Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 178: Bữa tối dưới ánh nến (3)
Cảm nhận được sự không vui của anh, cô vội nói: “Xin lỗi, tôi có thai rồi".
“Có thai? Nếu như có thực sự nghĩ cho đứa bé, thì nên nói với tôi từ sớm", Nam Cung Thiên Ân khẽ nhấc người lên, nhìn cô chằm chặp cười lạnh: “Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, hình như tôi cũng hành cô không ít lần, ngộ nhỡ có lần nào tôi dùng sức mạnh quá làm hỏng thai thì sao?"
Nói đến việc này, anh không khỏi cau mày nhớ lại tư thế thân mật của anh và có thời gian trước.
Hình như mỗi lần anh muốn cô, cô đều tìm đủ các lý do thoái thác, mà bản thân anh lần nào cũng cho rằng cô vì bài trừ anh nên mới từ chối, lần nào cũng bị cô làm cho phát hỏa.
Giờ nghĩ lại, cũng may mà phương diện này anh cũng không quá biến thái, nếu không đứa bé này có khi đã bị anh đè cho hỏng rồi.
Anh âm thầm hít một hơi: “Hồi thời kỳ nguy hiểm không thấy em bé bị làm sao? Bây giờ em bé lớn rồi ổn định rồi, thì sẽ càng không sao đúng không?".
Bị anh nói như thế, Bạch Tinh Nhiên không tìm được lý do phản bác, lúc đôi môi anh đặt xuống lần nữa, cô chỉ có thể nhắm mắt, nhẫn nhịn mâu thuẫn trong lòng, để mặc môi anh tùy ý vuốt ve đôi môi cô.
Thực ra Nam Cung Thiên Ân cũng không phải muốn cô vào lúc này, chỉ là không vừa ý với hành vi đuổi anh đi của cô, anh muốn để cô biết thân phận làm vợ của cô. Anh muốn cho cô biết, anh là bầu trời của cô, là chồng của cô, không phải là người mà cô có thể tùy ý làm mặt này mặt nọ.
Có điều vừa ôm vừa hôn, lại khiến anh thay đổi ý định ban đầu, cơ thể cũng bắt đầu trở nên không thể tự khống chế mà rạo rực.
Chính vào giây phút này, anh muốn cô.
Anh đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng của chính mình, cho đến khi bàn tay anh hạ xuống phần bụng của cô, mới từ từ bừng tỉnh, lùi ra khỏi người cô, kìm nén nhiệt huyết trong cơ thể mà ngồi thẳng dây.
Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, từ từ mở hai mắt mới phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đã ngồi dậy khỏi cơ thể mình. Sao có thể? Cô còn cho rằng anh sẽ mặc kệ cảm nhận của cô mà trực tiếp làm chuyện đó luôn chứ.
Nam Cung Thiên Ân chỉnh lại cổ áo, ngồi lên sofa: “Nể tình cô đang mang thai, tối nay tha cho cô".
Bạch Tinh Nhiên cũng ngồi dậy trêи sofa, khuôn mặt vẫn phảng phất về đề phòng.
Nam Cung Thiên Ân không có ý đứng dậy rời đi, Bạch Tinh Nhiên ngồi co lại trêи sofa cũng không dám cử động, cứ im lặng như thế thực sự rất ngại ngùng, nói chuyện thì có vẻ rất khó khăn, bởi vì cô vốn chẳng có gì để nói với anh.
Mãi một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới ngập ngừng thốt ra một câu rất nhỏ: “Sao anh về sớm thế?".
“Cô cũng vậy mà?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô: “Không phải nói đi ăn với bạn sao?".
Lẽ nào lại là lừa anh?
“Ăn xong rồi".
“Ăn gì?".
“Lẩu", Bạch Tinh Nhiên thành thật đáp.
Món ăn bình dân đó, anh chắc cả đời này chẳng bao giờ ăn.
Quả nhiên, anh nghiêng người sang nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao? Tôi vẫn luôn rất tò mò không biết lẩu có vị như thế nào", nói rồi, anh lại hôn lên môi cô.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên chặn môi anh lại: “Nay tôi đánh răng rồi".
“Sớm thế đã đánh răng rồi, tiếc thật..", Nam Cung Thiên Ân bày ra dáng vẻ thất vọng thu người về.
Cuộc hội thoại giữa hai người tiến triển có vẻ hơi khó khăn, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn chẳng biết câu tiếp theo nên nói gì, thế là ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh còn không đi tắm đi?".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên lục mãi trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ trong đống quần áo mới mặc lên người, kϊƈɦ thước vừa vặn, mặc lên cảm giác rất thoải mái.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy không thoải mái là chỗ quần áo này do trợ lý Nhan đặt mua, mặc lên người cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Lúc cô xuống dưới tầng một, Phác Luyến Dao híp mắt cười khen quần áo cô rất đẹp, khen cả mắt thẩm mỹ của Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên, quả thật là không tồi, thế là nói với Phác Luyến Dao hai chữ: “Cảm ơn".
“Em nói thật mà, cảm ơn cái gì", Phác Luyến Dao nghiêng người về phía trước Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Chị dâu họ, anh họ là trong nóng ngoài lạnh đó, rõ ràng đối với ai cũng tốt, nhưng lại chẳng bao giờ nói ra".
Bạch Tinh Nhiên cười, không tiếp lời.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đều đi làm việc của mình, Bạch Tinh Nhiên buồn chán ở nhà lười nhác cả buổi sáng, sau khi ngủ trưa dậy thì rời khỏi nhà Nam Cung, đến trại trẻ mồ côi chơi với lũ trẻ, lúc gần đến giờ ăn cơm tối nhận được tin nhắn của Nam Cung Thiên Ân, hẹn cô cùng ăn tối.
Lúc Bạch Tinh Nhiên nhận được tin này trong lòng bỗng cảm thấy bất ngờ, không hiểu Nam Cung Thiên Ân gần đây tại sao lại vồn vã với cô như thế. Lẽ nào giống như trong sách nói, tự dưng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng phường trộm cướp?
Tối qua đã từ chối anh, nếu như hôm nay lại từ chối nữa thì không hay lắm, cô chỉ đành đến chỗ hẹn theo địa chỉ anh đưa.
Đây là một nhà hàng đồ u sang trọng, bên trong trang trí rất tinh tế lãng mạn, vừa nhìn đã biết chủ yếu đánh vào các cặp tình nhân.
Lúc cô đến phòng riêng đã được đặt trước, Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa đến, căn phòng vẫn là trang trí theo thủ đề lãng mạn, có hoa hồng, có giá nến, còn có cả rượu vang.
Nhân viên phục vụ cung kính bưng lên cho cô một cốc nước chanh, cô vừa cầm cốc lên uống một ngụm thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, tiếp đó là Nam Cung Thiên Ân đi vào dưới sự chỉ dẫn của nữ phục vụ.
Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng, mặt Nam Cung Thiên Ân rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên. Bạch Tinh Nhiên nhìn ra, càng không hiểu nguyên nhân bên trong.
Tại sao anh lại ngạc nhiên? Lẽ nào không phải là anh hẹn cô sao?
Cô đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh hỏi: “Có phải tôi đi nhầm không? Hay là anh đi nhầm?".
“Đã đến rồi thì nhầm với không nhầm cái gì nữa", Nam Cung Thiên Ân bước tới ấn cô ngồi lại xuống ghế, dặn dò bồi bàn xong, lại nói với Bạch Tinh Nhiên: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát".
Nói rồi liền đi về phía nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh cách âm rất tốt, Nam Cung Thiên Ân thậm chí có thể không cần nén giọng mình xuống, cầm điện thoại tức giận nói: “Nhan Duyệt! Rốt cuộc cô muốn làm gì?".
Trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia vẫn nghiêm chỉnh như thường lệ: “Bồi đắp tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân".
“Cái này không nằm trong phạm vi công việc của cô", Nam Cung Thiên Ân khó chịu.
Anh không phản cảm với việc ăn cơm cùng Bạch Tinh Nhiên, nhưng anh không thích dùng cách này, như vậy sẽ khiến Bạch Tinh Nhiên nghĩ rằng anh không có cô thì không chịu được, cho nên mới hao tâm tổn sức đi dỗ dành cô.
“Là tôi đã khiến thiếu phu nhân hiểu nhầm Thiên Ân thiếu gia, tôi có trách nhiệm".
“Cô ấy muốn hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm", Nam Cung Thiên Ân nói có phần phiền não, thực ra anh có thể cảm nhận được, bạch Tinh Nhiên vốn không đơn thuần là vì trợ lý Nhan mới xa lánh anh. Cô không cố chấp, cũng không nhỏ nhen như vậy.
“Thiên Ân thiếu gia, tôi không quan tâm những người ở công ty nói anh và tôi thế nào, nhưng tôi không muốn vì điều này ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân", trợ lý Nhan nói tiếp: “Thiên Ân thiếu gia, cùng lắm anh cứ trừ tiền thưởng của tôi tháng này, chúc anh ăn tối vui vẻ".
Trợ lý Nhan nói xong, không dám trực tiếp cúp điện thoại, mà im lặng chờ Nam Cung Thiên Ân cúp trước, đây là quy tắc khi nói chuyện điện thoại với cấp trêи.
Nam Cung Thiên Ân nghiến răng, thốt ra một câu: “Hôm qua với hôm nay, tổng cộng hai tháng tiền thưởng cô tự đi mà nói với kế toán".
“Vâng, thưa Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan im lặng một lúc, đợi lúc cô nói ra câu này thì Nam Cung Thiên Ân đã cúp máy rồi.
“Có thai? Nếu như có thực sự nghĩ cho đứa bé, thì nên nói với tôi từ sớm", Nam Cung Thiên Ân khẽ nhấc người lên, nhìn cô chằm chặp cười lạnh: “Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, hình như tôi cũng hành cô không ít lần, ngộ nhỡ có lần nào tôi dùng sức mạnh quá làm hỏng thai thì sao?"
Nói đến việc này, anh không khỏi cau mày nhớ lại tư thế thân mật của anh và có thời gian trước.
Hình như mỗi lần anh muốn cô, cô đều tìm đủ các lý do thoái thác, mà bản thân anh lần nào cũng cho rằng cô vì bài trừ anh nên mới từ chối, lần nào cũng bị cô làm cho phát hỏa.
Giờ nghĩ lại, cũng may mà phương diện này anh cũng không quá biến thái, nếu không đứa bé này có khi đã bị anh đè cho hỏng rồi.
Anh âm thầm hít một hơi: “Hồi thời kỳ nguy hiểm không thấy em bé bị làm sao? Bây giờ em bé lớn rồi ổn định rồi, thì sẽ càng không sao đúng không?".
Bị anh nói như thế, Bạch Tinh Nhiên không tìm được lý do phản bác, lúc đôi môi anh đặt xuống lần nữa, cô chỉ có thể nhắm mắt, nhẫn nhịn mâu thuẫn trong lòng, để mặc môi anh tùy ý vuốt ve đôi môi cô.
Thực ra Nam Cung Thiên Ân cũng không phải muốn cô vào lúc này, chỉ là không vừa ý với hành vi đuổi anh đi của cô, anh muốn để cô biết thân phận làm vợ của cô. Anh muốn cho cô biết, anh là bầu trời của cô, là chồng của cô, không phải là người mà cô có thể tùy ý làm mặt này mặt nọ.
Có điều vừa ôm vừa hôn, lại khiến anh thay đổi ý định ban đầu, cơ thể cũng bắt đầu trở nên không thể tự khống chế mà rạo rực.
Chính vào giây phút này, anh muốn cô.
Anh đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng của chính mình, cho đến khi bàn tay anh hạ xuống phần bụng của cô, mới từ từ bừng tỉnh, lùi ra khỏi người cô, kìm nén nhiệt huyết trong cơ thể mà ngồi thẳng dây.
Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, từ từ mở hai mắt mới phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đã ngồi dậy khỏi cơ thể mình. Sao có thể? Cô còn cho rằng anh sẽ mặc kệ cảm nhận của cô mà trực tiếp làm chuyện đó luôn chứ.
Nam Cung Thiên Ân chỉnh lại cổ áo, ngồi lên sofa: “Nể tình cô đang mang thai, tối nay tha cho cô".
Bạch Tinh Nhiên cũng ngồi dậy trêи sofa, khuôn mặt vẫn phảng phất về đề phòng.
Nam Cung Thiên Ân không có ý đứng dậy rời đi, Bạch Tinh Nhiên ngồi co lại trêи sofa cũng không dám cử động, cứ im lặng như thế thực sự rất ngại ngùng, nói chuyện thì có vẻ rất khó khăn, bởi vì cô vốn chẳng có gì để nói với anh.
Mãi một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới ngập ngừng thốt ra một câu rất nhỏ: “Sao anh về sớm thế?".
“Cô cũng vậy mà?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô: “Không phải nói đi ăn với bạn sao?".
Lẽ nào lại là lừa anh?
“Ăn xong rồi".
“Ăn gì?".
“Lẩu", Bạch Tinh Nhiên thành thật đáp.
Món ăn bình dân đó, anh chắc cả đời này chẳng bao giờ ăn.
Quả nhiên, anh nghiêng người sang nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao? Tôi vẫn luôn rất tò mò không biết lẩu có vị như thế nào", nói rồi, anh lại hôn lên môi cô.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên chặn môi anh lại: “Nay tôi đánh răng rồi".
“Sớm thế đã đánh răng rồi, tiếc thật..", Nam Cung Thiên Ân bày ra dáng vẻ thất vọng thu người về.
Cuộc hội thoại giữa hai người tiến triển có vẻ hơi khó khăn, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn chẳng biết câu tiếp theo nên nói gì, thế là ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh còn không đi tắm đi?".
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên lục mãi trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ trong đống quần áo mới mặc lên người, kϊƈɦ thước vừa vặn, mặc lên cảm giác rất thoải mái.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy không thoải mái là chỗ quần áo này do trợ lý Nhan đặt mua, mặc lên người cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Lúc cô xuống dưới tầng một, Phác Luyến Dao híp mắt cười khen quần áo cô rất đẹp, khen cả mắt thẩm mỹ của Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên, quả thật là không tồi, thế là nói với Phác Luyến Dao hai chữ: “Cảm ơn".
“Em nói thật mà, cảm ơn cái gì", Phác Luyến Dao nghiêng người về phía trước Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Chị dâu họ, anh họ là trong nóng ngoài lạnh đó, rõ ràng đối với ai cũng tốt, nhưng lại chẳng bao giờ nói ra".
Bạch Tinh Nhiên cười, không tiếp lời.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đều đi làm việc của mình, Bạch Tinh Nhiên buồn chán ở nhà lười nhác cả buổi sáng, sau khi ngủ trưa dậy thì rời khỏi nhà Nam Cung, đến trại trẻ mồ côi chơi với lũ trẻ, lúc gần đến giờ ăn cơm tối nhận được tin nhắn của Nam Cung Thiên Ân, hẹn cô cùng ăn tối.
Lúc Bạch Tinh Nhiên nhận được tin này trong lòng bỗng cảm thấy bất ngờ, không hiểu Nam Cung Thiên Ân gần đây tại sao lại vồn vã với cô như thế. Lẽ nào giống như trong sách nói, tự dưng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng phường trộm cướp?
Tối qua đã từ chối anh, nếu như hôm nay lại từ chối nữa thì không hay lắm, cô chỉ đành đến chỗ hẹn theo địa chỉ anh đưa.
Đây là một nhà hàng đồ u sang trọng, bên trong trang trí rất tinh tế lãng mạn, vừa nhìn đã biết chủ yếu đánh vào các cặp tình nhân.
Lúc cô đến phòng riêng đã được đặt trước, Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa đến, căn phòng vẫn là trang trí theo thủ đề lãng mạn, có hoa hồng, có giá nến, còn có cả rượu vang.
Nhân viên phục vụ cung kính bưng lên cho cô một cốc nước chanh, cô vừa cầm cốc lên uống một ngụm thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, tiếp đó là Nam Cung Thiên Ân đi vào dưới sự chỉ dẫn của nữ phục vụ.
Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng, mặt Nam Cung Thiên Ân rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên. Bạch Tinh Nhiên nhìn ra, càng không hiểu nguyên nhân bên trong.
Tại sao anh lại ngạc nhiên? Lẽ nào không phải là anh hẹn cô sao?
Cô đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh hỏi: “Có phải tôi đi nhầm không? Hay là anh đi nhầm?".
“Đã đến rồi thì nhầm với không nhầm cái gì nữa", Nam Cung Thiên Ân bước tới ấn cô ngồi lại xuống ghế, dặn dò bồi bàn xong, lại nói với Bạch Tinh Nhiên: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát".
Nói rồi liền đi về phía nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh cách âm rất tốt, Nam Cung Thiên Ân thậm chí có thể không cần nén giọng mình xuống, cầm điện thoại tức giận nói: “Nhan Duyệt! Rốt cuộc cô muốn làm gì?".
Trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia vẫn nghiêm chỉnh như thường lệ: “Bồi đắp tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân".
“Cái này không nằm trong phạm vi công việc của cô", Nam Cung Thiên Ân khó chịu.
Anh không phản cảm với việc ăn cơm cùng Bạch Tinh Nhiên, nhưng anh không thích dùng cách này, như vậy sẽ khiến Bạch Tinh Nhiên nghĩ rằng anh không có cô thì không chịu được, cho nên mới hao tâm tổn sức đi dỗ dành cô.
“Là tôi đã khiến thiếu phu nhân hiểu nhầm Thiên Ân thiếu gia, tôi có trách nhiệm".
“Cô ấy muốn hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm", Nam Cung Thiên Ân nói có phần phiền não, thực ra anh có thể cảm nhận được, bạch Tinh Nhiên vốn không đơn thuần là vì trợ lý Nhan mới xa lánh anh. Cô không cố chấp, cũng không nhỏ nhen như vậy.
“Thiên Ân thiếu gia, tôi không quan tâm những người ở công ty nói anh và tôi thế nào, nhưng tôi không muốn vì điều này ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân", trợ lý Nhan nói tiếp: “Thiên Ân thiếu gia, cùng lắm anh cứ trừ tiền thưởng của tôi tháng này, chúc anh ăn tối vui vẻ".
Trợ lý Nhan nói xong, không dám trực tiếp cúp điện thoại, mà im lặng chờ Nam Cung Thiên Ân cúp trước, đây là quy tắc khi nói chuyện điện thoại với cấp trêи.
Nam Cung Thiên Ân nghiến răng, thốt ra một câu: “Hôm qua với hôm nay, tổng cộng hai tháng tiền thưởng cô tự đi mà nói với kế toán".
“Vâng, thưa Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan im lặng một lúc, đợi lúc cô nói ra câu này thì Nam Cung Thiên Ân đã cúp máy rồi.
Tác giả :
Quang Vũ