Nguyệt Nhi Viên
Chương 1
Gió mát, trăng thanh, đêm xuân ấm áp.
Trong sòng bạc, cuộc chiến trở nên căng thẳng hơn.
Trong phòng đốt nến sáng trưng, dưới ánh nến, có thể thấy được rõ vẻ khẩn trương trên mặt của những người đứng xem. Bên trong tĩnh lặng đến nỗi cả tiếng hít thở cũng chẳng nghe được.
Tất cả bọn họ đều ngừng thở, ánh mắt đổ dồn lên chiếc bàn đàn hương dài màu đen. Trên bàn đặt một cái bát sứ, trong bát, có ba viên xúc xắc.
Ở vị trí nhà cái, một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh ngọc đang ngồi. Từ canh đầu tiên, hắn đã lấy ra một chiếc khăn tay, liên tục lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cho đến bây giờ, cái khăn kia đã ướt đến nỗi có thể vắt ra nước rồi!
Hắn hít sâu một hơi, liếc xấp ngân phiếu ở trên bàn kia cùng với đống rương gỗ chứa đầy vàng đặt ở góc tường, mồ hôi lạnh lại đổ thêm lần nữa.
Ba ngày! Mới ba ngày mà 'sòng bạc Dương Liễu' của hắn đã thua tới hơn trăm vạn lượng. Hai ngày trước là nhà cái cầm giữ, nam tử xa lạ kia đặt hai tờ ngân phiếu làm tiền cược, ngồi xuống bàn, rồi giống như được thần tài trợ giúp, hắn ta cứ cược là nhất định thắng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đã thắng hơn bảy trăm vạn lượng rồi.
Càng làm cho mọi người trong sòng bạc hết hồn hết vía là người này hoàn toàn không có ý định thu tay. Mặc cho ngân phiếu đã chất thành đống, hắn vẫn khí định thần nhàn, dính ở trước bàn, không chịu rời đi. Tình huống này quá đặc biệt, người làm kinh hãi, vội vàng mời ông chủ ra mặt giải quyết.
Chủ nhân sòng bạc, Dương Vô Liễu, được xưng cao thủ đổ xúc xắc đệ nhất thiên hạ cũng khó có thể xoay chuyển cục diện xấu này. Chưa hết một đêm, toàn bộ số vàng tích trữ trong sòng bạc đã vào hết túi của người nọ. Chỉ sợ không thể chống đỡ canh bạc này tới hửng sáng, ông ta sẽ phải cầm cố y phục rồi.
Dương Vô Liễu hít một hơi thật sâu, dùng sức chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi lên y phục quý giá, hoa lệ.
"Ngài đã đổ xúc xắc cả đêm rồi, chắc sẽ rất mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?" Một tiếng cười khẽ truyền đến từ đầu kia chiếu bạc.
Người nọ vẫn mỉm cười, tay cầm chiếc quạt màu trắng, mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, ngọc bội giắt bên hông, càng toát ra vẻ tuấn tú phong lưu. Dung mạo tuyệt thế kia, đến cả nam nhân nhìn thấy cũng sẽ hồn siêu phách lạc.
Hắn tự xưng họ Tần, tên Bất Hoán, đến từ Hoán Sa thành ở phương nam.
"Không cần đâu." Dương Vô Liễu động đậy khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại. Hắn tập trung tinh thần, thả xúc xắc vào trong chén vàng, hai tay linh hoạt, lắc mạnh cái chén.
Xúc xắc chạm vào thành chén, phát ra thanh âm thanh thúy.
Cộc cộc cộc cộc...
Vẻ mặt chúng nhân đầy căng thẳng, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ có Tần Bất Hoán là vẫn duy trì nụ cười tao nhã như cũ.
Trước mắt, đây chính là trận quyết đấu cuối cùng. Vì thanh danh, ngay cả quyền sở hữu sòng bạc Dương Vô Liễu cũng đem ra làm thế chấp, còn Tần Bất Hoán kia, dựa theo thói quen, đem một xấp ngân phiếu trong tay và toàn bộ số vàng phía sau ra đặt cược. Tiền cược của hắn là quá lớn.
Cộc cộc cộc cộc...
"Chuẩn bị mở nắp!" Dương Vô Liễu hô to, rồi đặt mạnh cái chén xuống bàn.
Trong chén đã không còn âm thanh, bên trong sòng bạc cũng một mảnh tĩnh lặng. Mồ hôi Dương Vô Liễu rơi xuống chiếu bạc, hắn hít sâu một hơi, rồi run run mở nắp chén ra.
Bốn năm sáu, đại!
Xung quanh vang lên những tiếng hô nhỏ, toàn bộ đều trợn to mắt nhìn ba viên xúc xắc kia, hoàn toàn không thể tin được. Dương Vô Liễu cũng có một ngày bị thua sạch như vậy, xem ra 'sòng bạc Dương Liễu' sắp phải đổi chủ rồi!!
Mặt Dương Vô Liễu xám như tro tàn, mắt thấy đã hết hy vọng, vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, phất tay với người hầu đang bị dọa cho ngây người: "Đi lấy giấy chuyển nhượng đến đây." Hắn thở dài nói.
Người hầu gật đầu, lập tức đi lấy giấy chuyển nhượng, đặt lên bàn. Dương Vô Liễu cắn răng, đóng dấu xuống, rồi nâng tờ giấy lên.
"Xin đợi một chút!" Tần Bất Hoán đột nhiên mở lời, giơ quạt ra, ngăn lại động tác của Dương Vô Liễu. Hắn hơi mỉm cười, dáng vẻ ung dung, hoàn toàn không để tờ giấy có giá trị kinh người kia vào mắt.
"Chẳng lẽ Tần công tử muốn kiểm tra tờ giấy này?"
"Không, ta chỉ muốn dùng số vàng bạc này cùng vị trí chủ sòng bạc đổi thành vật khác mà thôi."
Tần Bất Hoán thu lại cây quạt, nâng ly trà thơm trên bàn lên, thong thả nhấp một ngụm. Dáng vẻ tao nhã, nhìn hoàn toàn vô hại, chẳng thể nhìn ra nhân vật đã thắng sạch bạc mà không chịu nhả xương.
"Thứ gì?" Dương Vô Liễu nghiến răng nghiến lợi.
Tần Bất Hoán lại nhấp thêm ngụm trà, hơi nhíu mày, tầm mắt hướng đến mặt trên cây quạt, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Người trong thiên hạ đều biết, Dương lão gia chẳng những sở hữu một sòng bạc, mà còn có cả một tòa 'Dương Liễu Sơn Trang'."
"Dương mỗ không thể đem tệ xá trao đổi với ngài được." Sắc mặt Dương Vô Liễu hóa thành buồn bã.
"Vậy, nếu tại hạ muốn đổi người thì sao?" Tần Bất Hoán cười hỏi.
Người?! Dương Vô Liễu nhíu mày, nghe được trong câu nói này có hàm ý. Đến tận bây giờ, hắn mới lờ mờ đoán ra, người nam nhân đến từ phương Nam xa xôi này, mấy hôm nay, liên tục đặt cược rất hào phóng tại sòng bạc, thắng được toàn bộ ngân lượng, thậm chí làm cho hắn đem cả văn kiện chuyển nhượng ra đặt cược, những hành động liên tiếp này, đều có ý đồ riêng.
Cái Tần Bất Hoán muốn không phải là ngân lượng, càng không phải là quyền sở hữu sòng bạc này, mà chính là người!
"Tần công tử muốn người nào?"
"Nghe đồn, trong 'Dương Liễu Sơn Trang', quy tụ không ít mỹ nhân, ta chỉ xin một vị tuyệt sắc thôi!"
Hắn đã sớm thăm dò tường tận, Dương Vô Liễu này gia tài bạc vạn, cuộc đời không có ham mê khác, chính là thích thu thập mỹ nhân khắp thiên hạ, đến cả thê tử của hắn ta, cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh thiên hạ hai mươi năm trước.
Dương Vô Liễu thu thập mỹ nhân cũng chỉ vì hứng thú, hắn đã có ái thê, nên không có tâm nạp thiếp. Những mỹ nhân đó vào 'Dương Liễu Sơn Trang' làm việc, đến tuổi thành thân, đều do Dương Vô Liễu làm chủ, gả cho người xứng đáng.
"Ngươi đến để cầu thân?"
"Không sai." Tần Bất Hoán gật đầu, đẩy toàn bộ chồng ngân phiếu về phía trước, để lên trên tờ giấy kia.
"Tất cả chỗ này của ta, đều đem ra làm sính lễ."
Tiếng kinh hô lại nổi lên, mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả khóe mắt Dương Vô Liễu cũng co rúm lại, cực kỳ kinh ngạc với sự hào phóng của Tần Bất Hoán. Tuy hắn ta thích thu thập mỹ nhân, nhưng cũng chưa từng hào phóng đến vậy, cam nguyện dùng toàn bộ tài phú để đổi lấy một nữ nhân.
"Những ngân phiếu, vàng bạc và cả tờ giấy kia đúng là vô giá, Tần công tử làm giao dịch này chỉ sợ sẽ thiệt thôi!"
"Vạn kim dễ đổi, giai nhân khó cầu!" Hắn mượn hoa dâng Phật, nói đến vô cùng ung dung.
Dương Vô Liễu thầm tính toán trong lòng, hai mắt khó có thể rời khỏi chồng ngân phiếu kia. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nhìn Tần Bất Hoán.
"Tần công tử muốn xin vị cô nương nào?" Sính lễ quá mức mê người, chồng ngân phiếu kia, vàng cùng văn kiện đang gào khóc muốn trở về túi hắn, hắn thật sự không thể từ chối.
Lại nói, dáng vẻ của Tần Bất Hoán này cũng là đệ nhất, cực kỳ tuấn mỹ, giống hệt tiên nhân, để cho các cô nương trong nhà thấy được, chắc chắn sẽ tranh nhau xin gả.
Tần Bất Hoán phe phẩy cây quạt, ngẫm nghĩ một lúc.
"Cứ chọn cô nương nổi tiếng nhất trong quý phủ đi!" Mỹ nhân thật sự hẳn là phải nổi tiếng khắp thiên hạ, bất kỳ kẻ nào gặp qua, đều vội vàng truyền miệng mới đúng.
Dương Vô Liễu hít sâu một hơi, hạ quyết định: "Thôi, có lẽ vận mệnh của nha đầu kia là như vậy rồi."
Hắn vẫy vẫy tay, truyền lệnh xuống: "Đi gọi Nguyệt nhi đến đây, nhớ dặn nàng thu dọn một vài y phục tùy thân."
Người hầu vẻ mặt khó xử, rất không đành lòng, còn muốn cầu xin: "Chủ nhân..."
"Đi!"
Người hầu nuốt kháng nghị xuống, oán hận trừng Tần Bất Hoán một cái, lúc này mới xoay người, ra khỏi sòng bạc, đi đón người.
Vốn đang im lặng xem cuộc đấu, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, liên tục lắc đầu.
"Không thể là Nguyệt nhi nha!"
"Đúng, không thể, dù sao cũng không thể gả Nguyệt nhi cho một người xa lạ được."
"Dương lão gia, ngài nên suy nghĩ kỹ, nếu gả Nguyệt nhi cho nam nhân kia, sau này chúng ta phải làm sao đây?"
Trong sòng bạc ầm ỹ hẳn lên, tất cả đều kháng nghị, Dương Vô Liễu chọn Nguyệt Nhi. Bọn họ luôn che chở cho Nguyệt nhi như là 'thịt trong tim, bảo vật trong lòng', vô cùng luyến tiếc.
Dương Vô Liễu giơ tay, ngăn lại hết kháng nghị của mọi người, vẻ mặt hắn cũng đầy bất đắc dĩ và luyến tiếc, hắn sâu sa nói: "Đã đánh cược thì phải chịu, ta đã bại bởi Tần công tử, vậy thì yêu cầu của hắn, ta nhất định phải tuân theo. Cho dù yêu quý Nguyệt nhi cũng phải gả."
Hắn hít sâu một hơi, ngăn lại hết những tiếng oán thán của chúng nhân, kiên định nói: "Sự tình liên quan đến danh dự của Dương mỗ, hôm nay, cho dù các vị có phản đối, ta cũng phải gả Nguyệt nhi cho Tần công tử."
Danh dự của nam nhân còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Đầu sỏ Tần Bất Hoán vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ đàn hương, phe phẩy quạt, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.
Nguyệt nhi? Nghe tên đã biết là một mỹ nhân rồi!
Là cô nương như thế nào, mà có thể khiến cho những người ở đây lo lắng, vội vàng cầu xin cho nàng, không cho nàng xuất giá?
Tần Bất Hoán ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, khẽ nhếch miệng cười yếu ớt với vầng trăng sáng nơi xa.
Trên trời, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng huyền ảo, ánh trăng ôn nhu làm cho người ta vô hạn mộng tưởng.
Nửa tháng trước, khi rời khỏi Hoán Sa thành, hắn đã khoe khoang với thành chủ phu nhân Phương Y Vũ, sẽ thú mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm thê tử, hiện tại, những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai, mỹ nhân đã đến tay rồi. Nhớ ngày đó, thái độ của Phương Y Vũ như muốn nói, mọi chuyện của hắn không phải lúc nào cũng suôn sẻ như vậy.
Ha ha, chờ hắn đưa mỹ nhân về, đến khi đó, không biết Phương Y Vũ kia sẽ phản ứng thế nào đây...
"Lão gia." Người hầu đi vào, hai mắt ửng hồng, sau một hồi trốn ở ngoài cửa trộm gào khóc, bây giờ mới dám tiến vào thông báo.
"Nguyệt nhi đến rồi, đang đợi ngoài cửa ạ." Hắn uể oải nói.
"Gọi nàng vào đi." Dương Vô Liễu thở dài.
Người hầu gật đầu, đi ra bên ngoài gọi người. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến một làn hương thơm mát, ấm áp.
Người còn chưa bước vào, mọi người đã chen nhau đứng cạnh cửa, nhao nhao nói.
"Nguyệt nhi, đừng đi, để ta cầu xin hộ ngươi!"
"Nguyệt nhi, đừng đi mà!"
"Nguyệt nhi...Hu hu hu..."
Mấy đại nam nhân nghĩ đến bảo bối Nguyệt nhi trong lòng bọn họ sắp phải cùng nam nhân có dáng dấp quá mức xinh đẹp này rời đi, nhất thời đau lòng, nhịn không được khóc rống lên.
Tiếng khóc giống như có thể lây nhiễm, nhất thời nổi lên khắp trong sòng bạc. Đến cả Dương Vô Liễu luôn tỏ vẻ bình tĩnh, cũng phiếm hồng hai mắt, vẻ mặt bi tráng, giống như tiễn cô nương này đi còn khó chịu hơn so với việc chặt đứt một cánh tay của hắn.
Tần Bất Hoán càng lúc càng tò mò, tầm mắt chuyển về phía cửa, rất muốn thấy dáng vẻ của cô nương kia.
Chắc chắn là tuyệt sắc thiên hạ, mới có thể làm cho các đấng nam nhân ở đây khóc đến thống thiết như thế!
Đám người tản ra, hắn đã nhìn thấy nàng rồi!
Vầng trăng, là tròn trịa! Đúng, tròn trịa!
Tần Bất Hoán chợt bừng tỉnh, cho rằng mình chơi bạc mấy ngày liền, nên tinh thần có chút không tốt, trước mắt xuất hiện ảo giác. Không thì sao có thể nhìn thành vầng trăng tròn trên cao kia chạy lạc vào phòng chứ?
Hắn nhìn về phía cửa, lại ngước lên cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa...
Vầng trăng vẫn yên ổn treo trên cao, chỉ là thiếu nữ từ ngoài bước vào kia, đúng là có thể so sánh với trăng tròn ngày 15!
Nàng mặc một chiếc áo bông màu xanh nhạt, ngũ quan thanh tú, da dẻ trắng nõn, mịn màng. Ngoài ra, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là, nàng có cái đầu tròn tròn, búi tóc nha hoàn tròn tròn, mắt tròn tròn, mũi tròn tròn, thân hình tròn tròn, nắm tay nhỏ tròn tròn...
Tiểu cô nương kia, cho dù nhìn thẳng hay nhìn nghiêng đều là tròn vo, giống như một cái bánh bao vừa hấp, mũm mĩm, tròn trịa, non mềm. Đến cả túi đồ nhỏ nàng cầm trong tay kia cũng là hình tròn!
Từ khi chào đời đến nay, đầu óc thông minh hơn người của Tần Bất Hoán, lập tức trống rỗng, chiếc quạt trên tay cũng vì kinh sợ mà 'bịch' một tiếng rơi xuống đất.
"Đợi, xin đợi một chút..." Hắn vội lên tiếng, nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn dính trên mặt thiếu nữ ngọt ngào kia.
"Ách, vị này là cô nương nổi tiếng nhất trong quý phủ?"
Có chút nhầm lẫn ở đây đúng không? Tuy cô nương kia mi thanh mục tú, dáng vẻ ngọt ngào, nhưng hoàn toàn khác xa so với tuyệt thế mỹ nhân yểu điệu trong tưởng tượng của hắn nha!
Dương Vô Liễu nhìn Nguyệt nhi đầy trìu mến, thở dài một tiếng.
"Trong năm thành quanh đây, Nguyệt nhi đã thắng vài cuộc thi ăn liên tiếp, chính là nữ cao thủ thùng cơm của 'Dương Liễu Sơn Trang' ta!"
Gương mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cơm - nữ cao thủ thùng cơm?!
Nguyệt nhi bị mọi người vây chặt, chậm chạp bước vào, trong đôi mắt tròn xoe lấp lánh lệ quang. Nàng chớp mắt vài cái, nước mắt giống như những hạt châu bị đứt, chầm chậm lăn xuống má phấn.
"Lão gia!" Nàng hơi khom thân, cả người lại càng lùn đi, trông càng thêm tròn trịa.
"Nguyệt nhi, con nghe rõ đây, từ giờ trở đi, con sẽ là người của vị Tần công tử này, biết chưa?" Dương Vô Liễu thấm thía nói.
Nàng hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao hấp.
"Nguyệt nhi hiểu ạ."
Dương Vô Liễu vươn tay, sờ sờ đầu nàng, vô cùng bi thương, nước mắt lưng tròng.
"Là ta bất tài, không thể bảo vệ được con, sau này con phải hầu hạ Tần công tử thật tốt nhé."
Nàng dùng đôi mắt tròn xoe liếc Tần Bất Hoán một cái, thở dài một tiếng, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, vẻ mặt bi ai.
Vẻ mặt kia khiến cho lòng tự trọng của Tần Bất Hoán bị đả kích nghiêm trọng. Từ khi có ký ức đến nay, bất kể nữ nhân nào vừa thấy vẻ ngoài của hắn, cũng đều mê đắm, hao hết tâm tư, xin hắn liếc mắt một cái. Cho dù là hoa khôi kiêu ngạo, hay thiên kim tiểu thư dịu dàng, cũng không thể chống lại nụ cười của hắn.
Thế nhưng, tiểu nha hoàn kia lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn! Giống như hầu hạ hắn là bi ai lớn nhất trong cuộc đời nàng!
"Nguyệt nhi tạ ơn công dưỡng dục của lão gia". Nàng xoay người, quỳ xuống đất, cúi đầu bái lạy.
Nàng khóc lem hết khuôn mặt nhỏ nhắn, đến cả chiếc khăn tay lụa cũng ướt sũng.
Các nam nhân đứng xung quanh còn muốn cố gắng xoay chuyển tình thế, không muốn vị công tử quá mức tuấn tú này mang nữ cao thủ thùng cơm đã làm rạng danh cho thành mấy năm qua rời đi...Bỏ qua việc nha đầu kia đã đem không ít vinh quang về cho thành, chỉ cần nghĩ về sau, trong thành không còn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, trong lòng mọi người đều buồn rầu.
"Dương lão gia, ngài nghĩ kỹ đi, Nguyệt nhi là bảo bối của chúng ta mà!"
"Đúng thế, không thể gả cho người xa lạ được!"
"Nguyệt nhi đi rồi, trận đấu năm sau phải làm sao bây giờ?"
Mỗi người một câu, thật không nỡ để Nguyệt nhi đi đến nơi đất khách. Dương Vô Liễu cắn răng, đi đến bên tường, rút cây đao ra.
Chúng nhân kinh hô, tất cả đều im lặng, nín thở, chăm chú nhìn.
"Dương lão gia, ngài bình tĩnh đi!" Có người vội vàng khuyên nhủ.
"Chuyện này liên quan đến danh dự của Dương mỗ!" Hắn đặt cây đao lên cổ, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhìn về phía Tần Bất Hoán.
"Tần công tử, xin yên tâm, Dương mỗ nói được thì làm được! Nguyệt nhi là người của ngài, nếu có ai dám dị nghị, ta sẽ xin tự vẫn để tạ tội."
Tần Bất Hoán khó khăn mở miệng, đang suy tính xem nên giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt này như thế nào?
"Ách, ta..."
"Tần công tử, ngài không cần nói nữa!" Vẻ mặt Dương Vô Liễu kiên định.
"Ta...."
"Tần công tử, ta sẽ không nuốt lời!"
"Ta..."
"Tần công tử, lão phu không phải loại người bất tín!"
"Lão gia!" Thân thể tròn vo của Nguyệt nhi lăn tới, vừa vặn va phải Tần Bất Hoán, lực đạo kia quá lớn, lại còn phát ra tiếng 'bịch' rất to.
Hắn hít sâu một hơi, vội dồn khí xuống đan điền, mới không bị đụng bay ra ngoài.
Tiểu cô nương quỳ gối xuống, vươn cánh tay béo mập, ôm lấy đùi Dương Vô Liễu, nước mắt càng rơi mãnh liệt, môi đỏ mọng nhếch lên, 'oa' một tiếng, khóc lớn.
"Ngài đừng như vậy, Nguyệt nhi đi, Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ đi theo vị công tử này!"
Tuyệt đối? Ách...
Tần Bất Hoán đề tiếng rống lên, muốn ổn định tình hình, nhưng tiếng khóc của mọi người đã át hết đi tiếng rống của hắn!
Mắt thấy Dương Vô Liễu dùng tính mạng để uy hiếp, nếu còn tiếp tục kháng nghị thì sẽ có tai nạn chết người. Trong lòng các đấng nam nhi biết chẳng thể xoay chuyển được nữa, tất cả ôm nhau khóc rống lên, thanh âm vĩ đại suýt chút nữa đã phá tan nóc nhà. Ngay lúc này, tiếng khóc rung trời, tiếng kêu than thảm thiết khắp nơi, chẳng có ai rỗi hơi để ý xem Tần Bất Hoán rống cái gì.
Dương Vô Liễu ngậm ngùi xoa đầu Nguyệt nhi, rất sợ cứ tiếp tục như thế, lương tâm của hắn sẽ bị cắn rứt. Tiểu nha đầu này do đich thân hắn mang về phủ, từ từ nuôi lớn, hai người tình như cha con nha!
Đau dài chẳng thà đau ngắn, hắn quả quyết cầm một xấp ngân phiếu nhét vào túi hành lý của Nguyệt nhi, một tay dắt theo tiểu cô nương đang không ngừng thút thít, tay kia thì đẩy Tần Bất Hoán còn đang ngây ngốc.
"Hai người đi đi!" Hắn thở dài một tiếng, dùng hết sức lực, đẩy hai người ra bên ngoài.
"Tần công tử, mong...mong ngài sẽ đối...đối xử tốt với Nguyệt nhi nhà ta..." Hắn hô, khóc đến mức giật cục, nói không thành lời.
Rầm! Cửa chính sòng bạc đóng lại, còn khóa chặt từ bên trong. Trong phòng tiếng khóc rung trời, có thể thấy được những đại nam nhân kia đau lòng biết bao nhiêu!
Ngoài cửa, trăng thanh, gió mát, bên cạnh Tần Bất Hoán còn thêm một thiếu nữ đang sụt sịt. Toàn thân cứng ngắc, hắn trợn mắt nhìn viên cầu nhỏ bên cạnh, trong đầu trống rỗng.
Ông trời, hắn...hắn...hắn cũng muốn khóc!
Trăng mười lăm cực kỳ tròn, tiểu cô nương này cũng cực kỳ tròn!
*****
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh bàn, yên lặng uống rượu, gương mặt tuấn tú thâm trầm, không có bất kỳ vẻ đắc ý nào khi ôm được mỹ nhân về.
Sau khi về quán trọ, Nguyệt nhi liền làm tổ trên giường, khóc ô ô một hồi lâu. Khóc đến khi đói bụng, liền mở túi hành lý, đưa hai tay non mềm vào trong mò mẫm, lấy ra một cái bánh bao thịt tròn trịa, nàng vừa khóc vừa ăn.
"Hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nuốt vào một cái bánh bao, rồi lại lấy thêm cái nữa, mở cái miệng nhỏ nhắn cắn vài miếng, nước thịt thấm hết vào vỏ bánh, trong phòng liền tràn ngập mùi thơm.
Tần Bất Hoán nhắm mắt lại, ngón tay dài siết chặt ly rượu, hắn chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Tất cả kế hoạch của hắn đều loạn hết lên rồi, mỹ nữ không đến tay, ngược lại còn bị nhét một vầng trăng tròn nữa!
"Hu hu hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, nếu người bên ngoài nghe được, nhất định sẽ cho rằng hắn đang ngược đãi nàng.
Hắn hít sâu mấy cái như muốn lấy lại bình tĩnh, nhưng suy nghĩ luôn bị tiếng khóc cắt ngang, ngay cả hương bánh bao phiêu đãng cũng khiến hắn thêm phiền não.
"Hu hu hu...hức...hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nhét bánh bao vào miệng, lại còn vừa ăn vừa nấc.
"Câm mồm!" Hắn quát khẽ, đầu cứ ong ong, kiên nhẫn đã lên tới cực điểm rồi!
"Hu hu...hức...hu hu..." tiếng khóc vẫn vang lên.
"Câm mồm!" Đôi mắt đen hơi nheo lại.
"Hu hu...hức..hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, bánh bao lại tiếp tục biến mất.
Chén rượu hơi lắc lư, ngón tay dài càng siết chặt. Bỗng nhiên, trên gương mặt tuấn tú kia giăng đầy mây đen.
"Đừng khóc nữa!" Hắn rống lên, lý trí chính thức tan vỡ.
Tiếng khóc lập tức im bặt, trong phòng liền chìm vào tĩnh lặng!
Xem ra, tiểu cô nương này cũng rất biết điều, hiểu được lúc nào nên ngậm miệng. Chỉ là, sự tĩnh lặng quá mức này khiến hắn cảm thấy hơi day dứt.
Tần Bất Hoán luôn luôn nho nhã, ôn hòa, chỉ khi nào đối mặt với hiểm nguy, bản tính lãnh khốc của hắn mới bộc lộ. Hắn chính là quân sư giấu mặt của đội quân Hắc Sam, dụng binh như thần, có thể tươi cười mà đánh bại kẻ địch mạnh nhất, sau lưng, mọi người đều gọi hắn là 'Tiếu Diện Diêm La'.
Dáng vẻ nho nhã, ôn hòa đã sớm trở thành mặt nạ của hắn, hắn am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc chân thật, chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn đánh mất bình tĩnh. Mà tiểu cô nương này vừa xuất hiện, đã làm cho hắn loạn hết cả. Bình tĩnh của hắn, giống như những chiếc bánh bao kia, nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cảm giác tội lỗi liên tục dâng lên, Tần Bất Hoán nghĩ rằng tiếng rống giận dữ vừa rồi của mình đã làm cho con thỏ nhỏ hoảng sợ.
Suy cho cùng thì nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi mắt trong veo ẩn chứa vài phần ngây ngô, đã bị bắt rời xa quê hương, đi theo một nam nhân xa lạ, tương lai mịt mờ, hiểm ác khó lường, bất kể là cô nương nào thì cũng sẽ sợ hãi thôi.
Hắn lại còn rống nàng! Hắn trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào chứ?
Con ngươi đen láy còn đẹp hơn nữ nhân vài phần liền quét về phía góc tường, đôi lông mày như mực khẽ nhăn lại. Lòng hắn có chút áy náy, lời xin lỗi đã trượt đến đầu lưỡi, giống như sắp thốt ra...
Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy hành động của Nguyệt nhi, những lời này lập tức tiêu tan!
Thân thể tròn vo kia đang dùng một tư thế kỳ dị giãy dụa trên đất, cố gắng dùng cách kỳ quái này để đẩy một thứ gì đó trong cổ họng ra. Nàng dùng hai tay vỗ vỗ ngực, không ngừng thở dốc, khuôn mặt trắng nõn, tròn trịa kia đã đỏ bừng lên như một quả táo chín.
Nàng nghẹn rồi! Tiếng khóc thút thít kia im bặt không phải vì tiếng rống của hắn, mà là nàng bị nghẹn bánh bao!
"Ư...ư ư ư..." hai tay trắng nõn duỗi về phía trước, khua khua trước mặt hắn, ý bảo hắn giúp nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ.
Tần Bất Hoán nhíu mày, nhìn viên cầu nhỏ kia vặn vẹo một lúc, cảm giác áy náy nhất thời tan thành mây khói!
"Qua đây uống nước đi." Hắn lạnh lùng nói.
Hắn nhấc ấm trà lên, vỗ mạnh một cái xuống bàn, nội lực kinh người làm cho một chiếc chén bay lên, xoay nửa vòng giữa không trung, vô sự rơi xuống mặt bàn.
Hắn nghiêng cổ tay, rót trà vào trong chén, không hề bắn ra ngoài một giọt nào.
Viên cầu nhỏ lăn tới, chẳng thèm để ý đến ly trà, vươn tay giữ lấy cổ tay Tần Bất Hoán, nâng ấm trà lên rót vào miệng nhỏ của mình, 'ừng ực, ừng ực' đã hết nửa ấm trà.
Tần Bất Hoán nhíu đôi mày kiếm, nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ xinh của Nguyệt nhi. Đến cả ngón tay của nàng cũng béo mập, trắng mịn như viên kẹo đường mềm mại, còn toát ra mùi hương thơm ngọt, trông vô cùng ngon miệng...
Mày rậm càng nhíu chặt, hắn bắt đầu hoài nghi, mùi hương bánh bao còn quẩn quanh trong phòng, đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Tần Bất Hoán bất ngờ rút tay về, tuy sức lực không lớn nhưng vẫn khiến cho Nguyệt nhi ngã xa sáu, bảy thước.
"Á!" Nàng nhỏ giọng kêu, 'bịch' một cái ngã ngồi xuống giường, hai mắt tròn xoe chớp chớp, đôi tay béo mập vẫn giữ chặt ấm trà.
"Vì sao lại đẩy ta?" Nàng thở phì phò hỏi.
"Ta không có". Hắn lạnh lùng đáp, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục uống rượu, chẳng thèm quan tâm đến nàng.
"Ngươi có!" Nguyệt nhi kiên trì nói, hai má hồng hồng, nàng rất muốn dùng ấm trà đập hắn.
Một tiếng rít nhỏ vang lên, tay cầm ly rượu khẽ run, Tần Bất Hoán hít sâu vài hơi, nhịn xuống kích thích muốn rống lên lần nữa.
"Đi ngủ". Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Nguyệt nhi cũng không phải dễ bảo, nàng ngồi ở mép giường, hai chân tròn tròn đung đưa, hai mắt tròn xoe lấp lánh dưới ánh nến, giống như một con thỏ nhỏ.
"Này!" Nàng kêu.
Không có phản ứng.
"Này!" Nàng lại kêu tiếng nữa.
Vẫn không có phản ứng.
"Ngươi điếc rồi hả?"
Thanh âm lạnh nhạt truyền đến: "Ta có tên".
"Lão gia không nói với ta tên của ngươi, ông ấy chỉ gọi ngươi là Tần công tử."
"Vậy cứ gọi ta là Tần công tử đi." Thanh âm vẫn lạnh nhạt, còn có chút lạnh lẽo, vẻ tao nhã ở sòng bạc lúc trước đã sớm tan biến.
"Ờ." Nàng ậm ừ, biết hắn hoàn toàn không có ý muốn xưng danh, môi đỏ mọng khẽ động, thầm mắng hắn vài câu, rồi khẽ bật cười.
"Vậy thì, Tần công tử, ta đói bụng rồi!"
Rắc! Âm thanh này đã báo tử hộ cho ly rượu trong tay Tần Bất Hoán, nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Chẳng phải ngươi vừa ăn rồi sao?" Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, trợn mắt nhìn cái bao hành lý nằm trong góc tường, đã sớm hết nhẵn bánh bao.
Hắn tính sơ sơ, lúc nãy nàng vừa khóc vừa ăn, ít nhất cũng đã ăn hết bảy cái bánh bao thịt, vậy mà hiện giờ, còn dám kêu đói sao?
Những nữ nhân si mê vẻ tuấn mỹ của hắn, luôn muốn tạo ấn tượng tốt với hắn, ở trước mặt hắn, đều ăn uống giống như chim mổ thóc, mới vài hạt cơm đã kêu no rồi, đâu có ai giống nàng, không hề kiêng kỵ, tham ăn tục uống như thế?
Tần Bất Hoán bắt đầu hoài nghi, lúc trước những nam nhân đưa tiễn Nguyệt nhi kia, có phải giả vờ gào khóc để che dấu sự vui sướng hay không?
Xem ra, ngay cả việc cho nàng ăn lo, cũng là một công trình vĩ đại đầy gian khổ nha!
Đại trượng phu nhấc tay chi lao, hắn bằng lòng dùng tất cả kim ngân để đổi lấy nữ tử nổi danh nhất 'Sơn Trang Dương Liễu', Dương Vô Liễu lấy tính mạng ép hắn phải mang Nguyệt nhi đi.
Xem ra, trên đường quay về thành Hoán Sa, tự nhiên lại có thêm một cái bao lớn, tiểu cô nương này liền trở thành trách nhiệm của hắn, bỏ không được, quăng cũng chẳng xong. Tần Bất Hoán rất muốn bỏ lại nàng, nhưng có chút lo lắng, sợ trên đường về phương Nam, Dương Vô Liễu lại phát tin tức tìm người.
Ngồi ở trên giường êm, Nguyệt nhi vẫn kiên trì thảo luận vấn đề ăn uống.
"Ta nói là bữa ăn chính đó!" Nàng nghiêm túc nói, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra vẻ mặt dễ thương, trộm liếc hắn.
Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa được ăn cơm sao? Nàng đói bụng quá! Những cái bánh bao kia chỉ là món tráng miệng của nàng thôi!
Tần Bất Hoán khép mắt lại, phát ra một tiếng rên thất bại.
"Này...ách...cái kia, Tần công tử, chúng ta đi ăn cơm được chưa?" Nàng hỏi.
"Không ăn nữa!" Hắn rống to, lửa giận bùng cháy trong đôi con ngươi đen láy.
Nàng hít sâu một hơi, có chút kinh hãi.
"Thế nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!" Hắn lại rống lên, tiếng vọng còn vẳng mãi bên trong phòng.
Nguyệt nhi oan ức chớp chớp mắt, không dám nói tiếp, chỉ có thể bò vào trong giường, cắn một góc chăn bông, lén lút lau nước mắt. Tuy nàng rất muốn ăn cái gì đó, nhưng con sâu tham ăn trong bụng còn kêu dữ hơn, chẳng hề thua kém cơn giận của nam nhân này.
Các tỷ muội trong sơn trang đều nói, nam nhân không có lương tâm, mà lương tâm của nam nhân tuấn mỹ đã sớm bị chó hoang tha rồi. Cái kẻ tuấn mỹ dọa người kia lại không cho nàng ăn cơm, bắt nàng đói bụng! Từ đó suy ra, hắn tuyệt đối là người tàn nhẫn, vô tình nhất trên đời.
Thế nhưng, lão gia đã giao nàng cho hắn, nàng không còn chỗ để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn thôi. Một nửa cái đầu tròn vo lộ ra, tiếp đến là hàng mi dày cong cong cùng một đôi mắt tròn xoe đang thập thập thò thò. Nàng trốn trong chăn bông, không nhịn được trộm liếc hắn.
Ánh nến lung linh soi rọi ngũ quan tuấn mỹ của hắn, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, khiến người ta hít thở không thông.
Ai, dáng vẻ tuấn tú như thế, đáng tiếc lại là một kẻ xấu xa!
Nàng trốn trong chăn thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Nam nhân kia định mặc kệ nàng sao? Nàng có thể bị đói chết không? Ai, biết thế đã chẳng ăn hết bánh bao, giữ lại một, hai cái, nói không chừng có thể lót dạ rồi...
Nàng liếm liếm cánh môi hồng nhuận, tưởng tượng ra mùi vị của bánh bao, mí mắt dần khép lại.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, Nguyệt nhi thầm hạ quyết định: Nàng nhất định phải dựa vào hắn rồi!
Trong sòng bạc, cuộc chiến trở nên căng thẳng hơn.
Trong phòng đốt nến sáng trưng, dưới ánh nến, có thể thấy được rõ vẻ khẩn trương trên mặt của những người đứng xem. Bên trong tĩnh lặng đến nỗi cả tiếng hít thở cũng chẳng nghe được.
Tất cả bọn họ đều ngừng thở, ánh mắt đổ dồn lên chiếc bàn đàn hương dài màu đen. Trên bàn đặt một cái bát sứ, trong bát, có ba viên xúc xắc.
Ở vị trí nhà cái, một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh ngọc đang ngồi. Từ canh đầu tiên, hắn đã lấy ra một chiếc khăn tay, liên tục lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cho đến bây giờ, cái khăn kia đã ướt đến nỗi có thể vắt ra nước rồi!
Hắn hít sâu một hơi, liếc xấp ngân phiếu ở trên bàn kia cùng với đống rương gỗ chứa đầy vàng đặt ở góc tường, mồ hôi lạnh lại đổ thêm lần nữa.
Ba ngày! Mới ba ngày mà 'sòng bạc Dương Liễu' của hắn đã thua tới hơn trăm vạn lượng. Hai ngày trước là nhà cái cầm giữ, nam tử xa lạ kia đặt hai tờ ngân phiếu làm tiền cược, ngồi xuống bàn, rồi giống như được thần tài trợ giúp, hắn ta cứ cược là nhất định thắng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đã thắng hơn bảy trăm vạn lượng rồi.
Càng làm cho mọi người trong sòng bạc hết hồn hết vía là người này hoàn toàn không có ý định thu tay. Mặc cho ngân phiếu đã chất thành đống, hắn vẫn khí định thần nhàn, dính ở trước bàn, không chịu rời đi. Tình huống này quá đặc biệt, người làm kinh hãi, vội vàng mời ông chủ ra mặt giải quyết.
Chủ nhân sòng bạc, Dương Vô Liễu, được xưng cao thủ đổ xúc xắc đệ nhất thiên hạ cũng khó có thể xoay chuyển cục diện xấu này. Chưa hết một đêm, toàn bộ số vàng tích trữ trong sòng bạc đã vào hết túi của người nọ. Chỉ sợ không thể chống đỡ canh bạc này tới hửng sáng, ông ta sẽ phải cầm cố y phục rồi.
Dương Vô Liễu hít một hơi thật sâu, dùng sức chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi lên y phục quý giá, hoa lệ.
"Ngài đã đổ xúc xắc cả đêm rồi, chắc sẽ rất mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?" Một tiếng cười khẽ truyền đến từ đầu kia chiếu bạc.
Người nọ vẫn mỉm cười, tay cầm chiếc quạt màu trắng, mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, ngọc bội giắt bên hông, càng toát ra vẻ tuấn tú phong lưu. Dung mạo tuyệt thế kia, đến cả nam nhân nhìn thấy cũng sẽ hồn siêu phách lạc.
Hắn tự xưng họ Tần, tên Bất Hoán, đến từ Hoán Sa thành ở phương nam.
"Không cần đâu." Dương Vô Liễu động đậy khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại. Hắn tập trung tinh thần, thả xúc xắc vào trong chén vàng, hai tay linh hoạt, lắc mạnh cái chén.
Xúc xắc chạm vào thành chén, phát ra thanh âm thanh thúy.
Cộc cộc cộc cộc...
Vẻ mặt chúng nhân đầy căng thẳng, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ có Tần Bất Hoán là vẫn duy trì nụ cười tao nhã như cũ.
Trước mắt, đây chính là trận quyết đấu cuối cùng. Vì thanh danh, ngay cả quyền sở hữu sòng bạc Dương Vô Liễu cũng đem ra làm thế chấp, còn Tần Bất Hoán kia, dựa theo thói quen, đem một xấp ngân phiếu trong tay và toàn bộ số vàng phía sau ra đặt cược. Tiền cược của hắn là quá lớn.
Cộc cộc cộc cộc...
"Chuẩn bị mở nắp!" Dương Vô Liễu hô to, rồi đặt mạnh cái chén xuống bàn.
Trong chén đã không còn âm thanh, bên trong sòng bạc cũng một mảnh tĩnh lặng. Mồ hôi Dương Vô Liễu rơi xuống chiếu bạc, hắn hít sâu một hơi, rồi run run mở nắp chén ra.
Bốn năm sáu, đại!
Xung quanh vang lên những tiếng hô nhỏ, toàn bộ đều trợn to mắt nhìn ba viên xúc xắc kia, hoàn toàn không thể tin được. Dương Vô Liễu cũng có một ngày bị thua sạch như vậy, xem ra 'sòng bạc Dương Liễu' sắp phải đổi chủ rồi!!
Mặt Dương Vô Liễu xám như tro tàn, mắt thấy đã hết hy vọng, vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, phất tay với người hầu đang bị dọa cho ngây người: "Đi lấy giấy chuyển nhượng đến đây." Hắn thở dài nói.
Người hầu gật đầu, lập tức đi lấy giấy chuyển nhượng, đặt lên bàn. Dương Vô Liễu cắn răng, đóng dấu xuống, rồi nâng tờ giấy lên.
"Xin đợi một chút!" Tần Bất Hoán đột nhiên mở lời, giơ quạt ra, ngăn lại động tác của Dương Vô Liễu. Hắn hơi mỉm cười, dáng vẻ ung dung, hoàn toàn không để tờ giấy có giá trị kinh người kia vào mắt.
"Chẳng lẽ Tần công tử muốn kiểm tra tờ giấy này?"
"Không, ta chỉ muốn dùng số vàng bạc này cùng vị trí chủ sòng bạc đổi thành vật khác mà thôi."
Tần Bất Hoán thu lại cây quạt, nâng ly trà thơm trên bàn lên, thong thả nhấp một ngụm. Dáng vẻ tao nhã, nhìn hoàn toàn vô hại, chẳng thể nhìn ra nhân vật đã thắng sạch bạc mà không chịu nhả xương.
"Thứ gì?" Dương Vô Liễu nghiến răng nghiến lợi.
Tần Bất Hoán lại nhấp thêm ngụm trà, hơi nhíu mày, tầm mắt hướng đến mặt trên cây quạt, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Người trong thiên hạ đều biết, Dương lão gia chẳng những sở hữu một sòng bạc, mà còn có cả một tòa 'Dương Liễu Sơn Trang'."
"Dương mỗ không thể đem tệ xá trao đổi với ngài được." Sắc mặt Dương Vô Liễu hóa thành buồn bã.
"Vậy, nếu tại hạ muốn đổi người thì sao?" Tần Bất Hoán cười hỏi.
Người?! Dương Vô Liễu nhíu mày, nghe được trong câu nói này có hàm ý. Đến tận bây giờ, hắn mới lờ mờ đoán ra, người nam nhân đến từ phương Nam xa xôi này, mấy hôm nay, liên tục đặt cược rất hào phóng tại sòng bạc, thắng được toàn bộ ngân lượng, thậm chí làm cho hắn đem cả văn kiện chuyển nhượng ra đặt cược, những hành động liên tiếp này, đều có ý đồ riêng.
Cái Tần Bất Hoán muốn không phải là ngân lượng, càng không phải là quyền sở hữu sòng bạc này, mà chính là người!
"Tần công tử muốn người nào?"
"Nghe đồn, trong 'Dương Liễu Sơn Trang', quy tụ không ít mỹ nhân, ta chỉ xin một vị tuyệt sắc thôi!"
Hắn đã sớm thăm dò tường tận, Dương Vô Liễu này gia tài bạc vạn, cuộc đời không có ham mê khác, chính là thích thu thập mỹ nhân khắp thiên hạ, đến cả thê tử của hắn ta, cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh thiên hạ hai mươi năm trước.
Dương Vô Liễu thu thập mỹ nhân cũng chỉ vì hứng thú, hắn đã có ái thê, nên không có tâm nạp thiếp. Những mỹ nhân đó vào 'Dương Liễu Sơn Trang' làm việc, đến tuổi thành thân, đều do Dương Vô Liễu làm chủ, gả cho người xứng đáng.
"Ngươi đến để cầu thân?"
"Không sai." Tần Bất Hoán gật đầu, đẩy toàn bộ chồng ngân phiếu về phía trước, để lên trên tờ giấy kia.
"Tất cả chỗ này của ta, đều đem ra làm sính lễ."
Tiếng kinh hô lại nổi lên, mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả khóe mắt Dương Vô Liễu cũng co rúm lại, cực kỳ kinh ngạc với sự hào phóng của Tần Bất Hoán. Tuy hắn ta thích thu thập mỹ nhân, nhưng cũng chưa từng hào phóng đến vậy, cam nguyện dùng toàn bộ tài phú để đổi lấy một nữ nhân.
"Những ngân phiếu, vàng bạc và cả tờ giấy kia đúng là vô giá, Tần công tử làm giao dịch này chỉ sợ sẽ thiệt thôi!"
"Vạn kim dễ đổi, giai nhân khó cầu!" Hắn mượn hoa dâng Phật, nói đến vô cùng ung dung.
Dương Vô Liễu thầm tính toán trong lòng, hai mắt khó có thể rời khỏi chồng ngân phiếu kia. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nhìn Tần Bất Hoán.
"Tần công tử muốn xin vị cô nương nào?" Sính lễ quá mức mê người, chồng ngân phiếu kia, vàng cùng văn kiện đang gào khóc muốn trở về túi hắn, hắn thật sự không thể từ chối.
Lại nói, dáng vẻ của Tần Bất Hoán này cũng là đệ nhất, cực kỳ tuấn mỹ, giống hệt tiên nhân, để cho các cô nương trong nhà thấy được, chắc chắn sẽ tranh nhau xin gả.
Tần Bất Hoán phe phẩy cây quạt, ngẫm nghĩ một lúc.
"Cứ chọn cô nương nổi tiếng nhất trong quý phủ đi!" Mỹ nhân thật sự hẳn là phải nổi tiếng khắp thiên hạ, bất kỳ kẻ nào gặp qua, đều vội vàng truyền miệng mới đúng.
Dương Vô Liễu hít sâu một hơi, hạ quyết định: "Thôi, có lẽ vận mệnh của nha đầu kia là như vậy rồi."
Hắn vẫy vẫy tay, truyền lệnh xuống: "Đi gọi Nguyệt nhi đến đây, nhớ dặn nàng thu dọn một vài y phục tùy thân."
Người hầu vẻ mặt khó xử, rất không đành lòng, còn muốn cầu xin: "Chủ nhân..."
"Đi!"
Người hầu nuốt kháng nghị xuống, oán hận trừng Tần Bất Hoán một cái, lúc này mới xoay người, ra khỏi sòng bạc, đi đón người.
Vốn đang im lặng xem cuộc đấu, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, liên tục lắc đầu.
"Không thể là Nguyệt nhi nha!"
"Đúng, không thể, dù sao cũng không thể gả Nguyệt nhi cho một người xa lạ được."
"Dương lão gia, ngài nên suy nghĩ kỹ, nếu gả Nguyệt nhi cho nam nhân kia, sau này chúng ta phải làm sao đây?"
Trong sòng bạc ầm ỹ hẳn lên, tất cả đều kháng nghị, Dương Vô Liễu chọn Nguyệt Nhi. Bọn họ luôn che chở cho Nguyệt nhi như là 'thịt trong tim, bảo vật trong lòng', vô cùng luyến tiếc.
Dương Vô Liễu giơ tay, ngăn lại hết kháng nghị của mọi người, vẻ mặt hắn cũng đầy bất đắc dĩ và luyến tiếc, hắn sâu sa nói: "Đã đánh cược thì phải chịu, ta đã bại bởi Tần công tử, vậy thì yêu cầu của hắn, ta nhất định phải tuân theo. Cho dù yêu quý Nguyệt nhi cũng phải gả."
Hắn hít sâu một hơi, ngăn lại hết những tiếng oán thán của chúng nhân, kiên định nói: "Sự tình liên quan đến danh dự của Dương mỗ, hôm nay, cho dù các vị có phản đối, ta cũng phải gả Nguyệt nhi cho Tần công tử."
Danh dự của nam nhân còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Đầu sỏ Tần Bất Hoán vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ đàn hương, phe phẩy quạt, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.
Nguyệt nhi? Nghe tên đã biết là một mỹ nhân rồi!
Là cô nương như thế nào, mà có thể khiến cho những người ở đây lo lắng, vội vàng cầu xin cho nàng, không cho nàng xuất giá?
Tần Bất Hoán ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, khẽ nhếch miệng cười yếu ớt với vầng trăng sáng nơi xa.
Trên trời, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng huyền ảo, ánh trăng ôn nhu làm cho người ta vô hạn mộng tưởng.
Nửa tháng trước, khi rời khỏi Hoán Sa thành, hắn đã khoe khoang với thành chủ phu nhân Phương Y Vũ, sẽ thú mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm thê tử, hiện tại, những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai, mỹ nhân đã đến tay rồi. Nhớ ngày đó, thái độ của Phương Y Vũ như muốn nói, mọi chuyện của hắn không phải lúc nào cũng suôn sẻ như vậy.
Ha ha, chờ hắn đưa mỹ nhân về, đến khi đó, không biết Phương Y Vũ kia sẽ phản ứng thế nào đây...
"Lão gia." Người hầu đi vào, hai mắt ửng hồng, sau một hồi trốn ở ngoài cửa trộm gào khóc, bây giờ mới dám tiến vào thông báo.
"Nguyệt nhi đến rồi, đang đợi ngoài cửa ạ." Hắn uể oải nói.
"Gọi nàng vào đi." Dương Vô Liễu thở dài.
Người hầu gật đầu, đi ra bên ngoài gọi người. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến một làn hương thơm mát, ấm áp.
Người còn chưa bước vào, mọi người đã chen nhau đứng cạnh cửa, nhao nhao nói.
"Nguyệt nhi, đừng đi, để ta cầu xin hộ ngươi!"
"Nguyệt nhi, đừng đi mà!"
"Nguyệt nhi...Hu hu hu..."
Mấy đại nam nhân nghĩ đến bảo bối Nguyệt nhi trong lòng bọn họ sắp phải cùng nam nhân có dáng dấp quá mức xinh đẹp này rời đi, nhất thời đau lòng, nhịn không được khóc rống lên.
Tiếng khóc giống như có thể lây nhiễm, nhất thời nổi lên khắp trong sòng bạc. Đến cả Dương Vô Liễu luôn tỏ vẻ bình tĩnh, cũng phiếm hồng hai mắt, vẻ mặt bi tráng, giống như tiễn cô nương này đi còn khó chịu hơn so với việc chặt đứt một cánh tay của hắn.
Tần Bất Hoán càng lúc càng tò mò, tầm mắt chuyển về phía cửa, rất muốn thấy dáng vẻ của cô nương kia.
Chắc chắn là tuyệt sắc thiên hạ, mới có thể làm cho các đấng nam nhân ở đây khóc đến thống thiết như thế!
Đám người tản ra, hắn đã nhìn thấy nàng rồi!
Vầng trăng, là tròn trịa! Đúng, tròn trịa!
Tần Bất Hoán chợt bừng tỉnh, cho rằng mình chơi bạc mấy ngày liền, nên tinh thần có chút không tốt, trước mắt xuất hiện ảo giác. Không thì sao có thể nhìn thành vầng trăng tròn trên cao kia chạy lạc vào phòng chứ?
Hắn nhìn về phía cửa, lại ngước lên cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa...
Vầng trăng vẫn yên ổn treo trên cao, chỉ là thiếu nữ từ ngoài bước vào kia, đúng là có thể so sánh với trăng tròn ngày 15!
Nàng mặc một chiếc áo bông màu xanh nhạt, ngũ quan thanh tú, da dẻ trắng nõn, mịn màng. Ngoài ra, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là, nàng có cái đầu tròn tròn, búi tóc nha hoàn tròn tròn, mắt tròn tròn, mũi tròn tròn, thân hình tròn tròn, nắm tay nhỏ tròn tròn...
Tiểu cô nương kia, cho dù nhìn thẳng hay nhìn nghiêng đều là tròn vo, giống như một cái bánh bao vừa hấp, mũm mĩm, tròn trịa, non mềm. Đến cả túi đồ nhỏ nàng cầm trong tay kia cũng là hình tròn!
Từ khi chào đời đến nay, đầu óc thông minh hơn người của Tần Bất Hoán, lập tức trống rỗng, chiếc quạt trên tay cũng vì kinh sợ mà 'bịch' một tiếng rơi xuống đất.
"Đợi, xin đợi một chút..." Hắn vội lên tiếng, nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn dính trên mặt thiếu nữ ngọt ngào kia.
"Ách, vị này là cô nương nổi tiếng nhất trong quý phủ?"
Có chút nhầm lẫn ở đây đúng không? Tuy cô nương kia mi thanh mục tú, dáng vẻ ngọt ngào, nhưng hoàn toàn khác xa so với tuyệt thế mỹ nhân yểu điệu trong tưởng tượng của hắn nha!
Dương Vô Liễu nhìn Nguyệt nhi đầy trìu mến, thở dài một tiếng.
"Trong năm thành quanh đây, Nguyệt nhi đã thắng vài cuộc thi ăn liên tiếp, chính là nữ cao thủ thùng cơm của 'Dương Liễu Sơn Trang' ta!"
Gương mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cơm - nữ cao thủ thùng cơm?!
Nguyệt nhi bị mọi người vây chặt, chậm chạp bước vào, trong đôi mắt tròn xoe lấp lánh lệ quang. Nàng chớp mắt vài cái, nước mắt giống như những hạt châu bị đứt, chầm chậm lăn xuống má phấn.
"Lão gia!" Nàng hơi khom thân, cả người lại càng lùn đi, trông càng thêm tròn trịa.
"Nguyệt nhi, con nghe rõ đây, từ giờ trở đi, con sẽ là người của vị Tần công tử này, biết chưa?" Dương Vô Liễu thấm thía nói.
Nàng hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao hấp.
"Nguyệt nhi hiểu ạ."
Dương Vô Liễu vươn tay, sờ sờ đầu nàng, vô cùng bi thương, nước mắt lưng tròng.
"Là ta bất tài, không thể bảo vệ được con, sau này con phải hầu hạ Tần công tử thật tốt nhé."
Nàng dùng đôi mắt tròn xoe liếc Tần Bất Hoán một cái, thở dài một tiếng, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, vẻ mặt bi ai.
Vẻ mặt kia khiến cho lòng tự trọng của Tần Bất Hoán bị đả kích nghiêm trọng. Từ khi có ký ức đến nay, bất kể nữ nhân nào vừa thấy vẻ ngoài của hắn, cũng đều mê đắm, hao hết tâm tư, xin hắn liếc mắt một cái. Cho dù là hoa khôi kiêu ngạo, hay thiên kim tiểu thư dịu dàng, cũng không thể chống lại nụ cười của hắn.
Thế nhưng, tiểu nha hoàn kia lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn! Giống như hầu hạ hắn là bi ai lớn nhất trong cuộc đời nàng!
"Nguyệt nhi tạ ơn công dưỡng dục của lão gia". Nàng xoay người, quỳ xuống đất, cúi đầu bái lạy.
Nàng khóc lem hết khuôn mặt nhỏ nhắn, đến cả chiếc khăn tay lụa cũng ướt sũng.
Các nam nhân đứng xung quanh còn muốn cố gắng xoay chuyển tình thế, không muốn vị công tử quá mức tuấn tú này mang nữ cao thủ thùng cơm đã làm rạng danh cho thành mấy năm qua rời đi...Bỏ qua việc nha đầu kia đã đem không ít vinh quang về cho thành, chỉ cần nghĩ về sau, trong thành không còn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, trong lòng mọi người đều buồn rầu.
"Dương lão gia, ngài nghĩ kỹ đi, Nguyệt nhi là bảo bối của chúng ta mà!"
"Đúng thế, không thể gả cho người xa lạ được!"
"Nguyệt nhi đi rồi, trận đấu năm sau phải làm sao bây giờ?"
Mỗi người một câu, thật không nỡ để Nguyệt nhi đi đến nơi đất khách. Dương Vô Liễu cắn răng, đi đến bên tường, rút cây đao ra.
Chúng nhân kinh hô, tất cả đều im lặng, nín thở, chăm chú nhìn.
"Dương lão gia, ngài bình tĩnh đi!" Có người vội vàng khuyên nhủ.
"Chuyện này liên quan đến danh dự của Dương mỗ!" Hắn đặt cây đao lên cổ, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhìn về phía Tần Bất Hoán.
"Tần công tử, xin yên tâm, Dương mỗ nói được thì làm được! Nguyệt nhi là người của ngài, nếu có ai dám dị nghị, ta sẽ xin tự vẫn để tạ tội."
Tần Bất Hoán khó khăn mở miệng, đang suy tính xem nên giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt này như thế nào?
"Ách, ta..."
"Tần công tử, ngài không cần nói nữa!" Vẻ mặt Dương Vô Liễu kiên định.
"Ta...."
"Tần công tử, ta sẽ không nuốt lời!"
"Ta..."
"Tần công tử, lão phu không phải loại người bất tín!"
"Lão gia!" Thân thể tròn vo của Nguyệt nhi lăn tới, vừa vặn va phải Tần Bất Hoán, lực đạo kia quá lớn, lại còn phát ra tiếng 'bịch' rất to.
Hắn hít sâu một hơi, vội dồn khí xuống đan điền, mới không bị đụng bay ra ngoài.
Tiểu cô nương quỳ gối xuống, vươn cánh tay béo mập, ôm lấy đùi Dương Vô Liễu, nước mắt càng rơi mãnh liệt, môi đỏ mọng nhếch lên, 'oa' một tiếng, khóc lớn.
"Ngài đừng như vậy, Nguyệt nhi đi, Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ đi theo vị công tử này!"
Tuyệt đối? Ách...
Tần Bất Hoán đề tiếng rống lên, muốn ổn định tình hình, nhưng tiếng khóc của mọi người đã át hết đi tiếng rống của hắn!
Mắt thấy Dương Vô Liễu dùng tính mạng để uy hiếp, nếu còn tiếp tục kháng nghị thì sẽ có tai nạn chết người. Trong lòng các đấng nam nhi biết chẳng thể xoay chuyển được nữa, tất cả ôm nhau khóc rống lên, thanh âm vĩ đại suýt chút nữa đã phá tan nóc nhà. Ngay lúc này, tiếng khóc rung trời, tiếng kêu than thảm thiết khắp nơi, chẳng có ai rỗi hơi để ý xem Tần Bất Hoán rống cái gì.
Dương Vô Liễu ngậm ngùi xoa đầu Nguyệt nhi, rất sợ cứ tiếp tục như thế, lương tâm của hắn sẽ bị cắn rứt. Tiểu nha đầu này do đich thân hắn mang về phủ, từ từ nuôi lớn, hai người tình như cha con nha!
Đau dài chẳng thà đau ngắn, hắn quả quyết cầm một xấp ngân phiếu nhét vào túi hành lý của Nguyệt nhi, một tay dắt theo tiểu cô nương đang không ngừng thút thít, tay kia thì đẩy Tần Bất Hoán còn đang ngây ngốc.
"Hai người đi đi!" Hắn thở dài một tiếng, dùng hết sức lực, đẩy hai người ra bên ngoài.
"Tần công tử, mong...mong ngài sẽ đối...đối xử tốt với Nguyệt nhi nhà ta..." Hắn hô, khóc đến mức giật cục, nói không thành lời.
Rầm! Cửa chính sòng bạc đóng lại, còn khóa chặt từ bên trong. Trong phòng tiếng khóc rung trời, có thể thấy được những đại nam nhân kia đau lòng biết bao nhiêu!
Ngoài cửa, trăng thanh, gió mát, bên cạnh Tần Bất Hoán còn thêm một thiếu nữ đang sụt sịt. Toàn thân cứng ngắc, hắn trợn mắt nhìn viên cầu nhỏ bên cạnh, trong đầu trống rỗng.
Ông trời, hắn...hắn...hắn cũng muốn khóc!
Trăng mười lăm cực kỳ tròn, tiểu cô nương này cũng cực kỳ tròn!
*****
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh bàn, yên lặng uống rượu, gương mặt tuấn tú thâm trầm, không có bất kỳ vẻ đắc ý nào khi ôm được mỹ nhân về.
Sau khi về quán trọ, Nguyệt nhi liền làm tổ trên giường, khóc ô ô một hồi lâu. Khóc đến khi đói bụng, liền mở túi hành lý, đưa hai tay non mềm vào trong mò mẫm, lấy ra một cái bánh bao thịt tròn trịa, nàng vừa khóc vừa ăn.
"Hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nuốt vào một cái bánh bao, rồi lại lấy thêm cái nữa, mở cái miệng nhỏ nhắn cắn vài miếng, nước thịt thấm hết vào vỏ bánh, trong phòng liền tràn ngập mùi thơm.
Tần Bất Hoán nhắm mắt lại, ngón tay dài siết chặt ly rượu, hắn chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Tất cả kế hoạch của hắn đều loạn hết lên rồi, mỹ nữ không đến tay, ngược lại còn bị nhét một vầng trăng tròn nữa!
"Hu hu hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, nếu người bên ngoài nghe được, nhất định sẽ cho rằng hắn đang ngược đãi nàng.
Hắn hít sâu mấy cái như muốn lấy lại bình tĩnh, nhưng suy nghĩ luôn bị tiếng khóc cắt ngang, ngay cả hương bánh bao phiêu đãng cũng khiến hắn thêm phiền não.
"Hu hu hu...hức...hu hu hu..." Nàng vừa khóc vừa nhét bánh bao vào miệng, lại còn vừa ăn vừa nấc.
"Câm mồm!" Hắn quát khẽ, đầu cứ ong ong, kiên nhẫn đã lên tới cực điểm rồi!
"Hu hu...hức...hu hu..." tiếng khóc vẫn vang lên.
"Câm mồm!" Đôi mắt đen hơi nheo lại.
"Hu hu...hức..hu..." tiếng khóc vẫn không dứt, bánh bao lại tiếp tục biến mất.
Chén rượu hơi lắc lư, ngón tay dài càng siết chặt. Bỗng nhiên, trên gương mặt tuấn tú kia giăng đầy mây đen.
"Đừng khóc nữa!" Hắn rống lên, lý trí chính thức tan vỡ.
Tiếng khóc lập tức im bặt, trong phòng liền chìm vào tĩnh lặng!
Xem ra, tiểu cô nương này cũng rất biết điều, hiểu được lúc nào nên ngậm miệng. Chỉ là, sự tĩnh lặng quá mức này khiến hắn cảm thấy hơi day dứt.
Tần Bất Hoán luôn luôn nho nhã, ôn hòa, chỉ khi nào đối mặt với hiểm nguy, bản tính lãnh khốc của hắn mới bộc lộ. Hắn chính là quân sư giấu mặt của đội quân Hắc Sam, dụng binh như thần, có thể tươi cười mà đánh bại kẻ địch mạnh nhất, sau lưng, mọi người đều gọi hắn là 'Tiếu Diện Diêm La'.
Dáng vẻ nho nhã, ôn hòa đã sớm trở thành mặt nạ của hắn, hắn am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc chân thật, chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn đánh mất bình tĩnh. Mà tiểu cô nương này vừa xuất hiện, đã làm cho hắn loạn hết cả. Bình tĩnh của hắn, giống như những chiếc bánh bao kia, nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cảm giác tội lỗi liên tục dâng lên, Tần Bất Hoán nghĩ rằng tiếng rống giận dữ vừa rồi của mình đã làm cho con thỏ nhỏ hoảng sợ.
Suy cho cùng thì nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi mắt trong veo ẩn chứa vài phần ngây ngô, đã bị bắt rời xa quê hương, đi theo một nam nhân xa lạ, tương lai mịt mờ, hiểm ác khó lường, bất kể là cô nương nào thì cũng sẽ sợ hãi thôi.
Hắn lại còn rống nàng! Hắn trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào chứ?
Con ngươi đen láy còn đẹp hơn nữ nhân vài phần liền quét về phía góc tường, đôi lông mày như mực khẽ nhăn lại. Lòng hắn có chút áy náy, lời xin lỗi đã trượt đến đầu lưỡi, giống như sắp thốt ra...
Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy hành động của Nguyệt nhi, những lời này lập tức tiêu tan!
Thân thể tròn vo kia đang dùng một tư thế kỳ dị giãy dụa trên đất, cố gắng dùng cách kỳ quái này để đẩy một thứ gì đó trong cổ họng ra. Nàng dùng hai tay vỗ vỗ ngực, không ngừng thở dốc, khuôn mặt trắng nõn, tròn trịa kia đã đỏ bừng lên như một quả táo chín.
Nàng nghẹn rồi! Tiếng khóc thút thít kia im bặt không phải vì tiếng rống của hắn, mà là nàng bị nghẹn bánh bao!
"Ư...ư ư ư..." hai tay trắng nõn duỗi về phía trước, khua khua trước mặt hắn, ý bảo hắn giúp nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ.
Tần Bất Hoán nhíu mày, nhìn viên cầu nhỏ kia vặn vẹo một lúc, cảm giác áy náy nhất thời tan thành mây khói!
"Qua đây uống nước đi." Hắn lạnh lùng nói.
Hắn nhấc ấm trà lên, vỗ mạnh một cái xuống bàn, nội lực kinh người làm cho một chiếc chén bay lên, xoay nửa vòng giữa không trung, vô sự rơi xuống mặt bàn.
Hắn nghiêng cổ tay, rót trà vào trong chén, không hề bắn ra ngoài một giọt nào.
Viên cầu nhỏ lăn tới, chẳng thèm để ý đến ly trà, vươn tay giữ lấy cổ tay Tần Bất Hoán, nâng ấm trà lên rót vào miệng nhỏ của mình, 'ừng ực, ừng ực' đã hết nửa ấm trà.
Tần Bất Hoán nhíu đôi mày kiếm, nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ xinh của Nguyệt nhi. Đến cả ngón tay của nàng cũng béo mập, trắng mịn như viên kẹo đường mềm mại, còn toát ra mùi hương thơm ngọt, trông vô cùng ngon miệng...
Mày rậm càng nhíu chặt, hắn bắt đầu hoài nghi, mùi hương bánh bao còn quẩn quanh trong phòng, đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Tần Bất Hoán bất ngờ rút tay về, tuy sức lực không lớn nhưng vẫn khiến cho Nguyệt nhi ngã xa sáu, bảy thước.
"Á!" Nàng nhỏ giọng kêu, 'bịch' một cái ngã ngồi xuống giường, hai mắt tròn xoe chớp chớp, đôi tay béo mập vẫn giữ chặt ấm trà.
"Vì sao lại đẩy ta?" Nàng thở phì phò hỏi.
"Ta không có". Hắn lạnh lùng đáp, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục uống rượu, chẳng thèm quan tâm đến nàng.
"Ngươi có!" Nguyệt nhi kiên trì nói, hai má hồng hồng, nàng rất muốn dùng ấm trà đập hắn.
Một tiếng rít nhỏ vang lên, tay cầm ly rượu khẽ run, Tần Bất Hoán hít sâu vài hơi, nhịn xuống kích thích muốn rống lên lần nữa.
"Đi ngủ". Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Nguyệt nhi cũng không phải dễ bảo, nàng ngồi ở mép giường, hai chân tròn tròn đung đưa, hai mắt tròn xoe lấp lánh dưới ánh nến, giống như một con thỏ nhỏ.
"Này!" Nàng kêu.
Không có phản ứng.
"Này!" Nàng lại kêu tiếng nữa.
Vẫn không có phản ứng.
"Ngươi điếc rồi hả?"
Thanh âm lạnh nhạt truyền đến: "Ta có tên".
"Lão gia không nói với ta tên của ngươi, ông ấy chỉ gọi ngươi là Tần công tử."
"Vậy cứ gọi ta là Tần công tử đi." Thanh âm vẫn lạnh nhạt, còn có chút lạnh lẽo, vẻ tao nhã ở sòng bạc lúc trước đã sớm tan biến.
"Ờ." Nàng ậm ừ, biết hắn hoàn toàn không có ý muốn xưng danh, môi đỏ mọng khẽ động, thầm mắng hắn vài câu, rồi khẽ bật cười.
"Vậy thì, Tần công tử, ta đói bụng rồi!"
Rắc! Âm thanh này đã báo tử hộ cho ly rượu trong tay Tần Bất Hoán, nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Chẳng phải ngươi vừa ăn rồi sao?" Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, trợn mắt nhìn cái bao hành lý nằm trong góc tường, đã sớm hết nhẵn bánh bao.
Hắn tính sơ sơ, lúc nãy nàng vừa khóc vừa ăn, ít nhất cũng đã ăn hết bảy cái bánh bao thịt, vậy mà hiện giờ, còn dám kêu đói sao?
Những nữ nhân si mê vẻ tuấn mỹ của hắn, luôn muốn tạo ấn tượng tốt với hắn, ở trước mặt hắn, đều ăn uống giống như chim mổ thóc, mới vài hạt cơm đã kêu no rồi, đâu có ai giống nàng, không hề kiêng kỵ, tham ăn tục uống như thế?
Tần Bất Hoán bắt đầu hoài nghi, lúc trước những nam nhân đưa tiễn Nguyệt nhi kia, có phải giả vờ gào khóc để che dấu sự vui sướng hay không?
Xem ra, ngay cả việc cho nàng ăn lo, cũng là một công trình vĩ đại đầy gian khổ nha!
Đại trượng phu nhấc tay chi lao, hắn bằng lòng dùng tất cả kim ngân để đổi lấy nữ tử nổi danh nhất 'Sơn Trang Dương Liễu', Dương Vô Liễu lấy tính mạng ép hắn phải mang Nguyệt nhi đi.
Xem ra, trên đường quay về thành Hoán Sa, tự nhiên lại có thêm một cái bao lớn, tiểu cô nương này liền trở thành trách nhiệm của hắn, bỏ không được, quăng cũng chẳng xong. Tần Bất Hoán rất muốn bỏ lại nàng, nhưng có chút lo lắng, sợ trên đường về phương Nam, Dương Vô Liễu lại phát tin tức tìm người.
Ngồi ở trên giường êm, Nguyệt nhi vẫn kiên trì thảo luận vấn đề ăn uống.
"Ta nói là bữa ăn chính đó!" Nàng nghiêm túc nói, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra vẻ mặt dễ thương, trộm liếc hắn.
Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa được ăn cơm sao? Nàng đói bụng quá! Những cái bánh bao kia chỉ là món tráng miệng của nàng thôi!
Tần Bất Hoán khép mắt lại, phát ra một tiếng rên thất bại.
"Này...ách...cái kia, Tần công tử, chúng ta đi ăn cơm được chưa?" Nàng hỏi.
"Không ăn nữa!" Hắn rống to, lửa giận bùng cháy trong đôi con ngươi đen láy.
Nàng hít sâu một hơi, có chút kinh hãi.
"Thế nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!" Hắn lại rống lên, tiếng vọng còn vẳng mãi bên trong phòng.
Nguyệt nhi oan ức chớp chớp mắt, không dám nói tiếp, chỉ có thể bò vào trong giường, cắn một góc chăn bông, lén lút lau nước mắt. Tuy nàng rất muốn ăn cái gì đó, nhưng con sâu tham ăn trong bụng còn kêu dữ hơn, chẳng hề thua kém cơn giận của nam nhân này.
Các tỷ muội trong sơn trang đều nói, nam nhân không có lương tâm, mà lương tâm của nam nhân tuấn mỹ đã sớm bị chó hoang tha rồi. Cái kẻ tuấn mỹ dọa người kia lại không cho nàng ăn cơm, bắt nàng đói bụng! Từ đó suy ra, hắn tuyệt đối là người tàn nhẫn, vô tình nhất trên đời.
Thế nhưng, lão gia đã giao nàng cho hắn, nàng không còn chỗ để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn thôi. Một nửa cái đầu tròn vo lộ ra, tiếp đến là hàng mi dày cong cong cùng một đôi mắt tròn xoe đang thập thập thò thò. Nàng trốn trong chăn bông, không nhịn được trộm liếc hắn.
Ánh nến lung linh soi rọi ngũ quan tuấn mỹ của hắn, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, khiến người ta hít thở không thông.
Ai, dáng vẻ tuấn tú như thế, đáng tiếc lại là một kẻ xấu xa!
Nàng trốn trong chăn thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Nam nhân kia định mặc kệ nàng sao? Nàng có thể bị đói chết không? Ai, biết thế đã chẳng ăn hết bánh bao, giữ lại một, hai cái, nói không chừng có thể lót dạ rồi...
Nàng liếm liếm cánh môi hồng nhuận, tưởng tượng ra mùi vị của bánh bao, mí mắt dần khép lại.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, Nguyệt nhi thầm hạ quyết định: Nàng nhất định phải dựa vào hắn rồi!
Tác giả :
Điển Tâm