Nguyên Huyết

Chương 88: Đồng h?? Cát

Cục diện biến chuyển quá nhanh, trong khoảnh khắc này, đầu óc Tịch Ca hoàn toàn trống rỗng.

Mặc dù là trống rỗng, nhưng Tịch Ca không hề bỏ qua bất cứ một chi tiết nào xung quanh, hoặc là nói, chúng không buông tha cho Tịch Ca.

Đầu óc trống rỗng ngược lại khiến năm giác quan nhạy bén hẳn lên.

Lỗ tai Tịch Ca bắt giữ được vô số tiếng “bịch bịch", đó là tiếng xúc tu múa máy điên cuồng trong công viên; còn có tiếng “lách tách", đó là tiếng ăn mòn của nước dãi rơi trên mặt đất; còn có tiếng “phì phò", là động tĩnh khi con mực đất hít thở.

Do con mực đất di chuyển với tốc độ quá nhanh nên chỉ nhìn thấy một bóng đen thật lớn trong đêm tối.

Bóng đen buông xuống từ không trung, Tịch Ca nhìn thấy rõ ràng dưới lớp da sền sệt chất nhầy của con mực đất, có những đường vòng cung song song trông rất giống các đốt của con giun, nó mở cái miệng khổng lồ ra, răng nanh bên trong liên tục di chuyển!

Tưởng như dòng suy nghĩ đã kéo dài thật lâu, trên thực tế còn chưa đến một cái chớp mắt.

Ngay khoảnh khắc con mực đất nuốt chửng Rhein, cái đầu còn lại để vuột mất Tịch Ca liền kéo theo vô số xúc tu của nó chạy tới như bay, tiếp tục chuyện mà mình chưa hoàn thành ban nãy, một hơi cắn về phía Tịch Ca!

Tịch Ca không có thời gian ngẩn người, hắn vất vả đè lại hàm răng lõa lồ của con mực đất ngay khi nó xông đến trước mặt, phát động thời gian yên lặng, tiếp theo dùng sức nhảy sang bên cạnh.

Nhưng hướng né tránh không phải nơi an toàn, vừa hay hắn né về phía một nửa khác của con mực đất, chính là cái nửa đã nuốt Rhein!

Hành động điên cuồng của Tịch Ca khiến động tác của con mực đất phải chậm lại.

Trong chớp mắt tạm dừng, Tịch Ca vọt đến một cái đầu khác, cơ thể của nó toàn là chất nhầy trơn tuột, móng tay của hắn lập tức bắn ra, đem mười ngón hung hăng đâm sâu vào người con mực đất để giữ vững cơ thể!

Thời gian câm lặng!

Đông lạnh cấp tốc!

Chỉ nghe thấy tiếng “Rầm rầm", trong khi Tịch Ca đang sử dụng năng lực, nửa kia của con mực đất đã khôi phục, nó vừa khôi phục liền cắn trúng cây đại thụ ngay trước mặt.

Vang lên một tiếng “Rắc".

Dưới lực cắn của con mực đất, cây đại thụ phải cần đến hai người đàn ông mới ôm hết, giờ đây vỡ vụn từ bên trong, tán cây nghiêng lệch, đồ ầm xuống đất.

“Vù vù hô —— “

Cắn trúng phải thân cây khiến con mực đất không vui vẻ tí nào. Nó nhìn Tịch Ca đang đứng ở một bên đầu khác của chính mình, thở hổn hển cực kỳ phẫn nộ, đồng thời nó lắc lư thân thể, xúc tu thổi quét về phía cái cây đã đổ rạp, dùng sức rồi xé thành từng mảnh!

Trong vô số những mảnh gỗ rơi đầy trời, con mực đất nhảy thẳng đến bên cạnh Tịch Ca, muốn đè bẹp hắn dưới cơ thể khổng lồ của chính mình.

Tịch Ca bình tĩnh không sợ, cũng không tránh không né.

Mặc kệ con mực đất phẫn nộ đến cỡ nào, quay cuồng đến cỡ nào, muốn điều khiển hai cái đầu nó như thế nào, hắn cũng chỉ rút ra một bàn tay, khi nửa thân thể còn lại đến đây, hắn lập tức khống chế thời gian của cả hai!

Thời gian câm lặng!

Đông lạnh cấp tốc!

Thời gian ——

Luân phiên sử dụng năng lực lên hai đoạn thân thể có chút gánh nặng.

Đối mặt với kẻ địch có hai cơ thể, Tịch Ca không có lúc nào là không rơi vào nguy hiểm, hắn như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị lật.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy miệng vết thương trên cơ thể con mực đất!

Miệng vết thương của nó đang nhanh chóng khép lại, máu không còn chảy ồ ạt nữa, thịt non mới khôi phục cũng đã bị làn da màu nâu bao phủ trong thời gian ngắn, đồng thời phân bố dịch nhầy.

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí, Tịch Ca bừng tỉnh:

Không phải hắn và Rhein chém con quái vật này thành hai đoạn, mà là chính nó cố tình xẻ thành đôi, để lấy trạng thái “tử vong" làm hắn và Rhein mất cảnh giác, đồng thời chế tạo một cái bẫy tử vong chân chính cho hai người họ!

Loại sinh vật địa ngục nhìn bên ngoài tưởng như không có trí tuệ này, thật ra giả dối và âm hiểm không kém gì nhân loại!

Ngay lúc hiểu ra mọi thứ, năm ngón tay của Tịch Ca cũng đã xuyên qua lớp da, đâm vào phần thịt của con mực đất.

Xuyên qua làn da, xuyên qua lớp mô cơ ngoài cùng, máu của con mực đất bắt đầu rỉ ra từ trong thịt, nhuộm dần năm ngón tay của Tịch Ca.

Tiếng “tách tách" rất nhỏ bỗng nhiên xuất hiện.

Máu của con mực đất mang theo tính ăn mòn dính vào ngón tay Tịch Ca, tưởng như có mấy con dao lam đang cắt qua đầu ngón tay; cùng lúc này, sau khoảng thời gian liên tục câm lặng rồi đông lạnh, nửa cái đầu còn lại cuối cùng cũng vươn xúc tu của nó chạm vào người Tịch Ca.

Thời khắc sắp sửa cuốn lấy, xúc tu của nó đều căng chặt.

Nó không còn muốn kéo Tịch Ca xuống khỏi người mình nữa, nó chuẩn bị trực tiếp xoay Tịch Ca thành bánh quẩy!

Từng chiếc xúc tu bám vào cơ thể Tịch Ca, thậm chí là cả gương mặt.

Tầm mắt của hắn tối sầm lại, không khí trong lồng ngực bị đào đi sạch sẽ, trong tiếng kháng nghị “răng rắc răng rắc" của xương cốt, trong đầu Tịch Ca chỉ có một chuyện.

Quá chậm, quá ngắn, mình chỉ có thể yên lặng ba giây đồng hồ, giữa mỗi lần ba giây, con quái vật này sẽ nhúc nhích.

Mà Rhein còn đang ở trong cơ thể của nó!!! ——

“Thịch."

“Thịch."

“Thịch."

Trong cơ thể Tịch Ca, trái tim kim cương trầm ổn như cũ, bình yên không dậy sóng, dựa theo tần suất bình thường mà vận hành, duy trì sinh mệnh của cơ thể.

Nhưng ở một nơi nào đó, những đốm sáng hắc hồng lại bắt đầu nôn nóng, chúng nó cảm nhận được cơn thịnh nộ kinh khủng hơn tất cả mọi lần trong dĩ vãng của chủ nhân, đều đang thét gào, thúc giục chúng nó mau đứng lên.

Các đốm sáng hắc hồng đã thành công tìm được nơi ẩn náu trong mỗi ngóc ngách của cơ thể bắt đầu ồn ào đổ ra ngoài.

Phía sau chúng nó, dòng chảy hắc hồng ở chỗ sâu nhất trong cơ thể dường như cũng có cảm ứng, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng, khiến càng nhiều những đốm sáng hiện lên, lao về phía trước.

Lúc này đây, nhóm đốm sáng liều lĩnh hơn một ít.

Chúng nó đánh vào địa bàn của trái tim kim cương, trái tim kim cương sinh ra cảnh giác.

Nó lại thả ra ánh sáng tinh thuần, ý đồ ngăn cản đốm sáng hắc hồng.

Nhưng dòng chảy ở nơi sâu nhất trong cơ thể lại đột nhiên giải phóng càng nhiều đốm sáng, trái tim kim cương chỉ ngăn chặn được một phần, còn lại một ít đốm sáng đã vượt qua được hàng phòng ngự của nó, tiến vào hệ tuần hoàn.

Điều này có vẻ đã khơi gợi cơn giận dữ của trái tim kim cương.

Ngay sau đó, trái tim kim cương nảy lên thật mạnh, chợt bắn ra một vòng quang mang. quang mang chói mắt kết thành một lá chắn bên trong cơ thể, trực tiếp chặn ở phía trước của dòng chảy, ngăn lại toàn bộ đốm sáng hắc hồng đang rục rịch dâng lên!

Tình hình bên ngoài lúc này, Tịch Ca chỉ cảm thấy thiên phú của mình chớp mắt bỗng tăng cường, sau đó lại đột nhiên khô kiệt.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét ——

Mình không tin ——

Hắn cảm giác xương sườn của mình cũng đã vỡ vụn, trong cơ thể, từng chút không khí trong cơ thể đều bị rút đi. Nếu không phải ma cà rồng không cần hô hấp, thì có lẽ hắn đã chết vì hít thở không thông.

Nhưng do thói quen hô hấp, dưỡng khí khan hiếm vẫn khiến Tịch Ca cảm giác được từng cơn chếch choáng.

Choáng váng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là dị năng đột nhiên khô cạn.

Trong nháy mắt, Tịch Ca cảm thấy một nỗi sợ không tên đang bủa vây lấy hắn, mà bên cạnh sợ hãi, phẫn nộ càng nhân lên gấp nhiều lần!

Cơn giận dữ kịch liệt kích thích tiềm lực của hắn.

Hắn thử dùng lực tránh thoát, mở ra một khoảng trống giữa đám xúc tu đang quấn quanh gắt gao của con mực đất, ngón tay của hắn lại tiếp tục đào sâu hơn, không ngờ lại xé được một miếng thịt từ trên người con mực đất!

“Hô! Vù vù hô!" Con mực đất đau đến lăn lộn, nó ngẩng cao đầu. Xuyên qua khe hở giữa đám xúc tu, Tịch Ca nhìn thấy cái miệng gớm ghiếc của nó và cả răng nanh bên trong, còn bắt gặp một miếng vải vướng vào răng nanh.

Đó là góc áo của Rhein!

Cơn phẫn nộ không ngừng tích tụ, cuối cùng nổ mạnh trong lòng Tịch Ca!

Tiếng rống giận lao ra khỏi cổ họng: “A a a a a —— “

Bì Bì của ta, sao có thể bị con quái vật ghê tởm như mày nuốt chửng được!!!

Bên trong quầng sáng, từ đầu đến cuối yên tĩnh, dòng chảy xuất hiện nhiều biến hóa nhất đột nhiên chấn động.

Nó như là vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ say, đồng thời, có vẻ đã bị trái tim kim cương chọc giận. khoảnh khắc nó bốc lên, thổi quét tất cả, dòng chảy nháy mắt biến thành cự long gầm thét, trước mỗi cái quẫy đuôi của cự long, quầng sáng phía trước liền như băng tuyết tan rã.

Nó vẫn chưa dừng lại, quẫy đuôi xong lập tức bay lên, nó quét qua mọi ngóc ngách, du ngoạn trong cơ thể!

Sức mạnh bao trùm tại những nơi nó đặt chân đến, không còn là đốm sáng hắc hồng nhỏ vụn nữa, sức mạnh hắc hồng như nước lũ tràn ngập trong cơ thể Tịch Ca.

Mà khối cơ thể này dường như đã sớm quen thuộc với loại sức mạnh này, dường như có thể sử dụng ngay lập tức sau giây đầu tiên tiếp nhận.

Trong hiện thực.

Thình lình, cơn lạnh lẽo dâng lên từ sâu trong thân thể, sức mạnh trước nay chưa từng có bỗng lấp đầy mỗi một lỗ chân lông trên người Tịch Ca!

Trong khoảnh khắc này, dường như hắn có thể hiểu hết mọi thứ, sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

Xúc tu của con mực lục địa ngăn chặn tầm mắt của hắn, nhưng thế giới trong mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Vô số đồng hồ cát lớn nhỏ hiện lên trước mắt, đây là thời gian, thời gian của vạn vật.

Trong thế giới của thời gian, hắn ngao du tuần tra, phân biệt từng cái một, lập tức vươn tay tìm tòi, nắm chặt đồng hồ cát nhỏ của con mực đất kia.

Không cần tạm dừng.

Hắn biết cách sử dụng thời gian.

Hắn mở đồng hồ cát ra, đổ hết cát bên trong.

Một hạt cát là một mảnh thời gian, toàn bộ hạt cát rơi xuống, thời gian của con mực đất cũng hóa hư không.

Không hề báo trước, xúc tua che khuất hai mắt Tịch Ca chợt biến mất.

Cơ thể của con mực lục địa đột nhiên hóa thành cát trắng, nhưng cả một đống cát khổng lồ còn chưa kịp rơi xuống đất, đã tan thành từng mảng tro bụi trên không trung, tro bụi lại bị gió thổi bay, biến mất hoàn toàn giữa thiên địa.

Khi đang sử dụng chiêu này, Tịch Ca không hề hay biết, trong cơ thể mình, dòng chảy đã tụ lại nhắm về vị trí của trái tim kim cương.

Trái tim kim cương cũng phát giận!

Càng nhiều càng nhiều ánh sáng thuần tịch tỏa ra từ trái tim kim cương, từng tầng hào quang lóa mắt xua tan đi phần thối rữa.

Rồi sau đó, hai bên tranh chấp, nổ tung trong im lặng ——

Cảm giác có thể khống chế hết thảy đột ngột biến mất.

Không chỉ biến mất, Tịch Ca còn cảm thấy trong cơ thể mình vừa xảy ra một vụ nổ hạt nhân, chấn động đến mức nội tạng của hắn đều run lên.

Cảm giác đau đớn còn chưa truyền đến thần kinh trung ương, thân thể hắn đã bắt đầu run rẩy.

Hắn rơi xuống từ giữa không trung ——

Có người đón được hắn.

Màn nước trong suốt tràn ra trong mắt hắn, hương vị mát lạnh sạch sẽ lập tức bủa vây lấy hắn.

Rhein đón được hắn.

Bọn họ rơi trên mặt đất.

Sau trận chiến khốc liệt, công viên đã trở thành một mớ hỗn độn.

Tịch Ca đã hoàn toàn không thể khống chế cơ thể mình!

Đầu óc hắn trống rỗng, thân thể run rẩy với biên độ lớn trong ngực Rhein, hắn có thể nghe tiếng răng nanh của mình ma sát “ken két ken két", nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Hắn cũng không cảm thấy đau, mà linh hồn như thể đang bay lên, hắn cảm thấy thần trí bắt đầu mơ hồ…

Thế nhưng, hắn cũng cảm thấy, trạng thái này vô cùng quen thuộc.

Hắn mệt rã rời, chỉ muốn thiếp đi ngay lập tức, rơi vào giấc ngủ thật sâu thật sâu… tựa như trong quá khứ… như thể nó vẫn luôn là vậy…

Đúng rồi!

Không phải lão Sa đã nói… mình ngủ rất nhiều lần… mỗi lần tỉnh lại đều mất trí nhớ…

“Tịch Ca!"

“Tịch Ca Tịch Ca —— “

Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu mơ hồ truyền đến từ nơi nào đó thật xa xôi.

Tịch Ca mơ mơ màng màng nghĩ: đừng gọi nữa… Hãy để tôi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sẽ ổn thôi… Không chừng lão Sa sẽ nói với tôi… Tôi gặp tai nạn xe lần thứ tư…

Mí mắt hắn rơi thẳng xuống.

Như thể có chất keo đặc quánh đang đè lên hai mắt hắn, bất chấp dán chặt lại hai mắt không cho hắn mở.

Thật ra, hắn cũng rõ ràng, mình nên đi ngủ thôi.

Nhưng không hiểu sao hắn lại vẫn cố gắng kiên trì.

Giống như có một số việc hắn vẫn chưa hoàn thành xong, nên không thể yên tâm đi ngủ vậy…

Là gì thế nhỉ…

Hương thơn ngọt ngào đột nhiên tập kích chóp mũi Tịch Ca.

Hương vị này?

Đột nhiên hắn lại tỉnh táo hơn được một ít, tiếp đến, hắn cảm thấy có gì đó đút vào miệng mình, hắn chậm chạp uống một hớp lớn.

Năng lượng tràn đầy theo máu chảy vào cơ thể, Tịch Ca như thể được uống một thùng nước tăng lực.

Nhất thời, cơn mê man bao trùm lên thần trí dần dần biến mất, bóng tối trước mắt cũng mờ dần, tầm nhìn của hắn lại rõ ràng, hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cực độ của Rhein gần trong gang tấc.

Tịch Ca giật mình: “Bì Bì…"

Không chờ Tịch Ca nói dứt câu, Rhein đột nhiên phản ứng.

Cậu ôm lấy Tịch Ca, dùng sức nhét Tịch Ca vào trong ngực mình.

Cơ thể cậu khẽ run lên.

Sợi tóc bạc mềm mại cọ trên mặt Tịch Ca, hắn nhìn thấy ánh trăng mờ ảo sau lưng Rhein.

Ánh trăng chiếu lên sợi tóc cọ bên mặt hắn.

Ánh trăng, rơi trên mái tóc bàng bạc.

Tịch Ca: “…"

Bì Bì, đang ôm mình à?

Hắn có chút mê man.

Dáng vẻ vừa rồi của Bì Bì, hình như sắp khóc…
Tác giả : Sở Hàn Y Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại