Ngưu Nam
Chương 152
Nghe xong lời của Trịnh Bác Luân, La Mông đã có thể dự kiến tới bộ dáng thê thảm của đám học sinh này mấy ngày tới, vì cho bọn nó thêm một chút động lực kiên trì, anh quyết định lại giết một con heo, thuận tiện cũng chừa mấy miếng thịt heo cho cha mẹ mình và bên Tiếu lão đại.
Đám người Hầu mập vừa nghe nói La Mông muốn giết heo, lập tức liền ùa tới trên sườn núi đất nhỏ, chưa được một hồi liền xua một con heo đực lớn nhất mập nhất về rồi, một đám người vui sướng liền làm thịt con heo mập này.
“Các em học sinh, thịt heo ăn ngon chứ?". Trong bữa ăn, La Mông hỏi đám học sinh này.
“Ăn!!! Ngon!!!". Gào rống của đám học sinh đều sắp lật tung cả tứ hợp viện.
“Vậy mọi người ăn ngon uống ngon, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, bắt đầu từ ngày mai, xốc lại tinh thần làm việc chăm chỉ, đợi tới ngày đập nước xây xong, anh lại giết một con heo!". La Mông quăng mồi nhử.
“Ngao!!!". Đám học sinh này đều cực kích động, hiển nhiên, bây giờ bọn nó còn chưa biết rõ tiệc giết heo kế tiếp tuyệt đối không phải dễ dàng ăn tới miệng như vậy.
“Ông xem, đi cùng tôi là đúng rồi". Ông cụ họ Mã vừa nhét thịt vào miệng vừa đắc ý dào dạt nói với bác Lâm.
Ông cụ này tên đầy đủ là Mã Đinh Hiếu, tuổi còn lớn hơn một chút so với bác Lâm, nhưng mà ông bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn còn trẻ chút so với bác Lâm. Từ sau khi ông cụ này dọn vào ở tại Lò rèn, mỗi ngày đều phải gọi bác Lâm cùng đi, sáng tinh mơ liền lên Ngưu Vương trang, ở trong viện tử tán dóc cùng các ông bà già lại làm giúp một chút việc nhẹ, ba bữa cơm đều ăn ở Ngưu Vương trang, tiền công đó là không lấy.
Nhà bọn họ thay phiên bố trí người tới đây chăm sóc, kết quả ngoại trừ giặt quấn áo cho ông cụ, ngay cả cơm của ông cụ cũng không cần làm. Ông cụ này sáng sớm đi tối về tinh thần rất tốt, buổi tối trở về còn nói với con cháu mình, hôm nay ở trên Ngưu Vương trang lại ăn món gì gì đó, ăn ngon làm sao, người nhà họ Mã tới đây chăm sóc ông thèm ăn tới có chút rục rịch muốn lên Ngưu Vương trang làm cu li.
“Ái chà! Thịt heo nhà bọn họ là thật ngon! Lúc tết tôi ăn qua mấy miếng ở nhà lão Tiếu, ăn qua liền quên không được". Bác Lâm nuốt xuống một miếng thịt kho tàu, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Lúc ấy thịt heo non nha, bây giờ nhưng thật ra càng thơm, vừa tới thật là ngon".
“Lão Bặc không có lộc ăn nha". Mã Đinh Lương cười ha ha nói.
“Sao? Lại đi xa tính mệnh xem phong thuỷ cho người ta à?’. Ông cụ họ Mã hỏi một câu.
“Ai biết chứ, hỏi ông ta cũng không nói, mang theo một cái túi lớn, bên trong cũng không biết đựng cái gì, thần thần bí bí". Mã Đinh Lương lắc đầu nói.
Sáng sớm hôm sau, La Mông và Tiếu Thụ Lâm theo thường lệ vẫn là đi trấn trên bán rau trước, đám học sinh tới Ngưu Vương trang làm việc, nam sinh bị Trịnh Bác Luân dẫn lên núi đào đất, nữ sinh lại bị Liễu Như Hoa đưa tới trong ruộng hái rau, vốn còn có mấy học sinh lẩm bẩm, nói nam nữ phối hợp làm việc không mệt đâu, chỉ qua thời gian chưa tới nửa ngày, đám thằng nhóc này liền thấy không cố nổi nam nữ phối hợp gì đó nữa.
“Sao nào? Mệt quá rồi hả? Tới tới, uống chút nước dâu tây". Mười giờ sáng, La Mông chở một xe ba bánh nước dâu tây liền tới chỗ các nam sinh xây đập nước, Tiếu Thụ Lâm lái con xe tải nhỏ của dì vân thật cẩn thận đi theo đằng sau, trên núi độ dốc lớn, đừng lại hẹp, xe tải nhỏ như vầy cũng rất khó chạy.
“Nghỉ ngơi hai mươi phút". Trịnh Bác Luân nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Mười giờ hai mươi bắt đầu làm việc".
“Trời ơi! Không được, chúng ta nghỉ thêm một lát nữa đi". Mấy nam sinh bước đi tập tễnh đi tới bên cạnh xe ba bánh của La Mông, đặt mông liền ngồi xuống đất.
“Tới tới, ấm nước đều lấy qua đây, anh làm chút nước ô mai cho các em uống". La Mông thúc giục nói.
“Muốn ấm nước gì chứ, ly dùng một lần có không ạ?". Hiện tại đám thằng nhóc thối này một chút cũng không muốn nhúc nhích, bảy giờ rưỡi sáng liền khởi công, tới bây giờ cũng làm gần ba tiếng rồi, bình thường lúc bọn nó đi học, một tiết thể dục cũng liền bốn mươi lăm phút, vận động kịch liệt ra sao, thời gian cũng là không lâu, cho tới bây giờ không giống hôm nay làm việc thể lực thời gian dài như vậy.
“Ngưu Vương trang bọn anh không dùng cái đó, một người một cái ấm nước, vậy đó, tới chỗ anh lĩnh đi". La Mông nói xong nhấc xuống một cái túi nhựa rất lớn từ trên ghế phó lái con xe của Tiếu Thụ Lâm, bên trong liền đều là ấm nước.
Mỗi ngày trên Ngưu Vương trang nhiều người làm việc như vậy, nếu tùy tiện uống đồ uống nước trà đều phải dùng ly dùng một lần, vậy chỉ là tiêu phí của cái ly đó, đều có thể bằng với chi tiêu mỗi ngày của gia đình bình thường rồi, nhưng lại cực kỳ không bảo vệ môi trường.
“Ài, trong chai còn nước mà". Đám thằng nhóc này mệt muốn chết rồi than thở, lúc này bọn nó tựa như hàng mã ấy (hàng mã = đụng tới là hỏng => hàng rởm, không xài được, chỉ có cái mã ngoài)
“Vậy liền đổ vào trong mương, quả thực không được cũng có thể lại lĩnh một cái ấm nước, một cái dùng để đựng nước, một cái dùng để đựng đồ uống, ấm nước của mình thì tự mình rửa, chờ sau khi các em dùng xong, bên bọn anh đồng loạt thu về tiêu độc". La Mông nói xong mở nắp một cái ấm nước cao nửa người trên thùng xe ba bánh.
“Lão Chu! Mau! Rót chút nước dâu tây cho em!". Lúc này, một tên bốn mắt cầm ấm nước chạy tới.
La Mông nhận ra tên nhóc này chính là một đứa trong đám nam sinh tới trong tiệm thương lượng cùng anh nói muốn lên Ngưu Vương trang làm việc sớm nhất. Lúc này nhìn nhóc này một thân mồ hôi một thân đất, trên mặt vừa là mồ hôi cừa là sình bùn, nào còn có nửa điểm bộ dáng sạch sẽ trước đó.
“Được". La Mông cầm lấy ấm nước của tên nhóc, rót hai ly nước dâu tây vào bên trong, đưa cho nhóc đó: “Sao rồi, làm việc rất vất vả phải không?".
“Này là khá vất vả". Tên nhóc này ừng ực ừng ực uống xong nước dâu tây trong ấm nước, lại nhìn nhìn mấy thùng lớn sau thùng xe ba bánh của La Mông, “Cho thêm chút nữa đi".
“Ài! Tầm tầm là được rồi, lão Chu, tới lượt em rồi!". Mấy nam sinh bên cạnh ba chân bốn cẳng, mấy người liền chen tên bốn mắt từ bên cạnh xe ba bánh ra ngoài.
“Chà! Nước này uống ngon thật!".
“Mát lạnh nha! Lạnh thấu tim!".
“Lão Chu! Thằng đó hồi này đã uống rồi!".
“Ài ài, đừng chen! Xếp hàng, xếp hàng".
Sau này mỗi ngày bọn em đều có đồ uống này uống chứ?". Mới nãy đám thằng nhóc này còn giống cải thìa bị phơi nắng, lúc này thoáng hấp thu một chút chất dinh dưỡng của nước dâu tây, nhất thời lại sinh long hoạt hổ (khỏe như trâu bò).
“Sao có thể mỗi ngày uống cái này chứ, anh phải đổi đủ loại chứ, chỗ anh cái khác không có, rau và trái cây trong ruộng lại nhiều, chờ thêm mấy ngày nữa dưa hấu chín rồi, tới khi đó sẽ để các em biết rõ dưa hấu của Ngưu Vương trang anh là vị gì". La Mông cười tủm tỉm nói.
“Ngao!!!". Đám thằng nhóc lập tức liền sôi trào rồi, trước đó bọn nó cũng nghe người ta nói qua dưa hấu của Ngưu Vương trang, có người ở trên diễn đàn Đồng thành bình luận dưa hấu của nhà La Mông, nói là: ngàn vàng dễ có, một trái dua hấu khó cầu.
Đám thằng nhóc này đã sơm muốn ăn thử loại dưa hấu trong truyền thuyết này rồi, chẳng qua năm ngoái bọn La Mông còn chưa mở tiệm, hơn nữa năm nay cũng không trồng nhiều dưa hấu, không phải bán cho Cực Vị lâu, chính là bán cho một ít người tới Ngưu Vương trang làm việc và người trong làng, những người khác muốn mua, đó là thật khó.
“Đám học sinh này làm được việc không?". Thừa dịp lúc còn chưa khởi công, La Mông liền hỏi Trịnh Bác Luân.
“Cũng được". Trịnh Bác Luân đánh giá còn không tính quá kém.
“Vậy cậu chú ý xem xem, thể lực theo không kịp, liền đổi việc khác, những đứa không chú tâm làm, chúng ta cần đuổi về liền đuổi về". Ánh mắt của La Mông đảo qua tốp năm tốp ba đang nghỉ ngơi, phần lớn trạng thái tinh thần của đám học sinh đều khá tốt, nhưng mà có học sinh cá biệt biểu cảm trên mặt không được tốt, đoán chừng là lại nổi cơn tính cậu chủ rồi.
“Tôi biết rồi". Trịnh Bác Luân gật gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người đám học sinh kia, “Nhưng mà vẫn là quan sát thêm hai ngày trước rồi nói sau".
“Được, việc này cậu xem rồi làm là được, tôi và Tiếu Thụ Lâm chở đám đất này đi trước". La Mông tôn trọng ý kiến của cậu ta.
Trải qua mấy tiếng lao động, đám đất bị đào ra thật đúng là không ít, nhưng lại chia bùn đất và đá ra, đá tảng đã bị bọn họ chở tới đất trống cách đó không xa, đẻ dành tới khi xây tường đám bùn đất liền phải dùng xe chở đi, La Mông định dùng bọn nó lại đắp ra mấy mảnh ruộng bậc thang.
“Xem ra còn phải mua thêm mấy chiếc xe ba bánh mới được". La Mông bê một cái sọt bùn đất vứt vào trong thùng xe tải, mới nãy lúc Tiếu Thụ Lâm chạy con xe này lên núi, anh quay đầu lại nhìn cũng là kinh hãi.
“Buổi chiều liền đi rồi". Tiếu Thụ Lâm nhấc một cái sọt lên, hai tay giơ lên, cái sọt trong tay bị gã ném lên trên thùng xe, lại ở dưới tác dụng quán tính trượt một khoảng ở bên trong, cho tới khi gặp phải cái sọt trong cùng nhất, lúc này mới ngừng lại.
“Ài, lại phải dùng tiền rồi". Lão Chu giận dữ nói.
“Nên dùng liền phải dùng, muốn tớ cho cậu mượn một chút hay không?’. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
“Cậu mới có được bao biêu chứ?". Tuy rằng hai người họ mỗi ngày cùng nhau bán rau, nhưng mà Tiếu Thụ Lâm chính là tại bán ngao sông tôm sông và vân vân mới có một ít thu vào, ví dụ như tết Đoan Ngọ, tuy rằng hai người cũng không có tính tới rất tỉ mỉ, nhưng mà phần lớn thời gian, khoản lớn thu vào và chi tiêu, đều vẫn là ở bên La Mông.
“Bên công ty mỗi tháng đều có thu vào, hơn nữa gần đây không phải đang đan rổ bán sao?". Nói tới chuyện đan rổ bán, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy còn rất đắc ý, nguyên nhân là rổ của gã đan đều bán cực chạy, hơn nữa gã đan còn rất nhanh, hiện tại chỉ là thu vào của việc đan rổ này, đã không thấp so với tiền lương của một số thành phần tri thức trong thành phố.
Lại nói tiếp, Tiếu Thụ Lâm từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều không là thuộc loại người đặc biệt xuất sắc, hồi nhỏ học hành không tốt, trưởng thành kết thúc nghĩa vụ quân sự, cũng không tìm được công tác tốt gì, cuối cùng mở công ty vận chuyển này, cũng hoàn toàn là mượn gió đông (mượn quan hệ, mượn tiền…..nối chung là nhờ người khác mới làm được)từ cha gã. Tuy rằng việc đan rổ này không tính sự nghiệp lớn gì, nhưng nó mang tới cảm giác thành tựu cho Tiếu Thụ Lâm, nhưng là chân chân thật thật.
“Được, lúc không đủ tìm cậu mượn". La Mông cười lại quăng một sọt đất vào thùng xe.
Mấy nam sinh nghỉ ngơi một lát, thấy bọn La Mông đang làm việc, lại đi qua hỗ trợ, mấy đứa đứng ở dưới bê sọt, hai người một sọt, dùng sức quăng sọt lên thùng xe, mấy đứa đứng trong thùng xe, sắp xếp lại mấy cái sọt bị quăng lên, chỗ có thể chồng lên liền chồng một hai tầng.
“Làm chăm chỉ nhá, đúng mười một rưỡi nghỉ ăn cơm trưa". Sau khi chứa đầy một xe đất, La Mông và Tiếu Thụ Lâm một trước một sau lại xuống núi.
Làm việc ở trên Ngưu Vương trang quả thật mệt, tiền lương cũng quả thật thấp, nhưng mà thức ăn đó là rất ngon!
Trưa nay, vì cổ vũ đám học sinh ngày đầu tiên tham gia lao động cường độ cao, La Mông sai người làm thịt mấy con gà trống nhỏ, cùng với đậu hủ non của nhà mình tự sản xuất, hầm mấy nồi lớn, hầm tới thịt gà mềm đậu hủ ngon thơm tới đám học sinh hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của chính mình, vốn bởi vì xây đập nước rất vất vả trong lòng đám học sinh đã bắt đầu dao động, cũng đều xóa bỏ ý nghĩ muốn nửa đường rút khỏi.
Buổi chiều La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau đi Vĩnh Thanh một chuyến, liền đi cái tiệm La Mông mua xe máy bánh trước đó, bàn chuyện giá cả một chút, mua mười con xe máy ba bánh, vẫn là hãng La Mông mua trước đó.
Trong tiệm tạm thời chỉ có bốn chiếc có sẵn, liền bảo bọn họ về trước, sáu chiếc còn lại, chờ hôm sau lúc bên tiệm này có hàng, miễn phí đưa tới Ngưu Vương trang cho bọn La Mông.
Có đám xe máy ba bánh này tham gia, hiệu suất của đám học sinh lại cao rất nhiều, bùn đất đào ra cũng có thể đúng lúc chở đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không cần chuyên biệt dành thời gian đi qua giúp bọn nó chở đất.
Chính là ở trên vấn đề an toàn, La Mông vẫn là không yên tâm lắm, lần nữa dặn dò bọn nó phải chạy thật chậm thật chậm, nếu đứa nào dám lái xe ba bánh đấu đá lung tung trên núi, trực tiếp trục xuất về nhà, không thương lượng.
Bắt đầu từ ngày đám nít ranh này lên núi, La Mông liền cực kỳ để tâm đối vấn đề an toàn cảu bọn nó, bảo mọi người trên Ngưu Vương trang cũng phải để ý nhiều hơn, ngoại trừ tránh cho xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, còn có trên vấn đề nam nữ, cũng phải để mắt tới, thậm chí còn định ra một cái quy định cứng nhắc, chính là muốn tất cả nam sinh nữ sinh, chín giờ tối phải quay về ký túc xá của chính mình.
Tuổi này của đám nít ranh này, đúng là lúc phản nghịch của tuổi trẻ, cho dù người khác dặn dò như thế nào, bọn nó thường thường cũng không coi là gì, lại không biết La Mông đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn nó, liền vì muốn tìm một cái cơ hội giết gà dọa khỉ.
“Lão Chu! Giờ đều hơn chín giờ rồi, bên tôi còn có hai nữ sinh chưa về". Tối nay, cơ hội này rốt cục tới rồi, Liễu Như Hoa tại chín giờ mười phút gọi điện thoại tới cho La Mông.
“Bên nam sinh thì sao?". La Mông hỏi cô ta.
“Vừa mới qua xem rồi, còn có ba đứa chưa về ký túc xá". Liễu Như Hoa trả lời.
“Biết rồi, cô bảo Đông, Tây, Nam, Bắc đi tìm trước, tôi lập tức liền đi qua". La Mông nói xong liền đứng lên từ trên giường, anh và Tiếu Thụ Lâm bởi vì mỗi sáng đều phải dậy rất sớm, cho nên buổi tối phần lớn ngủ cũng sớm.
“Anh Nạp Mậu Thành đã cho một nhà Búa lên núi đi tìm, ước chừng rất nhanh liền có thể tìm ra, anh qua đây xem xử lý như thế nào là được". Đầu kia điện thoại Liễu Như Hoa nói.
“Được". La Mông đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
“Tớ và cậu cùng nhau đi qua". Tiếu Thụ Lâm cũng đứng dậy.
“Cậu ngủ trước đi, không phải ngày mai còn muốn thức sớm luyện công sao?". La Mông nói. Bình thường nếu như không có việc khác, Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày hơn bốn giờ sáng sẽ thức dậy luyện công, bây giờ đều hơn chín giờ rồi, đi qua đó một hồi, ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.
“Đi xem xem thôi". Tối như hũ nút thế này, Tiếu Thụ Lâm không yên tâm lắm.
Chờ lúc bọ họ từ cửa nhà mình lái xe tới một mảnh sườn núi của bên tứ hợp viện, mấy học sinh trên núi đã bị tìm thấy rồi, một nhà Búa hoàn thành nghĩa vụ rút lui rồi, đã quay về chuồng trâu ngủ rồi. Thật ra không có chuyện gì, chính là ba nam hai nữ hẹn nhau ở trên sườn núi giơ tay không thấy năm ngón tay tâm sự tâm tình mà thôi.
“Chị Hoa, bọn em không muốn về đâu, chị đừng đuổi bọn em về nhà, được không? Mới nãy bọn em chính là không cẩn thận quên mất thời gian". Một nữ sinh mềm giọng cầu tình với Liễu Như Hoa.
“Việc này chị nói cũng không có tác dụng". Liễu Như Hoa bất đắc dĩ nói, lão Chu đã lập quy định, việc này đã ngầm tức giận qua điện thoại cùng bọn họ rồi.
Theo lý thuyết cái này cũng không tính chuyện lớn gì, hiện giờ mọi người tư tưởng cũng thoáng rôi, chút chuyện nhỏ này, đừng nói ở trong mắt Liễu Như Hoa, cho dù là tại trong mắt cha mẹ đám học sinh này, đoán chừng cũng không tính gì, nhưng mà nó xấu liền xấu ở thời gian địa điểm xảy ra rất không đúng.
“Lát nũa quản sự Trần sẽ tính tiền lương cho các em, sáng mai liền sẽ có xe đưa các em về nhà". Thanh âm không nhẹ không nặng của La Mông vang lên ở trên sườn núi.
“Lão Chu, thật muốn bọn em trở về à? Lần này chuyện có chút xíu? Bọn em cũng không làm gì mà!". Có một nam sinh không phục lắm lên tiếng phản bác.
“Bọn học sinh các em tới chỗ anh làm việc, trách nhiệm của anh cũng rất nặng, mọi người lý giải lẫn nhau một chút. Trước đó bọn anh cũng đều nói rõ rồi, chín giờ tối phải quay về ký túc xá, nếu mỗi người đều không coi nó là gì, sau này bọn anh còn quản lý như thế nào?’. La Mông nói như vậy, chính là không có đường thương lượng.
“Ô ô ô……..".
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!".
“A ô a ô……".
“Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!".
Lúc này, trên sườn núi cách đó không xa, đột nhiên truyền tới một trận tiếng chó sủa cao vút, trong đó không chỉ có Đông, Tây, Nam, Bắc, còn có thanh âm của Nha Nha, Đại Bảo, đã trễ thế này bọn nó đều tới trên núi xem náo nhiệt gì?
“Là ở bên ruộng dưa hấu". Tiếu Thụ Lâm nói xong liền dẫn đầu đi hướng ruộng dưa hấu, La Mông và mấy người lên núi tìm người và người bị tìm, đều đi theo ở phía sau.
“A ô a ô!". Nha Nha thấy bọn họ lại đây, liền a ô lên trước tiên.
“Gâu! Gâu!". Mấy con Đông, Tây, nam, Bắc cũng đều vẫy đuôi hướng bọn La Mông.
“Kêu la cái gì đó?". Tiếu Thụ Lâm ngồi xổm xuống lật xem một chút mấy trái dưa hấu lớn nằm trên mặt đất và dây leo phụ cận, không nhìn ra cái gì khác thường.
“Ô……Ô……". Đại Bảo kích động xoay quanh một trái dưa hấu lớn.
“Có phải dưa hấu trong ruộng của chúng ta bị súc vật trong núi tới cắn hay không?’. Nạp Mậu Thành nghi ngờ nói, trước đõ gã trồng trọt bên quê nhà mình, cũng thường thường sẽ gặp phải loại chuyện này.
“Không bị cắn a, vẫn tốt". Tiếu Thụ Lâm lật qua lật lại nhìn cẩn thận trái dưa hấu kia.
“Vậy liền kỳ quái rồi". Cho dù kinh nghiệm trồng trọt nuôi súc vật của Nạp Mậu Thành đều cực kỳ phong phú, lúc này cũng chả hiểu cái qué gì.
“Có phải dưa hấu chín rồi hay không?". La Mông nhìn nhín mấy con chó lớn chó nhỏ nhà mình hưng phấn thế kia, như là có liên quan với ăn.
“Bổ ra xem xem liền biết". Tiếu Thụ Lâm dùng tay chém xuống, liền bổ trái dưa hấu lớn thành hai nửa, mùi dưa trong veo nhất thời liền bay bay tại trên sườn núi, cho dù là ở trong bóng đêm không thể nhìn rõ được, mọi người cũng đều biết dưa hấu này khẳng định là đã chín rồi.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!", “A ô a ô!". Nhóm chó lớn chó nhỏ càng kích động, càng không ngừng đảo quanh hai nừa dua hấu trong tay Tiếu Thụ Lâm.
“Này đều có thể ngửi ra?’. Mọi người bên cạnh vây xem cũng đều kinh ngạc, còn cách vỏ dưa hấu mà, có thể ngửi được mùi dưa chín bên trong?
“Ô…….Ô…….". Lúc này Đại Bảo một lòng một dạ đều đặt ở bên trên dưa hấu trong tay Tiếu Thụ Lâm, đang cùng ô ô kêu to phía sau mấy con chó lớn.
“Giống như là kiệt tác của nhóc Đại Bảo này". Năm ngoái La Mông cũng không nghe nói Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha có thể ngửi ra dưa hấu chín hay không chín, năm nay bên trong bọn nó liền thêm một con Đại Bảo, không phải nó lại là ai? Nếu không sao lại nói có đam mê liền có thể có sở trường chứ, lúc phát huy bản năng ăn hàng tới tận cùng, đó cũng là khá no mắt rồi.
“Đám nhóc thối các em vận may không tệ, trước khi xuống núi còn có thể ăn dưa hấu một lần". Liễu Như Hoa vỗ vỗ bả vai còn có chút ủ rũ của mấy học sinh kia.
Đám người Hầu mập vừa nghe nói La Mông muốn giết heo, lập tức liền ùa tới trên sườn núi đất nhỏ, chưa được một hồi liền xua một con heo đực lớn nhất mập nhất về rồi, một đám người vui sướng liền làm thịt con heo mập này.
“Các em học sinh, thịt heo ăn ngon chứ?". Trong bữa ăn, La Mông hỏi đám học sinh này.
“Ăn!!! Ngon!!!". Gào rống của đám học sinh đều sắp lật tung cả tứ hợp viện.
“Vậy mọi người ăn ngon uống ngon, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, bắt đầu từ ngày mai, xốc lại tinh thần làm việc chăm chỉ, đợi tới ngày đập nước xây xong, anh lại giết một con heo!". La Mông quăng mồi nhử.
“Ngao!!!". Đám học sinh này đều cực kích động, hiển nhiên, bây giờ bọn nó còn chưa biết rõ tiệc giết heo kế tiếp tuyệt đối không phải dễ dàng ăn tới miệng như vậy.
“Ông xem, đi cùng tôi là đúng rồi". Ông cụ họ Mã vừa nhét thịt vào miệng vừa đắc ý dào dạt nói với bác Lâm.
Ông cụ này tên đầy đủ là Mã Đinh Hiếu, tuổi còn lớn hơn một chút so với bác Lâm, nhưng mà ông bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn còn trẻ chút so với bác Lâm. Từ sau khi ông cụ này dọn vào ở tại Lò rèn, mỗi ngày đều phải gọi bác Lâm cùng đi, sáng tinh mơ liền lên Ngưu Vương trang, ở trong viện tử tán dóc cùng các ông bà già lại làm giúp một chút việc nhẹ, ba bữa cơm đều ăn ở Ngưu Vương trang, tiền công đó là không lấy.
Nhà bọn họ thay phiên bố trí người tới đây chăm sóc, kết quả ngoại trừ giặt quấn áo cho ông cụ, ngay cả cơm của ông cụ cũng không cần làm. Ông cụ này sáng sớm đi tối về tinh thần rất tốt, buổi tối trở về còn nói với con cháu mình, hôm nay ở trên Ngưu Vương trang lại ăn món gì gì đó, ăn ngon làm sao, người nhà họ Mã tới đây chăm sóc ông thèm ăn tới có chút rục rịch muốn lên Ngưu Vương trang làm cu li.
“Ái chà! Thịt heo nhà bọn họ là thật ngon! Lúc tết tôi ăn qua mấy miếng ở nhà lão Tiếu, ăn qua liền quên không được". Bác Lâm nuốt xuống một miếng thịt kho tàu, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Lúc ấy thịt heo non nha, bây giờ nhưng thật ra càng thơm, vừa tới thật là ngon".
“Lão Bặc không có lộc ăn nha". Mã Đinh Lương cười ha ha nói.
“Sao? Lại đi xa tính mệnh xem phong thuỷ cho người ta à?’. Ông cụ họ Mã hỏi một câu.
“Ai biết chứ, hỏi ông ta cũng không nói, mang theo một cái túi lớn, bên trong cũng không biết đựng cái gì, thần thần bí bí". Mã Đinh Lương lắc đầu nói.
Sáng sớm hôm sau, La Mông và Tiếu Thụ Lâm theo thường lệ vẫn là đi trấn trên bán rau trước, đám học sinh tới Ngưu Vương trang làm việc, nam sinh bị Trịnh Bác Luân dẫn lên núi đào đất, nữ sinh lại bị Liễu Như Hoa đưa tới trong ruộng hái rau, vốn còn có mấy học sinh lẩm bẩm, nói nam nữ phối hợp làm việc không mệt đâu, chỉ qua thời gian chưa tới nửa ngày, đám thằng nhóc này liền thấy không cố nổi nam nữ phối hợp gì đó nữa.
“Sao nào? Mệt quá rồi hả? Tới tới, uống chút nước dâu tây". Mười giờ sáng, La Mông chở một xe ba bánh nước dâu tây liền tới chỗ các nam sinh xây đập nước, Tiếu Thụ Lâm lái con xe tải nhỏ của dì vân thật cẩn thận đi theo đằng sau, trên núi độ dốc lớn, đừng lại hẹp, xe tải nhỏ như vầy cũng rất khó chạy.
“Nghỉ ngơi hai mươi phút". Trịnh Bác Luân nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Mười giờ hai mươi bắt đầu làm việc".
“Trời ơi! Không được, chúng ta nghỉ thêm một lát nữa đi". Mấy nam sinh bước đi tập tễnh đi tới bên cạnh xe ba bánh của La Mông, đặt mông liền ngồi xuống đất.
“Tới tới, ấm nước đều lấy qua đây, anh làm chút nước ô mai cho các em uống". La Mông thúc giục nói.
“Muốn ấm nước gì chứ, ly dùng một lần có không ạ?". Hiện tại đám thằng nhóc thối này một chút cũng không muốn nhúc nhích, bảy giờ rưỡi sáng liền khởi công, tới bây giờ cũng làm gần ba tiếng rồi, bình thường lúc bọn nó đi học, một tiết thể dục cũng liền bốn mươi lăm phút, vận động kịch liệt ra sao, thời gian cũng là không lâu, cho tới bây giờ không giống hôm nay làm việc thể lực thời gian dài như vậy.
“Ngưu Vương trang bọn anh không dùng cái đó, một người một cái ấm nước, vậy đó, tới chỗ anh lĩnh đi". La Mông nói xong nhấc xuống một cái túi nhựa rất lớn từ trên ghế phó lái con xe của Tiếu Thụ Lâm, bên trong liền đều là ấm nước.
Mỗi ngày trên Ngưu Vương trang nhiều người làm việc như vậy, nếu tùy tiện uống đồ uống nước trà đều phải dùng ly dùng một lần, vậy chỉ là tiêu phí của cái ly đó, đều có thể bằng với chi tiêu mỗi ngày của gia đình bình thường rồi, nhưng lại cực kỳ không bảo vệ môi trường.
“Ài, trong chai còn nước mà". Đám thằng nhóc này mệt muốn chết rồi than thở, lúc này bọn nó tựa như hàng mã ấy (hàng mã = đụng tới là hỏng => hàng rởm, không xài được, chỉ có cái mã ngoài)
“Vậy liền đổ vào trong mương, quả thực không được cũng có thể lại lĩnh một cái ấm nước, một cái dùng để đựng nước, một cái dùng để đựng đồ uống, ấm nước của mình thì tự mình rửa, chờ sau khi các em dùng xong, bên bọn anh đồng loạt thu về tiêu độc". La Mông nói xong mở nắp một cái ấm nước cao nửa người trên thùng xe ba bánh.
“Lão Chu! Mau! Rót chút nước dâu tây cho em!". Lúc này, một tên bốn mắt cầm ấm nước chạy tới.
La Mông nhận ra tên nhóc này chính là một đứa trong đám nam sinh tới trong tiệm thương lượng cùng anh nói muốn lên Ngưu Vương trang làm việc sớm nhất. Lúc này nhìn nhóc này một thân mồ hôi một thân đất, trên mặt vừa là mồ hôi cừa là sình bùn, nào còn có nửa điểm bộ dáng sạch sẽ trước đó.
“Được". La Mông cầm lấy ấm nước của tên nhóc, rót hai ly nước dâu tây vào bên trong, đưa cho nhóc đó: “Sao rồi, làm việc rất vất vả phải không?".
“Này là khá vất vả". Tên nhóc này ừng ực ừng ực uống xong nước dâu tây trong ấm nước, lại nhìn nhìn mấy thùng lớn sau thùng xe ba bánh của La Mông, “Cho thêm chút nữa đi".
“Ài! Tầm tầm là được rồi, lão Chu, tới lượt em rồi!". Mấy nam sinh bên cạnh ba chân bốn cẳng, mấy người liền chen tên bốn mắt từ bên cạnh xe ba bánh ra ngoài.
“Chà! Nước này uống ngon thật!".
“Mát lạnh nha! Lạnh thấu tim!".
“Lão Chu! Thằng đó hồi này đã uống rồi!".
“Ài ài, đừng chen! Xếp hàng, xếp hàng".
Sau này mỗi ngày bọn em đều có đồ uống này uống chứ?". Mới nãy đám thằng nhóc này còn giống cải thìa bị phơi nắng, lúc này thoáng hấp thu một chút chất dinh dưỡng của nước dâu tây, nhất thời lại sinh long hoạt hổ (khỏe như trâu bò).
“Sao có thể mỗi ngày uống cái này chứ, anh phải đổi đủ loại chứ, chỗ anh cái khác không có, rau và trái cây trong ruộng lại nhiều, chờ thêm mấy ngày nữa dưa hấu chín rồi, tới khi đó sẽ để các em biết rõ dưa hấu của Ngưu Vương trang anh là vị gì". La Mông cười tủm tỉm nói.
“Ngao!!!". Đám thằng nhóc lập tức liền sôi trào rồi, trước đó bọn nó cũng nghe người ta nói qua dưa hấu của Ngưu Vương trang, có người ở trên diễn đàn Đồng thành bình luận dưa hấu của nhà La Mông, nói là: ngàn vàng dễ có, một trái dua hấu khó cầu.
Đám thằng nhóc này đã sơm muốn ăn thử loại dưa hấu trong truyền thuyết này rồi, chẳng qua năm ngoái bọn La Mông còn chưa mở tiệm, hơn nữa năm nay cũng không trồng nhiều dưa hấu, không phải bán cho Cực Vị lâu, chính là bán cho một ít người tới Ngưu Vương trang làm việc và người trong làng, những người khác muốn mua, đó là thật khó.
“Đám học sinh này làm được việc không?". Thừa dịp lúc còn chưa khởi công, La Mông liền hỏi Trịnh Bác Luân.
“Cũng được". Trịnh Bác Luân đánh giá còn không tính quá kém.
“Vậy cậu chú ý xem xem, thể lực theo không kịp, liền đổi việc khác, những đứa không chú tâm làm, chúng ta cần đuổi về liền đuổi về". Ánh mắt của La Mông đảo qua tốp năm tốp ba đang nghỉ ngơi, phần lớn trạng thái tinh thần của đám học sinh đều khá tốt, nhưng mà có học sinh cá biệt biểu cảm trên mặt không được tốt, đoán chừng là lại nổi cơn tính cậu chủ rồi.
“Tôi biết rồi". Trịnh Bác Luân gật gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người đám học sinh kia, “Nhưng mà vẫn là quan sát thêm hai ngày trước rồi nói sau".
“Được, việc này cậu xem rồi làm là được, tôi và Tiếu Thụ Lâm chở đám đất này đi trước". La Mông tôn trọng ý kiến của cậu ta.
Trải qua mấy tiếng lao động, đám đất bị đào ra thật đúng là không ít, nhưng lại chia bùn đất và đá ra, đá tảng đã bị bọn họ chở tới đất trống cách đó không xa, đẻ dành tới khi xây tường đám bùn đất liền phải dùng xe chở đi, La Mông định dùng bọn nó lại đắp ra mấy mảnh ruộng bậc thang.
“Xem ra còn phải mua thêm mấy chiếc xe ba bánh mới được". La Mông bê một cái sọt bùn đất vứt vào trong thùng xe tải, mới nãy lúc Tiếu Thụ Lâm chạy con xe này lên núi, anh quay đầu lại nhìn cũng là kinh hãi.
“Buổi chiều liền đi rồi". Tiếu Thụ Lâm nhấc một cái sọt lên, hai tay giơ lên, cái sọt trong tay bị gã ném lên trên thùng xe, lại ở dưới tác dụng quán tính trượt một khoảng ở bên trong, cho tới khi gặp phải cái sọt trong cùng nhất, lúc này mới ngừng lại.
“Ài, lại phải dùng tiền rồi". Lão Chu giận dữ nói.
“Nên dùng liền phải dùng, muốn tớ cho cậu mượn một chút hay không?’. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
“Cậu mới có được bao biêu chứ?". Tuy rằng hai người họ mỗi ngày cùng nhau bán rau, nhưng mà Tiếu Thụ Lâm chính là tại bán ngao sông tôm sông và vân vân mới có một ít thu vào, ví dụ như tết Đoan Ngọ, tuy rằng hai người cũng không có tính tới rất tỉ mỉ, nhưng mà phần lớn thời gian, khoản lớn thu vào và chi tiêu, đều vẫn là ở bên La Mông.
“Bên công ty mỗi tháng đều có thu vào, hơn nữa gần đây không phải đang đan rổ bán sao?". Nói tới chuyện đan rổ bán, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy còn rất đắc ý, nguyên nhân là rổ của gã đan đều bán cực chạy, hơn nữa gã đan còn rất nhanh, hiện tại chỉ là thu vào của việc đan rổ này, đã không thấp so với tiền lương của một số thành phần tri thức trong thành phố.
Lại nói tiếp, Tiếu Thụ Lâm từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều không là thuộc loại người đặc biệt xuất sắc, hồi nhỏ học hành không tốt, trưởng thành kết thúc nghĩa vụ quân sự, cũng không tìm được công tác tốt gì, cuối cùng mở công ty vận chuyển này, cũng hoàn toàn là mượn gió đông (mượn quan hệ, mượn tiền…..nối chung là nhờ người khác mới làm được)từ cha gã. Tuy rằng việc đan rổ này không tính sự nghiệp lớn gì, nhưng nó mang tới cảm giác thành tựu cho Tiếu Thụ Lâm, nhưng là chân chân thật thật.
“Được, lúc không đủ tìm cậu mượn". La Mông cười lại quăng một sọt đất vào thùng xe.
Mấy nam sinh nghỉ ngơi một lát, thấy bọn La Mông đang làm việc, lại đi qua hỗ trợ, mấy đứa đứng ở dưới bê sọt, hai người một sọt, dùng sức quăng sọt lên thùng xe, mấy đứa đứng trong thùng xe, sắp xếp lại mấy cái sọt bị quăng lên, chỗ có thể chồng lên liền chồng một hai tầng.
“Làm chăm chỉ nhá, đúng mười một rưỡi nghỉ ăn cơm trưa". Sau khi chứa đầy một xe đất, La Mông và Tiếu Thụ Lâm một trước một sau lại xuống núi.
Làm việc ở trên Ngưu Vương trang quả thật mệt, tiền lương cũng quả thật thấp, nhưng mà thức ăn đó là rất ngon!
Trưa nay, vì cổ vũ đám học sinh ngày đầu tiên tham gia lao động cường độ cao, La Mông sai người làm thịt mấy con gà trống nhỏ, cùng với đậu hủ non của nhà mình tự sản xuất, hầm mấy nồi lớn, hầm tới thịt gà mềm đậu hủ ngon thơm tới đám học sinh hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của chính mình, vốn bởi vì xây đập nước rất vất vả trong lòng đám học sinh đã bắt đầu dao động, cũng đều xóa bỏ ý nghĩ muốn nửa đường rút khỏi.
Buổi chiều La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau đi Vĩnh Thanh một chuyến, liền đi cái tiệm La Mông mua xe máy bánh trước đó, bàn chuyện giá cả một chút, mua mười con xe máy ba bánh, vẫn là hãng La Mông mua trước đó.
Trong tiệm tạm thời chỉ có bốn chiếc có sẵn, liền bảo bọn họ về trước, sáu chiếc còn lại, chờ hôm sau lúc bên tiệm này có hàng, miễn phí đưa tới Ngưu Vương trang cho bọn La Mông.
Có đám xe máy ba bánh này tham gia, hiệu suất của đám học sinh lại cao rất nhiều, bùn đất đào ra cũng có thể đúng lúc chở đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không cần chuyên biệt dành thời gian đi qua giúp bọn nó chở đất.
Chính là ở trên vấn đề an toàn, La Mông vẫn là không yên tâm lắm, lần nữa dặn dò bọn nó phải chạy thật chậm thật chậm, nếu đứa nào dám lái xe ba bánh đấu đá lung tung trên núi, trực tiếp trục xuất về nhà, không thương lượng.
Bắt đầu từ ngày đám nít ranh này lên núi, La Mông liền cực kỳ để tâm đối vấn đề an toàn cảu bọn nó, bảo mọi người trên Ngưu Vương trang cũng phải để ý nhiều hơn, ngoại trừ tránh cho xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, còn có trên vấn đề nam nữ, cũng phải để mắt tới, thậm chí còn định ra một cái quy định cứng nhắc, chính là muốn tất cả nam sinh nữ sinh, chín giờ tối phải quay về ký túc xá của chính mình.
Tuổi này của đám nít ranh này, đúng là lúc phản nghịch của tuổi trẻ, cho dù người khác dặn dò như thế nào, bọn nó thường thường cũng không coi là gì, lại không biết La Mông đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn nó, liền vì muốn tìm một cái cơ hội giết gà dọa khỉ.
“Lão Chu! Giờ đều hơn chín giờ rồi, bên tôi còn có hai nữ sinh chưa về". Tối nay, cơ hội này rốt cục tới rồi, Liễu Như Hoa tại chín giờ mười phút gọi điện thoại tới cho La Mông.
“Bên nam sinh thì sao?". La Mông hỏi cô ta.
“Vừa mới qua xem rồi, còn có ba đứa chưa về ký túc xá". Liễu Như Hoa trả lời.
“Biết rồi, cô bảo Đông, Tây, Nam, Bắc đi tìm trước, tôi lập tức liền đi qua". La Mông nói xong liền đứng lên từ trên giường, anh và Tiếu Thụ Lâm bởi vì mỗi sáng đều phải dậy rất sớm, cho nên buổi tối phần lớn ngủ cũng sớm.
“Anh Nạp Mậu Thành đã cho một nhà Búa lên núi đi tìm, ước chừng rất nhanh liền có thể tìm ra, anh qua đây xem xử lý như thế nào là được". Đầu kia điện thoại Liễu Như Hoa nói.
“Được". La Mông đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
“Tớ và cậu cùng nhau đi qua". Tiếu Thụ Lâm cũng đứng dậy.
“Cậu ngủ trước đi, không phải ngày mai còn muốn thức sớm luyện công sao?". La Mông nói. Bình thường nếu như không có việc khác, Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày hơn bốn giờ sáng sẽ thức dậy luyện công, bây giờ đều hơn chín giờ rồi, đi qua đó một hồi, ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.
“Đi xem xem thôi". Tối như hũ nút thế này, Tiếu Thụ Lâm không yên tâm lắm.
Chờ lúc bọ họ từ cửa nhà mình lái xe tới một mảnh sườn núi của bên tứ hợp viện, mấy học sinh trên núi đã bị tìm thấy rồi, một nhà Búa hoàn thành nghĩa vụ rút lui rồi, đã quay về chuồng trâu ngủ rồi. Thật ra không có chuyện gì, chính là ba nam hai nữ hẹn nhau ở trên sườn núi giơ tay không thấy năm ngón tay tâm sự tâm tình mà thôi.
“Chị Hoa, bọn em không muốn về đâu, chị đừng đuổi bọn em về nhà, được không? Mới nãy bọn em chính là không cẩn thận quên mất thời gian". Một nữ sinh mềm giọng cầu tình với Liễu Như Hoa.
“Việc này chị nói cũng không có tác dụng". Liễu Như Hoa bất đắc dĩ nói, lão Chu đã lập quy định, việc này đã ngầm tức giận qua điện thoại cùng bọn họ rồi.
Theo lý thuyết cái này cũng không tính chuyện lớn gì, hiện giờ mọi người tư tưởng cũng thoáng rôi, chút chuyện nhỏ này, đừng nói ở trong mắt Liễu Như Hoa, cho dù là tại trong mắt cha mẹ đám học sinh này, đoán chừng cũng không tính gì, nhưng mà nó xấu liền xấu ở thời gian địa điểm xảy ra rất không đúng.
“Lát nũa quản sự Trần sẽ tính tiền lương cho các em, sáng mai liền sẽ có xe đưa các em về nhà". Thanh âm không nhẹ không nặng của La Mông vang lên ở trên sườn núi.
“Lão Chu, thật muốn bọn em trở về à? Lần này chuyện có chút xíu? Bọn em cũng không làm gì mà!". Có một nam sinh không phục lắm lên tiếng phản bác.
“Bọn học sinh các em tới chỗ anh làm việc, trách nhiệm của anh cũng rất nặng, mọi người lý giải lẫn nhau một chút. Trước đó bọn anh cũng đều nói rõ rồi, chín giờ tối phải quay về ký túc xá, nếu mỗi người đều không coi nó là gì, sau này bọn anh còn quản lý như thế nào?’. La Mông nói như vậy, chính là không có đường thương lượng.
“Ô ô ô……..".
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!".
“A ô a ô……".
“Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!".
Lúc này, trên sườn núi cách đó không xa, đột nhiên truyền tới một trận tiếng chó sủa cao vút, trong đó không chỉ có Đông, Tây, Nam, Bắc, còn có thanh âm của Nha Nha, Đại Bảo, đã trễ thế này bọn nó đều tới trên núi xem náo nhiệt gì?
“Là ở bên ruộng dưa hấu". Tiếu Thụ Lâm nói xong liền dẫn đầu đi hướng ruộng dưa hấu, La Mông và mấy người lên núi tìm người và người bị tìm, đều đi theo ở phía sau.
“A ô a ô!". Nha Nha thấy bọn họ lại đây, liền a ô lên trước tiên.
“Gâu! Gâu!". Mấy con Đông, Tây, nam, Bắc cũng đều vẫy đuôi hướng bọn La Mông.
“Kêu la cái gì đó?". Tiếu Thụ Lâm ngồi xổm xuống lật xem một chút mấy trái dưa hấu lớn nằm trên mặt đất và dây leo phụ cận, không nhìn ra cái gì khác thường.
“Ô……Ô……". Đại Bảo kích động xoay quanh một trái dưa hấu lớn.
“Có phải dưa hấu trong ruộng của chúng ta bị súc vật trong núi tới cắn hay không?’. Nạp Mậu Thành nghi ngờ nói, trước đõ gã trồng trọt bên quê nhà mình, cũng thường thường sẽ gặp phải loại chuyện này.
“Không bị cắn a, vẫn tốt". Tiếu Thụ Lâm lật qua lật lại nhìn cẩn thận trái dưa hấu kia.
“Vậy liền kỳ quái rồi". Cho dù kinh nghiệm trồng trọt nuôi súc vật của Nạp Mậu Thành đều cực kỳ phong phú, lúc này cũng chả hiểu cái qué gì.
“Có phải dưa hấu chín rồi hay không?". La Mông nhìn nhín mấy con chó lớn chó nhỏ nhà mình hưng phấn thế kia, như là có liên quan với ăn.
“Bổ ra xem xem liền biết". Tiếu Thụ Lâm dùng tay chém xuống, liền bổ trái dưa hấu lớn thành hai nửa, mùi dưa trong veo nhất thời liền bay bay tại trên sườn núi, cho dù là ở trong bóng đêm không thể nhìn rõ được, mọi người cũng đều biết dưa hấu này khẳng định là đã chín rồi.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!", “A ô a ô!". Nhóm chó lớn chó nhỏ càng kích động, càng không ngừng đảo quanh hai nừa dua hấu trong tay Tiếu Thụ Lâm.
“Này đều có thể ngửi ra?’. Mọi người bên cạnh vây xem cũng đều kinh ngạc, còn cách vỏ dưa hấu mà, có thể ngửi được mùi dưa chín bên trong?
“Ô…….Ô…….". Lúc này Đại Bảo một lòng một dạ đều đặt ở bên trên dưa hấu trong tay Tiếu Thụ Lâm, đang cùng ô ô kêu to phía sau mấy con chó lớn.
“Giống như là kiệt tác của nhóc Đại Bảo này". Năm ngoái La Mông cũng không nghe nói Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha có thể ngửi ra dưa hấu chín hay không chín, năm nay bên trong bọn nó liền thêm một con Đại Bảo, không phải nó lại là ai? Nếu không sao lại nói có đam mê liền có thể có sở trường chứ, lúc phát huy bản năng ăn hàng tới tận cùng, đó cũng là khá no mắt rồi.
“Đám nhóc thối các em vận may không tệ, trước khi xuống núi còn có thể ăn dưa hấu một lần". Liễu Như Hoa vỗ vỗ bả vai còn có chút ủ rũ của mấy học sinh kia.
Tác giả :
Báo Chỉ Hồ Tường