Người Vợ Bí Mật
Chương 45
Nghiêm Hạo khó tin nhìn Mễ Giai, cô nói Mạc Liên Huyên đã đến tìm cô, còn muốn cô rời đi? Mạc Liên Huyên, cô ta dựa vào đâu mà làm thế? Anh không rõ. Mễ Giai cười lạnh nhìn anh, lướt qua anh đi về phía phòng ngủ. Đối với những lời nói của anh, cô đã không còn cách nào tin tưởng.
Nghiêm Hạo sững người đứng đó, anh không biết nên làm thế nào để giữ Mễ Giai lại, hiện tại anh rất rối loạn, đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh nhất định phải tỉnh táo lại thì mới có thể ổn định những suy nghĩ của mình.
Vu Phân Phương cũng bị tình huống đột ngột này dọa đến, hôm qua vẫn còn vui vẻ, hôm nay thế nào bỗng nhiên đứa trẻ lại không tồn tại, hai người còn ầm ĩ đến nông nỗi muốn ly hôn.
Mễ Giai xách theo túi hành lý đơn giản từ trong phòng đi ra, ba người Nghiêm Hạo, Vu Phân Phương và dì quản gia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, như là không hề động đậy. Dì quản gia định mở miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời, Vu Phân Phương không nói gì, ánh mắt bà có chút phức tạp, Nghiêm Hạo nhắm chặt mắt, biểu cảm vặn vẹo thống khổ.
Thu lại ánh mắt của mình, Mễ Giai cố nén nước mắt, ngẩng cao đầu, mỉm cười yếu ớt kiên quyết bước đi, lúc đi qua Nghiêm Hạo, anh đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cô, Mễ Giai không quay đầu, cũng không dám quay đầu, cô sợ phải nhìn mặt anh, cô sợ bản thân kìm nén không được mà rơi lệ, cô sợ mình sẽ mềm lòng rồi ở lại. Hất tay anh ra, Mễ Giai bước ra khỏi cửa.
Vừa đóng cửa lại, nước mắt lập tức tràn mi, Mễ Giai vội vàng che miệng, bằng không sẽ khóc thành tiếng. Trốn ở chỗ cầu thang một lúc, Mễ Giai mới kìm nước mắt lại, có chút khó khăn đi về phía thang máy, rời xa nơi cô sống đã hơn ba năm. Ra khỏi tiểu khu Mễ Giai mới gọi điện cho La Lệ, cô không có chỗ để đi, người hiện tại có thể nhờ cậy cũng chỉ có La Lệ.
Trong phòng khách nhà La Lệ, Mễ Giai bưng chén trà nóng, uống từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt đờ ra như khúc gỗ, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng đỏ.
“Đúng là đồ khốn kiếp". La Lệ lấy chiếc gối ôm trên sô pha hung hăng đánh, dường như trút hết tức giận lên nó.
“Ngay từ đầu tớ đã biết anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, rõ ràng là đã có vợ vậy mà vẫn quan hệ dây dưa lằng nhằng với nữ trợ lý, bây giờ lại cùng thiên kim nhà giàu đóng giả kim đồng ngọc nữ, anh ta coi cậu là gì chứ, cứ bắt nạt cậu như vậy. Loại người như thế đừng để cho tớ gặp phải, lần sau nếu đụng phải thật, tớ… Tớ sẽ đánh chết anh ta. Còn con hồ ly tinh kia, cướp chồng người khác mà còn làm như vẻ vang lắm, cái thứ gì vậy". Nghe xong những lời của Mễ Giai, La Lệ tức giận tuôn một tràng, cô thấy không đáng thay Mễ Giai, cô thấy tủi thân thay Mễ Giai.
Mễ Giai không phản ứng, vẫn uống từng ngụm từng ngụm như trước, cô chỉ cảm thấy rất lạnh, là cái lạnh như băng từ trong tận xương tủy.
La Lệ lại đùng đùng tiếp tục đem Nghiêm Hạo và Mạc Liên Huyên ra mắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng người có liên quan từ trước là Trương Dương cũng không thể tránh khỏi việc bị mắng oan. Sau khi đã phát tiết xong, La Lệ ngồi lại xuống sô pha, nhìn Mễ Giai nói nghiêm túc, “Mễ Giai, cậu cứ yên tâm mà ở nhà tớ, về sau không cần dựa vào bọn họ, bọn họ yêu ai hay tốt với ai cũng mặc kệ, chúng ta sống cuộc sống của chính mình, vui vẻ thoải mái, trở nên xinh đẹp hơn để cho bọn họ ganh tị".
Mễ Giai nhìn cô, ánh mắt có chút mờ mịt, hồi lâu mới trả lời, “Lệ lệ, tớ rất mệt". Cô thật sự rất mệt, không chỉ thân thể có cảm giác này, mà cả trong lòng cũng vậy.
“Vậy cậu ngủ đi một lát". Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Mễ Giai, La Lệ biết cô thật sự mệt mỏi, “Đi, tớ dẫn cậu vào trong phòng ngủ một lát".
“Ừ". Mễ Giai hiểu ý mỉm cười gật đầu, đứng dậy đi theo La Lệ vào phòng nghỉ.
Suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau Nghiêm Hạo không đến công ty mà trực tiếp tới tập đoàn Mạc Thị, nghĩ cả đêm, anh đương nhiên có thể liên tưởng đến một vài chuyện, nhưng anh vẫn muốn tự mình đến xác nhận vì sao Mạc Liên Huyên lại làm thế.
“Sáng sớm đã đến chỗ tôi lấy văn kiện?". Mạc Liên Huyên xem như chuyện lạ cười nói với anh, ngồi xuống phía đối diện anh, cố tình giả bộ kinh ngạc hỏi, “Đúng rồi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì với anh vậy, tự nhiên lại chạy đi?".
Nghiêm Hạo nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, hỏi ngược lại, “Cô thật sự không biết?".
Mạc Liên Huyên thoáng sửng sốt, nhưng vẫn mỉm cười đáp, “Tôi không hiểu ý anh, tôi nên biết chuyện gì sao?".
“Vì sao cô lại tìm Mễ Giai, vì sao tìm cô ấy nói những lời đó, cô dựa vào đâu mà làm vậy?". Nghiêm Hạo cố hết sức để khắc chế cảm xúc của bản thân, cắn răng hỏi.
“Tôi tìm cô ấy làm gì, tôi và cô ấy đâu có quen biết". Mạc Liên Huyên phủ nhận, sau đó bình thản bưng cà phê lên uống.
“Ngày hôm qua là cô cố ý, mục đích chính là khiến Mễ Giai hiểu lầm tôi, tất cả đều là do cô sắp đặt, kéo tôi vào tròng". Nghiêm Hạo nhìn cô ta, trong mắt đầy lửa giận.
“Không phải, hôm qua tôi đã nói với anh, tôi chỉ diễn trò cho anh trai tôi xem". Mạc Liên Huyên lên tiếng bác bỏ.
Nhìn cô ta, hồi lâu Nghiêm Hạo mới hỏi, “Là Mạc Chấn Huân muốn cô làm thế?".
Mạc Liên Huyên ngẩn ra, kinh ngạc vì sao anh lại nghĩ như vậy, mở to hai mắt phủ nhận, “Anh tôi không phải loại người như thế". Tuy rằng cô làm vậy là vì anh, nhưng nếu để anh biết thì anh tuyệt đối không cho phép cô làm như vậy.
Nghiêm Hạo đã hiểu đại khái, như vậy mục đích anh đến đây cũng coi như đã hoàn thành, không có ý định nói thêm gì với cô ta. Lấy tập văn kiện hôm qua xuống, Nghiêm Hạo đứng lên đi ra cửa, vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa, Nghiêm Hạo vừa quay đầu nói với Liên Huyên, “Chuyển lời tới Mạc Chấn Huân, anh ta đừng nghĩ sẽ đoạt được Mễ Giai, cô ấy là của tôi, mặt khác ước định giữa chúng chấm dứt ở đây, tôi sẽ tuyên bố tin tức nói rõ ràng quan hệ của chúng ta".
“Anh. . . .". Lời nói của anh khiến Mạc Liên Huyên có phần hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, thản nhiên nói, “Anh không sợ tôi dừng khoản đầu tư của Mạc Thị vào ‘Vũ Dương’?".
Nhìn cô ta, Nghiêm Hạo đột nhiên bật cười, “À, cô là một thương nhân, là một thương nhân khôn khéo, tôi tin là cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy". Nói xong lập tức xoay người mở cửa rời đi.
Mạc Liên Huyên nhìn bóng lưng kia rời đi, anh nói không sai, cô sẽ không dừng việc đầu tư vì hợp đồng đã sớm ký kết, liều lĩnh đổi ý sẽ vi phạm hợp đồng, hơn nữa chính cô cũng coi trọng hạng mục đó.
Nghiêm Hạo sững người đứng đó, anh không biết nên làm thế nào để giữ Mễ Giai lại, hiện tại anh rất rối loạn, đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh nhất định phải tỉnh táo lại thì mới có thể ổn định những suy nghĩ của mình.
Vu Phân Phương cũng bị tình huống đột ngột này dọa đến, hôm qua vẫn còn vui vẻ, hôm nay thế nào bỗng nhiên đứa trẻ lại không tồn tại, hai người còn ầm ĩ đến nông nỗi muốn ly hôn.
Mễ Giai xách theo túi hành lý đơn giản từ trong phòng đi ra, ba người Nghiêm Hạo, Vu Phân Phương và dì quản gia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, như là không hề động đậy. Dì quản gia định mở miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời, Vu Phân Phương không nói gì, ánh mắt bà có chút phức tạp, Nghiêm Hạo nhắm chặt mắt, biểu cảm vặn vẹo thống khổ.
Thu lại ánh mắt của mình, Mễ Giai cố nén nước mắt, ngẩng cao đầu, mỉm cười yếu ớt kiên quyết bước đi, lúc đi qua Nghiêm Hạo, anh đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cô, Mễ Giai không quay đầu, cũng không dám quay đầu, cô sợ phải nhìn mặt anh, cô sợ bản thân kìm nén không được mà rơi lệ, cô sợ mình sẽ mềm lòng rồi ở lại. Hất tay anh ra, Mễ Giai bước ra khỏi cửa.
Vừa đóng cửa lại, nước mắt lập tức tràn mi, Mễ Giai vội vàng che miệng, bằng không sẽ khóc thành tiếng. Trốn ở chỗ cầu thang một lúc, Mễ Giai mới kìm nước mắt lại, có chút khó khăn đi về phía thang máy, rời xa nơi cô sống đã hơn ba năm. Ra khỏi tiểu khu Mễ Giai mới gọi điện cho La Lệ, cô không có chỗ để đi, người hiện tại có thể nhờ cậy cũng chỉ có La Lệ.
Trong phòng khách nhà La Lệ, Mễ Giai bưng chén trà nóng, uống từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt đờ ra như khúc gỗ, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng đỏ.
“Đúng là đồ khốn kiếp". La Lệ lấy chiếc gối ôm trên sô pha hung hăng đánh, dường như trút hết tức giận lên nó.
“Ngay từ đầu tớ đã biết anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, rõ ràng là đã có vợ vậy mà vẫn quan hệ dây dưa lằng nhằng với nữ trợ lý, bây giờ lại cùng thiên kim nhà giàu đóng giả kim đồng ngọc nữ, anh ta coi cậu là gì chứ, cứ bắt nạt cậu như vậy. Loại người như thế đừng để cho tớ gặp phải, lần sau nếu đụng phải thật, tớ… Tớ sẽ đánh chết anh ta. Còn con hồ ly tinh kia, cướp chồng người khác mà còn làm như vẻ vang lắm, cái thứ gì vậy". Nghe xong những lời của Mễ Giai, La Lệ tức giận tuôn một tràng, cô thấy không đáng thay Mễ Giai, cô thấy tủi thân thay Mễ Giai.
Mễ Giai không phản ứng, vẫn uống từng ngụm từng ngụm như trước, cô chỉ cảm thấy rất lạnh, là cái lạnh như băng từ trong tận xương tủy.
La Lệ lại đùng đùng tiếp tục đem Nghiêm Hạo và Mạc Liên Huyên ra mắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng người có liên quan từ trước là Trương Dương cũng không thể tránh khỏi việc bị mắng oan. Sau khi đã phát tiết xong, La Lệ ngồi lại xuống sô pha, nhìn Mễ Giai nói nghiêm túc, “Mễ Giai, cậu cứ yên tâm mà ở nhà tớ, về sau không cần dựa vào bọn họ, bọn họ yêu ai hay tốt với ai cũng mặc kệ, chúng ta sống cuộc sống của chính mình, vui vẻ thoải mái, trở nên xinh đẹp hơn để cho bọn họ ganh tị".
Mễ Giai nhìn cô, ánh mắt có chút mờ mịt, hồi lâu mới trả lời, “Lệ lệ, tớ rất mệt". Cô thật sự rất mệt, không chỉ thân thể có cảm giác này, mà cả trong lòng cũng vậy.
“Vậy cậu ngủ đi một lát". Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Mễ Giai, La Lệ biết cô thật sự mệt mỏi, “Đi, tớ dẫn cậu vào trong phòng ngủ một lát".
“Ừ". Mễ Giai hiểu ý mỉm cười gật đầu, đứng dậy đi theo La Lệ vào phòng nghỉ.
Suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau Nghiêm Hạo không đến công ty mà trực tiếp tới tập đoàn Mạc Thị, nghĩ cả đêm, anh đương nhiên có thể liên tưởng đến một vài chuyện, nhưng anh vẫn muốn tự mình đến xác nhận vì sao Mạc Liên Huyên lại làm thế.
“Sáng sớm đã đến chỗ tôi lấy văn kiện?". Mạc Liên Huyên xem như chuyện lạ cười nói với anh, ngồi xuống phía đối diện anh, cố tình giả bộ kinh ngạc hỏi, “Đúng rồi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì với anh vậy, tự nhiên lại chạy đi?".
Nghiêm Hạo nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, hỏi ngược lại, “Cô thật sự không biết?".
Mạc Liên Huyên thoáng sửng sốt, nhưng vẫn mỉm cười đáp, “Tôi không hiểu ý anh, tôi nên biết chuyện gì sao?".
“Vì sao cô lại tìm Mễ Giai, vì sao tìm cô ấy nói những lời đó, cô dựa vào đâu mà làm vậy?". Nghiêm Hạo cố hết sức để khắc chế cảm xúc của bản thân, cắn răng hỏi.
“Tôi tìm cô ấy làm gì, tôi và cô ấy đâu có quen biết". Mạc Liên Huyên phủ nhận, sau đó bình thản bưng cà phê lên uống.
“Ngày hôm qua là cô cố ý, mục đích chính là khiến Mễ Giai hiểu lầm tôi, tất cả đều là do cô sắp đặt, kéo tôi vào tròng". Nghiêm Hạo nhìn cô ta, trong mắt đầy lửa giận.
“Không phải, hôm qua tôi đã nói với anh, tôi chỉ diễn trò cho anh trai tôi xem". Mạc Liên Huyên lên tiếng bác bỏ.
Nhìn cô ta, hồi lâu Nghiêm Hạo mới hỏi, “Là Mạc Chấn Huân muốn cô làm thế?".
Mạc Liên Huyên ngẩn ra, kinh ngạc vì sao anh lại nghĩ như vậy, mở to hai mắt phủ nhận, “Anh tôi không phải loại người như thế". Tuy rằng cô làm vậy là vì anh, nhưng nếu để anh biết thì anh tuyệt đối không cho phép cô làm như vậy.
Nghiêm Hạo đã hiểu đại khái, như vậy mục đích anh đến đây cũng coi như đã hoàn thành, không có ý định nói thêm gì với cô ta. Lấy tập văn kiện hôm qua xuống, Nghiêm Hạo đứng lên đi ra cửa, vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa, Nghiêm Hạo vừa quay đầu nói với Liên Huyên, “Chuyển lời tới Mạc Chấn Huân, anh ta đừng nghĩ sẽ đoạt được Mễ Giai, cô ấy là của tôi, mặt khác ước định giữa chúng chấm dứt ở đây, tôi sẽ tuyên bố tin tức nói rõ ràng quan hệ của chúng ta".
“Anh. . . .". Lời nói của anh khiến Mạc Liên Huyên có phần hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, thản nhiên nói, “Anh không sợ tôi dừng khoản đầu tư của Mạc Thị vào ‘Vũ Dương’?".
Nhìn cô ta, Nghiêm Hạo đột nhiên bật cười, “À, cô là một thương nhân, là một thương nhân khôn khéo, tôi tin là cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy". Nói xong lập tức xoay người mở cửa rời đi.
Mạc Liên Huyên nhìn bóng lưng kia rời đi, anh nói không sai, cô sẽ không dừng việc đầu tư vì hợp đồng đã sớm ký kết, liều lĩnh đổi ý sẽ vi phạm hợp đồng, hơn nữa chính cô cũng coi trọng hạng mục đó.
Tác giả :
Mạc Oanh