Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao
Chương 45
" Hừ, ngươi không đáp thì hiện tại có thể lăn đi, bổn vương cũng không có thời gian mà cùng ngươi lãng phí ! "
" … Không nên ép ta, không nên ép ta, ta… không có khả năng không có hài tử bên cạnh. " Hắn thật sự không thể không có hài tử.
" Nếu ngươi đáp ứng thì hài tử sẽ không mất đi, chỉ là không gặp vài ngày thôi, hoặc nếu bổn vương tâm tình hảo thì sẽ cho ngươi gặp hài tử một chút, ngươi nếu không nguyện ý thì cũng đừng ở nơi này đáng ghét, bổn vương không rãnh đâu! "
Mị Ngạn Nhi từng bước một chăm chú bức bách Thạch Mặc, không cho Thạch Mặc có thời gian cự tuyệt.
Thạch Mặc cũng thật sự không có cách nào cự tuyệt, cùng hài tử tách ra còn đỡ hơn việc mất đi hài tử, nhìn hài tử trong ngực, trong ánh mắt Thạch Mặc nhiễm lên một vòng ưu thương.
"… Hảo, ta đáp ứng, nhưng ngươi nhất định phải cứu được hài tử, không được làm hài tử của ta phải chịu ủy khuất, ta… " Hắn sợ Mị Ngạn Nhi sẽ không đối xử tử tế với hài tử của hắn, dù sao thì lúc trước nàng còn muốn xóa sạch hài tử của mình.
" Hừ, bổn vương còn khinh thường với việc cùng một hài tử so đo, ngươi có thể yên tâm, Mộng Nhi, ngươi đem Thạch Mặc lui xuống, hài tử liền giao cho Huyễn Nhi, sai hắn mang vào cung kêu ngự y hảo hảo xem bệnh.
Hừ, chỉ là một hài tử, chẳng lẽ nàng còn có thể làm cái gì không tốt đối với hắn, bất quá, nếu như có thể, nàng thật sự không nghĩ sẽ gặp lại hài tử này… Mị Ngạn Nhi thậm chí cũng không liếc hài tử một cái, sai người ôm hài tử của Thạch Mặc ôm trong ngực mang đi, Thạch Mặc lưu luyến nhìn hài tử của mình, trong ngực trống rỗng làm cho hắn cảm giác mình vừa mất đi một thứ gì đó còn quan trọng như sinh mạng.
" Chủ tử, Thạch công tử sẽ đến Hoa Ngữ các sao? " Mộng Nhi cẩn thận hỏi, chủ tử nói xong liền sai người dẫn đi, cũng không phân phó sẽ đưa hắn đi đâu a.
" Hừ, Thạch công tử cái gì, hắn tưởng hắn còn giữ được thân phận lúc trước ư, hắn bây giờ chính là bán mình vào làm nô tài của Vương phủ, ngươi đương nhiên phải an bài hắn tại chỗ ở của nô tài rồi ! " Mị Ngạn Nhi mang theo khoái cảm trả thù, ác độc nói, bất quá, làm cho nàng thất vọng chính là Thạch Mặc cũng không có phản ứng quá phận nào, sắc mặt ngược lại thực bình tĩnh.
Rời xa hài tử, Thạch Mặc giống như một thân người mất đi linh hồn, huống chi hắn cũng không nghĩ Mị Ngạn Nhi vẫn sẽ đối xử tử tế với mình, chứ chưa nói về việc kỳ vọng trở lại cuộc sống lúc trước.
Đổi lại, hắn đối với an bài của Mị Ngạn Nhi còn cảm thấy một tia may mắn, một tia an tâm.
…
Nhìn Thạch Mặc theo Mộng Nhi rời đi, Mị Ngạn Nhi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, chán nản ngồi trên ghế, nhìn về phía cửa, thật lâu không nói gì.
…
Mộng Nhi mang theo Thạch Mặc đi đến khu phòng ở của hạ nhân, vừa đi vừa một bên trong lòng oán trách, ai, làm hạ nhân thật đúng là không dễ dàng a, chủ tử phân phó cái gì muốn làm cái gì, coi như là đắc tội với người cũng không thể cự tuyệt, có thể lấy hiện tại làm ví dụ, rõ ràng chính là một việc đắc tội người, còn để cho hắn làm, cũng không biết trong tương lai Thạch công tử có thể hay không oán giận mình…
Tuy chủ tử nói Thạch Mặc cùng hắn là thân phận nô tài, nhưng hắn cũng không cho rằng chủ tử sẽ như vậy mà an bài cả đời, người ngoài như hắn nhìn vào cũng biết thừa chủ tử vẫn còn tình ý với Thạch công tử, bằng không làm sao có thể đưa ra điều kiện như vậy, càng khiến cho Thạch công tử lưu lại trong phủ, chỉ là trong lòng chủ tử còn đang tức giận, nói không chừng ngày nào đó hết giận rồi thì Thạch công tử này liền từ cá nước mặn xoay người một cái liền đã trở thành chủ tử rồi…
Nhưng hắn bây giờ thật khó khăn a, hắn phải đem Thạch công tử an bài ở nơi nào a…
" … Thạch công tử, ta liền an bài người tại hậu viện a, công việc cũng thoải mái, người
quét rác là được rồi, người sẽ không để tâm chứ… "
" Mộng Nhi, không nên gọi ta là Thạch công tử nữa, việc trước kia cũng đừng khó xử, hiện tại càng không nên, hay kêu ta là Thạch Mặc a, lần này còn phải cám ơn ngươi nguyện ý vì ta báo cáo, cám ơn. "
Thạch Mặc vốn là người thành thật, từ nhỏ đã chịu khổ lớn lên, ngoại trừ vẻ ngoài có chút bướng bỉnh cùng quật cường thì căn bản vẫn là một người ôn hòa, nhất là sau khi trải qua rất nhiều sự tình, Thạch Mặc càng trở nên trầm ổn, tuy hiện tại trong lòng rất loạn nhưng hắn cũng không phải không biết người trước mặt đang ưu đãi chính mình.
Kỳ thật cũng không có gì phải cố kỵ, những việc trước kia chẳng qua chỉ là nhất thời, hắn hiện tại mới là bản chất chân thật, mới đúng với thân phận cùng địa vị của hắn.
" Không, không khách khí, Thạch… Thạch công tử, ta vẫn phải gọi người là Thạch công tử a, ha ha, người cũng đừng cự tuyệt, ta mặc dù chỉ là một nô tài nhưng đối với tâm tư của chủ tử cũng có chút minh bạch, hai năm trước lúc người mất tích, chủ tử trong lòng lo lắng liền đem cả thành lật lên một lần, về sau không tìm thấy cũng liền đem cả trao thưởng cả nước để tìm được người, đoạn thời gian đó, chủ tử thân người nhưng lại vô hồn làm cho nô tài cũng có chút đau lòng, nô tài hiểu được, chủ tử đối với người là thật tâm, nô tài từ nhỏ đã theo bên người chủ tử, cũng là lần đầu nhìn thấy chủ tử đối với một nam nhân dụng tâm như vậy… "
Nói tới đây, Mộng Nhi lại nhìn thoáng qua Thạch Mặc, tựa hồ muốn nhìn xem, Thạch Mặc tại sao lại có thể làm chủ tử nhà mình dụng tâm như vậy.
Thạch Mặc hơi cúi đầu, không nói gì, trong nội tâm lại càng thêm rối loạn.
" Nô tài không biết tại sao người lại rời đi, bất quá người hiện tại đã trở lại, chủ tử cũng sẽ không làm cho người đơn giản như thế rời đi nữa, có lẽ hiện tại trong lòng chủ tử còn có chút giận người, nhưng nô tài nghĩ chủ tử nhất định sẽ đối xử với người thật tốt, chỉ là… "
Mộng Nhi biết mình không nên lắm miệng, nhưng lại không nhịn được mà muốn an ủi nam nhân đang đau lòng muốn chết này.
" Chỉ là cái gì ? " Thạch Mặc nhịn không được hỏi, không rõ vì sao Mộng Nhi muốn nói lại dừng lại.
" Chỉ là, chủ tử hiện tại đã có chính phu, mà chính phu lại đang mang thai, cũng không biết người… " Mộng Nhi biết mình là cố ý nhắc tới, cũng là cấp cho nam nhân này một chút tâm lý chuẩn bị.
Đối với tin tức này, Thạch Mặc chỉ là có chút mệt mỏi cười cười, hắn tuy ẩn cư tại thôn lý vắng vẻ, nhưng đối với việc phong vương cùng hôn lễ oanh động kia thì cũng biết một chút…
" ai, nô tài lắm mồm, nếu người đã biết rồi thì nô tài cũng không muốn nói nhiều, người trước ở tại nơi này, mặc dù có chút đơn sơ nhưng cũng là phòng tốt nhất dành cho hạ nhân rồi, mệnh lệnh của chủ tử nô tài cũng không dám không nghe, người đành ủy khuất sống ở nơi này một vài ngày a. "
Trong khi nói chuyện, Mộng Nhi đã dẫn Thạch Mặc đi tới trước mặt một dãy phòng, chỉ vào một tòa nhà trong đó nói nói, đây cũng là cực hạn của hắn, dựa vào mệnh lệnh của chủ tử mà sắp đặt.
" Không, không sao, chỗ này rất tốt, thật sự rất tốt… " Thạch Mặc thực sự cảm thấy như thế, dù sao hắn hiện tại cũng ở chỗ này, ở gần nàng như vậy…
" … Không nên ép ta, không nên ép ta, ta… không có khả năng không có hài tử bên cạnh. " Hắn thật sự không thể không có hài tử.
" Nếu ngươi đáp ứng thì hài tử sẽ không mất đi, chỉ là không gặp vài ngày thôi, hoặc nếu bổn vương tâm tình hảo thì sẽ cho ngươi gặp hài tử một chút, ngươi nếu không nguyện ý thì cũng đừng ở nơi này đáng ghét, bổn vương không rãnh đâu! "
Mị Ngạn Nhi từng bước một chăm chú bức bách Thạch Mặc, không cho Thạch Mặc có thời gian cự tuyệt.
Thạch Mặc cũng thật sự không có cách nào cự tuyệt, cùng hài tử tách ra còn đỡ hơn việc mất đi hài tử, nhìn hài tử trong ngực, trong ánh mắt Thạch Mặc nhiễm lên một vòng ưu thương.
"… Hảo, ta đáp ứng, nhưng ngươi nhất định phải cứu được hài tử, không được làm hài tử của ta phải chịu ủy khuất, ta… " Hắn sợ Mị Ngạn Nhi sẽ không đối xử tử tế với hài tử của hắn, dù sao thì lúc trước nàng còn muốn xóa sạch hài tử của mình.
" Hừ, bổn vương còn khinh thường với việc cùng một hài tử so đo, ngươi có thể yên tâm, Mộng Nhi, ngươi đem Thạch Mặc lui xuống, hài tử liền giao cho Huyễn Nhi, sai hắn mang vào cung kêu ngự y hảo hảo xem bệnh.
Hừ, chỉ là một hài tử, chẳng lẽ nàng còn có thể làm cái gì không tốt đối với hắn, bất quá, nếu như có thể, nàng thật sự không nghĩ sẽ gặp lại hài tử này… Mị Ngạn Nhi thậm chí cũng không liếc hài tử một cái, sai người ôm hài tử của Thạch Mặc ôm trong ngực mang đi, Thạch Mặc lưu luyến nhìn hài tử của mình, trong ngực trống rỗng làm cho hắn cảm giác mình vừa mất đi một thứ gì đó còn quan trọng như sinh mạng.
" Chủ tử, Thạch công tử sẽ đến Hoa Ngữ các sao? " Mộng Nhi cẩn thận hỏi, chủ tử nói xong liền sai người dẫn đi, cũng không phân phó sẽ đưa hắn đi đâu a.
" Hừ, Thạch công tử cái gì, hắn tưởng hắn còn giữ được thân phận lúc trước ư, hắn bây giờ chính là bán mình vào làm nô tài của Vương phủ, ngươi đương nhiên phải an bài hắn tại chỗ ở của nô tài rồi ! " Mị Ngạn Nhi mang theo khoái cảm trả thù, ác độc nói, bất quá, làm cho nàng thất vọng chính là Thạch Mặc cũng không có phản ứng quá phận nào, sắc mặt ngược lại thực bình tĩnh.
Rời xa hài tử, Thạch Mặc giống như một thân người mất đi linh hồn, huống chi hắn cũng không nghĩ Mị Ngạn Nhi vẫn sẽ đối xử tử tế với mình, chứ chưa nói về việc kỳ vọng trở lại cuộc sống lúc trước.
Đổi lại, hắn đối với an bài của Mị Ngạn Nhi còn cảm thấy một tia may mắn, một tia an tâm.
…
Nhìn Thạch Mặc theo Mộng Nhi rời đi, Mị Ngạn Nhi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, chán nản ngồi trên ghế, nhìn về phía cửa, thật lâu không nói gì.
…
Mộng Nhi mang theo Thạch Mặc đi đến khu phòng ở của hạ nhân, vừa đi vừa một bên trong lòng oán trách, ai, làm hạ nhân thật đúng là không dễ dàng a, chủ tử phân phó cái gì muốn làm cái gì, coi như là đắc tội với người cũng không thể cự tuyệt, có thể lấy hiện tại làm ví dụ, rõ ràng chính là một việc đắc tội người, còn để cho hắn làm, cũng không biết trong tương lai Thạch công tử có thể hay không oán giận mình…
Tuy chủ tử nói Thạch Mặc cùng hắn là thân phận nô tài, nhưng hắn cũng không cho rằng chủ tử sẽ như vậy mà an bài cả đời, người ngoài như hắn nhìn vào cũng biết thừa chủ tử vẫn còn tình ý với Thạch công tử, bằng không làm sao có thể đưa ra điều kiện như vậy, càng khiến cho Thạch công tử lưu lại trong phủ, chỉ là trong lòng chủ tử còn đang tức giận, nói không chừng ngày nào đó hết giận rồi thì Thạch công tử này liền từ cá nước mặn xoay người một cái liền đã trở thành chủ tử rồi…
Nhưng hắn bây giờ thật khó khăn a, hắn phải đem Thạch công tử an bài ở nơi nào a…
" … Thạch công tử, ta liền an bài người tại hậu viện a, công việc cũng thoải mái, người
quét rác là được rồi, người sẽ không để tâm chứ… "
" Mộng Nhi, không nên gọi ta là Thạch công tử nữa, việc trước kia cũng đừng khó xử, hiện tại càng không nên, hay kêu ta là Thạch Mặc a, lần này còn phải cám ơn ngươi nguyện ý vì ta báo cáo, cám ơn. "
Thạch Mặc vốn là người thành thật, từ nhỏ đã chịu khổ lớn lên, ngoại trừ vẻ ngoài có chút bướng bỉnh cùng quật cường thì căn bản vẫn là một người ôn hòa, nhất là sau khi trải qua rất nhiều sự tình, Thạch Mặc càng trở nên trầm ổn, tuy hiện tại trong lòng rất loạn nhưng hắn cũng không phải không biết người trước mặt đang ưu đãi chính mình.
Kỳ thật cũng không có gì phải cố kỵ, những việc trước kia chẳng qua chỉ là nhất thời, hắn hiện tại mới là bản chất chân thật, mới đúng với thân phận cùng địa vị của hắn.
" Không, không khách khí, Thạch… Thạch công tử, ta vẫn phải gọi người là Thạch công tử a, ha ha, người cũng đừng cự tuyệt, ta mặc dù chỉ là một nô tài nhưng đối với tâm tư của chủ tử cũng có chút minh bạch, hai năm trước lúc người mất tích, chủ tử trong lòng lo lắng liền đem cả thành lật lên một lần, về sau không tìm thấy cũng liền đem cả trao thưởng cả nước để tìm được người, đoạn thời gian đó, chủ tử thân người nhưng lại vô hồn làm cho nô tài cũng có chút đau lòng, nô tài hiểu được, chủ tử đối với người là thật tâm, nô tài từ nhỏ đã theo bên người chủ tử, cũng là lần đầu nhìn thấy chủ tử đối với một nam nhân dụng tâm như vậy… "
Nói tới đây, Mộng Nhi lại nhìn thoáng qua Thạch Mặc, tựa hồ muốn nhìn xem, Thạch Mặc tại sao lại có thể làm chủ tử nhà mình dụng tâm như vậy.
Thạch Mặc hơi cúi đầu, không nói gì, trong nội tâm lại càng thêm rối loạn.
" Nô tài không biết tại sao người lại rời đi, bất quá người hiện tại đã trở lại, chủ tử cũng sẽ không làm cho người đơn giản như thế rời đi nữa, có lẽ hiện tại trong lòng chủ tử còn có chút giận người, nhưng nô tài nghĩ chủ tử nhất định sẽ đối xử với người thật tốt, chỉ là… "
Mộng Nhi biết mình không nên lắm miệng, nhưng lại không nhịn được mà muốn an ủi nam nhân đang đau lòng muốn chết này.
" Chỉ là cái gì ? " Thạch Mặc nhịn không được hỏi, không rõ vì sao Mộng Nhi muốn nói lại dừng lại.
" Chỉ là, chủ tử hiện tại đã có chính phu, mà chính phu lại đang mang thai, cũng không biết người… " Mộng Nhi biết mình là cố ý nhắc tới, cũng là cấp cho nam nhân này một chút tâm lý chuẩn bị.
Đối với tin tức này, Thạch Mặc chỉ là có chút mệt mỏi cười cười, hắn tuy ẩn cư tại thôn lý vắng vẻ, nhưng đối với việc phong vương cùng hôn lễ oanh động kia thì cũng biết một chút…
" ai, nô tài lắm mồm, nếu người đã biết rồi thì nô tài cũng không muốn nói nhiều, người trước ở tại nơi này, mặc dù có chút đơn sơ nhưng cũng là phòng tốt nhất dành cho hạ nhân rồi, mệnh lệnh của chủ tử nô tài cũng không dám không nghe, người đành ủy khuất sống ở nơi này một vài ngày a. "
Trong khi nói chuyện, Mộng Nhi đã dẫn Thạch Mặc đi tới trước mặt một dãy phòng, chỉ vào một tòa nhà trong đó nói nói, đây cũng là cực hạn của hắn, dựa vào mệnh lệnh của chủ tử mà sắp đặt.
" Không, không sao, chỗ này rất tốt, thật sự rất tốt… " Thạch Mặc thực sự cảm thấy như thế, dù sao hắn hiện tại cũng ở chỗ này, ở gần nàng như vậy…
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo