng, chỉ nói tiểu Sơn có tiền đồ. Còn Lưu thị và Hách thị biết được, cũng đi theo tới nói mừng, Lưu thị và Hách thị đều nói, nếu bên chỗ thông gia đại thẩm mời khách, bọn họ nhất định sẽ đi qua.
Thôn này ra một người đọc sách không dễ dàng, ra một tú tài cũng không dễ dàng, ra khỏi tú tài, còn có thể có bổng lộc càng không dễ dàng.
Lưu thị và Hách thị đương nhiên muốn làm thân với ngô gia, dù sao hiện giờ đã chia nhà, không cần cố kỵ sắc mặt của chính phòng. Thế nào, con của bà thi không được, cũng không cho phép nghe được thân thích của bản thân tốt mà cao hứng trong lòng? Đây là đạo lý gì?
Chính là Diệp lão đầu n ghe được tôn tử của thông gia thi đậu tú tài, cũng thấy vinh dự, chỉ nói tiểu Sơn là đứa có tiền đồ.
Trong lòng Quách thị không vui, nhi tử của bà thi cũng không đậu, lại không được một người nói an ủi, bên ngoài ngược lại được thích.
Nhưng mà bây giờ bà không dám tìm Ngô thị ăn nói lung tung, dù sao cháu ruột của người ta là tú tài, địa vị này lập tức không giống nhau, nếu thật sự bắt nạt Ngô thị, người của Ngô gia mang theo tú tài tới cửa, bà cũng một cái rắm không dám thả, dân chúng trời sinh có cảm giác kính sợ người có công danh, đây là một trong những nguyên nhân khiến Quách thị liều mạng muốn Diệp Căn thi tú tài. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Bà cũng đừng ủ rũ cúi mặt, nhà nhạc phụ lão nhị có chuyện tốt, cũng là chuyện tốt đối với lão tứ, về sau nói không chừng lão tứ còn nhờ vào tiểu Sơn kia dẫn dắt, về sau bà đối xử với nhà lão nhị tốt một chút, không có chỗ xấu!" Ông cụ nói.
“Ta đối với bọn họ còn chưa đủ tốt, thôi, không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay, lão tứ ngày ngày đều không đi ra ngoài, tiếp tục như vậy không phải là cách." Quách thị nói.
“Không có tiền đồ! Để cho hắn tránh, nhìn xem có thể trốn được đến khi nào! Ở nhà kìm nén thời gian dài, thì đi học đường cho ta, bà chuẩn bị xong đồ, cũng tự mình đi qua một chuyến, thái độ hạ xuống một chút, chúng ta quan hệ này gần, đừng khiến xa." Trong nhà thân thích ra một tú tài, đây nói ra đều là chuyện thể diện.
Mấy ngày nay sau khi ra ngoài Ngô thị đều gặp phải người chúc mừng nàng, nàng cũng cười ha hả đón nhận, ngay cả Diệp Tiểu Kiều, cũng có người hỏi đến chuyện của biểu ca tiểu Sơn của nàng, cái gì mà dáng dấp như thế nào, bao lớn, đoán chừng cảm thấy tiểu Kiều còn nhỏ dễ hỏi một chút.
Tiểu Kiều cảm thấy có thể trả lời đều trả lời, nhưng mà hiện giờ biểu ca tiểu Sơn là tú tài, còn chưa thành thân, đoán chừng người đánh chủ ý lên nàng liền nhiều đi, nhưng mà đây là chuyện Ngô gia, chính là Ngô thị cũng không làm chủ được, cho nên tất cả đều vô dụng.
Công danh ở cổ đại này thật sự là lực lượng khổng lồ, thành tú tài, liền không giống người bình thường!
Người bên này đặc biệt tôn trọng người đọc sách, tiểu Kiều nghĩ tới, nói như thế nào, cũng phải để cho hai ca ca biết chữ rồi, không phải nói để cho bọn họ thi tú tài gì đó, đó không phải ai cũng có thể thành, giống như tứ thúc, còn không phải chính là ví dụ mặt trái? Mà để đại ca nhị ca trở thành người biết chữ, trong thôn Diệp gia, người có thể biết chữ, rõ ràng được mọi người tôn trọng hơn người không biết chữ một chút.
Tác giả :
Lý Hảo