Người Vợ Thay Thế
Chương 71
Hàn Cảnh Hiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đới Tư Dĩnh, lần đầu tiên thấy cô phẫn nộ như thế, cũng lần đầu tiên biết trong lòng cô phải chịu ủy khuất như vậy, còn tưởng rằng chỉ cần anh yêu cô, chính là đã đem cho cô hạnh phúc, hóa ra cô lại bất hạnh như thế.
“Tư Dĩnh, nếu ly hôn thật sự có thể cho em hạnh phúc, có thể khiến em không còn khổ sở, như vậy anh nguyện ý." Trầm mặc đã lâu, cũng giãy dụa đã lâu, Hàn Cảnh Hiên rốt cục mở miệng, chính là giọng có chút nặng nề.
Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên. ngẩng đầu nhìn anh, không phải cô muốn ly hôn, mà là không có cách khác.
“Không cần kinh ngạc, Tư Dĩnh, em có biết anh vẫn yêu em, rất yêu, rấtyêu, anh không muốn mất đi em, nhưng nếu tình yêu của anh thật sự làm em mệt mỏi, khổ sở như thế, anh đây nguyện ý để em tự do, bởi vì anh hy vọng em thật sự vui vẻ." Hàn Cảnh Hiên chịu đựng đau lòng, cố gắng lộ ra một nụ cười, nghĩ đến phải buông hai tay cô, anh thật sự thấy rất khó khăn, tuy rằng anh hình như chưa từng có được cô.
“Cảnh Hiên, cám ơn anh." Đới Tư Dĩnh cảm động, nước mắt viền mi, cô không nghĩ tới bây giờ anh lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
“Anh xin lỗi, Tư Dĩnh, anh không biết sẽ làm em thống khổ như thế." Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng.
“Cảnh Hiên, có những lời này của anh, những thống khổ của em, đều tan thành mây khói , thật ra em vẫn rất cảm động về việc anh yêu em, em cũng biết là anh quan tâm em, em vẫn đều hiểu được." Đới Tư Dĩnh cũng ôm lấy anh, nước mắt theo khóe mắt rớt xuống.
“Tư Dĩnh, mọi người đều nói yêu chính là buông tay, hiện tại anh mới biết được, tình yêu của anh có bao nhiêu ích kỷ, bây giờ, anh nguyện ý buông tay, cho em hạnh phúc, em nhất định phải hạnh phúc biết không?" Hàn Cảnh Hiên khẽ nói bên tai cô, đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
“Cảnh Hiên, anh cũng như vậy, anh cũng nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc lớn nhất của em." Đới Tư Dĩnh cũng nhẹ giọng nói, nếu nói người cô hi vọng đạt được hạnh phúc nhất, đó nhất định là anh.
“Tư Dĩnh, anh có thể cùng em hò hẹn một lần không? Cho dù là hò hẹn trước khi chia tay? Em có đồng ý không?" Hàn Cảnh Hiên đột nhiên buông cô ra, từ lúc biết cô, bắt đầu theo đuổi cô, cho tới bây giờ anh với cô đều không có hò hẹn qua, anh nghĩ ý đinh này sẽ bù lại những gì đã qua.
“Em đồng ý, Cảnh Hiên." Đới Tư Dĩnh ra sức gật gật đầu.
“Hay quá, Tư Dĩnh, tám giờ rưỡi, chúng ta gặp nhau ở cửa quảng trường Mai Lũng, đừng tới muộn nhé, anh đi trước." Hàn Cảnh Hiên tỏ vẻ thoải mái nói.
“Vâng, em sẽ không muộn." Đới Tư Dĩnh rưng rưng nước mắt, môi mỉm cười.
Hàn Cảnh Hiên ra đến cửa nhà, Đới Tư Dĩnh lần đầu tiên cảm thấy tâm tình thoải mái như vậy. Cô lấy ra một chiếc áo lam nhạt không tay, dưới mặc một chiếc váy màu đen, mang một đôi giày da cao màu trắng, tóc thẳng đến vai, tinh tế mỹ mạo, môi đỏ mọng khêu gợi………. Tất cả trước mặt đều đã xong, cô vừa lòng ở trước gương quay vòng, hôm nay cô nên vì Cảnh Hiên mà ăn mặc xinh đẹp một lần.
Nhìn xem đồng hồ, đã sắp tám giờ hai mươi phút, Đới Tư Dĩnh chậm rãi đi đến quảng trường Mai Lũng, liền thấy Hàn Cảnh Hiên mặc trang phục thoải mái đứng ở nơi đó, thấy cô, ánh mắt rõ ràng sáng ngời, hôm nay cô đẹp mê người.
“Cảnh Hiên, chờ lâu chưa?" Đới Tư Dĩnh bước tới, ngượng ngùng đứng trước mặt anh.
“Tư Dĩnh, em rất đẹp, tặng cho em." Hàn Cảnh Hiên đột nhiên từ phía sau lấy ra bó hoa màu lam xinh đẹp.
“Woa, thật đẹp, cám ơn anh, em rất thích… chúng ta đi nhé." Ánh mắt Đới Tư Dĩnh mang theo vui mừng, tiếp nhận hoa tươi, thật tự nhiên vịn ở cánh tay anh nói.
Hàn Cảnh Hiên cứng đờ thân mình một chút, sau đó dịu dàng nói: “Ừ."
Soái nam mỹ nữ đi cùng nhau, vừa xuất hiện ở quảng trường liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người hâm mộ.
“Anh yêu, anh xem kìa, bó hoa màu lam đáng yêu chưa. Chừng nào thì anh tặng cho em?" Một cô gái tựa vào trên người bạn trai, hâm mộ nói.
“Em yêu, anh không cần tặng, em ở trong mắt anh so với hoa còn xinh đẹp hơn." Miệng người con trai thật ngọt.
“Chỉ biết nịnh em." Cô gái tuy rằng làm bộ bất mãn nói, nhưng là trên mặt rõ ràng mang theo vài phần vui vẻ.
Đới Tư Dĩnh thoải mái cười, lôi kéo Hàn Cảnh Hiên tiếp tục đi hướng tới phía trước.
“Thật tốt quá, rất thích hợp." Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện đứng ở trước mặt bọn họ nói.
“Anh à, anh có việc gì sao?" Hàn Cảnh Hiên kỳ quái nhìn hắn, cái gì rất thích hợp.
“Thẫt ngại quá, chào anh chị, tôi là người đài truyền hình XX, chúng tôi đang ở đây chụp một quảng cáo, ai ngờ, nam nữ diễn viên đột nhiên không tới, đạo diễn đang rất tức giận, muốn tôi tìm người thay thế, không biết hai người có thể giúp đỡ hay không? Xin hai người, sẽ rất nhanh thôi mà, chỉ là vài câu lời kịch." Người đàn ông chắp hai tay tạo thành chữ thập cầu xin.
“Xin lỗi anh, chúng tôi không có kinh nghiệm, chỉ sợ không thể giúp anh." Hàn Cảnh Hiên lễ phép cự tuyệt .
“Anh à, anh giúp tôi đi, việc này không cần kinh nghiệm, tôi có trực giác mãnh liệt, hai người sẽ biểu hiện tốt lắm, kính mong…" Người đàn ông lại dường như không chịu buông tha hai người.
“Cảnh Hiên, không bằng chúng ta cứ thử xem sao, nếu không được, anh ta cũng sẽ từ bỏ." Đới Tư Dĩnh không đành lòng cự tuyệt người đàn ông đó, nhìn anh nói.
“Được rồi, chúng ta thử xem?" Hàn Cảnh Hiên gật đầu.
“Cám ơn hai người, tôi đưa cho hai người lời kịch, theo tôi đi, ở ngay bên kia." Thấy bọn họ đồng ý rồi, người đàn ông thật cao hứng, đưa cho bọn họ mỗi người một tờ kịch bản, dẫn bọn họ đi về hướng đang chụp ảnh.
Ở giữa quảng trường.
Hàn Cảnh Hiên lôi kéo Tư Dĩnh đang mặc một chiếc áo cưới từ trong giáo đường chạy đi ra. Cô gạt tay anh ra.
“Tại sao? Tại sao phải gả cho anh tan? Chẳng lẽ em đã quên chúng ta từng có lời thề?" Hàn Cảnh Hiên lộ vẻ mặt thống khổ chất vấn cô.
“Em không có quên mà là rất nhớ, Hiên, chúng ta nhất định không có kiếp này, nhớ kỹ kiếp sau em nhất định gả cho anh, làm vợ anh." Đới Tư Dĩnh rơi lệ đầy mặt, đột nhiên nâng mặt anh lên, hôn lên đó, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi.
Phía sau vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên ưu thương, một giọt lệ đột nhiên rớt xuống: “Dĩnh, em nhất định phải nhớ rõ, kiếp sau làm vợ anh."
—
Kiếp sau làm vợ anh
Cảnh đầy bi thương này thu hút sự rung động của mọi người, ai cũng yên lặng nhìn bọn họ.
“Anh, thật là hay, quá tuyệt vời, hai người có thể tự nhiên diễn đạt được cảm xúc này mà lại biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thật sự làm tôi rất hài lòng." Đạo diễn vô cùng vui vẻ nói.
Một tràng pháo tay của mọi người vang lên.
Người đàn ông bên cạnh giờ này cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy cảm giác của mình thật đúng.
Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh đổi quần áo, ánh mắt bi thương khi nãy dường như vẫn còn, vừa ra bên ngoài, người đàn ông kia liền chạy lại đón, đem theo một cái phong thư nói: “Cám ơn hai người, đây là thù lao của hai người."
“Không cần." Hàn Cảnh Hiên vẫn không đưa tay ra nhận nó, mà thản nhiên cự tuyệt, sau đó kéo Đới Tư Dĩnh đi.
Phía sau, người đàn ông nghi hoặc nhìn bọn họ rời đi, còn có người không lấy thù lao sao, đây chính là lần đầu tiên, nhưng mà anh loáng thoáng cảm giác được vừa rồi bọn họ dường như cũng không phải diễn kịch.
Ngay hàng ghế dài, Đới Tư Dĩnh cầm trong tay bó hoa màu lam thật đẹp, để đầu mình tựa vào vai anh, giúp cô thấy được nước mắt của Cảnh Hiên, lòng của cô đau quá, đau quá.
“Cảnh Hiên, nếu có kiếp sau, em nhất định làm vợ anh, sinh cho anh nhiều con, được không?" Nước mắt lặng yên chảy xuống, làm ướt vạt áo anh, đây là lời hứa của cô đối với anh.
“Được, nếu có kiếp sau, anh nhất quyết phải có em làm vợ, sau đó chúng ta sinh thật nhiều con." Hàn Cảnh Hiên ôm chặt lấy cô, vì sao ông trời làm cho bọn họ kiếp này vô duyên.
“Cảnh Hiên, anh có thể hôn em không?" Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại, đưa lên cặp môi thơm.
Trong mắt Hàn Cảnh Hiên có tia cảm động, chậm rãi đặt môi mình lên môi cô, lời lẽ không đủ, nụ hôn này có dịu dàng lẫn tình cảm nóng bỏng, khiêu khích lẫn nhau không buông…
Ôm người yêu, cười ái muội, chính là khi bọn họ đã khơi lên tình yêu ở chỗ sâu nhất, không tự chủ được.
Đã lâu, đã lâu, bọn họ mới ngừng hôn, cả hai nhìn nhau, thì ra chia lìa cũng khó như vậy.
“Tư Dĩnh, đi thôi." Hàn Cảnh Hiên đứng dậy, kéo tay cô.
“Đi đâu?" Đới Tư Dĩnh thuận miệng hỏi, bất luận anh dẫn cô đi đâu, cô cũng không chút do dự đi theo.
“Dùng bữa tối, đây chính là việc trọng yếu nhất trong buổi hẹn hò." Hàn Cảnh Hiên nhìn cô cười dịu dàng, tâm lại bi thương, lần đầu tiên cũng là cuối cùng.
Lúc này Đới Tư Dĩnh mới phát hiện, cô cùng Cảnh Hiên quen biết lâu như vậy, dường như cũng chưa từng cùng đi ăn với nhau, không nghĩ tới hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối, tâm tình càng thêm nặng nề.
Tại nhà hàng Pháp sang trọng, bọn họ ngồi đối mặt nhau, trên bàn châm ngọn nến tỏa ánh sáng lung linh, lại làm cho cô càng thêm diễm lệ động lòng người.
“Tư Dĩnh, chúng ta cụng ly." Hàn Cảnh Hiên giơ ly rượu lên, muốn dùng cồn làm say chính mình.
“Cụng ly." Đới Tư Dĩnh cầm lấy ly rượu ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, tuy rằng cô biết uống như vậy là không có lễ nghi, nhưng cô muốn cứ như vậy mà uống.
Hàn Cảnh Hiên hơi sửng sốt, theo sau đó cũng uống một hơi cạn sạch, không để ý phục vụ đứng bên cạnh có ánh mắt kinh ngạc.
“Cảnh Hiên, cưới Hạ Thần đi, cô ấy yêu anh, em biết, cô ấy rất yêu anh." Đới Tư Dĩnh buông ly rượu xuống, đột nhiên nói.
“Hừ, Tư Dĩnh, đừng quên, hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, chúng ta không nên nói đến người khác." Hàn Cảnh Hiên khẽ hừ một tiếng, anh không muốn phá hư bầu không khí này.
“Đúng vậy, chúng ta không nên nói chuyện người khác." Đới Tư Dĩnh cười khẽ, cô sao lại nghĩ đến việc nói chuyện của Hạ Thần……….
Từ nhà hàng đi ra, sắc mặt Đới Tư Dĩnh hồng hồng, có chút say, tựa vào người Hàn Cảnh Hiên.
Rạng sáng có hai bóng người trên đường, có vẻ khác thường, nhìn không thấy vạch đi đường dành cho người đi bộ.
“Tư Dĩnh, em có yêu anh không?" Do dự đã lâu, Hàn Cảnh Hiên rốt cục mở miệng, vấn đề này vẫn đặt ở trong lòng anh, anh từng nghĩ mình không nên để ý đến nó, nhưng thật ra anh rất để ý, cực kỳ để ý.
“Em có yêu." Đới Tư Dĩnh nhắm mắt lại, nói rõ ràng rành mạch.
“Cám ơn em, Tư Dĩnh, có những lời này của em, anh chết cũng không tiếc nuối… chúng ta về nhà thôi em." Hàn Cảnh Hiên ôm chặt cô, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Vâng, về nhà." Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nói, cô và anh cuối cùng cũng có một lần về nhà, trở lại nhà của cô.
Giúp cô trở về phòng, Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, xoay người muốn rời đi, đột nhiên bị tay cô nắm lại.
“Giúp em ngủ ngon nha?" Đới Tư Dĩnh vẫn như trước nhắm mắt lại, một đêm cuối cùng, cô muốn cùng anh ôm nhau mà ngủ.
“Được." Hàn Cảnh Hiên lên giường, nằm xuống một bên, thân thể có chút cứng ngắc, anh không biết đáp lại cô như thế nào.
“Ngủ đi." Đới Tư Dĩnh nhích người lại gần, ôm lấy thắt lưng anh, đầu tựa vào trước ngực anh.
Tay Hàn Cảnh Hiên tạm dừng một chút, vẫn là đặt ở trên lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, có lẽ đây là lần cuối cùng, có lẽ về sau không có cơ hội ôm cô gần như vậy.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở của nhau.
Đới Tư Dĩnh biết anh và cô giống nhau, không có ý muốn ngủ, ngày mai, bọn họ đã kết thúc rồi, nhưng mà tim đột nhiên có chút không muốn buông, đơn giản là tình yêu đã trở nên sâu đậm.
Hàn Cảnh Hiên cố gắng kiềm chế tim mình, nhưng cũng lại giãy dụa, buông tha cho Tư Dĩnh, anh thật khó thuyết phục chính mình, nhưng nhìn cô thống khổ, lấy danh nghĩa yêu làm thương tổn cô, anh cũng không muốn……… anh thật hy vọng ngày mai mặt trời không mọc.
Nhưng bất giác trời cũng đã sáng, lại bắt đầu một ngày mới.
Đới Tư Dĩnh khẽ nhúc nhích lông mi dài, chậm rãi mở mắt, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhìn thấy người bên cạnh còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy, hôm nay cô phải hoàn thành bữa ăn cuối cùng.
Hàn Cảnh Hiên mở mắt, anh không muốn dậy, bởi vì anh muốn ôm cô, cho dù là còn lại một chút thời gian nữa thôi
“Tư Dĩnh, nếu ly hôn thật sự có thể cho em hạnh phúc, có thể khiến em không còn khổ sở, như vậy anh nguyện ý." Trầm mặc đã lâu, cũng giãy dụa đã lâu, Hàn Cảnh Hiên rốt cục mở miệng, chính là giọng có chút nặng nề.
Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên. ngẩng đầu nhìn anh, không phải cô muốn ly hôn, mà là không có cách khác.
“Không cần kinh ngạc, Tư Dĩnh, em có biết anh vẫn yêu em, rất yêu, rấtyêu, anh không muốn mất đi em, nhưng nếu tình yêu của anh thật sự làm em mệt mỏi, khổ sở như thế, anh đây nguyện ý để em tự do, bởi vì anh hy vọng em thật sự vui vẻ." Hàn Cảnh Hiên chịu đựng đau lòng, cố gắng lộ ra một nụ cười, nghĩ đến phải buông hai tay cô, anh thật sự thấy rất khó khăn, tuy rằng anh hình như chưa từng có được cô.
“Cảnh Hiên, cám ơn anh." Đới Tư Dĩnh cảm động, nước mắt viền mi, cô không nghĩ tới bây giờ anh lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
“Anh xin lỗi, Tư Dĩnh, anh không biết sẽ làm em thống khổ như thế." Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng.
“Cảnh Hiên, có những lời này của anh, những thống khổ của em, đều tan thành mây khói , thật ra em vẫn rất cảm động về việc anh yêu em, em cũng biết là anh quan tâm em, em vẫn đều hiểu được." Đới Tư Dĩnh cũng ôm lấy anh, nước mắt theo khóe mắt rớt xuống.
“Tư Dĩnh, mọi người đều nói yêu chính là buông tay, hiện tại anh mới biết được, tình yêu của anh có bao nhiêu ích kỷ, bây giờ, anh nguyện ý buông tay, cho em hạnh phúc, em nhất định phải hạnh phúc biết không?" Hàn Cảnh Hiên khẽ nói bên tai cô, đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
“Cảnh Hiên, anh cũng như vậy, anh cũng nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc lớn nhất của em." Đới Tư Dĩnh cũng nhẹ giọng nói, nếu nói người cô hi vọng đạt được hạnh phúc nhất, đó nhất định là anh.
“Tư Dĩnh, anh có thể cùng em hò hẹn một lần không? Cho dù là hò hẹn trước khi chia tay? Em có đồng ý không?" Hàn Cảnh Hiên đột nhiên buông cô ra, từ lúc biết cô, bắt đầu theo đuổi cô, cho tới bây giờ anh với cô đều không có hò hẹn qua, anh nghĩ ý đinh này sẽ bù lại những gì đã qua.
“Em đồng ý, Cảnh Hiên." Đới Tư Dĩnh ra sức gật gật đầu.
“Hay quá, Tư Dĩnh, tám giờ rưỡi, chúng ta gặp nhau ở cửa quảng trường Mai Lũng, đừng tới muộn nhé, anh đi trước." Hàn Cảnh Hiên tỏ vẻ thoải mái nói.
“Vâng, em sẽ không muộn." Đới Tư Dĩnh rưng rưng nước mắt, môi mỉm cười.
Hàn Cảnh Hiên ra đến cửa nhà, Đới Tư Dĩnh lần đầu tiên cảm thấy tâm tình thoải mái như vậy. Cô lấy ra một chiếc áo lam nhạt không tay, dưới mặc một chiếc váy màu đen, mang một đôi giày da cao màu trắng, tóc thẳng đến vai, tinh tế mỹ mạo, môi đỏ mọng khêu gợi………. Tất cả trước mặt đều đã xong, cô vừa lòng ở trước gương quay vòng, hôm nay cô nên vì Cảnh Hiên mà ăn mặc xinh đẹp một lần.
Nhìn xem đồng hồ, đã sắp tám giờ hai mươi phút, Đới Tư Dĩnh chậm rãi đi đến quảng trường Mai Lũng, liền thấy Hàn Cảnh Hiên mặc trang phục thoải mái đứng ở nơi đó, thấy cô, ánh mắt rõ ràng sáng ngời, hôm nay cô đẹp mê người.
“Cảnh Hiên, chờ lâu chưa?" Đới Tư Dĩnh bước tới, ngượng ngùng đứng trước mặt anh.
“Tư Dĩnh, em rất đẹp, tặng cho em." Hàn Cảnh Hiên đột nhiên từ phía sau lấy ra bó hoa màu lam xinh đẹp.
“Woa, thật đẹp, cám ơn anh, em rất thích… chúng ta đi nhé." Ánh mắt Đới Tư Dĩnh mang theo vui mừng, tiếp nhận hoa tươi, thật tự nhiên vịn ở cánh tay anh nói.
Hàn Cảnh Hiên cứng đờ thân mình một chút, sau đó dịu dàng nói: “Ừ."
Soái nam mỹ nữ đi cùng nhau, vừa xuất hiện ở quảng trường liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người hâm mộ.
“Anh yêu, anh xem kìa, bó hoa màu lam đáng yêu chưa. Chừng nào thì anh tặng cho em?" Một cô gái tựa vào trên người bạn trai, hâm mộ nói.
“Em yêu, anh không cần tặng, em ở trong mắt anh so với hoa còn xinh đẹp hơn." Miệng người con trai thật ngọt.
“Chỉ biết nịnh em." Cô gái tuy rằng làm bộ bất mãn nói, nhưng là trên mặt rõ ràng mang theo vài phần vui vẻ.
Đới Tư Dĩnh thoải mái cười, lôi kéo Hàn Cảnh Hiên tiếp tục đi hướng tới phía trước.
“Thật tốt quá, rất thích hợp." Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện đứng ở trước mặt bọn họ nói.
“Anh à, anh có việc gì sao?" Hàn Cảnh Hiên kỳ quái nhìn hắn, cái gì rất thích hợp.
“Thẫt ngại quá, chào anh chị, tôi là người đài truyền hình XX, chúng tôi đang ở đây chụp một quảng cáo, ai ngờ, nam nữ diễn viên đột nhiên không tới, đạo diễn đang rất tức giận, muốn tôi tìm người thay thế, không biết hai người có thể giúp đỡ hay không? Xin hai người, sẽ rất nhanh thôi mà, chỉ là vài câu lời kịch." Người đàn ông chắp hai tay tạo thành chữ thập cầu xin.
“Xin lỗi anh, chúng tôi không có kinh nghiệm, chỉ sợ không thể giúp anh." Hàn Cảnh Hiên lễ phép cự tuyệt .
“Anh à, anh giúp tôi đi, việc này không cần kinh nghiệm, tôi có trực giác mãnh liệt, hai người sẽ biểu hiện tốt lắm, kính mong…" Người đàn ông lại dường như không chịu buông tha hai người.
“Cảnh Hiên, không bằng chúng ta cứ thử xem sao, nếu không được, anh ta cũng sẽ từ bỏ." Đới Tư Dĩnh không đành lòng cự tuyệt người đàn ông đó, nhìn anh nói.
“Được rồi, chúng ta thử xem?" Hàn Cảnh Hiên gật đầu.
“Cám ơn hai người, tôi đưa cho hai người lời kịch, theo tôi đi, ở ngay bên kia." Thấy bọn họ đồng ý rồi, người đàn ông thật cao hứng, đưa cho bọn họ mỗi người một tờ kịch bản, dẫn bọn họ đi về hướng đang chụp ảnh.
Ở giữa quảng trường.
Hàn Cảnh Hiên lôi kéo Tư Dĩnh đang mặc một chiếc áo cưới từ trong giáo đường chạy đi ra. Cô gạt tay anh ra.
“Tại sao? Tại sao phải gả cho anh tan? Chẳng lẽ em đã quên chúng ta từng có lời thề?" Hàn Cảnh Hiên lộ vẻ mặt thống khổ chất vấn cô.
“Em không có quên mà là rất nhớ, Hiên, chúng ta nhất định không có kiếp này, nhớ kỹ kiếp sau em nhất định gả cho anh, làm vợ anh." Đới Tư Dĩnh rơi lệ đầy mặt, đột nhiên nâng mặt anh lên, hôn lên đó, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi.
Phía sau vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên ưu thương, một giọt lệ đột nhiên rớt xuống: “Dĩnh, em nhất định phải nhớ rõ, kiếp sau làm vợ anh."
—
Kiếp sau làm vợ anh
Cảnh đầy bi thương này thu hút sự rung động của mọi người, ai cũng yên lặng nhìn bọn họ.
“Anh, thật là hay, quá tuyệt vời, hai người có thể tự nhiên diễn đạt được cảm xúc này mà lại biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thật sự làm tôi rất hài lòng." Đạo diễn vô cùng vui vẻ nói.
Một tràng pháo tay của mọi người vang lên.
Người đàn ông bên cạnh giờ này cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy cảm giác của mình thật đúng.
Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh đổi quần áo, ánh mắt bi thương khi nãy dường như vẫn còn, vừa ra bên ngoài, người đàn ông kia liền chạy lại đón, đem theo một cái phong thư nói: “Cám ơn hai người, đây là thù lao của hai người."
“Không cần." Hàn Cảnh Hiên vẫn không đưa tay ra nhận nó, mà thản nhiên cự tuyệt, sau đó kéo Đới Tư Dĩnh đi.
Phía sau, người đàn ông nghi hoặc nhìn bọn họ rời đi, còn có người không lấy thù lao sao, đây chính là lần đầu tiên, nhưng mà anh loáng thoáng cảm giác được vừa rồi bọn họ dường như cũng không phải diễn kịch.
Ngay hàng ghế dài, Đới Tư Dĩnh cầm trong tay bó hoa màu lam thật đẹp, để đầu mình tựa vào vai anh, giúp cô thấy được nước mắt của Cảnh Hiên, lòng của cô đau quá, đau quá.
“Cảnh Hiên, nếu có kiếp sau, em nhất định làm vợ anh, sinh cho anh nhiều con, được không?" Nước mắt lặng yên chảy xuống, làm ướt vạt áo anh, đây là lời hứa của cô đối với anh.
“Được, nếu có kiếp sau, anh nhất quyết phải có em làm vợ, sau đó chúng ta sinh thật nhiều con." Hàn Cảnh Hiên ôm chặt lấy cô, vì sao ông trời làm cho bọn họ kiếp này vô duyên.
“Cảnh Hiên, anh có thể hôn em không?" Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại, đưa lên cặp môi thơm.
Trong mắt Hàn Cảnh Hiên có tia cảm động, chậm rãi đặt môi mình lên môi cô, lời lẽ không đủ, nụ hôn này có dịu dàng lẫn tình cảm nóng bỏng, khiêu khích lẫn nhau không buông…
Ôm người yêu, cười ái muội, chính là khi bọn họ đã khơi lên tình yêu ở chỗ sâu nhất, không tự chủ được.
Đã lâu, đã lâu, bọn họ mới ngừng hôn, cả hai nhìn nhau, thì ra chia lìa cũng khó như vậy.
“Tư Dĩnh, đi thôi." Hàn Cảnh Hiên đứng dậy, kéo tay cô.
“Đi đâu?" Đới Tư Dĩnh thuận miệng hỏi, bất luận anh dẫn cô đi đâu, cô cũng không chút do dự đi theo.
“Dùng bữa tối, đây chính là việc trọng yếu nhất trong buổi hẹn hò." Hàn Cảnh Hiên nhìn cô cười dịu dàng, tâm lại bi thương, lần đầu tiên cũng là cuối cùng.
Lúc này Đới Tư Dĩnh mới phát hiện, cô cùng Cảnh Hiên quen biết lâu như vậy, dường như cũng chưa từng cùng đi ăn với nhau, không nghĩ tới hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối, tâm tình càng thêm nặng nề.
Tại nhà hàng Pháp sang trọng, bọn họ ngồi đối mặt nhau, trên bàn châm ngọn nến tỏa ánh sáng lung linh, lại làm cho cô càng thêm diễm lệ động lòng người.
“Tư Dĩnh, chúng ta cụng ly." Hàn Cảnh Hiên giơ ly rượu lên, muốn dùng cồn làm say chính mình.
“Cụng ly." Đới Tư Dĩnh cầm lấy ly rượu ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, tuy rằng cô biết uống như vậy là không có lễ nghi, nhưng cô muốn cứ như vậy mà uống.
Hàn Cảnh Hiên hơi sửng sốt, theo sau đó cũng uống một hơi cạn sạch, không để ý phục vụ đứng bên cạnh có ánh mắt kinh ngạc.
“Cảnh Hiên, cưới Hạ Thần đi, cô ấy yêu anh, em biết, cô ấy rất yêu anh." Đới Tư Dĩnh buông ly rượu xuống, đột nhiên nói.
“Hừ, Tư Dĩnh, đừng quên, hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, chúng ta không nên nói đến người khác." Hàn Cảnh Hiên khẽ hừ một tiếng, anh không muốn phá hư bầu không khí này.
“Đúng vậy, chúng ta không nên nói chuyện người khác." Đới Tư Dĩnh cười khẽ, cô sao lại nghĩ đến việc nói chuyện của Hạ Thần……….
Từ nhà hàng đi ra, sắc mặt Đới Tư Dĩnh hồng hồng, có chút say, tựa vào người Hàn Cảnh Hiên.
Rạng sáng có hai bóng người trên đường, có vẻ khác thường, nhìn không thấy vạch đi đường dành cho người đi bộ.
“Tư Dĩnh, em có yêu anh không?" Do dự đã lâu, Hàn Cảnh Hiên rốt cục mở miệng, vấn đề này vẫn đặt ở trong lòng anh, anh từng nghĩ mình không nên để ý đến nó, nhưng thật ra anh rất để ý, cực kỳ để ý.
“Em có yêu." Đới Tư Dĩnh nhắm mắt lại, nói rõ ràng rành mạch.
“Cám ơn em, Tư Dĩnh, có những lời này của em, anh chết cũng không tiếc nuối… chúng ta về nhà thôi em." Hàn Cảnh Hiên ôm chặt cô, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Vâng, về nhà." Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nói, cô và anh cuối cùng cũng có một lần về nhà, trở lại nhà của cô.
Giúp cô trở về phòng, Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, xoay người muốn rời đi, đột nhiên bị tay cô nắm lại.
“Giúp em ngủ ngon nha?" Đới Tư Dĩnh vẫn như trước nhắm mắt lại, một đêm cuối cùng, cô muốn cùng anh ôm nhau mà ngủ.
“Được." Hàn Cảnh Hiên lên giường, nằm xuống một bên, thân thể có chút cứng ngắc, anh không biết đáp lại cô như thế nào.
“Ngủ đi." Đới Tư Dĩnh nhích người lại gần, ôm lấy thắt lưng anh, đầu tựa vào trước ngực anh.
Tay Hàn Cảnh Hiên tạm dừng một chút, vẫn là đặt ở trên lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, có lẽ đây là lần cuối cùng, có lẽ về sau không có cơ hội ôm cô gần như vậy.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở của nhau.
Đới Tư Dĩnh biết anh và cô giống nhau, không có ý muốn ngủ, ngày mai, bọn họ đã kết thúc rồi, nhưng mà tim đột nhiên có chút không muốn buông, đơn giản là tình yêu đã trở nên sâu đậm.
Hàn Cảnh Hiên cố gắng kiềm chế tim mình, nhưng cũng lại giãy dụa, buông tha cho Tư Dĩnh, anh thật khó thuyết phục chính mình, nhưng nhìn cô thống khổ, lấy danh nghĩa yêu làm thương tổn cô, anh cũng không muốn……… anh thật hy vọng ngày mai mặt trời không mọc.
Nhưng bất giác trời cũng đã sáng, lại bắt đầu một ngày mới.
Đới Tư Dĩnh khẽ nhúc nhích lông mi dài, chậm rãi mở mắt, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhìn thấy người bên cạnh còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy, hôm nay cô phải hoàn thành bữa ăn cuối cùng.
Hàn Cảnh Hiên mở mắt, anh không muốn dậy, bởi vì anh muốn ôm cô, cho dù là còn lại một chút thời gian nữa thôi
Tác giả :
Ngạn Thiến