Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
Chương 9
Có lẽ do thấy con gái mình lén la lén lút gọi Diệp Song vào phòng ngủ nên sau khi thấy Vương An An tiễn Diệp Song về, bà Vương liền vội vàng bóng gió hỏi Vương An An
Nói thật, kể từ sau khi Vương An An tốt nghiệp, vợ chồng nhà họ Vương không ngừng lo lắng về hôn nhân của Vương An An. Chủ yếu là do hai ông bà cảm thấy trong đầu Vương An An vốn không có dây thần kinh yêu đương nam nữ, giống như thể không biết yêu đương là gì vậy, không những thế lại còn có quan hệ thân thiết với mấy cậu trai như chỗ anh em với nhau.
"An An à, quan hệ của con với thằng Diệp Song kia cũng tốt thật nhỉ?"
"Dạ?" Vương An An buồn bực nhìn mẹ cô một cái, cô và Diệp Song đã là bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, mẹ cô còn ngạc nhiên làm gì?
Thực ra trong lòng bà Vương cũng có chút lung lay rồi. Gia cảnh nhà Diệp Song thuộc dạng bậc trung, bản thân cậu ta lại làm hành chính trong bệnh viện. Công việc ổn định, có nhà có xe, biết rõ gia cảnh, nếu như cậu ta thực là có gì đó với Vương An An, vậy chẳng phải là chuyện vui sao?
"Thế hai đứa không có ý đó à?" Bà Vương sốt sắng hỏi.
Vương An An lại có chút bực mình: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chúng con là bạn bè mà!"
Mẹ cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Thế không có tình cảm thật à? Dù sao con cũng không có bạn trai, Diệp Song cũng không có bạn gái, con thử một chút xem sao...."
Vương An An buồn bực trả lời: "Mẹ, mẹ cho là thử quần áo đấy à? Còn thử một chút?"
Hơn nữa cô cũng không phải là chưa từng thổ lộ, người ta không có tình cảm với cô, cô còn ép buộc làm gì.
Vương An An không để ý đến mẹ cô nữa, tiếp tục gọi điện thoại cho Uông Uông.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm cách giúp Uông Uông vui vẻ thôi.
Càng nói chuyện nhiều với nhau, Vương An An có thể cảm thấy, Uông Uông bây giờ rõ ràng đã cởi mở hơn trước rất nhiều. Trước kia khi cô kể chuyện cười, Uông Uông đều giống như chỉ khách khí cười cho qua, nhưng bây giờ khi nói chuyện với cô, rõ ràng Uông Uông cười rất vui vẻ.
Trước kia Vương An An từng có mấy người bạn trên mạng, nhưng cũng chỉ đùa vui, tán gẫu một thời gian rồi dần phai nhạt. Nhưng lần này không giống vậy, không biết là do bọn cô rất hợp nhau hay thế nào, dù sao bây giờ Vương An An nói chuyện điện thoại với Uông Uông đã không chỉ là vì đồng tình nữa rồi, mà còn do chính bản thân cô cũng cảm thấy nói chuyện phiếm với Uông Uông rất thú vị.
Uông Uông là một người rất biết lắng nghe. Thỉnh thoảng cô nói ra những điều ngốc nghếch, Diệp Song sẽ lên lớp cô, bạn bè cũng sẽ nói cô, nhưng Uông Uông thì không, Uông Uông còn nói: "An An tốt nhất."
Vương An An lần đầu được người ta khen bởi vì mấy câu ngu ngốc của mình.
Chưa có ai khiến cô có cảm giác được săn sóc như vậy, thậm chí cô còn thấy có chút vui mừng, cảm thấy Uông Uông rất khâm phục cô.
Cho nên khi Uông Uông nói muốn gặp mặt cô, Vương An An lập tức đồng ý. Hơn nữa để Uông Uông có thể vui vẻ, Vương An An còn cố ý chuẩn bị kỹ càng.
Sáng sớm khi đi, Vương An An báo với ba mẹ một tiếng. Còn chưa tan tầm, Vương An An đã chuẩn bị xong tất cả mọi việc, vừa đến giờ lập tức cầm cặp đi ngay.
Cô đến sớm hơn giờ hẹn năm sáu phút, nhưng khi đến nơi đã thấy Uông Uông đến trước cô rồi.
Nhìn qua Uông Uông cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ có điều ngày trước khi nhìn thấy cô Uông Uông sẽ cực kỳ lúng túng, bây giờ thì khá bình tĩnh, ánh mắt còn sáng lấp lánh nhìn cô.
Không hiểu sao Vương An An lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô vội xuống xe đạp.
Đầu tiên hai người nhìn nhau cười ngây ngô một lát, Vương An An mới mở lời, nói: "Anh tới sớm vậy."
"Ừm." Uông Uông gật đầu một cái, trên mặt không giấu được nụ cười.
Dù sao hai người còn nhiều thời gian nên Vương An An muốn đi lòng vòng quanh đây một chút.
Chỉ có điều Uông Uông không có xe, nhưng không sao, Vương An An lập tức đắc ý nói: "Không sao, tôi có xe, tôi dẫn anh đi."
Mặc dù đi xe đạp, nhưng cũng may là như vậy nên không bị kẹt xe.
Vương An An không biết Uông Uông thích cái gì, cô cũng chỉ tùy ý đạp một vòng, nhìn thấy cái gì hay thì chỉ cho Uông Uông nhìn. Tòa nhà này, còn có nguồn gốc của con đường đang đi, trước kia là nơi như thế nào, tất cả cô đều nói cho Uông Uông nghe.
Đến khi đi tới một tòa nhà rất cao thì Vương An An chợt nói: "Lúc trước tôi xin việc vào công ty này đó, nhưng công ty đó phỏng vấn rất nghiêm ngặt, vượt qua bao nhiêu vòng thi mà cuối cùng tôi vẫn bị trượt."
Uông Uông à một tiếng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà đó, không nói gì.
Anh vẫn không nói nhiều, ban đầu Vương An An nghĩ anh xấu hổ, về sau sẽ nói chuyện nhiều mới biết không phải Uông Uông không muốn nói chuyện mà thật sự anh không biết nói gì. Con người phải trải qua các sự việc mới có cái mà nói, còn Uông Uông, anh chỉ có thể xuất hiện trong một khoảng thời gian, lại không tiếp xúc với người ngoài, anh quả thật không có gì để mà nói.
Cũng bởi vì điều này mà Vương An An rất thích kể chuyện của mình cho Uông Uông nghe. Cho dù những chuyện kia không phải do Uông Uông đích thân trải qua, nhưng sau khi nghe cô nói, anh sẽ tăng vốn hiểu biết của bản thân mình hơn.
Vương An An đã nói trước với Uông Uông, lần này là do cô mời. Nhưng cô đoán nhà họ Cố nhiều tiền như vậy, các món sơn hào hải vị hẳn là Uông Uông đã được ăn hết rồi, nếu cô mời anh ăn cơm, không bằng dẫn anh đi ăn mấy món ăn bình dân lạ miệng.
Khi tới chỗ ăn cơm thì Vương An An xuống xe dẫn Uông Uông đi bộ một đoạn.
Vốn cũng chẳng có chuyện gì, nhưng vì Uông Uông quá nổi bật, một anh chàng đẹp trai siêu cấp ngồi ở phía sau xe khiến cho Vương An An lập tức cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn cô.
Hơn nữa mãi cho đến khi vào trong quán, số người nhìn vẫn không hề giảm.
Quán này mặc dù không lớn, nhìn cũng đơn sơ, nhưng cũng là một quán ăn rất ngon.
Món ăn nổi tiếng nhất phải kể đến. . ., Vương An An ăn lần nào cũng cảm thấy ngon miệng. Đầu tiên cô dẫn Uông Uông ra tủ lạnh lấy. . ., sau khi trở về hai người liền đặt lên.
Hơi nóng nghi ngút phả cả vào mặt, tuy là giữa hè nhưng không ít người vẫn bị món ăn ở đây hấp dẫn, trước cửa quán ăn nho nhỏ nhanh chóng chật ních người.
Vương An An vô cùng thích ăn cay, ăn đến mức mặt đỏ rần, vẫn gắp điên cuồng.
Ngược lại tuy Uông Uông hành xử như một đứa trẻ, nhưng động tác ăn cơm lại cực kỳ nhã nhặn.
Vương An An vừa ăn vừa nói với Uông Uông: "Tôi ăn món này đến nghiện, một tuần không ăn là đã thấy thèm."
Uông Uông rất ít nói, mỗi lần Vương An An nói cái gì, anh chỉ cười nhẹ.
Tuy Uông Uông ăn rất nhã nhặn, nhưng Vương An An quan sát thấy nhìn thì thong thả ung dung, nhưng số lượng không hề ít tẹo nào, chẳng biết từ khi nào mà hai người họ đã ăn gần hết 100 xiên rồi.
Vương An An thích ăn cá viên tôm viên, ngược lại với cô Uông Uông có vẻ lại thích ăn mấy loại rau hơn.
Cô liền gắp một ít rau cho Uông Uông.
Anh ăn khỏe thật đấy. Vương An An mời người ta ăn cơm luôn thích nhất đối phương phải ăn cho thật nhiều, bạn cô trước kia hơi tý là lại kêu giảm cân giảm cân, làm cho cô ăn cũng cụt hứng.
Lần này hai người đều ăn thoải mái, ăn đến mức Vương An An cảm thấy bụng mình phình to ra rồi.
Sau khi ăn xong, Vương An An nhân tiện đưa Uông Uông đi dạo chợ đêm ở gần đó.
Trong chợ đêm cái gì cũng có, quần áo kia dưới ánh đèn nhìn không ra màu sắc. Vương An An cũng không nhìn, ngược lại cô dẫn Uông Uông đi xem mấy loại đồ chơi nho nhỏ.
Đến một cửa hàng bán máy bay điều khiển đồ chơi, Uông Uông vừa nhìn đã mê tít.
Vương An An thấy vậy, vội cò kè mặc cả với người bán hàng, cuối cùng tốn hơn 160 tệ mới mua được bộ điều khiển máy bay cho Uông Uông.
Uông Uông rõ ràng có chút bất ngờ, nhưng Vương An An không để ý: "Anh cầm đi, coi như là quà tôi đáp lễ con gấu bông anh đã tặng tôi."
Uông Uông cười cười, vẫn còn xấu hổ, nhưng anh không xách túi mà vuốt vuốt túi rồi ôm vào trong ngực, giống như đó là một bảo bối cực kỳ quý giá.
Tuy vóc dáng Uông Uông rất cao nhưng không hiểu quỷ thần xui khiến thế nào mà Vương An An lại đưa tay ra vuốt vuốt tóc Uông Uông. Cô không hiểu, sao trong lòng mình lại tràn đầy thương tiếc như thế.
Nhưng cô không tự chủ được mà muốn che chở cho anh, muốn quan tâm anh nhiều hơn....
Hôm đó Vương An An về nhà rất muộn, cô và Uông Uông còn hẹn về sau có thời gian sẽ đi xem phim.
Dù Vương An An chậm tiêu đến đâu thì cũng có thể nhận ra được kiểu bạn bè của Uông Uông và cô không giống bình thường. Vương An An chưa từng nhớ người nào như vậy, chỉ nghe giọng nói của người ấy thôi cũng cảm thấy vui vẻ....
Hơn nữa sau khi về nhà, Uông Uông còn chụp hình bộ điều khiển máy bay gửi cho cô xem. Vương An An nhìn tấm hình kia rất lâu, càng nhìn càng thích nụ cười trên mặt Uông Uông.
Nhưng không bao lâu sau, Vương An An đã gặp phải phiền phức.
Cô vốn cho là mình sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Cố nữa. Dù sao cô cũng sẽ không giúp họ. Nhưng ngày đó, khi cô đang đi làm thì nhận được điện thoại của mẹ cô.
Mẹ cô gọi cô trở về có việc khẩn cấp, nói trong nhà loạn hết cả rồi.
Khi ấy Vương An An còn tưởng là con oắt Tống Vi Vi đến gây chuyện, nhưng khi chạy về nhà lại nhìn thấy cửa nhà mình bị chặn bởi một đống hộp giấy, hộp gỗ đủ loại.
Mẹ cô hoang mang đứng ở đó, bị mấy thanh niên vây quanh đòi ký tên.
Vương An An hỏi ra mới biết, những thứ đồ này đều là gửi cho cô.
Cô vội vàng xem hóa đơn giao hàng, tên người gửi viết hai chữ Uông Uông. Hơn nữa sau khi hỏi rõ, Vương An An lại cảm thấy đầu ong lên.
Mấy cái thùng giấy thì còn đỡ, đều là quần áo, giầy dép....
Mặc dù nhãn hiệu khủng bố, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nhưng đống thùng gỗ thì thật đáng sợ, tất cả đều là bình hoa cổ, lúc ký tên còn phải cho người ta xem chứng minh thư mới được phép nhận.
Vương An An choáng váng, chỉ thấy ba cô thở hổn hển chạy tới, khoa tay múa chân gọi cô nhanh xuống tầng.
Sau khi xuống, Vương An An nhìn thấy một chiếc xe đỗ dưới tầng.
Cô không biết chiếc xe kia thuộc đời nào, nhưng logo trên xe thì cô biết, đó không phải là BMW sao?
Vương An An trợn tròn mắt, khi nói chuyện điện thoại với Uông Uông cô đã từng nói đùa rằng cô rất thích xe BMW, nằm mơ cũng muốn lái một chiếc. Nhưng cô cũng chỉ thuận mồm nói thôi, khi nói hoàn toàn không có ý gì khác.
Mấy người giao hàng vừa nãy vây quanh mẹ cô, giờ đồng loạt chuyển sang vây cô rồi, người đòi ký tên, người đòi chứng minh thư xác nhận.
Vương An An đau cả đầu, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho Uông Uông.
Điện thoại bắt đầu kết nối, Vương An An mới chợt nhớ bây giờ Uông Uông không có ở đây....
Cô đang định tắt máy, đầu kia đã nhấc máy.
Rất nhanh giọng nam quen thuộc truyền tới: "Có chuyện gì sao?"
Vương An An vừa nghe đã giật thót, rõ ràng giọng nói giống nhau, nhưng khi nói chuyện với Cố Ngôn Chi lại giống như thòng cổ mình vào dây thòng lọng. Vương An An cảm thấy trong giọng nói bình thản không cảm xúc này tựa như đang cất giấu cái gì đó.
Chần chừ một lúc, Vương An An mới run rẩy nói: "À, thì Cố.... Anh.... Thật ngại quá! Đã quấy rầy anh, à, tôi muốn tìm Uông Uông .... Kết quả không cẩn thận gọi nhầm cho anh...."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nói: "Là muốn hỏi về số quà tặng kia?"
Vương An An nghe Cố Ngôn Chi nói vậy thì có chút ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, Uông Uông muốn mua quà tặng cho cô, nhất định phải tiêu tiền, Cố Ngôn Chi thông minh như vậy sao có thể không biết.
Bình thường chỉ có Vương An An giúp người khác chứ chưa bao giờ được nhận quà, hơn nữa còn nhiều như vậy, cô luôn cảm thấy ái ngại, giống như mình lừa phỉnh người ta vậy.
Cô cũng cũng rất ngượng ngùng nói: "Đúng, đúng tôi muốn hỏi chuyện đó.... Mấy quà tặng kia, món nhỏ thì tôi có thể nhận, nhưng xe cái đó, nhà tôi ngay cả chỗ đậu xe cũng không có, tôi sẽ không nhận.... Thật.... Thật ngại quá, nhận một cái...."
"Không cần ngại." Cố Ngôn Chi nhàn nhạt nói: "Cô đã có lòng cho tôi ăn dầu bẩn, tôi tặng cô một cái BMW thì có là gì. Cô cứ hẹn tôi vài lần nữa, có khi tôi còn có thể tặng cô một đứa con đấy."
Nói thật, kể từ sau khi Vương An An tốt nghiệp, vợ chồng nhà họ Vương không ngừng lo lắng về hôn nhân của Vương An An. Chủ yếu là do hai ông bà cảm thấy trong đầu Vương An An vốn không có dây thần kinh yêu đương nam nữ, giống như thể không biết yêu đương là gì vậy, không những thế lại còn có quan hệ thân thiết với mấy cậu trai như chỗ anh em với nhau.
"An An à, quan hệ của con với thằng Diệp Song kia cũng tốt thật nhỉ?"
"Dạ?" Vương An An buồn bực nhìn mẹ cô một cái, cô và Diệp Song đã là bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, mẹ cô còn ngạc nhiên làm gì?
Thực ra trong lòng bà Vương cũng có chút lung lay rồi. Gia cảnh nhà Diệp Song thuộc dạng bậc trung, bản thân cậu ta lại làm hành chính trong bệnh viện. Công việc ổn định, có nhà có xe, biết rõ gia cảnh, nếu như cậu ta thực là có gì đó với Vương An An, vậy chẳng phải là chuyện vui sao?
"Thế hai đứa không có ý đó à?" Bà Vương sốt sắng hỏi.
Vương An An lại có chút bực mình: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chúng con là bạn bè mà!"
Mẹ cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Thế không có tình cảm thật à? Dù sao con cũng không có bạn trai, Diệp Song cũng không có bạn gái, con thử một chút xem sao...."
Vương An An buồn bực trả lời: "Mẹ, mẹ cho là thử quần áo đấy à? Còn thử một chút?"
Hơn nữa cô cũng không phải là chưa từng thổ lộ, người ta không có tình cảm với cô, cô còn ép buộc làm gì.
Vương An An không để ý đến mẹ cô nữa, tiếp tục gọi điện thoại cho Uông Uông.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm cách giúp Uông Uông vui vẻ thôi.
Càng nói chuyện nhiều với nhau, Vương An An có thể cảm thấy, Uông Uông bây giờ rõ ràng đã cởi mở hơn trước rất nhiều. Trước kia khi cô kể chuyện cười, Uông Uông đều giống như chỉ khách khí cười cho qua, nhưng bây giờ khi nói chuyện với cô, rõ ràng Uông Uông cười rất vui vẻ.
Trước kia Vương An An từng có mấy người bạn trên mạng, nhưng cũng chỉ đùa vui, tán gẫu một thời gian rồi dần phai nhạt. Nhưng lần này không giống vậy, không biết là do bọn cô rất hợp nhau hay thế nào, dù sao bây giờ Vương An An nói chuyện điện thoại với Uông Uông đã không chỉ là vì đồng tình nữa rồi, mà còn do chính bản thân cô cũng cảm thấy nói chuyện phiếm với Uông Uông rất thú vị.
Uông Uông là một người rất biết lắng nghe. Thỉnh thoảng cô nói ra những điều ngốc nghếch, Diệp Song sẽ lên lớp cô, bạn bè cũng sẽ nói cô, nhưng Uông Uông thì không, Uông Uông còn nói: "An An tốt nhất."
Vương An An lần đầu được người ta khen bởi vì mấy câu ngu ngốc của mình.
Chưa có ai khiến cô có cảm giác được săn sóc như vậy, thậm chí cô còn thấy có chút vui mừng, cảm thấy Uông Uông rất khâm phục cô.
Cho nên khi Uông Uông nói muốn gặp mặt cô, Vương An An lập tức đồng ý. Hơn nữa để Uông Uông có thể vui vẻ, Vương An An còn cố ý chuẩn bị kỹ càng.
Sáng sớm khi đi, Vương An An báo với ba mẹ một tiếng. Còn chưa tan tầm, Vương An An đã chuẩn bị xong tất cả mọi việc, vừa đến giờ lập tức cầm cặp đi ngay.
Cô đến sớm hơn giờ hẹn năm sáu phút, nhưng khi đến nơi đã thấy Uông Uông đến trước cô rồi.
Nhìn qua Uông Uông cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ có điều ngày trước khi nhìn thấy cô Uông Uông sẽ cực kỳ lúng túng, bây giờ thì khá bình tĩnh, ánh mắt còn sáng lấp lánh nhìn cô.
Không hiểu sao Vương An An lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô vội xuống xe đạp.
Đầu tiên hai người nhìn nhau cười ngây ngô một lát, Vương An An mới mở lời, nói: "Anh tới sớm vậy."
"Ừm." Uông Uông gật đầu một cái, trên mặt không giấu được nụ cười.
Dù sao hai người còn nhiều thời gian nên Vương An An muốn đi lòng vòng quanh đây một chút.
Chỉ có điều Uông Uông không có xe, nhưng không sao, Vương An An lập tức đắc ý nói: "Không sao, tôi có xe, tôi dẫn anh đi."
Mặc dù đi xe đạp, nhưng cũng may là như vậy nên không bị kẹt xe.
Vương An An không biết Uông Uông thích cái gì, cô cũng chỉ tùy ý đạp một vòng, nhìn thấy cái gì hay thì chỉ cho Uông Uông nhìn. Tòa nhà này, còn có nguồn gốc của con đường đang đi, trước kia là nơi như thế nào, tất cả cô đều nói cho Uông Uông nghe.
Đến khi đi tới một tòa nhà rất cao thì Vương An An chợt nói: "Lúc trước tôi xin việc vào công ty này đó, nhưng công ty đó phỏng vấn rất nghiêm ngặt, vượt qua bao nhiêu vòng thi mà cuối cùng tôi vẫn bị trượt."
Uông Uông à một tiếng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà đó, không nói gì.
Anh vẫn không nói nhiều, ban đầu Vương An An nghĩ anh xấu hổ, về sau sẽ nói chuyện nhiều mới biết không phải Uông Uông không muốn nói chuyện mà thật sự anh không biết nói gì. Con người phải trải qua các sự việc mới có cái mà nói, còn Uông Uông, anh chỉ có thể xuất hiện trong một khoảng thời gian, lại không tiếp xúc với người ngoài, anh quả thật không có gì để mà nói.
Cũng bởi vì điều này mà Vương An An rất thích kể chuyện của mình cho Uông Uông nghe. Cho dù những chuyện kia không phải do Uông Uông đích thân trải qua, nhưng sau khi nghe cô nói, anh sẽ tăng vốn hiểu biết của bản thân mình hơn.
Vương An An đã nói trước với Uông Uông, lần này là do cô mời. Nhưng cô đoán nhà họ Cố nhiều tiền như vậy, các món sơn hào hải vị hẳn là Uông Uông đã được ăn hết rồi, nếu cô mời anh ăn cơm, không bằng dẫn anh đi ăn mấy món ăn bình dân lạ miệng.
Khi tới chỗ ăn cơm thì Vương An An xuống xe dẫn Uông Uông đi bộ một đoạn.
Vốn cũng chẳng có chuyện gì, nhưng vì Uông Uông quá nổi bật, một anh chàng đẹp trai siêu cấp ngồi ở phía sau xe khiến cho Vương An An lập tức cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn cô.
Hơn nữa mãi cho đến khi vào trong quán, số người nhìn vẫn không hề giảm.
Quán này mặc dù không lớn, nhìn cũng đơn sơ, nhưng cũng là một quán ăn rất ngon.
Món ăn nổi tiếng nhất phải kể đến. . ., Vương An An ăn lần nào cũng cảm thấy ngon miệng. Đầu tiên cô dẫn Uông Uông ra tủ lạnh lấy. . ., sau khi trở về hai người liền đặt lên.
Hơi nóng nghi ngút phả cả vào mặt, tuy là giữa hè nhưng không ít người vẫn bị món ăn ở đây hấp dẫn, trước cửa quán ăn nho nhỏ nhanh chóng chật ních người.
Vương An An vô cùng thích ăn cay, ăn đến mức mặt đỏ rần, vẫn gắp điên cuồng.
Ngược lại tuy Uông Uông hành xử như một đứa trẻ, nhưng động tác ăn cơm lại cực kỳ nhã nhặn.
Vương An An vừa ăn vừa nói với Uông Uông: "Tôi ăn món này đến nghiện, một tuần không ăn là đã thấy thèm."
Uông Uông rất ít nói, mỗi lần Vương An An nói cái gì, anh chỉ cười nhẹ.
Tuy Uông Uông ăn rất nhã nhặn, nhưng Vương An An quan sát thấy nhìn thì thong thả ung dung, nhưng số lượng không hề ít tẹo nào, chẳng biết từ khi nào mà hai người họ đã ăn gần hết 100 xiên rồi.
Vương An An thích ăn cá viên tôm viên, ngược lại với cô Uông Uông có vẻ lại thích ăn mấy loại rau hơn.
Cô liền gắp một ít rau cho Uông Uông.
Anh ăn khỏe thật đấy. Vương An An mời người ta ăn cơm luôn thích nhất đối phương phải ăn cho thật nhiều, bạn cô trước kia hơi tý là lại kêu giảm cân giảm cân, làm cho cô ăn cũng cụt hứng.
Lần này hai người đều ăn thoải mái, ăn đến mức Vương An An cảm thấy bụng mình phình to ra rồi.
Sau khi ăn xong, Vương An An nhân tiện đưa Uông Uông đi dạo chợ đêm ở gần đó.
Trong chợ đêm cái gì cũng có, quần áo kia dưới ánh đèn nhìn không ra màu sắc. Vương An An cũng không nhìn, ngược lại cô dẫn Uông Uông đi xem mấy loại đồ chơi nho nhỏ.
Đến một cửa hàng bán máy bay điều khiển đồ chơi, Uông Uông vừa nhìn đã mê tít.
Vương An An thấy vậy, vội cò kè mặc cả với người bán hàng, cuối cùng tốn hơn 160 tệ mới mua được bộ điều khiển máy bay cho Uông Uông.
Uông Uông rõ ràng có chút bất ngờ, nhưng Vương An An không để ý: "Anh cầm đi, coi như là quà tôi đáp lễ con gấu bông anh đã tặng tôi."
Uông Uông cười cười, vẫn còn xấu hổ, nhưng anh không xách túi mà vuốt vuốt túi rồi ôm vào trong ngực, giống như đó là một bảo bối cực kỳ quý giá.
Tuy vóc dáng Uông Uông rất cao nhưng không hiểu quỷ thần xui khiến thế nào mà Vương An An lại đưa tay ra vuốt vuốt tóc Uông Uông. Cô không hiểu, sao trong lòng mình lại tràn đầy thương tiếc như thế.
Nhưng cô không tự chủ được mà muốn che chở cho anh, muốn quan tâm anh nhiều hơn....
Hôm đó Vương An An về nhà rất muộn, cô và Uông Uông còn hẹn về sau có thời gian sẽ đi xem phim.
Dù Vương An An chậm tiêu đến đâu thì cũng có thể nhận ra được kiểu bạn bè của Uông Uông và cô không giống bình thường. Vương An An chưa từng nhớ người nào như vậy, chỉ nghe giọng nói của người ấy thôi cũng cảm thấy vui vẻ....
Hơn nữa sau khi về nhà, Uông Uông còn chụp hình bộ điều khiển máy bay gửi cho cô xem. Vương An An nhìn tấm hình kia rất lâu, càng nhìn càng thích nụ cười trên mặt Uông Uông.
Nhưng không bao lâu sau, Vương An An đã gặp phải phiền phức.
Cô vốn cho là mình sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Cố nữa. Dù sao cô cũng sẽ không giúp họ. Nhưng ngày đó, khi cô đang đi làm thì nhận được điện thoại của mẹ cô.
Mẹ cô gọi cô trở về có việc khẩn cấp, nói trong nhà loạn hết cả rồi.
Khi ấy Vương An An còn tưởng là con oắt Tống Vi Vi đến gây chuyện, nhưng khi chạy về nhà lại nhìn thấy cửa nhà mình bị chặn bởi một đống hộp giấy, hộp gỗ đủ loại.
Mẹ cô hoang mang đứng ở đó, bị mấy thanh niên vây quanh đòi ký tên.
Vương An An hỏi ra mới biết, những thứ đồ này đều là gửi cho cô.
Cô vội vàng xem hóa đơn giao hàng, tên người gửi viết hai chữ Uông Uông. Hơn nữa sau khi hỏi rõ, Vương An An lại cảm thấy đầu ong lên.
Mấy cái thùng giấy thì còn đỡ, đều là quần áo, giầy dép....
Mặc dù nhãn hiệu khủng bố, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nhưng đống thùng gỗ thì thật đáng sợ, tất cả đều là bình hoa cổ, lúc ký tên còn phải cho người ta xem chứng minh thư mới được phép nhận.
Vương An An choáng váng, chỉ thấy ba cô thở hổn hển chạy tới, khoa tay múa chân gọi cô nhanh xuống tầng.
Sau khi xuống, Vương An An nhìn thấy một chiếc xe đỗ dưới tầng.
Cô không biết chiếc xe kia thuộc đời nào, nhưng logo trên xe thì cô biết, đó không phải là BMW sao?
Vương An An trợn tròn mắt, khi nói chuyện điện thoại với Uông Uông cô đã từng nói đùa rằng cô rất thích xe BMW, nằm mơ cũng muốn lái một chiếc. Nhưng cô cũng chỉ thuận mồm nói thôi, khi nói hoàn toàn không có ý gì khác.
Mấy người giao hàng vừa nãy vây quanh mẹ cô, giờ đồng loạt chuyển sang vây cô rồi, người đòi ký tên, người đòi chứng minh thư xác nhận.
Vương An An đau cả đầu, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho Uông Uông.
Điện thoại bắt đầu kết nối, Vương An An mới chợt nhớ bây giờ Uông Uông không có ở đây....
Cô đang định tắt máy, đầu kia đã nhấc máy.
Rất nhanh giọng nam quen thuộc truyền tới: "Có chuyện gì sao?"
Vương An An vừa nghe đã giật thót, rõ ràng giọng nói giống nhau, nhưng khi nói chuyện với Cố Ngôn Chi lại giống như thòng cổ mình vào dây thòng lọng. Vương An An cảm thấy trong giọng nói bình thản không cảm xúc này tựa như đang cất giấu cái gì đó.
Chần chừ một lúc, Vương An An mới run rẩy nói: "À, thì Cố.... Anh.... Thật ngại quá! Đã quấy rầy anh, à, tôi muốn tìm Uông Uông .... Kết quả không cẩn thận gọi nhầm cho anh...."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nói: "Là muốn hỏi về số quà tặng kia?"
Vương An An nghe Cố Ngôn Chi nói vậy thì có chút ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, Uông Uông muốn mua quà tặng cho cô, nhất định phải tiêu tiền, Cố Ngôn Chi thông minh như vậy sao có thể không biết.
Bình thường chỉ có Vương An An giúp người khác chứ chưa bao giờ được nhận quà, hơn nữa còn nhiều như vậy, cô luôn cảm thấy ái ngại, giống như mình lừa phỉnh người ta vậy.
Cô cũng cũng rất ngượng ngùng nói: "Đúng, đúng tôi muốn hỏi chuyện đó.... Mấy quà tặng kia, món nhỏ thì tôi có thể nhận, nhưng xe cái đó, nhà tôi ngay cả chỗ đậu xe cũng không có, tôi sẽ không nhận.... Thật.... Thật ngại quá, nhận một cái...."
"Không cần ngại." Cố Ngôn Chi nhàn nhạt nói: "Cô đã có lòng cho tôi ăn dầu bẩn, tôi tặng cô một cái BMW thì có là gì. Cô cứ hẹn tôi vài lần nữa, có khi tôi còn có thể tặng cô một đứa con đấy."
Tác giả :
Kim Đại