Người Yêu Của Triều Tịch
Quyển 5 - Chương 9
Ý thức còn chưa kịp tỉnh táo đã cảm thấy môi mình bị triền miên quấn lấy. Hai chân hơi bị tách ra, tiếp nhận thứ nóng rực xâm nhập vào. Tôi rên rỉ mở đôi mắt mờ mịt của mình, chạm phải một ánh mắt đen thẳm. Dương Kiếm ôm chặt lấy tôi, dùng sức yêu tôi.
Tôi nghe thấy nhịp tim nặng nề và hô hấp rối loạn của anh. Bắp thịt anh căng cứng, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn trên da, chảy xuống chỗ giao thoa của chúng tôi, rồi lại bốc hơi biến mất. Cơ thể tôi tựa như một bảo tàng bị anh khám phá, những khoái cảm vụn vặn từ tứ chi bách hải tràn đến, lập tức biến thành sự điên cuồng mãnh liệt.
(Tứ chi bách hải: Toàn bộ cơ thể).
Tôi bấu vào cơ thể của Dương Kiếm, mở to hai mắt nhìn anh yêu mình. Dường như không chịu được ánh mắt của tôi, anh cúi đầu hôn lên mí mắt tôi. Cơ thể dịch chuyển, một thứ nóng rực bắn vào chỗ sâu trong cơ thể của tôi.
Yên lặng. Anh không muốn rời khỏi cơ thể tôi. Hơi thở phái nam vây chặt lấy tôi. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tay anh, cảm nhận năng lượng trong cơ thể trước mặt mình.
“Anh nhớ lại khi nào?". Tôi nhớ đến một chuyện.
“Trong đầu anh có một ít máu bầm. Tan rồi thì nhớ lại". Giọng Dương Kiếm nhàn nhạt, không hề ngẩng đầu: “Lúc anh ta siết cổ anh, dường như máu trong cơ thể đều đổ ập lên đầu, ‘ầm’ một tiếng, tất cả trí nhớ đều trở về".
“Máu bầm?". Tôi nghịch tóc Dương Kiếm, “Không phải anh chỉ mắc kẹt dưới nước sao? Sao lại có máu bầm…". Giọng tôi ngày một thấp xuống.
Dương Kiếm chống tay nhìn tôi, ánh mắt đau thương: “Triều Tịch, nếu có thể, anh sẽ đem sự thật giấu em cả đời".
Che giấu sự thật ư? Không có sự thật thì sẽ không đau đớn sao? Tôi khẽ thở dài, thả lỏng cơ thể, im lặng nằm ngửa.
Tôi nhớ lại cuộc hoan ái đầy tuyệt vọng vào sáng hôm xảy ra chuyện, âm thanh thống khổ mơ hồ của Y Đằng Triết: “Nhìn anh, nhìn cho thật rõ…". Tôi giơ tay che mắt, không muốn nhìn thấy trần nhà trắng bệch kia.
Tôi mất ý thức như thế nào? Lúc tỉnh lại đã thấy Dương Kiếm và đám người Tây Ban Nha kia chuẩn bị trang bị.
“Anh ta thật sự muốn anh chết". Dương Kiếm cười khổ: “Anh ta lên kế hoạch đã lâu. Anh còn chưa kịp đi tìm anh ta, anh ta đã đuổi theo đến nơi. Nếu như không phải anh cảm thấy khác thường, đột ngột xoay người, có lẽ bây giờ…".
Tôi che bờ môi trắng bệch của anh, không để anh lên tiếng nữa. Dương Kiếm bắt lấy tay tôi: “Lúc ấy anh đã nghĩ sẽ không còn gặp em được nữa". Dương Kiếm kéo tay tôi áp lên mặt anh: “Anh thấy mặt trời trên cao giống như cái bóng trên mặt nước, chập chờ vỡ tan, xung quanh chỉ có một màu xanh thẫm". Dương Kiếm khép hờ mắt nhìn tôi: “Khi đó, anh đã nghĩ, nếu có thể thì để anh ta sống thay anh, yêu em cho thật tốt cũng được. Nhất định không được để em biết được sự thật".
Tôi mím môi, nói không ra lời.
“Xin lỗi em, Triều Tịch. Đã để em chịu thương tổn rồi". Dương Kiếm cuối đầu hôn tôi: “Có lẽ do cả anh và anh ta đều quá ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm thứ mình muốn. Không cam lòng… cho nên anh ta mới hận anh đến vậy".
Tôi lắc đầu, nén nước mắt xuống, ôm Dương Kiếm thật chặt.
“Đừng rời khỏi anh nữa, Triều Tịch". Dương Kiếm vuốt mặt tôi, trán kề trán, nhìn thật sâu vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Nếu lần này em lại đi, anh sẽ thật sự điên mất…".
Tôi nghe thấy nhịp tim nặng nề và hô hấp rối loạn của anh. Bắp thịt anh căng cứng, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn trên da, chảy xuống chỗ giao thoa của chúng tôi, rồi lại bốc hơi biến mất. Cơ thể tôi tựa như một bảo tàng bị anh khám phá, những khoái cảm vụn vặn từ tứ chi bách hải tràn đến, lập tức biến thành sự điên cuồng mãnh liệt.
(Tứ chi bách hải: Toàn bộ cơ thể).
Tôi bấu vào cơ thể của Dương Kiếm, mở to hai mắt nhìn anh yêu mình. Dường như không chịu được ánh mắt của tôi, anh cúi đầu hôn lên mí mắt tôi. Cơ thể dịch chuyển, một thứ nóng rực bắn vào chỗ sâu trong cơ thể của tôi.
Yên lặng. Anh không muốn rời khỏi cơ thể tôi. Hơi thở phái nam vây chặt lấy tôi. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tay anh, cảm nhận năng lượng trong cơ thể trước mặt mình.
“Anh nhớ lại khi nào?". Tôi nhớ đến một chuyện.
“Trong đầu anh có một ít máu bầm. Tan rồi thì nhớ lại". Giọng Dương Kiếm nhàn nhạt, không hề ngẩng đầu: “Lúc anh ta siết cổ anh, dường như máu trong cơ thể đều đổ ập lên đầu, ‘ầm’ một tiếng, tất cả trí nhớ đều trở về".
“Máu bầm?". Tôi nghịch tóc Dương Kiếm, “Không phải anh chỉ mắc kẹt dưới nước sao? Sao lại có máu bầm…". Giọng tôi ngày một thấp xuống.
Dương Kiếm chống tay nhìn tôi, ánh mắt đau thương: “Triều Tịch, nếu có thể, anh sẽ đem sự thật giấu em cả đời".
Che giấu sự thật ư? Không có sự thật thì sẽ không đau đớn sao? Tôi khẽ thở dài, thả lỏng cơ thể, im lặng nằm ngửa.
Tôi nhớ lại cuộc hoan ái đầy tuyệt vọng vào sáng hôm xảy ra chuyện, âm thanh thống khổ mơ hồ của Y Đằng Triết: “Nhìn anh, nhìn cho thật rõ…". Tôi giơ tay che mắt, không muốn nhìn thấy trần nhà trắng bệch kia.
Tôi mất ý thức như thế nào? Lúc tỉnh lại đã thấy Dương Kiếm và đám người Tây Ban Nha kia chuẩn bị trang bị.
“Anh ta thật sự muốn anh chết". Dương Kiếm cười khổ: “Anh ta lên kế hoạch đã lâu. Anh còn chưa kịp đi tìm anh ta, anh ta đã đuổi theo đến nơi. Nếu như không phải anh cảm thấy khác thường, đột ngột xoay người, có lẽ bây giờ…".
Tôi che bờ môi trắng bệch của anh, không để anh lên tiếng nữa. Dương Kiếm bắt lấy tay tôi: “Lúc ấy anh đã nghĩ sẽ không còn gặp em được nữa". Dương Kiếm kéo tay tôi áp lên mặt anh: “Anh thấy mặt trời trên cao giống như cái bóng trên mặt nước, chập chờ vỡ tan, xung quanh chỉ có một màu xanh thẫm". Dương Kiếm khép hờ mắt nhìn tôi: “Khi đó, anh đã nghĩ, nếu có thể thì để anh ta sống thay anh, yêu em cho thật tốt cũng được. Nhất định không được để em biết được sự thật".
Tôi mím môi, nói không ra lời.
“Xin lỗi em, Triều Tịch. Đã để em chịu thương tổn rồi". Dương Kiếm cuối đầu hôn tôi: “Có lẽ do cả anh và anh ta đều quá ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm thứ mình muốn. Không cam lòng… cho nên anh ta mới hận anh đến vậy".
Tôi lắc đầu, nén nước mắt xuống, ôm Dương Kiếm thật chặt.
“Đừng rời khỏi anh nữa, Triều Tịch". Dương Kiếm vuốt mặt tôi, trán kề trán, nhìn thật sâu vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Nếu lần này em lại đi, anh sẽ thật sự điên mất…".
Tác giả :
Khiêu Dược Hỏa Diễm