Người Yêu Ơi Đi Nào
Chương 64: Ngỡ rằng cố nhân đến
Thiên Thoại Thiên cũng không dám tiết lộ tin tức cương thi mắt xanh trốn đi. Rất nhiều yêu ma cho rằng thủy tổ cương thi này đang dưỡng thương ở Thiên Ngoại Thiên. Dù sao với dòng máu cương thi thuần khiết và năng lực tự bảo vệ của nó ngày hôm nay thì thật sự khiến người khác thèm thuồng.
Gió núi mát mẻ, trăng sáng treo cao, Liễu Thủy Tiên ngồi ôm gối bên dòng suối, bên cạnh cương thi mắt xanh đang hấp thụ linh khí núi rừng. Ánh trăng mờ ảo chiếu nghiêng lên gương mặt của nó khiến bóng đêm lại hóa như thơ.
Cô không biết nó có hiểu điều mình nói buổi chiều hay không. Nó chỉ yên lặng rất lâu khiến Liễu Thủy Tiên có phần khó xử.
Đợi qua một lúc, mũi cô bỗng hơi ngứa liền hắt hơi một cái. Lúc này cương thi mắt xanh mới quay đầu nhìn sang, giọng nói khàn khàn "Trời bắt đầu có gió rồi, trở về hang núi thôi."
Nó vẫn cõng cô trở về, cẩn thận né tránh những nhánh cây sợ móc vào người cô. Trong lòng Liễu Thủy Tiên đã không còn sợ nó, nhưng cô nhất định phải trở về. Một con người làm sao có thể sống chung với một con cương thi chứ? Huống chi cô còn có cha mẹ của mình, còn có cuộc sống của chính mình nữa.
Trong hang núi vẫn u tối như cũ, ánh trăng chỉ có thể soi sáng cửa động, Liễu Thủy Tiên chẳng thấy được sự vật bên trong. Cương thi mắt xanh tìm được một tấm chăn đến đây đắp kín cho cô. Xem chừng cô đã bị cảm, ngay cả ôm chăn nhưng vẫn còn thấy lạnh. Cương thi mắt xanh không yên lòng nhớ đến trước đây Xảo Nhi cũng ngã bệnh, nó chỉ yên lặng ôm lấy cô. Liễu Thủy Tiên cũng cảm giác được mình đang nằm trong lòng của nó. Cô không biết nó thuộc hỏa, chỉ cảm thấy ngực nó rất ấm áp. Cứ thế cách một lớp chăn, cô nép vào lòng nó không giãy dụa né tránh.
Ban đêm trong núi quá yên tĩnh, cô bối rối nghĩ đến chuyện bình ngọc trong tay áo, nhất thời cũng không hề buồn ngủ. Trong lúc trở mình vô tình cọ sát vào bộ ngực của nó. Dường như đã chạm phải thương tích của nó khiến nó cúi đầu khẽ rên đau. Nó cho rằng cô đã ngủ, sợ quấy nhiễu đến mộng đẹp của cô nên chỉ để mặc cô đè lên vết thương không dám nhúc nhích.
Cơ thể của nó hôm nay đã có nhiệt độ, nhịp đập và mạch đập, có thể cảm giác được tất cả đau khổ và mừng vui. Còn đau đớn lúc này chính là cái giá cho việc sống lại. Thật ra thì Ứng Long nói không sai, mọi việc đều có định số nhân quả. Nó cướp lấy máu cương thi của Nữ Bạt thì phải chịu sự đau đớn trong máu chưa hết giúp cô ta.
Lần đầu tiên Liễu Thủy Tiên cảm thấy đêm tối ngắn ngủi, cô chưa nghĩ ra được kết quả thì sắc trời đã dần sáng. Cương thi mắt xanh vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cô chuẩn bị đi ngủ cả đêm, thấy cô mở mắt mới nói "Anh ra ngoài tìm thức ăn sẽ nhanh chóng trở về. Hôm nay Xảo Nhi muốn ăn gì?"
Liễu Thủy Tiên cũng chẳng buồn bắt bẻ nó "Tôi muốn về nhà."
Cô nắm chặt bình ngọc trong tay áo nhìn chằm chằm vào cương thi mắt xanh đang ở trước mặt. Nó vẫn lựa chọn lờ đi "Anh đi mua xíu mại thịt cua của Tô Ký được không?"
Liễu Thủy Tiên bèn hạ quyết tâm, cô nghe thấy giọng của mình hết sức tỉnh táo "Vậy anh đi đi."
Cương thi mắt xanh như rất vui mừng vì cô đã trả lời mình, nó lập tức rời khỏi hang núi. Bước đi của nó quá nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy hình dáng đâu nữa. Liễu Thủy Tiên nhìn quanh ở cửa hang để nhận biết phương hướng đỉnh Song Nhũ theo lời quốc sư.
Khi cương thi mắt xanh trở về thì trời bắt đầu mưa. Bầu trời trở nên âm u, những hạt mưa nhỏ tí tách yên lặng rửa sạch cho vạn vật trong núi. Liễu Thủy Tiên ở trong hang núi một mình, nơi này mưa xuống lại là một cảnh trí khác. Cương thi mắt xanh bày bữa sáng trước mặt cô. Liễu Thủy Tiên bắt đầu ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn nó, phát hiện thế mà nó đang ngủ gà ngủ gật. Đối với một con cương thi không kỵ nắng mà nói thì đây thật sự không phải chuyện tốt.
Chỉ có trước đây, khi ban ngày mặt trời chói chang trên cao thì nó mới có cảm giác buồn ngủ. Điều này chứng tỏ linh lực trong cơ thể nó thiếu rất nghiêm trọng, hơn nữa lại vừa trải qua hao tổn.
Liễu Thủy Tiên ăn sáng xong đợi rất lâu cũng thấy như nó không có ý tỉnh lại nên không nhịn được kêu nó hai tiếng, nhưng nó cũng không tỉnh. Nghĩ đến chuyện quốc sư giao cho cô lại cẩn thận lấy ngón tay chọc chọc vào nó "Hống, chúng ta đi chơi đi."
Nó mệt mỏi mở mắt, đột nhiên vươn cánh tay ôm cô lại, tựa đầu vào vai cô. Trong giọng nói vẫn còn ngái ngủ "Đợi lát nữa hẳn đi."
Liễu Thủy Tiên không dám đẩy nó ra. Ở khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của nó, tựa như cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, cô ngẩn người nhìn bầu trời bao la xám xịt. Trong đầu ngổn ngang rất nhiều việc, một ngồi lâu cũng tựa vào đầu nó ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này thẳng đến giữa trưa, mưa nhỏ bên ngoài đã tạnh, con đường núi cũng đã lấm len bùn lầy. Nó vốn muốn đi ra ngoài tìm thức ăn về, Liễu Thủy Tiên lại kéo góc áo nó "Chúng ta đi ra ngoài chút đi."
Việc này đương nhiên nó đồng ý nên lập tức cõng cô đi ra ngoài. Không khí núi rừng sau cơn mưa vô cùng trong lành, cỏ cây được cơn mưa nhỏ gột rửa còn đọng lại vài giọt nước.
Cương thi mắt xanh vốn muốn đi về phía nam, trước đây Liễu Thủy Tiên vì không phân biệt được phương hướng nên chưa bao giờ quản nó đi về hướng nào. Nhưng lần này Liễu Thủy Tiên lại có ý kiến "Hướng đông đi, nghe nói bên kia có đình Song Nhũ rất đẹp, tôi muốn đến đó ngắm nhìn thử xem."
Cương thi mắt xanh liền xoay người về hướng đông. Nó đi không nhanh, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhiễu xuống. Liễu Thủy Tiên cúi đầu xuống thật thấp theo bản năng. Nó lo lắng xiêm y cô bị ướt lại ngã bệnh nên đặt cô xuống, rồi cúi người bế cô vào lòng đi về phía trước, cả quảng đường không hề nói gì.
Đỉnh Song Nhũ thật ra cũng không có cảnh đẹp gì đặc biệt. Hiện tại đã giữa trưa, thời tiết cũng không tốt, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ có thể thấy những đám mây trắng mù mịt. Nơi khói mây phủ kín là dãy núi trùng điệp vô biên vô tận. Nó cẩn thận đặt Liễu Thủy Tiên xuống, rồi vẫn chưa yên tâm nắm lấy ống tay áo của cô "Đường trơn, cẩn thận."
Liễu Thủy Tiên nhìn khắp nơi xung quanh, cảm thấy có lẽ quốc sư nói chính là nơi này nên cũng không nói gì nữa. Gió núi lại mạnh hơn, lúc này cương thi mắt xanh mới cảnh giác nhìn xung quanh. Những lá bùa màu vàng bắt đầu hiện ra.
"Yêu nghiệt, trốn đi đâu!" Quốc sư gào to lên, mười sáu tên đạo sĩ phân chia giữ bốn phía. Cương thi mắt xanh rất nghi ngờ, căn bản là nó đâu có trốn. Nó không cõng Liễu Thủy Tiên đi, nó biết mấy người này sẽ không làm hại đến cô. Công lực của tên quốc sư này nó cũng đã lĩnh giáo, nếu vào lúc bình thường e rằng không đủ cạo răng cho nó. Nhưng hiện nay.... thật là bi hùng như rồng mắc cạn bị tôm lờn mặt.
Những đạo sĩ kia coi giữ bốn phía, không thể nghi ngờ là chỉ chừa cho nó hai con đường lui. Một là bay lên trời hai là chui xuống đất. Trong ngũ hành nó thuộc hỏa, tương khắc với đất, nên đường thoát duy nhất chỉ có bay lên cao.
Nó cũng không dài dòng, lập tức hóa thành thi hình, giao thủ với quốc sư trên không trung. Màu xám tro của thi khí lan tràn dưới chân, sắc mặt nó trắng bệch, nanh dài ra khỏi khóe miệng gần một tấc, màu mắt xanh thẳm lại. Quốc sư biết được thực lực của nó nên cũng không dám khinh thường, hai người lập tức triền đấu trên không. Hơi nóng bốc lên, cỏ cây sau cơn mưa như bị lửa thiêu đều khô héo toàn bộ.
Liễu Thủy Tiên đương lúc không biết phải làm sao thì thế tử Bình Nam Vương lao ra kéo cô ra khỏi trận. Tay cô bị chàng trai khác nắm, trong câu chuyện này cô hoàn toàn trở thành người đứng xem.
Thế tử Bình Nam Vương cũng tựa như biết Liễu Thủy Tiên không đành lòng nên khẽ nói bên tai cô "Anh đưa em về trước nhé? Bác trai và bác gái.... đã đợi rất nôn nóng rồi."
Liễu Thủy Tiên biết mình nên rời khỏi đây, chỉ là lúc này cô đột nhiên nhớ đến Xảo Nhi. Nếu như đứng ở đây chính là Xảo Nhi của cương thi mắt xanh không biết hôm nay sẽ đau lòng đến thế nào. Cô nhìn lại thế tử Bình Nam Vương, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, mặc một chiếc áo mỏng, cổ tay và cổ áo màu hạnh, nghiễm nhiên là dáng vẻ của quý công tử của thời đại hỗn loạn.
"Thế tử, nhất định phải giết nó sao?" Cô khẽ cất lời, cương thi mắt xanh và quốc sư đang đánh nhau trong trận pháp. Chung quy cô cũng không đành lòng để nó chết đi.
"Gọi anh là Tử Hiên. Thủy Tiên, sự tính toán của quốc sư... khác với chúng ta. Hôm nay dù cho anh lên tiếng chỉ e là cũng vô dụng. Chúng ta đi thôi."
Cương thi mắt xanh thấy cô sắp rời đi bèn vứt bỏ cuộc đấu với quốc sư qua một bên. Liễu Thủy Tiên thấy nó sắp lao ra khỏi trận pháp thì bỗng mở miệng, chúng đạo sĩ cũng im tiếng, chỉ có tiếng gió xào xạc "Hống, anh đã nói anh yêu tôi đúng không?"
Khi nói những lời này cô cũng đỏ mặt. Cô là một cô gái khuê tú, chưa từng nói như vậy bao giờ. Đôi mắt của cương thi mắt xanh trong trận nhìn cô trông mong, nó liên tục gật đầu. Cô mím môi, một hồi lâu mới bước đến trước pháp trận, cách một lớp bùa chú mỏng nhìn nhau với nó "Nếu như anh yêu tôi thì đừng đến quấy rầy tôi." Cô cắn môi dưới, rất lâu mới móc ra bình ngọc trong tay áo đưa vào trận pháp "Nếu như anh yêu tôi thật thì hãy uống nước bùa này vào. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh uống nó thì hôm nay tuyệt đối sẽ không thoát khỏi nơi này."
Sắc mặt quốc sư tái mét, tất cả bọn đạo sĩ cũng nhìn nó chăm chú. Trong nháy mắt nó luống cuống vô cùng, một hồi lâu mới nhận lấy chiếc bình ngọc nho nhỏ kia trong tay Liễu Thủy Tiên. Liễu Thủy Tiên nhìn nó chăm chăm "Anh uống nó thì sẽ chết ở đây, vạn nghìn năm tu hành đều bị hủy trong phút chốc. Uống nó, sẽ không còn nhớ được Xảo Nhi của anh nữa. Tất cả cố gắng của cô ấy sẽ như nước chảy ra biển, không còn bất cứ ý nghĩa gì."
Cương thi mắt xanh vẫn tha thiết nhìn cô, trong đáy mắt nó có một màn hơi nước long lanh. Thậm chí Liễu Thủy Tiên có ảo giác rằng nếu lớp ngoài của đôi mắt nó bị vỡ thì bên trong chắc chắn sẽ có dòng nước suối trong veo tràn ra. Nhưng cô không thể lùi bước "Hống!!" Giọng nói của cô cũng thay đổi âm sắc theo gió núi "Xảo Nhi của anh có thể đối xử với anh vậy sao? Liễu Thủy Tiên không phải là Xảo Nhi của anh, anh có hiểu chưa?"
Cô xoay người nắm tay thế tử Bình Nam Vương bỏ đi. Thế giới trở nên nhạt nhòa thành một bức tranh sơn thủy. Bóng dáng hai người càng lúc càng xa trong sắc màu đen trắng. Hóa ra thiên hạ này đã không còn Xảo Nhi thật rồi sao? Nó trông giữ luân hồi vạn thế, nhưng lại tìm về không được người yêu của mình.
Có âm thanh rất khẽ vang lên phía sau, Liễu Thủy Tiên không biết rõ là nó đang cười hay đang khóc. Cô xoay người thấy nó mở nắp bình ngọc ra, rồi ngửa đầu uống cạn nước bùa trong đó.
"Hống..........." Tiếng gọi của cô vang dài trong vùng núi rừng yên lặng.
Gió núi mát mẻ, trăng sáng treo cao, Liễu Thủy Tiên ngồi ôm gối bên dòng suối, bên cạnh cương thi mắt xanh đang hấp thụ linh khí núi rừng. Ánh trăng mờ ảo chiếu nghiêng lên gương mặt của nó khiến bóng đêm lại hóa như thơ.
Cô không biết nó có hiểu điều mình nói buổi chiều hay không. Nó chỉ yên lặng rất lâu khiến Liễu Thủy Tiên có phần khó xử.
Đợi qua một lúc, mũi cô bỗng hơi ngứa liền hắt hơi một cái. Lúc này cương thi mắt xanh mới quay đầu nhìn sang, giọng nói khàn khàn "Trời bắt đầu có gió rồi, trở về hang núi thôi."
Nó vẫn cõng cô trở về, cẩn thận né tránh những nhánh cây sợ móc vào người cô. Trong lòng Liễu Thủy Tiên đã không còn sợ nó, nhưng cô nhất định phải trở về. Một con người làm sao có thể sống chung với một con cương thi chứ? Huống chi cô còn có cha mẹ của mình, còn có cuộc sống của chính mình nữa.
Trong hang núi vẫn u tối như cũ, ánh trăng chỉ có thể soi sáng cửa động, Liễu Thủy Tiên chẳng thấy được sự vật bên trong. Cương thi mắt xanh tìm được một tấm chăn đến đây đắp kín cho cô. Xem chừng cô đã bị cảm, ngay cả ôm chăn nhưng vẫn còn thấy lạnh. Cương thi mắt xanh không yên lòng nhớ đến trước đây Xảo Nhi cũng ngã bệnh, nó chỉ yên lặng ôm lấy cô. Liễu Thủy Tiên cũng cảm giác được mình đang nằm trong lòng của nó. Cô không biết nó thuộc hỏa, chỉ cảm thấy ngực nó rất ấm áp. Cứ thế cách một lớp chăn, cô nép vào lòng nó không giãy dụa né tránh.
Ban đêm trong núi quá yên tĩnh, cô bối rối nghĩ đến chuyện bình ngọc trong tay áo, nhất thời cũng không hề buồn ngủ. Trong lúc trở mình vô tình cọ sát vào bộ ngực của nó. Dường như đã chạm phải thương tích của nó khiến nó cúi đầu khẽ rên đau. Nó cho rằng cô đã ngủ, sợ quấy nhiễu đến mộng đẹp của cô nên chỉ để mặc cô đè lên vết thương không dám nhúc nhích.
Cơ thể của nó hôm nay đã có nhiệt độ, nhịp đập và mạch đập, có thể cảm giác được tất cả đau khổ và mừng vui. Còn đau đớn lúc này chính là cái giá cho việc sống lại. Thật ra thì Ứng Long nói không sai, mọi việc đều có định số nhân quả. Nó cướp lấy máu cương thi của Nữ Bạt thì phải chịu sự đau đớn trong máu chưa hết giúp cô ta.
Lần đầu tiên Liễu Thủy Tiên cảm thấy đêm tối ngắn ngủi, cô chưa nghĩ ra được kết quả thì sắc trời đã dần sáng. Cương thi mắt xanh vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cô chuẩn bị đi ngủ cả đêm, thấy cô mở mắt mới nói "Anh ra ngoài tìm thức ăn sẽ nhanh chóng trở về. Hôm nay Xảo Nhi muốn ăn gì?"
Liễu Thủy Tiên cũng chẳng buồn bắt bẻ nó "Tôi muốn về nhà."
Cô nắm chặt bình ngọc trong tay áo nhìn chằm chằm vào cương thi mắt xanh đang ở trước mặt. Nó vẫn lựa chọn lờ đi "Anh đi mua xíu mại thịt cua của Tô Ký được không?"
Liễu Thủy Tiên bèn hạ quyết tâm, cô nghe thấy giọng của mình hết sức tỉnh táo "Vậy anh đi đi."
Cương thi mắt xanh như rất vui mừng vì cô đã trả lời mình, nó lập tức rời khỏi hang núi. Bước đi của nó quá nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy hình dáng đâu nữa. Liễu Thủy Tiên nhìn quanh ở cửa hang để nhận biết phương hướng đỉnh Song Nhũ theo lời quốc sư.
Khi cương thi mắt xanh trở về thì trời bắt đầu mưa. Bầu trời trở nên âm u, những hạt mưa nhỏ tí tách yên lặng rửa sạch cho vạn vật trong núi. Liễu Thủy Tiên ở trong hang núi một mình, nơi này mưa xuống lại là một cảnh trí khác. Cương thi mắt xanh bày bữa sáng trước mặt cô. Liễu Thủy Tiên bắt đầu ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn nó, phát hiện thế mà nó đang ngủ gà ngủ gật. Đối với một con cương thi không kỵ nắng mà nói thì đây thật sự không phải chuyện tốt.
Chỉ có trước đây, khi ban ngày mặt trời chói chang trên cao thì nó mới có cảm giác buồn ngủ. Điều này chứng tỏ linh lực trong cơ thể nó thiếu rất nghiêm trọng, hơn nữa lại vừa trải qua hao tổn.
Liễu Thủy Tiên ăn sáng xong đợi rất lâu cũng thấy như nó không có ý tỉnh lại nên không nhịn được kêu nó hai tiếng, nhưng nó cũng không tỉnh. Nghĩ đến chuyện quốc sư giao cho cô lại cẩn thận lấy ngón tay chọc chọc vào nó "Hống, chúng ta đi chơi đi."
Nó mệt mỏi mở mắt, đột nhiên vươn cánh tay ôm cô lại, tựa đầu vào vai cô. Trong giọng nói vẫn còn ngái ngủ "Đợi lát nữa hẳn đi."
Liễu Thủy Tiên không dám đẩy nó ra. Ở khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của nó, tựa như cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, cô ngẩn người nhìn bầu trời bao la xám xịt. Trong đầu ngổn ngang rất nhiều việc, một ngồi lâu cũng tựa vào đầu nó ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này thẳng đến giữa trưa, mưa nhỏ bên ngoài đã tạnh, con đường núi cũng đã lấm len bùn lầy. Nó vốn muốn đi ra ngoài tìm thức ăn về, Liễu Thủy Tiên lại kéo góc áo nó "Chúng ta đi ra ngoài chút đi."
Việc này đương nhiên nó đồng ý nên lập tức cõng cô đi ra ngoài. Không khí núi rừng sau cơn mưa vô cùng trong lành, cỏ cây được cơn mưa nhỏ gột rửa còn đọng lại vài giọt nước.
Cương thi mắt xanh vốn muốn đi về phía nam, trước đây Liễu Thủy Tiên vì không phân biệt được phương hướng nên chưa bao giờ quản nó đi về hướng nào. Nhưng lần này Liễu Thủy Tiên lại có ý kiến "Hướng đông đi, nghe nói bên kia có đình Song Nhũ rất đẹp, tôi muốn đến đó ngắm nhìn thử xem."
Cương thi mắt xanh liền xoay người về hướng đông. Nó đi không nhanh, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhiễu xuống. Liễu Thủy Tiên cúi đầu xuống thật thấp theo bản năng. Nó lo lắng xiêm y cô bị ướt lại ngã bệnh nên đặt cô xuống, rồi cúi người bế cô vào lòng đi về phía trước, cả quảng đường không hề nói gì.
Đỉnh Song Nhũ thật ra cũng không có cảnh đẹp gì đặc biệt. Hiện tại đã giữa trưa, thời tiết cũng không tốt, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ có thể thấy những đám mây trắng mù mịt. Nơi khói mây phủ kín là dãy núi trùng điệp vô biên vô tận. Nó cẩn thận đặt Liễu Thủy Tiên xuống, rồi vẫn chưa yên tâm nắm lấy ống tay áo của cô "Đường trơn, cẩn thận."
Liễu Thủy Tiên nhìn khắp nơi xung quanh, cảm thấy có lẽ quốc sư nói chính là nơi này nên cũng không nói gì nữa. Gió núi lại mạnh hơn, lúc này cương thi mắt xanh mới cảnh giác nhìn xung quanh. Những lá bùa màu vàng bắt đầu hiện ra.
"Yêu nghiệt, trốn đi đâu!" Quốc sư gào to lên, mười sáu tên đạo sĩ phân chia giữ bốn phía. Cương thi mắt xanh rất nghi ngờ, căn bản là nó đâu có trốn. Nó không cõng Liễu Thủy Tiên đi, nó biết mấy người này sẽ không làm hại đến cô. Công lực của tên quốc sư này nó cũng đã lĩnh giáo, nếu vào lúc bình thường e rằng không đủ cạo răng cho nó. Nhưng hiện nay.... thật là bi hùng như rồng mắc cạn bị tôm lờn mặt.
Những đạo sĩ kia coi giữ bốn phía, không thể nghi ngờ là chỉ chừa cho nó hai con đường lui. Một là bay lên trời hai là chui xuống đất. Trong ngũ hành nó thuộc hỏa, tương khắc với đất, nên đường thoát duy nhất chỉ có bay lên cao.
Nó cũng không dài dòng, lập tức hóa thành thi hình, giao thủ với quốc sư trên không trung. Màu xám tro của thi khí lan tràn dưới chân, sắc mặt nó trắng bệch, nanh dài ra khỏi khóe miệng gần một tấc, màu mắt xanh thẳm lại. Quốc sư biết được thực lực của nó nên cũng không dám khinh thường, hai người lập tức triền đấu trên không. Hơi nóng bốc lên, cỏ cây sau cơn mưa như bị lửa thiêu đều khô héo toàn bộ.
Liễu Thủy Tiên đương lúc không biết phải làm sao thì thế tử Bình Nam Vương lao ra kéo cô ra khỏi trận. Tay cô bị chàng trai khác nắm, trong câu chuyện này cô hoàn toàn trở thành người đứng xem.
Thế tử Bình Nam Vương cũng tựa như biết Liễu Thủy Tiên không đành lòng nên khẽ nói bên tai cô "Anh đưa em về trước nhé? Bác trai và bác gái.... đã đợi rất nôn nóng rồi."
Liễu Thủy Tiên biết mình nên rời khỏi đây, chỉ là lúc này cô đột nhiên nhớ đến Xảo Nhi. Nếu như đứng ở đây chính là Xảo Nhi của cương thi mắt xanh không biết hôm nay sẽ đau lòng đến thế nào. Cô nhìn lại thế tử Bình Nam Vương, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, mặc một chiếc áo mỏng, cổ tay và cổ áo màu hạnh, nghiễm nhiên là dáng vẻ của quý công tử của thời đại hỗn loạn.
"Thế tử, nhất định phải giết nó sao?" Cô khẽ cất lời, cương thi mắt xanh và quốc sư đang đánh nhau trong trận pháp. Chung quy cô cũng không đành lòng để nó chết đi.
"Gọi anh là Tử Hiên. Thủy Tiên, sự tính toán của quốc sư... khác với chúng ta. Hôm nay dù cho anh lên tiếng chỉ e là cũng vô dụng. Chúng ta đi thôi."
Cương thi mắt xanh thấy cô sắp rời đi bèn vứt bỏ cuộc đấu với quốc sư qua một bên. Liễu Thủy Tiên thấy nó sắp lao ra khỏi trận pháp thì bỗng mở miệng, chúng đạo sĩ cũng im tiếng, chỉ có tiếng gió xào xạc "Hống, anh đã nói anh yêu tôi đúng không?"
Khi nói những lời này cô cũng đỏ mặt. Cô là một cô gái khuê tú, chưa từng nói như vậy bao giờ. Đôi mắt của cương thi mắt xanh trong trận nhìn cô trông mong, nó liên tục gật đầu. Cô mím môi, một hồi lâu mới bước đến trước pháp trận, cách một lớp bùa chú mỏng nhìn nhau với nó "Nếu như anh yêu tôi thì đừng đến quấy rầy tôi." Cô cắn môi dưới, rất lâu mới móc ra bình ngọc trong tay áo đưa vào trận pháp "Nếu như anh yêu tôi thật thì hãy uống nước bùa này vào. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh uống nó thì hôm nay tuyệt đối sẽ không thoát khỏi nơi này."
Sắc mặt quốc sư tái mét, tất cả bọn đạo sĩ cũng nhìn nó chăm chú. Trong nháy mắt nó luống cuống vô cùng, một hồi lâu mới nhận lấy chiếc bình ngọc nho nhỏ kia trong tay Liễu Thủy Tiên. Liễu Thủy Tiên nhìn nó chăm chăm "Anh uống nó thì sẽ chết ở đây, vạn nghìn năm tu hành đều bị hủy trong phút chốc. Uống nó, sẽ không còn nhớ được Xảo Nhi của anh nữa. Tất cả cố gắng của cô ấy sẽ như nước chảy ra biển, không còn bất cứ ý nghĩa gì."
Cương thi mắt xanh vẫn tha thiết nhìn cô, trong đáy mắt nó có một màn hơi nước long lanh. Thậm chí Liễu Thủy Tiên có ảo giác rằng nếu lớp ngoài của đôi mắt nó bị vỡ thì bên trong chắc chắn sẽ có dòng nước suối trong veo tràn ra. Nhưng cô không thể lùi bước "Hống!!" Giọng nói của cô cũng thay đổi âm sắc theo gió núi "Xảo Nhi của anh có thể đối xử với anh vậy sao? Liễu Thủy Tiên không phải là Xảo Nhi của anh, anh có hiểu chưa?"
Cô xoay người nắm tay thế tử Bình Nam Vương bỏ đi. Thế giới trở nên nhạt nhòa thành một bức tranh sơn thủy. Bóng dáng hai người càng lúc càng xa trong sắc màu đen trắng. Hóa ra thiên hạ này đã không còn Xảo Nhi thật rồi sao? Nó trông giữ luân hồi vạn thế, nhưng lại tìm về không được người yêu của mình.
Có âm thanh rất khẽ vang lên phía sau, Liễu Thủy Tiên không biết rõ là nó đang cười hay đang khóc. Cô xoay người thấy nó mở nắp bình ngọc ra, rồi ngửa đầu uống cạn nước bùa trong đó.
"Hống..........." Tiếng gọi của cô vang dài trong vùng núi rừng yên lặng.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa