Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 51: Những chiếc bánh màn thầu mốc meo
Nguyệt Ma Chi Phược!
Mang theo chút mong mỏi lẫn hy vọng cuối cùng của mọi người, mũi tên của Ngả Tiểu Tiễn cắm thẳng vào miệng của tử vong ma chu.
Thân người con tử vong ma chu mãnh liệt chấn động. Khoảnh khắc này, thời gian như đứng khựng lại, sáu người trong trận đều ngừng thở, khẩn trương nhìn chằm chằm vào mũi tên màu tím chỉ lộ ra một phần nhỏ ngoài miệng của tử vong ma chu, đang nhè nhẹ lay động ấy.
“Xì..."
Một luồng hào quang màu tím đen đột nhiên tràn ra từ trong miệng của tử vong ma chu, rồi như một chiếc mạng nhện, ánh sáng này cấp tốc bao trùm phần đầu của tử vong ma chu, sau đó đến cái bụng to béo đầy những vết đốm xác chết của nó. Sáu người bọn Tần Nhược tựa như nghe được tiếng hoan hô vang lên từ trong lòng của nhau.
Thành công rồi!
Vào thời khắc khẩn yếu nhất, rốt cục Ngả Tiểu Tiễn cũng đã thành công được một lần rồi!
Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, Ngả Tiểu Tiễn cũng thở phào một hơi. Cô đã bỏ đi được một tảng đá lớn trong lòng. Cho dù thời gian duy trì chỉ được 3 giây, nhưng hiệu quả phép thuật trên người của tử vong ma chu đã bị cưỡng chế gián đoạn, đồng thời cũng hạn chế được khả năng di động và tấn công của nó, ít nhất thì cũng đã tranh thủ được một chút thời gian để lấy hơi cho mọi người rồi! Còn phần phải làm sao tiếp theo, thì phải trông ở mọi người thôi.
Lục Tâm, Tiểu Thanh nhanh chóng uống thuốc ma lực vào. Sau khi được Tử Lan xua đi trạng thái trúng độc trên thân, đòn tấn công của hai người nhất thời đã trở nên càng sắc bén, càng kịch liệt hơn...
Tần Nhược cũng không dám chậm trễ, hắn khống chế một bộ phận nguyên tố nước cấp tốc nhét vào khe hở giữa tử vong ma chu và vách tường, để một lần nữa làm kẹt nó!
Một lần nữa bố trí thỏa đáng xong, Tần Nhược không xuất phép thuật tấn công như vừa nãy, mà nhanh chóng uống vào một bình thuốc ma lực, sau đó tiếp tục công tác ngưng tụ Thập Nhị Băng Tường đại trận đang dang dở.
Ba giây, chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng đối với tử vong ma chu mà nói, đây lại là một khoảng thời gian cực kỳ gian nan với nó. Thực ra thì cho dù là bất cứ sinh vật gì cũng vậy, đều chẳng thích người khác cắm một dị vật vào trong miệng của mình thế này.
Giải trừ trạng thái tê dại, trói buộc xong, tử vong ma chu giãy dụa, định nhổ ‘cái thứ’ đang cắm trong miệng mình ra, nhưng bất kể nó có dùng sức vung mạnh đến thế nào, cũng không thể khiến ‘cây tăm khổng lồ’ đang cắm sâu ở lớp thịt trong khoang miệng của nó văng ra được, mà huống chi bụng và tứ chi của nó lại còn đang bị kẹt nữa... Sau vài lần thử nghiệm nhưng không có kết quả, nó lại càng tức giận không chịu nổi, nó vừa rít lên giận dữ, lại vừa liên tục phun khói độc lẫn kim độc ra. Có thể thấy nó bây giờ đang căm tức và phẫn nộ đến mức nào.
Mấy giây sau, thời gian làm lạnh kỹ năng của nó kết thúc, nó lại bắt đầu dùng biện pháp như trước, đó là gắng đỡ đòn của Lục Tâm và Tiểu Thanh, còn bản thân thì phát tán ra làn khói đen có khả năng ăn mòn mãnh liệt như vừa nãy, nhằm ăn mòn những khối băng ở quanh người.
Có điều vào lúc này, kỹ năng của Ngả Tiểu Tiễn cũng đã làm lạnh xong rồi!
“Tử Lan!"
Nguyệt Ma Chi Phược đã một lần nữa được chuẩn bị hoàn tất, mũi tên nhọn hoắt màu tím này tỏa ra ánh sáng chói rực, khiến con tử vong ma chu càng ra sức giãy dụa hơn, tựa như biết rõ sự đáng sợ của mũi tên này vậy.
“Khu Ma Quang Hoàn!"
Tử Lan rất ăn ý xuất phép thuật Khu Ma Quang Hoàn ra, xua đi trạng thái trúng độc trên người Ngả Tiểu Tiễn.
Không chút do dự, Ngả Tiểu Tiễn bắn Nguyệt Ma Chi Phược ngay!
Ngả Tiểu Tiễn biết, hiện giờ chỉ có thể dùng cách này để tranh thủ nhiều thời gian hơn cho mọi người mà thôi - bất kể là các kỹ năng của Lục Tâm, Tiểu Thanh, hay là Thập Nhị Băng Tường đại trận của Tần Nhược, đều cần có thời gian cả.
Mà người duy nhất có thể kéo dài được thời gian để giúp mọi người chính là cô!
Từ sau khi Tần Nhược ra tay, Hỏa Mân Côi vẫn mãi không dùng bất cứ phép thuật tấn công nào. Sau khi kỹ năng Nguyệt Ma Chi Phược đầu tiên của Ngả Tiểu Tiễn phát huy được hiệu quả, toàn thân Hỏa Mân Côi cũng được bao trùm trong một màn chắn màu xanh nhạt - Thanh Viêm Kết Giới, một phép thuật bậc bốn, có khả năng suy yếu 20% đòn phép thuật tấn công và kèm hiệu quả gây 50 điểm thương tổn thuộc tính lửa. Lúc này, phép thuật Liệt Diễm Thần Thuẫn - bậc bốn - của cô đã biến mất, chỉ khi bị trúng đòn nó mới hiện lên để chặn lại. Có hai phép thuật mạnh mẽ bậc bốn này che chở, cho dù cô có đối mặt với con tử vong ma chu, trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn vẫn có thể gây được chút ít tổn thương, chứ không đến nỗi chết quá sớm.
Chỉ thấy Hỏa Mân Côi tràn đầy lòng tin, vừa vững chãi vừa xinh đẹp bước ra đứng trước người Tử Lan, trên cây gậy phép cô cầm, có một con rồng lửa tí hon linh động bay vòng quanh. Trông cô tràn đầy khí thế của một nữ kiệt anh thư không thua kém đấng mày râu.
* * * * * *
Thật đáng tiếc, Nguyệt Ma Chi Phược lần này không phát huy được hiệu quả!
Tử vong ma chu bị mũi tên này kích thích, càng giãy dụa mạnh hơn, tốc độ ăn mòn băng của khói đen cũng càng nhanh hơn, những giọt nước màu đen không ngừng nhỏ xuống. Tấm thân khổng lồ của nó cũng một lần nữa bắt đầu ngọ nguậy chui ra bên ngoài. Rất nhanh, nó đã ló được hơn phân nửa thân mình ra, cặp nanh độc ghê tởm liên tiếp tấn công, khiến Lục Tâm và Tiểu Thanh phải thối lui liên tục.
Nhìn thấy vậy, Tần Nhược không nhịn được phải khẩn trương.
Tường băng khó khăn lắm mới ngưng tụ xong bức thứ bảy, nếu còn để cho tử vong ma chu xông ra ngoài như thế này nữa, vậy hậu quả thật không lường nổi!
“Mân Côi!"
Tranh thủ được một chớp mắt, Tần Nhược vội quay sang Hỏa Mân Côi hô một câu. Gần như ngay tức khắc, Hỏa Mân Côi giơ cây gậy phép đỏ ửng của cô lên, con rồng tí hon đang vờn quanh gậy tựa như nhận được mệnh lệnh nào đó, tức tốc bơi đến viên hạt nhân màu đỏ ở đầu gậy. Một luồng dao động phép thuật mãnh liệt nhanh chóng bành trướng từ hạt nhân ấy!
“Hỏa Long!"
Chớp mắt ngay khi thân thể đồ sộ của con tử vong ma chu lọt được khỏi đường nối, luồng dao động phép thuật của Hỏa Mân Côi mới triệt để phóng đi ra trong một tiếng ngâm của loài rồng.
“Ang~~~"
Con rồng lửa bay vòng quay cây gậy phép bất chợt lớn bừng lên gấp trăm lần, trở thành một con rồng lửa thân to nửa mét, chiều dài hơn mười mét. Nó kéo theo một cơn sóng nhiệt kinh người, lấy khí thế ào ạt bắn về phía tử vong ma chu.
Rồng lửa bay đi, Hỏa Mân Côi không những không lơi lỏng, mà còn không quan tâm gì đến số thương tổn do nó gây ra nữa, cô dùng tốc độ cực nhanh móc từ ba lô ra một cuốn sách phép, giũ nó:
“Hỏa Thần Chi Nộ!!!"
Khoảnh khắc này, bên trong hang động tràn ngập những khí vị mạnh mẽ của nguyên tố lửa. Cơn sóng nhiệt cuồn cuộn cuốn đi, càng lúc càng cao hơn, chúng xuất phát từ con rồng lửa đang bay vút kia và bàn tay khổng lồ vừa xuất hiện ở trên đầu của tử vong ma chu.
“Ầm!!!"
Bị rồng lửa khóa lại, tử vong ma chu căn bản không thể có cơ hội để né tránh. Sau một tiếng vang đồ sộ, khắp nơi đầy những tàn lửa văng bắn ra, thân thể con tử vong ma chu run lên, hơi nóng khiến nó phải kêu rít liên tục. Rất nhanh sau đó, bàn tay khổng lồ phía trên kia lại chụp xuống... Lại một tiếng nổ đồ sộ nữa vang lên, tử vong ma chu bị đập mạnh xuống mặt đất, tám cái chân của nó không chống nổi nữa, bị ngập xuống dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Nhược hơi sợ, hắn lo cái bụng đồ sộ kinh tởm trông cực kỳ béo kia sẽ bị đập cho nổ tan ra. Cảnh mặt đất tràn đầy những vật bài tiết và nội tạng của một con nhện, chắc chắn sẽ không dễ nhìn cho lắm...
Vốn hắn chỉ vô ý thức nảy sinh một ý nghĩ tai quái như vậy thôi, nào ngờ sự thật lại phát sinh đúng y như thế!
Bị đập mạnh xuống mặt đất, cái bụng của tử vong ma chu đột nhiên phồng lên một cách dị thường. Nếu như cẩn thận nhìn kỹ, hoàn toàn có thể thấy được cái bụng của nó đã to béo hơn trước kia rất nhiều rồi.
Nhưng lúc này làm gì có ai lại đi quan tâm tới cái bụng của tử vong ma chu chứ?
Chỉ nghe “Phụp" một tiếng, phần chót bụng của tử vong ma chu đột nhiên tựa như một cánh hoa nở bung ra, sau đó vô số những ‘cái thứ đen đen trắng trắng gì đó’ tựa như hàng hóa bị đổ tháo, ào ào văng xuống đất...
Thoáng chốc, vô số những tiếch “xạch xạch xạch xạch" vang lên, rồi trong ánh mắt kinh hãi của bọn Tần Nhược, vô số những con tử vong ma chu tí hon to bằng nắm tay trông giống như những cái bánh màn thầu mốc meo bắt đầu nhanh nhẹn bò qua bên này, tựa như một cơn sóng vậy!
Mang theo chút mong mỏi lẫn hy vọng cuối cùng của mọi người, mũi tên của Ngả Tiểu Tiễn cắm thẳng vào miệng của tử vong ma chu.
Thân người con tử vong ma chu mãnh liệt chấn động. Khoảnh khắc này, thời gian như đứng khựng lại, sáu người trong trận đều ngừng thở, khẩn trương nhìn chằm chằm vào mũi tên màu tím chỉ lộ ra một phần nhỏ ngoài miệng của tử vong ma chu, đang nhè nhẹ lay động ấy.
“Xì..."
Một luồng hào quang màu tím đen đột nhiên tràn ra từ trong miệng của tử vong ma chu, rồi như một chiếc mạng nhện, ánh sáng này cấp tốc bao trùm phần đầu của tử vong ma chu, sau đó đến cái bụng to béo đầy những vết đốm xác chết của nó. Sáu người bọn Tần Nhược tựa như nghe được tiếng hoan hô vang lên từ trong lòng của nhau.
Thành công rồi!
Vào thời khắc khẩn yếu nhất, rốt cục Ngả Tiểu Tiễn cũng đã thành công được một lần rồi!
Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, Ngả Tiểu Tiễn cũng thở phào một hơi. Cô đã bỏ đi được một tảng đá lớn trong lòng. Cho dù thời gian duy trì chỉ được 3 giây, nhưng hiệu quả phép thuật trên người của tử vong ma chu đã bị cưỡng chế gián đoạn, đồng thời cũng hạn chế được khả năng di động và tấn công của nó, ít nhất thì cũng đã tranh thủ được một chút thời gian để lấy hơi cho mọi người rồi! Còn phần phải làm sao tiếp theo, thì phải trông ở mọi người thôi.
Lục Tâm, Tiểu Thanh nhanh chóng uống thuốc ma lực vào. Sau khi được Tử Lan xua đi trạng thái trúng độc trên thân, đòn tấn công của hai người nhất thời đã trở nên càng sắc bén, càng kịch liệt hơn...
Tần Nhược cũng không dám chậm trễ, hắn khống chế một bộ phận nguyên tố nước cấp tốc nhét vào khe hở giữa tử vong ma chu và vách tường, để một lần nữa làm kẹt nó!
Một lần nữa bố trí thỏa đáng xong, Tần Nhược không xuất phép thuật tấn công như vừa nãy, mà nhanh chóng uống vào một bình thuốc ma lực, sau đó tiếp tục công tác ngưng tụ Thập Nhị Băng Tường đại trận đang dang dở.
Ba giây, chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng đối với tử vong ma chu mà nói, đây lại là một khoảng thời gian cực kỳ gian nan với nó. Thực ra thì cho dù là bất cứ sinh vật gì cũng vậy, đều chẳng thích người khác cắm một dị vật vào trong miệng của mình thế này.
Giải trừ trạng thái tê dại, trói buộc xong, tử vong ma chu giãy dụa, định nhổ ‘cái thứ’ đang cắm trong miệng mình ra, nhưng bất kể nó có dùng sức vung mạnh đến thế nào, cũng không thể khiến ‘cây tăm khổng lồ’ đang cắm sâu ở lớp thịt trong khoang miệng của nó văng ra được, mà huống chi bụng và tứ chi của nó lại còn đang bị kẹt nữa... Sau vài lần thử nghiệm nhưng không có kết quả, nó lại càng tức giận không chịu nổi, nó vừa rít lên giận dữ, lại vừa liên tục phun khói độc lẫn kim độc ra. Có thể thấy nó bây giờ đang căm tức và phẫn nộ đến mức nào.
Mấy giây sau, thời gian làm lạnh kỹ năng của nó kết thúc, nó lại bắt đầu dùng biện pháp như trước, đó là gắng đỡ đòn của Lục Tâm và Tiểu Thanh, còn bản thân thì phát tán ra làn khói đen có khả năng ăn mòn mãnh liệt như vừa nãy, nhằm ăn mòn những khối băng ở quanh người.
Có điều vào lúc này, kỹ năng của Ngả Tiểu Tiễn cũng đã làm lạnh xong rồi!
“Tử Lan!"
Nguyệt Ma Chi Phược đã một lần nữa được chuẩn bị hoàn tất, mũi tên nhọn hoắt màu tím này tỏa ra ánh sáng chói rực, khiến con tử vong ma chu càng ra sức giãy dụa hơn, tựa như biết rõ sự đáng sợ của mũi tên này vậy.
“Khu Ma Quang Hoàn!"
Tử Lan rất ăn ý xuất phép thuật Khu Ma Quang Hoàn ra, xua đi trạng thái trúng độc trên người Ngả Tiểu Tiễn.
Không chút do dự, Ngả Tiểu Tiễn bắn Nguyệt Ma Chi Phược ngay!
Ngả Tiểu Tiễn biết, hiện giờ chỉ có thể dùng cách này để tranh thủ nhiều thời gian hơn cho mọi người mà thôi - bất kể là các kỹ năng của Lục Tâm, Tiểu Thanh, hay là Thập Nhị Băng Tường đại trận của Tần Nhược, đều cần có thời gian cả.
Mà người duy nhất có thể kéo dài được thời gian để giúp mọi người chính là cô!
Từ sau khi Tần Nhược ra tay, Hỏa Mân Côi vẫn mãi không dùng bất cứ phép thuật tấn công nào. Sau khi kỹ năng Nguyệt Ma Chi Phược đầu tiên của Ngả Tiểu Tiễn phát huy được hiệu quả, toàn thân Hỏa Mân Côi cũng được bao trùm trong một màn chắn màu xanh nhạt - Thanh Viêm Kết Giới, một phép thuật bậc bốn, có khả năng suy yếu 20% đòn phép thuật tấn công và kèm hiệu quả gây 50 điểm thương tổn thuộc tính lửa. Lúc này, phép thuật Liệt Diễm Thần Thuẫn - bậc bốn - của cô đã biến mất, chỉ khi bị trúng đòn nó mới hiện lên để chặn lại. Có hai phép thuật mạnh mẽ bậc bốn này che chở, cho dù cô có đối mặt với con tử vong ma chu, trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn vẫn có thể gây được chút ít tổn thương, chứ không đến nỗi chết quá sớm.
Chỉ thấy Hỏa Mân Côi tràn đầy lòng tin, vừa vững chãi vừa xinh đẹp bước ra đứng trước người Tử Lan, trên cây gậy phép cô cầm, có một con rồng lửa tí hon linh động bay vòng quanh. Trông cô tràn đầy khí thế của một nữ kiệt anh thư không thua kém đấng mày râu.
* * * * * *
Thật đáng tiếc, Nguyệt Ma Chi Phược lần này không phát huy được hiệu quả!
Tử vong ma chu bị mũi tên này kích thích, càng giãy dụa mạnh hơn, tốc độ ăn mòn băng của khói đen cũng càng nhanh hơn, những giọt nước màu đen không ngừng nhỏ xuống. Tấm thân khổng lồ của nó cũng một lần nữa bắt đầu ngọ nguậy chui ra bên ngoài. Rất nhanh, nó đã ló được hơn phân nửa thân mình ra, cặp nanh độc ghê tởm liên tiếp tấn công, khiến Lục Tâm và Tiểu Thanh phải thối lui liên tục.
Nhìn thấy vậy, Tần Nhược không nhịn được phải khẩn trương.
Tường băng khó khăn lắm mới ngưng tụ xong bức thứ bảy, nếu còn để cho tử vong ma chu xông ra ngoài như thế này nữa, vậy hậu quả thật không lường nổi!
“Mân Côi!"
Tranh thủ được một chớp mắt, Tần Nhược vội quay sang Hỏa Mân Côi hô một câu. Gần như ngay tức khắc, Hỏa Mân Côi giơ cây gậy phép đỏ ửng của cô lên, con rồng tí hon đang vờn quanh gậy tựa như nhận được mệnh lệnh nào đó, tức tốc bơi đến viên hạt nhân màu đỏ ở đầu gậy. Một luồng dao động phép thuật mãnh liệt nhanh chóng bành trướng từ hạt nhân ấy!
“Hỏa Long!"
Chớp mắt ngay khi thân thể đồ sộ của con tử vong ma chu lọt được khỏi đường nối, luồng dao động phép thuật của Hỏa Mân Côi mới triệt để phóng đi ra trong một tiếng ngâm của loài rồng.
“Ang~~~"
Con rồng lửa bay vòng quay cây gậy phép bất chợt lớn bừng lên gấp trăm lần, trở thành một con rồng lửa thân to nửa mét, chiều dài hơn mười mét. Nó kéo theo một cơn sóng nhiệt kinh người, lấy khí thế ào ạt bắn về phía tử vong ma chu.
Rồng lửa bay đi, Hỏa Mân Côi không những không lơi lỏng, mà còn không quan tâm gì đến số thương tổn do nó gây ra nữa, cô dùng tốc độ cực nhanh móc từ ba lô ra một cuốn sách phép, giũ nó:
“Hỏa Thần Chi Nộ!!!"
Khoảnh khắc này, bên trong hang động tràn ngập những khí vị mạnh mẽ của nguyên tố lửa. Cơn sóng nhiệt cuồn cuộn cuốn đi, càng lúc càng cao hơn, chúng xuất phát từ con rồng lửa đang bay vút kia và bàn tay khổng lồ vừa xuất hiện ở trên đầu của tử vong ma chu.
“Ầm!!!"
Bị rồng lửa khóa lại, tử vong ma chu căn bản không thể có cơ hội để né tránh. Sau một tiếng vang đồ sộ, khắp nơi đầy những tàn lửa văng bắn ra, thân thể con tử vong ma chu run lên, hơi nóng khiến nó phải kêu rít liên tục. Rất nhanh sau đó, bàn tay khổng lồ phía trên kia lại chụp xuống... Lại một tiếng nổ đồ sộ nữa vang lên, tử vong ma chu bị đập mạnh xuống mặt đất, tám cái chân của nó không chống nổi nữa, bị ngập xuống dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Nhược hơi sợ, hắn lo cái bụng đồ sộ kinh tởm trông cực kỳ béo kia sẽ bị đập cho nổ tan ra. Cảnh mặt đất tràn đầy những vật bài tiết và nội tạng của một con nhện, chắc chắn sẽ không dễ nhìn cho lắm...
Vốn hắn chỉ vô ý thức nảy sinh một ý nghĩ tai quái như vậy thôi, nào ngờ sự thật lại phát sinh đúng y như thế!
Bị đập mạnh xuống mặt đất, cái bụng của tử vong ma chu đột nhiên phồng lên một cách dị thường. Nếu như cẩn thận nhìn kỹ, hoàn toàn có thể thấy được cái bụng của nó đã to béo hơn trước kia rất nhiều rồi.
Nhưng lúc này làm gì có ai lại đi quan tâm tới cái bụng của tử vong ma chu chứ?
Chỉ nghe “Phụp" một tiếng, phần chót bụng của tử vong ma chu đột nhiên tựa như một cánh hoa nở bung ra, sau đó vô số những ‘cái thứ đen đen trắng trắng gì đó’ tựa như hàng hóa bị đổ tháo, ào ào văng xuống đất...
Thoáng chốc, vô số những tiếch “xạch xạch xạch xạch" vang lên, rồi trong ánh mắt kinh hãi của bọn Tần Nhược, vô số những con tử vong ma chu tí hon to bằng nắm tay trông giống như những cái bánh màn thầu mốc meo bắt đầu nhanh nhẹn bò qua bên này, tựa như một cơn sóng vậy!
Tác giả :
Võng Lạc Hắc Hiệp