Ngưu Đầu Mã Diện
Chương 23-2 [Phiên đặc biệt] Tân Niên Vạn Sự Như Ý, Đại Cát Đại Lợi!
[Phiên đặc biệt] Tân Niên Vạn Sự Như Ý, Đại Cát Đại Lợi!
Ngưu Đầu sờ mũi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới hồ, không khỏi hoài nghi, có phải nên mọc thêm hai cái sừng rồi không. Dù sao hắn cũng là trâu, nhưng lại không có lấy một cái sừng, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Liên Thu Uyển ôm mấy bó cỏ khô trong tay, nặng nhọc đặt xuống trước chuồng ngựa, đưa tay lau mồ hôi, hướng Ngưu Đầu nói: "Tướng quân, Mã Diện tướng quân đến điện Diêm La chúc tết sao còn chưa về? Không phải chúng ta cũng phải đón năm mới à?"
Ngưu Đầu không nhìn cô, chuyên chú nghiên cứu đầu mình, cảm thấy không thể mọc nổi một cái sừng đúng là thất bại, hắn cau có nói: "Ngươi vội cái gì, bằng không ngươi tự mình đi tìm y, ta rất bận rộn!"
Liên Thu Uyển bĩu nôi xem thường, cong tay ra vẻ muốn đánh vài quyền với bóng lưng Ngưu Đầu, nhưng không thật sự lao tới, ai nha, cô không có ngốc đến thế, không cần nghĩ cũng biết, cô đánh không lại Ngưu Đầu, chỉ có thể ở sau lưng lén lút dậm dọa.
"Ngài bận rộn chuyện gì? Còn không phải đang soi mặt mình à?" Dừng một chút, cô nói: "Ngưu Đầu tướng quân, ngài là quỷ bắt ma, còn chú ý vẻ ngoài làm gì, chẳng phải xấu xí một chút mới càng đáng sợ, vong linh nhìn thấy tay chân liền bủn rủn, không dám bỏ trốn."
Ngưu Đầu rốt cuộc nhịn hết nổi, quay lại trừng cô: "Ngươi còn nhiều lời ta cắt luôn lưỡi ngươi!"
Liên Thu Uyển nhún nhún vai, lùi về sau mấy bước, thủ thế chuẩn bị bỏ chạy, không quên nói với lại: "Ta sai rồi, tướng quân tuấn mỹ nhất, ta phải đi chúc tết Vu Kỷ tỷ đây! Tướng quân năm mới vạn sự như ý, đại cát đại lợi!"
Sau một câu đó, Liên Thu Uyển rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, kể ra chạy cũng thật nhanh, Ngưu Đầu vốn dĩ không định đôi co với cô, hắn phiền não nhiều như vậy, làm sao còn tâm trí chú ý Liên Thu Uyển bát nháo cái gì.
Ngưu Đầu thở dài một hơi ảo não, ngồi bên bàn đá trong ngự hoa viên, hai mắt đượm buồn: "Năm mới gì chứ, sừng của ta mọc cũng mọc không nổi, không nhìn ra ta rốt cuộc là trâu hay là lừa nữa."
Mã Diện từ bên ngoài trở về, đúng lúc nghe được một câu than thở của Ngưu Đầu, nhịn không được bật cười: "Ngươi đương nhiên là trâu!"
Ngưu Đầu nghe thấy thanh âm quen thuộc, lập tức nhìn về phía cầu bắt ngang hồ nhỏ, hai mắt tan rã: "Mã Diện, ngươi về rồi! Buồn chết ta!"
Mã Diện thấy hắn như vậy, có chút không đành lòng, vì vậy đi tới dịu dàng ôm hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen huyền, cười thực xán lạn: "Ngươi buồn chuyện gì?"
Ngưu Đầu nghe y hỏi, liền bắt đầu làm nũng: "Ngươi nhìn xem, những con trâu khác đều có sừng, chỉ có ta không có, ta, ta..."
Mã Diện bị hắn chọc cười, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nam nhân đang mếu máo ôm eo y, gần như sắp khóc, y vội an ủi: "Không sao, ngươi không có sừng cũng không sao, vẫn rất đẹp! Trong mắt ta, ngươi bộ dạng nào cũng thực đẹp!"
Ngưu Đầu nhướng mày, ngờ vực hỏi: "Phải không? Ngươi không chê cười ta đó chứ?"
Mã Diện gật đầu chắc nịch: "Không chê."
Ngưu Đầu được xoa dịu phần nào, siết chặt vòng tay ôm eo y, kéo y ngồi lên chân mình, hắn nói: "Ngươi như vậy thật khiến ta đỡ không nổi. Mã Diện, đời này của ta, có lẽ thích ngươi không đủ, cho nên đời sau, ngươi có nguyện ý theo ta, cùng ta câu hồn dẫn phách, sớm sớm tối tối, nửa khắc không rời?"
Ngưu Đầu bất ngờ bày tỏ, Mã Diện không kịp phòng bị, hai bên má đều đỏ lên, thính tai hồng nhuận khác thường, y nghĩ không lâu, nhẹ gật đầu: "Ừm..."
Ngưu Đầu bất mãn cau mày, cho rằng Mã Diện không thích, gắt gao nhìn y: "Ừm là thế nào, ngươi không muốn?"
Mã Diện vừa tức vừa thẹn, Ngưu Đầu tên ngốc này bao năm vẫn không thay đổi, mặt càng lúc càng dày hơn, lúc nói ra mấy lời này biểu tình không chút lay động, giống như một đứa bé đòi kẹo, nếu không cho hắn, hắn sẽ bám mãi không buông.
"Ta... Muốn!" Mã Diện cắn chặt răng, chậm rãi nói hai ra hai chữ mà hắn mong muốn.
Ngưu Đầu đạt được mục đích, vành mắt cong lên, cười tươi hơn hoa: "Mã Diện, ngươi tốt nhất!"
Mã Diện hai tay ôm cổ hắn có hơi run lên nhè nhẹ, ôn hòa nói: "Ngươi cũng rất tốt!"
Ngưu Đầu vươn tay, chạm vào một bên sườn mặt y, ngón tay khẽ vuốt, cuối cùng ngửa mặt đặt lên cánh môi khép hờ khiêu gợi một nụ hôn.
Mã Diện không ngờ tới hắn sẽ trực tiếp hôn mình, thoáng giật mình, nhưng cũng không tránh thoát, hai mắt nhắm chặt, không dám phản ứng.
Ngưu Đầu dứt khỏi nụ hôn ngắn ngủi, nhìn Mã Diện nhắm nghiền hai mắt, hắn buông ra rồi vẫn không dám mở, trông có chút buồn cười. Hắn ôm người y gần thêm chút nữa, lại hôn xuống.
"Mã Diện, tân niên khoái lạc!"
"Ta thích ngươi! Cực thích ngươi, hôm nay, ngày mai, ngày sau, vĩnh viễn thích ngươi!"
...
Quỷ quan cai quản bốn phương đều tề tựu đông đủ về điện Diêm La, hai bên dãy bàn giữa điện vốn thường xuyên bị bỏ trống nay đã được lắp đầy, mấy trăm vị quỷ tướng lưng ngồi thẳng tắp, yên lặng thưởng trà, một lời cũng không nói, không rõ trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì, bốn bề lặng im không tiếng động. Đại điện rộng như vậy, cư nhiên không có ai tình nguyện mở miệng, nghĩ thế nào cũng có chút không thoải mái.
Sở dĩ nói không thoải mái là bởi vì tuy rằng không nói chuyện, nhưng hai mắt cứ đăm đăm nhìn người trước mặt, giống như muốn từ trên người đối phương tìm ra khiếm khuyết, dù không quá mức lộ liễu, nhưng người tinh ý một chút đều sẽ nhận ra, nhất thời không khí xung quanh rơi vào căng thẳng.
Diêm La Vương ngồi trên Cửu Đỉnh, dáng người tiêu chuẩn, rất có phong thái của người đứng đầu âm giới, từng cái nhấc tay nhấc chân đều rất có khí phách.
Diêm La Vương ra hiệu bảo Thị Độc Vân Quan đến gần, đợi y khom người ghé tai mới nói: "Vân Quan, đều đến đông đủ rồi chứ?"
Thị Độc Vân Quan đưa mắt quan sát, xác nhận không có bàn nào để trống, nói: "Đều đến đủ rồi."
Diêm La Vương hài lòng gật đầu: "Vậy ngươi cũng nên nói gì đi, bọn họ từ nãy giờ im lặng khiến ta ngột ngạt quá."
"Ngài chẳng phải nên nói mới phải à, ngài là Diêm La Vương đứng đầu u minh thủ phủ, ngài nên là người mở màn chứ, ta cùng lắm là phụ họa theo thôi nha!" Thị Độc Vân Quan trợn mắt, cố gắng đè ép âm lượng đến mức thấp nhất, đảm bảo không có ai nghe thấy.
Diêm La Vương mím môi, ánh mắt đáng thương nhìn y: "Nhưng mà Vân Quan, bọn họ một đám nhàm chán như vậy, nói chuyện với họ chán muốn chết, ta không thích..."
Thị Độc Vân Quan trừng ngài: "Ngài là trẻ con à, không thích thì không làm sao."
Diêm La Vương uyển chuyển vươn tay ra sau lưng Thị Độc Vân Quan, thật sự cho rằng mình là một đứa trẻ, bắt đầu mè nheo: "Vân Quan..."
"Vân Khất Biện, tay ngươi đặt chỗ nào?" Thị Độc Vân Quan tức đến nghiến răng nghiến lợi, ra sức kéo bàn tay đặt trên mông mình ra, bất quá y xưa nay không hay thực chiến, chủ yếu là quản lí sổ sách trên dưới, sức lực hiển nhiên không bằng ngài ấy.
Diêm La Vương cười vô hại: "Không có!"
Bên dưới điện Ngưu Đầu buồn chán ăn bánh quế hoa, lười biếng liếc nhìn phía trên Diêm La Vương và Thị Độc Vân Quan chụm đầu thảo luận gì đó, cười lạnh nói: "Thật tốn thời gian của ta, có nhiều chuyện để nói như vậy sao không tìm chỗ khác mà nói, triệu tập tất cả quỷ quan tới làm gì, quá mức vô vị!"
Mã Diện nghe vậy, vốn muốn khuyên hắn kiên nhẫn một chút, nào ngờ phía bên kia Phùng Thanh tướng quân đã lên tiếng trước: "Diêm La Vương không giống ngươi rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm, ngài ấy không luận đại sự thì còn có thể là gì."
Ngưu Đầu dời tầm mắt lên người Phùng Thanh, giọng bỡn cợt: "Phùng Thanh tướng quân am hiểu thật nhiều."
Mí mắt Phùng Thanh giật giật, tay nắm thành quyền, hít một ngụm khí lạnh: "Ngưu Đầu tướng quân quá khen. Có điều ngươi biết thế nào không, may mắn dáng mạo ta bình thường, không phải mang một cái đầu trâu nặng nề, cho nên phản ứng rất nhanh nhạy!"
"Cái gì!?" Ngưu Đầu đập bàn, đứng dậy muốn bay tới đánh người, vừa may Mã Diện và Liên Thiên Uyển kịp thời kéo hắn trở về, nếu không không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.
Hàn Trần tướng quân và Cửu Quan tướng quân ngồi bên cạnh Ngưu Đầu Mã Diện, nhìn thấy một màn trước mắt lập tức quay sang, rỉ tai nhau thì thầm.
Mấy vị tướng quân ngồi gần đó cũng rất ăn ý, vốn dĩ ngay từ đầu không ai chịu nói với nhau câu nào, bây giờ đã thân mật xì xào to nhỏ.
"Thật là, Phùng Thanh và Ngưu Đầu quả thực không thể chung sống hòa bình mà, gặp nhau liền nhịn không được chế giễu đối phương, chậc!"
"Hôm nay là tiệc mừng năm mới, nếu đánh nhau thật ta cũng không biết nên đứng về phía ai..."
Ở một góc xa xa lại truyền đến tiếng thảo luận xôi nổi.
"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng? Ta chọn Ngưu Đầu, mười vạn!"
"Ngươi xem, Mã Diện sẽ không để Ngưu Đầu náo loạn đâu. Còn Phùng Thanh vốn chỉ có một mình, không có ai quản, ta chọn hắn, hắn nhất định thắng, ta cược hai mươi vạn!"
"Ngươi quên rồi à, Phùng Thanh lần trước bại dưới tay Ngưu Đầu đấy, ta cũng chọn hắn, Ngưu Đầu ba mươi vạn!"
Liên Thu Uyển bất giác buông tay, cẩn thận mở túi tiền trong thắt lưng ra xem, chỉ có năm vạn, cô nhỏ giọng nói: "Ta chọn Ngưu Đầu tướng quân, năm vạn!" Sở dĩ cô can đảm cược hết là vì bản thân rất tin tưởng tướng quân nhà mình, tuy rằng ngài ấy có điểm chậm chạp như Phùng Thanh tướng quân nói, nhưng Liên Thu Uyển đã tận mắt thấy hắn đánh nhau với yêu quỷ rồi, cực kỳ lợi hại. Hơn nữa, mấy chuyện cá cược này, phải liều một phen mới có thể thắng nhiều được.
Trong lúc Ngưu Đầu và Phùng Thanh móc mỉa đối phương, tiểu quỷ quan đã đi một vòng quanh điện gom tiền cá cược của hầu hết chư vị tướng quân. Ai nấy đều hồi hộp không dám phát ra bất luận âm thanh gì, chăm chú quan sát hai người bọn họ, có người lo lắng đến mức rung đùi liên tục, một tay thì cầm bánh quế hoa ăn trong vô thức.
Mã Diện đưa tay nhu nhu mi tâm, nhìn mọi người xung quanh không có ai có ý định can ngăn, còn nhiệt tình cá cược với nhau, y cũng hết cách. Mã Diện kéo góc áo Ngưu Đầu, tai đều đỏ cả lên, y thấp giọng nói: "Ngưu, Ngưu Đầu... Ngươi không gây sự, trở về ta liền để ngươi, ngươi tới."
Ngưu Đầu giơ tay về phía Phùng Thanh làm đồng tác ngưng, quay lại nhìn Mã Diện, ngờ vực hỏi: "Ngươi chắc?"
Mã Diện đã ngại đến không dám nhìn hắn: "Ừm..."
Ngưu Đầu không nhịn được vui vẻ ra mặt, cười rạng rỡ nói với Phùng Thanh: "Hôm nay ngưng ở đây, ta không có hứng!"
Phùng Thanh nhíu mày, hết nhìn hắn lại chuyển xuống Mã Diện đang rụt người né tránh, cuối cùng hiểu ra, thầm mắng một tiếng, hai bên má tự nhiên cũng xuất hiện vài tia phiếm hồng khả nghi.
Thị Độc Vân Quan đột nhiên cất giọng: "Đa tạ các vị tướng quân đã phát hồng bao cho điện Diêm La, số tiền này đúng là không nhỏ. Ta đại diện cho điện Diêm La, cung chúc chư vị tướng quân tân niên vạn sự như ý, địa phận mỗi vị cai quản sẽ ngày càng thuận lợi!"
Các vị quỷ quan bên dưới nhận được lời chúc mừng tốt đẹp, lại khóc không ra nước mắt, cười cũng cười không nổi, ai nấy đều lặng lẽ nén bi thương.
Số tiền bọn họ cá cược, cứ vậy bị gom hết.
Liên Thu Uyển nhìn Mã Diện, nước mắt lưng tròng: "Tướng quân..."
Mã Diện xoa xoa đầu cô: "Ta không có cách."
Ngưu Đầu là ngươi cao hứng nhất, vừa không mất tiền vừa được lợi, hắn nói: "Còn không mau mau tàn tiệc đi, ta còn có việc phải làm nha."
Mã Diện trừng hắn: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Ngưu Đầu nào có dễ bảo như vậy, mặt dày vô sỉ cọ cọ y: "Mã Mã, ngươi đừng giận, ta không làm gì hết mà!"
Mã Diện tuy ngại nhưng cũng không nỡ đẩy hắn ra: "Ngưu Đầu, ngồi yên!"
"Được!" Ngưu Đầu thực ngoan ngoãn nghe lời, giữ nguyên tư thế cọ cọ y.
Mã Diện vô pháp với hắn, thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán.
Diêm La Vương ho nhẹ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, uy nghiêm nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến cốt là để các quỷ quan có cơ hội trao đổi với nhau, đồng thời quây quần đón năm mới. Ta cũng muốn tuyên bố một tin vui, trong năm nay lương thưởng cho các điện sẽ tăng thêm năm vạn so với mọi năm, hi vọng các ngươi sẽ càng cố gắng làm việc, ổn định âm giới, không để dương gian náo loạn!"
"Đa tạ Diêm La Vương ban ân!" Các vị quỷ quan bên dưới đồng loạt đứng dậy, ôm quyền hành lễ, đồng thanh đáp.
Chỉ có Thị Độc Vân Quan đang vui vẻ kiểm tiền phía bên kia bị dọa đơ ra, không dám tin hỏi: "Ngươi nói gì? Sao ta không biết chuyện này? Tăng thêm năm vạn?"
Diêm La Vương cười cười: "Nhất thời cao hứng, ta cũng không dự liệu trước!"
Thị Độc Vân Quan gằn từng tiếng: "Vân, Khất, Biện!"
Diêm La Vương: "Ta ở đây!"
Chẳng phải chỉ là năm vạn thôi sao! Quan trọng mọi người đều vui vẻ là được.
Chúc Mừng Năm Mới!