Người Tôi Yêu
Chương 44: Lộc sơn (07)
Editor: coki
Vào giờ phút này, ở trong biệt thự của Trần Nhất Minh, Hứa Đường đang bị trói chặt ở trên giường, không thể động đậy. Cảm cúm cộng thêm nôn nghén khiến cả người cô gầy đi trông thấy, hốc mắt lõm xuống rất sâu, hai mắt thâm quầng.
Ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, hoàng hôn giống như một tấm màn lớn đang chậm rãi bao phủ lên mọi vật, mặc dù Hứa Đường không rõ bây giờ chính xác là mấy giờ nhưng cũng biết là đã gần đến sáu giờ tối. Nghĩ đến đây, cô không khỏi giật giật sợi dây trói ở cổ tay. Sợi dây siết quá chặt làm đau cổ tay cô, cô càng giãy thì nó càng siết chặt hơn.
Nếu như không có thể thuận lợi trốn khỏi đây thì không thể dễ dàng chắp tay tặng cho Trần Nhất Minh được. Cô chờ nhiều năm như vậy, Chu Hiểm đợi nhiều năm như vậy, Phương Cử cũng đợi nhiều năm như vậy...... Nước mắt đột nhiên trào ra khiến Hứa Đường phải hít mũi vài cái.
Đang trong tuyệt vọng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hứa Đường nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Đường Hồng.
Đường Hồng khóa trái cửa lại, bước nhanh đến chỗ cô, không nói chuyện mà chỉ bắt đầu cởi sợi dây trên cánh tay Hứa Đường ra.
"Chị Đường......" Hứa Đường khiếp sợ: “Chị thả em rồi thì ăn nói với Trần Nhất Minh như thế nào?"
Đường Hồng nhíu mày: “Cô lo cho mình đi, vợ hắn sắp tới rồi, nếu bị cô bắt được thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Trần tiên sinh cũng thật là thất đức, lúc này còn không mau giấu cô đi mà lại trói ở chỗ này......" Chị ta liếc nhìn mặt đất: “Sáng sớm tôi đã chùi rồi, ai lại đổ nước xuống sàn như vậy?"
Hốc mắt Hứa Đường lập tức ướt át, cô hít mũi một cái sau đó bật cười nhìn chị Đường, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, cô lừa Đường Hồng nhưng Đường Hồng lại dám ở trong thời điểm nguy cấp tới cứu cô.
Rất nhanh Đường Hồng đã cởi được sợi dây ra, chị ta kéo Hứa Đường ra ngoài, vừa đi vừa nói khẽ: "Xe chở đồ ăn đang dừng ở cửa sau, cô hãy ngồi xe này ra ngoài. Tôi đã nói với lái xe rồi, cô cứ nói cho anh ta biết mình phải đi đến chỗ nào là được."
Hứa Đường vừa gật đầu, vừa rón rén đi theo Đường Hồng xuống lầu.
Bình thường bảo vệ đều canh giữ ở ngoài cửa, nếu không có lệnh Trần Nhất Minh thì sẽ không tùy tiện đi vào. Hứa Đường đi theo Đường Hồng, thuận lợi đi qua phòng khách ở lầu một đến cửa sau. Đường Hồng vừa mở cửa sau ra thì lập tức nhìn thấy một chiếc xe mô tô ba bánh đang dừng ở cách đó không xa, có một người đàn ông mặc áo bông quân đội dày, đầu đội mũ da nỉ, khăn quàng cổ màu xám tro che hơn nửa bên mặt đang cúi đầu hút thuốc lá.
Đường Hồng liếc nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa yên tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì. Chị ta kéo Hứa Đường đi đến chỗ xe ba bánh: “Anh Triệu, cô gái này nhờ anh."
Người đang ông đó không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Hứa Đường đang định leo thùng xe, mới vừa bước được một cái chân lên thì đột nhiên rút lại: “Chị Đường, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của chị hay không, tôi...... Tôi muốn báo tin bình an cho người nhà."
Đường Hồng gật đầu, lấy điện thoại di động ra đưa cho Hứa Đường.
Hứa Đường nhận lấy, ngón tay không khỏi run lên, hai tay cô siết điện thoại di động sau đó nhấn số của Chu Hiểm......
——
Hứa Dương chần chừ trong chốc lát, cậu cắn răng, cuối cùng vẫn nghe lời đi tới ghế phụ, lấy đĩa CD ra. Cậu cực kỳ không cam lòng, cầm cái hộp chậm rãi đi tới chỗ Chu Hiểm sau đó nhìn anh.
Chu Hiểm không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Hứa Dương lại nhìn Trần Nhất Minh, hắn đẩy cái kính trên sống mũi, môi hơi nhếch lên. Hứa Dương hít sâu một hơi, nhắm lại mắt, cuối cùng chậm rãi vươn tay, đưa cái hộp cho Trần Nhất Minh......
Vào giờ phút này, điện thoại của Chu Hiểm đột nhiên vang lên, chỉ trong một cái chớp mắt đã phá vỡ không khí yên tĩnh cực kì quái dị vừa rồi. Hứa Dương thu tay lại theo bản năng, cầm đĩa CD thật chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hiểm.
Chu Hiểm nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại di động một chút, ngón tay nhẹ nhàng mở khóa trượt sau đó nhận điện thoại.
"Chu...... Chu Hiểm......"
Vào lúc giọng nói đó truyền đến thì cả người Chu Hiểm hơi chấn động giống như bị điện giật, ngón tay anh không siết lại, để điện thoại gần sát bên tai, trong nháy mắt hô hấp lập tức chậm lại: “Hứa Hải Đường."
Trần Nhất Minh kinh ngạc, lập tức nhìn sang.
"Chu Hiểm, em an toàn rồi, đừng giao đồ cho Trần Nhất Minh." Giọng nói của Hứa Đường hơi run, cách ống nghe truyền tới có chút không được rõ ràng. Vậy mà anh lại xác định đây chính là Hứa Đường, hình như giờ phút này Hứa Đường đang gần anh trong gang tấc.
Ngón tay Chu Hiểm lại siết chặt thêm, trong giọng nói hàm chứa kích động không khắc chế được: “Ừ."
"Chờ em đến một chỗ thích hợp thì sẽ gọi lại cho anh...... Em...em chờ anh tới đón......"
Lời còn chưa nói xong thì bên kia đột nhiên im lặng, ngay sau đó truyền đến một tiếng thét chói tai, giọng nói lập tức Chu Anh Hiểmo lên: “Hứa Hải Đường?"
Không có người nào trả lời.
"Hứa Hải Đường?!"
Sau thời gian yên lặng trong một cái chớp mắt thì một giọng nói khàn khàn, mỉa mai vang lên: “Chuyển lời cho Trần Nhất Minh là lòng dạ đàn bà chắc chắn không làm được chuyện lớn. Thấy hắn không trông giữ được con tin nên tôi tạm thời trông coi thay hắn."
Ngón tay Chu Hiểm siết chặt: “Ông là ai?"
Đầu kia cười một tiếng: “Tôi họ Trịnh." Người này nói xong lập tức cúp điện thoại.
Hứa Dương nhanh chóng bước lên hỏi: “Anh Hiểm, thế nào rồi?"
Cánh tay Chu Hiểm chậm rãi buông thỏng, ánh mắt dừng ở trên mặt Trần Nhất Minh trong chớp mắt sau đó lập tức dời đi, nhìn về biệt thự ở nơi xa, giọng nói lạnh lẽo nặng nề: “Lão Trịnh đưa người đi rồi."
Hứa Dương còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì Chu Hiểm đã hất tay đi về phía ghế lái, giày da giẫm ở trên nền xi măng ướt nhẹp, bước chân rất nặng nề. Hứa Dương sững sờ trong nháy mắt sau đó lập tức đuổi theo.
Trong lúc Hứa Dương mở cửa xe thì Chu Hiểm đã bắt đầu khởi động xe, anh cho xe lùi lại mấy mét sau đó đảo tay lái, lướt qua xe Trần Nhất Minh, chạy nhanh về phía biệt thự.
Đoàn xe của anh Kiêu theo sát ở phía sau.
Trần Nhất Minh đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó mới mở cửa xe chỗ ghế phụ cho Khổng Ngọc. Khổng Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh, hai người không có bất kì hành động nào. Sau khi giằng co mấy giây thì cuối cùng Khổng Ngọc Ngôn cũng cúi người ngồi lên xe.
Xe đi được một nửa thì thấy ở trong biệt thự đang bốc lên từng cột khói dày đặc, ngọn lửa giống như điên cuồng lan ra song cửa sổ, ánh lửa màu đỏ khuếch tán ra ngoài, chiếu sáng cả bầu trời mờ tối, giống như một đóa hoa hồng đột ngột nở rộ trên sân khấu màu xám tro.
Mấy chục người nhìn về phía biệt thự đang bốc cháy ở trước, nhất thời cảm thấy chấn động.
Hơn mười phút sau, Chu Hiểm mới tới được biệt thự đang cháy hừng hực. Bảo vệ biệt thự đang đứng ở bên ngoài, tay chân luống cuống nhìn ngọn lửa càng cháy càng dữ dội. Chu Hiểm lập tức nhảy xuống xe, tiến lên túm cổ áo một người: “Người chạy ra khỏi biệt thự ở chỗ nào?"
"Không có, không có ai ra khỏi biệt thự cả......"
Chu Hiểm thả hắn ra, vòng qua biệt thự, chạy nhanh ra phía sau. Hứa Dương thở hồng hộc đuổi theo, lúc Chu Hiểm ngừng lại, cậu nhìn theo tầm mắt Chu Hiểm thì thấy ba vết bánh xe trên mặt tuyết chạy về phía con đường nhỏ dẫn vào rừng.
Chu Hiểm theo vết bánh xe, chạy về phía trước một ngàn mét thì thấy một chiếc môt ba bánh bị bỏ lại. Phía trước chiếc xe là sáu dấu chân, dấu chân biến mất ở một khoảng đất trống được quét dọn sạch sẽ. Chu Hiểm đưa ánh mắt nhìn về phía điểm sáng đang lóe lên cách đó không xa giữa bầu trời mờ tối, trong ráng chiều điểm sáng đó càng ngày càng xa dần.
Hứa Dương đứng ở bên cạnh Chu Hiểm nhìn máy bay trực thăng dần dần biến mất, nhất thời trong lòng xám xịt như tro tàn.
Gió lạnh thổi qua rừng núi làm trong rừng vang lên tiếng rơi của tuyết đọng trên cành cây.
Hai người đứng lẳng lặng rất lâu, Chu Hiểm móc một điếu thuốc đốt từ trong túi áo ra, ánh lửa đỏ rực giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, giọng Chu Hiểm lạnh lẽo: "Đi thôi."
Hứa Dương không nói lời nào, cúi đầu thất thiểu đi theo sau lưng Chu Hiểm.
Lúc Chu Hiểm và Hứa Dương trở về thì đội phòng cháy chữa cháy đã tới, đang dùng súng bắn nước cao áp bắn mạnh về phía biệt thự. Chu Hiểm chậm rãi đi tới sau lưng Trần Nhất Minh đang đứng thẳng tắp, híp mắt nhìn khói bốc lên dầy đặc trong hơi nước, lạnh lẽo mở miệng: "Nếu Hứa Hải Đường không về được thì tao sẽ giết chết mày rồi chôn theo cô ấy."
Anh Kiêu đi lên phía trước, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng, cắn đầu lọc nhưng lại không đốt: “Khinh địch."
Chu Hiểm không lên tiếng.
"Nhưng mà CD vẫn còn ở trong tay cậu thì vẫn còn cơ hội. Lão Trịnh bắt con tin đơn giản là muốn chứng cứ trong tay cậu."
Chu Hiểm híp mắt lại: “Hắn bắt cóc người không có tiền lệ an toàn trở về."
Anh Kiêu không lên tiếng.
Một lát sau, Chu Hiểm mới mở miệng hỏi Trần Nhất Minh: “Lão Trịnh mang hai người đi, người còn lại là ai?"
"Đường Hồng, một người giúp việc."
Động tác của anh Kiêu dừng lại, phun khói trong miệng ra: “Tên gì?"
Trần Nhất Minh nhìn anh Kiêu một cái: “Đường Hồng."
"Hồng nào?"
"Hồng trong cầu vồng."
"Bao nhiêu tuổi?"
Trần Nhất Minh chớp mắt một cái, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “37."
Sắc mặt Kiêu ca rất kì lạ, anh ta lấy ví ra, ngón tay hơi run run mở ra, đưa tới trước mặt Trần Nhất Minh: “Có phải là người này hay không?"
Trần Nhất Minh liếc nhìn tấm hình trong ví tiền, đó là một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn tựa như trứng ngỗng, lúc cười lộ ra hai hàng hàm răng trắng sáng đều đặn, tóc sau lưng đen nhánh, bóng loáng.
Trần Nhất Minh gật đầu một cái.
Đôi tay anh Kiêu không thể khống chế được mà run rẩy, qua một hồi lâu anh ta mới gấp ví lại: “Lúc này mà không phá nát hang ổ của lão Trịnh cứu người thì tên tôi sẽ viết ngược lại!"
Vào giờ phút này, ở trong biệt thự của Trần Nhất Minh, Hứa Đường đang bị trói chặt ở trên giường, không thể động đậy. Cảm cúm cộng thêm nôn nghén khiến cả người cô gầy đi trông thấy, hốc mắt lõm xuống rất sâu, hai mắt thâm quầng.
Ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, hoàng hôn giống như một tấm màn lớn đang chậm rãi bao phủ lên mọi vật, mặc dù Hứa Đường không rõ bây giờ chính xác là mấy giờ nhưng cũng biết là đã gần đến sáu giờ tối. Nghĩ đến đây, cô không khỏi giật giật sợi dây trói ở cổ tay. Sợi dây siết quá chặt làm đau cổ tay cô, cô càng giãy thì nó càng siết chặt hơn.
Nếu như không có thể thuận lợi trốn khỏi đây thì không thể dễ dàng chắp tay tặng cho Trần Nhất Minh được. Cô chờ nhiều năm như vậy, Chu Hiểm đợi nhiều năm như vậy, Phương Cử cũng đợi nhiều năm như vậy...... Nước mắt đột nhiên trào ra khiến Hứa Đường phải hít mũi vài cái.
Đang trong tuyệt vọng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hứa Đường nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Đường Hồng.
Đường Hồng khóa trái cửa lại, bước nhanh đến chỗ cô, không nói chuyện mà chỉ bắt đầu cởi sợi dây trên cánh tay Hứa Đường ra.
"Chị Đường......" Hứa Đường khiếp sợ: “Chị thả em rồi thì ăn nói với Trần Nhất Minh như thế nào?"
Đường Hồng nhíu mày: “Cô lo cho mình đi, vợ hắn sắp tới rồi, nếu bị cô bắt được thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Trần tiên sinh cũng thật là thất đức, lúc này còn không mau giấu cô đi mà lại trói ở chỗ này......" Chị ta liếc nhìn mặt đất: “Sáng sớm tôi đã chùi rồi, ai lại đổ nước xuống sàn như vậy?"
Hốc mắt Hứa Đường lập tức ướt át, cô hít mũi một cái sau đó bật cười nhìn chị Đường, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, cô lừa Đường Hồng nhưng Đường Hồng lại dám ở trong thời điểm nguy cấp tới cứu cô.
Rất nhanh Đường Hồng đã cởi được sợi dây ra, chị ta kéo Hứa Đường ra ngoài, vừa đi vừa nói khẽ: "Xe chở đồ ăn đang dừng ở cửa sau, cô hãy ngồi xe này ra ngoài. Tôi đã nói với lái xe rồi, cô cứ nói cho anh ta biết mình phải đi đến chỗ nào là được."
Hứa Đường vừa gật đầu, vừa rón rén đi theo Đường Hồng xuống lầu.
Bình thường bảo vệ đều canh giữ ở ngoài cửa, nếu không có lệnh Trần Nhất Minh thì sẽ không tùy tiện đi vào. Hứa Đường đi theo Đường Hồng, thuận lợi đi qua phòng khách ở lầu một đến cửa sau. Đường Hồng vừa mở cửa sau ra thì lập tức nhìn thấy một chiếc xe mô tô ba bánh đang dừng ở cách đó không xa, có một người đàn ông mặc áo bông quân đội dày, đầu đội mũ da nỉ, khăn quàng cổ màu xám tro che hơn nửa bên mặt đang cúi đầu hút thuốc lá.
Đường Hồng liếc nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa yên tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì. Chị ta kéo Hứa Đường đi đến chỗ xe ba bánh: “Anh Triệu, cô gái này nhờ anh."
Người đang ông đó không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Hứa Đường đang định leo thùng xe, mới vừa bước được một cái chân lên thì đột nhiên rút lại: “Chị Đường, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của chị hay không, tôi...... Tôi muốn báo tin bình an cho người nhà."
Đường Hồng gật đầu, lấy điện thoại di động ra đưa cho Hứa Đường.
Hứa Đường nhận lấy, ngón tay không khỏi run lên, hai tay cô siết điện thoại di động sau đó nhấn số của Chu Hiểm......
——
Hứa Dương chần chừ trong chốc lát, cậu cắn răng, cuối cùng vẫn nghe lời đi tới ghế phụ, lấy đĩa CD ra. Cậu cực kỳ không cam lòng, cầm cái hộp chậm rãi đi tới chỗ Chu Hiểm sau đó nhìn anh.
Chu Hiểm không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Hứa Dương lại nhìn Trần Nhất Minh, hắn đẩy cái kính trên sống mũi, môi hơi nhếch lên. Hứa Dương hít sâu một hơi, nhắm lại mắt, cuối cùng chậm rãi vươn tay, đưa cái hộp cho Trần Nhất Minh......
Vào giờ phút này, điện thoại của Chu Hiểm đột nhiên vang lên, chỉ trong một cái chớp mắt đã phá vỡ không khí yên tĩnh cực kì quái dị vừa rồi. Hứa Dương thu tay lại theo bản năng, cầm đĩa CD thật chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hiểm.
Chu Hiểm nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại di động một chút, ngón tay nhẹ nhàng mở khóa trượt sau đó nhận điện thoại.
"Chu...... Chu Hiểm......"
Vào lúc giọng nói đó truyền đến thì cả người Chu Hiểm hơi chấn động giống như bị điện giật, ngón tay anh không siết lại, để điện thoại gần sát bên tai, trong nháy mắt hô hấp lập tức chậm lại: “Hứa Hải Đường."
Trần Nhất Minh kinh ngạc, lập tức nhìn sang.
"Chu Hiểm, em an toàn rồi, đừng giao đồ cho Trần Nhất Minh." Giọng nói của Hứa Đường hơi run, cách ống nghe truyền tới có chút không được rõ ràng. Vậy mà anh lại xác định đây chính là Hứa Đường, hình như giờ phút này Hứa Đường đang gần anh trong gang tấc.
Ngón tay Chu Hiểm lại siết chặt thêm, trong giọng nói hàm chứa kích động không khắc chế được: “Ừ."
"Chờ em đến một chỗ thích hợp thì sẽ gọi lại cho anh...... Em...em chờ anh tới đón......"
Lời còn chưa nói xong thì bên kia đột nhiên im lặng, ngay sau đó truyền đến một tiếng thét chói tai, giọng nói lập tức Chu Anh Hiểmo lên: “Hứa Hải Đường?"
Không có người nào trả lời.
"Hứa Hải Đường?!"
Sau thời gian yên lặng trong một cái chớp mắt thì một giọng nói khàn khàn, mỉa mai vang lên: “Chuyển lời cho Trần Nhất Minh là lòng dạ đàn bà chắc chắn không làm được chuyện lớn. Thấy hắn không trông giữ được con tin nên tôi tạm thời trông coi thay hắn."
Ngón tay Chu Hiểm siết chặt: “Ông là ai?"
Đầu kia cười một tiếng: “Tôi họ Trịnh." Người này nói xong lập tức cúp điện thoại.
Hứa Dương nhanh chóng bước lên hỏi: “Anh Hiểm, thế nào rồi?"
Cánh tay Chu Hiểm chậm rãi buông thỏng, ánh mắt dừng ở trên mặt Trần Nhất Minh trong chớp mắt sau đó lập tức dời đi, nhìn về biệt thự ở nơi xa, giọng nói lạnh lẽo nặng nề: “Lão Trịnh đưa người đi rồi."
Hứa Dương còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì Chu Hiểm đã hất tay đi về phía ghế lái, giày da giẫm ở trên nền xi măng ướt nhẹp, bước chân rất nặng nề. Hứa Dương sững sờ trong nháy mắt sau đó lập tức đuổi theo.
Trong lúc Hứa Dương mở cửa xe thì Chu Hiểm đã bắt đầu khởi động xe, anh cho xe lùi lại mấy mét sau đó đảo tay lái, lướt qua xe Trần Nhất Minh, chạy nhanh về phía biệt thự.
Đoàn xe của anh Kiêu theo sát ở phía sau.
Trần Nhất Minh đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó mới mở cửa xe chỗ ghế phụ cho Khổng Ngọc. Khổng Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh, hai người không có bất kì hành động nào. Sau khi giằng co mấy giây thì cuối cùng Khổng Ngọc Ngôn cũng cúi người ngồi lên xe.
Xe đi được một nửa thì thấy ở trong biệt thự đang bốc lên từng cột khói dày đặc, ngọn lửa giống như điên cuồng lan ra song cửa sổ, ánh lửa màu đỏ khuếch tán ra ngoài, chiếu sáng cả bầu trời mờ tối, giống như một đóa hoa hồng đột ngột nở rộ trên sân khấu màu xám tro.
Mấy chục người nhìn về phía biệt thự đang bốc cháy ở trước, nhất thời cảm thấy chấn động.
Hơn mười phút sau, Chu Hiểm mới tới được biệt thự đang cháy hừng hực. Bảo vệ biệt thự đang đứng ở bên ngoài, tay chân luống cuống nhìn ngọn lửa càng cháy càng dữ dội. Chu Hiểm lập tức nhảy xuống xe, tiến lên túm cổ áo một người: “Người chạy ra khỏi biệt thự ở chỗ nào?"
"Không có, không có ai ra khỏi biệt thự cả......"
Chu Hiểm thả hắn ra, vòng qua biệt thự, chạy nhanh ra phía sau. Hứa Dương thở hồng hộc đuổi theo, lúc Chu Hiểm ngừng lại, cậu nhìn theo tầm mắt Chu Hiểm thì thấy ba vết bánh xe trên mặt tuyết chạy về phía con đường nhỏ dẫn vào rừng.
Chu Hiểm theo vết bánh xe, chạy về phía trước một ngàn mét thì thấy một chiếc môt ba bánh bị bỏ lại. Phía trước chiếc xe là sáu dấu chân, dấu chân biến mất ở một khoảng đất trống được quét dọn sạch sẽ. Chu Hiểm đưa ánh mắt nhìn về phía điểm sáng đang lóe lên cách đó không xa giữa bầu trời mờ tối, trong ráng chiều điểm sáng đó càng ngày càng xa dần.
Hứa Dương đứng ở bên cạnh Chu Hiểm nhìn máy bay trực thăng dần dần biến mất, nhất thời trong lòng xám xịt như tro tàn.
Gió lạnh thổi qua rừng núi làm trong rừng vang lên tiếng rơi của tuyết đọng trên cành cây.
Hai người đứng lẳng lặng rất lâu, Chu Hiểm móc một điếu thuốc đốt từ trong túi áo ra, ánh lửa đỏ rực giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, giọng Chu Hiểm lạnh lẽo: "Đi thôi."
Hứa Dương không nói lời nào, cúi đầu thất thiểu đi theo sau lưng Chu Hiểm.
Lúc Chu Hiểm và Hứa Dương trở về thì đội phòng cháy chữa cháy đã tới, đang dùng súng bắn nước cao áp bắn mạnh về phía biệt thự. Chu Hiểm chậm rãi đi tới sau lưng Trần Nhất Minh đang đứng thẳng tắp, híp mắt nhìn khói bốc lên dầy đặc trong hơi nước, lạnh lẽo mở miệng: "Nếu Hứa Hải Đường không về được thì tao sẽ giết chết mày rồi chôn theo cô ấy."
Anh Kiêu đi lên phía trước, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng, cắn đầu lọc nhưng lại không đốt: “Khinh địch."
Chu Hiểm không lên tiếng.
"Nhưng mà CD vẫn còn ở trong tay cậu thì vẫn còn cơ hội. Lão Trịnh bắt con tin đơn giản là muốn chứng cứ trong tay cậu."
Chu Hiểm híp mắt lại: “Hắn bắt cóc người không có tiền lệ an toàn trở về."
Anh Kiêu không lên tiếng.
Một lát sau, Chu Hiểm mới mở miệng hỏi Trần Nhất Minh: “Lão Trịnh mang hai người đi, người còn lại là ai?"
"Đường Hồng, một người giúp việc."
Động tác của anh Kiêu dừng lại, phun khói trong miệng ra: “Tên gì?"
Trần Nhất Minh nhìn anh Kiêu một cái: “Đường Hồng."
"Hồng nào?"
"Hồng trong cầu vồng."
"Bao nhiêu tuổi?"
Trần Nhất Minh chớp mắt một cái, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “37."
Sắc mặt Kiêu ca rất kì lạ, anh ta lấy ví ra, ngón tay hơi run run mở ra, đưa tới trước mặt Trần Nhất Minh: “Có phải là người này hay không?"
Trần Nhất Minh liếc nhìn tấm hình trong ví tiền, đó là một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn tựa như trứng ngỗng, lúc cười lộ ra hai hàng hàm răng trắng sáng đều đặn, tóc sau lưng đen nhánh, bóng loáng.
Trần Nhất Minh gật đầu một cái.
Đôi tay anh Kiêu không thể khống chế được mà run rẩy, qua một hồi lâu anh ta mới gấp ví lại: “Lúc này mà không phá nát hang ổ của lão Trịnh cứu người thì tên tôi sẽ viết ngược lại!"
Tác giả :
Minh Khai Dạ Hợp