Người Trong Lòng Em
Chương 9
Khóe miệng Hứa Bác Diễn khẽ nhếch lên, nói một câu tổng kết: "Trước kia cô ghét tôi lắm à?"
Triều Vũ không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong đầu ầm ầm nổ một trận, khóe miệng co rút: "Không có!" Lúc cô nói câu này, hô hấp có phần khó khăn. Có chút hơi hơi ghét anh thì phải.
Hứa Bác Diễn nở một nụ cười sâu xa, chậm rãi nhả ra một từ: "Ồ."
Triều Vũ chớp mắt một cái: "Ừm." Trong lòng thầm nghĩ, biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Dưới ánh nắng mặt trời, hai người đứng đó nhìn đối phương, xa xa là vài hàng liễu rủ, xào xạc xào xạc trong gió chiều.
Triều Vũ trong trạng thái quẫn bách, không biết phải nói gì, thu lại biểu cảm trên mặt mình, sau đó mới mở miệng: "Hứa đội, anh hiểu lầm tôi rồi."
Trên môi Hứa Bác Diễn lóe lên nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi không giống như những gì anh nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ thế nào?"
Triều Vũ cắn cắn môi, mặt đỏ lên: "Dù sao thì cũng không tốt đẹp gì cả."
Hứa Bác Diễn giơ tay lên day day đầu lông mày, trong mắt ánh lên nét cười, bất động thanh sắc nói: "Cô biết thì tốt."
Triều Vũ: "..."
Trong lòng cô có hơi chán nản. Cái người này có thể cho cô ít thể diện được không?
Bọn họ bây giờ cũng coi như quen nhau rồi, lại nói cô còn là con gái nữa đó! Anh không thể uyển chuyển dịu dàng một chút được à?
Hứa Bác Diễn nhìn người phụ nữ trước mặt, lông mày hơi nhíu: "Tôi còn có chút việc." Anh nhìn thời gian, lại dặn lại: "Xe đưa mọi người về vẫn còn đậu ở chỗ lúc sáng đấy."
Triều Vũ gật đầu, nhìn hình bóng anh đi khỏi, tầm mắt dõi theo.
Hứa Bác Diễn đi sang phía đối diện.
Một người đàn ông trung niên giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh: "Hôm nay biểu hiện khá lắm."
Hứa Bác Diễn cũng đưa tay lên đáp lễ, gọi một tiếng: "Chú Đồng."
Vẻ mặt chú Đồng khẽ động: "Lại đen đi rồi!" Khuôn mặt có hơi chút đau lòng: "Bố cháu đang đợi trong xe đấy."
Hứa Bác Diễn trả lời: "Cháu đi một chuyến." Từ một tuần trước anh đã biết, bố anh cũng tham gia buổi diễn tập, anh cũng biết cuộc gặp mặt này hẳn không thể tránh khỏi.
Chú Đồng là lái xe của gia đình đã hơn mười năm, bình thường mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Hứa Bác Diễn đi tới bãi đậu xe, tầm mắt dừng trên chiếc xe quen thuộc, chiếc xe đã hơn mười năm tuổi rồi. Anh lại gần, gõ cửa sổ phía sau.
Cửa sổ dần dần hạ xuống.
"Bố." Anh thấp giọng gọi.
Hứa Kiếm Phong ngồi trong xe, nhìn anh qua cửa sổ, sắc mặt u ám: "Lên xe."
Hứa Bác Diễn tì tay lên cửa sổ: "Khỏi đi ạ, chút nữa còn có việc."
Lông mày Hứa Kiếm Phong chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng đang cố gắng trấn áp cơn giận dữ của mình: "A Diễn, anh không định gặp bố, cũng không định về nhà đấy à?"
Hứa Bác Diễn trả lời: "Gần đây con hơi nhiều việc."
Sắc mặt Hứa Kiếm Phong lạnh đi vài phần: "Đã trở về rồi, thì dọn về nhà ở. Phòng của anh Tiểu Di đã dọn xong rồi."
Hứa Bác Diễn không có biểu tình: "Không cần đâu, con ở ký túc rất thoải mái."
Hứa Kiếm Phong năm nay đã hơn năm mươi tuổi, từ lúc đi làm cho đến giờ, đã trải qua vô số khó khăn lớn nhỏ, hiện tại ông phát hiện, đối với công việc ông có thể ung dung xử lý, nhưng đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng không biết phải đối đãi ra sao.
"A Diễn, bây giờ anh đã lớn rồi, làm chuyện gì có thể nghĩ tới cảm nhận của bố mẹ được hay không?" Hứa Kiếm Phong kiềm chế cảm xúc của mình.
Hứa Bác Diễn đã không còn là một thiếu niên nữa, xưa nay làm gì cũng đều rất quyết đoán, đã hạ quyết định thì sẽ không quay đầu, cũng không bao giờ hối hận.
Hứa Bác Diễn khẽ nhíu mày: "Bố, con mệt cả ngày nay rồi, con phải về đây."
Hai bố con nói đơn giản vài câu liền kết thúc câu chuyện, khuôn mặt của Hứa Kiếm Phong tức giận đến méo mó. Vừa rồi lúc ông ở hiện trường, mấy người bạn cũ ai ai cũng khen ngợi A Diễn, nói A Diễn thật có triển vọng.
Trong lòng ông cũng rất vui, vui xong liền cảm thấy có chút mất mát. Con trai cách ông càng ngày càng xa rồi.
Bốn giờ chiều, Hứa Bác Diễn về đến đơn vị, vội vã đến nhà tắm công cộng tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.
Đại Hùng đói đến mức ngực dán vào lưng, lấy hộp sữa chua trên bàn lên tu ừng ực, tu mấy hơi mới ngừng lại, mới tiếc nuối nói: "Bánh bao này chắc là thiu rồi. Hứa đội, sao sáng anh không nhắc em một tiếng, để em mang sữa chua lên."
Hứa Bác Diễn lau khô nước trên người, liếc nhìn hai chiếc bánh bao, tầm mắt ngừng lại một chút: "Tôi tan làm trước đây." Sau đó xách hộp yoyo đi thẳng.
Đại Hùng hết hồn, đây đúng là lần đầu tiên thấy anh tan làm sớm. Mọi người đều biết mỗi ngày anh đều là người tan làm muộn nhất, đến cũng là người đến đầu tiên, cuộc sống cẩu độc thân mẫu mực điển hình. Hiện tại như này là tình huống gì đây?
"Hứa đôi, đây là tin tức tốt à?"
Từ Dật rất giỏi quan sát sắc mặt người khác: "Cậu uống mất tấm lòng của người ta rồi."
"Tấm lòng cái gì?"
"Sữa chua ấy."
"Cái đệt, nói ai cơ?"
Từ Dật nhún nhún vai: "Ngu vãi."
Đại Hùng ngơ ngẩn ngáo ngáo: "Cậu nói ai cơ? Cái này là để cho phóng viên Triều á? Thật hay giả vậy? Đậu xanh, tốc độ này quá nhanh rồi."
Từ Dật cười cười: "Nghĩ cái gì đấy? Là Hứa đội của chúng ta có tấm lòng bao la cao cả, đối với ai mà chẳng quan tâm."
Đại Hùng vò vò tóc: "Cũng phải. Hứa đội đối với ai cũng tốt thật. Có điều, chẳng phải phóng viên Triều với Hứa đội không thích nhau sao?"
Quan hệ giữa người với người lúc nào chẳng có thể thay đổi được, cậu nói đúng không?
Triều Vũ trở về cục thủy lợi lấy xe.
Chiếc xe phơi nắng cả một ngày, ghế ngồi nóng bỏng mông.
Lúc cô lùi xe ra, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào cánh cửa.
Hứa Bác Diễn vừa hay xuống lầu, bước đi vội vã.
Triều Vũ lớn tiếng gọi: "Hứa đội." Thanh âm thánh thót, có vẻ rất vui.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên. Mái tóc ngắn màu đen vẫn còn hơi ẩm ướt, rõ ràng chẳng giống với dáng vẻ hồi sáng chút nào, nhìn trông ôn hòa bình tĩnh.
Triều Vũ cảm thấy ôi sao mà lại đẹp trai thế này.
Hứa Bác Diễn quay đầu nhìn cô: "Giờ mới về à?"
Triều Vũ ngại ngùng chỉ chỉ vào chiếc xe: "Tôi quên béng mất."
Hứa Bác Diễn thở dài một tiếng: "Cô năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, trí nhớ lại kém đến vậy à?"
Triều Vũ nhíu nhíu mày: "Hai ba rồi, không nhỏ nữa."
Đệt. Mới có hai ba mà dám ở trước mặt anh nói không nhỏ nữa, mặt cũng đủ to đấy.
Nhìn thấy hộp yoyo trong tay anh, cô hỏi: "Hứa đội, anh muốn đi đâu à?"
"Ừm."
"Đi đâu thế? Tôi tiện đường chở anh." Triều Vũ nhiệt tình chào mời.
Triều Vũ không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong đầu ầm ầm nổ một trận, khóe miệng co rút: "Không có!" Lúc cô nói câu này, hô hấp có phần khó khăn. Có chút hơi hơi ghét anh thì phải.
Hứa Bác Diễn nở một nụ cười sâu xa, chậm rãi nhả ra một từ: "Ồ."
Triều Vũ chớp mắt một cái: "Ừm." Trong lòng thầm nghĩ, biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Dưới ánh nắng mặt trời, hai người đứng đó nhìn đối phương, xa xa là vài hàng liễu rủ, xào xạc xào xạc trong gió chiều.
Triều Vũ trong trạng thái quẫn bách, không biết phải nói gì, thu lại biểu cảm trên mặt mình, sau đó mới mở miệng: "Hứa đội, anh hiểu lầm tôi rồi."
Trên môi Hứa Bác Diễn lóe lên nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi không giống như những gì anh nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ thế nào?"
Triều Vũ cắn cắn môi, mặt đỏ lên: "Dù sao thì cũng không tốt đẹp gì cả."
Hứa Bác Diễn giơ tay lên day day đầu lông mày, trong mắt ánh lên nét cười, bất động thanh sắc nói: "Cô biết thì tốt."
Triều Vũ: "..."
Trong lòng cô có hơi chán nản. Cái người này có thể cho cô ít thể diện được không?
Bọn họ bây giờ cũng coi như quen nhau rồi, lại nói cô còn là con gái nữa đó! Anh không thể uyển chuyển dịu dàng một chút được à?
Hứa Bác Diễn nhìn người phụ nữ trước mặt, lông mày hơi nhíu: "Tôi còn có chút việc." Anh nhìn thời gian, lại dặn lại: "Xe đưa mọi người về vẫn còn đậu ở chỗ lúc sáng đấy."
Triều Vũ gật đầu, nhìn hình bóng anh đi khỏi, tầm mắt dõi theo.
Hứa Bác Diễn đi sang phía đối diện.
Một người đàn ông trung niên giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh: "Hôm nay biểu hiện khá lắm."
Hứa Bác Diễn cũng đưa tay lên đáp lễ, gọi một tiếng: "Chú Đồng."
Vẻ mặt chú Đồng khẽ động: "Lại đen đi rồi!" Khuôn mặt có hơi chút đau lòng: "Bố cháu đang đợi trong xe đấy."
Hứa Bác Diễn trả lời: "Cháu đi một chuyến." Từ một tuần trước anh đã biết, bố anh cũng tham gia buổi diễn tập, anh cũng biết cuộc gặp mặt này hẳn không thể tránh khỏi.
Chú Đồng là lái xe của gia đình đã hơn mười năm, bình thường mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Hứa Bác Diễn đi tới bãi đậu xe, tầm mắt dừng trên chiếc xe quen thuộc, chiếc xe đã hơn mười năm tuổi rồi. Anh lại gần, gõ cửa sổ phía sau.
Cửa sổ dần dần hạ xuống.
"Bố." Anh thấp giọng gọi.
Hứa Kiếm Phong ngồi trong xe, nhìn anh qua cửa sổ, sắc mặt u ám: "Lên xe."
Hứa Bác Diễn tì tay lên cửa sổ: "Khỏi đi ạ, chút nữa còn có việc."
Lông mày Hứa Kiếm Phong chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng đang cố gắng trấn áp cơn giận dữ của mình: "A Diễn, anh không định gặp bố, cũng không định về nhà đấy à?"
Hứa Bác Diễn trả lời: "Gần đây con hơi nhiều việc."
Sắc mặt Hứa Kiếm Phong lạnh đi vài phần: "Đã trở về rồi, thì dọn về nhà ở. Phòng của anh Tiểu Di đã dọn xong rồi."
Hứa Bác Diễn không có biểu tình: "Không cần đâu, con ở ký túc rất thoải mái."
Hứa Kiếm Phong năm nay đã hơn năm mươi tuổi, từ lúc đi làm cho đến giờ, đã trải qua vô số khó khăn lớn nhỏ, hiện tại ông phát hiện, đối với công việc ông có thể ung dung xử lý, nhưng đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng không biết phải đối đãi ra sao.
"A Diễn, bây giờ anh đã lớn rồi, làm chuyện gì có thể nghĩ tới cảm nhận của bố mẹ được hay không?" Hứa Kiếm Phong kiềm chế cảm xúc của mình.
Hứa Bác Diễn đã không còn là một thiếu niên nữa, xưa nay làm gì cũng đều rất quyết đoán, đã hạ quyết định thì sẽ không quay đầu, cũng không bao giờ hối hận.
Hứa Bác Diễn khẽ nhíu mày: "Bố, con mệt cả ngày nay rồi, con phải về đây."
Hai bố con nói đơn giản vài câu liền kết thúc câu chuyện, khuôn mặt của Hứa Kiếm Phong tức giận đến méo mó. Vừa rồi lúc ông ở hiện trường, mấy người bạn cũ ai ai cũng khen ngợi A Diễn, nói A Diễn thật có triển vọng.
Trong lòng ông cũng rất vui, vui xong liền cảm thấy có chút mất mát. Con trai cách ông càng ngày càng xa rồi.
Bốn giờ chiều, Hứa Bác Diễn về đến đơn vị, vội vã đến nhà tắm công cộng tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.
Đại Hùng đói đến mức ngực dán vào lưng, lấy hộp sữa chua trên bàn lên tu ừng ực, tu mấy hơi mới ngừng lại, mới tiếc nuối nói: "Bánh bao này chắc là thiu rồi. Hứa đội, sao sáng anh không nhắc em một tiếng, để em mang sữa chua lên."
Hứa Bác Diễn lau khô nước trên người, liếc nhìn hai chiếc bánh bao, tầm mắt ngừng lại một chút: "Tôi tan làm trước đây." Sau đó xách hộp yoyo đi thẳng.
Đại Hùng hết hồn, đây đúng là lần đầu tiên thấy anh tan làm sớm. Mọi người đều biết mỗi ngày anh đều là người tan làm muộn nhất, đến cũng là người đến đầu tiên, cuộc sống cẩu độc thân mẫu mực điển hình. Hiện tại như này là tình huống gì đây?
"Hứa đôi, đây là tin tức tốt à?"
Từ Dật rất giỏi quan sát sắc mặt người khác: "Cậu uống mất tấm lòng của người ta rồi."
"Tấm lòng cái gì?"
"Sữa chua ấy."
"Cái đệt, nói ai cơ?"
Từ Dật nhún nhún vai: "Ngu vãi."
Đại Hùng ngơ ngẩn ngáo ngáo: "Cậu nói ai cơ? Cái này là để cho phóng viên Triều á? Thật hay giả vậy? Đậu xanh, tốc độ này quá nhanh rồi."
Từ Dật cười cười: "Nghĩ cái gì đấy? Là Hứa đội của chúng ta có tấm lòng bao la cao cả, đối với ai mà chẳng quan tâm."
Đại Hùng vò vò tóc: "Cũng phải. Hứa đội đối với ai cũng tốt thật. Có điều, chẳng phải phóng viên Triều với Hứa đội không thích nhau sao?"
Quan hệ giữa người với người lúc nào chẳng có thể thay đổi được, cậu nói đúng không?
Triều Vũ trở về cục thủy lợi lấy xe.
Chiếc xe phơi nắng cả một ngày, ghế ngồi nóng bỏng mông.
Lúc cô lùi xe ra, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào cánh cửa.
Hứa Bác Diễn vừa hay xuống lầu, bước đi vội vã.
Triều Vũ lớn tiếng gọi: "Hứa đội." Thanh âm thánh thót, có vẻ rất vui.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên. Mái tóc ngắn màu đen vẫn còn hơi ẩm ướt, rõ ràng chẳng giống với dáng vẻ hồi sáng chút nào, nhìn trông ôn hòa bình tĩnh.
Triều Vũ cảm thấy ôi sao mà lại đẹp trai thế này.
Hứa Bác Diễn quay đầu nhìn cô: "Giờ mới về à?"
Triều Vũ ngại ngùng chỉ chỉ vào chiếc xe: "Tôi quên béng mất."
Hứa Bác Diễn thở dài một tiếng: "Cô năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, trí nhớ lại kém đến vậy à?"
Triều Vũ nhíu nhíu mày: "Hai ba rồi, không nhỏ nữa."
Đệt. Mới có hai ba mà dám ở trước mặt anh nói không nhỏ nữa, mặt cũng đủ to đấy.
Nhìn thấy hộp yoyo trong tay anh, cô hỏi: "Hứa đội, anh muốn đi đâu à?"
"Ừm."
"Đi đâu thế? Tôi tiện đường chở anh." Triều Vũ nhiệt tình chào mời.
Tác giả :
Dạ Mạn