Người Vợ Thay Thế
Chương 10: Chứng minh tình yêu
Long Ngạo Phỉ đi vào phòng ngủ, nghĩ lại hôm qua quả thực mình có chút hung dữ, trong lòng có ý hối lỗi muốn hôm nay sẽ đối xử dịu dàng với cô một chút, tâm tình không tồi, anh liền bước tới gần Đới Tư Dĩnh đang ngồi bên bàn trang điểm chải tóc.
Trước mắt hiện ra một người con gái giống người ấy đến kinh ngạc. Cô đã từng ngồi ở đó, cười hạnh phúc nhìn anh vuốt nhẹ mái tóc của mình, quả thực là một hình ảnh tràn ngập ấm áp yêu thương.
Ánh mắt lạnh lùng nghĩ tới Tư Giai vô tình đã phản bội anh, lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt, trong nháy mắt ý định xin lỗi cô đã biến mất không chút dấu vết. Anh giận dữ bước tới ngay sau lưng cô.
Đới Tư Dĩnh nhìn vào gương thấy anh đang đứng đằng sau liền vui mừng quay lại nói: “Anh về rồi à." Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
Đới Tư Dĩnh hiểu được sự chán ghét trong mắt anh đơn giản chỉ vì mình có khuôn mặt giống như đúc chị hai. Cô bất đắc dĩ cười khổ, còn tưởng rằng mình sẽ cùng anh bắt đầu một cuộc sống mới, hóa ra đều là bản thân người si nói mộng (1) chị hai là một rào cản ngăn cách hai người bọn họ, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
“Anh hận chị em phải không?" lần đầu tiên Đới Tư Dĩnh chủ động nhắc tới chị gái mình.
“Không cần nhắc đến cô ta, không cần nhắc đến cô ta trước mặt tôi, người đàn bà đó, tôi hận cô ta lừa gạt tình cảm của tôi." Nhắc tới Đới Tư Giai, Long Ngạo Phỉ thực sự kích động.
“Nhưng em không phải là chị ấy, cho dù em và chị ấy lớn lên giống nhau như đúc, cùng yêu thương một người là anh, nhưng cuối cùng em vẫn là em. Anh không nên đối xử tàn nhẫn với em như vậy, anh có thể cho em một cơ hội, cũng chính là cho anh một cơ hội, có được không?" Giọng nói của Đới Tư Dĩnh có chút van xin.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy ánh mắt van xin của Đới Tư Dĩnh. Anh nhắm mắt lại, không phải anh không nghĩ tới cho cô một cơ hội mà bởi anh không thể tin tưởng cô, khuôn mặt ấy đã làm cho anh thống khổ quá sâu, làm cho anh thương tổn quá nặng nề.
“Tin tưởng em một lần, hãy cho em thời gian để chứng minh rằng em thật sự yêu anh!" Đới Tư Dĩnh biết trong lòng anh đang rất mâu thuẫn, chỉ cần anh không gán lỗi lầm của chị gái lên người là được.
“Vậy phải xem biểu hiện của em, em sẽ làm gì để chứng minh em yêu tôi? Làm cho bóng ma trong lòng tôi biến mất đây?" Long Ngạo Phỉ đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng nhìn Đới Tư Dĩnh nói.
“Chỉ cần anh cho em cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh thấy"- Đới Tư Dĩnh kiên định nói, bởi vì cô thật sự, thật sự rất yêu anh.
“Được! Ngay bây giờ tôi cho em cơ hội chứng minh em yêu tôi, hãy đến đây làm tôi thoải mái cảm nhận tình yêu của em." Long Ngạo Phỉ cười tà ác, cởi bỏ dần quần áo trên người, muốn xem thử cô làm sao yêu anh.
Đới Tư Dĩnh đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, chỉ là đau đớn của ngày hôm qua vẫn còn chưa lành, hạ thể vẫn còn hơi đau rát . Anh chính là cố ý muốn xem thử cô thật lòng yêu anh đến thế nào, cô lảo đảo, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Thân thể chậm rãi tiến tới gần bên anh. Long Ngạo Phỉ nằm ở trên giường, để Đới Tư Dĩnh sẽ làm thế nào để quyến rũ anh?
Đới Tư Dĩnh ngây ngô hôn anh, bắt chước cách làm của nhân vật nữ chính trong bộ phim A, lấy tay vuốt ve chơi đùa với biểu hiện nam tính của anh, cũng không dám dùng sức nhiều, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm.
Cô không có kỹ thuật quyến rũ nhưng lại làm cho Long Ngạo Phỉ sôi trào nhiệt huyết, Đới Tư Dĩnh chạm vào như có như không làm cho tình dục của anh đạt tới cực hạn, không thể chịu đựng , nếu tiếp tục chịu đựng chỉ sợ bản thân sẽ “tức nước vỡ bờ." (=.=)
Anh xoay người một cái, ôm lấy Đới Tư Dĩnh đặt sát dưới thân mình, động thân một cái liền tiếp vào thân thể Đới Tư Dĩnh, thầm nghĩ phóng thích ham muốn của chính mình.
Khi Long Ngạo Phỉ đột ngột tiến vào thân thể cô, Đới Tư Dĩnh ra sức chịu đựng đau đớn, cắn chạt môi không để bản thân phát ra tiếng, chẳng phải sách đã nói, cảnh giới cao nhất của người phụ nữ khi yêu chính là dùng tình dục để thể hiện hay sao.
Long Ngạo Phỉ cuối cùng cũng phát hiện ra Đới Tư Dĩnh đang thống khổ chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nhẫn nhịn. Nếu đau đớn như vậy, tại sao cô không đẩy anh ra? Chẳng lẽ bởi vì yêu anh nên tình nguyện thuận theo ý anh sao?
Trong lòng dâng lên một tia thương xót, động tác dịu dàng, cúi đầu hôn lên nụ hoa hồng nhạt trước ngực Đới Tư Dĩnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, muốn gợi lên bản năng tình dục của cô.
Rất nhanh sau đó, Đới Tư Dĩnh cảm thấy đau đớn nơi hạ thể chậm rãi biến mất, mà cả người cô chỉ còn một loại khoái cảm dễ chịu.
“Ưm!"… Cô không tự chủ được mà khẽ rên thành tiếng.
Long Ngạo Phỉ biết cơ thể cô đã sẵn sàng, lại bắt đầu di chuyển thân thể. Sau một loạt thanh âm thở dốc và rên rỉ của nam nữ, hai người đồng thời đưa nhau tới đỉnh cao của sự khoái lạc.
(1) người si nói mộng: hay còn gọi là người ngốc nói mê, ý chỉ sự ngu si, mù quáng.
Hội họp ở quầy Bar
Hàn Cảnh Hiên ngồi một mình ở văn phòng, trong lòng luôn suy nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Từ Tây Bác, người Tư Dĩnh yêu chính là người có tiếng tăm lừng lẫy, Tổng tài của Tập đoàn Long thị, Long Ngạo Phỉ. Vậy thì tại sao Tư Dĩnh còn muốn làm việc ở công ty của mình, chẳng lẽ Tư Dĩnh là tình nhân của anh ta sao?
Không, Hàn Cảnh Hiên lập tức gạt bỏ suy đoán của chính mình. Tư Dĩnh không phải là loại người ái mộ hư vinh, ham vinh hoa phú quý. Vậy thì cuối cùng là do nguyên nhân nào đây?
Hàn Cảnh Hiên tâm phiền ý loạn, suy đoán lung tung, rồi lại tự mình gạt bỏ những suy đoán của chính mình. ‘Bộp’ Hàn Cảnh Hiên đem các văn kiện trên bàn làm việc hất tung xuống đất để trút hết bực dọc trong lòng.
Đột nhiên Hàn Cảnh Hiên đặt tay trên bàn phím gõ rất nhanh, cầm lấy di động gọi đến số điện thoại đang hiện ra trên màn hình máy tính
“Alo, đây có phải là văn phòng thám tử XX không?"
……………………..
‘Tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.’
……………………..
‘Giá cả không thành vấn đề. Chỉ cần anh có thể giúp tôi điều tra ra được thì giá cả do anh quyết định.’
………………………
‘Được, cứ quyết định như vậy. Tôi lập tức chuyển bưu kiện có chứa tài liệu về tên và thân phận người này cho anh. Hy vọng anh điều tra càng nhanh càng tốt.’
……………………..
Sáng sớm, Đới Tư Dĩnh tỉnh lại, thấy Long Ngạo Phỉ vẫn còn ngủ say. Nàng nhẹ nhàng giúp anh đắp lại cái chăn, nhìn khuôn mặt bình thản của anh khi ngủ … Cô nhịn không được, cúi đầu xuống khẽ hôn một cái rồi mới mặc quần áo đi ra cửa
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Long Ngạo Phỉ liền mở to mắt. Thật ra anh đã tỉnh ngủ từ lâu, chỉ là không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Cho nên lần nào cũng đều chờ cô đi rồi sau đó bản thân mới rời giường. Lấy tay vuốt mặt, nơi vừa bị Đới Tư Dĩnh hôn qua, trong lòng lại thở dài. Tôi nên đối đãi với em như thế nào đây ? Yêu em, tôi làm không được. Hận em ? Mỗi lần tra tấn em xong thì lúc sau lại cảm thấy em thật sự là người vô tội. Đới Tư Dĩnh, không phải chỉ có em mới cảm thấy thống khổ, mâu thuẫn mà chính tôi cũng đang vùng vẫy trong sự thù hận của bản thân.
Ngồi trước bàn làm việc, Đới Tư Dĩnh đang chìm trong suy nghĩ xa xôi. Phỉ, em sẽ dùng tình yêu của mình để hóa giải sự thù hận trong lòng anh, dùng tình yêu của em để đẩy bóng ma bị chị phản bội ra khỏi lòng anh. Đã chọn con đường yêu anh thì em sẽ không bao giờ chùn bước, mà nhất định tiếp tục tiến về phía trước.
Từ Tây Bác thoải mái ngồi xuống trước mặt Long Ngạo Phỉ, lấy tay gõ gõ cái bàn, mục đích là khiến cho anh chú ý
‘Có việc gì thì nói mau, còn không có, thì cút đi.’ Long Ngạo Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng cũng không khách sáo.
‘Bạn thân, cậu thật là không có lương tâm, nói như vậy không sợ làm tôi đau lòng sao ?’ Từ Tây Bác làm ra vẻ bị tổn thương nhìn anh.
‘Nói hay không ?’ Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Từ Tây Bác.
‘Được, tớ nói, cậu đúng thật là vô tình mà. Tối nay, tớ mời cậu đi uống rượu, không được từ chối.’ Từ Tây Bác ngăn chặn đường lui của Long Ngạo Phỉ.
‘Tại sao lại mời tớ uống rượu ?’ Long Ngạo Phỉ khó hiểu hỏi. Bởi vì bình thường đều là anh mời Từ Tây Bác uống rượu
‘Tớ muốn cùng cậu uống rược, tan sở thì cùng nhau đi. Tớ đi ra ngoài trước. Đừng quên đó.’ Từ Tây Bác cố ý nhắc nhở thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Từ Tây Bác đi đến văn phòng của mình, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại gọi vào di động của Hàn Cảnh Hiên
‘Này người anh em, tối nay, tớ mời cậu uống rượu, nhân tiện báo đáp cậu một chút, vì tối hôm qua đã mời tớ uống rượu.’
‘Được thôi, Tây Bác, tối gặp.’ Hàn Cảnh Hiên nhận lời rất nhanh chóng, bời vì tâm tình không được tốt, cho nên cũng muốn mượn rượu giải sầu
Từ Tây Bác buông điện thoại, nở nụ cười, nhớ tới ngày hôm qua Hàn Cảnh Hiên nói chuyện va chạm, cho nên hôm nay, anh muốn cho hai người bạn thân tốt nhất của mình làm quen một chút, về sau đỡ phải phát sinh thêm chuyện gì khác? Để tránh cho mọi người không nhận ra nhau mà xảy ra hiểu lầm.
Trong văn phòng, Tâm Di hưng phấn nói với mọi người : ‘Hôm nay là sinh nhật của em. Tối nay, em mời mọi người đi quán bar để chúc mừng. Ai cũng phải đi nha.’
‘Sinh nhật của Tâm Di, được, tối nay mọi người cùng đi.’ Tất cả đồng nghiệp cũng đều vui vẻ nhận lời.
‘Tâm Di, mình không thể đi được. Nhưng mình sẽ mua quà sinh nhật cho cậu.’ Đới Tư Dĩnh khó xử nói với Tâm Di. Tuy rằng bản thân cũng rất muốn đi nhưng vì Long Ngạo Phỉ đã nói qua là mỗi ngày cô phải về nhà trước bảy giờ.
‘Tư Dĩnh, không có quà sinh nhật cũng không sao cả, chủ yếu là mọi người tụ tập vui vẻ với nhau. Cậu không đi thì mất hứng lắm. Đi thôi, hôm nay là sinh nhật mình mà.’
‘Nhưng mình…’
‘Đi thôi, Tư Dĩnh, khó khăn lắm mọi người mới được đi chơi cùng nhau, lại còn là chúc mừng sinh nhật của Tâm Di. Cô không sợ làm mọi người mất vui sao?.’ Một bạn đồng nghiệp cũng đi tới khuyên bảo
‘Cùng nhau đi đi.’ Tất cả mọi người đều ùa vào năn nỉ cô.
‘Được rồi, mình đi. Có điều là mình có thể về sớm một chút được không, Tâm Di.’ Đới Tư Dĩnh không cách nào chống lại ý muốn mọi người, đành phải miễn cưỡng nhận lời
‘Có thể. Chỉ cần cậu đi thì mình đã rất vui rồi.’ Tâm Di vui mừng lôi kéo cô.
Tất cả mọi người đều rất háo hức chờ mong buổi hội họp tối nay, chỉ có một mình Đới Tư Dĩnh là đang bối rối suy nghĩ, không biết nên giải thích với Long Ngạo Phỉ như thế nào?
Trước mắt hiện ra một người con gái giống người ấy đến kinh ngạc. Cô đã từng ngồi ở đó, cười hạnh phúc nhìn anh vuốt nhẹ mái tóc của mình, quả thực là một hình ảnh tràn ngập ấm áp yêu thương.
Ánh mắt lạnh lùng nghĩ tới Tư Giai vô tình đã phản bội anh, lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt, trong nháy mắt ý định xin lỗi cô đã biến mất không chút dấu vết. Anh giận dữ bước tới ngay sau lưng cô.
Đới Tư Dĩnh nhìn vào gương thấy anh đang đứng đằng sau liền vui mừng quay lại nói: “Anh về rồi à." Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
Đới Tư Dĩnh hiểu được sự chán ghét trong mắt anh đơn giản chỉ vì mình có khuôn mặt giống như đúc chị hai. Cô bất đắc dĩ cười khổ, còn tưởng rằng mình sẽ cùng anh bắt đầu một cuộc sống mới, hóa ra đều là bản thân người si nói mộng (1) chị hai là một rào cản ngăn cách hai người bọn họ, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
“Anh hận chị em phải không?" lần đầu tiên Đới Tư Dĩnh chủ động nhắc tới chị gái mình.
“Không cần nhắc đến cô ta, không cần nhắc đến cô ta trước mặt tôi, người đàn bà đó, tôi hận cô ta lừa gạt tình cảm của tôi." Nhắc tới Đới Tư Giai, Long Ngạo Phỉ thực sự kích động.
“Nhưng em không phải là chị ấy, cho dù em và chị ấy lớn lên giống nhau như đúc, cùng yêu thương một người là anh, nhưng cuối cùng em vẫn là em. Anh không nên đối xử tàn nhẫn với em như vậy, anh có thể cho em một cơ hội, cũng chính là cho anh một cơ hội, có được không?" Giọng nói của Đới Tư Dĩnh có chút van xin.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy ánh mắt van xin của Đới Tư Dĩnh. Anh nhắm mắt lại, không phải anh không nghĩ tới cho cô một cơ hội mà bởi anh không thể tin tưởng cô, khuôn mặt ấy đã làm cho anh thống khổ quá sâu, làm cho anh thương tổn quá nặng nề.
“Tin tưởng em một lần, hãy cho em thời gian để chứng minh rằng em thật sự yêu anh!" Đới Tư Dĩnh biết trong lòng anh đang rất mâu thuẫn, chỉ cần anh không gán lỗi lầm của chị gái lên người là được.
“Vậy phải xem biểu hiện của em, em sẽ làm gì để chứng minh em yêu tôi? Làm cho bóng ma trong lòng tôi biến mất đây?" Long Ngạo Phỉ đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng nhìn Đới Tư Dĩnh nói.
“Chỉ cần anh cho em cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh thấy"- Đới Tư Dĩnh kiên định nói, bởi vì cô thật sự, thật sự rất yêu anh.
“Được! Ngay bây giờ tôi cho em cơ hội chứng minh em yêu tôi, hãy đến đây làm tôi thoải mái cảm nhận tình yêu của em." Long Ngạo Phỉ cười tà ác, cởi bỏ dần quần áo trên người, muốn xem thử cô làm sao yêu anh.
Đới Tư Dĩnh đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, chỉ là đau đớn của ngày hôm qua vẫn còn chưa lành, hạ thể vẫn còn hơi đau rát . Anh chính là cố ý muốn xem thử cô thật lòng yêu anh đến thế nào, cô lảo đảo, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Thân thể chậm rãi tiến tới gần bên anh. Long Ngạo Phỉ nằm ở trên giường, để Đới Tư Dĩnh sẽ làm thế nào để quyến rũ anh?
Đới Tư Dĩnh ngây ngô hôn anh, bắt chước cách làm của nhân vật nữ chính trong bộ phim A, lấy tay vuốt ve chơi đùa với biểu hiện nam tính của anh, cũng không dám dùng sức nhiều, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm.
Cô không có kỹ thuật quyến rũ nhưng lại làm cho Long Ngạo Phỉ sôi trào nhiệt huyết, Đới Tư Dĩnh chạm vào như có như không làm cho tình dục của anh đạt tới cực hạn, không thể chịu đựng , nếu tiếp tục chịu đựng chỉ sợ bản thân sẽ “tức nước vỡ bờ." (=.=)
Anh xoay người một cái, ôm lấy Đới Tư Dĩnh đặt sát dưới thân mình, động thân một cái liền tiếp vào thân thể Đới Tư Dĩnh, thầm nghĩ phóng thích ham muốn của chính mình.
Khi Long Ngạo Phỉ đột ngột tiến vào thân thể cô, Đới Tư Dĩnh ra sức chịu đựng đau đớn, cắn chạt môi không để bản thân phát ra tiếng, chẳng phải sách đã nói, cảnh giới cao nhất của người phụ nữ khi yêu chính là dùng tình dục để thể hiện hay sao.
Long Ngạo Phỉ cuối cùng cũng phát hiện ra Đới Tư Dĩnh đang thống khổ chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nhẫn nhịn. Nếu đau đớn như vậy, tại sao cô không đẩy anh ra? Chẳng lẽ bởi vì yêu anh nên tình nguyện thuận theo ý anh sao?
Trong lòng dâng lên một tia thương xót, động tác dịu dàng, cúi đầu hôn lên nụ hoa hồng nhạt trước ngực Đới Tư Dĩnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, muốn gợi lên bản năng tình dục của cô.
Rất nhanh sau đó, Đới Tư Dĩnh cảm thấy đau đớn nơi hạ thể chậm rãi biến mất, mà cả người cô chỉ còn một loại khoái cảm dễ chịu.
“Ưm!"… Cô không tự chủ được mà khẽ rên thành tiếng.
Long Ngạo Phỉ biết cơ thể cô đã sẵn sàng, lại bắt đầu di chuyển thân thể. Sau một loạt thanh âm thở dốc và rên rỉ của nam nữ, hai người đồng thời đưa nhau tới đỉnh cao của sự khoái lạc.
(1) người si nói mộng: hay còn gọi là người ngốc nói mê, ý chỉ sự ngu si, mù quáng.
Hội họp ở quầy Bar
Hàn Cảnh Hiên ngồi một mình ở văn phòng, trong lòng luôn suy nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Từ Tây Bác, người Tư Dĩnh yêu chính là người có tiếng tăm lừng lẫy, Tổng tài của Tập đoàn Long thị, Long Ngạo Phỉ. Vậy thì tại sao Tư Dĩnh còn muốn làm việc ở công ty của mình, chẳng lẽ Tư Dĩnh là tình nhân của anh ta sao?
Không, Hàn Cảnh Hiên lập tức gạt bỏ suy đoán của chính mình. Tư Dĩnh không phải là loại người ái mộ hư vinh, ham vinh hoa phú quý. Vậy thì cuối cùng là do nguyên nhân nào đây?
Hàn Cảnh Hiên tâm phiền ý loạn, suy đoán lung tung, rồi lại tự mình gạt bỏ những suy đoán của chính mình. ‘Bộp’ Hàn Cảnh Hiên đem các văn kiện trên bàn làm việc hất tung xuống đất để trút hết bực dọc trong lòng.
Đột nhiên Hàn Cảnh Hiên đặt tay trên bàn phím gõ rất nhanh, cầm lấy di động gọi đến số điện thoại đang hiện ra trên màn hình máy tính
“Alo, đây có phải là văn phòng thám tử XX không?"
……………………..
‘Tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người.’
……………………..
‘Giá cả không thành vấn đề. Chỉ cần anh có thể giúp tôi điều tra ra được thì giá cả do anh quyết định.’
………………………
‘Được, cứ quyết định như vậy. Tôi lập tức chuyển bưu kiện có chứa tài liệu về tên và thân phận người này cho anh. Hy vọng anh điều tra càng nhanh càng tốt.’
……………………..
Sáng sớm, Đới Tư Dĩnh tỉnh lại, thấy Long Ngạo Phỉ vẫn còn ngủ say. Nàng nhẹ nhàng giúp anh đắp lại cái chăn, nhìn khuôn mặt bình thản của anh khi ngủ … Cô nhịn không được, cúi đầu xuống khẽ hôn một cái rồi mới mặc quần áo đi ra cửa
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Long Ngạo Phỉ liền mở to mắt. Thật ra anh đã tỉnh ngủ từ lâu, chỉ là không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Cho nên lần nào cũng đều chờ cô đi rồi sau đó bản thân mới rời giường. Lấy tay vuốt mặt, nơi vừa bị Đới Tư Dĩnh hôn qua, trong lòng lại thở dài. Tôi nên đối đãi với em như thế nào đây ? Yêu em, tôi làm không được. Hận em ? Mỗi lần tra tấn em xong thì lúc sau lại cảm thấy em thật sự là người vô tội. Đới Tư Dĩnh, không phải chỉ có em mới cảm thấy thống khổ, mâu thuẫn mà chính tôi cũng đang vùng vẫy trong sự thù hận của bản thân.
Ngồi trước bàn làm việc, Đới Tư Dĩnh đang chìm trong suy nghĩ xa xôi. Phỉ, em sẽ dùng tình yêu của mình để hóa giải sự thù hận trong lòng anh, dùng tình yêu của em để đẩy bóng ma bị chị phản bội ra khỏi lòng anh. Đã chọn con đường yêu anh thì em sẽ không bao giờ chùn bước, mà nhất định tiếp tục tiến về phía trước.
Từ Tây Bác thoải mái ngồi xuống trước mặt Long Ngạo Phỉ, lấy tay gõ gõ cái bàn, mục đích là khiến cho anh chú ý
‘Có việc gì thì nói mau, còn không có, thì cút đi.’ Long Ngạo Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng cũng không khách sáo.
‘Bạn thân, cậu thật là không có lương tâm, nói như vậy không sợ làm tôi đau lòng sao ?’ Từ Tây Bác làm ra vẻ bị tổn thương nhìn anh.
‘Nói hay không ?’ Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Từ Tây Bác.
‘Được, tớ nói, cậu đúng thật là vô tình mà. Tối nay, tớ mời cậu đi uống rượu, không được từ chối.’ Từ Tây Bác ngăn chặn đường lui của Long Ngạo Phỉ.
‘Tại sao lại mời tớ uống rượu ?’ Long Ngạo Phỉ khó hiểu hỏi. Bởi vì bình thường đều là anh mời Từ Tây Bác uống rượu
‘Tớ muốn cùng cậu uống rược, tan sở thì cùng nhau đi. Tớ đi ra ngoài trước. Đừng quên đó.’ Từ Tây Bác cố ý nhắc nhở thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Từ Tây Bác đi đến văn phòng của mình, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại gọi vào di động của Hàn Cảnh Hiên
‘Này người anh em, tối nay, tớ mời cậu uống rượu, nhân tiện báo đáp cậu một chút, vì tối hôm qua đã mời tớ uống rượu.’
‘Được thôi, Tây Bác, tối gặp.’ Hàn Cảnh Hiên nhận lời rất nhanh chóng, bời vì tâm tình không được tốt, cho nên cũng muốn mượn rượu giải sầu
Từ Tây Bác buông điện thoại, nở nụ cười, nhớ tới ngày hôm qua Hàn Cảnh Hiên nói chuyện va chạm, cho nên hôm nay, anh muốn cho hai người bạn thân tốt nhất của mình làm quen một chút, về sau đỡ phải phát sinh thêm chuyện gì khác? Để tránh cho mọi người không nhận ra nhau mà xảy ra hiểu lầm.
Trong văn phòng, Tâm Di hưng phấn nói với mọi người : ‘Hôm nay là sinh nhật của em. Tối nay, em mời mọi người đi quán bar để chúc mừng. Ai cũng phải đi nha.’
‘Sinh nhật của Tâm Di, được, tối nay mọi người cùng đi.’ Tất cả đồng nghiệp cũng đều vui vẻ nhận lời.
‘Tâm Di, mình không thể đi được. Nhưng mình sẽ mua quà sinh nhật cho cậu.’ Đới Tư Dĩnh khó xử nói với Tâm Di. Tuy rằng bản thân cũng rất muốn đi nhưng vì Long Ngạo Phỉ đã nói qua là mỗi ngày cô phải về nhà trước bảy giờ.
‘Tư Dĩnh, không có quà sinh nhật cũng không sao cả, chủ yếu là mọi người tụ tập vui vẻ với nhau. Cậu không đi thì mất hứng lắm. Đi thôi, hôm nay là sinh nhật mình mà.’
‘Nhưng mình…’
‘Đi thôi, Tư Dĩnh, khó khăn lắm mọi người mới được đi chơi cùng nhau, lại còn là chúc mừng sinh nhật của Tâm Di. Cô không sợ làm mọi người mất vui sao?.’ Một bạn đồng nghiệp cũng đi tới khuyên bảo
‘Cùng nhau đi đi.’ Tất cả mọi người đều ùa vào năn nỉ cô.
‘Được rồi, mình đi. Có điều là mình có thể về sớm một chút được không, Tâm Di.’ Đới Tư Dĩnh không cách nào chống lại ý muốn mọi người, đành phải miễn cưỡng nhận lời
‘Có thể. Chỉ cần cậu đi thì mình đã rất vui rồi.’ Tâm Di vui mừng lôi kéo cô.
Tất cả mọi người đều rất háo hức chờ mong buổi hội họp tối nay, chỉ có một mình Đới Tư Dĩnh là đang bối rối suy nghĩ, không biết nên giải thích với Long Ngạo Phỉ như thế nào?
Tác giả :
Ngạn Thiến