Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi
Chương 15
Mỗi một ngày sau đó, khi tan sở tôi liền đến chỗ em thay phần người hộ tá, cùng em ăn cơm, buổi tối sẽ trông cho em ngủ. Rất mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhìn em mỗi ngày tốt lên, từ từ có thể xuống giường đi lại, tôi hưng phấn cực kì, cả ngày ở trong trạng thái tung tăng. Các đồng nghiệp hỏi liệu có phải tôi yêu rồi không, tôi chỉ cười không đáp.
Khoảng hai tuần sau đó, Tôn Dập khôi phục rất tốt, bác sĩ để em làm một số kiểm tra, nếu như an tâm thì có thể xuất viện. Ngày hôm đó tôi xin nghỉ việc, ở bên cạnh em lúc em được khám. Sau khi có kết quả, bác sĩ nói: “Khôi phục khá lắm, các mô phát triển bình thường, chuẩn bị một chút, ngày mai có thể ra viện."
Lúc vị bác sĩ rời đi, tôi và Tôn Dập ha ha cười to, cười đến xán lạn.
Ba Tôn Dập tìm cho em một viện chăm sóc tốt, ngày em ra viện, bởi vì phải đi làm, không cùng mọi người chuẩn bị đồ đạc cho em, đưa em tới viện chăm sóc. Sau khi hết giờ làm việc, tôi liền chạy tới nơi đó xem em thế nào. Ba em cũng ở đó, bảo rằng chiều hôm sau sẽ quay về. Lúc này em đã có thể đi đứng bình thường, nhưng là vết mổ ở ngực trái khá dài, dấu dao mổ kéo tới dưới nách, nơi đó còn có dây thần kinh hết sức nhạy cảm, ngoại trừ đau, cũng ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay trái nữa.
Y tá ở đây rất mau bảo em tập luyện những bài tập nhỏ để khôi phục hoạt động cho cánh tay. Ban đầu người khác giúp em nâng cánh tay lên, em đau đến nhăn mặt, sau đó từ từ thả lỏng, cũng muốn tự mình nâng lên…Bất kể có đau thế nào, em vẫn nghiêm túc luyện tập. Em nói có như vậy mới không sao nữa, sau này cũng không lo bị di chứng gì.
Em quả thật không có di chứng gì sau phẫu thuật, tôi chỉ là không nghĩ đến cái “sau này" cũng thật ngắn ngủi, ngắn đến mức chẳng rõ có đáng để em chịu khổ nhiều vậy hay không.
Từ đó về sau, chiều nào tôi cũng đến thăm em, đến đêm thì về nhà ngủ. Thật ra cũng không phải không được ở lại đây, chẳng qua là tôi còn có kế hoạch khác…
Lời hứa “Chờ em tốt lên, anh dẫn em về nhà" tôi vẫn nhớ, chỉ là tình trạng của Tôn Dập lại chưa cho phép. Ở nhà không thích hợp lắm, mặc dù trước đây là tốt, nhưng Tôn Dập là bệnh nhân, cho nên không đủ điều kiện. Hơn nữa lại ở tầng cao, mặc dù lầu bốn với tôi cũng không khác gì lầu một, nhưng em leo hai tầng cũng phải dừng lại nghỉ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi trở về tôi lại sửa soạn mọi thứ một chút, cũng đi tìm nhà quanh đó, vì tôi muốn trước khi một năm mới lại đến sẽ đón em về.
Tất cả đều thuận lợi…
Thuê được một căn nhà hơn 90 mét vuông, giá cả mặc dù kinh người, nhưng tôi cũng không phải cậu sinh viên nghèo túng ngày trước. Từ ngày đi làm, được thăng chức, lương tháng khoảng năm số, vẫn có sức…
Sau khi đồ đạc chuyển vào xong tôi mới nói cho em biết.
Ngày đó viện nấu đồ ngọt cho toàn thể bệnh nhân. Tôi từ trước đến giờ không ghét đồ ngọt, em thì càng thích. Tôi ngồi bên giường nhìn em ăn từng muỗng, ăn được một nửa, em dừng lại, bảo “Không ăn nổi nữa."
Tôi nhận lấy cái bát từ tay em, hỏi: “Muốn ra ngoài không?"
Em nhìn ra ngoài một chút rồi nói “Trời tối như vậy, đi đâu cơ?"
Tôi xoa đầu em một cái, cười. “Không phải bây giờ. Ý anh muốn nói, chuyển ra ngoài, chúng ta sống cùng nhau."
Em nhìn tôi, khuôn mặt rõ ràng rất phấn khích. “Bao giờ? Có thể sao?"
“Anh cũng chuẩn bị cả rồi, đổi nhà mới luôn, ở lầu 11, khẳng định em thích." Tôi gật đầu.
Em ôm lấy tôi. “Hạo Nhiên! Anh đối với em thật tốt! Yêu anh chết mất!"
Tôi còn đang cầm bát đồ ăn trên tay, cố gắng không làm rớt ra. “Em xem, đổ ra ngoài bây giờ."
Em buông tôi ra, giằng lấy cái bát, cố gắng ăn tiếp.
Sau khi hoàn tất các thủ tục tôi mới gọi điện cho ba em, tôi nói em bây giờ khỏe lại rất nhanh, dù sao tôi cũng ở một mình, cho nên muốn chăm sóc cho em. Ba em trầm tư một lát rồi bảo: “Nó muốn sao thì làm vậy đi, tôi cũng không có ý kiến gì. Chỉ là phiền cậu đưa nó ra."
Tôi nghe xong vui đến muốn nhảy lên, dùng giọng điệu đáng tin tưởng nhất có thể, đáp: “Không sao ạ. Bạn học nhiều năm, như thế này có là gì."
Tôn Dập ngồi một bên nghe tôi nói vậy, cũng cười thật tươi…
Cúp máy xong tôi bế em lên, hôn em một cái, chuẩn bị xách đồ theo. “Đi! Chúng ta về nhà!"
Tôi cố ý chỉnh lại máy điều hòa, sau đó mới dẫn em vào. Tôn Dập thích thú nhìn khắp nơi. Trải qua hoạn nạn, chúng tôi lại đang ở cùng nhau. Cái loại hạnh phúc này ngay cả tôi cũng không dám tin tưởng, ban đêm tỉnh lại, thấy em nằm bên, tôi không nhịn được nở nụ cười…
Một mình tôi làm hết việc nhà, Tôn Dập muốn giúp nhưng tôi không cho, vì thế em ngoan ngoãn ngồi chờ tôi về. Mặc dù lo việc công ty rồi lại việc ở nhà, tâm tình tôi cực thoải mái, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Các đồng nghiệp lúc này nói: “Nhất định là có người yêu rồi, khi nào đưa tới giới thiệu đi." Bọn họ nói như vậy cũng là có nguyên nhân, tôi cả ngày vui vẻ tươi cười, thi thoảng sẽ ngây ngẩn rồi bật cười, bởi vì nghĩ đến em. Ngoài tôi ra chẳng có ai biết em dễ thương thế nào. Hồi đại học em được gọi là “hoàng tử băng giá", nếu như để cho các nữ sinh ngày đó thấy em lúc vừa ngủ vừa nói mê, hay lúc chọn thức ăn, không chừng sẽ há hốc kinh ngạc.
Năm mới đến, khí trời cũng ấm áp hơn. Mùa xuân sang, tôi mong hết thảy những điều không tốt cũng bị mùa đông vừa rồi mang hết đi. Nhìn những chồi non mơn mởn bên đường, tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm lạ kì.
Tôi bắt đầu đưa em ra ngoài, suốt mùa đông ở trong nhà khiến em buồn bực. Ngay cả ra khu phố bên cạnh cũng khiến em thấy háo hức. Có một hôm chạng vạng tối, em nói muốn ra ngoài. Thế là tôi đưa em đi dạo dọc con đường, trong khu có một nhà thờ, lúc đi ngang qua em nói muốn vào đó ngồi. Đó là một nhà thờ mới xây, tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, những tia nắng chiều cuối cùng còn sót lại len lỏi qua tấm kính thủy tinh, trải dài trên nền đất, in bóng những dãy bàn ghế như những pho tượng tĩnh mịch.
Chúng tôi bước vào Thánh đường,, nơi này có trần rất cao, ở chính giữa của bức tường lớn là một cây Thánh giá, ở chiếc bục bên dưới còn khắc hình Chúa Giêsu bị đóng đinh hành hình, vì dân chúng trải qua bao khổ nạn…Chọn một chỗ sau đó ngồi xuống, tôi và em đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng rất yên bình… Tôn Dập dừng ánh mắt tại bức tượng Chúa, vẻ mặt túc mục, gò má em bị ánh chiều che khuất, trông có chút không rõ ràng. Em nhất định là thiên sứ, tôi cứ như vậy len lén nhìn em trầm tư, nghĩ em nhất định là thiên sứ mà thượng đế sủng ái nhất, đến nhân gian này gặp phải tôi, thượng đế xem chừng nhớ em lắm, cho nên hết lần này đến lần khác làm phiền em như vậy, may thay, tôi vẫn giữ được em. Tôi mặc kệ cho thượng đế truy đuổi, vẫn sẽ không để em bị cướp về.
Tôi ngây ngẩn nhìn em rồi suy nghĩ bâng quơ, Tôn Dập chậm rãi lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng.
“Hạo Nhiên, anh biết không." Giọng em trầm mà nhẹ bẫng, nghe có chút xa xôi. “Lúc ở Mỹ, em cũng thường đến một nhà thờ, nơi ấy cũng rất giống nơi này, không lớn, rất yên tĩnh…" Em dừng lại, mi mắt rủ xuống. “Em hay ngồi ngẩn người ở đó, trong lòng nói em rất cô đơn, em rất nhớ anh."
Tôi ôm em vào lòng, em cũng dựa vào tôi, tiếp tục. “Khi đó, em thường không thoải mái, rất khó chịu, em rất sợ, sợ lại phải làm phẫu thuật…Anh biết không, thật ra thì em rất sợ đau, ngay cả truyền nước biển cũng rất sợ, nhớ lúc mới tỉnh lại, cảm tưởng như ở dưới địa ngục vậy, trên lưng mỗi chỗ, mỗi chỗ đều rất đau. Vốn biết xương có vấn đề, không nghĩ có thể đau đến thế. Vậy mà đau đến bất tỉnh…"
Tôi đau lòng vô hạn, xoa đầu em, an ủi: “Không sao đâu, sau này sẽ không cần làm phẫu thuật nữa rồi. Bây giờ đã tốt rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, đừng sợ…"
Em gật đầu một cái, cầm tay tôi. “Thế nhưng càng sợ hơn, đó là phẫu thuật cũng không thể làm. Vậy có nghĩa là không cứu được nữa, phải rời khỏi anh, em chưa từng sợ điều gì như vậy." Em ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương. “Em chưa từng yêu ai hết, ba em, ông ấy cho em biết, bị người mình thương yêu làm tổn thương đau đến thế nào, vì sợ đau, cho nên em không nói yêu nữa. Trước kia nghĩ, dù sao cũng chết, thay vì đến lúc đó không đành bỏ, chi bằng không nên bắt đầu."
“Cho nên em một mực không kết bạn, rất đơn độc… Sau đó, gặp anh. Thấy gia đình đưa anh tới trường, mẹ anh cùng anh trò chuyện, anh không biết em đã hâm mộ thế nào đâu. Từ ngày đó em đặc biệt thích gia đình anh, muốn cùng anh ở gần. Những ngày nghỉ tách nhau ra, em không biết phải làm gì. Như một thói quen vậy, rất nhớ anh, lại không ý thức đó là tình yêu. Đến khi xác định đó là yêu, đã không thể từ bỏ, nhưng em biết mình không có tư cách yêu anh, bởi không thể đem lại cho anh hạnh phúc. Em tự nói với mình, em bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, cho nên không được như thế. Nhưng là không khống chế được, cũng thầm cầu nguyện: không muốn thượng đế đột ngột mang em đi, em còn muốn sống tiếp, muốn ở cạnh anh…Hạo Nhiên, là anh khiến em cảm thấy lưu luyến cuộc sống này."
Lần đầu tiên nghe em nói hết thảy những điều trong lòng, tôi kinh ngạc. Tôi không nghĩ em bận lòng nhiều đến vậy, em chân thành như vậy, nhìn tôi đầy yêu thương như vậy, nói hết cho tôi nghe. “Hạo Nhiên, trước kia em không dám nói cho anh, em yêu anh. Thật ra mỗi ngày đều rất thống khổ, phải làm phẫu thuật sẽ càng đau đớn. Nhưng cho dù là như vậy, em vẫn muốn sống tiếp, anh ở đây, em không sợ."
Em không nói nữa, tôi cũng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng tựa vào nhau nhìn ánh dương dần dần tan biến…
Đó là lần đầu tiên em nói yêu tôi, cũng là lần cuối cùng.
Khoảng hai tuần sau đó, Tôn Dập khôi phục rất tốt, bác sĩ để em làm một số kiểm tra, nếu như an tâm thì có thể xuất viện. Ngày hôm đó tôi xin nghỉ việc, ở bên cạnh em lúc em được khám. Sau khi có kết quả, bác sĩ nói: “Khôi phục khá lắm, các mô phát triển bình thường, chuẩn bị một chút, ngày mai có thể ra viện."
Lúc vị bác sĩ rời đi, tôi và Tôn Dập ha ha cười to, cười đến xán lạn.
Ba Tôn Dập tìm cho em một viện chăm sóc tốt, ngày em ra viện, bởi vì phải đi làm, không cùng mọi người chuẩn bị đồ đạc cho em, đưa em tới viện chăm sóc. Sau khi hết giờ làm việc, tôi liền chạy tới nơi đó xem em thế nào. Ba em cũng ở đó, bảo rằng chiều hôm sau sẽ quay về. Lúc này em đã có thể đi đứng bình thường, nhưng là vết mổ ở ngực trái khá dài, dấu dao mổ kéo tới dưới nách, nơi đó còn có dây thần kinh hết sức nhạy cảm, ngoại trừ đau, cũng ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay trái nữa.
Y tá ở đây rất mau bảo em tập luyện những bài tập nhỏ để khôi phục hoạt động cho cánh tay. Ban đầu người khác giúp em nâng cánh tay lên, em đau đến nhăn mặt, sau đó từ từ thả lỏng, cũng muốn tự mình nâng lên…Bất kể có đau thế nào, em vẫn nghiêm túc luyện tập. Em nói có như vậy mới không sao nữa, sau này cũng không lo bị di chứng gì.
Em quả thật không có di chứng gì sau phẫu thuật, tôi chỉ là không nghĩ đến cái “sau này" cũng thật ngắn ngủi, ngắn đến mức chẳng rõ có đáng để em chịu khổ nhiều vậy hay không.
Từ đó về sau, chiều nào tôi cũng đến thăm em, đến đêm thì về nhà ngủ. Thật ra cũng không phải không được ở lại đây, chẳng qua là tôi còn có kế hoạch khác…
Lời hứa “Chờ em tốt lên, anh dẫn em về nhà" tôi vẫn nhớ, chỉ là tình trạng của Tôn Dập lại chưa cho phép. Ở nhà không thích hợp lắm, mặc dù trước đây là tốt, nhưng Tôn Dập là bệnh nhân, cho nên không đủ điều kiện. Hơn nữa lại ở tầng cao, mặc dù lầu bốn với tôi cũng không khác gì lầu một, nhưng em leo hai tầng cũng phải dừng lại nghỉ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi trở về tôi lại sửa soạn mọi thứ một chút, cũng đi tìm nhà quanh đó, vì tôi muốn trước khi một năm mới lại đến sẽ đón em về.
Tất cả đều thuận lợi…
Thuê được một căn nhà hơn 90 mét vuông, giá cả mặc dù kinh người, nhưng tôi cũng không phải cậu sinh viên nghèo túng ngày trước. Từ ngày đi làm, được thăng chức, lương tháng khoảng năm số, vẫn có sức…
Sau khi đồ đạc chuyển vào xong tôi mới nói cho em biết.
Ngày đó viện nấu đồ ngọt cho toàn thể bệnh nhân. Tôi từ trước đến giờ không ghét đồ ngọt, em thì càng thích. Tôi ngồi bên giường nhìn em ăn từng muỗng, ăn được một nửa, em dừng lại, bảo “Không ăn nổi nữa."
Tôi nhận lấy cái bát từ tay em, hỏi: “Muốn ra ngoài không?"
Em nhìn ra ngoài một chút rồi nói “Trời tối như vậy, đi đâu cơ?"
Tôi xoa đầu em một cái, cười. “Không phải bây giờ. Ý anh muốn nói, chuyển ra ngoài, chúng ta sống cùng nhau."
Em nhìn tôi, khuôn mặt rõ ràng rất phấn khích. “Bao giờ? Có thể sao?"
“Anh cũng chuẩn bị cả rồi, đổi nhà mới luôn, ở lầu 11, khẳng định em thích." Tôi gật đầu.
Em ôm lấy tôi. “Hạo Nhiên! Anh đối với em thật tốt! Yêu anh chết mất!"
Tôi còn đang cầm bát đồ ăn trên tay, cố gắng không làm rớt ra. “Em xem, đổ ra ngoài bây giờ."
Em buông tôi ra, giằng lấy cái bát, cố gắng ăn tiếp.
Sau khi hoàn tất các thủ tục tôi mới gọi điện cho ba em, tôi nói em bây giờ khỏe lại rất nhanh, dù sao tôi cũng ở một mình, cho nên muốn chăm sóc cho em. Ba em trầm tư một lát rồi bảo: “Nó muốn sao thì làm vậy đi, tôi cũng không có ý kiến gì. Chỉ là phiền cậu đưa nó ra."
Tôi nghe xong vui đến muốn nhảy lên, dùng giọng điệu đáng tin tưởng nhất có thể, đáp: “Không sao ạ. Bạn học nhiều năm, như thế này có là gì."
Tôn Dập ngồi một bên nghe tôi nói vậy, cũng cười thật tươi…
Cúp máy xong tôi bế em lên, hôn em một cái, chuẩn bị xách đồ theo. “Đi! Chúng ta về nhà!"
Tôi cố ý chỉnh lại máy điều hòa, sau đó mới dẫn em vào. Tôn Dập thích thú nhìn khắp nơi. Trải qua hoạn nạn, chúng tôi lại đang ở cùng nhau. Cái loại hạnh phúc này ngay cả tôi cũng không dám tin tưởng, ban đêm tỉnh lại, thấy em nằm bên, tôi không nhịn được nở nụ cười…
Một mình tôi làm hết việc nhà, Tôn Dập muốn giúp nhưng tôi không cho, vì thế em ngoan ngoãn ngồi chờ tôi về. Mặc dù lo việc công ty rồi lại việc ở nhà, tâm tình tôi cực thoải mái, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Các đồng nghiệp lúc này nói: “Nhất định là có người yêu rồi, khi nào đưa tới giới thiệu đi." Bọn họ nói như vậy cũng là có nguyên nhân, tôi cả ngày vui vẻ tươi cười, thi thoảng sẽ ngây ngẩn rồi bật cười, bởi vì nghĩ đến em. Ngoài tôi ra chẳng có ai biết em dễ thương thế nào. Hồi đại học em được gọi là “hoàng tử băng giá", nếu như để cho các nữ sinh ngày đó thấy em lúc vừa ngủ vừa nói mê, hay lúc chọn thức ăn, không chừng sẽ há hốc kinh ngạc.
Năm mới đến, khí trời cũng ấm áp hơn. Mùa xuân sang, tôi mong hết thảy những điều không tốt cũng bị mùa đông vừa rồi mang hết đi. Nhìn những chồi non mơn mởn bên đường, tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm lạ kì.
Tôi bắt đầu đưa em ra ngoài, suốt mùa đông ở trong nhà khiến em buồn bực. Ngay cả ra khu phố bên cạnh cũng khiến em thấy háo hức. Có một hôm chạng vạng tối, em nói muốn ra ngoài. Thế là tôi đưa em đi dạo dọc con đường, trong khu có một nhà thờ, lúc đi ngang qua em nói muốn vào đó ngồi. Đó là một nhà thờ mới xây, tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, những tia nắng chiều cuối cùng còn sót lại len lỏi qua tấm kính thủy tinh, trải dài trên nền đất, in bóng những dãy bàn ghế như những pho tượng tĩnh mịch.
Chúng tôi bước vào Thánh đường,, nơi này có trần rất cao, ở chính giữa của bức tường lớn là một cây Thánh giá, ở chiếc bục bên dưới còn khắc hình Chúa Giêsu bị đóng đinh hành hình, vì dân chúng trải qua bao khổ nạn…Chọn một chỗ sau đó ngồi xuống, tôi và em đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng rất yên bình… Tôn Dập dừng ánh mắt tại bức tượng Chúa, vẻ mặt túc mục, gò má em bị ánh chiều che khuất, trông có chút không rõ ràng. Em nhất định là thiên sứ, tôi cứ như vậy len lén nhìn em trầm tư, nghĩ em nhất định là thiên sứ mà thượng đế sủng ái nhất, đến nhân gian này gặp phải tôi, thượng đế xem chừng nhớ em lắm, cho nên hết lần này đến lần khác làm phiền em như vậy, may thay, tôi vẫn giữ được em. Tôi mặc kệ cho thượng đế truy đuổi, vẫn sẽ không để em bị cướp về.
Tôi ngây ngẩn nhìn em rồi suy nghĩ bâng quơ, Tôn Dập chậm rãi lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng.
“Hạo Nhiên, anh biết không." Giọng em trầm mà nhẹ bẫng, nghe có chút xa xôi. “Lúc ở Mỹ, em cũng thường đến một nhà thờ, nơi ấy cũng rất giống nơi này, không lớn, rất yên tĩnh…" Em dừng lại, mi mắt rủ xuống. “Em hay ngồi ngẩn người ở đó, trong lòng nói em rất cô đơn, em rất nhớ anh."
Tôi ôm em vào lòng, em cũng dựa vào tôi, tiếp tục. “Khi đó, em thường không thoải mái, rất khó chịu, em rất sợ, sợ lại phải làm phẫu thuật…Anh biết không, thật ra thì em rất sợ đau, ngay cả truyền nước biển cũng rất sợ, nhớ lúc mới tỉnh lại, cảm tưởng như ở dưới địa ngục vậy, trên lưng mỗi chỗ, mỗi chỗ đều rất đau. Vốn biết xương có vấn đề, không nghĩ có thể đau đến thế. Vậy mà đau đến bất tỉnh…"
Tôi đau lòng vô hạn, xoa đầu em, an ủi: “Không sao đâu, sau này sẽ không cần làm phẫu thuật nữa rồi. Bây giờ đã tốt rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, đừng sợ…"
Em gật đầu một cái, cầm tay tôi. “Thế nhưng càng sợ hơn, đó là phẫu thuật cũng không thể làm. Vậy có nghĩa là không cứu được nữa, phải rời khỏi anh, em chưa từng sợ điều gì như vậy." Em ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương. “Em chưa từng yêu ai hết, ba em, ông ấy cho em biết, bị người mình thương yêu làm tổn thương đau đến thế nào, vì sợ đau, cho nên em không nói yêu nữa. Trước kia nghĩ, dù sao cũng chết, thay vì đến lúc đó không đành bỏ, chi bằng không nên bắt đầu."
“Cho nên em một mực không kết bạn, rất đơn độc… Sau đó, gặp anh. Thấy gia đình đưa anh tới trường, mẹ anh cùng anh trò chuyện, anh không biết em đã hâm mộ thế nào đâu. Từ ngày đó em đặc biệt thích gia đình anh, muốn cùng anh ở gần. Những ngày nghỉ tách nhau ra, em không biết phải làm gì. Như một thói quen vậy, rất nhớ anh, lại không ý thức đó là tình yêu. Đến khi xác định đó là yêu, đã không thể từ bỏ, nhưng em biết mình không có tư cách yêu anh, bởi không thể đem lại cho anh hạnh phúc. Em tự nói với mình, em bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, cho nên không được như thế. Nhưng là không khống chế được, cũng thầm cầu nguyện: không muốn thượng đế đột ngột mang em đi, em còn muốn sống tiếp, muốn ở cạnh anh…Hạo Nhiên, là anh khiến em cảm thấy lưu luyến cuộc sống này."
Lần đầu tiên nghe em nói hết thảy những điều trong lòng, tôi kinh ngạc. Tôi không nghĩ em bận lòng nhiều đến vậy, em chân thành như vậy, nhìn tôi đầy yêu thương như vậy, nói hết cho tôi nghe. “Hạo Nhiên, trước kia em không dám nói cho anh, em yêu anh. Thật ra mỗi ngày đều rất thống khổ, phải làm phẫu thuật sẽ càng đau đớn. Nhưng cho dù là như vậy, em vẫn muốn sống tiếp, anh ở đây, em không sợ."
Em không nói nữa, tôi cũng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng tựa vào nhau nhìn ánh dương dần dần tan biến…
Đó là lần đầu tiên em nói yêu tôi, cũng là lần cuối cùng.
Tác giả :
Yvone