Nguyên Tôn
Chương 65: Giải độc cho Vệ Bân
Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
Phủ đại tướng quân nằm chính giữa thành Thương Lan Quận, chỗ này được canh gác nghiêm ngặt nhất, bọn họ chỉ mới đi đến con đường gần đó thôi mà đã thấy rất nhiều đội nhân mã đi tuần tra.
May mắn có Vệ Thanh Thanh dẫn đường cho nên nhóm người Chu Nguyên không bị ngăn cản, có thể đi thẳng đến phủ đại tướng quân.
Khi đến nơi, tất cả mọi người xuống ngựa đi thẳng vào trong phủ đại tướng quân. Sau khi xuyên qua vài hành lang trong sân, cuối cùng bọn họ cũng đi tới nội viện.
Thời điểm vừa bước qua cánh cửa tiến vào trong phòng. Chu Nguyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế dành cho chủ nhà bên trong sảnh, ông mặc một chiếc áo bào màu tím, trên khuôn mặt gầy gò suy yếu có vài đốm đen nhỏ nhỏ.
Tuy rằng người này chỉ ngồi một chỗ nhưng trên người lại tản ra một cỗ khí thế cực kỳ hung hãn khiến đám người Chu Nguyên mới bước vào cửa đã cảm thấy áp lực đang đè lên cơ thể bọn họ.
Đại thúc trung niên mặc áo tím này không ai khác chính là đại tướng quân của vương triều Đại Chu, Vệ Thương Lan.
-Cha.
Vệ Thanh Thanh vừa tiến vào sảnh thì hô lên một tiếng.
Lúc này Vệ Thương Lan mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn những người đang có mặt trong sảnh, khi nhìn thấy Chu Nguyên thì ông chỉ đứng dậy hờ hững nói:
-Vệ Thương Lan tham kiến Chu Nguyên điện hạ.
Chu Nguyên cũng ôm quyền đáp lễ.
-Chu Nguyên bái kiến đại tướng quân, phụ vương nhờ ta chuyển lời hỏi thăm ngài.
-Không có chỗ nào khỏe cả.
Vẻ mặt Vệ Thương Lan không hề thay đổi một chút nào, ông chỉ lạnh nhạt trả lời.
Mi mắt Chu Nguyên rũ xuống, hắn thầm nghĩ, xem thái độ hiện tại của Vệ Thương Lan thì thấy rõ sau chuyện năm đó trong lòng ông ta có chút khúc mắc với hoàng thất.
Sau khi Vệ Thương Lan chào hỏi Chu Nguyên xong thì lại nhìn về phía Tề Hạo và lão nhân bên cạnh hắn:
-Người này chắc hẳn là Doanh đại sư rồi?! Nghe tiếng đã lâu.
Vẻ lạnh lùng trên mặt ông cũng giảm bớt vài phần khi nhìn Doanh đại sư.
-Bái kiến đại tướng quân.
Không ngờ kẻ luôn ra vẻ kiêu ngạo trước mặt nhóm người Chu Nguyên nãy giờ lại khách sáo cúi người ôm quyền chào hỏi Vệ Thương Lan.
-Ta có nghe con gái Vệ Thanh Thanh nói rằng đại sư am hiểu nguyên văn có thể dùng nguyên văn giải độc, việc này là thật sao?
Vệ Thương Lan hỏi.
Khi nghe Vệ Thương Lan hỏi vậy thì Doanh đại sư thản nhiên cười nói:
-Theo ta được biết thì con của tướng quân có phải đã trúng Chướng Ma Độc phải không? Trước đây ta có đi ngang qua Hắc Uyên, cũng đã gặp phải trường hợp trúng Chướng Ma Độc hơn nữa còn có thể giải được độc này.
Doanh đại sư vừa dứt lời, vẻ mặt Vệ Thanh Thanh tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, sự kính trọng trong mắt cô khi nhìn Doanh đại sư càng ngày càng đậm, ngay cả người nghiêm túc như Vệ Thương Lan cũng mừng rỡ.
-Như vậy thì làm phiền Doanh đại sư rồi, nếu ngươi có thể chữa lành cho con trai ta, ta nhất định sẽ hậu tạ!
Vệ Thương Lan ôm quyền nói.
Đúng lúc này Tề Hạo mỉm cười lên tiếng:
-Đại tướng quân không cần khách khí, dù sao cũng nhờ phu vương ta xuất lực nên ta mới có thể mời được Doanh đại sư.
Khi nghe Tề Hạo nói vậy, sắc mặt Vệ Thương Lan chợt thay đổi, ông hiểu ý của Tề Hạo muốn nói, nếu bọn họ chấp nhận sự giúp đỡ của Doanh đại sư thì không khác gì đón nhận ý tốt của Tề vương phủ.
Nhìn bề ngoài thì phủ đại tướng quân không bị lôi kéo nhưng bên trong, sự trung lập của Vệ Thương Lan lại nghiêng về một phía rồi.
Vệ Thương Lan do dư nhìn Chu Nguyên một lát, cuối cùng ông không nỡ để con trai duy nhất của mình phải chịu khổ, cho nên trầm giọng nói:
-Đã vậy thì ta xinh cám ơn ý tốt của Tề vương, nếu độc của con trai ta có thể giải hết, nhất định ta sẽ đến quý phủ nói lời cảm ơn.
Nghe Vệ Thương Lan nói những lời này, Tề Hạo lập tức nở nụ cười, trong mắt xuất hiện một tia đắc ý nhìn về phía Chu Nguyên. Nếu Vệ Thương Lan đến Tề vương phủ thì chắc chắc người ngoài sẽ hiểu rằng phủ đại tướng quân về phe nào.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hướng đến thế cuộc ở vương triều Đại Chu.
Chu Nguyên nhìn xuống đất, trên mặt bình tĩnh không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, trong khi ánh mắt Lục Thiết Sơn đứng bên cạnh hắn lại ẩn chứa lo lắng.
Trong mắt Vệ Thanh Thanh cũng tràn đầy áy náy nhưng cô cũng không lên tiếng, bởi vì Vệ Bân là người quan trọng nhất trong nhà bọn họ. Để Vệ Bân có thể khôi phục, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ phương pháp nào.
Hơn nữa, khó khăn lắm mới có người có thể giải được Chướng Ma Độc, cho nên bọn họ càng không thể buông tha.
-Việc này không thể chậm trễ thêm một chút nào nữa, mời đại sư nhanh chóng ra tay cứu con trai ta.
Vệ Thương Lan lại nhìn về phía Doanh đại sư nói, thanh âm có chút nôn nóng.
Doanh đại sư chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Thấy Doanh đại sư gật đầu đồng ý, Vệ Thương Lan nói với Vệ Thanh Thanh:
-Thanh Thanh, con sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Chu Nguyên điện hạ đi.
-Đại tướng quân chờ chút, chi bằng chúng ta cùng nhau xem đi, vừa hay ta cũng có nghiên cứu về nguyên văn cho nên học hỏi phương pháp giải độc của vị đại sư này.
Chu Nguyên lên tiếng ngắt lời Vệ Thương Lan.
Vệ Thương Lan có chút do dự trước đề nghị này của Chu Nguyên, sau đó ông nghĩ kĩ lại thì bản thân ông cũng khiến Chu Nguyên chịu ấm ức cho nên cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Ông lập tức nhìn Doanh đại sư hỏi ý kiến.
Mà Doanh đại sư này chỉ liếc Chu Nguyên một cái, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt:
-Nếu điện hạ cũng am hiểu nguyên văn vậy thì cùng vào xem thôi, có điều cách sử dụng nguyên văn của ta chưa chắc gì điện hạ có thể học được.
Trong lòng vị đại sư này cho rằng Chu Nguyên muốn học trộm phương pháp giái độc của ông ta.
-Nếu vậy thì chúng ta mau đi thôi.
Thấy đại sư cũng đồng ý, Vệ Thương Lan cũng không nhiều lời mà dẫn đường đi đến hậu viện phủ đại tướng quân.
Ở một căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng trong hậu viện.
Thời điểm theo Vệ Thương Lan bước vào trong phòng, Chu Nguyên lướt mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó nhìn thấy một cậu bé tầm tám chín tuổi đang nằm trên giường, sắc mặt suy yếu tái nhợt mà toàn thân thì nổi lên những đốm đen, khi nhìn vào khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Còn cậu nhóc thì đang hoảng sợ khi thấy có nhiều người tiến vào trong phòng.
-Tiểu đệ đừng sợ, bọn họ tới đây để giúp đệ giải trừ chất độc.
Thấy Vệ Bân hoảng sợ, Vệ Thanh Thanh vội vàng lại gần dịu dàng an ủi đệ đệ của mình. Bộ dạng này không hề có chút khí phách hiên ngang nào giống như khi cô ở trong doanh trại cả.
Vệ Thương Lan cũng đau lòng khi nhìn thấy tình trạng của con trai mình, ông lập tức đến gần rồi dịu dàng xoa đầu hắn (VB), ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Doanh đại sư:
-Đại sư, xin ông ra tay giải độc.
Lúc này Doanh đại sư nghênh ngang đi tới chỗ Vệ Bân, Vệ Thương Lan vội vã đứng dậy nhường chỗ cho ông ta. Sau khi nhìn thoáng đốm đen trên cơ thể Vệ Bân, lão mới nói:
-Tình huống của con trai tướng quân rất nghiêm trọng, độc khí đã ăn sâu vào trong tủy, nếu chậm hơn một chút nữa chỉ sợ rằng hắn không sống được bao lâu.
Ngay khi lão vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Thanh Thanh cũng hoảng hốt sợ hãi, mà vẻ mặt của Vệ Thương Lan cũng trở nên nặng nề hơn.
-Đại sư, ngài nhất định phải cứu đệ đệ ta!
Đôi mắt Vệ Thanh Thanh đỏ lên.
-Thanh Thanh ngươi cứ yên tâm, Doanh đại sư nhất định sẽ cứu tiểu Bân mà.
Nhìn thấy Vệ Thanh Thanh cầu xin Doanh đại sư, Tề Hạo lại gần cô, ôm lấy bả vai cô rồi dịu dàng an ủi.
Vệ Thanh Thanh vội vàng gật đầu, cô cũng không chú ý tới hành động đang ôm lấy bả vai mình của Tề Hạo.
Tề Hạo vừa dứt lời, Doanh đại sư cũng gật đầu kiêu ngạo nói:
-Vệ tướng quân, đại tiểu thư, hai người cứ yên tâm đi, nếu ta đã tới đây thì chắc chắc có thể chữa khỏi cho tiểu công tử.
-Mau cởi áo của Vệ công tử ra.
Lão phất tay phân phó.
Thị nữ đứng bên cạnh lập tức đi tới cẩn thận cởi quần áo trên người Vệ Bân ra, để lộ thân thể tái nhợt tràn đầy điểm đen của cậu bé.
Còn Doanh đại sư thì lấy một cây bút nguyên văn màu xám tro từ bên hông xuống. Lão cầm bút trong tay, tập trung một lát rồi đột nhiên hạ ngòi bút viết lên người Vệ Bân, ngòi bút lóe ra tia sáng chầm chậm biến thành từng nét nguyên ngấn trên cơ thể Vệ Bân.
Người trong phòng tự giác nín thở, không ai dám thở mạnh một hơi.
Nhưng vẻ mặt mỗi người lại không giống nhau. Trên mặt Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh tràn đầy mong chờ xen lẫn một chút căng thẳng lo âu, còn Tề Hạo thì lại nở nụ cười trong mắt lộ ra vẻ đắc ý khi liếc về phía nhóm người Chu Nguyên, bộ dáng nắm chắc phần thắng.
Còn sắc mặt Chu Nguyên bình tĩnh, Lục Thiết Sơn lại lo lắng đến mức nắm chặt bàn tay.
Tất cả bọn họ biết rõ nếu như Doanh đại sư có thể trị khỏi cho Vệ Bân vậy thì hoạt động của bọn họ ở Thương Lan Quận nhất định sẽ bị hạn chế, ngoài ra cuộc tranh đoạt bên trong di tích ở Hắc Uyên, bọn họ sẽ rơi vào thế bất lợi.
Nếu không có sự giúp đỡ của Vệ Thương Lan, chỉ với lực lượng hiện nay của bọn họ khó có thể giành được Hỏa Linh Tuệ với người khác.
Mối liên quan của những việc này thật sự rất lớn.
Trái ngược với tâm trạng lo lắng của Chu Nguyên, Lục Thiết Sơn, Yêu Yêu ôm Thôn Thôn trong lòng xem Doanh đại sư dùng nguyên văn giải độc cho Vệ Bân thì trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Biên: Xiaooo
Phủ đại tướng quân nằm chính giữa thành Thương Lan Quận, chỗ này được canh gác nghiêm ngặt nhất, bọn họ chỉ mới đi đến con đường gần đó thôi mà đã thấy rất nhiều đội nhân mã đi tuần tra.
May mắn có Vệ Thanh Thanh dẫn đường cho nên nhóm người Chu Nguyên không bị ngăn cản, có thể đi thẳng đến phủ đại tướng quân.
Khi đến nơi, tất cả mọi người xuống ngựa đi thẳng vào trong phủ đại tướng quân. Sau khi xuyên qua vài hành lang trong sân, cuối cùng bọn họ cũng đi tới nội viện.
Thời điểm vừa bước qua cánh cửa tiến vào trong phòng. Chu Nguyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế dành cho chủ nhà bên trong sảnh, ông mặc một chiếc áo bào màu tím, trên khuôn mặt gầy gò suy yếu có vài đốm đen nhỏ nhỏ.
Tuy rằng người này chỉ ngồi một chỗ nhưng trên người lại tản ra một cỗ khí thế cực kỳ hung hãn khiến đám người Chu Nguyên mới bước vào cửa đã cảm thấy áp lực đang đè lên cơ thể bọn họ.
Đại thúc trung niên mặc áo tím này không ai khác chính là đại tướng quân của vương triều Đại Chu, Vệ Thương Lan.
-Cha.
Vệ Thanh Thanh vừa tiến vào sảnh thì hô lên một tiếng.
Lúc này Vệ Thương Lan mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn những người đang có mặt trong sảnh, khi nhìn thấy Chu Nguyên thì ông chỉ đứng dậy hờ hững nói:
-Vệ Thương Lan tham kiến Chu Nguyên điện hạ.
Chu Nguyên cũng ôm quyền đáp lễ.
-Chu Nguyên bái kiến đại tướng quân, phụ vương nhờ ta chuyển lời hỏi thăm ngài.
-Không có chỗ nào khỏe cả.
Vẻ mặt Vệ Thương Lan không hề thay đổi một chút nào, ông chỉ lạnh nhạt trả lời.
Mi mắt Chu Nguyên rũ xuống, hắn thầm nghĩ, xem thái độ hiện tại của Vệ Thương Lan thì thấy rõ sau chuyện năm đó trong lòng ông ta có chút khúc mắc với hoàng thất.
Sau khi Vệ Thương Lan chào hỏi Chu Nguyên xong thì lại nhìn về phía Tề Hạo và lão nhân bên cạnh hắn:
-Người này chắc hẳn là Doanh đại sư rồi?! Nghe tiếng đã lâu.
Vẻ lạnh lùng trên mặt ông cũng giảm bớt vài phần khi nhìn Doanh đại sư.
-Bái kiến đại tướng quân.
Không ngờ kẻ luôn ra vẻ kiêu ngạo trước mặt nhóm người Chu Nguyên nãy giờ lại khách sáo cúi người ôm quyền chào hỏi Vệ Thương Lan.
-Ta có nghe con gái Vệ Thanh Thanh nói rằng đại sư am hiểu nguyên văn có thể dùng nguyên văn giải độc, việc này là thật sao?
Vệ Thương Lan hỏi.
Khi nghe Vệ Thương Lan hỏi vậy thì Doanh đại sư thản nhiên cười nói:
-Theo ta được biết thì con của tướng quân có phải đã trúng Chướng Ma Độc phải không? Trước đây ta có đi ngang qua Hắc Uyên, cũng đã gặp phải trường hợp trúng Chướng Ma Độc hơn nữa còn có thể giải được độc này.
Doanh đại sư vừa dứt lời, vẻ mặt Vệ Thanh Thanh tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, sự kính trọng trong mắt cô khi nhìn Doanh đại sư càng ngày càng đậm, ngay cả người nghiêm túc như Vệ Thương Lan cũng mừng rỡ.
-Như vậy thì làm phiền Doanh đại sư rồi, nếu ngươi có thể chữa lành cho con trai ta, ta nhất định sẽ hậu tạ!
Vệ Thương Lan ôm quyền nói.
Đúng lúc này Tề Hạo mỉm cười lên tiếng:
-Đại tướng quân không cần khách khí, dù sao cũng nhờ phu vương ta xuất lực nên ta mới có thể mời được Doanh đại sư.
Khi nghe Tề Hạo nói vậy, sắc mặt Vệ Thương Lan chợt thay đổi, ông hiểu ý của Tề Hạo muốn nói, nếu bọn họ chấp nhận sự giúp đỡ của Doanh đại sư thì không khác gì đón nhận ý tốt của Tề vương phủ.
Nhìn bề ngoài thì phủ đại tướng quân không bị lôi kéo nhưng bên trong, sự trung lập của Vệ Thương Lan lại nghiêng về một phía rồi.
Vệ Thương Lan do dư nhìn Chu Nguyên một lát, cuối cùng ông không nỡ để con trai duy nhất của mình phải chịu khổ, cho nên trầm giọng nói:
-Đã vậy thì ta xinh cám ơn ý tốt của Tề vương, nếu độc của con trai ta có thể giải hết, nhất định ta sẽ đến quý phủ nói lời cảm ơn.
Nghe Vệ Thương Lan nói những lời này, Tề Hạo lập tức nở nụ cười, trong mắt xuất hiện một tia đắc ý nhìn về phía Chu Nguyên. Nếu Vệ Thương Lan đến Tề vương phủ thì chắc chắc người ngoài sẽ hiểu rằng phủ đại tướng quân về phe nào.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hướng đến thế cuộc ở vương triều Đại Chu.
Chu Nguyên nhìn xuống đất, trên mặt bình tĩnh không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, trong khi ánh mắt Lục Thiết Sơn đứng bên cạnh hắn lại ẩn chứa lo lắng.
Trong mắt Vệ Thanh Thanh cũng tràn đầy áy náy nhưng cô cũng không lên tiếng, bởi vì Vệ Bân là người quan trọng nhất trong nhà bọn họ. Để Vệ Bân có thể khôi phục, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ phương pháp nào.
Hơn nữa, khó khăn lắm mới có người có thể giải được Chướng Ma Độc, cho nên bọn họ càng không thể buông tha.
-Việc này không thể chậm trễ thêm một chút nào nữa, mời đại sư nhanh chóng ra tay cứu con trai ta.
Vệ Thương Lan lại nhìn về phía Doanh đại sư nói, thanh âm có chút nôn nóng.
Doanh đại sư chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Thấy Doanh đại sư gật đầu đồng ý, Vệ Thương Lan nói với Vệ Thanh Thanh:
-Thanh Thanh, con sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Chu Nguyên điện hạ đi.
-Đại tướng quân chờ chút, chi bằng chúng ta cùng nhau xem đi, vừa hay ta cũng có nghiên cứu về nguyên văn cho nên học hỏi phương pháp giải độc của vị đại sư này.
Chu Nguyên lên tiếng ngắt lời Vệ Thương Lan.
Vệ Thương Lan có chút do dự trước đề nghị này của Chu Nguyên, sau đó ông nghĩ kĩ lại thì bản thân ông cũng khiến Chu Nguyên chịu ấm ức cho nên cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Ông lập tức nhìn Doanh đại sư hỏi ý kiến.
Mà Doanh đại sư này chỉ liếc Chu Nguyên một cái, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt:
-Nếu điện hạ cũng am hiểu nguyên văn vậy thì cùng vào xem thôi, có điều cách sử dụng nguyên văn của ta chưa chắc gì điện hạ có thể học được.
Trong lòng vị đại sư này cho rằng Chu Nguyên muốn học trộm phương pháp giái độc của ông ta.
-Nếu vậy thì chúng ta mau đi thôi.
Thấy đại sư cũng đồng ý, Vệ Thương Lan cũng không nhiều lời mà dẫn đường đi đến hậu viện phủ đại tướng quân.
Ở một căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng trong hậu viện.
Thời điểm theo Vệ Thương Lan bước vào trong phòng, Chu Nguyên lướt mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó nhìn thấy một cậu bé tầm tám chín tuổi đang nằm trên giường, sắc mặt suy yếu tái nhợt mà toàn thân thì nổi lên những đốm đen, khi nhìn vào khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Còn cậu nhóc thì đang hoảng sợ khi thấy có nhiều người tiến vào trong phòng.
-Tiểu đệ đừng sợ, bọn họ tới đây để giúp đệ giải trừ chất độc.
Thấy Vệ Bân hoảng sợ, Vệ Thanh Thanh vội vàng lại gần dịu dàng an ủi đệ đệ của mình. Bộ dạng này không hề có chút khí phách hiên ngang nào giống như khi cô ở trong doanh trại cả.
Vệ Thương Lan cũng đau lòng khi nhìn thấy tình trạng của con trai mình, ông lập tức đến gần rồi dịu dàng xoa đầu hắn (VB), ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Doanh đại sư:
-Đại sư, xin ông ra tay giải độc.
Lúc này Doanh đại sư nghênh ngang đi tới chỗ Vệ Bân, Vệ Thương Lan vội vã đứng dậy nhường chỗ cho ông ta. Sau khi nhìn thoáng đốm đen trên cơ thể Vệ Bân, lão mới nói:
-Tình huống của con trai tướng quân rất nghiêm trọng, độc khí đã ăn sâu vào trong tủy, nếu chậm hơn một chút nữa chỉ sợ rằng hắn không sống được bao lâu.
Ngay khi lão vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Thanh Thanh cũng hoảng hốt sợ hãi, mà vẻ mặt của Vệ Thương Lan cũng trở nên nặng nề hơn.
-Đại sư, ngài nhất định phải cứu đệ đệ ta!
Đôi mắt Vệ Thanh Thanh đỏ lên.
-Thanh Thanh ngươi cứ yên tâm, Doanh đại sư nhất định sẽ cứu tiểu Bân mà.
Nhìn thấy Vệ Thanh Thanh cầu xin Doanh đại sư, Tề Hạo lại gần cô, ôm lấy bả vai cô rồi dịu dàng an ủi.
Vệ Thanh Thanh vội vàng gật đầu, cô cũng không chú ý tới hành động đang ôm lấy bả vai mình của Tề Hạo.
Tề Hạo vừa dứt lời, Doanh đại sư cũng gật đầu kiêu ngạo nói:
-Vệ tướng quân, đại tiểu thư, hai người cứ yên tâm đi, nếu ta đã tới đây thì chắc chắc có thể chữa khỏi cho tiểu công tử.
-Mau cởi áo của Vệ công tử ra.
Lão phất tay phân phó.
Thị nữ đứng bên cạnh lập tức đi tới cẩn thận cởi quần áo trên người Vệ Bân ra, để lộ thân thể tái nhợt tràn đầy điểm đen của cậu bé.
Còn Doanh đại sư thì lấy một cây bút nguyên văn màu xám tro từ bên hông xuống. Lão cầm bút trong tay, tập trung một lát rồi đột nhiên hạ ngòi bút viết lên người Vệ Bân, ngòi bút lóe ra tia sáng chầm chậm biến thành từng nét nguyên ngấn trên cơ thể Vệ Bân.
Người trong phòng tự giác nín thở, không ai dám thở mạnh một hơi.
Nhưng vẻ mặt mỗi người lại không giống nhau. Trên mặt Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh tràn đầy mong chờ xen lẫn một chút căng thẳng lo âu, còn Tề Hạo thì lại nở nụ cười trong mắt lộ ra vẻ đắc ý khi liếc về phía nhóm người Chu Nguyên, bộ dáng nắm chắc phần thắng.
Còn sắc mặt Chu Nguyên bình tĩnh, Lục Thiết Sơn lại lo lắng đến mức nắm chặt bàn tay.
Tất cả bọn họ biết rõ nếu như Doanh đại sư có thể trị khỏi cho Vệ Bân vậy thì hoạt động của bọn họ ở Thương Lan Quận nhất định sẽ bị hạn chế, ngoài ra cuộc tranh đoạt bên trong di tích ở Hắc Uyên, bọn họ sẽ rơi vào thế bất lợi.
Nếu không có sự giúp đỡ của Vệ Thương Lan, chỉ với lực lượng hiện nay của bọn họ khó có thể giành được Hỏa Linh Tuệ với người khác.
Mối liên quan của những việc này thật sự rất lớn.
Trái ngược với tâm trạng lo lắng của Chu Nguyên, Lục Thiết Sơn, Yêu Yêu ôm Thôn Thôn trong lòng xem Doanh đại sư dùng nguyên văn giải độc cho Vệ Bân thì trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Tác giả :
Thiên Tằm Thổ Đậu