Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái
Chương 23
Tay Mục Túc đang cầm rắn cứng đờ cả ra. Quang đưa đuốc lại gần soi một chút.
“Mục Túc đừng sợ, không phải rắn độc."
“Rắn….Có rắn….. a a a a a a a."
Mục Túc bị dọa đến rớt nước mắt. Quang tóm lấy con rắn trên tay y, quật một phát vào thân cây, chết tươi. Quang cầm con rắn chết quơ qua quơ lại.
“Mục Túc đừng sợ. Rắn chết rồi."
Mục Túc phốc một cái ôm lấy Quang chặt cứng.
“Quang, tối nay đừng đi tìm đồ ăn nữa. Mục Túc có thể nhịn đói một bữa, không cần gấp."
“Quang đã đáp ứng với Mục Túc rồi, sẽ không để cho Mục Túc bị đói bụng."
“Nhưng mà Mục Túc sợ a."
“Quang đi tìm trái cây, Mục Túc trở về lại bên kia chờ đi."
“Mục Túc ở một mình cạnh đống lửa cũng sợ a."
Tên Quang ngu ngốc này, nếu y không sợ, mắc mớ gì phải tự chuốc lấy khổ vừa chạy theo đằng sau mông hắn vừa túm lấy cái khố hắn trong tình trạng tối thui như thế này chứ.
“Vậy sao bây giờ?"
“Quang cùng Mục Túc trở về chỗ đống lửa, tối nay không ăn."
Quang bất đắc dĩ chấp nhận, dù sao hắn cũng không đói lắm. Đột nhiên nhớ tới con rắn trên tay, hai mắt Quang tỏa sáng.
“Mục Túc biết làm bánh gạo không?"
“Biết a, phải rồi, gạo ngươi không có vứt đi chứ? Mục Túc làm bánh gạo cho ngươi ăn."
Mục Túc cuối cùng cũng phát hiện ra mình cũng có thể làm chút gì đó cho Quang rồi. Mục Túc trước kia đã từng được mẫu thân dạy cách làm bánh gạo.
Trong lúc Mục Túc đang nướng bánh, Quang xử lý con rắn một chút sau đó đặt lên tảng đá thảy vào trong đống lửa nướng, chờ bánh nướng chín, Quang lấy một miếng thịt rắn kẹp vào giữa hai miếng bánh rồi mới đưa cho Mục Túc.
(hiện tại ta đã biết lịch sử ra đời của bánh mì kẹp thịt)
“Nếm thử xem, ăn kiểu như vậy rất ngon a, chỉ tiếc con rắn này không được mập lắm thôi."
Quang đưa mắt nhìn dãy núi xa xa phía tây. Mấy con rắn ở trên núi hình như mập mạp hơn thì phải.
“Mục Túc, ngày mai chúng ta đi hướng tây nha."
“Ừ!"
Quang muốn đi chỗ nào thì y đi chỗ đó, Mục Túc cũng không hỏi nhiều, bất quá, lần này y nhất định sẽ hối hận.
Quang nhìn Mục Túc, cắn một miếng bánh Mục Túc làm, mùi vị thật sự không tệ. Mục Túc a Mục Túc. Công việc của giống đực thì làm không xong, nhưng công việc của giống cái sao lại làm tốt tới vậy.
Quang rất nhanh đã ăn no bụng, nhích tới gần Mục Túc, ngửi tới tới ngửi lui. Thỉnh thoảng còn gặm gặm bả vai Mục Túc vài cái.
Mục Túc đẩy a đẩy nhưng Quang vẫn không ngừng gặm.
Mục Túc quay đầu, y hôm nay mệt cả ngày rồi, rất cần được nghỉ ngơi, vì thế mà ngó lơ luôn ám hiệu muốn giao phối của Quang.
Quang đứng lên, đột nhiên thét lên.
“Rắn!"
“A!"
Mục Túc nhảy dựng, lập tức bò lên người Quang, dùng hai chân quấn quanh eo hắn.
Mục Túc còn đang trong tình trạng sợ run rẩy cả người, Quang đã lặng lẽ lật khố y lên mà vuốt ve cái mông tròn. Mông của Mục Túc rất chắc nha, kích cỡ rất hợp với ý Quang, không nhỏ quá cũng không lớn quá, chỉ cần dùng một tay cũng có thể xoa nắn thỏa thích rồi.
Mục Túc lúc này mới cảm thấy không đúng.
“Rắn đâu Quang?"
“Đã bò đi rồi."
Nghe khẩu khí của Quang cũng thừa biết đã bị hắn gạt rồi.
Nhưng mà Mục Túc có muốn trèo xuống trở lại cũng không có khả năng a, tính khí của Quang đã cương cứng lên từ lâu rồi, hiện tại còn không ngừng ma sát với cái mông nhỏ xinh của y.
Quang nhích tới nhích lui một lát rồi quỳ xuống, nâng nửa người dưới Mục Túc lên, canh cho tính khí của hắn vừa tầm với cái lỗ nhỏ đáng yêu kia, dùng lực tiến vào.
“Quang muốn tiếp tục chuyện tối hôm qua."
Hôm nay còn không có làm nha, tối nay chỉ là làm bù cho ngày hôm qua Mục Túc còn thiếu hắn thôi.
“Quang, hôm nay chạy cả một ngày đường, chân ngươi không nhũn ra sao?"
“Có a, rất nhức, cho nên đâu có đứng làm đâu."
Quang áp cả người Mục Túc xuống đất, mới nhấp có mấy cái liền nghe thấy tiếng kháng nghị của Mục Túc.
“Có cái gì đó cấn ta."
Quang dùng tay quét hết toàn bộ tảng đá cành cây dính sau lưng Mục Túc, bản thân thì nằm xuống đất, để Mục Túc nằm úp sấp ở trong ngực hắn, từ đầu tới đuôi chưa hề dừng động tác trừu sáp một khắc một giây nào.
“Mục Túc đừng sợ, không phải rắn độc."
“Rắn….Có rắn….. a a a a a a a."
Mục Túc bị dọa đến rớt nước mắt. Quang tóm lấy con rắn trên tay y, quật một phát vào thân cây, chết tươi. Quang cầm con rắn chết quơ qua quơ lại.
“Mục Túc đừng sợ. Rắn chết rồi."
Mục Túc phốc một cái ôm lấy Quang chặt cứng.
“Quang, tối nay đừng đi tìm đồ ăn nữa. Mục Túc có thể nhịn đói một bữa, không cần gấp."
“Quang đã đáp ứng với Mục Túc rồi, sẽ không để cho Mục Túc bị đói bụng."
“Nhưng mà Mục Túc sợ a."
“Quang đi tìm trái cây, Mục Túc trở về lại bên kia chờ đi."
“Mục Túc ở một mình cạnh đống lửa cũng sợ a."
Tên Quang ngu ngốc này, nếu y không sợ, mắc mớ gì phải tự chuốc lấy khổ vừa chạy theo đằng sau mông hắn vừa túm lấy cái khố hắn trong tình trạng tối thui như thế này chứ.
“Vậy sao bây giờ?"
“Quang cùng Mục Túc trở về chỗ đống lửa, tối nay không ăn."
Quang bất đắc dĩ chấp nhận, dù sao hắn cũng không đói lắm. Đột nhiên nhớ tới con rắn trên tay, hai mắt Quang tỏa sáng.
“Mục Túc biết làm bánh gạo không?"
“Biết a, phải rồi, gạo ngươi không có vứt đi chứ? Mục Túc làm bánh gạo cho ngươi ăn."
Mục Túc cuối cùng cũng phát hiện ra mình cũng có thể làm chút gì đó cho Quang rồi. Mục Túc trước kia đã từng được mẫu thân dạy cách làm bánh gạo.
Trong lúc Mục Túc đang nướng bánh, Quang xử lý con rắn một chút sau đó đặt lên tảng đá thảy vào trong đống lửa nướng, chờ bánh nướng chín, Quang lấy một miếng thịt rắn kẹp vào giữa hai miếng bánh rồi mới đưa cho Mục Túc.
(hiện tại ta đã biết lịch sử ra đời của bánh mì kẹp thịt)
“Nếm thử xem, ăn kiểu như vậy rất ngon a, chỉ tiếc con rắn này không được mập lắm thôi."
Quang đưa mắt nhìn dãy núi xa xa phía tây. Mấy con rắn ở trên núi hình như mập mạp hơn thì phải.
“Mục Túc, ngày mai chúng ta đi hướng tây nha."
“Ừ!"
Quang muốn đi chỗ nào thì y đi chỗ đó, Mục Túc cũng không hỏi nhiều, bất quá, lần này y nhất định sẽ hối hận.
Quang nhìn Mục Túc, cắn một miếng bánh Mục Túc làm, mùi vị thật sự không tệ. Mục Túc a Mục Túc. Công việc của giống đực thì làm không xong, nhưng công việc của giống cái sao lại làm tốt tới vậy.
Quang rất nhanh đã ăn no bụng, nhích tới gần Mục Túc, ngửi tới tới ngửi lui. Thỉnh thoảng còn gặm gặm bả vai Mục Túc vài cái.
Mục Túc đẩy a đẩy nhưng Quang vẫn không ngừng gặm.
Mục Túc quay đầu, y hôm nay mệt cả ngày rồi, rất cần được nghỉ ngơi, vì thế mà ngó lơ luôn ám hiệu muốn giao phối của Quang.
Quang đứng lên, đột nhiên thét lên.
“Rắn!"
“A!"
Mục Túc nhảy dựng, lập tức bò lên người Quang, dùng hai chân quấn quanh eo hắn.
Mục Túc còn đang trong tình trạng sợ run rẩy cả người, Quang đã lặng lẽ lật khố y lên mà vuốt ve cái mông tròn. Mông của Mục Túc rất chắc nha, kích cỡ rất hợp với ý Quang, không nhỏ quá cũng không lớn quá, chỉ cần dùng một tay cũng có thể xoa nắn thỏa thích rồi.
Mục Túc lúc này mới cảm thấy không đúng.
“Rắn đâu Quang?"
“Đã bò đi rồi."
Nghe khẩu khí của Quang cũng thừa biết đã bị hắn gạt rồi.
Nhưng mà Mục Túc có muốn trèo xuống trở lại cũng không có khả năng a, tính khí của Quang đã cương cứng lên từ lâu rồi, hiện tại còn không ngừng ma sát với cái mông nhỏ xinh của y.
Quang nhích tới nhích lui một lát rồi quỳ xuống, nâng nửa người dưới Mục Túc lên, canh cho tính khí của hắn vừa tầm với cái lỗ nhỏ đáng yêu kia, dùng lực tiến vào.
“Quang muốn tiếp tục chuyện tối hôm qua."
Hôm nay còn không có làm nha, tối nay chỉ là làm bù cho ngày hôm qua Mục Túc còn thiếu hắn thôi.
“Quang, hôm nay chạy cả một ngày đường, chân ngươi không nhũn ra sao?"
“Có a, rất nhức, cho nên đâu có đứng làm đâu."
Quang áp cả người Mục Túc xuống đất, mới nhấp có mấy cái liền nghe thấy tiếng kháng nghị của Mục Túc.
“Có cái gì đó cấn ta."
Quang dùng tay quét hết toàn bộ tảng đá cành cây dính sau lưng Mục Túc, bản thân thì nằm xuống đất, để Mục Túc nằm úp sấp ở trong ngực hắn, từ đầu tới đuôi chưa hề dừng động tác trừu sáp một khắc một giây nào.
Tác giả :
Đông Trùng