Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
Chương 34
Cố Nhan Tân nhịn được hơi dịch sang bên cạnh một chút.
Động tác nhỏ ấy vẫn khiến Kiều Mạch chú ý, cũng không phải vì lý do gì, chủ yếu là do Cố Nhan Tân ở ngay bên người, động tác dù nhỏ cũng không thể tránh khỏi ánh mắt anh, huống chi anh bây giờ còn ở bên cạnh đối phương nói chuyện.
“Kiều Mạch……" Cố Nhan Tân nhíu nhíu mày, “Người này là ai a?"
Y tỏ vẻ mình không vui, biểu cảm biến hoá.
Tin nhắn này là tin nhắn đầu tiên mà kẻ đó gửi đến, Cố Nhan Tân cũng tỏ vẻ ghét bỏ, ngữ khí lãnh như vậy, nhìn ra cảm xúc khó chịu, Cố Nhan Tân không chỉ có cảm thấy riêng mình khó chịu, mà y còn cảm thấy người bên cạnh cũng khó chịu.
“Là một người quen." Kiều Mạch không xóa tin nhắn, ngược lại ngón tay trượt lên trên, lục tìm những tin nhắn khác.
Ước chừng có gần trăm tin nhắn, đều là kẻ đó gửi cho anh.
“Cái gì mà là người quen a, sao em lại không biết." Cố Nhan Tân tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, tầm mắt nhanh chóng đọc được tin nhắn trên màn hình.
【 Đã có em bảo vệ, anh cứ yên tâm ra cửa 】
【 sẽ không có việc gì 】
【 Em đang bảo vệ anh 】
【 Anh không cần biết em ở nơi nào 】
【 Em chỉ muốn nhìn anh 】
Nhìn những tin nhắn này, Cố Nhan Tân lập tức hiểu, người này…… Khẳng định chính là cái người tên là Trác Tuấn Vũ gì đó!
Cố Nhan Tân nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Kiều Mạch: “Người này có phải Trác Tuấn Vũ hay không?"
Kiều mMạch sửng sốt một chút, ngồi dậy từ trên sô pha: “Cậu cũng cảm thấy là cậu ta?"
“Cái gì cảm thấy là cậu ta, cái này khẳng định chính là gã đó."Cố Nhan Tân bấm bấm màn hình điện thoại Kiều Mạch, ngón cái ở trên màn hình nhảy lên, đánh ra một chuỗi ký tự, gửi đi.
【 Cút đi cái tên đầu dưa hấu! 】
Kiều Mạch dở khóc dở cười: “Cậu không cảm thấy cậu rất ấu trĩ à."
“Ấu trĩ làm sao?" Cố Nhan Tân làm như không có việc gì đứng lên, cảm giác linh hồn trong lòng mình đang ngo ngoe rục rịch tựa hồ có chút không khống chế được, “Ấu trĩ thay da mặt anh, em rất tự hào."
Kiều Mạch không lên tiếng, lại nhìn di động, nghĩ nghĩ, cũng gõ mấy chữ.
【 Tôi biết cậu là ai 】
“Anh về sau đừng tin nhắn với nó nữa." Cố Nhan Tân nhịn không được mở miệng, “Cái tên nguy hiểm như thế, tốt nhất đừng để tâm đến nó."
“Tôi biết." Kiều Mạch vẫn nắm di động, “Tôi chỉ cảm thấy, cậu ta cũng không có ý định hại người khác."
“Cậu ta đã xúc phạm tới em." Thanh âm Cố Nhan Tân lập tức trở nên lạnh nhạt, y đứng thẳng người, từ cao nhìn xuống Kiều Mạch, trên mặt là sự lạnh lùng mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Cậu ta…… Thương tổn cậu?" Kiều Mạch khó có thể tin, nhưng trên thực tế giờ phút này anh lại thiên hướng Cố Nhan Tân, bởi vì…… Trác Tuấn Vũ là người có tiền án, cậu ta chỉ là bởi vì Đinh Thu Vinh đến gần anh một chút, liền gửi thư đe dọa cho hắn và còn dùng chậu hoa tạp ném lên đầu Đinh Thu Vinh, cho nên hiện tại Cố Nhan Tân nói y đã chịu thương tổn thì Kiều Mạch cũng cảm thấy không quá kinh ngạc.
Trong lòng chỉ có một tia thất vọng mà thôi……
“Đúng vậy." Cố Nhan Tân hơi hơi khom lưng, tiến đến trước mặt Kiều Mạch, biểu cảm trên mặt mang theo một loại mị lực kỳ dị, dường như vô cùng lãnh lệ, lại như là tấm băng trên sống bao phủ lớp dày, thâm sâu nhìn chằm chằm Kiều Mạch, môi mím lại, “Kẻ đó thương tổn em, làm em ghen tị."
Kiều Mạch thấy eo hơi hơi tê rần, nói không rõ cảm giác, làm làn da anh đều nổi da gà rậm rạp.
Câu này nghe vô cùng kinh sợ nhưng lại âu yếm, một khắc này anh đột nhiên cảm thấy tâm mình có chút động.
“Kiều Mạch……" Thanh âm Cố Nhan Tân trầm thấp, lập tức tràn ngập dụ hoặc, thân mình y hơi hơi ngửa ra trước, bức bách Kiều Mạch buộc lòng phải lui về phía sau.
Lúc này Cố Nhan Tân khiến Kiều Mạch cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, loại cảm giác nguy hiểm làm linh hồn của anh đều đang run rẩy, anh ngồi ở trên sô pha, nhìn đối phương từng bước ép sát, chỉ cảm thấy mình không thể lui nữa.
Tay Cố Nhan Tân chống ở trên sô pha, chặt chẽ quấn lấy Kiều Mạch ở giữa hai cánh tay mình, đối mặt với anh.
“Cố Nhan Tân." Kiều Mạch khẽ nhíu mày, “Tôi không biết anh hiện tại đang là nhân cách nào chiếm vị trí chủ đạo, nhưng tôi hy vọng anh có thể lý trí một chút, có thể nhận ra hành động hiện tại của minhg."
“Hành động?" Khoé miệng Cố Nhan Tân hiện ra một tiếng cười nhẹ, trên mặt lại có vẻ lãnh khốc vô tình như cũ, y tới gần Kiều Mạch, môi chạm nhẹ lên khoé miệng anh, “Làm anh sao?"
Kiều Mạch…… Sợ ngây người……
Anh cảm thấy đầu mình không còn hoạt động được nữa.
Cố Nhan Tân đang làm gì…… Làm gì……
Cố Nhan Tân thừa dịp Kiều Mạch đang ngốc ngốc, nhanh chóng hôn lên môi anh, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ôm lấy đầu lưỡi anh hung hăng dây dưa trong chốc lát, mới thoát ra: “…… Hay chỉ hôn lưỡi?"
Kiều Mạch chính thức ngốc rồi.
Từ từ, cái hướng đi có phải không được bình thường hay không?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không nên không nên, đầu Kiều Mạch như chết máy, anh cần điều chỉnh lại cái cốt chuyện này chút.
Đầu tiên là sửa lại vách, sau đó vách tường bị đục thủng một cái lỗ, ngay sau đó đầu Cố Nhan Tân từ bên kia chui sang, sau đó động liền càng lúc càng lớn, mình tới phòng khách, y cũng từ cái lỗ chui vào, sau đó là Trác Tuấn Vũ nhắn tin nhắn tới, hai người cùng nhau nhìn một lát, nói một vào chuyện.
Sau đó Cố Nhan Tân đột nhiên hôn anh?
Lúc đó xảy ra có phải anh mất trí nướ hay không? Cốt truyện này có vấn đề chăng.
Kiều Mạch lắc lắc đầu, chuẩn bị nhớ lại một lần, phải xem xem mình có phải mất trí nhớ hay không.
Ai biết Cố Nhan Tân lại nắm cằm anh, khóe miệng dần dần gợi lên một ý cười đầy tà khí: “Có cần em thuật lại tất cả một lượt cho anh nghe không?"
Kiều Mạch chớp chớp mắt, giáng một cái tát lên mặt y, dùng sức đẩy y ra.
“Cậu bị điên rồi sao?" Kiều Mạch nâng mu bàn tay xoa xoa miệng mình, bên trên còn có một giọt nước miếng sáng lấp lánh, toàn bộ bị anh lau vào bàn tay.
Áo khoắc trên người cũng sắp trượt xuống, anh đặt lên kéo kéo, bọc áo quanh mình còn kín hơn vừa rồi.
Cố Nhan Tân lại không thèm để ý thuận thế ngồi ở trên sô pha, kéo một nụ cười, khóe miệng chậm rãi tăng lên: “Anh không phải đã sớm biết sao?"
Kiều Mạch:……
Lúc này Kiều Mạch cảm giác tư duy năng lực tự hỏi suy ngẫm của mình đã trở lại, anh thu liễm lại biểu cảm dư thừa trên mặt mình, căm giận nhìn chằm chằm Cố Nhan Tân: “Cậu rốt cuộc là người nào?"
Thân thể Cố Nhan Tân rất tự nhiên giãn ra, dựa vào sô pha, cả người phát ra khí tràng che trời lấp đất, y một bàn tay nghiêng nghiêng chống đầu mình, chỉ dùng ánh mắt nhìn Kiều Mạch: “Dựa theo cách anh nói chuyện, anh có thể gọi em là Cố Tam."
“Cậu là nhân cách ba?" Kiều Mạch ngây ngẩn cả người.
“Không tồi."
Sắc mặt Kiều Mạch đều thay đổi, hai nhân cách này của Cố Nhan Tân chính anh còn ăn không tiêu, hiện tại lại đột nhiên hiện ra một nhân cách thứ ba, không biết về sau có thể người thứ tư người thứ năm không, nếu thật sự có, Kiều Mạch liền cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa với người này chắc chắn tương lai không có ánh sáng.
Quả thật là đáng sợ.
“Tôi không biết cậu có chuyện gì." Kiều Mạch theo bản năng sờ sờ lỗ tai nóng lên của mình, tránh ánh mắt Cố Nhan Tân, “Mong rằng về sau cậu đừng như vậy nữa."
Cố Nhan Tân nhìn Kiều Mạch, thân thể hơi hơi hướng về trước, lại một lần tới gần anh: “Có lẽ em hẳn nên nói cho anh một vài sự thật……"
Y nói, tay nắm lấy tay Kiều Mạch, một lần nữa áp lên, làm cả người ngã lên sô pha. Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Kiều Mạch, như là muốn hút lấy linh hồn của anh vậy.
“Bay giờ em đang theo đuổi anh, em hôn môi anh, ca ngợi anh, ái mộ anh, tôn trọng anh, nếu anh không thích, có thể đánh em mắng em, thậm chí giết em, em cũng đều không đoái hoài……" Thanh âm Cố Nhan Tân càng thêm thấp xuống, “Nhưng anh vĩnh viễn không thể đẩy em ra."
Hai người ở cực gần, Kiều Mạch thậm chí có thể thấy rõ làn da tinh tế trên mặt y, trắng và mịn màng, ngay cả lỗ chân lông nhỏ cũng nhìn không thấy. Đặc biệt là cặp mắt kia, cặp mắt vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt mình, lúc này đang hết sức chuyên chú nhìn anh, lông mi dài cong như cánh chim, đôi đồng tử như chứa đựng cả vũ trụ, đều khiến cho người đối diện muốn thở cũng không thể.
Tim Kiều Mạch không nhịn được đập nhanh hơn trước.
Ước chừng là do không khí quá mức ái muội, lực đạo mà Kiều Mạch muốn đẩy y ra đột nhiên hạ xuống không ít.
Có lẽ……
Ý niệm Kiều Mạch còn chưa tắt, “Ong" một tiếng, di động rung lên, làm không khí kiều diễm của cả phòng đảo một phát mất luôn.
Trong mắt Cố Nhan Tân hiện lên biểu cảm phẫn nộ vì bị quấy rầy, chính lúc này Kiều Mạch đã không còn tâm tư, dùng sức đẩy Cố Nhan Tân ra, tự mình ngồi dậy.
Gọi đến chính là Nguyễn Thanh.
Kiều Mạch có chút kinh ngạc, anh thu người lại ngồi trên thảm, vẫn không nhận cuộc gọi.
Nguyễn Thanh đã vài ngày không thể xuất hiện ở trước mặt anh, anh nghĩ phỏng chừng gã đang vội vàng ‘tẩn nhau’ với Cố Nhan Tân, tuy rằng không biết Cố Nhan Tân làm như thế nào lại nhàn nhã như không có viẹc gì làm như vậy, nhưng Nguyễn Thanh tựa hồ thật sự rất bận rộn.
Kiều Mạch cúp điện thoại.
Đồng thời trong lòng anh cảm thấy thập phần ảo não, anh cảm thấy mình quả thực cả một đêm đều vào trạng thái ngốc nghếch, hoàn toàn không biết trong lòng mình vừa rồi mới miên man suy nghĩ cái gì.
Vì che dấu sự xấu hổ, Kiều Mạch đành phải xụ mặt: “Cậu để Cố Nhị ra đi, tôi có việc muốn nói với cậu ta."
Cố Nhan Tân kéo một bên mày, ánh mắt hơi hiện lãnh lệ, y kéo kéo khóe miệng, trên mặt đột nhiên lộ ra một biểu cảm trào phúng: “Thằng ôn con vô dụng kia, sợ tới mức không dám ra rồi."
Kiều Mạch:……
“Cậu để cậu ta ra."
“Nó không ra, em cũng không có cách nào." Cố Nhan Tân duỗi chân, đứng lên.
Kiều Mạch nhìn y, không biết y lại muốn chơi cái gì.
“Em biết anh hẳn là rất mệt nhọc." Cố Nhan Tân lại cong lưng, làm bộ muốn hôn môi Kiều Mạch, chỉ tiếc anh lại nhanh chóng quay đầu, y chỉ có thể hạ lên khóe miệng anh một nụ hôn.
“Hôn ngủ ngon."
Cố Nhan Tân cười cười ác liệt, xoay người kéo cửa phòng khách, muốn ra sân vắng tản bộ.
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch nằm ở trên sô pha căn bản ngủ không được, anh nghĩ buổi tối hôm nay xảy ra những chuyện lung tung rối loạn, cảm thấy mình quả thực là quá mất mặt.
Tốt xấu cũng là người từng có kinh nghiệm, thế mà ở trước mặt Cố Nhan Tân lại không hề có khí tràng đáng nói, đây đối với anh mà nói hoàn toàn là một lại sỉ nhục!
Sỉ nhục!
Kiều Mạch xoa tay hầm hè, thề rằng…… Anh tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Nếu Cố Nhan Tân biết ý của Kiều Mạch, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, bởi vì còn có lần sau.
Động tác nhỏ ấy vẫn khiến Kiều Mạch chú ý, cũng không phải vì lý do gì, chủ yếu là do Cố Nhan Tân ở ngay bên người, động tác dù nhỏ cũng không thể tránh khỏi ánh mắt anh, huống chi anh bây giờ còn ở bên cạnh đối phương nói chuyện.
“Kiều Mạch……" Cố Nhan Tân nhíu nhíu mày, “Người này là ai a?"
Y tỏ vẻ mình không vui, biểu cảm biến hoá.
Tin nhắn này là tin nhắn đầu tiên mà kẻ đó gửi đến, Cố Nhan Tân cũng tỏ vẻ ghét bỏ, ngữ khí lãnh như vậy, nhìn ra cảm xúc khó chịu, Cố Nhan Tân không chỉ có cảm thấy riêng mình khó chịu, mà y còn cảm thấy người bên cạnh cũng khó chịu.
“Là một người quen." Kiều Mạch không xóa tin nhắn, ngược lại ngón tay trượt lên trên, lục tìm những tin nhắn khác.
Ước chừng có gần trăm tin nhắn, đều là kẻ đó gửi cho anh.
“Cái gì mà là người quen a, sao em lại không biết." Cố Nhan Tân tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, tầm mắt nhanh chóng đọc được tin nhắn trên màn hình.
【 Đã có em bảo vệ, anh cứ yên tâm ra cửa 】
【 sẽ không có việc gì 】
【 Em đang bảo vệ anh 】
【 Anh không cần biết em ở nơi nào 】
【 Em chỉ muốn nhìn anh 】
Nhìn những tin nhắn này, Cố Nhan Tân lập tức hiểu, người này…… Khẳng định chính là cái người tên là Trác Tuấn Vũ gì đó!
Cố Nhan Tân nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Kiều Mạch: “Người này có phải Trác Tuấn Vũ hay không?"
Kiều mMạch sửng sốt một chút, ngồi dậy từ trên sô pha: “Cậu cũng cảm thấy là cậu ta?"
“Cái gì cảm thấy là cậu ta, cái này khẳng định chính là gã đó."Cố Nhan Tân bấm bấm màn hình điện thoại Kiều Mạch, ngón cái ở trên màn hình nhảy lên, đánh ra một chuỗi ký tự, gửi đi.
【 Cút đi cái tên đầu dưa hấu! 】
Kiều Mạch dở khóc dở cười: “Cậu không cảm thấy cậu rất ấu trĩ à."
“Ấu trĩ làm sao?" Cố Nhan Tân làm như không có việc gì đứng lên, cảm giác linh hồn trong lòng mình đang ngo ngoe rục rịch tựa hồ có chút không khống chế được, “Ấu trĩ thay da mặt anh, em rất tự hào."
Kiều Mạch không lên tiếng, lại nhìn di động, nghĩ nghĩ, cũng gõ mấy chữ.
【 Tôi biết cậu là ai 】
“Anh về sau đừng tin nhắn với nó nữa." Cố Nhan Tân nhịn không được mở miệng, “Cái tên nguy hiểm như thế, tốt nhất đừng để tâm đến nó."
“Tôi biết." Kiều Mạch vẫn nắm di động, “Tôi chỉ cảm thấy, cậu ta cũng không có ý định hại người khác."
“Cậu ta đã xúc phạm tới em." Thanh âm Cố Nhan Tân lập tức trở nên lạnh nhạt, y đứng thẳng người, từ cao nhìn xuống Kiều Mạch, trên mặt là sự lạnh lùng mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Cậu ta…… Thương tổn cậu?" Kiều Mạch khó có thể tin, nhưng trên thực tế giờ phút này anh lại thiên hướng Cố Nhan Tân, bởi vì…… Trác Tuấn Vũ là người có tiền án, cậu ta chỉ là bởi vì Đinh Thu Vinh đến gần anh một chút, liền gửi thư đe dọa cho hắn và còn dùng chậu hoa tạp ném lên đầu Đinh Thu Vinh, cho nên hiện tại Cố Nhan Tân nói y đã chịu thương tổn thì Kiều Mạch cũng cảm thấy không quá kinh ngạc.
Trong lòng chỉ có một tia thất vọng mà thôi……
“Đúng vậy." Cố Nhan Tân hơi hơi khom lưng, tiến đến trước mặt Kiều Mạch, biểu cảm trên mặt mang theo một loại mị lực kỳ dị, dường như vô cùng lãnh lệ, lại như là tấm băng trên sống bao phủ lớp dày, thâm sâu nhìn chằm chằm Kiều Mạch, môi mím lại, “Kẻ đó thương tổn em, làm em ghen tị."
Kiều Mạch thấy eo hơi hơi tê rần, nói không rõ cảm giác, làm làn da anh đều nổi da gà rậm rạp.
Câu này nghe vô cùng kinh sợ nhưng lại âu yếm, một khắc này anh đột nhiên cảm thấy tâm mình có chút động.
“Kiều Mạch……" Thanh âm Cố Nhan Tân trầm thấp, lập tức tràn ngập dụ hoặc, thân mình y hơi hơi ngửa ra trước, bức bách Kiều Mạch buộc lòng phải lui về phía sau.
Lúc này Cố Nhan Tân khiến Kiều Mạch cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, loại cảm giác nguy hiểm làm linh hồn của anh đều đang run rẩy, anh ngồi ở trên sô pha, nhìn đối phương từng bước ép sát, chỉ cảm thấy mình không thể lui nữa.
Tay Cố Nhan Tân chống ở trên sô pha, chặt chẽ quấn lấy Kiều Mạch ở giữa hai cánh tay mình, đối mặt với anh.
“Cố Nhan Tân." Kiều Mạch khẽ nhíu mày, “Tôi không biết anh hiện tại đang là nhân cách nào chiếm vị trí chủ đạo, nhưng tôi hy vọng anh có thể lý trí một chút, có thể nhận ra hành động hiện tại của minhg."
“Hành động?" Khoé miệng Cố Nhan Tân hiện ra một tiếng cười nhẹ, trên mặt lại có vẻ lãnh khốc vô tình như cũ, y tới gần Kiều Mạch, môi chạm nhẹ lên khoé miệng anh, “Làm anh sao?"
Kiều Mạch…… Sợ ngây người……
Anh cảm thấy đầu mình không còn hoạt động được nữa.
Cố Nhan Tân đang làm gì…… Làm gì……
Cố Nhan Tân thừa dịp Kiều Mạch đang ngốc ngốc, nhanh chóng hôn lên môi anh, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ôm lấy đầu lưỡi anh hung hăng dây dưa trong chốc lát, mới thoát ra: “…… Hay chỉ hôn lưỡi?"
Kiều Mạch chính thức ngốc rồi.
Từ từ, cái hướng đi có phải không được bình thường hay không?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không nên không nên, đầu Kiều Mạch như chết máy, anh cần điều chỉnh lại cái cốt chuyện này chút.
Đầu tiên là sửa lại vách, sau đó vách tường bị đục thủng một cái lỗ, ngay sau đó đầu Cố Nhan Tân từ bên kia chui sang, sau đó động liền càng lúc càng lớn, mình tới phòng khách, y cũng từ cái lỗ chui vào, sau đó là Trác Tuấn Vũ nhắn tin nhắn tới, hai người cùng nhau nhìn một lát, nói một vào chuyện.
Sau đó Cố Nhan Tân đột nhiên hôn anh?
Lúc đó xảy ra có phải anh mất trí nướ hay không? Cốt truyện này có vấn đề chăng.
Kiều Mạch lắc lắc đầu, chuẩn bị nhớ lại một lần, phải xem xem mình có phải mất trí nhớ hay không.
Ai biết Cố Nhan Tân lại nắm cằm anh, khóe miệng dần dần gợi lên một ý cười đầy tà khí: “Có cần em thuật lại tất cả một lượt cho anh nghe không?"
Kiều Mạch chớp chớp mắt, giáng một cái tát lên mặt y, dùng sức đẩy y ra.
“Cậu bị điên rồi sao?" Kiều Mạch nâng mu bàn tay xoa xoa miệng mình, bên trên còn có một giọt nước miếng sáng lấp lánh, toàn bộ bị anh lau vào bàn tay.
Áo khoắc trên người cũng sắp trượt xuống, anh đặt lên kéo kéo, bọc áo quanh mình còn kín hơn vừa rồi.
Cố Nhan Tân lại không thèm để ý thuận thế ngồi ở trên sô pha, kéo một nụ cười, khóe miệng chậm rãi tăng lên: “Anh không phải đã sớm biết sao?"
Kiều Mạch:……
Lúc này Kiều Mạch cảm giác tư duy năng lực tự hỏi suy ngẫm của mình đã trở lại, anh thu liễm lại biểu cảm dư thừa trên mặt mình, căm giận nhìn chằm chằm Cố Nhan Tân: “Cậu rốt cuộc là người nào?"
Thân thể Cố Nhan Tân rất tự nhiên giãn ra, dựa vào sô pha, cả người phát ra khí tràng che trời lấp đất, y một bàn tay nghiêng nghiêng chống đầu mình, chỉ dùng ánh mắt nhìn Kiều Mạch: “Dựa theo cách anh nói chuyện, anh có thể gọi em là Cố Tam."
“Cậu là nhân cách ba?" Kiều Mạch ngây ngẩn cả người.
“Không tồi."
Sắc mặt Kiều Mạch đều thay đổi, hai nhân cách này của Cố Nhan Tân chính anh còn ăn không tiêu, hiện tại lại đột nhiên hiện ra một nhân cách thứ ba, không biết về sau có thể người thứ tư người thứ năm không, nếu thật sự có, Kiều Mạch liền cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa với người này chắc chắn tương lai không có ánh sáng.
Quả thật là đáng sợ.
“Tôi không biết cậu có chuyện gì." Kiều Mạch theo bản năng sờ sờ lỗ tai nóng lên của mình, tránh ánh mắt Cố Nhan Tân, “Mong rằng về sau cậu đừng như vậy nữa."
Cố Nhan Tân nhìn Kiều Mạch, thân thể hơi hơi hướng về trước, lại một lần tới gần anh: “Có lẽ em hẳn nên nói cho anh một vài sự thật……"
Y nói, tay nắm lấy tay Kiều Mạch, một lần nữa áp lên, làm cả người ngã lên sô pha. Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Kiều Mạch, như là muốn hút lấy linh hồn của anh vậy.
“Bay giờ em đang theo đuổi anh, em hôn môi anh, ca ngợi anh, ái mộ anh, tôn trọng anh, nếu anh không thích, có thể đánh em mắng em, thậm chí giết em, em cũng đều không đoái hoài……" Thanh âm Cố Nhan Tân càng thêm thấp xuống, “Nhưng anh vĩnh viễn không thể đẩy em ra."
Hai người ở cực gần, Kiều Mạch thậm chí có thể thấy rõ làn da tinh tế trên mặt y, trắng và mịn màng, ngay cả lỗ chân lông nhỏ cũng nhìn không thấy. Đặc biệt là cặp mắt kia, cặp mắt vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt mình, lúc này đang hết sức chuyên chú nhìn anh, lông mi dài cong như cánh chim, đôi đồng tử như chứa đựng cả vũ trụ, đều khiến cho người đối diện muốn thở cũng không thể.
Tim Kiều Mạch không nhịn được đập nhanh hơn trước.
Ước chừng là do không khí quá mức ái muội, lực đạo mà Kiều Mạch muốn đẩy y ra đột nhiên hạ xuống không ít.
Có lẽ……
Ý niệm Kiều Mạch còn chưa tắt, “Ong" một tiếng, di động rung lên, làm không khí kiều diễm của cả phòng đảo một phát mất luôn.
Trong mắt Cố Nhan Tân hiện lên biểu cảm phẫn nộ vì bị quấy rầy, chính lúc này Kiều Mạch đã không còn tâm tư, dùng sức đẩy Cố Nhan Tân ra, tự mình ngồi dậy.
Gọi đến chính là Nguyễn Thanh.
Kiều Mạch có chút kinh ngạc, anh thu người lại ngồi trên thảm, vẫn không nhận cuộc gọi.
Nguyễn Thanh đã vài ngày không thể xuất hiện ở trước mặt anh, anh nghĩ phỏng chừng gã đang vội vàng ‘tẩn nhau’ với Cố Nhan Tân, tuy rằng không biết Cố Nhan Tân làm như thế nào lại nhàn nhã như không có viẹc gì làm như vậy, nhưng Nguyễn Thanh tựa hồ thật sự rất bận rộn.
Kiều Mạch cúp điện thoại.
Đồng thời trong lòng anh cảm thấy thập phần ảo não, anh cảm thấy mình quả thực cả một đêm đều vào trạng thái ngốc nghếch, hoàn toàn không biết trong lòng mình vừa rồi mới miên man suy nghĩ cái gì.
Vì che dấu sự xấu hổ, Kiều Mạch đành phải xụ mặt: “Cậu để Cố Nhị ra đi, tôi có việc muốn nói với cậu ta."
Cố Nhan Tân kéo một bên mày, ánh mắt hơi hiện lãnh lệ, y kéo kéo khóe miệng, trên mặt đột nhiên lộ ra một biểu cảm trào phúng: “Thằng ôn con vô dụng kia, sợ tới mức không dám ra rồi."
Kiều Mạch:……
“Cậu để cậu ta ra."
“Nó không ra, em cũng không có cách nào." Cố Nhan Tân duỗi chân, đứng lên.
Kiều Mạch nhìn y, không biết y lại muốn chơi cái gì.
“Em biết anh hẳn là rất mệt nhọc." Cố Nhan Tân lại cong lưng, làm bộ muốn hôn môi Kiều Mạch, chỉ tiếc anh lại nhanh chóng quay đầu, y chỉ có thể hạ lên khóe miệng anh một nụ hôn.
“Hôn ngủ ngon."
Cố Nhan Tân cười cười ác liệt, xoay người kéo cửa phòng khách, muốn ra sân vắng tản bộ.
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch nằm ở trên sô pha căn bản ngủ không được, anh nghĩ buổi tối hôm nay xảy ra những chuyện lung tung rối loạn, cảm thấy mình quả thực là quá mất mặt.
Tốt xấu cũng là người từng có kinh nghiệm, thế mà ở trước mặt Cố Nhan Tân lại không hề có khí tràng đáng nói, đây đối với anh mà nói hoàn toàn là một lại sỉ nhục!
Sỉ nhục!
Kiều Mạch xoa tay hầm hè, thề rằng…… Anh tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Nếu Cố Nhan Tân biết ý của Kiều Mạch, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, bởi vì còn có lần sau.
Tác giả :
Hữu Nhân Vô Phẩm