Người Yêu Biến Hình
Chương 5-1
Vừa nghe tiếng chuông vang lên, Ân Tuyên Mai biết đã đến trưa rồi, nhìn các đồng nghiệp tốp năm tốp ba rủ nhau cùng đi ăn cơm trưa, cô có thói quen thủ sẵn sandwich trong bao da của mình, nhưng… Không có, sáng nay lúc cô vội vàng đi làm, đã quên mua 1 cái sandwich, mà ví tiền thì…
Cô mở ví tiền ra, thấy bên trong chỉ còn có hai đồng. Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua đã đem hết tiền đưa cho mẹ kế, thở dài, xem ra hiện tại cô chỉ có thể uống hộp sữa cho đỡ đói.
Lấy sữa hộp ra, cô cắm ống hút vào…
“Trưa nay cô chỉ uống một hộp sữa thôi sao?" Im hơi lặng tiếng tiêu sái đến sau lưng cô, Đỗ Vũ Thần trừng mắt nhìn hộp sữa trong tay cô mà hỏi.
Ân Tuyên Mai bị dọa bởi âm thanh đột ngột này, thiếu chút nữa đã làm rớt hộp sữa, cô quay đầu lại nhìn người đang tới,“Anh… anh là ai?"
Cằm Đỗ Vũ Thần dài ra mấy thước, thiếu điều muốn rớt xuống đất, hắn đoán cũng đoán không ra mình sẽ nghe được câu hỏi này của cô -- anh là ai, theo hắn biết thì cô tốt xấu gì cũng đã làm việc ở công ty nửa năm, không thể nào không biết ông chủ là hắn đây?
“Cô thực sự không biết tôi là ai?" Hắn hỏi.
“Ách… Tôi nên biết anh là ai sao?" Ân Tuyên Mai ngờ nghệch hỏi, cô làm việc ở đây nữa năm, mỗi ngày tiếp xúc với không ít khách hàng, nhưng xem như trí nhớ của cô khá tốt đi, cô sẽ không dễ dàng quên vị khách quan trọng nào, mặc dù người đàn ông trước mắt này bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nhưng… Cô thề, cô thực sự chưa từng thấy hắn bao giờ nha!
Ông trời của tôi ơi! Đỗ Vũ Thần muốn ngất ngay tại chỗ, nào có nhân viên nào lại không biết ông chủ của mình? Việc này giống như sống ở nhà người ta nửa năm, lại không biết chủ nhà là ai… Vậy không khỏi rất kì lạ sao! Càng kì quặc hơn là còn có người nói cô là trí nhớ siêu cường! A, thật sự là buồn cười chết người!
“Cô thực sự không biết tôi là ai?" Hắn hỏi lại một lần, thấy cô trưng ra biểu cảm mù mịt lắc đầu mấy cái, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là, hung hăng hôn cô vài cái, vừa hôn vừa nói cho cô biết thân phận của mình, nhưng hắn không thể làm như vậy, trong mắt hiện lên một tia trêu cợt, hắn nói với cô:“Tên tôi là Đỗ Vũ Thần, không biết cô đã từng nghe qua chưa?"
Đỗ Vũ Thần? Di, thế nào lại trùng tên với Vũ Thần vậy? Ngay cả họ cũng giống nhau luôn! Ân Tuyên Mai tò mò đưa mắt đánh giá hắn một chút, bộ dạng thật đúng là có chút giống nhau đó!
Thấy cô vẫn như cũ không có phản ứng kinh hách, Đỗ Vũ Thần biết cô vẫn nghe không hiểu, uổng công hắn nói nhiều như vậy,“Nghe nói ông chủ của cô cũng tên là Đỗ Vũ Thần đó!"
“Đúng rồi! Anh làm sao mà biết…." Ân Tuyên Mai vui mừng nói, cô trước kia sao lại không nghĩ tới Vũ Thần có cùng tên họ với ông chủ công ty cô? Trùng tên trùng họ… Cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Vũ Thần trước mắt, hắn cũng têm Đỗ Vũ Thần! Ách, thiên hạ không có nhiều người trùng tên trùng họ như vậy, lại luôn là cùng cô tiếp xúc? Hắn sẽ không là…
Đỗ Vũ Thần nhướng mày cười cười với cô.
Trời ạ! Ân Tuyên Mai âm thầm than thở mắng mình ngu ngốc, ngay cả ông chủ cũng không nhận ra, cứ thế này cô nghỉ làm luôn cho rồi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi… Hôm nay tôi không đeo kính, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mới không nhận ra là anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Cô ngàn lần, không, vạn lần khiêm tốn mở miệng.
Đỗ Vũ Thần buồn cười nhìn cô, hắn không hề biết trong vòng nửa ngày có thể làm cho một người cận thị nặng đến như vậy, bởi vì theo hắn biết, thị lực của cô còn tốt hơn cả hắn nữa!
“Xin hỏi tổng giám đốc có chuyện gì sao? Những người khác đều đi ra ngoài ăn cơm, đại khái không trở về nhanh như vậy." Nếu hiện tại biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ tìm ra đường sống trong cõi chết, Ân Tuyên Mai nghĩ thầm.
“Giữa trưa cô chỉ uống 1 hộp sữa?" Đỗ Vũ Thần không để ý vấn đề của cô, hai mắt nhìn hộp sữa trên bàn hỏi lại lần 2, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Ách… Tôi đã ăn nhiều rồi…" Ân Tuyên Mai nhìn sàn nhà nói suông chứ không làm, nhưng cái bao tử đáng giận lại nhụt chí giơ hai tay biểu tình, hại cô đỏ mặt.
“Xem ra bao tử của cô hình như không quá đồng ý cách nói của cô đó!" Đỗ Vũ Thần buồn cười nói, chuyển giọng điệu, hắn dùng khẩu khí mệnh lệnh nói:“Đi."
“Cái gì?" Ân Tuyên Mai không hiểu ngẩng đầu hỏi hắn.
“Đi, đi ăn cơm." Đỗ Vũ Thần nói to, rõ ràng với cô.
“Ách, cái gì? Vì sao?" Ân Tuyên Mai mù mịt hỏi, có phải cô nghe lầm không?
“Ăn cơm còn muốn hỏi vì sao?" Đỗ Vũ Thần nhướng mày hỏi.
“Ách, nhưng là vì sao?" Ân Tuyên Mai vẫn là hỏi vì sao.
Đỗ Vũ Thần thở dài, nhanh chóng ôm cô vào lòng, giữ lấy eo của cô, dẫn cô đi ra cửa lớn của công ty.
Ân Tuyên Mai chỉ có thể tùy ý để hắn kéo mình đi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, khi cô đã lấy lại tinh thần, thì cô đã ngồi ở trên xe của hắn, mà xe đã bắt đầu khởi động chạy.
Trừng mắt nhìn hắn, cô đến bây giờ còn không hiểu chính mình vì sao lại ngồi ở trên xe hắn, mà hắn lại vì sao lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, thậm chí dẫn cô đi ăn cơm! Này quả thực là chuyện lạ, bởi vì mặc dù cô chưa từng thấy heo đi đường nhưng đã ăn thịt heo, sớm nghe rằng tổng giám đốc là không gần phụ nữ, mặt không đổi sắc, cuồng làm công việc, máu lạnh vô tình…
Nhưng mà nếu đúng như lời đồn thì, hiện tại vì sao cô lại ngồi ở trên xe này? Hắn rốt cuộc có mục đích gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là vì trừng phạt lúc nãy cô vô tình thất lễ, mà muốn dẫn cô đi ăn cơm -- muốn hạ độc cô chết luôn?!
Nghĩ vậy, Ân Tuyên Mai liền dựa thân mình trên cửa xe, mở lớn hai mắt trưng ra bộ mặt phòng vệ.
Đỗ Vũ Thần nhìn cô một cái, vì phản ứng kỳ quái của cô mà cảm thấy buồn cười, nhưng hắn không cười, đỗ xe ở ven đường,“Xuống xe!" Hắn đầu không chuyển, mắt không liếc nói, cũng không chờ cô kịp phản ứng liền xuống xe.
Thấy hắn xuống xe, Ân Tuyên Mai mới thu hồi ánh mắt phòng ngự của mình mà bắt đầu chú ý bốn phía, di? Đây là chỗ nào?
Thấy cô vẫn cứ ngây ra như phỗng ngồi ở trong xe, Đỗ Vũ Thần vòng qua xe đi về đầu kia thay cô mở cửa xe,“Xuống xe!"
Biểu cảm phòng ngự lại lần nữa xuất hiện trên mặt Ân Tuyên Mai, giống như trốn tránh ôn dịch, cô lúc này chăm chú nhìn về chỗ tay lái, sau đó ánh mắt hoảng hốt nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Đỗ Vũ Thần buồn cười vì động tác trẻ con này của cô, hắn nói:“Tôi có ba đầu sáu tay, hay là nhìn giống yêu ma quỷ quái?"
“Có ý gì?" Ân Tuyên Mai không hiểu, nhìn ngã tư đường khắp nơi đều náo nhiệt, hắn hẳn là không đến mức sẽ độc chết cô ở nơi có đông người như vậy chứ! Cô nghĩ thầm.
“Bằng không cô vì sao vừa thấy tôi mở cửa xe, liền nhích qua bên kia?" Đỗ Vũ Thần chỉ vào vị trí tay lái nói.
“Ách… Tôi có thói quen xuống xe bên trái." Ân Tuyên Mai nói quanh co, vội vàng mở cửa xuống xe bên này.
“Nga, là như thế này à!" Đỗ Vũ Thần cười như không cười gật đầu nói.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ân Tuyên Mai thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào, lí do gì không lấy, cố tình lại lấy cái lý do ngu như vậy, ai sẽ tin? Cô thật sự là kẻ ngốc!
Một chiếc Porsche màu bạc đỗ trước quán ăn vặt đã quá đẹp mắt, lại còn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ xuống xe đi vào quán liền thu hút đông người vào quán hơn, đây quả thực là không thể tưởng tượng! Trong quán, sau khi ông chủ sửng sốt một lúc lâu, liền nhanh chóng khôi phục, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh tiến thần tài.
Đỗ Vũ Thần không để ý thái độ của cô, ôm cô đi vào trong tiệm, càng không hỏi ý cô liền kêu hai phần mì xào thịt bò có dưa cải, sau đó không nói tiếng nào, hắn bắt đầu nhìn chăm chú cô ngồi ở đối diện.
Ân Tuyên Mai thấy lúng túng trước cái nhìn của hắn, cô không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc với hắn, loại cảm giác này thực kỳ diệu, thực nóng bỏng, thực hạn chế, hơn nữa cảm giác khiến cô không rét mà run -- không phải vì hắn, mà là vì chính mình.
Sau một lúc lâu, mì phở đưa tới, Đỗ Vũ Thần không nhìn cô nữa, ngược lại vùi đầu ăn như quỷ chết đói ba ngày ba đêm.
Cô có chút nghi ngờ không hiểu ra sao, vốn là cô định uống hộp sữa cho qua bữa trưa, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện một đống mỹ vị chào đón cô, nuốt nước miếng, cô muốn ăn, rất muốn ăn, nhưng không dám động đến thìa hay đũa, bởi vì còn chưa biết đống thức ăn này có phải ở hiện thực không, kêu cô thế nào nuốt trôi được đây? Theo cô nghĩ, làm không tốt thì ông chủ phải ban “chết" cho cô chứ, còn bày ra tiệc Hồng Môn Yến này thì cô quả thực ăn không tiêu.
“Xin hỏi tổng giám đốc có chuyện gì xin nói rõ?" Ân Tuyên Mai không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ mặt xuống tới đồ ăn trên bàn, nhíu mày, hắn chỉ nói một câu,“Mau ăn!"
“Nhưng là......" Ân Tuyên Mai vốn định phát huy tinh thần ham học hỏi bám riết không tha của mình, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén dọa người của hắn, cô sợ tới mức muốn nhanh chóng nuốt hết thức ăn vào bụng, thuận theo cúi đầu ăn mỳ.
Đây gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, về sau tiền cơm của cô còn phải dựa vào hắn nha! Cho nên cô bây giờ vẫn cứ ăn trước, nói ít một câu thì hơn.
* * *
Ân Tuyên Mai sớm nên biết đến đạo lý có lần một thì phải có lần hai, có lần hai chắc chắn không tránh khỏi có lần ba…
Từ lần đầu tiên đột ngột bị hắn mang ra ngoài ăn cơm trưa, lại không hiểu vì sao bị đuổi về, hắn nhưng lại bắt đầu độc tài chiếm lấy thời gian nghỉ trưa của cô, cho nên mỗi ngày cô chỉ cần vừa nghe đến thanh âm của hắn, liền biết đã đến giờ nghỉ trưa.
Lúc mới bắt đầu, cô kiêng kị chuyện hắn là ông chủ, cho rằng hắn có việc gì đó khó nói, nhưng một tuần qua, hắn mỗi ngày trừ bỏ mang cô đi ăn cơm, căn bản không nói cái gì với cô, hắn rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ đúng như lời của đám đồng nghiệp kia, hắn muốn theo đuổi cô?
Đường đường là ông chủ của xí nghiệp Thánh Đường lại muốn theo đuổi cô? Chuyện này vốn không thể nào! Cô không người thân thích lại không có gia cảnh, có chăng chỉ là khuôn mặt này thôi, nhưng quanh người hắn nhiều cô gái còn đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần, hắn vì sao sẽ tìm tới cô? Thực sự không hiểu nha! Chẳng lẽ hắn thích dáng người cô, nhưng chẳng phải người ta đều nói “ngực to óc trái nho" sao? Hay là hắn căn bản chính là coi trọng sự “ngốc nghếch" của cô…
Haizz, suy nghĩ lý do gì nữa chứ! Mình thế nào lại ngu ngốc đứng đây miên man suy nghĩ? Thật là có tố chất của bệnh thần kinh! “Tiểu Mai, cậu có nghe tin tức kia chứ?" Lúc này đồng nghiệp Lâm Vĩ Chân đột nhiên lại gần nhỏ giọng hỏi cô.
“Tin tức gì?" Ân Tuyên Mai quay đầu lại cũng nhỏ giọng hỏi cô.
Khi đi làm, luôn luôn nghiêm cấm nói chuyện lớn tiếng, nhưng nếu “boss" không chú ý tới hoặc không xuất hiện, các cô đều sẽ bất chấp luật lệ mà bàn tán xôn xao, có lẽ đây có thể xem là một dạng biểu tình nho nhở đi!
“Nghe nói thư ký Trương muốn kết hôn nên từ chức, mà chức thư ký sẽ được tuyển chọn từ nhân viên trong công ty đó!" Lâm Vĩ Chân làm bộ thần bí nói.
“Vậy sao!" Ân Tuyên Mai không hiểu, việc này có thể xem là tin tức hệ trọng sao? Đáng để ngạc nhiên như thế sao?
“Gì vậy? Cậu không biết là tiền lương của thư ký sẽ nhiều hơn gấp mấy lần so với những nhân viên bình thường như tụi mình sao? Nếu cậu muốn làm thư ký của tổng giám đốc, buổi tối cậu không cần phải kiếm thêm việc làm nữa, cậu có biết hay không?" Lâm Vĩ Chân liếc nhìn cô một cái, phân tích cái lợi và cái hại cho cô nghe.
“Nhưng cho dù mình có muốn thì cũng không thể nào đâu! Chỉ với bằng cấp của mình chỉ là bằng bổ túc ban đêm, tiếng Anh nói hay viết đều không được tốt lắm, nếu mình cứ muốn đảm nhận cái chức vị kia, vốn là nghĩ bằng đầu gối cũng biết là không thể. Cậu nghĩ cấp trên có thể thăng chức cho mình lên làm thư ký tổng giám đốc được sao?" Ân Tuyên Mai nhíu mày nói, vừa nghe đến tiền lương cao cô cả người liền rục rịch, nhưng là cô biết mình biết ta, cô biết đây là vượt tầm với, là mộng tưởng.
“Ai yô, cậu đừng thành thật như vậy được không? Có ai sinh ra mà cái gì cũng biết hết đâu? Chỉ cần học thôi! Học không phải sẽ biết sao? Cậu lo lắng cái gì? Hơn nữa với tình huống hiện tại, mình cam đoan chỉ cần cậu muốn, chức thư ký tuyệt đối là của cậu, nó chạy không thoát được đâu." Lâm Vĩ Chân bày ra vẻ mặt tin tưởng mười phần nói với cô.
“Vì sao?" Tuyên Mai không hiểu.
“Thật không biết là cậu ngây thơ hay ngốc nghếch nữa?" Lâm Vĩ Chân vô lực lắc đầu nói,“Cậu ngẫm lại xem, tổng giám đốc mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước mặt cậu đưa cậu đi ăn cơm trưa, điểm này chứng tỏ hắn có mưu tính với cậu, giờ cứ mặc kệ mấy cái thuyết âm mưu của hắn đi, cậu đích thực rất đặc biệt với hắn, vậy sao cậu không nhân cơ hội này nói hắn về chuyện thư ký đi?"
“Thế này không tốt đâu!" Ân Tuyên Mai cau mày nói.
“Ai nha, không có gì không tốt a! Dù sao tục ngữ đã nói ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, cậu thì sợ gì? Huống chi mình cũng không phải kêu cậu đi giết người phóng hỏa, cậu còn lo gì nữa?"
“Nhưng mà mình…" Ân Tuyên Mai vẫn là do dự, nói thật, kêu cô làm loại chuyện ngồi chơi mà hưởng như vậy, cô thật là làm không được nha!
“Không cần ‘Nhưng mà’ a! Cậu chỉ cần nghĩ đến tiền, tiền, tiền, như vậy mọi chuyện không phải oke sao?"
“Nhưng là mình......" Ân Tuyên Mai vẫn là có chút lúng túng.
“Quên đi, tùy cậu a! Dù sao đây cũng không phải chuyện của mình......" Trừng mắt nhìn cô một cái, Lâm Vĩ Chân bày ra bộ mặt ‘trẻ con không thể dạy được’.
“Vậy...... Mình...... Mình thử xem sao." Nao núng nhìn cô một cái, Ân Tuyên Mai ấp a ấp úng nói.
“Tốt lắm." Lâm Vĩ Chân vui mừng nói nói,“Hôm nay giữa trưa cậu nhớ nói đó, nhưng nhớ đừng có thể hiện là cái gì cũng biết, cũng đừng dùng ngôn ngữ uyển chuyển hàm xúc mà nói quanh co, nếu không sẽ phản tác dụng, cậu phải nhớ kỹ." Cô giống như chuyên gia tư vấn dạy cách hành xử cho Tuyên Mai.
“Ân...... Được...... Mình biết rồi......" Ân Tuyên Mai vâng vâng dạ dạ đáp lời, vốn là nghe tai này lọt khe tai kia, bởi vì trong lòng cô còn đang phân vân có nên làm hay không.
“Vậy mình chúc cậu mã đáo thành công. Ách, mình muốn đi ăn cơm, tổng giám đốc cũng nên đến......" Lâm Vĩ Chân ngẩng đầu nhìn một cái, “Haizz, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!" Cô hếch cằm về phía bên kia nói.
Ân Tuyên Mai nhìn về hướng ấy, quả nhiên thấy Đỗ Vũ Thần đang đi tới chỗ cô.
“Mình đây phải đi rồi, buổi chiều nghe câu bẩm báo tin tốt lành!" Lâm Vĩ Chân vẫy tay chào, cùng với đồng nghiệp đi ra.
“Đi nha?" Đỗ Vũ Thần nhìn cô một lát, nhẹ nhàng hỏi cô một câu, lại không đợi cô trả lời, thẳng thừng ôm eo cô đi ra ngoài.
Ân Tuyên Mai nhíu mày, nhẹ nghiêng đầu nhìn Đỗ Vũ Thần, hắn chính là như vậy, ngôn từ lạnh lùng, hành vi có chút thân thiết cũng không quy củ, như vậy cô vĩnh viễn không đoán ra tâm ý của hắn.
Ai, ông chủ làm ra hành vi quái dị này là muốn như thế nào?
Ân Tuyên Mai trong lòng hỗn loạn, sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Có phải hay không cô nghe lầm? Nuốt nước miếng một cái, cô lúng ta lúng túng mở miệng hỏi:“Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa không?"
“Chiều nay cô nói chuyện với vị tiểu thư lần trước, sáng mai đến văn phòng tôi báo danh, tôi kêu thư ký Trương bàn giao công việc cho cô." Đỗ Vũ Thần hếch mày nhẹ nhàng nói lại lần nữa.
“Vì sao?" Đây là phản ứng bình thường, nhưng mới vừa nói xong, Ân Tuyên Mai hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, bởi vì tục ngữ nói:“Làm người không nên nghi ngờ vận may của mình, bằng không......"
“Thế nào? Cô không muốn sao? Tôi đây tìm người khác cho rồi." Đỗ Vũ Thần hếch một bên mày nói.
Nhìn đi! Lập tức linh nghiệm,“Không có, không có, chính là có chút tò mò mà thôi." Ân Tuyên Mai vội vàng giải thích.
“Cô cho rằng mấy ngày nay sao tôi lại mời cô ăn cơm?" Hắn hỏi lại.
Một câu này nói đánh tan mọi nghi ngờ trong lòng Ân Tuyên Mai, thì ra hắn mời cô ăn cơm trưa chỉ muốn xem xét cô có phù hợp chức vị thư ký mới không, mà không phải muốn theo đuổi cô nha! Thật là, sao không nói sớm một chút, hại cô cả ngày tâm thần không yên, miên man suy nghĩ.
“Cám ơn tổng giám đốc thưởng thức, tuy rằng tôi không thể cam đoan mình sẽ làm rất tốt công việc này, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng." Ân Tuyên Mai tươi cười rạng rỡ nói, cô thực sự rất vui vì hắn công nhận thực lực của cô mà thăng chức cho, thực sự rất phấn khích.
“Hoan nghênh gia nhập chiến trường của tôi." Đỗ Vũ Thần cười nói, sau đó giơ ly rượu trên mặt bàn kính cô 1 ly,“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Đôi mắt thâm thúy của hắn chợt lóe sáng, phản chiếu trên ly rượu.
“Cám ơn." Cô tươi cười đáp lễ hắn.
Cô mở ví tiền ra, thấy bên trong chỉ còn có hai đồng. Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua đã đem hết tiền đưa cho mẹ kế, thở dài, xem ra hiện tại cô chỉ có thể uống hộp sữa cho đỡ đói.
Lấy sữa hộp ra, cô cắm ống hút vào…
“Trưa nay cô chỉ uống một hộp sữa thôi sao?" Im hơi lặng tiếng tiêu sái đến sau lưng cô, Đỗ Vũ Thần trừng mắt nhìn hộp sữa trong tay cô mà hỏi.
Ân Tuyên Mai bị dọa bởi âm thanh đột ngột này, thiếu chút nữa đã làm rớt hộp sữa, cô quay đầu lại nhìn người đang tới,“Anh… anh là ai?"
Cằm Đỗ Vũ Thần dài ra mấy thước, thiếu điều muốn rớt xuống đất, hắn đoán cũng đoán không ra mình sẽ nghe được câu hỏi này của cô -- anh là ai, theo hắn biết thì cô tốt xấu gì cũng đã làm việc ở công ty nửa năm, không thể nào không biết ông chủ là hắn đây?
“Cô thực sự không biết tôi là ai?" Hắn hỏi.
“Ách… Tôi nên biết anh là ai sao?" Ân Tuyên Mai ngờ nghệch hỏi, cô làm việc ở đây nữa năm, mỗi ngày tiếp xúc với không ít khách hàng, nhưng xem như trí nhớ của cô khá tốt đi, cô sẽ không dễ dàng quên vị khách quan trọng nào, mặc dù người đàn ông trước mắt này bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nhưng… Cô thề, cô thực sự chưa từng thấy hắn bao giờ nha!
Ông trời của tôi ơi! Đỗ Vũ Thần muốn ngất ngay tại chỗ, nào có nhân viên nào lại không biết ông chủ của mình? Việc này giống như sống ở nhà người ta nửa năm, lại không biết chủ nhà là ai… Vậy không khỏi rất kì lạ sao! Càng kì quặc hơn là còn có người nói cô là trí nhớ siêu cường! A, thật sự là buồn cười chết người!
“Cô thực sự không biết tôi là ai?" Hắn hỏi lại một lần, thấy cô trưng ra biểu cảm mù mịt lắc đầu mấy cái, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là, hung hăng hôn cô vài cái, vừa hôn vừa nói cho cô biết thân phận của mình, nhưng hắn không thể làm như vậy, trong mắt hiện lên một tia trêu cợt, hắn nói với cô:“Tên tôi là Đỗ Vũ Thần, không biết cô đã từng nghe qua chưa?"
Đỗ Vũ Thần? Di, thế nào lại trùng tên với Vũ Thần vậy? Ngay cả họ cũng giống nhau luôn! Ân Tuyên Mai tò mò đưa mắt đánh giá hắn một chút, bộ dạng thật đúng là có chút giống nhau đó!
Thấy cô vẫn như cũ không có phản ứng kinh hách, Đỗ Vũ Thần biết cô vẫn nghe không hiểu, uổng công hắn nói nhiều như vậy,“Nghe nói ông chủ của cô cũng tên là Đỗ Vũ Thần đó!"
“Đúng rồi! Anh làm sao mà biết…." Ân Tuyên Mai vui mừng nói, cô trước kia sao lại không nghĩ tới Vũ Thần có cùng tên họ với ông chủ công ty cô? Trùng tên trùng họ… Cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Vũ Thần trước mắt, hắn cũng têm Đỗ Vũ Thần! Ách, thiên hạ không có nhiều người trùng tên trùng họ như vậy, lại luôn là cùng cô tiếp xúc? Hắn sẽ không là…
Đỗ Vũ Thần nhướng mày cười cười với cô.
Trời ạ! Ân Tuyên Mai âm thầm than thở mắng mình ngu ngốc, ngay cả ông chủ cũng không nhận ra, cứ thế này cô nghỉ làm luôn cho rồi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi… Hôm nay tôi không đeo kính, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mới không nhận ra là anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Cô ngàn lần, không, vạn lần khiêm tốn mở miệng.
Đỗ Vũ Thần buồn cười nhìn cô, hắn không hề biết trong vòng nửa ngày có thể làm cho một người cận thị nặng đến như vậy, bởi vì theo hắn biết, thị lực của cô còn tốt hơn cả hắn nữa!
“Xin hỏi tổng giám đốc có chuyện gì sao? Những người khác đều đi ra ngoài ăn cơm, đại khái không trở về nhanh như vậy." Nếu hiện tại biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ tìm ra đường sống trong cõi chết, Ân Tuyên Mai nghĩ thầm.
“Giữa trưa cô chỉ uống 1 hộp sữa?" Đỗ Vũ Thần không để ý vấn đề của cô, hai mắt nhìn hộp sữa trên bàn hỏi lại lần 2, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Ách… Tôi đã ăn nhiều rồi…" Ân Tuyên Mai nhìn sàn nhà nói suông chứ không làm, nhưng cái bao tử đáng giận lại nhụt chí giơ hai tay biểu tình, hại cô đỏ mặt.
“Xem ra bao tử của cô hình như không quá đồng ý cách nói của cô đó!" Đỗ Vũ Thần buồn cười nói, chuyển giọng điệu, hắn dùng khẩu khí mệnh lệnh nói:“Đi."
“Cái gì?" Ân Tuyên Mai không hiểu ngẩng đầu hỏi hắn.
“Đi, đi ăn cơm." Đỗ Vũ Thần nói to, rõ ràng với cô.
“Ách, cái gì? Vì sao?" Ân Tuyên Mai mù mịt hỏi, có phải cô nghe lầm không?
“Ăn cơm còn muốn hỏi vì sao?" Đỗ Vũ Thần nhướng mày hỏi.
“Ách, nhưng là vì sao?" Ân Tuyên Mai vẫn là hỏi vì sao.
Đỗ Vũ Thần thở dài, nhanh chóng ôm cô vào lòng, giữ lấy eo của cô, dẫn cô đi ra cửa lớn của công ty.
Ân Tuyên Mai chỉ có thể tùy ý để hắn kéo mình đi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, khi cô đã lấy lại tinh thần, thì cô đã ngồi ở trên xe của hắn, mà xe đã bắt đầu khởi động chạy.
Trừng mắt nhìn hắn, cô đến bây giờ còn không hiểu chính mình vì sao lại ngồi ở trên xe hắn, mà hắn lại vì sao lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, thậm chí dẫn cô đi ăn cơm! Này quả thực là chuyện lạ, bởi vì mặc dù cô chưa từng thấy heo đi đường nhưng đã ăn thịt heo, sớm nghe rằng tổng giám đốc là không gần phụ nữ, mặt không đổi sắc, cuồng làm công việc, máu lạnh vô tình…
Nhưng mà nếu đúng như lời đồn thì, hiện tại vì sao cô lại ngồi ở trên xe này? Hắn rốt cuộc có mục đích gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là vì trừng phạt lúc nãy cô vô tình thất lễ, mà muốn dẫn cô đi ăn cơm -- muốn hạ độc cô chết luôn?!
Nghĩ vậy, Ân Tuyên Mai liền dựa thân mình trên cửa xe, mở lớn hai mắt trưng ra bộ mặt phòng vệ.
Đỗ Vũ Thần nhìn cô một cái, vì phản ứng kỳ quái của cô mà cảm thấy buồn cười, nhưng hắn không cười, đỗ xe ở ven đường,“Xuống xe!" Hắn đầu không chuyển, mắt không liếc nói, cũng không chờ cô kịp phản ứng liền xuống xe.
Thấy hắn xuống xe, Ân Tuyên Mai mới thu hồi ánh mắt phòng ngự của mình mà bắt đầu chú ý bốn phía, di? Đây là chỗ nào?
Thấy cô vẫn cứ ngây ra như phỗng ngồi ở trong xe, Đỗ Vũ Thần vòng qua xe đi về đầu kia thay cô mở cửa xe,“Xuống xe!"
Biểu cảm phòng ngự lại lần nữa xuất hiện trên mặt Ân Tuyên Mai, giống như trốn tránh ôn dịch, cô lúc này chăm chú nhìn về chỗ tay lái, sau đó ánh mắt hoảng hốt nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Đỗ Vũ Thần buồn cười vì động tác trẻ con này của cô, hắn nói:“Tôi có ba đầu sáu tay, hay là nhìn giống yêu ma quỷ quái?"
“Có ý gì?" Ân Tuyên Mai không hiểu, nhìn ngã tư đường khắp nơi đều náo nhiệt, hắn hẳn là không đến mức sẽ độc chết cô ở nơi có đông người như vậy chứ! Cô nghĩ thầm.
“Bằng không cô vì sao vừa thấy tôi mở cửa xe, liền nhích qua bên kia?" Đỗ Vũ Thần chỉ vào vị trí tay lái nói.
“Ách… Tôi có thói quen xuống xe bên trái." Ân Tuyên Mai nói quanh co, vội vàng mở cửa xuống xe bên này.
“Nga, là như thế này à!" Đỗ Vũ Thần cười như không cười gật đầu nói.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ân Tuyên Mai thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào, lí do gì không lấy, cố tình lại lấy cái lý do ngu như vậy, ai sẽ tin? Cô thật sự là kẻ ngốc!
Một chiếc Porsche màu bạc đỗ trước quán ăn vặt đã quá đẹp mắt, lại còn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ xuống xe đi vào quán liền thu hút đông người vào quán hơn, đây quả thực là không thể tưởng tượng! Trong quán, sau khi ông chủ sửng sốt một lúc lâu, liền nhanh chóng khôi phục, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh tiến thần tài.
Đỗ Vũ Thần không để ý thái độ của cô, ôm cô đi vào trong tiệm, càng không hỏi ý cô liền kêu hai phần mì xào thịt bò có dưa cải, sau đó không nói tiếng nào, hắn bắt đầu nhìn chăm chú cô ngồi ở đối diện.
Ân Tuyên Mai thấy lúng túng trước cái nhìn của hắn, cô không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc với hắn, loại cảm giác này thực kỳ diệu, thực nóng bỏng, thực hạn chế, hơn nữa cảm giác khiến cô không rét mà run -- không phải vì hắn, mà là vì chính mình.
Sau một lúc lâu, mì phở đưa tới, Đỗ Vũ Thần không nhìn cô nữa, ngược lại vùi đầu ăn như quỷ chết đói ba ngày ba đêm.
Cô có chút nghi ngờ không hiểu ra sao, vốn là cô định uống hộp sữa cho qua bữa trưa, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện một đống mỹ vị chào đón cô, nuốt nước miếng, cô muốn ăn, rất muốn ăn, nhưng không dám động đến thìa hay đũa, bởi vì còn chưa biết đống thức ăn này có phải ở hiện thực không, kêu cô thế nào nuốt trôi được đây? Theo cô nghĩ, làm không tốt thì ông chủ phải ban “chết" cho cô chứ, còn bày ra tiệc Hồng Môn Yến này thì cô quả thực ăn không tiêu.
“Xin hỏi tổng giám đốc có chuyện gì xin nói rõ?" Ân Tuyên Mai không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ mặt xuống tới đồ ăn trên bàn, nhíu mày, hắn chỉ nói một câu,“Mau ăn!"
“Nhưng là......" Ân Tuyên Mai vốn định phát huy tinh thần ham học hỏi bám riết không tha của mình, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén dọa người của hắn, cô sợ tới mức muốn nhanh chóng nuốt hết thức ăn vào bụng, thuận theo cúi đầu ăn mỳ.
Đây gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, về sau tiền cơm của cô còn phải dựa vào hắn nha! Cho nên cô bây giờ vẫn cứ ăn trước, nói ít một câu thì hơn.
* * *
Ân Tuyên Mai sớm nên biết đến đạo lý có lần một thì phải có lần hai, có lần hai chắc chắn không tránh khỏi có lần ba…
Từ lần đầu tiên đột ngột bị hắn mang ra ngoài ăn cơm trưa, lại không hiểu vì sao bị đuổi về, hắn nhưng lại bắt đầu độc tài chiếm lấy thời gian nghỉ trưa của cô, cho nên mỗi ngày cô chỉ cần vừa nghe đến thanh âm của hắn, liền biết đã đến giờ nghỉ trưa.
Lúc mới bắt đầu, cô kiêng kị chuyện hắn là ông chủ, cho rằng hắn có việc gì đó khó nói, nhưng một tuần qua, hắn mỗi ngày trừ bỏ mang cô đi ăn cơm, căn bản không nói cái gì với cô, hắn rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ đúng như lời của đám đồng nghiệp kia, hắn muốn theo đuổi cô?
Đường đường là ông chủ của xí nghiệp Thánh Đường lại muốn theo đuổi cô? Chuyện này vốn không thể nào! Cô không người thân thích lại không có gia cảnh, có chăng chỉ là khuôn mặt này thôi, nhưng quanh người hắn nhiều cô gái còn đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần, hắn vì sao sẽ tìm tới cô? Thực sự không hiểu nha! Chẳng lẽ hắn thích dáng người cô, nhưng chẳng phải người ta đều nói “ngực to óc trái nho" sao? Hay là hắn căn bản chính là coi trọng sự “ngốc nghếch" của cô…
Haizz, suy nghĩ lý do gì nữa chứ! Mình thế nào lại ngu ngốc đứng đây miên man suy nghĩ? Thật là có tố chất của bệnh thần kinh! “Tiểu Mai, cậu có nghe tin tức kia chứ?" Lúc này đồng nghiệp Lâm Vĩ Chân đột nhiên lại gần nhỏ giọng hỏi cô.
“Tin tức gì?" Ân Tuyên Mai quay đầu lại cũng nhỏ giọng hỏi cô.
Khi đi làm, luôn luôn nghiêm cấm nói chuyện lớn tiếng, nhưng nếu “boss" không chú ý tới hoặc không xuất hiện, các cô đều sẽ bất chấp luật lệ mà bàn tán xôn xao, có lẽ đây có thể xem là một dạng biểu tình nho nhở đi!
“Nghe nói thư ký Trương muốn kết hôn nên từ chức, mà chức thư ký sẽ được tuyển chọn từ nhân viên trong công ty đó!" Lâm Vĩ Chân làm bộ thần bí nói.
“Vậy sao!" Ân Tuyên Mai không hiểu, việc này có thể xem là tin tức hệ trọng sao? Đáng để ngạc nhiên như thế sao?
“Gì vậy? Cậu không biết là tiền lương của thư ký sẽ nhiều hơn gấp mấy lần so với những nhân viên bình thường như tụi mình sao? Nếu cậu muốn làm thư ký của tổng giám đốc, buổi tối cậu không cần phải kiếm thêm việc làm nữa, cậu có biết hay không?" Lâm Vĩ Chân liếc nhìn cô một cái, phân tích cái lợi và cái hại cho cô nghe.
“Nhưng cho dù mình có muốn thì cũng không thể nào đâu! Chỉ với bằng cấp của mình chỉ là bằng bổ túc ban đêm, tiếng Anh nói hay viết đều không được tốt lắm, nếu mình cứ muốn đảm nhận cái chức vị kia, vốn là nghĩ bằng đầu gối cũng biết là không thể. Cậu nghĩ cấp trên có thể thăng chức cho mình lên làm thư ký tổng giám đốc được sao?" Ân Tuyên Mai nhíu mày nói, vừa nghe đến tiền lương cao cô cả người liền rục rịch, nhưng là cô biết mình biết ta, cô biết đây là vượt tầm với, là mộng tưởng.
“Ai yô, cậu đừng thành thật như vậy được không? Có ai sinh ra mà cái gì cũng biết hết đâu? Chỉ cần học thôi! Học không phải sẽ biết sao? Cậu lo lắng cái gì? Hơn nữa với tình huống hiện tại, mình cam đoan chỉ cần cậu muốn, chức thư ký tuyệt đối là của cậu, nó chạy không thoát được đâu." Lâm Vĩ Chân bày ra vẻ mặt tin tưởng mười phần nói với cô.
“Vì sao?" Tuyên Mai không hiểu.
“Thật không biết là cậu ngây thơ hay ngốc nghếch nữa?" Lâm Vĩ Chân vô lực lắc đầu nói,“Cậu ngẫm lại xem, tổng giám đốc mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước mặt cậu đưa cậu đi ăn cơm trưa, điểm này chứng tỏ hắn có mưu tính với cậu, giờ cứ mặc kệ mấy cái thuyết âm mưu của hắn đi, cậu đích thực rất đặc biệt với hắn, vậy sao cậu không nhân cơ hội này nói hắn về chuyện thư ký đi?"
“Thế này không tốt đâu!" Ân Tuyên Mai cau mày nói.
“Ai nha, không có gì không tốt a! Dù sao tục ngữ đã nói ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, cậu thì sợ gì? Huống chi mình cũng không phải kêu cậu đi giết người phóng hỏa, cậu còn lo gì nữa?"
“Nhưng mà mình…" Ân Tuyên Mai vẫn là do dự, nói thật, kêu cô làm loại chuyện ngồi chơi mà hưởng như vậy, cô thật là làm không được nha!
“Không cần ‘Nhưng mà’ a! Cậu chỉ cần nghĩ đến tiền, tiền, tiền, như vậy mọi chuyện không phải oke sao?"
“Nhưng là mình......" Ân Tuyên Mai vẫn là có chút lúng túng.
“Quên đi, tùy cậu a! Dù sao đây cũng không phải chuyện của mình......" Trừng mắt nhìn cô một cái, Lâm Vĩ Chân bày ra bộ mặt ‘trẻ con không thể dạy được’.
“Vậy...... Mình...... Mình thử xem sao." Nao núng nhìn cô một cái, Ân Tuyên Mai ấp a ấp úng nói.
“Tốt lắm." Lâm Vĩ Chân vui mừng nói nói,“Hôm nay giữa trưa cậu nhớ nói đó, nhưng nhớ đừng có thể hiện là cái gì cũng biết, cũng đừng dùng ngôn ngữ uyển chuyển hàm xúc mà nói quanh co, nếu không sẽ phản tác dụng, cậu phải nhớ kỹ." Cô giống như chuyên gia tư vấn dạy cách hành xử cho Tuyên Mai.
“Ân...... Được...... Mình biết rồi......" Ân Tuyên Mai vâng vâng dạ dạ đáp lời, vốn là nghe tai này lọt khe tai kia, bởi vì trong lòng cô còn đang phân vân có nên làm hay không.
“Vậy mình chúc cậu mã đáo thành công. Ách, mình muốn đi ăn cơm, tổng giám đốc cũng nên đến......" Lâm Vĩ Chân ngẩng đầu nhìn một cái, “Haizz, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!" Cô hếch cằm về phía bên kia nói.
Ân Tuyên Mai nhìn về hướng ấy, quả nhiên thấy Đỗ Vũ Thần đang đi tới chỗ cô.
“Mình đây phải đi rồi, buổi chiều nghe câu bẩm báo tin tốt lành!" Lâm Vĩ Chân vẫy tay chào, cùng với đồng nghiệp đi ra.
“Đi nha?" Đỗ Vũ Thần nhìn cô một lát, nhẹ nhàng hỏi cô một câu, lại không đợi cô trả lời, thẳng thừng ôm eo cô đi ra ngoài.
Ân Tuyên Mai nhíu mày, nhẹ nghiêng đầu nhìn Đỗ Vũ Thần, hắn chính là như vậy, ngôn từ lạnh lùng, hành vi có chút thân thiết cũng không quy củ, như vậy cô vĩnh viễn không đoán ra tâm ý của hắn.
Ai, ông chủ làm ra hành vi quái dị này là muốn như thế nào?
Ân Tuyên Mai trong lòng hỗn loạn, sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Có phải hay không cô nghe lầm? Nuốt nước miếng một cái, cô lúng ta lúng túng mở miệng hỏi:“Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa không?"
“Chiều nay cô nói chuyện với vị tiểu thư lần trước, sáng mai đến văn phòng tôi báo danh, tôi kêu thư ký Trương bàn giao công việc cho cô." Đỗ Vũ Thần hếch mày nhẹ nhàng nói lại lần nữa.
“Vì sao?" Đây là phản ứng bình thường, nhưng mới vừa nói xong, Ân Tuyên Mai hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, bởi vì tục ngữ nói:“Làm người không nên nghi ngờ vận may của mình, bằng không......"
“Thế nào? Cô không muốn sao? Tôi đây tìm người khác cho rồi." Đỗ Vũ Thần hếch một bên mày nói.
Nhìn đi! Lập tức linh nghiệm,“Không có, không có, chính là có chút tò mò mà thôi." Ân Tuyên Mai vội vàng giải thích.
“Cô cho rằng mấy ngày nay sao tôi lại mời cô ăn cơm?" Hắn hỏi lại.
Một câu này nói đánh tan mọi nghi ngờ trong lòng Ân Tuyên Mai, thì ra hắn mời cô ăn cơm trưa chỉ muốn xem xét cô có phù hợp chức vị thư ký mới không, mà không phải muốn theo đuổi cô nha! Thật là, sao không nói sớm một chút, hại cô cả ngày tâm thần không yên, miên man suy nghĩ.
“Cám ơn tổng giám đốc thưởng thức, tuy rằng tôi không thể cam đoan mình sẽ làm rất tốt công việc này, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng." Ân Tuyên Mai tươi cười rạng rỡ nói, cô thực sự rất vui vì hắn công nhận thực lực của cô mà thăng chức cho, thực sự rất phấn khích.
“Hoan nghênh gia nhập chiến trường của tôi." Đỗ Vũ Thần cười nói, sau đó giơ ly rượu trên mặt bàn kính cô 1 ly,“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Đôi mắt thâm thúy của hắn chợt lóe sáng, phản chiếu trên ly rượu.
“Cám ơn." Cô tươi cười đáp lễ hắn.
Tác giả :
Kim Huyên