Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
Chương 23
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen che lấp hết tất cả trăng sao, hình như có một cơn mưa to sắp sửa đến, cả không gian u ám khủng khiếp.
Bạch Dạ híp mắt nhìn chằm chằm vào đám mây đen, hình như cậu láng máng thấy có một cái con rồng màu đen đang bay lượn trong đám mây.
Hạ Quân khiếp sợ nói: “Trời thật sự mưa sao?"
Hắn vừa nói xong, mây đen tựa như mở cửa đập, ào ào một tiếng, nước trút xuống như vũ bão.
Khuôn mặt mừng rỡ của mọi người cứng đờ lại, lộ ra ánh mắt kinh sợ.
“Vãi thật, đây là trời mưa hay là thác nước đổ xuống thế?" Hạ Quân sợ tới mức nhanh chân chạy vào trong phòng.
Bạch Dạ cũng nhanh chóng chạy vào trong phòng,nhưng những người đang đứng ngoài hứng nước thì thảm rồi, mọi người bị mưa hắt đến mức không nhìn rõ ai là ai.
Cơn mưa này, à không, không thể gọi là mưa được, nên gọi nó là nước lũ mới đúng, cơn lũ không ngừng gột rửa toàn bộ thôn trang ở Linh Sơn, cũng may cây cỏ hoa lá trên núi đều có linh tính, vậy nên mới không bị cơn đại hồng thủy ập từ trên trời xuống vùi dập.
Không tới mười lăm phút, cả thôn trang ngập trong nước mưa, mực nước cao tới hai mét. Ở trong nhà của Dược Linh chân nhân, Bạch Dạ cùng Hạ Quân đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bạch Dạ nhìn trần nhà cách cậu không đến một mét, lẩm bẩm nói: “Vậy nên mới nói dự báo thời tiết có đôi khi cũng không chuẩn xác cho lắm, cậu xem, hiện tại mưa lớn như thế mà vẫn báo là trời trong mây tạnh, tôi cũng chịu luôn."
Hạ Quân giống hệt như Bạch Dạ, hai người như những con cá muối không nhúc nhích nổi trên mặt nước: “Không phải nói trong vòng ba tháng không mưa sao? Cơn mưa này đến từ đâu vậy? Lại còn mưa lớn như vậy nữa,muốn dìm chết chúng ta hay sao?"
Hạ Quân liếm liếm nước mưa dính ở khóe miệng. Tiếp theo, hắn cảm giác được một dòng linh lực đang bơi lội trong cơ thể. Hắn giật mình vội vã lật người đứng thẳng trên mặt nước lũ, dùng đôi tay múc nước uống. Giây tiếp theo, trong mắt Hạ Quân lộ ra vẻ khó tin: “Có linh khí? Nước này có linh khí ư? Nói cách khác, cơn mưa hiện tại chính là là Linh Vũ? Tại sao lại là Linh Vũ được?"
Người trong Hạ gia cần phải có mười tu sĩ kỳ dung hợp kết hợp với nhau mới tạo ra một trận Linh Vũ nhỏ. Mà trận Linh Vũ nhìn giống cơn đại hồng thủy này ít nhất cần tập hợp trên năm vạn tu sĩ kỳ dung hợp tiêu hao vô số linh lực mới có thể tạo ra được. Người trong Hạ gia không thể vì một Linh Sơn nhỏ nhoi mà tiêu tốn nhiều công sức như vậy được.
Còn một việc nữa, linh khí trong trận Linh Vũ này phải cao hơn ngàn vạn lần so với Linh Vũ mà Hạ gia tạo ra, chứng tỏ Hạ gia không hề đụng tay đến chuyện này.
Nếu không phải người trong Hạ gia tạo ra nó, vậy thì người đó là ai?
Hạ Quân bất giác nhìn về phía Bạch Dạ.
Vừa hay Bạch Dạ cũng quay đầu nhìn hắn: “Linh khí cái gì cơ? Lại còn Linh Vũ nữa? Cậu đang nói cái gì thế?"
Hạ Quân nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu rồi âm thầm trợn mắt. Đầu óc hắn nhất định bị ngấm nước nên mới nghi ngờ một phàm nhân tạo ra được Linh Vũ,
Nhưng nếu không phải Bạch Dạ làm, vậy thì ai là chủ nhân của trận Linh Vũ này vậy?
Người đứng đằng sau chắc chắn có liên quan gì đó tới Bạch Dạ, nếu không cũng sẽ chẳng tạo ra Linh Vũ ngay sau khi Bạch Dạ tính được trời sẽ đổ mưa.
Nhưng có điều Bạch Dạ là một phàm nhân, làm sao có thể quen biết một người có năng lực tài ba như vậy?
Hạ Quân nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có một bậc thầy quyền năng muốn trợ giúp Linh Sơn, lại vừa trùng hợp bị Bạch Dạ tính ra mà thôi.
“Không có gì, tôi muốn đi tu… Khụ, tôi nói tôi phải ra ngoài xem xét tình hình, cậu ở chỗ này đừng chạy lung tung, chờ tôi trở về tìm cậu, biết chưa?"
“ Đừng có coi tôi là trẻ con."
Bên ngoài mưa lớn như vậy, Bạch Dạ sao có thể ra ngoài được. Chờ sau khi Hạ Quân rời đi, cậu thử xoay người các kiểu, đến khi xác định cơ thể sẽ không bị chìm xuống, cậu coi mặt nước dưới người là giường, sau đó nhắm mắt lại đánh một giấc.
Chờ đến khi cậu mở mắt ra thì bên ngoài đã sáng rồi, cơn lũ cũng đã dần dần rút đi, quần áo trên người cũng đã khô hết.
Bạch Dạ ngồi dậy vươn vai một cái, cậu nhìn thấy chiếc vòng tay Thuỷ Long đã trở lại, phảng phất như đêm qua nó không hề biến mất mà vẫn yên lành nằm trên cổ tay cậu: “Ý, không phải rơi mất rồi sao? Tại sao vẫn còn đeo ở cổ tay mình thế này?"
Đúng rồi, Thuỷ Long có thể biến thành vật sống tự mình di chuyển, cho nên ngày hôm qua không phải cậu đánh mất nó, mà là tự nó chạy đi chơi: “Hôm qua mày đi đâu? Đi chơi mà cũng không nói một tiếng, mày có biết tao còn cho rằng mày biến mất rồi không. Đúng rồi, tối hôm qua tao thấy có một con rồng trong đám mây đen, không lẽ lại chính là mày à?"
Thuỷ Long xoay một vòng trên cổ tay cậu, tựa như nói chính là nó.
Bạch Dạ trợn trừng mắt: “Là mày thật à? Vậy cơn mưa kia cũng là do mày tạo ra đúng không?"
Lúc này, Hạ Quân hưng phấn chạy vào nói: “Bạch Dạ, chúng ta xuống núi về nhà thôi."
Bạch Dạ đứng lên: “Không ăn sáng mà đã đi rồi à?"
“Hiện tại người trong thôn đều rất bận rộn, không rảnh làm bữa sáng cho chúng ta đâu. Cho dù bây giờ chúng ta tự làm thì cũng muộn quá rồi, mình xuống núi rồi ăn sau." Hạ Quân trở về phòng lấy ba lô của hai người, sau đó đưa ba lô của Bạch Dạ cho cậu.
Bạch Dạ nhận lấy ba lô, phát hiện ra nó dường như mới tinh như lúc mới mua về vậy. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ là bị ngâm trong nước lâu quá nên mới biến thành như vậy.
“Ủa?" Hạ Quân nhìn thấy cánh tay đang cầm ba lô của cậu có đeo vòng tay Thuỷ Long liền hỏi: “Cậu tìm được vòng tay rồi?"
“Đúng vậy, tìm được rồi." Bạch Dạ mở ba lô ra kiểm tra nhân duyên bạc, thấy nó không bị thấm nước mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi."
Bạch Dạ đi ra khỏi phòng, không khỏi sửng sốt một phen. Toàn bộ thôn trang dường như được xây dựng mới lại hoàn toàn, thực vật cũng trở nên bừng bừng sức sống, giống như lớn thêm vài tuổi vậy, cao hơn rất nhiều.
Cậu kinh ngạc nói: “Tối hôm qua sau khi mưa xong, mọi người sửa chữa lại nhà cửa hả?"
Hạ Quân: “……"
Đây là tác dụng của Linh Vũ, có thể tẩy sạch hết thảy những thứ cũ kỹ, khiến cho chúng trở nên trẻ trung mới mẻ.
Bạch Dạ thấy Hạ Quân không trả lời liền quay đầu nhìn về phía hắn, cậu không nhìn thì không sao, nghiêm túc quan sát thì lại phát hiện làn da Hạ Quân trở nên vừa trắng vừa mềm: “Không phải tối qua cậu đến thẩm mỹ viện một chuyến đấy chứ?"
Hạ Quân tức giận trợn mắt: “Ai lại nửa đêm nửa hôm chạy đến thẩm mỹ viện chứ?"
“Nhưng làn da của cậu trắng nõn nà hơn hôm qua." Bạch Dạ nhéo nhéo mặt hắn, đúng là vừa mềm vừa co giãn, so với da của phụ nữ còn đẹp hơn.
“Đừng có chạm vào tôi." Hạ Quân đập vào tay cậu một cái: “Tôi không muốn anh tôi hiểu lầm rằng tôi đội nón xanh cho ảnh đâu."
Bạch Dạ khinh bỉ hừ một tiếng.
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng đến chân núi. Khi chuẩn bị lái xe rời đi, Dược Linh chân nhân mang theo mấy người vội vã chạy từ trên núi xuống: “Tiền bối, tiền bối, xin chờ chút."
Bạch Dạ hỏi: “Còn có việc gì sao?"
Dược Linh chân nhân hỏi: “Tiền bối, hai người phải về rồi sao? Nhưng chúng ta còn chưa tiếp đãi hai vị cẩn thận mà."
Hạ Quân nói: “Ngày mai chúng ta còn phải đi học, không thể ở đây lâu được."
“Hoá ra là thế, vậy chúng ta chỉ đành chờ đến kỳ nghỉ cuối tuần rồi mời hai người tới Linh Sơn làm khách thôi." Dược Linh chân nhân sai người để những chiếc rương lớn được khiêng từ trên núi xuống vào xe của Bạch Dạ. Có tổng cộng 15 chiếc rương, để vào trong xe không vừa, vậy nên chỉ đành cột trên nóc xe.
Bạch Dạ thắc mắc hỏi: “Trong rương đựng những gì vậy?"
“Là quà cảm ơn của chúng ta, cảm tạ tiền bối đã tạo ra Linh Vũ giúp cho nhiều thảo dược ở Linh Sơn chúng ta được sống trở lại." Dược Linh chân nhân vẻ mặt cảm kích nắm lấy tay Bạch Dạ tay: “Chờ vãn bối xử lý xong hết chuyện ở Linh Sơn sẽ tới tận cửa để cảm ơn tiền bối."
Bạch Dạ vô cùng ngượng ngùng nói: “Tôi có giúp được cái gì cho mọi người đâu, mọi người đừng khách khí như vậy, quà cảm ơn vẫn nên mang về thì hơn."
Cậu ta quả thật chẳng giúp đỡ được gì, bởi vì Thuỷ Long mới chính là chủ nhân của trận mưa đêm qua.
“Phải làm như vậy chứ, đây là việc chúng ta nhất định phải làm." Trận Linh Vũ tối qua đã giúp bọn họ tích trữ được một lượng lớn Linh Thủy. Trong vòng hai năm nữa, họ không cần phiền muộn vì không có Linh Vũ tưới tắm cho thảo dược rồi. Một phần ân tình lớn như vậy, làm sao bọn họ có thể không báo đáp cẩn thận được?
Dược Linh chân nhân buông tay Bạch Dạ ra: “Tiền bối, nếu về sau ngài gặp chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ, mong ngài cứ việc nói ra, chuyện ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Hiện tại ta không ngăn cản hai vị lên đường nữa, chúc tiền bối cùng Hạ tiểu hữu thuận buồm xuôi gió."
Hạ Quân nhớ lại trận Linh Vũ khủng khiếp tối qua đã giúp Dược Linh chân nhân rất nhiều việc, vậy nên cũng không khách sáo với ông nữa, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Bạch Dạ thấy xe chuyển động, vội vàng quay đầu lại: “Không phải cậu nói đến đây để trả linh thạch sao? Tại sao còn nhận thêm quà của người khác?"
Hạ Quân nói: “Việc trả lại linh thạch là vì lo lắng cậu xem bói sai sẽ huỷ hoại thanh danh của Hạ gia. Nhưng hiện tại cậu tính đúng rồi, quà cảm ơn tất nhiên phải nhận chứ."
Bạch Dạ mở một cái rương ở đằng sau, thấy bên trong đựng đầy linh thạch, bất lực nói: “Dược Linh chân nhân lại tặng thêm một rương linh thạch nữa, vậy việc chúng ta đến để trả linh thạch còn có ý nghĩa gì? Cậu khẳng định chúng ta tới đây để trả linh thạch chứ không phải tới để đòi linh thạch chứ?"
Hạ Quân: “……"
Bạch Dạ lại hỏi: “Cả hai lần chúng ta đều không trả lại được số linh thạch, còn cần phải đi trả lại cho những người khác nữa không?"
Hạ Quân: “Không cần."
Nếu như số người còn lại ở những vùng lân cận Đại Đô Thành thì còn đỡ, nhưng họ đều sống ở những nơi rất xa xôi, hắn không muốn lại phải đi một chuyến công cốc như lần này.
Nếu như về sau xảy ra chuyện gì thì cứ để anh cả hắn gánh vác là được.
Hai người trở lại Hạ gia ở Đại Đô Thành đã là ba giờ chiều.
Sau khi Hạ Quân xuống xe liền ra lệnh cho người giúp việc đem quà cảm ơn của Dược Linh chân nhân đến phòng của Bạch Dạ.
Mấy người trong nhà nhìn thấy Hạ Quân lại đi cùng Bạch Dạ trở về, hơn nữa hai người còn ở bên ngoài hai đêm mới về, ông nội Hạ bỗng chốc sầm mặt xuống, tức giận nói: “Tiểu Quân, con vào đây."
Hạ Quân biết bọn họ nhất định sẽ nói về chuyện hắn đừng thân mật quá với Bạch Dạ, hơn nữa phải lảm nhảm hơn nửa tiếng đồng hồ tha cho hắn, vậy nên hắn nhanh chóng chạy vào trong đại sảnh giành nói trước: “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, mọi người mau nhìn con này, con lại tấn chức rồi, từ Trúc Cơ tầng một lên tầng hai rồi."
Mọi người ngẩn ra.
Cha Hạ khó tin hỏi: “Nhanh như vậy ư?"
Mẹ Hạ nghi hoặc: “Đúng vậy, tại sao lại thăng nhanh như vậy? Không phải tuần trước con mới lên Trúc Cơ sao? Tại sao bây giờ lại tăng lên tầng hai rồi"
Hạ Quân nửa thật nửa giả nói: “Sự việc là như thế này, con đánh cược với Bạch Dạ một trận, cược rằng Linh Sơn tối hôm qua không mưa, nhưng Bạch Dạ lại nói là sẽ mưa, sau đó con nói nếu tối hôm qua Linh Sơn không mưa, vậy thì Bạch Dạ phải ly hôn với anh cả. Cho nên thứ sáu sau khi vừa tan học là chúng con chạy luôn tới Linh Sơn để xem có mưa không."
Ánh mắt bốn vị trưởng bối sáng rực lên: “Nói như vậy bây giờ Bạch Dạ về đây là để ly hôn với anh con sao?"
Hạ Quân lắc đầu: “Không phải, là con thua cuộc."
Ông nội Hạ không tin: “Trưởng lão đã tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ không mưa, sao con có thể thua cuộc được?"
“Tối qua Linh Sơn có mưa, một trận mưa vô cùng lớn, hơn nữa thứ rơi xuống còn là Linh Vũ nữa. Nếu như mọi người không tin có thể gọi điện thoại cho Dược Linh chân nhân, ngài ấy có thể làm chứng." Hạ Quân lấy ra Linh Thủy mà hắn mang theo về, rót cho mỗi người ở đây một ly: “Đúng rồi, con có mang theo Linh Thuỷ về cùng, mọi người thử một chút là biết ngay con có nói dối hay không mà."
Bốn vị trưởng bối nhìn một cái, cầm lấy chiếc ly uống một ngụm. Tức khắc, cả bốn người trợn tròn mắt, nhanh chóng uống hết sạch nước trong ly thủy tinh.
Bà nội Hạ kích động nói: “Lần đầu tiên được uống Linh Thủy nồng đậm như vậy."
Ông nội Hạ nói: “Ta cũng vậy."
Hạ Quân vui vẻ nói: “Con có lừa mọi người đâu, con tấn thăng được cũng là nhờ uống Linh Thuỷ đấy."
Cha Hạ mừng rỡ như điên: “Cha, mẹ, con thăng cấp rồi. Vừa rồi con mới tăng thêm một tầng tu vi, giờ con phải về phòng tu luyện để củng cố thêm tu vi đây."
Mẹ Hạ vui sướng đi theo: “Con cũng vậy, con về phòng trước đây."
Hai vợ chồng họ Hạ đã bao nhiêu năm không tăng thêm được chút tu vi nào, hiện tại lại có thể thăng lên cảnh giới, Ông nội Hạ cùng với bà nội tất nhiên là vui thay cho hai đứa con của mình: “Tiểu Quân, con có bao nhiêu Linh Thuỷ?"
Hạ Quân vuốt nhẫn chứa đồ nói: “Con chứa đầy trong nhẫn rồi."
Không gian bên trong nhẫn chứa đồ của hắn rộng một trăm mét vuông, nói cách khác, hắn đang có một trăm mét vuông chứa Linh Thuỷ.
Ông nội Hạ cười thành tiếng: “Được, được, thật sự quá tốt."
Hạ Quân thấy việc đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người đã thành công, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tìm tìm một cái cớ để trở về phòng.
Bạch Dạ híp mắt nhìn chằm chằm vào đám mây đen, hình như cậu láng máng thấy có một cái con rồng màu đen đang bay lượn trong đám mây.
Hạ Quân khiếp sợ nói: “Trời thật sự mưa sao?"
Hắn vừa nói xong, mây đen tựa như mở cửa đập, ào ào một tiếng, nước trút xuống như vũ bão.
Khuôn mặt mừng rỡ của mọi người cứng đờ lại, lộ ra ánh mắt kinh sợ.
“Vãi thật, đây là trời mưa hay là thác nước đổ xuống thế?" Hạ Quân sợ tới mức nhanh chân chạy vào trong phòng.
Bạch Dạ cũng nhanh chóng chạy vào trong phòng,nhưng những người đang đứng ngoài hứng nước thì thảm rồi, mọi người bị mưa hắt đến mức không nhìn rõ ai là ai.
Cơn mưa này, à không, không thể gọi là mưa được, nên gọi nó là nước lũ mới đúng, cơn lũ không ngừng gột rửa toàn bộ thôn trang ở Linh Sơn, cũng may cây cỏ hoa lá trên núi đều có linh tính, vậy nên mới không bị cơn đại hồng thủy ập từ trên trời xuống vùi dập.
Không tới mười lăm phút, cả thôn trang ngập trong nước mưa, mực nước cao tới hai mét. Ở trong nhà của Dược Linh chân nhân, Bạch Dạ cùng Hạ Quân đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bạch Dạ nhìn trần nhà cách cậu không đến một mét, lẩm bẩm nói: “Vậy nên mới nói dự báo thời tiết có đôi khi cũng không chuẩn xác cho lắm, cậu xem, hiện tại mưa lớn như thế mà vẫn báo là trời trong mây tạnh, tôi cũng chịu luôn."
Hạ Quân giống hệt như Bạch Dạ, hai người như những con cá muối không nhúc nhích nổi trên mặt nước: “Không phải nói trong vòng ba tháng không mưa sao? Cơn mưa này đến từ đâu vậy? Lại còn mưa lớn như vậy nữa,muốn dìm chết chúng ta hay sao?"
Hạ Quân liếm liếm nước mưa dính ở khóe miệng. Tiếp theo, hắn cảm giác được một dòng linh lực đang bơi lội trong cơ thể. Hắn giật mình vội vã lật người đứng thẳng trên mặt nước lũ, dùng đôi tay múc nước uống. Giây tiếp theo, trong mắt Hạ Quân lộ ra vẻ khó tin: “Có linh khí? Nước này có linh khí ư? Nói cách khác, cơn mưa hiện tại chính là là Linh Vũ? Tại sao lại là Linh Vũ được?"
Người trong Hạ gia cần phải có mười tu sĩ kỳ dung hợp kết hợp với nhau mới tạo ra một trận Linh Vũ nhỏ. Mà trận Linh Vũ nhìn giống cơn đại hồng thủy này ít nhất cần tập hợp trên năm vạn tu sĩ kỳ dung hợp tiêu hao vô số linh lực mới có thể tạo ra được. Người trong Hạ gia không thể vì một Linh Sơn nhỏ nhoi mà tiêu tốn nhiều công sức như vậy được.
Còn một việc nữa, linh khí trong trận Linh Vũ này phải cao hơn ngàn vạn lần so với Linh Vũ mà Hạ gia tạo ra, chứng tỏ Hạ gia không hề đụng tay đến chuyện này.
Nếu không phải người trong Hạ gia tạo ra nó, vậy thì người đó là ai?
Hạ Quân bất giác nhìn về phía Bạch Dạ.
Vừa hay Bạch Dạ cũng quay đầu nhìn hắn: “Linh khí cái gì cơ? Lại còn Linh Vũ nữa? Cậu đang nói cái gì thế?"
Hạ Quân nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu rồi âm thầm trợn mắt. Đầu óc hắn nhất định bị ngấm nước nên mới nghi ngờ một phàm nhân tạo ra được Linh Vũ,
Nhưng nếu không phải Bạch Dạ làm, vậy thì ai là chủ nhân của trận Linh Vũ này vậy?
Người đứng đằng sau chắc chắn có liên quan gì đó tới Bạch Dạ, nếu không cũng sẽ chẳng tạo ra Linh Vũ ngay sau khi Bạch Dạ tính được trời sẽ đổ mưa.
Nhưng có điều Bạch Dạ là một phàm nhân, làm sao có thể quen biết một người có năng lực tài ba như vậy?
Hạ Quân nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có một bậc thầy quyền năng muốn trợ giúp Linh Sơn, lại vừa trùng hợp bị Bạch Dạ tính ra mà thôi.
“Không có gì, tôi muốn đi tu… Khụ, tôi nói tôi phải ra ngoài xem xét tình hình, cậu ở chỗ này đừng chạy lung tung, chờ tôi trở về tìm cậu, biết chưa?"
“ Đừng có coi tôi là trẻ con."
Bên ngoài mưa lớn như vậy, Bạch Dạ sao có thể ra ngoài được. Chờ sau khi Hạ Quân rời đi, cậu thử xoay người các kiểu, đến khi xác định cơ thể sẽ không bị chìm xuống, cậu coi mặt nước dưới người là giường, sau đó nhắm mắt lại đánh một giấc.
Chờ đến khi cậu mở mắt ra thì bên ngoài đã sáng rồi, cơn lũ cũng đã dần dần rút đi, quần áo trên người cũng đã khô hết.
Bạch Dạ ngồi dậy vươn vai một cái, cậu nhìn thấy chiếc vòng tay Thuỷ Long đã trở lại, phảng phất như đêm qua nó không hề biến mất mà vẫn yên lành nằm trên cổ tay cậu: “Ý, không phải rơi mất rồi sao? Tại sao vẫn còn đeo ở cổ tay mình thế này?"
Đúng rồi, Thuỷ Long có thể biến thành vật sống tự mình di chuyển, cho nên ngày hôm qua không phải cậu đánh mất nó, mà là tự nó chạy đi chơi: “Hôm qua mày đi đâu? Đi chơi mà cũng không nói một tiếng, mày có biết tao còn cho rằng mày biến mất rồi không. Đúng rồi, tối hôm qua tao thấy có một con rồng trong đám mây đen, không lẽ lại chính là mày à?"
Thuỷ Long xoay một vòng trên cổ tay cậu, tựa như nói chính là nó.
Bạch Dạ trợn trừng mắt: “Là mày thật à? Vậy cơn mưa kia cũng là do mày tạo ra đúng không?"
Lúc này, Hạ Quân hưng phấn chạy vào nói: “Bạch Dạ, chúng ta xuống núi về nhà thôi."
Bạch Dạ đứng lên: “Không ăn sáng mà đã đi rồi à?"
“Hiện tại người trong thôn đều rất bận rộn, không rảnh làm bữa sáng cho chúng ta đâu. Cho dù bây giờ chúng ta tự làm thì cũng muộn quá rồi, mình xuống núi rồi ăn sau." Hạ Quân trở về phòng lấy ba lô của hai người, sau đó đưa ba lô của Bạch Dạ cho cậu.
Bạch Dạ nhận lấy ba lô, phát hiện ra nó dường như mới tinh như lúc mới mua về vậy. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ là bị ngâm trong nước lâu quá nên mới biến thành như vậy.
“Ủa?" Hạ Quân nhìn thấy cánh tay đang cầm ba lô của cậu có đeo vòng tay Thuỷ Long liền hỏi: “Cậu tìm được vòng tay rồi?"
“Đúng vậy, tìm được rồi." Bạch Dạ mở ba lô ra kiểm tra nhân duyên bạc, thấy nó không bị thấm nước mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi."
Bạch Dạ đi ra khỏi phòng, không khỏi sửng sốt một phen. Toàn bộ thôn trang dường như được xây dựng mới lại hoàn toàn, thực vật cũng trở nên bừng bừng sức sống, giống như lớn thêm vài tuổi vậy, cao hơn rất nhiều.
Cậu kinh ngạc nói: “Tối hôm qua sau khi mưa xong, mọi người sửa chữa lại nhà cửa hả?"
Hạ Quân: “……"
Đây là tác dụng của Linh Vũ, có thể tẩy sạch hết thảy những thứ cũ kỹ, khiến cho chúng trở nên trẻ trung mới mẻ.
Bạch Dạ thấy Hạ Quân không trả lời liền quay đầu nhìn về phía hắn, cậu không nhìn thì không sao, nghiêm túc quan sát thì lại phát hiện làn da Hạ Quân trở nên vừa trắng vừa mềm: “Không phải tối qua cậu đến thẩm mỹ viện một chuyến đấy chứ?"
Hạ Quân tức giận trợn mắt: “Ai lại nửa đêm nửa hôm chạy đến thẩm mỹ viện chứ?"
“Nhưng làn da của cậu trắng nõn nà hơn hôm qua." Bạch Dạ nhéo nhéo mặt hắn, đúng là vừa mềm vừa co giãn, so với da của phụ nữ còn đẹp hơn.
“Đừng có chạm vào tôi." Hạ Quân đập vào tay cậu một cái: “Tôi không muốn anh tôi hiểu lầm rằng tôi đội nón xanh cho ảnh đâu."
Bạch Dạ khinh bỉ hừ một tiếng.
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng đến chân núi. Khi chuẩn bị lái xe rời đi, Dược Linh chân nhân mang theo mấy người vội vã chạy từ trên núi xuống: “Tiền bối, tiền bối, xin chờ chút."
Bạch Dạ hỏi: “Còn có việc gì sao?"
Dược Linh chân nhân hỏi: “Tiền bối, hai người phải về rồi sao? Nhưng chúng ta còn chưa tiếp đãi hai vị cẩn thận mà."
Hạ Quân nói: “Ngày mai chúng ta còn phải đi học, không thể ở đây lâu được."
“Hoá ra là thế, vậy chúng ta chỉ đành chờ đến kỳ nghỉ cuối tuần rồi mời hai người tới Linh Sơn làm khách thôi." Dược Linh chân nhân sai người để những chiếc rương lớn được khiêng từ trên núi xuống vào xe của Bạch Dạ. Có tổng cộng 15 chiếc rương, để vào trong xe không vừa, vậy nên chỉ đành cột trên nóc xe.
Bạch Dạ thắc mắc hỏi: “Trong rương đựng những gì vậy?"
“Là quà cảm ơn của chúng ta, cảm tạ tiền bối đã tạo ra Linh Vũ giúp cho nhiều thảo dược ở Linh Sơn chúng ta được sống trở lại." Dược Linh chân nhân vẻ mặt cảm kích nắm lấy tay Bạch Dạ tay: “Chờ vãn bối xử lý xong hết chuyện ở Linh Sơn sẽ tới tận cửa để cảm ơn tiền bối."
Bạch Dạ vô cùng ngượng ngùng nói: “Tôi có giúp được cái gì cho mọi người đâu, mọi người đừng khách khí như vậy, quà cảm ơn vẫn nên mang về thì hơn."
Cậu ta quả thật chẳng giúp đỡ được gì, bởi vì Thuỷ Long mới chính là chủ nhân của trận mưa đêm qua.
“Phải làm như vậy chứ, đây là việc chúng ta nhất định phải làm." Trận Linh Vũ tối qua đã giúp bọn họ tích trữ được một lượng lớn Linh Thủy. Trong vòng hai năm nữa, họ không cần phiền muộn vì không có Linh Vũ tưới tắm cho thảo dược rồi. Một phần ân tình lớn như vậy, làm sao bọn họ có thể không báo đáp cẩn thận được?
Dược Linh chân nhân buông tay Bạch Dạ ra: “Tiền bối, nếu về sau ngài gặp chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ, mong ngài cứ việc nói ra, chuyện ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Hiện tại ta không ngăn cản hai vị lên đường nữa, chúc tiền bối cùng Hạ tiểu hữu thuận buồm xuôi gió."
Hạ Quân nhớ lại trận Linh Vũ khủng khiếp tối qua đã giúp Dược Linh chân nhân rất nhiều việc, vậy nên cũng không khách sáo với ông nữa, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Bạch Dạ thấy xe chuyển động, vội vàng quay đầu lại: “Không phải cậu nói đến đây để trả linh thạch sao? Tại sao còn nhận thêm quà của người khác?"
Hạ Quân nói: “Việc trả lại linh thạch là vì lo lắng cậu xem bói sai sẽ huỷ hoại thanh danh của Hạ gia. Nhưng hiện tại cậu tính đúng rồi, quà cảm ơn tất nhiên phải nhận chứ."
Bạch Dạ mở một cái rương ở đằng sau, thấy bên trong đựng đầy linh thạch, bất lực nói: “Dược Linh chân nhân lại tặng thêm một rương linh thạch nữa, vậy việc chúng ta đến để trả linh thạch còn có ý nghĩa gì? Cậu khẳng định chúng ta tới đây để trả linh thạch chứ không phải tới để đòi linh thạch chứ?"
Hạ Quân: “……"
Bạch Dạ lại hỏi: “Cả hai lần chúng ta đều không trả lại được số linh thạch, còn cần phải đi trả lại cho những người khác nữa không?"
Hạ Quân: “Không cần."
Nếu như số người còn lại ở những vùng lân cận Đại Đô Thành thì còn đỡ, nhưng họ đều sống ở những nơi rất xa xôi, hắn không muốn lại phải đi một chuyến công cốc như lần này.
Nếu như về sau xảy ra chuyện gì thì cứ để anh cả hắn gánh vác là được.
Hai người trở lại Hạ gia ở Đại Đô Thành đã là ba giờ chiều.
Sau khi Hạ Quân xuống xe liền ra lệnh cho người giúp việc đem quà cảm ơn của Dược Linh chân nhân đến phòng của Bạch Dạ.
Mấy người trong nhà nhìn thấy Hạ Quân lại đi cùng Bạch Dạ trở về, hơn nữa hai người còn ở bên ngoài hai đêm mới về, ông nội Hạ bỗng chốc sầm mặt xuống, tức giận nói: “Tiểu Quân, con vào đây."
Hạ Quân biết bọn họ nhất định sẽ nói về chuyện hắn đừng thân mật quá với Bạch Dạ, hơn nữa phải lảm nhảm hơn nửa tiếng đồng hồ tha cho hắn, vậy nên hắn nhanh chóng chạy vào trong đại sảnh giành nói trước: “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, mọi người mau nhìn con này, con lại tấn chức rồi, từ Trúc Cơ tầng một lên tầng hai rồi."
Mọi người ngẩn ra.
Cha Hạ khó tin hỏi: “Nhanh như vậy ư?"
Mẹ Hạ nghi hoặc: “Đúng vậy, tại sao lại thăng nhanh như vậy? Không phải tuần trước con mới lên Trúc Cơ sao? Tại sao bây giờ lại tăng lên tầng hai rồi"
Hạ Quân nửa thật nửa giả nói: “Sự việc là như thế này, con đánh cược với Bạch Dạ một trận, cược rằng Linh Sơn tối hôm qua không mưa, nhưng Bạch Dạ lại nói là sẽ mưa, sau đó con nói nếu tối hôm qua Linh Sơn không mưa, vậy thì Bạch Dạ phải ly hôn với anh cả. Cho nên thứ sáu sau khi vừa tan học là chúng con chạy luôn tới Linh Sơn để xem có mưa không."
Ánh mắt bốn vị trưởng bối sáng rực lên: “Nói như vậy bây giờ Bạch Dạ về đây là để ly hôn với anh con sao?"
Hạ Quân lắc đầu: “Không phải, là con thua cuộc."
Ông nội Hạ không tin: “Trưởng lão đã tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ không mưa, sao con có thể thua cuộc được?"
“Tối qua Linh Sơn có mưa, một trận mưa vô cùng lớn, hơn nữa thứ rơi xuống còn là Linh Vũ nữa. Nếu như mọi người không tin có thể gọi điện thoại cho Dược Linh chân nhân, ngài ấy có thể làm chứng." Hạ Quân lấy ra Linh Thủy mà hắn mang theo về, rót cho mỗi người ở đây một ly: “Đúng rồi, con có mang theo Linh Thuỷ về cùng, mọi người thử một chút là biết ngay con có nói dối hay không mà."
Bốn vị trưởng bối nhìn một cái, cầm lấy chiếc ly uống một ngụm. Tức khắc, cả bốn người trợn tròn mắt, nhanh chóng uống hết sạch nước trong ly thủy tinh.
Bà nội Hạ kích động nói: “Lần đầu tiên được uống Linh Thủy nồng đậm như vậy."
Ông nội Hạ nói: “Ta cũng vậy."
Hạ Quân vui vẻ nói: “Con có lừa mọi người đâu, con tấn thăng được cũng là nhờ uống Linh Thuỷ đấy."
Cha Hạ mừng rỡ như điên: “Cha, mẹ, con thăng cấp rồi. Vừa rồi con mới tăng thêm một tầng tu vi, giờ con phải về phòng tu luyện để củng cố thêm tu vi đây."
Mẹ Hạ vui sướng đi theo: “Con cũng vậy, con về phòng trước đây."
Hai vợ chồng họ Hạ đã bao nhiêu năm không tăng thêm được chút tu vi nào, hiện tại lại có thể thăng lên cảnh giới, Ông nội Hạ cùng với bà nội tất nhiên là vui thay cho hai đứa con của mình: “Tiểu Quân, con có bao nhiêu Linh Thuỷ?"
Hạ Quân vuốt nhẫn chứa đồ nói: “Con chứa đầy trong nhẫn rồi."
Không gian bên trong nhẫn chứa đồ của hắn rộng một trăm mét vuông, nói cách khác, hắn đang có một trăm mét vuông chứa Linh Thuỷ.
Ông nội Hạ cười thành tiếng: “Được, được, thật sự quá tốt."
Hạ Quân thấy việc đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người đã thành công, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tìm tìm một cái cớ để trở về phòng.
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo