Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 4

Rất nhiều người bất mãn về công việc của mình, không muốn con cái lớn lên cũng làm công việc như vậy. Nông dân không muốn thế hệ sau làm ruộng, công nhân mỏ không muốn thể hệ sau xuống hầm lò; giáo viên không muốn con cái tiếp tục hít bụi phấn; nhân viên massage không muốn con cái cũng làm nghề xoa bóp.

Có điều cũng có một số trường hợp ngoại lệ, quan chức có lẽ luôn muốn con cái tiếp tục làm quan.

Trước khi lui về phía sau, bố Lâm Kỳ là bí thư chi bộ của một quận, nên Lâm Kỳ vừa vào ngành công an không lâu đã được làm trung đội trưởng, chỉ mấy năm đã được điều lên chi đội trinh sát hình sự của Công an thành phố làm đại đội trưởng. Tất nhiên, anh ta cũng phá được vài vụ án tàm tạm, điều này khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Minh lái xe đến chỗ phía dưới nhà Lâm Kỳ, Lâm Kỳ thản nhiên ngồi lên xe, cắm chốt khóa đai an toàn ra đằng sau để xe không phát ra tiếng kêu cảnh báo, tiện tay cầm lấy quả trứng luộc để ở giữa, chỉ vào một góc trên bề mặt nội thất ô tô: "Không sao chứ?" Hạ Minh đang định bảo đây có phải là cái xe cảnh sát ghẻ của ông đâu, thì Lâm Kỳ đã gõ cho quả trứng nứt vỏ, đưa tay lau qua vệt nước để lại trên bề mặt xe, rồi giơ tay chỉ: "Lái thẳng về phía đông."

Hạ Minh một tay điều khiển vô lăng, một tay rút khăn giấy lau đi lau lại chỗ gõ trứng, hỏi giọng oán thán: "Lần này lại là vụ gì?"

"Đột nhập vào nhà riêng cướp tài sản."

"Những vụ lặt vặt này không phải là của bên đồn công an địa phương à, chuyển sang chi đội trinh sát hình sự từ bao giờ thế? Bố ông còn chưa về hưu, mà ông đã mất chỗ đứng trong cơ quan nhanh vậy sao?" Hạ Minh nói giễu như để trả đũa.

"Ha ha." nhưng Lâm Kỳ hoàn toàn không để tâm, anh ta làm ra vẻ chịu được sự bôi nhọ đến mức độ nào thì cũng có khả năng nhận được sự ca ngợi ở mức độ ấy, lắc đầu, "Tất nhiên là không phải... Ồ, xin lỗi." Khi nói chữ "không", một miếng vụn lòng đỏ cùng nước bọt bắn ra, dính vào bề mặt sáng loáng sạch sẽ của ô tô.

Hạ Minh rất hối hận vì đã giễu cợt anh chàng này, vội vứt khăn giấy cho anh ta, đồng thời xoa dịu tâm trạng đối phương: "Không phải cuống, cứ bình tĩnh nói."

Lâm Kỳ lau bề mặt xe, rồi lại trưng ra bộ dạng khi nãy: "Tất nhiên không phải là một vụ cướp thông thường, vụ án này là do phó giám đốc Công an tỉnh Cao Đông yêu cầu Công an thành phố phải nhanh chóng điều tra làm rõ đấy, lãnh đạo đã hạ quân lệnh, giao cho tôi toàn quyền phụ trách." Mỗi lần nhắc đến một chức danh quan trọng, anh ta đều nhấn giọng để thể hiện vị trí vững chắc của mình trong cơ quan.

Mặc dù những lời nói của Lâm Kỳ có phần đề cao bản thân, nhưng Hạ Minh vẫn há mồm tỏ vẻ kinh ngạc. Anh không phải là công an, nhưng nghề nghiệp liên quan mật thiết đến việc phá án, nên anh hiểu rõ công việc trong ngành công an.

Sau khi tốt nghiệp khoa Công nghệ thông tin trường Đại học Triết Giang, Hạ Minh lại ra nước ngoài học thạc sĩ ngành Công trình thiết bị an ninh điện tử, sau khi về nước, anh công tác tại công ty dịch vụ thiết bị an ninh đã lên sàn lớn nhất trong nước - Kỹ thuật quan sát Đại Khang. Công ty Đại Khang cung cấp thiết bị và hỗ trợ kỹ thuật lâu dài cho công an, do hầu hết cảnh sát đều tốt nghiệp từ các trường an ninh, mặc dù lúc ở trường, một số người cũng có học về tự động hóa thông tin, nhưng dù sao cũng không chuyên nghiệp, nên các công ty dịch vụ thiết bị an ninh đều cử kỹ thuật viên đóng ở trung tâm thông tin của Công an thành phố, giúp đỡ giải quyết những vấn đề kỹ thuật điện tử, nói trắng ra là sử dụng các biện pháp kỹ thuật để truy tìm dấu vết nghi phạm, hỗ trợ cảnh sát phá án.

Hạ Minh được công ty Đại Khang cử đến trung tâm thông tin của Công an phụ trách kỹ thuật, đã nhiều lần giúp cảnh sát xác định thành công đối tượng phạm tội bằng kỹ thuật điện tử, phá được những vụ án lớn.

Theo như anh biết, những vụ án như đột nhập vào nhà riêng trộm cướp tài sản, hầu hết đều do đồn công an địa phương điều tra, cho dù có người chết, cũng chỉ cần đến Công an quận tham gia là cùng. Chỉ có những vụ án xuyên khu vực hoặc những đại án nghiêm trọng chi đội trinh sát hình sự thành phố mới đứng ra phá án, hơn nữa, một vụ án đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản mà động đến cả Công an tỉnh, đích thân phó giám đốc Công an tỉnh đưa ra chỉ thị.

Không lẽ là đột nhập vào nhà giám đốc Công an tỉnh?

Lâm Kỳ lắc lư cái đầu giải thích: "Tháng 9 này sẽ về chức Hội nghị G20, trên tỉnh đã chuẩn bị từ lâu rồi, năm nay hình sự không có án nhỏ, phó giám đốc Cao là phó trưởng ban an ninh G20, chủ yếu phụ trách mảng hình sự, tất nhiên rồi, cho dù là năm G20, các vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, cho dù có gây ra án mạng, cũng khó mà lọt vào mắt phó giám đốc Cao, nhưng vụ án này, vô cùng đặc biệt. Lần này, tội phạm muốn thách thức G20!"

Hạ Minh càng kinh ngạc hơn, mặc dù Hội nghị thượng đỉnh G20 chỉ diễn ra trong vài ngày, nhưng đây một hội nghị lớn được lãnh đạo từ trung ương đến địa phương vô cùng coi trọng, tổng bí thư đã nhiều lần đến Hàng Châu thị sát, đến lúc đó, Hàng Châu sẽ là tấm danh thiếp của Trung Quốc, lãnh đạo tỉnh đã chuẩn bị mấy năm cho sự kiện này, các công trình xử lý ô nhiễm được triển khai vô số lần, giá nhà tăng chóng mặt cũng cho thấy uy lực của hội nghị thượng đỉnh. Một vụ án thách thức G20 thì phải ở cấp bậc nào, không cần nói cũng rõ.

Có điều, một vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản vớ vẩn, thế nào mà lại thách thức cả G20? Anh không thể nào tìm ra được mối liên hệ trong đó.

Lâm Kỳ lấy điện thoại di động trong túi áo, nhấn vào một bức ảnh, ra ý đưa cho anh.

Trong bức ảnh là một mảnh giấy bằng lòng bàn tay trên mảnh giấy có in hai dòng chữ: "NO.4, tòa nhà số 13 khu Biệt thự Tiền Đường bị đột nhập, con tin bị trói, đến cứu khẩn cấp!"

Lâm Kỳ giải thích: "Sáng hôm qua, có một cảnh sát giao thông sau khi xử lý xong sự cố giao thông, vừa quay lại chỗ xe mô tô, thì nhìn thấy trên ghế xe có một hòn đá chặn lên mảnh giấy này, Công an quận căn cứ vào nội dung mảnh giấy, nhanh chóng cứu được con tin. Mảnh giấy chính là của bọn tội phạm bắt cóc để lại. Tình hình vụ án nói ra cũng đơn giản, hai hôm trước, hai tên tội phạm đeo khẩu trang đột nhập vào nhà riêng trộm cướp tài sản, trói ba con tin trong nhà lại như gói bánh chưng, bọn chúng cho con tin ăn và uống nước, sau đó bịt miệng lại, bảo với con tin là chúng sẽ báo cảnh sát đến cứu họ. Sáng hôm qua, bọn chúng quả nhiên để lại mảnh giấy có tin nhắn báo cảnh sát."

Hạ Minh liếc qua mảnh giấy một cái rồi hỏi: "NO.4 là gì?"

"Vụ án thứ tư rồi. Năm nay, bắt đầu từ sau Tết, mỗi tuần một vụ. Thủ đoạn thực hiện các vụ án hoàn toàn giống nhau, sau khi bắt cóc, hai ba hôm sau bọn tội phạm sẽ để lại tin nhắn bằng giấy cho cảnh sát giao thông, báo cho cảnh sát đến cứu người. Mảnh giấy thứ nhất ghi NO.1, lúc đó đồn công an cũng không lưu tâm lắm, cho đến vụ án thứ hai nhìn thấy NO.2, mới biết là bọn tội phạm tự đánh dấu số lần phạm tội."

"Cái này thì liên quan gì đến thách thức G20?"

Lâm Kỳ đột nhiên hạ giọng: "Sau mỗi lần phạm tội, hai tên này đều biến con mẹ nó mất."

"Biến mất, nghĩa là sao?"

"Hai tên này liên tiếp đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản bốn lần, lần nào thời gian, địa điểm, quá trình phạm tội cũng rất rõ ràng, nhưng bọn tôi đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát xung quanh, chưa bao giờ ghi được hình của nghi phạm, cũng không phát hiện thấy xe của bọn chúng. Cho đến lúc này, bọn tôi còn không biết bọn chúng đến bằng cách nào, gây án xong thì đi đâu."

"Địa điểm gây án đều ở ngoại ô, có rất ít camera giám sát ở gần đó?"

Lâm Kỳ lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại, đều là các khu đô thị cao cấp, mật độ camera giám sát ở bên ngoài và bên trong đều rất cao, hơn nữa hầu hết đều là tín hiệu số, độ phân giải rất tốt."

Camera giám sát thông thường chia thành hai loại, tín hiệu tương tự và tín hiệu số, camera giám sát thời kỳ đầu sử dụng tín hiệu tương tự, độ phân giải hình ảnh thấp, nhất là với điều kiện ánh sáng buổi tối, hình ảnh lại càng tệ hại. Mấy năm trước Hàng Châu mời thầu đã sử dụng tín hiệu số có độ chính xác cao, đa số camera giám sát trên đường trong khu vực nội thành đều có độ phân giải rất tốt.

Hạ Minh hơi nhíu mày, Hàng Châu là kinh đô của ngành dịch vụ thiết bị an ninh Trung Quốc, tất nhiên sẽ xây dựng hình ảnh là một thành phố kiểu mẫu về kỹ thuật an ninh, toàn bộ khu vực nội thành đều được lắp camera giám sát có độ chính xác cao, được mang danh là lưới trời bất khả xâm phạm. Hai tên tội phạm bốn lần phạm tội, bốn lần vào, bốn lần ra, nhưng không một camera giám sát nào ghi lại được, điều này rất khó lý giải.

Anh lắc đầu nói một mình: "Có lẽ nào bọn chúng không cánh mà bay, hệ thống thoát nước ngầm của nước ta cũng không thể đi được."

Lâm Kỳ nói: "Lần này, hai tên tội phạm đến rồi đi cứ như không, không một camera giám sát nào ghi lại được, G20 sắp diễn ra đến nơi rồi, lãnh đạo cấp trên vô cùng sốt ruột muốn biết hệ thống thiết bị an ninh của chúng ta rốt cuộc có vấn đề gì, tình hình rất bức bách."

Lúc này, cuối cùng Hạ Minh đã hiểu vì sao Công an tỉnh lại coi trọng một vụ án đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản vớ vẩn đến như vậy. Trước thềm G20, hai tên tội phạm bắt cóc có thể đi lại tự do khi mạng lưới thiết bị an ninh giăng kín, đến lúc đó, nếu xuất hiện những phần tử khủng bố chuyên nghiệp thì phải làm thế nào?

Tác giả : Tử Kim Trần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại