Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 82: Hái hoa!
Sự tình dường như đã phát triển đến một mức ngoài tầm khống chế, khiến bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu ai nấy đều trắng bệch mặt. Sự mâu thuẫn giữa Tần Nhược và Thiết Tỏa Hoành Giang vốn là chuyện mà bọn họ mãi muốn tránh, nhưng không ngờ chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của hai người, bầu không khí nơi này đã tràn ngập mùi thuốc súng ngay, hơn nữa còn biến thành một trận quyết đấu nữa!
Nhất thời, ba người không biết nên làm sao cho phải...
Có điều lúc này Tần Nhược lại bổ sung thêm một câu khác, chỉ thấy hắn nhìn về phía Thiết Tỏa Hoành Giang đang động thân đứng dậy, nói: “Đầu tiên, anh phải xác định Phong Cuồng Huyết Bình sẽ đến, cho tôi một thời hạn, chứ không thể bắt tôi chờ mãi như vậy được."
“Hắn cũng đang trên đường đến rồi, nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ nữa. Dù sao chú mày cũng đang chờ người, không chậm trễ bao nhiêu thời gian cả. Nếu trong vòng nửa giờ hắn không đến được, anh không ngăn chú mày!" Thiết Tỏa Hoành Giang là một tên hán tử sảng khoái, nói chuyệt dứt khoát gọn gàng, khiến Tần Nhược sinh ra đôi chút hảo cảm.
“Được!"
Tần Nhược và Thiết Tỏa Hoành Giang so lại thời gian: bây giờ là 2 giờ 37 phút sáng. Tiếp đó, Tần Nhược nói: “Lời đối thoại vừa rồi của chúng ta, tôi đã ghi lại toàn bộ rồi, đợi đến khi quyết đấu, tôi cũng hy vọng anh có thể nói và làm nhất trí."
Hai hàng lông mày của Thiết Tỏa Hoành Giang nhăn lại:
“Chú mày có ý gì?"
“Không có ý gì." Tần Nhược cười cười: “Tôi chỉ là một tên bậc ba bình thường mà thôi, không đấu lại người trong gia tộc thuộc chiến minh như các anh được, rủi đâu Huyết Bình lão huynh nhìn tôi ngứa mắt, tùy tiện an bài người nào đó qua xử lý tôi, tôi khóc với ai đây? Thu lại là để cam đoan thôi, rằng tôi với anh đã có hiệp định quân tử, như thế anh phải làm tốt vai trò người chứng kiến của anh, không được để hắn làm hỏng hiệp định, nếu không... Hừ, nếu các anh dám xằng bậy, tôi cũng dám phát cái này lên mạng, để hàng tỉ anh em người chơi xem khí phách của U Minh Quỷ Trảo một chút, cũng xem xem Thiết Tỏa Hoành Giang đại ca đây thế nào..."
Tần Nhược vừa dứt lời, ánh mắt của Thiết Tỏa Hoành Giang đã hoàn toàn chú ý đến hắn, chứ không còn tâm tình đi xem hai MM bên cạnh Tần Nhược nữa. Vốn Thiết Tỏa Hoành Giang chỉ là muốn tìm một cái cớ cầm chân Tần Nhược ở chỗ này thôi, sau đó Phong Cuồng Huyết Bình có xử lý Tần Nhược thế nào y đúng thật cũng sẽ không can thiệp...
Nhưng bây giờ, Tần Nhược lộ ra một trò thế này, không những đã kéo y lên chung một con thuyền, mà còn khiến liên can đến vấn đề danh dự của U Minh Quỷ Trảo nữa, khiến y muốn thoát thân cũng khó!
Thằng nhãi này...
Trong lòng Thiết Tỏa Hoành Giang thầm hận, nhưng cũng không thể không đáp ứng, ai bảo y ăn không ngồi rồi ra mặt cho Phong Cuồng Huyết Bình, lại còn chủ động bảo người ta ra một cái hiệp định quân tử bằng miệng làm gì chứ? Nếu lúc này mà y đổi ý, không phải là tự vả vào miệng mình đó sao?
“Chú mày yên tâm, Thiết Tỏa Hoành Giang anh đây nói được là làm được! Lát nữa anh sẽ tự áp trận cho chú mày, ai muốn ra tay quấy nhiễu trận đấu của chú mày, anh sẽ là người đầu tiên xé xác nó!"
“Được! Tôi tin anh!"
Thấy Thiết Tỏa Hoành Giang đã ngoan ngoãn rơi vào cái lồng do mình mở ra, Tần Nhược cũng thầm bỏ đi một tảng đá lớn trong lòng. Ha ha, đã có Thiết Tỏa Hoành Giang làm lá chắn cho mình rồi, Phong Cuồng Huyết Bình có muốn làm xằng cũng không có khả năng; về phần một chọi một thì... Phong Cuồng Huyết Bình quả thật là không được Tần Nhược để ở trong mắt.
Có điều trước đấy, vẫn nên thu thập băng tuyết liên trước, giúp bọn Vu Hồng rời khỏi nơi thị phi này thì hơn. Nghĩ như vậy, Tần Nhược cấp tốc nhắc nhở một tiếng trong kênh đội ngũ, sau đó quay đầu lại nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu, nói một câu khiến mấy người chung quanh cười ngất:
“Đợi lát nữa nếu anh thắng rồi, em phải hôn anh một cái đấy."
Nói xong câu này, ngay cả Tần Nhược cũng cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình, khụ, Vương Đạt nói không sai, mình quả thật là đã hư hỏng đi rồi.
Mà mấy người chung quanh thì...
Hiên Long trừng hai mắt thật lớn nhìn vào Tần Nhược, sát khí bắn ra bốn phía!
Lam Cơ cũng bị lời cầu ‘hôn’ can đảm một cách trần trùi trụi này của Tần Nhược làm cho cả kinh trố mắt cứng lưỡi, đứng sững sờ nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đang đỏ ửng mặt, có chút bối rối không biết phải làm sao.
Thiết Tỏa Hoành Giang thì lại càng khoa trương hơn, y cơ bản là không ngờ được tên gà con bậc ba trước mặt mình đây lại hung hăng càn quấy đến như vậy, một giây trước còn đang lập hiệp định với mình, một giây sau đã làm ra một chuyện không có khả năng phát sinh là ‘cầu hôn’ với bạn gái rồi... Grào! Thằng nhãi này xứng đáng bị Phong Cuồng Huyết Bình kéo đầu vào trong đám quái tuyết để chúng phân thây!
“Ây, hai người bọn này tỉ tê với nhau, mấy người trừng mắt lớn như vậy làm gì chứ?"
Biểu tình khi Tần Nhược nói câu này, trong mắt mấy người chung quanh thật là cần ăn đòn lắm, đặc biệt là cái vẻ khoe khoang một cách rõ ràng kia, khiến ngay cả những người đang đánh quái luyện cấp gần đấy cũng khá là khó chịu:
Không phải là có một con bạn gái xinh đẹp đó sao? Không phải là định hôn một nhát đó sao? Xem cũng không cho à? Móa!
Tần Nhược lại như không thèm để ý tới phản ứng của những người này, hắn đánh mắt một cái, sau đó dưới ánh mắt cam chịu của Hiên Long và Lam Cơ, hắn kéo Tử Nguyệt Tiểu Yêu với bộ mặt đỏ như muốn chảy máu chạy đi, bộ dạng như đang muốn qua một bên tìm cái xó anh anh em em, không cho người khác nhìn vậy.
Hai người tựa như một đôi tình lữ, cùng nhau đi nhanh tới đằng sau một tảng đá đóng băng đồ sộ ở cách đó hơn hai chục mét, từ góc nhìn của bọn Thiết Tỏa Hoành Giang vẫn còn có thể nhìn thấy Tử Nguyệt Tiểu Yêu với khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm cứ ngượng ngùng nhìn phía sau tảng đá ấy, bày ra tư thái của một cô gái mới lớn.
Thiết Tỏa Hoành Giang nhìn mà trong lòng ngứa ngáy lắm, sao mình lại không có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy chứ? Thật là đáng buồn quá!
Mà tên tiểu tử thối Tần Nhược kia, mới chỉ là một tên khống nước bậc ba mà thôi, mặc dù tính tình càn quấy một tí, năng lực kém một tí, nhưng đã có một người bạn gái như vậy bên người rồi, ngày ngày chắc chắn phải khoái hoạt hơn y nhiều lắm...
“Ai... Rau ngon đều bị heo ăn hết rồi."
Thiết Tỏa Hoành Giang thầm thở dài trong lòng.
Đã hai phút trôi qua, một tên nọ trong U Minh Quỷ Trảo nhìn thoáng về phía Tử Nguyệt Tiểu Yêu, có chút lo lắng nhăn mày:
“Thiết ca, không đúng rồi, nửa ngày trời rồi sao chỉ nhìn thấy mỗi cô bé đó, thằng nhãi kia không lẽ chạy đi rồi sao?"
Nghe tên này nói như vậy, Thiết Tỏa Hoành Giang mãnh liệt gãi gãi lông mi:
“Hắn dám!" Nói rồi, y sải bước bước qua xem như thế nào...
Bước tới phía sau tảng đá nọ, y vừa lúc nhìn thấy Tần Nhược đang yên lành đứng đấy nắm lấy đôi tay đẹp của Tử Nguyệt Tiểu Yêu. Thấy y tới, Tử Nguyệt Tiểu Yêu ngượng ngùng kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu chạy trở về, tựa như đã bị người ta ngắt ngang một chuyện gì đó cực kỳ đáng xấu hổ vậy. Ở đó, chỉ còn lại Tần Nhược đang dùng ánh mắt vừa đau đớn vừa hung ác nhìn chằm chằm vào Thiết Tỏa Hoành Giang.
“Ạch... Anh mày đi dụ quái, không biết..."
Thiết Tỏa Hoành Giang chột dạ rụt cổ lại, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt hung ác như sói kia của Tần Nhược.
Y nào biết, khi y vừa rời đi, Tần Nhược đã lập tức ngồi xổm xuống, chìa đôi bàn tay tà ác ra, từ trong khe hở của tảng đá nơi này thu thập cây băng tuyết liên cuối cùng...
Nhất thời, ba người không biết nên làm sao cho phải...
Có điều lúc này Tần Nhược lại bổ sung thêm một câu khác, chỉ thấy hắn nhìn về phía Thiết Tỏa Hoành Giang đang động thân đứng dậy, nói: “Đầu tiên, anh phải xác định Phong Cuồng Huyết Bình sẽ đến, cho tôi một thời hạn, chứ không thể bắt tôi chờ mãi như vậy được."
“Hắn cũng đang trên đường đến rồi, nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ nữa. Dù sao chú mày cũng đang chờ người, không chậm trễ bao nhiêu thời gian cả. Nếu trong vòng nửa giờ hắn không đến được, anh không ngăn chú mày!" Thiết Tỏa Hoành Giang là một tên hán tử sảng khoái, nói chuyệt dứt khoát gọn gàng, khiến Tần Nhược sinh ra đôi chút hảo cảm.
“Được!"
Tần Nhược và Thiết Tỏa Hoành Giang so lại thời gian: bây giờ là 2 giờ 37 phút sáng. Tiếp đó, Tần Nhược nói: “Lời đối thoại vừa rồi của chúng ta, tôi đã ghi lại toàn bộ rồi, đợi đến khi quyết đấu, tôi cũng hy vọng anh có thể nói và làm nhất trí."
Hai hàng lông mày của Thiết Tỏa Hoành Giang nhăn lại:
“Chú mày có ý gì?"
“Không có ý gì." Tần Nhược cười cười: “Tôi chỉ là một tên bậc ba bình thường mà thôi, không đấu lại người trong gia tộc thuộc chiến minh như các anh được, rủi đâu Huyết Bình lão huynh nhìn tôi ngứa mắt, tùy tiện an bài người nào đó qua xử lý tôi, tôi khóc với ai đây? Thu lại là để cam đoan thôi, rằng tôi với anh đã có hiệp định quân tử, như thế anh phải làm tốt vai trò người chứng kiến của anh, không được để hắn làm hỏng hiệp định, nếu không... Hừ, nếu các anh dám xằng bậy, tôi cũng dám phát cái này lên mạng, để hàng tỉ anh em người chơi xem khí phách của U Minh Quỷ Trảo một chút, cũng xem xem Thiết Tỏa Hoành Giang đại ca đây thế nào..."
Tần Nhược vừa dứt lời, ánh mắt của Thiết Tỏa Hoành Giang đã hoàn toàn chú ý đến hắn, chứ không còn tâm tình đi xem hai MM bên cạnh Tần Nhược nữa. Vốn Thiết Tỏa Hoành Giang chỉ là muốn tìm một cái cớ cầm chân Tần Nhược ở chỗ này thôi, sau đó Phong Cuồng Huyết Bình có xử lý Tần Nhược thế nào y đúng thật cũng sẽ không can thiệp...
Nhưng bây giờ, Tần Nhược lộ ra một trò thế này, không những đã kéo y lên chung một con thuyền, mà còn khiến liên can đến vấn đề danh dự của U Minh Quỷ Trảo nữa, khiến y muốn thoát thân cũng khó!
Thằng nhãi này...
Trong lòng Thiết Tỏa Hoành Giang thầm hận, nhưng cũng không thể không đáp ứng, ai bảo y ăn không ngồi rồi ra mặt cho Phong Cuồng Huyết Bình, lại còn chủ động bảo người ta ra một cái hiệp định quân tử bằng miệng làm gì chứ? Nếu lúc này mà y đổi ý, không phải là tự vả vào miệng mình đó sao?
“Chú mày yên tâm, Thiết Tỏa Hoành Giang anh đây nói được là làm được! Lát nữa anh sẽ tự áp trận cho chú mày, ai muốn ra tay quấy nhiễu trận đấu của chú mày, anh sẽ là người đầu tiên xé xác nó!"
“Được! Tôi tin anh!"
Thấy Thiết Tỏa Hoành Giang đã ngoan ngoãn rơi vào cái lồng do mình mở ra, Tần Nhược cũng thầm bỏ đi một tảng đá lớn trong lòng. Ha ha, đã có Thiết Tỏa Hoành Giang làm lá chắn cho mình rồi, Phong Cuồng Huyết Bình có muốn làm xằng cũng không có khả năng; về phần một chọi một thì... Phong Cuồng Huyết Bình quả thật là không được Tần Nhược để ở trong mắt.
Có điều trước đấy, vẫn nên thu thập băng tuyết liên trước, giúp bọn Vu Hồng rời khỏi nơi thị phi này thì hơn. Nghĩ như vậy, Tần Nhược cấp tốc nhắc nhở một tiếng trong kênh đội ngũ, sau đó quay đầu lại nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu, nói một câu khiến mấy người chung quanh cười ngất:
“Đợi lát nữa nếu anh thắng rồi, em phải hôn anh một cái đấy."
Nói xong câu này, ngay cả Tần Nhược cũng cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình, khụ, Vương Đạt nói không sai, mình quả thật là đã hư hỏng đi rồi.
Mà mấy người chung quanh thì...
Hiên Long trừng hai mắt thật lớn nhìn vào Tần Nhược, sát khí bắn ra bốn phía!
Lam Cơ cũng bị lời cầu ‘hôn’ can đảm một cách trần trùi trụi này của Tần Nhược làm cho cả kinh trố mắt cứng lưỡi, đứng sững sờ nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đang đỏ ửng mặt, có chút bối rối không biết phải làm sao.
Thiết Tỏa Hoành Giang thì lại càng khoa trương hơn, y cơ bản là không ngờ được tên gà con bậc ba trước mặt mình đây lại hung hăng càn quấy đến như vậy, một giây trước còn đang lập hiệp định với mình, một giây sau đã làm ra một chuyện không có khả năng phát sinh là ‘cầu hôn’ với bạn gái rồi... Grào! Thằng nhãi này xứng đáng bị Phong Cuồng Huyết Bình kéo đầu vào trong đám quái tuyết để chúng phân thây!
“Ây, hai người bọn này tỉ tê với nhau, mấy người trừng mắt lớn như vậy làm gì chứ?"
Biểu tình khi Tần Nhược nói câu này, trong mắt mấy người chung quanh thật là cần ăn đòn lắm, đặc biệt là cái vẻ khoe khoang một cách rõ ràng kia, khiến ngay cả những người đang đánh quái luyện cấp gần đấy cũng khá là khó chịu:
Không phải là có một con bạn gái xinh đẹp đó sao? Không phải là định hôn một nhát đó sao? Xem cũng không cho à? Móa!
Tần Nhược lại như không thèm để ý tới phản ứng của những người này, hắn đánh mắt một cái, sau đó dưới ánh mắt cam chịu của Hiên Long và Lam Cơ, hắn kéo Tử Nguyệt Tiểu Yêu với bộ mặt đỏ như muốn chảy máu chạy đi, bộ dạng như đang muốn qua một bên tìm cái xó anh anh em em, không cho người khác nhìn vậy.
Hai người tựa như một đôi tình lữ, cùng nhau đi nhanh tới đằng sau một tảng đá đóng băng đồ sộ ở cách đó hơn hai chục mét, từ góc nhìn của bọn Thiết Tỏa Hoành Giang vẫn còn có thể nhìn thấy Tử Nguyệt Tiểu Yêu với khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm cứ ngượng ngùng nhìn phía sau tảng đá ấy, bày ra tư thái của một cô gái mới lớn.
Thiết Tỏa Hoành Giang nhìn mà trong lòng ngứa ngáy lắm, sao mình lại không có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy chứ? Thật là đáng buồn quá!
Mà tên tiểu tử thối Tần Nhược kia, mới chỉ là một tên khống nước bậc ba mà thôi, mặc dù tính tình càn quấy một tí, năng lực kém một tí, nhưng đã có một người bạn gái như vậy bên người rồi, ngày ngày chắc chắn phải khoái hoạt hơn y nhiều lắm...
“Ai... Rau ngon đều bị heo ăn hết rồi."
Thiết Tỏa Hoành Giang thầm thở dài trong lòng.
Đã hai phút trôi qua, một tên nọ trong U Minh Quỷ Trảo nhìn thoáng về phía Tử Nguyệt Tiểu Yêu, có chút lo lắng nhăn mày:
“Thiết ca, không đúng rồi, nửa ngày trời rồi sao chỉ nhìn thấy mỗi cô bé đó, thằng nhãi kia không lẽ chạy đi rồi sao?"
Nghe tên này nói như vậy, Thiết Tỏa Hoành Giang mãnh liệt gãi gãi lông mi:
“Hắn dám!" Nói rồi, y sải bước bước qua xem như thế nào...
Bước tới phía sau tảng đá nọ, y vừa lúc nhìn thấy Tần Nhược đang yên lành đứng đấy nắm lấy đôi tay đẹp của Tử Nguyệt Tiểu Yêu. Thấy y tới, Tử Nguyệt Tiểu Yêu ngượng ngùng kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu chạy trở về, tựa như đã bị người ta ngắt ngang một chuyện gì đó cực kỳ đáng xấu hổ vậy. Ở đó, chỉ còn lại Tần Nhược đang dùng ánh mắt vừa đau đớn vừa hung ác nhìn chằm chằm vào Thiết Tỏa Hoành Giang.
“Ạch... Anh mày đi dụ quái, không biết..."
Thiết Tỏa Hoành Giang chột dạ rụt cổ lại, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt hung ác như sói kia của Tần Nhược.
Y nào biết, khi y vừa rời đi, Tần Nhược đã lập tức ngồi xổm xuống, chìa đôi bàn tay tà ác ra, từ trong khe hở của tảng đá nơi này thu thập cây băng tuyết liên cuối cùng...
Tác giả :
Võng Lạc Hắc Hiệp