Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
Chương 46
Vương An An rất giận dữ, cô rất muốn gọi điện thoại cho Cố Ngôn Chi, nói chuyện rõ ràng dứt khoát với anh ta, anh ta cho rằng cứ như vậy thì cô sẽ động lòng sao? Nói cho anh biết, người mà cô muốn kết hôn chỉ có một mà thôi, đó chính là Uông Uông, cô muốn anh ấy đi đăng ký với mình, nếu như theo lời của anh ta nói thì cô cái gì cũng không cần làm, vậy giấy chứng nhận vừa tốn tiền vừa uổng phí sao? Nhưng mà cho dù anh ta nói thế nào, cho dù mọi thứ anh ta đều cho cô... cô cũng lười nhận....
Nhưng cô không vẩy vùng nổi rồi, cái thân thể này không cần giày vò cũng đã giống như sụp đổ rồi, huống chi cô không phải là không muốn gả cho người kia, chẳng qua là cơ thể đó lại bị Cố Ngôn Chi chiếm lấy vào những lúc cô không muốn....
Nhưng dù sau thì bên trong còn có một Uông Uông mà cô thích, cô hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt vô cùng chờ đợi của ba mẹ mình cầm bút lên, nhìn cũng không thèm nhìn mà ký tên mình vào.
Cô là người tính tình ngay thẳng, nếu trước kia không có nhiều tâm tư của con gái thì bây giờ làm sao phải khổ sở dày vò tất cả mọi người.
Cùng lắm thì cô được coi như là còn vịt trắng xinh xắn, còn Cố Ngôn Chi cũng không tốt hơn mấy ông chú bụng phệ hèn hạ gì đâu.
Vương An An chỉ cần nghĩ như vậy là cảm thấy thông suốt rồi.
Dĩ nhiên là ba mẹ cô sẽ vô cùng vui mừng, Vương An An cũng không quản nhiều, khách sáo đưa những người đó đi khỏi cô liền đem mình nhốt ở trong phòng ngủ.
Cố Ngôn Chi thì rất nhanh tới, đoán chừng là để nhìn cô ngoan ngoãn mà đi theo, sợ đêm dài lắm mộng lại có thêm rắc rối, vì vậy mới nhanh chóng muốn đi lấy giấy chứng nhận đăng ký với cô.
Vương An An cũng không còn nét đẹp gì, lại còn không có ưu điểm, nhưng lại là người vô cùng gọn gàng hơn những người khách.
Lúc gục mặt đi ra ngoài thì mẹ cô lại không vui, vừa giúp cô quàng khăn vào cổ vừa nói thầm với cô: "Ôi trời, con đừng có cúi mặt nữa, phải vui lên chứ, đây không phải là chuyện vui sao!"
Vương An An buộc mình phải cười một cái, sau đó thì cười hết mức với Cố Ngôn Chi.
Thật ra thì Cố Ngôn Chi đang giả bộ, lại còn ăn mặc rất phù hợp, sau khi bị Vương An An liếc mắt nhìn, Cố Ngôn Chi cũng không bày tỏ thái độ gì, dáng vẻ bình tĩnh kia giống như đang ra oai với dáng vẻ bực bội của cô.
Đặc biệt cấp độ của anh ta quá cao, đến vỗ mông ngựa cô cũng không có khả năng.
Vương An An cũng an ủi chính mình, dù sao thân thể cũng có một phần của Uông Uông, người nào cũng đều có chỗ không tốt, cô liếc nhìn qua gương mặt đầy ác ý của Cố Ngôn Chi, mặc dù không thích Cố Ngôn Chi, nhưng vẫn phải thành thực thừa nhận, dáng vẻ của Cố Ngôn Chi đúng là ngàn năm mới có một.
Những cử chỉ phong độ kia, được rồi, suy cho cùng thì cũng rất ưu tú.
Nếu như Cố Ngôn Chi mà treo biển hành nghề thì đoán chừng cô sẽ không trả nổi chi phí đâu.
Trở lại vấn đề kết hôn, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ đi ra ngoài gieo họa cho cô và Uông Uông, chỉ cần nghĩ như vậy, thì Vương An An không còn rối rắm gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô lại có gúc mắt không tháo gỡ được, cô cũng hít sâu một hơi rồi nói: "Cố Ngôn Chi, dù sao cũng phải đi đăng ký kết hôn, anh hay là Uông Uông đi thì có khác gì đâu, anh để cho Uông Uông ra ngoài có được hay không?"
Cố Ngôn Chi đang đi ở phía trước thì dừng lại, nhưng mà anh cũng không có lên tiếng, đồng thời gương mặt cũng hướng về phía trước, Vương An An lại không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ là cô đã sớm giác ngộ ra, cô biết Cố Ngôn Chi nhất định sẽ rất tức giận.
Kết quả Cố Ngôn Chi vẫn không hề tức giận, thậm chí còn giúp cô mở cửa xe ra.
Vương An An nghi ngờ nhìn gương mặt của Cố Ngôn Chi.
Khuôn mặt này phải nói là vô cùng hoàn mỹ, vẻ mặt bình tĩnh trước sóng gió.
Vương An An cắn môi, buồn bực hỏi anh: "Anh không nổi giận sao?"
Cố Ngôn Chi cười nhạt, "Tại sao phải tức giận? Không ngờ lại có người phụ nữ ngu ngốc như cô, cố tình thích cái loại đồ vô dụng đó, tôi còn có thể nói gì, tức giận sao? Dĩ nhiên không, tôi còn yêu thương cô không kịp nữa, cho đến bây giờ cô vẫn si mê cái đồ vô dụng đó, bây giờ cô muốn đi đăng ký với tôi, còn tên đó chả biết chuyện gì đang xảy ra, loại chuyện này, lúc nào mới tới lượt tôi tức giận?"
Bình thường Cố Ngôn Chi rất ít khi nói, bây giờ lại nói một mạch như vậy, mặc dù anh ta cũng thường hăm dọa cô, nhưng Vương An An lại cảm giác lời này của Cố Ngôn Chi so với trước kia chẳng giống nhau tí nào.
Cô không nhịn được mà nhìn Cố Ngôn Chi lâu một chút.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi rất lạnh lùng, so với dáng vẻ trước kia cũng không khác biệt lắm.
Vương An An có lòng muốn vì Uông Uông giải thích mấy câu, nhưng Cố Ngôn Chi nói cũng không phải là không có đạo lý, cô thích Uông Uông, vô cùng thích, nếu như tình cảm có thể phân ra một hai ba, thì dĩ nhiên cô biết Cố Ngôn Chi ưu tú hơn Uông Uông trăm ngàn lần.
Cô im lặng một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phản bác lại: "Nhưng tôi vẫn thích anh ấy hơn...."
Giữa cô và Uông Uông đã có một sợi dây gắn kết, lúc không được nhìn thấy sẽ nhớ nhung đối phương tới phát điên, gặp được sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Mỗi người đều biết sẽ gặp phải vô số người, người ưu tú lại nhiều như vậy, xinh đẹp có, anh tuấn có, cá tính có, tài hoa có.... Nhiều loại người, tìm được người trong lòng thật khó khăn , nhưng lý do thích rất đơn giản.... Anh phải hỏi tôi thích Uông Uông ở chỗ nào, tôi cũng không biết phải trả lời anh ra sao.... Anh ấy đúng là vô dụng, cũng không giúp được cái gì.... Nhưng.... Mỗi khi nhìn thấy anh ấy thì tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc...."
Cố Ngôn Chi không có lên tiếng nữa, im lặng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Lúc đi trên đường nhỏ Vương An An lại gặp được một chướng ngại vật, trước cửa cục dân chính đang phải sửa chữa đường nước, không biết là ống nước bị hư cái gì, nhưng mà trên mặt đất toàn bùn với sình, tuy nói là bên trên có lót mấy miếng gạch, nhưng mà với độ cao đó, đoán chừng chỉ cần một bước thôi là sẽ rơi thẳng vào đóng bùn đó.
Bây giờ trời lạnh như thế, không ai muốn làm ướt giầy và ống quần của mình, Vương An An cũng rất do dự, đang muốn khom lưng vén ống quần lên.
Đột nhiên Cố Ngôn Chi lại ôm lấy cô, không phải kiểu ôm công chúa, trước kia Vương An An không có cảm thấy anh có sức lực dồi dào, mặc dù dáng người của anh rất chuẩn, nhưng cũng chưa so sánh Cố Ngôn Chi bây giờ, lúc này Vương An An mới phát hiện ra sức lực của nam và nữ quả thật chênh lệch rất nhiều, anh ôm lấy cô giống như đang ôm một con chó hay mèo.
Đến chỗ khô mát Cố Ngôn Chi mới đem cẩn thận đặt Vương An An xuống, Vương An An có lòng tốt muốn cám ơn anh một câu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy hơi kỳ cục, cũng không để ý tới anh, trong đầu tiếp tục buồn bực đi vào trong cục dân chính.
Ngược lại Cố Ngôn Chi nói với cô một câu: "Cô có ăn cơm tốt không? Cô quá rầy."
Vương An An không có trả lời, dĩ nhiên cô biết mình gầy, rõ ràng mỗi bữa ăn cô đều ép buộc chính mình phải ăn cơm, cũng nỗ lực muốn cho thân thể khỏe mạnh một chút, nhưng chỉ là không có không phát triển gì hơn nữa còn càng ngày càng gầy ....
Không biết có phải là do Cố Ngôn Chi có chào hỏi trước hay không, thủ tục đăng ký vô cùng thuận lợi, Vương An An chỉ nhớ rõ mình điền một chút rồi ký tên ấn dấu tay, chụp ảnh gì đó hoàn toàn không hề có, nhưng chờ tới lúc cô cầm quyển sổ màu đỏ trong tay, cô rốt cuộc mới hiểu rõ ràng là mình đã trở thành người có gia đình rồi.
Cô thở dài một hơi, đè nén tim nặng trĩu như hòn đá.
Còn Cố Ngôn Chi thì lại khách sáo gửi bánh kẹo cưới cho nhân viên, Vương An An có chút ngoài ý muốn, không ngờ Cố Ngôn Chi mặt lạnh này, cũng sẽ có lúc như vậy.
Chỉ là lúc nhân viên chúc bọn họ bách niên hảo hợp, thì lời nói này làm cho cô không vui mừng nổi.
Lúc hai người trở về, Cố Ngôn Chi vẫn im lặng như cũ.
Vương An An cũng có tâm sự của mình, chỉ là lúc về thì Cố Ngôn Chi lại tươi cười diễn trò như cũ, còn nhất định phải một mực chuẩn bị đủ thứ để nấu cơm chúc mừng, còn gọi một tiếng ba mẹ làm cho cả hai người vô cùng vui mừng, mới vừa rồi còn chú và dì, hiện tại mở miệng một tiếng cha một tiếng mẹ rồi.
Gọi nhiều thì trở nên thuận miệng kể cả Vương An An nghe xong cũng phải le lưỡi.
Vương An An đã sớm thấy thủ đoạn của Cố Ngôn Chi, chỉ là bình thường cô không quan tâm mà thôi.
Vào lúc ăn cơm, Cố Ngôn Chi không ngừng gấp thêm thức ăn cho cô, dáng vẻ giống như đang nuôi heo, làm cho Vương An An ăn no căng bụng, lúc này Cố Ngôn Chi mới buông tha cho cô.
Bình thường sau khi ăn cơm xong thì Cố Ngôn Chi sẽ chào tạm biệt mà về, nhưng lúc này lại bị ba mẹ của cô giữ chặt lại, Cố Ngôn Chi còn giả mù sa mưa nói có chút không dễ dàng, còn nói sẽ gây thêm phiền phức, dáng vẻ giống như là muốn từ chối....
Vương An An trợn to mắt, mơ hồ cảm thấy hình như mình bị người khác giăng bẫy, cô nhanh chống muốn chen vào, chỉ là lời không kịp nói ra khỏi miệng.
Ba mẹ của cô nhiệt tình nói với ông chủ Cố: "Ôi trời! Đều đã đi đăng ký rồi, còn ngại ngùng gì nữa, mẹ sẽ đi lấy chăn cho con.... Con đừng có chê nhà chúng ta keo kiệt, nhà của bố mẹ không có tốt như con...."
"Tấm lòng của bố mẹ, con đều cảm nhận được." Cố Ngôn Chi cười yếu ớt nhận chăn gối đi trải giường.
Vương An An buồn bực, vội chạy vào phòng của mình, xanh mặt nói với Cố Ngôn Chi: "Anh cứ như vậy mà đi vào sao? Anh.. anh…"
Cố Ngôn Chi sắp xếp chăn gối xong, mặt không biến sắc thản nhiên cúi người xuống, dán vào tai của Vương An An nhẹ giọng nói: "Em thực tế chút đi bà xã, cho dù trong lòng em có ai đi nữa, thì tối nay em chỉ có anh."
Vương An An không thèm đếm xỉa tới anh, cô sớm đã tỉnh ngộ, đến lúc này cũng không cần tỏa ra yếu thế chi cho mệt, cô trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "À, không phải chỉ là lên giường làm sao. Yêu à? Cố Ngôn Chi anh đừng cho rằng cứ như vậy là chiếm được ưu thế, gương mặt giống nhau, cơ thể giống nhau, tôi chẳng có tí tổn thất nào? Cho dù bây giờ anh không phải là Uông Uông, nhưng tôi có thể nghỉ anh là Uông Uông đó."
Tiếng nói vừa dứt thì Vương An An cảm thấy cả người Cố Ngôn Chi rất lạ, ánh mắt của anh ấy rõ ràng là híp lại, nhưng mà ngay sau đó thì khôi phục lại vẻ mặt không sao hết, chỉ là khóe miệng cố ý hiện lên một nụ cười, khiến Vương An An không khỏi khẩn trương.
Quả nhiên đến buổi tối, ba mẹ của cô vừa ngủ yên, Cố Ngôn Chi đã bắt đầu không an phận, hơn nữa Vương An An mới phát hiện ra mình thật sự là quá đơn thuần, một người đàn ông đã sớm chuẩn bị áo mưa, vậy mà cô còn dại dột đi chọc tức đối phương!
Vương An An cố gắng coi anh giống con vịt*, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi.
(Con vịt: trai bao)
Cô cũng không có cởi mở tới mực độ này, vậy mà còn bị Cố Ngôn Chi cố ý hành hạ, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, trên cơ bản thì phản ứng sinh lý không thể kiềm chế được, không có đau đớn khó chịu như lần đầu, Vương An An không biết có phải cơ thể cô đang phản ứng lại hay không nhưng cô có thể cảm giác được thân thể của mình như đang ở trên mây .
Cái loại cảm giác kỳ lạ đó làm cho cô cảm thấy không phải là mình, mặc dù cô cố gắng biểu hiện vẻ mặt ra vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không có cảm xúc, nhưng từ từ lại vừa thở dốc vừa rên rỉ.
Thân thể Cố Ngôn Chi che ở trên người của cô, da thịt kề nhau, không ngừng ma sát vuốt ve, đèn phòng không bật lên càng khiến xúc cảm đều mãnh liệt hơn so với trước kia....
So với trí nhớ và hai lần làm trước kia, thì lần này thân thể của Vương An An không còn ngây thơ như tước, thân thể của cô theo bản năng dần dần không hề kháng cự nữa....
Không ngừng hôn, từ cái trán kéo dài đến bộ ngực, đợi tới lúc cô biết Cố Ngôn Chi đang làm gì thì đã chậm rồi, cảm giác vừa bị Cố Ngôn Chi hôn vừa gặm nuốt thật sự là rất mắc cỡ, mạc dù trong lòng cô rất tức giận nhưng thân thể lại trái ngược hoàn toàn, dần dần đáp lại Cố Ngôn Chi.
Cô không thích Cố Ngôn Chi, đồng thời cũng chán ghét sự tiếp xúc của anh, nhưng mà vào lúc Cố Ngôn Chi hí hửng đùa giỡn với cô thì thân thể của cô lại không kịp chờ đợi mà đón nhận Cố Ngôn Chi.
Không ngừng va chạm vào chỗ sâu nhất, thở dốc, còn có giãy giụa phản kháng, đều đáp lại sự tán tỉnh của Cố Ngôn Chi....
Anh cầm lấy tay cô hôn, thân thể phát ra âm thanh ma sát, âm thanh này làm cô vô cùng chán ghét.... Anh đang trong cơ thể cô, khiến Vương An An vừa mắc cỡ lại lúng túng, cơ thể của cô chưa bao giờ có cảm giác vui thích đến như vậy....
Cố Ngôn Chi không ngừng hôn cô, thỏa thích mút đầu lưỡi thưởng thức hương vị trong môi cô....
Ban đêm trôi qua hết sức khá dài, chờ tới lúc Vương An An đau lưng bò dậy thì đã thấy người bên giường biến mất rồi, cô âm thầm may mắn thở dài.
Tối hôm qua trả giá đến mức máu chảy đầm đìa coi như cũng để cho cô biết, nam và nữ về nhiều khía cạnh có thể ngang hàng nhau, nhưng về mặt tình dục, coi như trong lòng cô có lớn tới đâu, cũng không thể thờ ơ được, chứ đừng nói tới mấy chuyện xấu hổ kia.
Cô mới xuống khỏi giường thì đã nghe nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của Cố Ngôn Chi và mẹ cô, mặc dù cố ý nhỏ giọng, nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
Hình như là Cố Ngôn Chi đang nói chuyện gần đây của cô, sau đó mẹ cô cũng trách mắng mấy câu, đợi đến cuối cùng, Vương An An chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi và mẹ cô đạt đến sự hiểu nhau, để cho cô ở cùng một chỗ với anh ta, do Cố Ngôn Chi chăm sóc cô một ngày ba bữa. Dù sao thì hai người cũng đã đăng ký rồi, hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng nói sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chờ lúc trở về thì tới nhà của Vương An An lại mặt luôn....
Nhưng cô không vẩy vùng nổi rồi, cái thân thể này không cần giày vò cũng đã giống như sụp đổ rồi, huống chi cô không phải là không muốn gả cho người kia, chẳng qua là cơ thể đó lại bị Cố Ngôn Chi chiếm lấy vào những lúc cô không muốn....
Nhưng dù sau thì bên trong còn có một Uông Uông mà cô thích, cô hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt vô cùng chờ đợi của ba mẹ mình cầm bút lên, nhìn cũng không thèm nhìn mà ký tên mình vào.
Cô là người tính tình ngay thẳng, nếu trước kia không có nhiều tâm tư của con gái thì bây giờ làm sao phải khổ sở dày vò tất cả mọi người.
Cùng lắm thì cô được coi như là còn vịt trắng xinh xắn, còn Cố Ngôn Chi cũng không tốt hơn mấy ông chú bụng phệ hèn hạ gì đâu.
Vương An An chỉ cần nghĩ như vậy là cảm thấy thông suốt rồi.
Dĩ nhiên là ba mẹ cô sẽ vô cùng vui mừng, Vương An An cũng không quản nhiều, khách sáo đưa những người đó đi khỏi cô liền đem mình nhốt ở trong phòng ngủ.
Cố Ngôn Chi thì rất nhanh tới, đoán chừng là để nhìn cô ngoan ngoãn mà đi theo, sợ đêm dài lắm mộng lại có thêm rắc rối, vì vậy mới nhanh chóng muốn đi lấy giấy chứng nhận đăng ký với cô.
Vương An An cũng không còn nét đẹp gì, lại còn không có ưu điểm, nhưng lại là người vô cùng gọn gàng hơn những người khách.
Lúc gục mặt đi ra ngoài thì mẹ cô lại không vui, vừa giúp cô quàng khăn vào cổ vừa nói thầm với cô: "Ôi trời, con đừng có cúi mặt nữa, phải vui lên chứ, đây không phải là chuyện vui sao!"
Vương An An buộc mình phải cười một cái, sau đó thì cười hết mức với Cố Ngôn Chi.
Thật ra thì Cố Ngôn Chi đang giả bộ, lại còn ăn mặc rất phù hợp, sau khi bị Vương An An liếc mắt nhìn, Cố Ngôn Chi cũng không bày tỏ thái độ gì, dáng vẻ bình tĩnh kia giống như đang ra oai với dáng vẻ bực bội của cô.
Đặc biệt cấp độ của anh ta quá cao, đến vỗ mông ngựa cô cũng không có khả năng.
Vương An An cũng an ủi chính mình, dù sao thân thể cũng có một phần của Uông Uông, người nào cũng đều có chỗ không tốt, cô liếc nhìn qua gương mặt đầy ác ý của Cố Ngôn Chi, mặc dù không thích Cố Ngôn Chi, nhưng vẫn phải thành thực thừa nhận, dáng vẻ của Cố Ngôn Chi đúng là ngàn năm mới có một.
Những cử chỉ phong độ kia, được rồi, suy cho cùng thì cũng rất ưu tú.
Nếu như Cố Ngôn Chi mà treo biển hành nghề thì đoán chừng cô sẽ không trả nổi chi phí đâu.
Trở lại vấn đề kết hôn, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ đi ra ngoài gieo họa cho cô và Uông Uông, chỉ cần nghĩ như vậy, thì Vương An An không còn rối rắm gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô lại có gúc mắt không tháo gỡ được, cô cũng hít sâu một hơi rồi nói: "Cố Ngôn Chi, dù sao cũng phải đi đăng ký kết hôn, anh hay là Uông Uông đi thì có khác gì đâu, anh để cho Uông Uông ra ngoài có được hay không?"
Cố Ngôn Chi đang đi ở phía trước thì dừng lại, nhưng mà anh cũng không có lên tiếng, đồng thời gương mặt cũng hướng về phía trước, Vương An An lại không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ là cô đã sớm giác ngộ ra, cô biết Cố Ngôn Chi nhất định sẽ rất tức giận.
Kết quả Cố Ngôn Chi vẫn không hề tức giận, thậm chí còn giúp cô mở cửa xe ra.
Vương An An nghi ngờ nhìn gương mặt của Cố Ngôn Chi.
Khuôn mặt này phải nói là vô cùng hoàn mỹ, vẻ mặt bình tĩnh trước sóng gió.
Vương An An cắn môi, buồn bực hỏi anh: "Anh không nổi giận sao?"
Cố Ngôn Chi cười nhạt, "Tại sao phải tức giận? Không ngờ lại có người phụ nữ ngu ngốc như cô, cố tình thích cái loại đồ vô dụng đó, tôi còn có thể nói gì, tức giận sao? Dĩ nhiên không, tôi còn yêu thương cô không kịp nữa, cho đến bây giờ cô vẫn si mê cái đồ vô dụng đó, bây giờ cô muốn đi đăng ký với tôi, còn tên đó chả biết chuyện gì đang xảy ra, loại chuyện này, lúc nào mới tới lượt tôi tức giận?"
Bình thường Cố Ngôn Chi rất ít khi nói, bây giờ lại nói một mạch như vậy, mặc dù anh ta cũng thường hăm dọa cô, nhưng Vương An An lại cảm giác lời này của Cố Ngôn Chi so với trước kia chẳng giống nhau tí nào.
Cô không nhịn được mà nhìn Cố Ngôn Chi lâu một chút.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi rất lạnh lùng, so với dáng vẻ trước kia cũng không khác biệt lắm.
Vương An An có lòng muốn vì Uông Uông giải thích mấy câu, nhưng Cố Ngôn Chi nói cũng không phải là không có đạo lý, cô thích Uông Uông, vô cùng thích, nếu như tình cảm có thể phân ra một hai ba, thì dĩ nhiên cô biết Cố Ngôn Chi ưu tú hơn Uông Uông trăm ngàn lần.
Cô im lặng một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phản bác lại: "Nhưng tôi vẫn thích anh ấy hơn...."
Giữa cô và Uông Uông đã có một sợi dây gắn kết, lúc không được nhìn thấy sẽ nhớ nhung đối phương tới phát điên, gặp được sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Mỗi người đều biết sẽ gặp phải vô số người, người ưu tú lại nhiều như vậy, xinh đẹp có, anh tuấn có, cá tính có, tài hoa có.... Nhiều loại người, tìm được người trong lòng thật khó khăn , nhưng lý do thích rất đơn giản.... Anh phải hỏi tôi thích Uông Uông ở chỗ nào, tôi cũng không biết phải trả lời anh ra sao.... Anh ấy đúng là vô dụng, cũng không giúp được cái gì.... Nhưng.... Mỗi khi nhìn thấy anh ấy thì tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc...."
Cố Ngôn Chi không có lên tiếng nữa, im lặng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Lúc đi trên đường nhỏ Vương An An lại gặp được một chướng ngại vật, trước cửa cục dân chính đang phải sửa chữa đường nước, không biết là ống nước bị hư cái gì, nhưng mà trên mặt đất toàn bùn với sình, tuy nói là bên trên có lót mấy miếng gạch, nhưng mà với độ cao đó, đoán chừng chỉ cần một bước thôi là sẽ rơi thẳng vào đóng bùn đó.
Bây giờ trời lạnh như thế, không ai muốn làm ướt giầy và ống quần của mình, Vương An An cũng rất do dự, đang muốn khom lưng vén ống quần lên.
Đột nhiên Cố Ngôn Chi lại ôm lấy cô, không phải kiểu ôm công chúa, trước kia Vương An An không có cảm thấy anh có sức lực dồi dào, mặc dù dáng người của anh rất chuẩn, nhưng cũng chưa so sánh Cố Ngôn Chi bây giờ, lúc này Vương An An mới phát hiện ra sức lực của nam và nữ quả thật chênh lệch rất nhiều, anh ôm lấy cô giống như đang ôm một con chó hay mèo.
Đến chỗ khô mát Cố Ngôn Chi mới đem cẩn thận đặt Vương An An xuống, Vương An An có lòng tốt muốn cám ơn anh một câu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy hơi kỳ cục, cũng không để ý tới anh, trong đầu tiếp tục buồn bực đi vào trong cục dân chính.
Ngược lại Cố Ngôn Chi nói với cô một câu: "Cô có ăn cơm tốt không? Cô quá rầy."
Vương An An không có trả lời, dĩ nhiên cô biết mình gầy, rõ ràng mỗi bữa ăn cô đều ép buộc chính mình phải ăn cơm, cũng nỗ lực muốn cho thân thể khỏe mạnh một chút, nhưng chỉ là không có không phát triển gì hơn nữa còn càng ngày càng gầy ....
Không biết có phải là do Cố Ngôn Chi có chào hỏi trước hay không, thủ tục đăng ký vô cùng thuận lợi, Vương An An chỉ nhớ rõ mình điền một chút rồi ký tên ấn dấu tay, chụp ảnh gì đó hoàn toàn không hề có, nhưng chờ tới lúc cô cầm quyển sổ màu đỏ trong tay, cô rốt cuộc mới hiểu rõ ràng là mình đã trở thành người có gia đình rồi.
Cô thở dài một hơi, đè nén tim nặng trĩu như hòn đá.
Còn Cố Ngôn Chi thì lại khách sáo gửi bánh kẹo cưới cho nhân viên, Vương An An có chút ngoài ý muốn, không ngờ Cố Ngôn Chi mặt lạnh này, cũng sẽ có lúc như vậy.
Chỉ là lúc nhân viên chúc bọn họ bách niên hảo hợp, thì lời nói này làm cho cô không vui mừng nổi.
Lúc hai người trở về, Cố Ngôn Chi vẫn im lặng như cũ.
Vương An An cũng có tâm sự của mình, chỉ là lúc về thì Cố Ngôn Chi lại tươi cười diễn trò như cũ, còn nhất định phải một mực chuẩn bị đủ thứ để nấu cơm chúc mừng, còn gọi một tiếng ba mẹ làm cho cả hai người vô cùng vui mừng, mới vừa rồi còn chú và dì, hiện tại mở miệng một tiếng cha một tiếng mẹ rồi.
Gọi nhiều thì trở nên thuận miệng kể cả Vương An An nghe xong cũng phải le lưỡi.
Vương An An đã sớm thấy thủ đoạn của Cố Ngôn Chi, chỉ là bình thường cô không quan tâm mà thôi.
Vào lúc ăn cơm, Cố Ngôn Chi không ngừng gấp thêm thức ăn cho cô, dáng vẻ giống như đang nuôi heo, làm cho Vương An An ăn no căng bụng, lúc này Cố Ngôn Chi mới buông tha cho cô.
Bình thường sau khi ăn cơm xong thì Cố Ngôn Chi sẽ chào tạm biệt mà về, nhưng lúc này lại bị ba mẹ của cô giữ chặt lại, Cố Ngôn Chi còn giả mù sa mưa nói có chút không dễ dàng, còn nói sẽ gây thêm phiền phức, dáng vẻ giống như là muốn từ chối....
Vương An An trợn to mắt, mơ hồ cảm thấy hình như mình bị người khác giăng bẫy, cô nhanh chống muốn chen vào, chỉ là lời không kịp nói ra khỏi miệng.
Ba mẹ của cô nhiệt tình nói với ông chủ Cố: "Ôi trời! Đều đã đi đăng ký rồi, còn ngại ngùng gì nữa, mẹ sẽ đi lấy chăn cho con.... Con đừng có chê nhà chúng ta keo kiệt, nhà của bố mẹ không có tốt như con...."
"Tấm lòng của bố mẹ, con đều cảm nhận được." Cố Ngôn Chi cười yếu ớt nhận chăn gối đi trải giường.
Vương An An buồn bực, vội chạy vào phòng của mình, xanh mặt nói với Cố Ngôn Chi: "Anh cứ như vậy mà đi vào sao? Anh.. anh…"
Cố Ngôn Chi sắp xếp chăn gối xong, mặt không biến sắc thản nhiên cúi người xuống, dán vào tai của Vương An An nhẹ giọng nói: "Em thực tế chút đi bà xã, cho dù trong lòng em có ai đi nữa, thì tối nay em chỉ có anh."
Vương An An không thèm đếm xỉa tới anh, cô sớm đã tỉnh ngộ, đến lúc này cũng không cần tỏa ra yếu thế chi cho mệt, cô trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "À, không phải chỉ là lên giường làm sao. Yêu à? Cố Ngôn Chi anh đừng cho rằng cứ như vậy là chiếm được ưu thế, gương mặt giống nhau, cơ thể giống nhau, tôi chẳng có tí tổn thất nào? Cho dù bây giờ anh không phải là Uông Uông, nhưng tôi có thể nghỉ anh là Uông Uông đó."
Tiếng nói vừa dứt thì Vương An An cảm thấy cả người Cố Ngôn Chi rất lạ, ánh mắt của anh ấy rõ ràng là híp lại, nhưng mà ngay sau đó thì khôi phục lại vẻ mặt không sao hết, chỉ là khóe miệng cố ý hiện lên một nụ cười, khiến Vương An An không khỏi khẩn trương.
Quả nhiên đến buổi tối, ba mẹ của cô vừa ngủ yên, Cố Ngôn Chi đã bắt đầu không an phận, hơn nữa Vương An An mới phát hiện ra mình thật sự là quá đơn thuần, một người đàn ông đã sớm chuẩn bị áo mưa, vậy mà cô còn dại dột đi chọc tức đối phương!
Vương An An cố gắng coi anh giống con vịt*, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi.
(Con vịt: trai bao)
Cô cũng không có cởi mở tới mực độ này, vậy mà còn bị Cố Ngôn Chi cố ý hành hạ, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, trên cơ bản thì phản ứng sinh lý không thể kiềm chế được, không có đau đớn khó chịu như lần đầu, Vương An An không biết có phải cơ thể cô đang phản ứng lại hay không nhưng cô có thể cảm giác được thân thể của mình như đang ở trên mây .
Cái loại cảm giác kỳ lạ đó làm cho cô cảm thấy không phải là mình, mặc dù cô cố gắng biểu hiện vẻ mặt ra vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không có cảm xúc, nhưng từ từ lại vừa thở dốc vừa rên rỉ.
Thân thể Cố Ngôn Chi che ở trên người của cô, da thịt kề nhau, không ngừng ma sát vuốt ve, đèn phòng không bật lên càng khiến xúc cảm đều mãnh liệt hơn so với trước kia....
So với trí nhớ và hai lần làm trước kia, thì lần này thân thể của Vương An An không còn ngây thơ như tước, thân thể của cô theo bản năng dần dần không hề kháng cự nữa....
Không ngừng hôn, từ cái trán kéo dài đến bộ ngực, đợi tới lúc cô biết Cố Ngôn Chi đang làm gì thì đã chậm rồi, cảm giác vừa bị Cố Ngôn Chi hôn vừa gặm nuốt thật sự là rất mắc cỡ, mạc dù trong lòng cô rất tức giận nhưng thân thể lại trái ngược hoàn toàn, dần dần đáp lại Cố Ngôn Chi.
Cô không thích Cố Ngôn Chi, đồng thời cũng chán ghét sự tiếp xúc của anh, nhưng mà vào lúc Cố Ngôn Chi hí hửng đùa giỡn với cô thì thân thể của cô lại không kịp chờ đợi mà đón nhận Cố Ngôn Chi.
Không ngừng va chạm vào chỗ sâu nhất, thở dốc, còn có giãy giụa phản kháng, đều đáp lại sự tán tỉnh của Cố Ngôn Chi....
Anh cầm lấy tay cô hôn, thân thể phát ra âm thanh ma sát, âm thanh này làm cô vô cùng chán ghét.... Anh đang trong cơ thể cô, khiến Vương An An vừa mắc cỡ lại lúng túng, cơ thể của cô chưa bao giờ có cảm giác vui thích đến như vậy....
Cố Ngôn Chi không ngừng hôn cô, thỏa thích mút đầu lưỡi thưởng thức hương vị trong môi cô....
Ban đêm trôi qua hết sức khá dài, chờ tới lúc Vương An An đau lưng bò dậy thì đã thấy người bên giường biến mất rồi, cô âm thầm may mắn thở dài.
Tối hôm qua trả giá đến mức máu chảy đầm đìa coi như cũng để cho cô biết, nam và nữ về nhiều khía cạnh có thể ngang hàng nhau, nhưng về mặt tình dục, coi như trong lòng cô có lớn tới đâu, cũng không thể thờ ơ được, chứ đừng nói tới mấy chuyện xấu hổ kia.
Cô mới xuống khỏi giường thì đã nghe nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của Cố Ngôn Chi và mẹ cô, mặc dù cố ý nhỏ giọng, nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
Hình như là Cố Ngôn Chi đang nói chuyện gần đây của cô, sau đó mẹ cô cũng trách mắng mấy câu, đợi đến cuối cùng, Vương An An chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi và mẹ cô đạt đến sự hiểu nhau, để cho cô ở cùng một chỗ với anh ta, do Cố Ngôn Chi chăm sóc cô một ngày ba bữa. Dù sao thì hai người cũng đã đăng ký rồi, hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng nói sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chờ lúc trở về thì tới nhà của Vương An An lại mặt luôn....
Tác giả :
Kim Đại