Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 30: Nhà bà ngoại tốt!
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Mợ cả và mợ út nhìn vẻ mặt mẹ chồng, vội chuyển đề tài, “Tẩu thấy Lập Hạ và Lập Thu về sau có thể để cho tiểu Sơn dạy cho ít chữ."
Ngô thị nghe rất động lòng, lúc trước cả nhà ở chung một chỗ, nào có thời gian và tinh lực dạy con học chữ chứ? Chính là hơi lười biếng cũng không được.
“Lập Hạ và Lập Thu tuổi hơi lớn, có thể không?" Ngô thị có phần không yên lòng hỏi.
Mợ cả cười nói: “Tiểu Sơn của chúng ta cũng không phải mười mấy tuổi mới lên học đường sao? Lập Hạ và Lập Thu đều thông minh, khẳng định không thành vấn đề. Tẩu thấy vào lúc nông nhàn, cứ tới bên này."
Mợ út cũng nói: “Đúng vậy, trước kia không có cơ hội, về sau này, thường tới đây."
Ngô thị biết mọi người đều đầy lòng tốt bụng, nhưng dù sao cũng là thân thích, nếu thường tới đây, cũng không dễ nói, nàng hy vọng các con có thể biết chữ, nhưng nếu như ngày ngày đều ở đây cũng không phải là cách nói lâu dài.
Lại nói nếu tiểu Sơn thật sự thi đậu tú tài, còn phải tiếp tục đi học nữa, không thể làm trễ nải thằng bé, Ngô thị nói: “Chuyện như vậy, chỉ cần tiểu Sơn có thể để cho hai anh em bọn hắn biết mấy chữ là được, nhưng mà cũng không thể làm trễ nải chuyện của bản thân tiểu Sơn. Muội và cha tụi nhỏ cũng đã thương lượng một chú, có thể đưa một trong hai đứa đi học đường trong tộc không, dù sao cũng biết mấy chứ." Ngô thị nói là lời nói thật, lên học đường là nghiêm chỉnh, nhưng thúc tu là một vấn đề.
(*) Thúc tu: cách gọi học phí thời xưa.
Bà ngoại tiểu Kiều nói: “Các con định muốn ở lại chỗ cũ?"
Mợ út Vũ thị vội nói: “Muội thấy vẫn nên dọn ra ngoài thì tốt hơn, ở bên kia còn không phải vẫn chịu tức của lão bà kia?"
Mợ út nói thẳng, liền trực tiếp nói tới bà cụ rồi. Bà ngoại tiểu Kiều vốn định nói nàng dâu của con út, nhưng lại cái gì cũng không nói.
Mợ cả hỏi: “Dì út, muội có ý tưởng gì?"
Ngô thị nói: “Muội định dọn ra, nhưng mà mới phân ra, một chút tiền cũng không chia. Muội và cha lũ nhỏ ngược lại có chút tiền riêng, nhưng còn thiếu một chút. Vốn định tới đây tìm chị dâu và em dâu mượn một chút, nhưng tiểu Sơn còn phải đi thi, mọi người cũng không có. Muội định làm mặt dày đi tìm đại tỷ." di3nd@nl3qu.yd0n
Mọi người vừa nghe đại tỷ, sắc mặt bà ngoại tiểu Kiều có phần không được tốt, nhưng mà cuối cùng không nói gì, mợ cả nói; “Tiểu Sơn đi học cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn, trên đầu chúng ta vẫn có chút tiền, xây nhà là chuyện lớn, muội trước cầm dùng đi."
Mợ út cũng nói; “Đúng vậy, đứa bé nhà muội đều còn nhỏ, hiện giờ cũng không cần dùng tiền,t ỷ tỷ cứ cầm dùng trước đi."
Cuối cùng Ngô thị muốn chờ tình hình thi của tiểu Sơn mà định ra, nếu như tiểu Sơn thi đậu tú tài, vậy thì có thể đi huyện học miễn phí, vậy bớt đi một phần thúc tu, như vậy vay tiền cũng sẽ không khiến bọn họ cố hết sức.
Lúc ăn cơm, có gà già hầm cách thủy nấm khô, nấm khô do cậu cả mua bán, nấu cùng thịt gà, mĩ vị kia, khiến mấy anh em ăn mà trong lòng ngây ngất. Nơi này không ai ghét bỏ bọn họ ăn nhiều, cũng không có ai không cho bọn họ ăn. Cậu mợ đều thích bọn họ, ông ngoại và bà ngoại đều thương yêu bọn họ.
Chờ lúc trở về, cậu và mợ cho rất nhiều đồ, có gạo có mì, còn có một túi hạch đào to, bà ngoại tiểu Kiều còn bắt cho Ngô thị hai con gà mẹ, biết bọn họ chia ra, gà này nhất định không có phần của bọn họ.
“Gà mẹ này ngày ngày cũng có thể đẻ một trứng, đến lúc đó bồi bổ cho mấy đứa bé. Chờ heo mẹ của nhà thím ba con ở trong thôn đẻ, nương ôm một con cho các con." Bà ngoại tiểu Kiều đau lòng khuê nữ.
Ngô thị cảm giác mình làm nữ nhi, vẫn khiến cho cha mẹ thêm phiền lòng, chưa nói hiếu kính gì bọn họ, ngược lại bởi vì chuyện nhà chồng mình, khiến cha mẹ bận tâm.
“Nương, hiện giờ tách ra, về sau khuê nữ người sẽ sống tốt rồi, người và cha không cần luôn lo lắng cho con, bản thân và cha ăn ngon sống tốt, chờ tất cả trong nhà đều tốt,khuê nữ người sẽ đón người qua ở."
“Khuê nữ tốt, nương nhớ đó, hôm nay con cũng đừng trách nương không cho con đi chỗ tỷ tỷ con vay tiền, đại tỷ con có oán tức chúng ta, chúng ta không muốn phiền toái con bé nhiều." di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ngô thị nói: “Nương, con biết rồi. Sau này sẽ không có nữa."
Bởi vì mới phân nhà, cho nên Ngô thị trở về còn có rất nhiều việc, vì vậy hôm nay cũng không ở lại nhà mẹ qua đêm. Thật ra thì mọi người đều thích ở trong nhà bà ngoại, không chỉ có ăn ngon, hơn nữa còn tự tại đấy.
Chờ khi Ngô thị mang theo mấy đứa bé trở lại, Diệp Trụ đã ở bên cạnh cầu đá chờ, nhìn thấy trong tay mấy đứa bé đều xách theo đồ, liền xách túi lương thực nặng nhất lên, cảm thấy mỗi lần đều phiền phức cha vợ bọn họ, thật sự hơi ngượng ngùng.
Ngô thị nói với Diệp Trụ: “Thứ này hiện giờ là của nhà chúng ta rồi, người khác muốn trông mà thèm đừng trách ta nói lời không hay."
Diệp Trụ vội nói: “Không có khả năng, chính là của nhà chúng ta."
Mấy người tiểu Kiều cũng biết người nương nói là Quách thị, trước kia cái gì cũng do bà ta thu, hiện giờ tách ra, thứ này đã có thể không rơi đến trong tay bà ta đi. Đến lúc đó còn không phải đỏ mắt?
Hừ, đỏ mắt thì đỏ mắt, như thế nào, bởi vì sợ ngươi đỏ mắt, ta cũng không cần đồ? Ta cũng không phải trộm của người ta, là một phần tâm tư của nhà bà ngoại.
Tiểu Phượng cười nói: “Cha, chúng ta còn phải làm một chuồng gà, bà ngoại bọn họ còn cho chúng ta hai con gà mái."
“Được, trở về cha liền đi làm!" Diệp Trụ cười nói.
Chờ khi về đến nhà, Hách thị thấy mấy mẹ con, cười nói: “Nhị tẩu, nương tẩu thật sự đau lòng mấy người nhị tẩu!"
Ngô thị cười nói: “Muội về nhà mẹ đẻ còn không phải như vậy? Đúng rồi, muội có muốn bắt heo con không, bên nhà mẹ tẩu có nhà có heo mẹ muốn sinh, tẩu đã muốn trước hai đầu rồi. Nếu muội muốn, tẩu nói cho." Nhà thím ba bên kia, người dễ nói chuyện, chỉ cần qua bắt heo, nếu không có tiền, có thể dùng lương thực chống đỡ, còn không có tiền, bà sẽ cho ghi sổ, chờ trên tay ngươi có tiền, cho thêm bà, hoặc heo trưởng thành, bán cho cũng được.
Bởi vì như vậy, trong vòng một năm mọi người đều trả sạch tiền heo, cũng không giật nợ. Ngô thị cũng biết rõ tam đệ muội không phải là người giật nợ, cho nên có thể dắt một sợi dây cho nàng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hách thị nghe, vội nói: “Vậy thì tốt, nhị tẩu có thể nói giúp muội một chút." Nhà dân quê, chăn heo là chuyện lớn, vốn hai đầu heo trước kia chưa ở riêng không cần suy nghĩ, ông cụ nói rồi, chờ nuôi lớn, đến lúc đó giết chia thịt ăn, chỉ có điều ai cũng không muốn chiếm tiện nghi này, bởi vì nếu thật sự đồng ý, vậy khẳng định còn phải phụ trách cắt cỏ heo cho hai đầu heo này, cần gì chứ? Đến lúc đó có thể được chia mấy cân cũng không tệ, có thời gian kia, còn không bằng nhà mình tự nuôi, khi đó đều có thể là của nhà mình.
Nhị tẩu thật sự mang đến tin tức tốt cho Hách thị.
Quách thi trên phòng chính nhìn qua cửa sổ, cũng nhìn thấy Ngô thị và mấy đứa bé mang đồ về, trong lòng đau đến không thôi, Ngô gia này quá gian xảo rồi, rõ ràng sống tốt, khi chưa tách ra, cứ thế không cầm thứ gì tới đây, vừa tách ra, liền gạo, mì cầm về.
Quách thị nói với Diệp lão đầu: “Nhìn xem, thân gia tốt của ông, cứ như vậy không muốn gặp chúng ta những người này? Đây không phải đánh mặt mũi của chúng ta sao?"
Diệp lão đầu cũng nhìn thấy, nhưng với lời nói của Quách thị, ông nói: “Được rồi, chúng ta ở riêng cũng không hiền hậu, bọn họ không tìm tới cửa đã tốt rồi, bà chuyện gì cũng muốn trông nom đến lúc đó nhà nhạc phụ lão đại lão nhị lão tam đều đến, chúng ta có thể ứng phó sao?"
Quách thị nghe, lúc này mới không cam lòng không nói gì nữa.
Không ngờ tiểu Mễ nha đầu này còn nhỏ, thế mà lại nghe được lời này, liền lặng lẽ nói cho tiểu Kiều tỷ của nàng, “Tiểu Kiều tỷ, muội không phải cố ý nghe lén, là lúc ông nội và bà nội nói chuyện, muội đang định đi xem cô út đang len lén ăn gì."
Tiểu Kiều vội nói: “Chuyện này không trách muội được, nhưng về sau đừng nghe lén, bằng không bị ông nội bọn họ phát hiện, sẽ không tốt cho muội. Chờ gà nhà tỷ đẻ trứng, tỷ sẽ nấu một trứng cho muội, chúng ta len lén ăn."
Tiểu nha đầu hơi thèm ăn, cho nên mới muốn nhìn xem dì út ăn thứ gì thôi.
Tiểu Mễ lập tức cười giống như một đóa hoa, “Được!"
Tiểu Mễ nhảy nhảy nhót nhót đi, tiểu Kiều nghĩ tới, đây thật sự nên sớm chuyển đi, ở chỗ này chính là nhiều thị phi, nhìn xem, bà ngoại cho đồ, người nhìn liền không thoải mái.
Mợ cả và mợ út nhìn vẻ mặt mẹ chồng, vội chuyển đề tài, “Tẩu thấy Lập Hạ và Lập Thu về sau có thể để cho tiểu Sơn dạy cho ít chữ."
Ngô thị nghe rất động lòng, lúc trước cả nhà ở chung một chỗ, nào có thời gian và tinh lực dạy con học chữ chứ? Chính là hơi lười biếng cũng không được.
“Lập Hạ và Lập Thu tuổi hơi lớn, có thể không?" Ngô thị có phần không yên lòng hỏi.
Mợ cả cười nói: “Tiểu Sơn của chúng ta cũng không phải mười mấy tuổi mới lên học đường sao? Lập Hạ và Lập Thu đều thông minh, khẳng định không thành vấn đề. Tẩu thấy vào lúc nông nhàn, cứ tới bên này."
Mợ út cũng nói: “Đúng vậy, trước kia không có cơ hội, về sau này, thường tới đây."
Ngô thị biết mọi người đều đầy lòng tốt bụng, nhưng dù sao cũng là thân thích, nếu thường tới đây, cũng không dễ nói, nàng hy vọng các con có thể biết chữ, nhưng nếu như ngày ngày đều ở đây cũng không phải là cách nói lâu dài.
Lại nói nếu tiểu Sơn thật sự thi đậu tú tài, còn phải tiếp tục đi học nữa, không thể làm trễ nải thằng bé, Ngô thị nói: “Chuyện như vậy, chỉ cần tiểu Sơn có thể để cho hai anh em bọn hắn biết mấy chữ là được, nhưng mà cũng không thể làm trễ nải chuyện của bản thân tiểu Sơn. Muội và cha tụi nhỏ cũng đã thương lượng một chú, có thể đưa một trong hai đứa đi học đường trong tộc không, dù sao cũng biết mấy chứ." Ngô thị nói là lời nói thật, lên học đường là nghiêm chỉnh, nhưng thúc tu là một vấn đề.
(*) Thúc tu: cách gọi học phí thời xưa.
Bà ngoại tiểu Kiều nói: “Các con định muốn ở lại chỗ cũ?"
Mợ út Vũ thị vội nói: “Muội thấy vẫn nên dọn ra ngoài thì tốt hơn, ở bên kia còn không phải vẫn chịu tức của lão bà kia?"
Mợ út nói thẳng, liền trực tiếp nói tới bà cụ rồi. Bà ngoại tiểu Kiều vốn định nói nàng dâu của con út, nhưng lại cái gì cũng không nói.
Mợ cả hỏi: “Dì út, muội có ý tưởng gì?"
Ngô thị nói: “Muội định dọn ra, nhưng mà mới phân ra, một chút tiền cũng không chia. Muội và cha lũ nhỏ ngược lại có chút tiền riêng, nhưng còn thiếu một chút. Vốn định tới đây tìm chị dâu và em dâu mượn một chút, nhưng tiểu Sơn còn phải đi thi, mọi người cũng không có. Muội định làm mặt dày đi tìm đại tỷ." di3nd@nl3qu.yd0n
Mọi người vừa nghe đại tỷ, sắc mặt bà ngoại tiểu Kiều có phần không được tốt, nhưng mà cuối cùng không nói gì, mợ cả nói; “Tiểu Sơn đi học cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn, trên đầu chúng ta vẫn có chút tiền, xây nhà là chuyện lớn, muội trước cầm dùng đi."
Mợ út cũng nói; “Đúng vậy, đứa bé nhà muội đều còn nhỏ, hiện giờ cũng không cần dùng tiền,t ỷ tỷ cứ cầm dùng trước đi."
Cuối cùng Ngô thị muốn chờ tình hình thi của tiểu Sơn mà định ra, nếu như tiểu Sơn thi đậu tú tài, vậy thì có thể đi huyện học miễn phí, vậy bớt đi một phần thúc tu, như vậy vay tiền cũng sẽ không khiến bọn họ cố hết sức.
Lúc ăn cơm, có gà già hầm cách thủy nấm khô, nấm khô do cậu cả mua bán, nấu cùng thịt gà, mĩ vị kia, khiến mấy anh em ăn mà trong lòng ngây ngất. Nơi này không ai ghét bỏ bọn họ ăn nhiều, cũng không có ai không cho bọn họ ăn. Cậu mợ đều thích bọn họ, ông ngoại và bà ngoại đều thương yêu bọn họ.
Chờ lúc trở về, cậu và mợ cho rất nhiều đồ, có gạo có mì, còn có một túi hạch đào to, bà ngoại tiểu Kiều còn bắt cho Ngô thị hai con gà mẹ, biết bọn họ chia ra, gà này nhất định không có phần của bọn họ.
“Gà mẹ này ngày ngày cũng có thể đẻ một trứng, đến lúc đó bồi bổ cho mấy đứa bé. Chờ heo mẹ của nhà thím ba con ở trong thôn đẻ, nương ôm một con cho các con." Bà ngoại tiểu Kiều đau lòng khuê nữ.
Ngô thị cảm giác mình làm nữ nhi, vẫn khiến cho cha mẹ thêm phiền lòng, chưa nói hiếu kính gì bọn họ, ngược lại bởi vì chuyện nhà chồng mình, khiến cha mẹ bận tâm.
“Nương, hiện giờ tách ra, về sau khuê nữ người sẽ sống tốt rồi, người và cha không cần luôn lo lắng cho con, bản thân và cha ăn ngon sống tốt, chờ tất cả trong nhà đều tốt,khuê nữ người sẽ đón người qua ở."
“Khuê nữ tốt, nương nhớ đó, hôm nay con cũng đừng trách nương không cho con đi chỗ tỷ tỷ con vay tiền, đại tỷ con có oán tức chúng ta, chúng ta không muốn phiền toái con bé nhiều." di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ngô thị nói: “Nương, con biết rồi. Sau này sẽ không có nữa."
Bởi vì mới phân nhà, cho nên Ngô thị trở về còn có rất nhiều việc, vì vậy hôm nay cũng không ở lại nhà mẹ qua đêm. Thật ra thì mọi người đều thích ở trong nhà bà ngoại, không chỉ có ăn ngon, hơn nữa còn tự tại đấy.
Chờ khi Ngô thị mang theo mấy đứa bé trở lại, Diệp Trụ đã ở bên cạnh cầu đá chờ, nhìn thấy trong tay mấy đứa bé đều xách theo đồ, liền xách túi lương thực nặng nhất lên, cảm thấy mỗi lần đều phiền phức cha vợ bọn họ, thật sự hơi ngượng ngùng.
Ngô thị nói với Diệp Trụ: “Thứ này hiện giờ là của nhà chúng ta rồi, người khác muốn trông mà thèm đừng trách ta nói lời không hay."
Diệp Trụ vội nói: “Không có khả năng, chính là của nhà chúng ta."
Mấy người tiểu Kiều cũng biết người nương nói là Quách thị, trước kia cái gì cũng do bà ta thu, hiện giờ tách ra, thứ này đã có thể không rơi đến trong tay bà ta đi. Đến lúc đó còn không phải đỏ mắt?
Hừ, đỏ mắt thì đỏ mắt, như thế nào, bởi vì sợ ngươi đỏ mắt, ta cũng không cần đồ? Ta cũng không phải trộm của người ta, là một phần tâm tư của nhà bà ngoại.
Tiểu Phượng cười nói: “Cha, chúng ta còn phải làm một chuồng gà, bà ngoại bọn họ còn cho chúng ta hai con gà mái."
“Được, trở về cha liền đi làm!" Diệp Trụ cười nói.
Chờ khi về đến nhà, Hách thị thấy mấy mẹ con, cười nói: “Nhị tẩu, nương tẩu thật sự đau lòng mấy người nhị tẩu!"
Ngô thị cười nói: “Muội về nhà mẹ đẻ còn không phải như vậy? Đúng rồi, muội có muốn bắt heo con không, bên nhà mẹ tẩu có nhà có heo mẹ muốn sinh, tẩu đã muốn trước hai đầu rồi. Nếu muội muốn, tẩu nói cho." Nhà thím ba bên kia, người dễ nói chuyện, chỉ cần qua bắt heo, nếu không có tiền, có thể dùng lương thực chống đỡ, còn không có tiền, bà sẽ cho ghi sổ, chờ trên tay ngươi có tiền, cho thêm bà, hoặc heo trưởng thành, bán cho cũng được.
Bởi vì như vậy, trong vòng một năm mọi người đều trả sạch tiền heo, cũng không giật nợ. Ngô thị cũng biết rõ tam đệ muội không phải là người giật nợ, cho nên có thể dắt một sợi dây cho nàng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hách thị nghe, vội nói: “Vậy thì tốt, nhị tẩu có thể nói giúp muội một chút." Nhà dân quê, chăn heo là chuyện lớn, vốn hai đầu heo trước kia chưa ở riêng không cần suy nghĩ, ông cụ nói rồi, chờ nuôi lớn, đến lúc đó giết chia thịt ăn, chỉ có điều ai cũng không muốn chiếm tiện nghi này, bởi vì nếu thật sự đồng ý, vậy khẳng định còn phải phụ trách cắt cỏ heo cho hai đầu heo này, cần gì chứ? Đến lúc đó có thể được chia mấy cân cũng không tệ, có thời gian kia, còn không bằng nhà mình tự nuôi, khi đó đều có thể là của nhà mình.
Nhị tẩu thật sự mang đến tin tức tốt cho Hách thị.
Quách thi trên phòng chính nhìn qua cửa sổ, cũng nhìn thấy Ngô thị và mấy đứa bé mang đồ về, trong lòng đau đến không thôi, Ngô gia này quá gian xảo rồi, rõ ràng sống tốt, khi chưa tách ra, cứ thế không cầm thứ gì tới đây, vừa tách ra, liền gạo, mì cầm về.
Quách thị nói với Diệp lão đầu: “Nhìn xem, thân gia tốt của ông, cứ như vậy không muốn gặp chúng ta những người này? Đây không phải đánh mặt mũi của chúng ta sao?"
Diệp lão đầu cũng nhìn thấy, nhưng với lời nói của Quách thị, ông nói: “Được rồi, chúng ta ở riêng cũng không hiền hậu, bọn họ không tìm tới cửa đã tốt rồi, bà chuyện gì cũng muốn trông nom đến lúc đó nhà nhạc phụ lão đại lão nhị lão tam đều đến, chúng ta có thể ứng phó sao?"
Quách thị nghe, lúc này mới không cam lòng không nói gì nữa.
Không ngờ tiểu Mễ nha đầu này còn nhỏ, thế mà lại nghe được lời này, liền lặng lẽ nói cho tiểu Kiều tỷ của nàng, “Tiểu Kiều tỷ, muội không phải cố ý nghe lén, là lúc ông nội và bà nội nói chuyện, muội đang định đi xem cô út đang len lén ăn gì."
Tiểu Kiều vội nói: “Chuyện này không trách muội được, nhưng về sau đừng nghe lén, bằng không bị ông nội bọn họ phát hiện, sẽ không tốt cho muội. Chờ gà nhà tỷ đẻ trứng, tỷ sẽ nấu một trứng cho muội, chúng ta len lén ăn."
Tiểu nha đầu hơi thèm ăn, cho nên mới muốn nhìn xem dì út ăn thứ gì thôi.
Tiểu Mễ lập tức cười giống như một đóa hoa, “Được!"
Tiểu Mễ nhảy nhảy nhót nhót đi, tiểu Kiều nghĩ tới, đây thật sự nên sớm chuyển đi, ở chỗ này chính là nhiều thị phi, nhìn xem, bà ngoại cho đồ, người nhìn liền không thoải mái.
Tác giả :
Lý Hảo