Người Yêu Cũ
Chương 5: Sau tất cả , tôi đã gặp được người thương
Nói đến đây chắc các bạn hiểu rồi chứ, về tính cách tôi sẽ dần dần bật mí. Sau khi cuộc chiến mua sắm kết thúc, tôi và Phương thở hồng hộc giữa bãi chiến trường của Linh và Nhiên để lại. Cái Hằng thì chẳng biết chết ở chỗ nào , chỉ đến khi thấy Linh bới túi quần áo lên.......mói phát hiện bạn Hằng đang chết dí dưới đống quần áo bên dưới. " Ọc, ọc "" bụng biểu tình nhưng tôi ko dám lên tiếng, "" ỌC "", ""ỌC"", ""ỌC"", tiếng bụng kêu một lúc càng to dần. Có điều ko phải của tôi mà là của Phương, nhìn sang Phương, con bạn ngất từ lúc nào ko hay.- Dậy đi Phương đến giờ ăn _ tôi đứng dậy gọi Phương nhưng ko có động tĩnh gì
Hằng, Linh, Nhiên cũng xúm lại giúp đỡ, đứa thì cúc ki, đứa tát vào mặt như tát kẻ thù của nó, đứa còn lại cho nghe nhạc miễn phí của Sơn Tùng nhưng đều vô tác dụng.
- Tớ có ý kiến này _ vơ lấy túi tiền Linh chạy sang quán KFC đằng sau
- Ôi trời thế mà tớ ko biết, Phương thích nhất là đồ ăn mà, kiểu gì nó cũng phải tỉnh lại thôi _ Hằng vừa nói vừa phân tích cho tôi hiểu.
Một lát sau Linh trở về với 5 túi gà thơm nức, tôi ngửi thấy mà thèm chảy nước miếng. Nhiên cầm cái đùi gà lên dí sát vào mũi của Phương, tôi tò mò chờ đợi phản ứng của nó, Nào ngờ chưa đến hai phút, Phương bật dậy ngay lập tức giật mất cái đùi gà từ tay Nhiên cho vào miệng cắn nấy cắn đẻ. Ôi trời ơi, ró phải Phương bị bỏ đói ko vậy? hay con bạn nhịn để giảm cân? Hàng loạt cậu hỏi được tôi đặt ra cho Phương và ch ỉchờ câu trả lời. Nhìn nó ăn ngon như vậy chắc còn xơi mới có câu trả lời.
- Ăn xong mình đi đâu nữa hay là mình về đi _ để bảo vệ hầu bao tôi phải rút quân lên tiếng
- Ko được tớ còn chưa mua hết _ Linh phản pác làm tôi tức điên
- Bộ cậu muốn hết toàn bộ chỗ này à? _ tiểu thư có khác, nhà giàu có khác
- Chắc vậy
-.........._ cạn lời
" Á, con ong "" tiếng Nhiên kêu cứu làm cả bọn chú ý, tôi quay đầu lại thấy một con ong vàng ko to lắm nhưng cũng đủ để dọa Nhiên chạy mất giép vội nấp sau lưng Hằng. Còn Hằng hóa anh hùng cứu mĩ nhân ra tay sát hại con ong, cả bọn đồng loạt hoan hô tán thưởng. Thế đấy Nhiên thuộc tuýt ko sợ trời, ko sợ đất, còn lại thì......cái gì cũng sợ ( các bạn ghi nhớ vào nhen để sau lại còn trả thù).
- Ngon quá, tớ ăn no rồi xuất phát thôi _một khi dạ dày đã được lấp đầy thì chẳng còn lý do gì để Phương phải nghỉ ngơi nữa
- Ukm đi
Hết hứng muốn đi chơi , bây giờ tôi ngán lắm rôi. Giá như có cánh của thần kỳ của do bon bon chỉ cần bước qua là về ngay được nhà nhỉ ( ý tôi là Doremon). Chính vì ko để ý đến lối đi nên tôi đã tách hàng và lạc đường. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, xung quanh tôi chỉ toàn người xa lạ. Đã thế lại là người nước ngoài mà tôi thì ngu đần ngu dốt về môn tiếng anh. Chẳng biết phải làm gì ngoài việc đứng yên một chỗ, lúc quan trọng nhất thì quên điện thoại trong túi của Phương. Chưa từng thấy bản thân mình lại ngu như bây giờ, rốt cuộc tôi phải làm sao đây, ai đó giúp tôi với......Lang thang hết nơi này đến nơi khác, tầng này xuống tầng kia vẫn chẳng thấy bóng dáng của bọn bạn. Tôi gục xuống khóc nức nở trong một góc nhỏ gần cầu thang, ko một ai chú ý đến tôi mà tôi cũng ko hề mong được ai đó đến giúp đỡ hay chú ý. Tất cả tôi có thể làm là ngồi đợi, đợi đến khi nào Nhiên và các bạn đến..........
Một bóng dáng vô cùng quen thuộc vô tình xuất hiện trước mắt tôi, cái dáng vẻ hơi gầy nhưng cao và to ấy, cái áo trắng đồng phục có in huy hiệu trường THPT....khiến tôi thổn thức đứng dậy và đuổi theo người đó. Đó chính là.........Long, tôi có thể chắc chắn 100% người đó là Long, ko thể nhầm vào đâu được.
- Long, Long ơi _ vì khóc nên tôi ko thể gọi to lên được nhưng tôi ko cam lòng nhìn Long rời xa tôi như vậy
- NGUYỄN HOÀNG LONG_dĩ nhiên tôi dùng tất cả sức lực của mình để gọi người thương
Cuối cùng Long cũng dừng lại, quay người.....và nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Mặc kệ những người đằng sau nhìn chằm chằm vào mình, tôi lê những bước chân vô cùng nặng nhọc do đi giày cao gót tiến về phía Long. Từ từ ngả vào Long mà khóc nức nở như một đứa trẻ lên năm bị mất kẹo.
- Cậu là ai vậy? _ trơ cái mặt khó hiểu ra ngoài, Long lạnh lùng đẩy tôi ra
- Là Thư đây mà, mới chuyển trường hai ngày đã quên người ta, đáng ghét _ tôi hờn dỗi đánh manh vào vai Long một phát khiến cậu ấy kêu lên vì đau.
- Hả? Nếu là Thư thì nhất định ko thể đẹp như thế này được
-............_ cái đồ đáng ghét kia ( Ô tô kề).
Hằng, Linh, Nhiên cũng xúm lại giúp đỡ, đứa thì cúc ki, đứa tát vào mặt như tát kẻ thù của nó, đứa còn lại cho nghe nhạc miễn phí của Sơn Tùng nhưng đều vô tác dụng.
- Tớ có ý kiến này _ vơ lấy túi tiền Linh chạy sang quán KFC đằng sau
- Ôi trời thế mà tớ ko biết, Phương thích nhất là đồ ăn mà, kiểu gì nó cũng phải tỉnh lại thôi _ Hằng vừa nói vừa phân tích cho tôi hiểu.
Một lát sau Linh trở về với 5 túi gà thơm nức, tôi ngửi thấy mà thèm chảy nước miếng. Nhiên cầm cái đùi gà lên dí sát vào mũi của Phương, tôi tò mò chờ đợi phản ứng của nó, Nào ngờ chưa đến hai phút, Phương bật dậy ngay lập tức giật mất cái đùi gà từ tay Nhiên cho vào miệng cắn nấy cắn đẻ. Ôi trời ơi, ró phải Phương bị bỏ đói ko vậy? hay con bạn nhịn để giảm cân? Hàng loạt cậu hỏi được tôi đặt ra cho Phương và ch ỉchờ câu trả lời. Nhìn nó ăn ngon như vậy chắc còn xơi mới có câu trả lời.
- Ăn xong mình đi đâu nữa hay là mình về đi _ để bảo vệ hầu bao tôi phải rút quân lên tiếng
- Ko được tớ còn chưa mua hết _ Linh phản pác làm tôi tức điên
- Bộ cậu muốn hết toàn bộ chỗ này à? _ tiểu thư có khác, nhà giàu có khác
- Chắc vậy
-.........._ cạn lời
" Á, con ong "" tiếng Nhiên kêu cứu làm cả bọn chú ý, tôi quay đầu lại thấy một con ong vàng ko to lắm nhưng cũng đủ để dọa Nhiên chạy mất giép vội nấp sau lưng Hằng. Còn Hằng hóa anh hùng cứu mĩ nhân ra tay sát hại con ong, cả bọn đồng loạt hoan hô tán thưởng. Thế đấy Nhiên thuộc tuýt ko sợ trời, ko sợ đất, còn lại thì......cái gì cũng sợ ( các bạn ghi nhớ vào nhen để sau lại còn trả thù).
- Ngon quá, tớ ăn no rồi xuất phát thôi _một khi dạ dày đã được lấp đầy thì chẳng còn lý do gì để Phương phải nghỉ ngơi nữa
- Ukm đi
Hết hứng muốn đi chơi , bây giờ tôi ngán lắm rôi. Giá như có cánh của thần kỳ của do bon bon chỉ cần bước qua là về ngay được nhà nhỉ ( ý tôi là Doremon). Chính vì ko để ý đến lối đi nên tôi đã tách hàng và lạc đường. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, xung quanh tôi chỉ toàn người xa lạ. Đã thế lại là người nước ngoài mà tôi thì ngu đần ngu dốt về môn tiếng anh. Chẳng biết phải làm gì ngoài việc đứng yên một chỗ, lúc quan trọng nhất thì quên điện thoại trong túi của Phương. Chưa từng thấy bản thân mình lại ngu như bây giờ, rốt cuộc tôi phải làm sao đây, ai đó giúp tôi với......Lang thang hết nơi này đến nơi khác, tầng này xuống tầng kia vẫn chẳng thấy bóng dáng của bọn bạn. Tôi gục xuống khóc nức nở trong một góc nhỏ gần cầu thang, ko một ai chú ý đến tôi mà tôi cũng ko hề mong được ai đó đến giúp đỡ hay chú ý. Tất cả tôi có thể làm là ngồi đợi, đợi đến khi nào Nhiên và các bạn đến..........
Một bóng dáng vô cùng quen thuộc vô tình xuất hiện trước mắt tôi, cái dáng vẻ hơi gầy nhưng cao và to ấy, cái áo trắng đồng phục có in huy hiệu trường THPT....khiến tôi thổn thức đứng dậy và đuổi theo người đó. Đó chính là.........Long, tôi có thể chắc chắn 100% người đó là Long, ko thể nhầm vào đâu được.
- Long, Long ơi _ vì khóc nên tôi ko thể gọi to lên được nhưng tôi ko cam lòng nhìn Long rời xa tôi như vậy
- NGUYỄN HOÀNG LONG_dĩ nhiên tôi dùng tất cả sức lực của mình để gọi người thương
Cuối cùng Long cũng dừng lại, quay người.....và nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Mặc kệ những người đằng sau nhìn chằm chằm vào mình, tôi lê những bước chân vô cùng nặng nhọc do đi giày cao gót tiến về phía Long. Từ từ ngả vào Long mà khóc nức nở như một đứa trẻ lên năm bị mất kẹo.
- Cậu là ai vậy? _ trơ cái mặt khó hiểu ra ngoài, Long lạnh lùng đẩy tôi ra
- Là Thư đây mà, mới chuyển trường hai ngày đã quên người ta, đáng ghét _ tôi hờn dỗi đánh manh vào vai Long một phát khiến cậu ấy kêu lên vì đau.
- Hả? Nếu là Thư thì nhất định ko thể đẹp như thế này được
-............_ cái đồ đáng ghét kia ( Ô tô kề).
Tác giả :
Quỳnh Mai Anh - AT