Nguyệt Hạ Triền Miên
Chương 53
Nửa đêm, biên cương chiến loạn truyền đến cấp báo, Tư Không Viêm Lưu vội vàng rời giường thay quần áo, chạy tới Ngự thư phòng, cùng các võ tướng thương lượng đối sách.
Nhìn bóng dáng Tư Không Viêm Lưu vội vàng rời đi, Tư Không Vịnh Dạ vốn mắt nhập nhèm buồn ngủ rốt cuộc ngủ không được, nằm trên giường ôm chăn mềm mại mà ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm mê mông, trời đầy ánh sáng sao, một vầng trăng khuyết treo ngược trên không trung, một nữa còn bị một áng mây mỏng che khuất.
Ánh trăng như nước chảy chiếu xuống chung quanh bóng cây so le loang lổ, trong không khí một mùi hương hoa lan thoang thoảng bay tới làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn ánh trăng như mặt nước ngoài cửa sổ, tất cả phiền não dần dần trôi đi, nội tâm bình yên lắng đọng lại.
“Nửa đêm không ngủ được, ngồi dậy xem ánh trăng, xem ra tiểu hoàng tử của chúng ta có vẻ thực nhàn hạ sao."
Giọng nam hơi trêu tức truyền đến, Ngay sau đó, một nam tử tuấn đĩnh người mặc y phục trắng từ không trung hạ xuống, mủi chân khinh chạm mặt đất, xuyên qua cửa sổ, bay vào trong phòng.
Dấu hiệu là tóc màu bạc mắt màu đỏ, dung nhan tuấn mỹ không thua Tư Không Viêm Lưu, ống tay áo bên trái trống trơn phất phơ, tác phong luôn luôn xuất quỷ nhập thần, người tới đúng là kẻ ban ngày ở Ngự hoa viên cường bạo Mã Nhược Phàm, Thượng Quan Lưu Hiên.
Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên theo trên giường bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn gã: “Ngươi đột nhiên xuất hiện, muốn làm gì?"
Nam nhân đi đến bên giường, lấy ngón tay nâng cằm Tư Không Vịnh Dạ lên, vẻ mặt tà mị tươi cười: “Tiểu bảo bối, đã lâu không thấy, ngươi còn nhớ ta sao?"
Tư Không Vịnh Dạ bị gã vừa thấy mặt liền đùa giỡn lộ liễu làm cho có chút dở khóc dở cười, chụp móng vuốt sói của gã, hai mắt giận dữ trừng mắt liếc gã một cái: “Ngươi không thể nói chuyện đứng đắn một chút sao? Luôn cà lơ phất phơ như vậy, một bụng toàn nghĩ xấu."
Thượng Quang Lưu Hiên cười ha hả, tay phải chế trụ cằm y, chậm rãi đưa mặt tới: “Vẫn là tiểu bảo bối hiểu ta nhất, để cho ca ca ta thơm một cái nào."
Tư Không Vịnh Dạ trở mặt xem thường, bàn tay dùng sức đẩy mặt gã ra: “Đừng có đến gần ta, nói đi, ngươi đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc muốn làm gì? Không phải lại muốn bắt cóc ta đi."
Tư Không Vịnh Dạ chủ động nhắc tới cảnh lúc trước, làm cho Thượng Quan Lưu Hiên có chút xấu hổ.
Dừng việc “Quấy nhiễu ***" với y, Thượng Quan Lưu Hiên vuốt lại y phục, ngồi bên cạnh Tư Không Vịnh Dạ, thu lại giọng điệu láu cá trước đó.
“Kỳ thật, ngươi cũng có thể đoán được ta là vì chuyện gì tới tìm ngươi." Nam nhân vẻ mặt tươi cười, dựa vào tay vịn đầu giường, bộ dáng tuấn công tử nhẹ nhàng: “Ban ngày hoạt xuân cung* ngươi hẳn là nghe được rất rõ ràng đi."
Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt kinh ngạc nhìn gã: “Ngươi biết ta ở nơi nào?"
Thượng Quan Lưu Hiên gật đầu, mỉm cười: “Không cần coi khinh công lực của ta, cảm giác sát thủ đều là sâu sắc đến cực điểm, từ khi ta vừa tiến vào Ngự hoa viên, ta đã biết ngươi ở nơi nào."
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác rình coi mà bị người bắt lấy, vẻ mặt quẫn bách, sắc mặt đỏ bừng: “Biết ta ở nơi nào, ngươi còn làm tiếp được?"
Nam nhân lơ đểnh nở nụ cười: “Đây chính là ta bày ra đã lâu, không có khả năng bởi vì ngươi đột nhiên xâm nhập mà thay đổi a."
Tư Không Vịnh Dạ đầu càng cúi càng thấp, mặt cơ hồ hồng đến tai, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ: “Ta không phải cố ý, lúc ấy các ngươi đối diện bên kia nói ra, ta cũng không có biện pháp, nếu đột nhiên xông ra bị Mã Nhược Phàm thấy, ta đoán hắn sẽ cắn lưỡi tự sát cho coi."
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn y đỏ bừng đáng yêu, Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời có điểm buồn cười.
Một phen nắm khuôn mặt y, Thượng Quan Lưu Hiên cười vẻ mặt tà ác: “Khó trách Tư Không Viêm Lưu sủng ngươi như vậy, đổi lại ta là hắn, ta cũng sẽ không buông tha cực phẩm có sẵn trong nhà như ngươi vậy a, nuôi lớn làm nam sủng, kia thật sự là tối hưởng thụ a."
Tư Không Vịnh Dạ mặt nhất thời đen xuống, trực tiếp chụp tay gã, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng: “Không cần vũ nhục phụ hoàng của ta."
“Yêu yêu yêu!" Thượng Quan Lưu Hiên nhíu mày, nhìn y mà lắc đầu, dùng một giọng điệu âm dương quái khí mở miệng trêu chọc y: “Còn nhỏ tuổi, đã biết nói bảo vệ phụ thân tình nhân của ngươi rồi mà."
“Ngươi câm miệng cho ta!" Tâm sự bị trực tiếp vạch trần, Tư Không Vịnh Dạ thẹn quá thành giận trừng mắt với gã: “Cái gì phụ thân tình nhân? Ngươi đừng trong miệng chó phun không ra ngà voi !"
“Ngươi liền giả bộ cho ta đi." Thượng Quan Lưu Hiên khinh bỉ nhìn y một cái: “Ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, người mù đều nhìn ra được ngươi đối với phụ hoàng ngươi có ý tứ, chỉ có phụ hoàng kia của ngươi trì độn đến người hay thần đều phẫn nộ chẳng hay biết gì thôi."
“Thật ~ thật vậy chăng?" Tư Không Vịnh Dạ nhất thời khẩn trương lên, vội vàng bắt lấy tay áo gã: “Mọi người thật sự đều biết?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn y tràn ngập khủng hoảng cùng hai tròng mắt tinh tinh lóe sáng, Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời cảm thấy được tiểu gia hỏa này thật sự là đùa rất vui, nhất thời nổi ý muốn đùa dai.
Cố ý làm ra một bộ dáng kinh hãi cả kinh, Thượng Quan Lưu Hiên trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết, hiện tại chuyện phóng đãng của ngươi cùng phụ hoàng lão tử đã truyền khắp tất cả phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, cả kinh thành đều đang nghị luận chuyện tình yêu động lòng người của đương kim Hoàng Thượng cùng Tứ hoàng tử xinh đẹp như tiên tử hạ phàm của hắn mà."
Hết chương thứ năm mươi ba
hoạt xuân cung*: hoạt [sống] xuân cung [cảnh ấy ấy í], tự hiểu đi >"<
Nhìn bóng dáng Tư Không Viêm Lưu vội vàng rời đi, Tư Không Vịnh Dạ vốn mắt nhập nhèm buồn ngủ rốt cuộc ngủ không được, nằm trên giường ôm chăn mềm mại mà ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm mê mông, trời đầy ánh sáng sao, một vầng trăng khuyết treo ngược trên không trung, một nữa còn bị một áng mây mỏng che khuất.
Ánh trăng như nước chảy chiếu xuống chung quanh bóng cây so le loang lổ, trong không khí một mùi hương hoa lan thoang thoảng bay tới làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn ánh trăng như mặt nước ngoài cửa sổ, tất cả phiền não dần dần trôi đi, nội tâm bình yên lắng đọng lại.
“Nửa đêm không ngủ được, ngồi dậy xem ánh trăng, xem ra tiểu hoàng tử của chúng ta có vẻ thực nhàn hạ sao."
Giọng nam hơi trêu tức truyền đến, Ngay sau đó, một nam tử tuấn đĩnh người mặc y phục trắng từ không trung hạ xuống, mủi chân khinh chạm mặt đất, xuyên qua cửa sổ, bay vào trong phòng.
Dấu hiệu là tóc màu bạc mắt màu đỏ, dung nhan tuấn mỹ không thua Tư Không Viêm Lưu, ống tay áo bên trái trống trơn phất phơ, tác phong luôn luôn xuất quỷ nhập thần, người tới đúng là kẻ ban ngày ở Ngự hoa viên cường bạo Mã Nhược Phàm, Thượng Quan Lưu Hiên.
Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên theo trên giường bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn gã: “Ngươi đột nhiên xuất hiện, muốn làm gì?"
Nam nhân đi đến bên giường, lấy ngón tay nâng cằm Tư Không Vịnh Dạ lên, vẻ mặt tà mị tươi cười: “Tiểu bảo bối, đã lâu không thấy, ngươi còn nhớ ta sao?"
Tư Không Vịnh Dạ bị gã vừa thấy mặt liền đùa giỡn lộ liễu làm cho có chút dở khóc dở cười, chụp móng vuốt sói của gã, hai mắt giận dữ trừng mắt liếc gã một cái: “Ngươi không thể nói chuyện đứng đắn một chút sao? Luôn cà lơ phất phơ như vậy, một bụng toàn nghĩ xấu."
Thượng Quang Lưu Hiên cười ha hả, tay phải chế trụ cằm y, chậm rãi đưa mặt tới: “Vẫn là tiểu bảo bối hiểu ta nhất, để cho ca ca ta thơm một cái nào."
Tư Không Vịnh Dạ trở mặt xem thường, bàn tay dùng sức đẩy mặt gã ra: “Đừng có đến gần ta, nói đi, ngươi đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc muốn làm gì? Không phải lại muốn bắt cóc ta đi."
Tư Không Vịnh Dạ chủ động nhắc tới cảnh lúc trước, làm cho Thượng Quan Lưu Hiên có chút xấu hổ.
Dừng việc “Quấy nhiễu ***" với y, Thượng Quan Lưu Hiên vuốt lại y phục, ngồi bên cạnh Tư Không Vịnh Dạ, thu lại giọng điệu láu cá trước đó.
“Kỳ thật, ngươi cũng có thể đoán được ta là vì chuyện gì tới tìm ngươi." Nam nhân vẻ mặt tươi cười, dựa vào tay vịn đầu giường, bộ dáng tuấn công tử nhẹ nhàng: “Ban ngày hoạt xuân cung* ngươi hẳn là nghe được rất rõ ràng đi."
Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt kinh ngạc nhìn gã: “Ngươi biết ta ở nơi nào?"
Thượng Quan Lưu Hiên gật đầu, mỉm cười: “Không cần coi khinh công lực của ta, cảm giác sát thủ đều là sâu sắc đến cực điểm, từ khi ta vừa tiến vào Ngự hoa viên, ta đã biết ngươi ở nơi nào."
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác rình coi mà bị người bắt lấy, vẻ mặt quẫn bách, sắc mặt đỏ bừng: “Biết ta ở nơi nào, ngươi còn làm tiếp được?"
Nam nhân lơ đểnh nở nụ cười: “Đây chính là ta bày ra đã lâu, không có khả năng bởi vì ngươi đột nhiên xâm nhập mà thay đổi a."
Tư Không Vịnh Dạ đầu càng cúi càng thấp, mặt cơ hồ hồng đến tai, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ: “Ta không phải cố ý, lúc ấy các ngươi đối diện bên kia nói ra, ta cũng không có biện pháp, nếu đột nhiên xông ra bị Mã Nhược Phàm thấy, ta đoán hắn sẽ cắn lưỡi tự sát cho coi."
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn y đỏ bừng đáng yêu, Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời có điểm buồn cười.
Một phen nắm khuôn mặt y, Thượng Quan Lưu Hiên cười vẻ mặt tà ác: “Khó trách Tư Không Viêm Lưu sủng ngươi như vậy, đổi lại ta là hắn, ta cũng sẽ không buông tha cực phẩm có sẵn trong nhà như ngươi vậy a, nuôi lớn làm nam sủng, kia thật sự là tối hưởng thụ a."
Tư Không Vịnh Dạ mặt nhất thời đen xuống, trực tiếp chụp tay gã, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng: “Không cần vũ nhục phụ hoàng của ta."
“Yêu yêu yêu!" Thượng Quan Lưu Hiên nhíu mày, nhìn y mà lắc đầu, dùng một giọng điệu âm dương quái khí mở miệng trêu chọc y: “Còn nhỏ tuổi, đã biết nói bảo vệ phụ thân tình nhân của ngươi rồi mà."
“Ngươi câm miệng cho ta!" Tâm sự bị trực tiếp vạch trần, Tư Không Vịnh Dạ thẹn quá thành giận trừng mắt với gã: “Cái gì phụ thân tình nhân? Ngươi đừng trong miệng chó phun không ra ngà voi !"
“Ngươi liền giả bộ cho ta đi." Thượng Quan Lưu Hiên khinh bỉ nhìn y một cái: “Ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, người mù đều nhìn ra được ngươi đối với phụ hoàng ngươi có ý tứ, chỉ có phụ hoàng kia của ngươi trì độn đến người hay thần đều phẫn nộ chẳng hay biết gì thôi."
“Thật ~ thật vậy chăng?" Tư Không Vịnh Dạ nhất thời khẩn trương lên, vội vàng bắt lấy tay áo gã: “Mọi người thật sự đều biết?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn y tràn ngập khủng hoảng cùng hai tròng mắt tinh tinh lóe sáng, Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời cảm thấy được tiểu gia hỏa này thật sự là đùa rất vui, nhất thời nổi ý muốn đùa dai.
Cố ý làm ra một bộ dáng kinh hãi cả kinh, Thượng Quan Lưu Hiên trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết, hiện tại chuyện phóng đãng của ngươi cùng phụ hoàng lão tử đã truyền khắp tất cả phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, cả kinh thành đều đang nghị luận chuyện tình yêu động lòng người của đương kim Hoàng Thượng cùng Tứ hoàng tử xinh đẹp như tiên tử hạ phàm của hắn mà."
Hết chương thứ năm mươi ba
hoạt xuân cung*: hoạt [sống] xuân cung [cảnh ấy ấy í], tự hiểu đi >"<
Tác giả :
Thủy Ẩn Vô Trần