Người Vợ Thay Thế

Chương 16: Tai nạn xe cộ 2

“Long Ngạo Phỉ, anh vừa lòng chưa? Đây có phải là kết quả anh mong muốn không? Anh có gan thì đi chết đi". Hàn Cảnh Hiên vô cùng tức giận khi nhìn thấy Long Ngạo Phỉ bước vào phòng bệnh. Nghĩ đến việc anh làm cho Đới Tư Dĩnh chịu nhiều tổn thương như vậy, nhịn không được đấm anh một đấm.

“Cảnh Hiên, cậu đang làm gì vậy? Bình tĩnh chút đi, Ngạo Phỉ cũng bị thương mà." Nhìn thấy Cảnh Hiên đánh Long Ngạo Phỉ, Từ Tây Bác vội vàng ngăn cản .

“Anh ta bị thương à? Tốt nhất là anh ta hãy chết đi. Cho dù anh ta có chết cũng không thể đền bù những tổn thương mà Tư Dĩnh phải gánh chịu". Hàn Cảnh Hiên giận dữ đến cực độ nhìn Long Ngạo Phỉ.

“Tôi đến xem Tư Dĩnh chứ không phải đến để cãi nhau với anh." Long Ngạo Phỉ ôm ngực, nơi vừa mới bị đánh, cố nén đau không để mình nổi giận.

“Tư Dĩnh sẽ không muốn gặp anh, anh đi đi, về sau tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cô ấy không còn quan hệ gì với anh nữa." Hàn Cảnh Hiên lạnh lùng nói ra quyết định của mình.

“Để anh chăm sóc ư, anh dựa vào cái gì mà đòi chăm sóc cô ấy, cô ấy là người đàn bà của tôi". Long Ngạo Phỉ bị những lời nói của Cảnh Hiên chọc giận.

“Người đàn bà của anh? Anh có coi cô ấy là người đàn bà của anh không? Đứa nhỏ đã không còn, anh đã tước đi quyền làm mẹ của cô ấy. Anh còn dám nói cô ấy là người của anh? “

“Binh".Long Ngạo Phỉ đánh vào ngực của Hàn Cảnh Hiên . Lời nói của Cảnh Hiên khiến lòng của Ngạo Phỉ đau sâu sắc.

“Anh bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi phải không? ".Hàn Cảnh Hiên đánh trả lại Long Ngạo Phỉ.

“Trời ơi, các người lại đánh nhau nữa à? Mau dừng tay lại ." Từ Tây Bác vội vàng ngăn cản họ, nhưng không có tác dụng. Người ngoài thoáng nhìn qua giống như ba người đang đánh nhau.

“Các người đang làm gì vậy? Đánh nhau thì ra ngoài đánh, nơi đây là bệnh viện, người bệnh cần phải nghỉ ngơi." Tiếng quát lạnh lùng của y tá ngăn trận ẩu đả của họ lại.

“Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay". Từ Tây Bác vội vàng giải thích.

Mặc dù Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên đang nổi giận đùng đùng nhìn đối phương nhưng vẫn lập tức dừng tay lại.

“Các anh đều là những người có nhìn có vẻ trí thức mà ra tay dã man như vậy". Nữ y tá liếc nhìn họ quay người rời đi.

“Cảnh Hiên, chúng ta đi ra ngoài". Từ Tây Bác kéo Hàn Cảnh Hiên bước đi.

“Tại sao muốn tôi đi? Kêu anh ta đi mới đúng". Hàn Cảnh Hiên không phục nhìn Long Ngạo Phỉ.

“Cho cậu ấy một cơ hội sám hối." Từ Tây Bác nói nhỏ vào tai Hàn Cảnh Hiên.

Hàn Cảnh Hiên nhìn Đới Tư Dĩnh đang nằm trên giường bệnh một lúc mới xoay người bỏ đi. Từ Tây Bác nhẹ nhàng đi ra chờ bên ngoài.

Phòng bệnh lập tức trở nên yên lặng.

Long Ngạo Phỉ giờ đây mới có cơ hội ngồi trước giường bệnh của Đới Tư Dĩnh. Một cô gái xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại bị băng trắng bao phủ toàn thân, sắc mặt trắng bệch. Đôi môi khô nứt nằm yên trên giường bệnh. Nhìn bụng của cô bằng phẳng, nơi đó từng có một đứa nhỏ, đứa con của anh, đứa nhỏ đó vì anh mà mất đi không một tiếng động.

Ở bên cô lâu như vậy, anh đã cho cô những gì? Đều là đau khổ. Trong trí nhớ của anh, đều là sự đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với cô, nhưng anh chưa từng nghĩ đến cô vẫn như cũ dùng tính mạng của mình để bảo vệ anh.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Em phải mau tỉnh lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, anh sẽ yêu thương em, em không cần sống trong hình bóng của chị em nữa, sau này, em chính là em. Chính là Đới Tư Dĩnh, người dám hy sinh mạng sống của mình vì yêu anh, cho dù anh chết anh cũng hi vọng em sống sót".

Nhẹ nhàng đặt tay cô xuống. Khẽ hôn cô. Nụ hôn này sẽ là sự khởi đầu cho tình yêu của họ.

“Tây Bác, anh đến công ty đi. Tôi phải ở lại đây với Tư Dĩnh. Nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi". Long Ngạo Phỉ mở cửa đi ra nói với Từ Tây Bác đang đứng bên ngoài.

“Ừ. Tôi biết rồi , cậu bảo trọng, tôi đi trước đây". Từ Tây Bác nói xong chuẩn bị đến công ty.

“Tây Bác mỗi ngày nhớ bảo người đem một bó hoa hồng đến đây". Long Ngạo Phỉ giống như đang đứng lên ở phía sau nói với theo.

“Tôi biết rồi, Ngạo Phỉ yên tâm đi. Mỗi ngày đúng giờ tôi sẽ cho người mang đến". Giọng nói của Từ Tây Bác ngoài hành lang nhẹ nhàng truyền vào.



Làm lại từ đầu

Không biết thời gian qua bao lâu, Đới Tư Dĩnh giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Cô cố sức mở mắt thật lớn nhìn quanh căn phòng xa lạ này, đây là nơi nào? Tại sao giống như bệnh viện vậy, đúng rồi đây chính là bệnh viện, sao cô lại ở trong bệnh viện?

Tai nạn xe, trong nháy mắt tai nạn xe hiện lên trong tâm trí của Đới Tư Dĩnh, Ngạo Phỉ, anh ấy thế nào rồi? Cô muốn lập tức bước xuống giường, nhưng chợt phát hiện toàn thân đau nhức, một chút sức lực để cử động cũng không có, tại sao như vậy?

Cúi đầu xuống, cô phát hiện toàn thân của mình bị băng bó kín mít. Nhưng cô không quan tâm đến bản thân, trong lòng cô chỉ lo lắng cho sự an toàn của Long Ngạo Phỉ. Anh ấy có khoẻ không, nước mắt cô rơi lã chã, Phỉ, anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha. Vì trong lòng sốt ruột nên cơ thể cũng không nghe theo sự sai khiến của cô.

Long Ngạo Phỉ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này hiện lên trước mắt, lòng anh trở nên kinh ngạc mừng rỡ, cô đã tỉnh lại. Ba ngày chờ mong, cuối cùng cô đã tỉnh lại, nhưng cô đang làm gì vậy?

“ Tư Dĩnh, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái." Anh vội vàng chạy qua.

“ Phỉ, là anh, anh không bị gì thật la may mắn quá, anh không có việc gì. Không nhìn thấy anh, em đã nghĩ …" Đới Tư Dĩnh đột nhiên thấy anh hoàn hảo không bị gì đứng trước mặt mình thì cảm thấy rất vui vẻ, nước mắt chảy ra càng nhiều.

“Anh không sao, em khóc là vì sợ anh bị thương?" Long Ngạo Phỉ vội vàng đi đến an ủi cô.

“ Vâng, nhìn thấy anh không bị gì em thật sự yên tâm, cảm ơn Thượng đế. " Hai tay Đới Tư Dĩnh tạo thành chữ thập, còn miệng thì thầm cảm tạ.

Long Ngạo Phỉ hoàn toàn bị cô làm cảm động, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra cô vẫn quan tâm anh như trước, thấy anh không có chuyện thì mừng như điên. Hoàn toàn không ngờ, một cô gái như thế này, làm sao người ta không cảm động cho được, sao không đau lòng, cho dù là người có ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ bị cô làm mềm lòng.

“ Tư Dĩnh em có nguyện ý cùng anh bắt đầu lại một lần nữa ? Không thể phủ nhận một điều đó là anh không yêu em, nhưng hãy cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đầu, bắt đầu tìm hiểu nhau, có lẽ có một ngày anh sẽ thật lòng yêu thương em, em có nguyện ý không?" Long Ngạo Phỉ ngồi xuống bên giường, nhìn cô, nói một cách thành khẩn. Cô đã vì anh mất đi nhiều lắm, người có thể đền bù cho cô cũng chỉ có anh.

“ Thật sao? Anh nói thật phải không?" Đới Tư Dĩnh khó khăn lắm mới nín khóc, nước mắt lưng tròng không thể tin được, hỏi ngược lại anh.

“ Đúng vậy, em có nguyện ý không?"

“ Em nguyện ý, anh biết em đã chờ đợi điều này bao lâu rồi không? Cho dù anh sẽ không yêu em, chỉ cần anh cho em cơ hội em đã cảm thấy thoả mãn."Giọng nói của Đới Tư Dĩnh nghẹn ngào vì hạnh phúc đến quá nhanh. Nếu vì tai nạn xe có thể đổi lấy hạnh phúc lớn lao này, như vậy cho dù chết cô cũng cam tâm tình nguyện .

Nhưng lúc này Đới Tư Dĩnh không biết cô đã mất đi điều gì? Trong đời người phụ nữ quan trọng nhất chính là con cái, có lẽ cô không có cơ hội biết đến làm một người mẹ sẽ như thế nào, vì Long Ngạo Phỉ đã phong tỏa tất cả tin tức về bệnh tình của cô, không có người nào dám nói cho cô biết.

“ Cốc cốc… cốc cốc…" Tiếng đập cửa vang lên.

“ Vào đi." Long Ngạo Phỉ hướng về phía cửa trả lời.

“ Long tiên sinh, tôi đến giao hoa hồng mà anh đã đặt. " Chàng trai trẻ cầm một bó hoa hồng lớn đi vào giao cho Long Ngạo Phỉ

“ Cám ơn." Long Ngạo Phỉ nhận bó hoa hồng lịch sự nói lời cảm ơn.

“ Không cần cảm ơn, tôi phải cám ơn Long tiên sinh đã chiếu cố việc kinh doanh của công ty chúng tôi mới đúng." Chàng trai lịch sự rời đi.

Đới Tư Dĩnh nháy mắt nhìn bó hoa hồng lớn màu đỏ, anh ấy muốn tặng ai, có phải tặng mình không?

“ Bó hoa hồng này tặng cho em, chúc em sớm ngày bình phục."Long Ngạo Phỉ đem bó hoa tươi, hai tay dâng lên, anh thật sự không biết nói gì? Những lời ngọt ngào anh không biết phải nói như thế nào, anh đối với cô chỉ có ơn, chỉ có quý chứ không có tình yêu (T_T)

“ Cám ơn, em thật sự rất thích." Khóe miệng Đới Tư Dĩnh tươi cười hạnh phúc nhận lấy bó hoa. Tuy rằng giọng nói của anh cứng ngắc nhưng hoa mà anh tặng chính là hoa hồng, hoa hồng đại biểu cho điều gì? Tình yêu … chẳng phải điều đó chứng tỏ anh đã đồng ý tiếp nhận cô rồi sao? .

“ Tiên sinh, mời anh đi ra ngoài. Chúng tôi cần phải kiểm tra cho bệnh nhân." Một y tá từ bên ngoài bước vào nói.

“ Được, tôi lập tức đi ra ngoài." Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh liếc một cái rồi bước ra ngoài.

Mặt của Đới Tư Dĩnh chứa chan tình cảm nhìn theo bóng dáng của anh, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng rõ ràng.

“ Tiểu thư đừng nhìn nữa, chúng ta làm kiểm tra đi." Y tá không thể không nhắc nhở Đới Tư Dĩnh đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

“Được." Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng đỏ mặt vội vàng nằm xuống.
Tác giả : Ngạn Thiến
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại