Người Tới Không Tốt
Chương 40: Thời Gian Tắt Đèn
Đường xuống núi không khó đi, có điều chân Đồng Lập Đông bị thương, nhất định phải có người đỡ, Phương Dĩ nói: “Tôi xuống núi tìm người trước thế nào?"
Đồng Lập Đông đầu đầy mồ hôi, một nửa trọng lượng đặt trên người Phương Dĩ, nói: “Giờ này không chắc có thể tìm được người. Không sao, cô đỡ tôi."
Áo lông đã trả về chủ cũ, Phương Dĩ khoác trên người, đỡ Đồng Lập Đông cẩn thận xuống núi. Đồng Lập Đông khoác vai Phương Dĩ, lần đầu tiên phát hiện khung xương Phương Dĩ rất nhỏ. Anh cụp mắt, có thể thấy gò má cô, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt, người tuy nhỏ, sức lại không nhỏ, có thể chịu được sức nặng của anh. Bệnh cô vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng ho vài tiếng, nghe giòn giã.
Cuối cùng đi về lại hồ chứa nước, Phương Dĩ thở phào một hơi, khẽ cắn răng đỡ Đồng Lập Đông đi tiếp qua một đoạn đường nhỏ, mới nhìn thấy xe Đồng Lập Đông. Sau khi lên xe, Phương Dĩ lập tức mở hệ thống sưởi, cởi áo lông ném lên người Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông sớm đã bị gió lạnh thổi đến tay chân lạnh cóng, vì vậy cũng không khách sáo, quay đầu đang muốn nói chuyện với Phương Dĩ, đột nhiên chú ý tới áo len mỏng màu trắng sữa trên người cô toàn là bùn và bụi, đặc biệt là ngực, bùn màu đen chiếm hơn nửa diện tích, chắc là dính vào lúc cô nằm dưới đất kéo anh lên.
Phương Dĩ cầm tay lái, đôi mắt sáng long lanh nói: “Tôi lái xe, thắt dây an toàn!"
Đồng Lập Đông cười một tiếng, thắt dây an toàn xong, đắp áo lông của Phương Dĩ, thanh thản làm hành khách.
Phương Dĩ lo tình trạng vết thương của Đồng Lập Đông, tìm một bệnh viện gần đó. Bác sĩ yêu cầu Đồng Lập Đông đi chụp phim, Phương Dĩ giúp anh làm thủ tục xong, hỏi Đồng Lập Đông: “Anh nhớ số di động của Chu Tiêu không?"
Đồng Lập Đông nói: “Không nhớ."
“Công ty thì sao?"
Đồng Lập Đông lắc đầu, số ở hết trong di động, hôm nay di động không dùng được, họ không có cách nào liên lạc với Chu Tiêu. Phương Dĩ ủ rũ: “Thôi, tôi cùng anh gặp bác sĩ xong trước, đợi lát nữa rồi về."
Đồng Lập Đông dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy bên cạnh không có động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Phương Dĩ cúi đầu, khoanh tay, cũng không biết đang nghĩ gì. Nghĩ một chút, Đồng Lập Đông cầm lấy áo lông, đắp lên người Phương Dĩ. Phương Dĩ lấy lại tinh thần, nói: “Không cần."
Đồng Lập Đông lờ đi, hỏi cô: “Sao một mình cô chạy xa vậy? Cãi nhau với Chu Tiêu?"
Phương Dĩ trang nghiêm trả lời: “Tôi ngồi hai đồng tiền xe buýt, tùy tiện tìm một chỗ xuống xe, đi mãi thì đi tới hồ chứa nước đó. Bên này là khu vực nội thành nào, có phải cách đường Bảo Hưng rất xa không?"
“Rất xa." Đồng Lập Đông nói, “Không biết đường mà cô còn chạy lung tung?"
“Chân anh còn đau không?"
“Cô nói xem?"
“Chu Tiêu bảo anh đến tìm tôi"
Đồng Lập Đông nhắm mắt không trả lời. Phương Dĩ nói: “Nếu không thì tôi về trước một chuyến, báo cho Chu Tiêu một tiếng?"
Đồng Lập Đông không kiên nhẫn: “Đi đi, đi đi."
Phương Dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi, Đồng Lập Đông quát lên: “Đứng lại!"
Anh từng gặp người không có lương tâm, nhưng chưa từng gặp người không có lương tâm giống như Phương Dĩ: “Chân tôi khập khiễng thế này, đợi lát nữa sao ra khỏi bệnh viện?"
Phương Dĩ đề nghị: “Tìm y tá."
Đồng Lập Đông tức giận: “Đi đi đi!"
Phương Dĩ đi rồi, Đồng Lập Đông lẻ loi ngồi trên ghế, càng nghĩ càng giận, định tìm điện thoại gọi về Cục tìm người. Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền thấy bên cạnh rơi xuống một cái bóng, đỉnh đầu truyền tới âm thanh: “Thôi, đã chờ lâu vậy rồi, tôi cùng anh chờ có phim chụp X-quang rồi đi."
Đồng Lập Đông dựa lại vào ghế, ngẩng đầu nhìn Phương Dĩ, hời hợt nói: “Ừ."
Bên kia Chu Tiêu đã đào ba thước đất khu vực Bảo Hưng, lái xe tìm dọc đường cả buổi, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Phương Dĩ. Tên Lửa chạy tới nói: “Bên kia em cũng hỏi qua rồi, không ai thấy Phương Dĩ. Ông chủ, Phương Dĩ mới mất tích mấy tiếng, không cần thiết huy động nhân lực như vậy đâu, tự cô ấy có thể về."
Chu Tiêu liếc mắt nhìn giờ, vẫn chưa tới chín giờ, có lẽ Phương Dĩ đã về nhà, trong nhà nhất định phải có người coi chừng. Anh đang định về, đột nhiên thấy phía trước có một chiếc xe dừng lại, có người xuống xe, đi tới cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, sau khi ra ngoài vừa uống nước vừa gọi điện thoại: “Cô ấy không liên lạc với em? Không có chuyện gì. Đúng, anh cũng ở thành phố Nam Giang. Được, lần sau dành thời gian về họp mặt. Đúng rồi, Phương Dĩ có từng liên lạc với mấy người khác không? Cô ấy thân với mấy em nhất. À, không sao không sao, yên tâm. Ừ, có thời gian nói chuyện tiếp."
Tưởng Dư Phi cúp điện thoại, đang định lên xe, phát hiện có ánh mắt rơi trên người mình, anh ta ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn thấy Chu Tiêu dựa vào xe thể thao cười với anh ta. Tưởng Dư Phi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Trùng hợp vậy?"
Chu Tiêu cười đi đến gần: “Tôi nói trùng hợp mới đúng. Sao Quản lý Tưởng lại ở đây?" Dừng một chút, “Tìm Phương Dĩ?"
Tưởng Dư Phi lúng túng, trầm mặc một lúc hỏi: “Phương Dĩ về chưa?"
“Hình như Quản lý Tưởng quá quan tâm."
Tưởng Dư Phi muốn nói lại thôi, nói: “Tôi với Phương Dĩ là bạn, cho nên…"
“Quản lý Tưởng hao tâm tổn trí rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Thời gian không còn sớm nữa, Quản lý Tưởng lái xe về cũng mất một tiếng, về sớm chút đi."
Tưởng Dư Phi ngồi vào trong xe, cách cửa sổ kính, nhìn thẳng vào Chu Tiêu không nhúc nhích chắn trước đường. Anh ta bóp tay lái, lùi xe, đổi hướng, liếc kính chiếu hậu, Chu Tiêu vẫn đứng tại chỗ, không biết đang gọi điện thoại cho ai. Dọc đường về, Tưởng Dư Phi để ý hai bên đường, xăng sắp hết, anh ta chỉ có thể quẹo vào trạm xăng trước, không biết có phải ảo giác không, anh ta lại nghe thấy tiếng Phương Dĩ.
Phương Dĩ nói: “Đổ xăng xong tôi đưa anh về trước, sau đó đón xe về, hay tôi lái xe về thẳng nhà trước, để Chu Tiêu đưa anh về? Ở đây cách nhà tôi khá gần."
Đồng Lập Đông không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Đưa tôi về trước."
“Anh thực sự không suy nghĩ cái sau một chút? Nhìn từ thời gian hiệu suất, cái sau khá có lợi."
“Thời gian tối nay của tôi lãng phí hết vì cô, cô nói thời gian hiệu suất với tôi?"
Phương Dĩ ngậm miệng, ngẫm nghĩ lời phản bác xong, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ xe. Cô tập trung nhìn, vui vẻ nói: “Tưởng Dư Phi!"
Vẻ mặt Tưởng Dư Phi thả lỏng một chút: “Cuối cùng thấy em rồi."
Phương Dĩ đưa Đồng Lập Đông về nhà. Đồng Lập Đông nhìn kính chiếu hậu, nói: “Cậu ta đi theo chúng ta, đợi lát nữa cậu ta lại đưa cô về?"
Phương Dĩ nói: “Nói với anh ấy không cần, anh ấy không nghe."
Đến nhà Đồng Lập Đông, Phương Dĩ đưa anh đến cửa thang máy, vội vàng rồi chạy mất. Tưởng Dư Phi kéo cô đến xe mình, Phương Dĩ xua tay nói: “Thực sự không cần, tự em bắt xe về."
“Anh đưa em về, nhanh thôi."
Phương Dĩ không lay chuyển được anh ta, đành phải nói: “Vậy anh đừng dừng trước cổng nhà em, dừng xa một chút."
Tưởng Dư Phi cười nói: “Không cho Chu Tiêu nhìn thấy anh?"
Phương Dĩ ngượng ngập: “Nếu anh ấy nhìn thấy anh, bọn em lại cãi nhau."
Có lúc ông trời cứ muốn chống lại bạn, không muốn cái gì đến lại cứ cho bạn cái đó, tình huống như vậy thường xảy ra vào thời điểm quan trọng nhất nguy hiểm nhất.
Phương Dĩ cố ý bảo Tưởng Dư Phi dừng xe trên con đường ở tiểu khu đối diện, ai ngờ vừa xuống xe liền nghe thấy một nhóm người la lớn: “Phương Dĩ!"
“Phương Dĩ, cô ở đây!"
“Phương Dĩ, chúng tôi tìm cô cả nửa ngày!"
Phương Dĩ liếc nhìn bốn phía, toàn bộ nhân viên nam trong công ty cho vay căn bản đều tụ tập ở đây. Họ tìm người tìm đến mệt, định đến con đường bên kia tiểu khu ăn khuya, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, Phương Dĩ lại ở cùng với một người đàn ông khác.
Chu Tiêu rất nhanh chạy tới từ đường cái trước mặt, làm như không thấy Tưởng Dư Phi. Anh không biểu lộ cảm xúc gì kéo Phương Dĩ ra khỏi đám người. Phương Dĩ quay đầu im lặng nói “bye bye" với Tưởng Dư Phi, lảo đảo bị Chu Tiêu kéo về.
Về đến nhà Chu Tiêu, trống rống vắng vẻ, lạnh tanh, Chu Tiêu không nói một lời đi qua đi lại. Phương Dĩ nói: “Em lên lầu trước."
“Đứng lại!" Chu Tiêu lạnh lùng nói: “Không nói tiếng nào mất tích cả buổi, em không muốn giải thích gì sao?"
Phương Dĩ nói: “Em là người trưởng thành, ra ngoài đi dạo cũng xem như mất tích?"
“Điện thoại không cầm ví tiền không mang, đi dạo đến mười giờ mới về, không có bất kì lời nhắn nhủ nào, em khó mang theo không biết gọi điện thoại về?"
“Em không nhớ số anh, di động của Đồng Lập Đông rớt bể rồi, cũng không có cách nào gọi." Phương Dĩ bực bội, “Bây giờ em không muốn nói chuyện, mệt quá rồi, em muốn nghỉ ngơi."
Cô xoay người muốn đi, Chu Tiêu chợt níu cô lại, đang muốn nổi giận, lại nghe Phương Dĩ thở hổn hển: “Đau đau đau!"
Chu Tiêu cả kinh, lập tức buông tay ra, lúc này mới phát hiện hai tay Phương Dĩ bầm tím. Anh ép buộc cởi áo lông Phương Dĩ ra, thấy cả người cô bẩn thỉu, cả giận nói: “Em chạy vào trong bùn lăn lộn?"
“Anh mới lăn lộn trong bùn, cái này đều là vì em cứu Đồng Lập Đông!"
Cứu người cứu đến bị thương khắp người, cô cũng không biết kêu đau, sau khi cởi quần áo, Phương Dĩ mới phát hiện chân và cánh tay có vài chỗ đã trầy da, vừa đụng vào nước liền đau rát.
Chu Tiêu cách cửa phòng tắm nói: “Bây giờ biết đau rồi? Sao lúc đó không kêu?"
Đồng Lập Đông đầu đầy mồ hôi, một nửa trọng lượng đặt trên người Phương Dĩ, nói: “Giờ này không chắc có thể tìm được người. Không sao, cô đỡ tôi."
Áo lông đã trả về chủ cũ, Phương Dĩ khoác trên người, đỡ Đồng Lập Đông cẩn thận xuống núi. Đồng Lập Đông khoác vai Phương Dĩ, lần đầu tiên phát hiện khung xương Phương Dĩ rất nhỏ. Anh cụp mắt, có thể thấy gò má cô, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt, người tuy nhỏ, sức lại không nhỏ, có thể chịu được sức nặng của anh. Bệnh cô vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng ho vài tiếng, nghe giòn giã.
Cuối cùng đi về lại hồ chứa nước, Phương Dĩ thở phào một hơi, khẽ cắn răng đỡ Đồng Lập Đông đi tiếp qua một đoạn đường nhỏ, mới nhìn thấy xe Đồng Lập Đông. Sau khi lên xe, Phương Dĩ lập tức mở hệ thống sưởi, cởi áo lông ném lên người Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông sớm đã bị gió lạnh thổi đến tay chân lạnh cóng, vì vậy cũng không khách sáo, quay đầu đang muốn nói chuyện với Phương Dĩ, đột nhiên chú ý tới áo len mỏng màu trắng sữa trên người cô toàn là bùn và bụi, đặc biệt là ngực, bùn màu đen chiếm hơn nửa diện tích, chắc là dính vào lúc cô nằm dưới đất kéo anh lên.
Phương Dĩ cầm tay lái, đôi mắt sáng long lanh nói: “Tôi lái xe, thắt dây an toàn!"
Đồng Lập Đông cười một tiếng, thắt dây an toàn xong, đắp áo lông của Phương Dĩ, thanh thản làm hành khách.
Phương Dĩ lo tình trạng vết thương của Đồng Lập Đông, tìm một bệnh viện gần đó. Bác sĩ yêu cầu Đồng Lập Đông đi chụp phim, Phương Dĩ giúp anh làm thủ tục xong, hỏi Đồng Lập Đông: “Anh nhớ số di động của Chu Tiêu không?"
Đồng Lập Đông nói: “Không nhớ."
“Công ty thì sao?"
Đồng Lập Đông lắc đầu, số ở hết trong di động, hôm nay di động không dùng được, họ không có cách nào liên lạc với Chu Tiêu. Phương Dĩ ủ rũ: “Thôi, tôi cùng anh gặp bác sĩ xong trước, đợi lát nữa rồi về."
Đồng Lập Đông dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy bên cạnh không có động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Phương Dĩ cúi đầu, khoanh tay, cũng không biết đang nghĩ gì. Nghĩ một chút, Đồng Lập Đông cầm lấy áo lông, đắp lên người Phương Dĩ. Phương Dĩ lấy lại tinh thần, nói: “Không cần."
Đồng Lập Đông lờ đi, hỏi cô: “Sao một mình cô chạy xa vậy? Cãi nhau với Chu Tiêu?"
Phương Dĩ trang nghiêm trả lời: “Tôi ngồi hai đồng tiền xe buýt, tùy tiện tìm một chỗ xuống xe, đi mãi thì đi tới hồ chứa nước đó. Bên này là khu vực nội thành nào, có phải cách đường Bảo Hưng rất xa không?"
“Rất xa." Đồng Lập Đông nói, “Không biết đường mà cô còn chạy lung tung?"
“Chân anh còn đau không?"
“Cô nói xem?"
“Chu Tiêu bảo anh đến tìm tôi"
Đồng Lập Đông nhắm mắt không trả lời. Phương Dĩ nói: “Nếu không thì tôi về trước một chuyến, báo cho Chu Tiêu một tiếng?"
Đồng Lập Đông không kiên nhẫn: “Đi đi, đi đi."
Phương Dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi, Đồng Lập Đông quát lên: “Đứng lại!"
Anh từng gặp người không có lương tâm, nhưng chưa từng gặp người không có lương tâm giống như Phương Dĩ: “Chân tôi khập khiễng thế này, đợi lát nữa sao ra khỏi bệnh viện?"
Phương Dĩ đề nghị: “Tìm y tá."
Đồng Lập Đông tức giận: “Đi đi đi!"
Phương Dĩ đi rồi, Đồng Lập Đông lẻ loi ngồi trên ghế, càng nghĩ càng giận, định tìm điện thoại gọi về Cục tìm người. Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền thấy bên cạnh rơi xuống một cái bóng, đỉnh đầu truyền tới âm thanh: “Thôi, đã chờ lâu vậy rồi, tôi cùng anh chờ có phim chụp X-quang rồi đi."
Đồng Lập Đông dựa lại vào ghế, ngẩng đầu nhìn Phương Dĩ, hời hợt nói: “Ừ."
Bên kia Chu Tiêu đã đào ba thước đất khu vực Bảo Hưng, lái xe tìm dọc đường cả buổi, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Phương Dĩ. Tên Lửa chạy tới nói: “Bên kia em cũng hỏi qua rồi, không ai thấy Phương Dĩ. Ông chủ, Phương Dĩ mới mất tích mấy tiếng, không cần thiết huy động nhân lực như vậy đâu, tự cô ấy có thể về."
Chu Tiêu liếc mắt nhìn giờ, vẫn chưa tới chín giờ, có lẽ Phương Dĩ đã về nhà, trong nhà nhất định phải có người coi chừng. Anh đang định về, đột nhiên thấy phía trước có một chiếc xe dừng lại, có người xuống xe, đi tới cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, sau khi ra ngoài vừa uống nước vừa gọi điện thoại: “Cô ấy không liên lạc với em? Không có chuyện gì. Đúng, anh cũng ở thành phố Nam Giang. Được, lần sau dành thời gian về họp mặt. Đúng rồi, Phương Dĩ có từng liên lạc với mấy người khác không? Cô ấy thân với mấy em nhất. À, không sao không sao, yên tâm. Ừ, có thời gian nói chuyện tiếp."
Tưởng Dư Phi cúp điện thoại, đang định lên xe, phát hiện có ánh mắt rơi trên người mình, anh ta ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn thấy Chu Tiêu dựa vào xe thể thao cười với anh ta. Tưởng Dư Phi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Trùng hợp vậy?"
Chu Tiêu cười đi đến gần: “Tôi nói trùng hợp mới đúng. Sao Quản lý Tưởng lại ở đây?" Dừng một chút, “Tìm Phương Dĩ?"
Tưởng Dư Phi lúng túng, trầm mặc một lúc hỏi: “Phương Dĩ về chưa?"
“Hình như Quản lý Tưởng quá quan tâm."
Tưởng Dư Phi muốn nói lại thôi, nói: “Tôi với Phương Dĩ là bạn, cho nên…"
“Quản lý Tưởng hao tâm tổn trí rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Thời gian không còn sớm nữa, Quản lý Tưởng lái xe về cũng mất một tiếng, về sớm chút đi."
Tưởng Dư Phi ngồi vào trong xe, cách cửa sổ kính, nhìn thẳng vào Chu Tiêu không nhúc nhích chắn trước đường. Anh ta bóp tay lái, lùi xe, đổi hướng, liếc kính chiếu hậu, Chu Tiêu vẫn đứng tại chỗ, không biết đang gọi điện thoại cho ai. Dọc đường về, Tưởng Dư Phi để ý hai bên đường, xăng sắp hết, anh ta chỉ có thể quẹo vào trạm xăng trước, không biết có phải ảo giác không, anh ta lại nghe thấy tiếng Phương Dĩ.
Phương Dĩ nói: “Đổ xăng xong tôi đưa anh về trước, sau đó đón xe về, hay tôi lái xe về thẳng nhà trước, để Chu Tiêu đưa anh về? Ở đây cách nhà tôi khá gần."
Đồng Lập Đông không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Đưa tôi về trước."
“Anh thực sự không suy nghĩ cái sau một chút? Nhìn từ thời gian hiệu suất, cái sau khá có lợi."
“Thời gian tối nay của tôi lãng phí hết vì cô, cô nói thời gian hiệu suất với tôi?"
Phương Dĩ ngậm miệng, ngẫm nghĩ lời phản bác xong, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ xe. Cô tập trung nhìn, vui vẻ nói: “Tưởng Dư Phi!"
Vẻ mặt Tưởng Dư Phi thả lỏng một chút: “Cuối cùng thấy em rồi."
Phương Dĩ đưa Đồng Lập Đông về nhà. Đồng Lập Đông nhìn kính chiếu hậu, nói: “Cậu ta đi theo chúng ta, đợi lát nữa cậu ta lại đưa cô về?"
Phương Dĩ nói: “Nói với anh ấy không cần, anh ấy không nghe."
Đến nhà Đồng Lập Đông, Phương Dĩ đưa anh đến cửa thang máy, vội vàng rồi chạy mất. Tưởng Dư Phi kéo cô đến xe mình, Phương Dĩ xua tay nói: “Thực sự không cần, tự em bắt xe về."
“Anh đưa em về, nhanh thôi."
Phương Dĩ không lay chuyển được anh ta, đành phải nói: “Vậy anh đừng dừng trước cổng nhà em, dừng xa một chút."
Tưởng Dư Phi cười nói: “Không cho Chu Tiêu nhìn thấy anh?"
Phương Dĩ ngượng ngập: “Nếu anh ấy nhìn thấy anh, bọn em lại cãi nhau."
Có lúc ông trời cứ muốn chống lại bạn, không muốn cái gì đến lại cứ cho bạn cái đó, tình huống như vậy thường xảy ra vào thời điểm quan trọng nhất nguy hiểm nhất.
Phương Dĩ cố ý bảo Tưởng Dư Phi dừng xe trên con đường ở tiểu khu đối diện, ai ngờ vừa xuống xe liền nghe thấy một nhóm người la lớn: “Phương Dĩ!"
“Phương Dĩ, cô ở đây!"
“Phương Dĩ, chúng tôi tìm cô cả nửa ngày!"
Phương Dĩ liếc nhìn bốn phía, toàn bộ nhân viên nam trong công ty cho vay căn bản đều tụ tập ở đây. Họ tìm người tìm đến mệt, định đến con đường bên kia tiểu khu ăn khuya, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, Phương Dĩ lại ở cùng với một người đàn ông khác.
Chu Tiêu rất nhanh chạy tới từ đường cái trước mặt, làm như không thấy Tưởng Dư Phi. Anh không biểu lộ cảm xúc gì kéo Phương Dĩ ra khỏi đám người. Phương Dĩ quay đầu im lặng nói “bye bye" với Tưởng Dư Phi, lảo đảo bị Chu Tiêu kéo về.
Về đến nhà Chu Tiêu, trống rống vắng vẻ, lạnh tanh, Chu Tiêu không nói một lời đi qua đi lại. Phương Dĩ nói: “Em lên lầu trước."
“Đứng lại!" Chu Tiêu lạnh lùng nói: “Không nói tiếng nào mất tích cả buổi, em không muốn giải thích gì sao?"
Phương Dĩ nói: “Em là người trưởng thành, ra ngoài đi dạo cũng xem như mất tích?"
“Điện thoại không cầm ví tiền không mang, đi dạo đến mười giờ mới về, không có bất kì lời nhắn nhủ nào, em khó mang theo không biết gọi điện thoại về?"
“Em không nhớ số anh, di động của Đồng Lập Đông rớt bể rồi, cũng không có cách nào gọi." Phương Dĩ bực bội, “Bây giờ em không muốn nói chuyện, mệt quá rồi, em muốn nghỉ ngơi."
Cô xoay người muốn đi, Chu Tiêu chợt níu cô lại, đang muốn nổi giận, lại nghe Phương Dĩ thở hổn hển: “Đau đau đau!"
Chu Tiêu cả kinh, lập tức buông tay ra, lúc này mới phát hiện hai tay Phương Dĩ bầm tím. Anh ép buộc cởi áo lông Phương Dĩ ra, thấy cả người cô bẩn thỉu, cả giận nói: “Em chạy vào trong bùn lăn lộn?"
“Anh mới lăn lộn trong bùn, cái này đều là vì em cứu Đồng Lập Đông!"
Cứu người cứu đến bị thương khắp người, cô cũng không biết kêu đau, sau khi cởi quần áo, Phương Dĩ mới phát hiện chân và cánh tay có vài chỗ đã trầy da, vừa đụng vào nước liền đau rát.
Chu Tiêu cách cửa phòng tắm nói: “Bây giờ biết đau rồi? Sao lúc đó không kêu?"
Tác giả :
Kim Bính