Người Tình Từ Quá Khứ
Chương 2: Bầu trời sụp đổ
Buổi sáng đẹp trời, Kỳ Dung như thường lệ vẫn chạy bộ quanh công viên rồi đến cửa hàng. Đến nơi cô đã thấy ngay Lâm Thiên Ức chờ ở đó. Kỳ Dung sực nhớ lời hứa hôm trước rằng sẽ dành cả buổi sáng để chọn đồ với Thiên Ức. Cô cười rồi mời Thiên Ức ngồi sau đó ấy ra đống đồ mà cô đã chuẩn bị từ trước. 2 cô thử đồ cả sáng. Đến gần trưa, Kỳ Dung gọi cho mẹ. Tấm hình cô chụp cùng Tống Hà hiện lên, không hiểu sao Thiên Ức lại có vẻ buồn. Lúc sau, Thiên Ức ra về, Kỳ Dung cũng chuẩn bị đóng cửa. Tối đó, cô mời Tống Hà đi ăn. Lúc lâu sau cô mới nhận được 1 tin nhắn cụt ngủn:"anh bận". Cô tắt điện thoại, xách ví ra 1 quán phở
Dạo này, Kỳ Dung cảm thấy tình cảm của Tống Hà dành cho cô dần nguội lạnh và vẻ mặt của Thiên Ức càng làm cô sinh nghi. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến khỏi tâm trí cô vì đây là 2 người cô tin tưởng và thương yêu nhất.
Buổi tối chủ nhật, Kỳ Dung vào 1 cửa hàng pháp để ăn tối. Ngồi vào bàn, cô cầm điện thoại lên và gọi cho Tống Hà. Một hồi chuông dài ngân lên phát ra gần đó. Cô đưa mắt nhìn quanh và giật mình khi thấy Tống Hà đang đi ăn cùng Thiên Ức. Bầu trời như sụp đổ, Kỳ Dung tiến lại và hỏi lý do. Thấy cô, ho tái mặt lại không tin vào mắt mình. Lâm Thiên Ức chẳng thể nói được lời nào. Sau những câu hỏi dồn của Kỳ Dung, Hoàng Tống Hà tát cô và đẩy cô ra khỏi cửa hàng.
Trong màn nước mắt, Kỳ Dung chẳng biết đi đâu. Cô chạy vào 1 quán bar gần đó. Cô gọi rượu thật nhiều và uống thật nhiều. hơi nóng của rượu chảy trong cô hệt như sự căm hờn và tuyệt vọng. Cô gọi cho người em gái nhưng Hải Băng không trả lời, Kỳ Dung cảm thấy dường như cả thế giới đang giam cô vào 1 căn phòng cô đơn, lạnh lẽo. Đến khuya, nhân viên quán bar gọi Hải Băng đến đưa Kỳ Dung về. Hải Băng dìu cô lên giường. Tại đây, Kỳ Dung rơi vào 1 thế giới xa lạ, thế giới của 700 năm về trước. Thế giới trong mơ đó như bước rẽ của mối tình duyên đau khổ.
Dạo này, Kỳ Dung cảm thấy tình cảm của Tống Hà dành cho cô dần nguội lạnh và vẻ mặt của Thiên Ức càng làm cô sinh nghi. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến khỏi tâm trí cô vì đây là 2 người cô tin tưởng và thương yêu nhất.
Buổi tối chủ nhật, Kỳ Dung vào 1 cửa hàng pháp để ăn tối. Ngồi vào bàn, cô cầm điện thoại lên và gọi cho Tống Hà. Một hồi chuông dài ngân lên phát ra gần đó. Cô đưa mắt nhìn quanh và giật mình khi thấy Tống Hà đang đi ăn cùng Thiên Ức. Bầu trời như sụp đổ, Kỳ Dung tiến lại và hỏi lý do. Thấy cô, ho tái mặt lại không tin vào mắt mình. Lâm Thiên Ức chẳng thể nói được lời nào. Sau những câu hỏi dồn của Kỳ Dung, Hoàng Tống Hà tát cô và đẩy cô ra khỏi cửa hàng.
Trong màn nước mắt, Kỳ Dung chẳng biết đi đâu. Cô chạy vào 1 quán bar gần đó. Cô gọi rượu thật nhiều và uống thật nhiều. hơi nóng của rượu chảy trong cô hệt như sự căm hờn và tuyệt vọng. Cô gọi cho người em gái nhưng Hải Băng không trả lời, Kỳ Dung cảm thấy dường như cả thế giới đang giam cô vào 1 căn phòng cô đơn, lạnh lẽo. Đến khuya, nhân viên quán bar gọi Hải Băng đến đưa Kỳ Dung về. Hải Băng dìu cô lên giường. Tại đây, Kỳ Dung rơi vào 1 thế giới xa lạ, thế giới của 700 năm về trước. Thế giới trong mơ đó như bước rẽ của mối tình duyên đau khổ.
Tác giả :
Ngân Mén