Người Tình Trí Mạng
Chương 580: Chồng của cô tên Lục Đông Thâm
Những người bạn được mời tới làm chứng cũng không quá đông, có Dương Viễn, ngoài ra có cả Cận Nghiêm. Đối với việc này Tưởng Ly cực kỳ không hiểu. Cô từng hỏi riêng Lục Đông Thâm: "Quan hệ giữa anh và anh ta tốt đến vậy sao? Đã thăng cấp lên thành bạn bè thân thiết rồi?"
Lục Đông Thâm xoa đầu cô, giống như an ủi một con Phốc sóc sắp phát rồ: "Anh ta tới còn vì chuyện khác, em thấy phiền thì đừng nhìn anh ta."
Một người còn sống đứng sờ sờ ra đó, cô không muốn nhìn là sẽ không thấy sao? Tóm lại, Cận Nghiêm chỉ cần vừa nhìn qua, Tưởng Ly đã hướng thẳng ánh mắt về phía anh ta. Không những không nhìn đi chỗ khác mà còn sắc lẹm như hai lưỡi dao, ép Cận Nghiêm không dám nhìn cô thêm chút nào nữa, luôn có cảm giác một người khó khăn lắm mới bước ra được khỏi cơn mộng như anh ta lại sắp sửa đối mặt với ác mộng.
Chẳng phải đã thay đổi suy nghĩ về anh ta rồi sao? Chính Lục Đông Thâm đã gửi lời này tới anh ta mà.
Lúc đó trước khi anh ta và Dương Viễn cũng tới đây, trống ngực anh ta đập dồn dập, cuối cùng nói với Lục Đông Thâm: "Chắc tôi không cần có mặt tại đó đâu, có thể liên lạc điện thoại bất cứ lúc nào."
Lục Đông Thâm lại nói: "Yên tâm, bây giờ anh được cô ấy liệt vào danh sách trắng rồi."
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Cận Nghiêm trở nên hớn hở hơn. Ai ngờ... Anh ta cố gắng không chọc ghẹo vào cô tiểu thư Hạ Trú này được chút nào hay chút ấy.
Tất cả mọi người chỉ có Dương Viễn nhàn nhã nhất, ăn vận cũng vẫn rất công sở nhưng lại uể oải dựa vào một bên. Sau lần thứ bao nhiêu nhìn thấy Lục Đông Thâm chỉnh lại quần áo, anh ấy không nhịn được, nói: "Âu phục và sơ mi của cậu là đồ mượn cả à? Không vừa người sao?"
Lục Đông Thâm hít một hơi sâu rồi lặng lẽ thở hắt ra, sau đó chỉnh trang lại cà vạt, buông một câu: "Im miệng."
Xuất trình ID, nộp các giấy tờ cần thiết, ký tên... tiếp theo đó là thời gian dành cho nghi thức đơn giản. Dương Viễn và Cận Nghiêm đi theo cô dâu, chú rể cùng vào một căn phòng.
Thật ra cả quá trình diễn ra nghi thức rất ngắn gọn, ngắn tới mức rất nhiều cặp đôi cưới xong đều nói chỉ là thủ tục. Có điều chỉ sau ba, bốn phút, kết thúc mọi việc, hai cá thể vốn dĩ độc lập đã trở thành một đôi một cặp, vừa độc lập nhưng lại vừa nương tựa, dựa dẫm vào nhau sống tới già.
Vài phút ngắn ngủi đó đối với Lục Đông Thâm và Tưởng Ly mà nói là khoảnh khắc quan trọng nhất cũng là đáng quý nhất của cuộc đời lãng mạn, cũng là thời khắc cả đời họ khó mà lãng quên.
Khi đọc lời thề, Lục Đông Thâm rõ ràng còn hồi hộp hơn lúc mới vào, chỉ vài câu mà anh nói vừa trang nghiêm vừa chậm rãi, nếu nghe kỹ, giọng anh còn hơi run rẩy.
Ban đầu Tưởng Ly còn buồn cười, sau đó là cảm thấy ái ngại, cuối cùng hóa thành cảm động. Lời thề tuy ngàn người giống nhau, nhưng nó xuất phát từ miệng của Lục Đông Thâm, từng từ từng chữ đều là tiếng lòng của anh.
Khi tới lượt cô, cô cũng căng thẳng, tim đập rất nhanh, như va chạm vào lồng ngực khiến nơi đó đau đớn, hơi thở dồn dập, giữa chừng cô còn ngừng mấy lần khi nói lời thề.
Suốt cả quá trình ấy, Lục Đông Thâm vẫn luôn nhìn cô từ đầu tới cuối, tia sáng trong đôi mắt rất dịu dàng, còn ấm hơn cả tia nắng ngày đông. Dưới cái nhìn chăm chú ấy, cảm giác căng thẳng của cô dần dần biến mất. Khi cô đọc tới câu "Tương lai dù giàu hay nghèo, họa hay phúc, bệnh tật hay khỏe mạnh, em vẫn sẽ yêu anh, trân trọng anh", nụ cười nơi khóe miệng Lục Đông Thâm khắc sâu sự cưng chiều.
Họ trao nhau một đôi nhẫn rất giản dị, thoạt nhìn có phần đơn giản, thật ra khả năng thiết kế đều ẩn giấu cả bên trong.
Lúc trước khi cầu hôn cô, Lục Đông Thâm từng dùng một chiếc nhẫn đính đá trứng bồ câu, một dạo cô đã nghĩ anh sẽ dùng luôn nó cho ngày hôm nay, dù sao thì cũng không thấy anh nói là đi chọn nhẫn cưới. Đến tận trước khi đăng ký cô mới biết, hóa ra anh đã nhờ người làm đôi nhẫn này từ trước, khắc lên tên của cả hai.
Chiếc nhẫn của cô khá đặc biệt, sau tên của cô còn có họ của anh. Cô nhìn bằng mắt, ngọt tận tim.
Lục Đông Thâm đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, dịu dàng cẩn thận. Cô liếc nhìn ngón áp út của anh cũng đã đeo nhẫn, trong lòng trào dâng một niềm kích động và hạnh phúc chưa từng có. Kể từ nay, trên ngón áp út của họ sẽ có thêm một chiếc nhẫn, nó còn đẹp hơn bất kỳ loại trang sức nào.
Sau khi nghi thức kết thúc, Lục Đông Thâm cúi đầu hôn lên môi cô, rung động thì thầm: "Từ nay về sau, em đã thật sự thuộc về anh rồi."
Tưởng Ly không kìm được lòng mình, ôm chặt lấy cổ anh và đáp lại: "Anh cũng thuộc về em rồi, được pháp luật bảo vệ. Bất kỳ cô gái nào khác cũng không có tư cách dòm ngó anh."
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Đúng vậy."
Tưởng Ly ôm anh thật chặt.
Chồng của cô tên là Lục Đông Thâm.
Thật tuyệt.
***
Ánh nắng rực rỡ, đây là suy nghĩ đầu tiên của Tưởng Ly sau khi nhận xong giấy đăng ký kết hôn đi ra ngoài, tựa như cả con đường phía trước đều được dát vàng vậy, rực rỡ vô cùng.
Dương Viễn nói với họ: "Đúng là quái đản thật, hai người nói xem, hai người chỉ tổ chức một nghi thức đơn giản, vậy mà tôi cũng rất kích động. Nếu tới lúc tổ chức đám cưới thật, chưa biết chừng tôi có thể bật khóc ấy chứ."
Tưởng Ly nép trong lòng Lục Đông Thâm, nhìn Dương Viễn: "Chứng tỏ anh cũng nên kết hôn rồi."
Dương Viễn bĩu môi.
"Ấy, tiền mừng đâu?" Tưởng Ly chìa tay ra trước mặt anh ấy.
Dương Viễn nhướng mày nhìn cô: "Đừng có đùa, ai lại đưa tiền mừng lúc này. Vả lại, bên này không có phong tục mừng tiền, tầm thường lắm."
Anh ấy đang định né tránh thì đã bị Tưởng Ly giữ chặt cà vạt lại, cô còn rất khỏe, kéo cho Dương Viễn lảo đảo chực ngã. "Có phải anh học tiếng Trung chưa được tốt không? Thế nào gọi là "tiền mừng"? Anh không đưa tiền cũng phải đưa quà mừng chứ?"*
*Từ tiền mừng trong tiếng Trung được ghép bởi hai từ "kim" và "lễ": 礼金
Dương Viễn níu đầu còn lại của cà vạt, sợ cô ra tay mạnh quá kéo gãy cả cổ mình rồi khẽ quát Lục Đông Thâm: "Không quản lý vợ cậu đi à?"
Lục Đông Thâm hoàn toàn bày ra điệu bộ đứng hóng chẳng sợ to chuyện: "Quản thế nào? Chẳng quản nổi."
Khiến Dương Viễn tức đến nghiến răng kèn kẹt. Người ta hay nói đàn ông có lúc thấy sắc quên bạn, sau khi gặp Tưởng Ly, Lục Đông Thâm đúng là có khuynh hướng này, nhưng quá rõ ràng, chân trước vừa cưới xong, chân sau đã phát huy đặc điểm đó một cách triệt để. Giấy đăng ký kết hôn còn chưa kịp ấm thì phải?
Cổ lại bị thít chặt hơn một chút, Dương Viễn lập tức nói: "Tới đám cưới! Đám cưới! Anh hứa sẽ tặng một phần quà to!"
Nghe vậy còn được.
Tưởng Ly buông cà vạt của anh ấy ra, từ tốn đưa ra yêu cầu: "Nhớ kỹ, em chỉ nhận hoặc tiền mặt, hoặc chi phiếu. Cuộc sống khó khăn, em phải tích chút của cho Đông Thâm nhà em mới được."
Dương Viễn nghe xong câu này suýt hộc máu, rồi lại liếc nhìn Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly vững vàng cản ánh mắt đó lại, cười ngọt ngào với anh: "Phải không, ông xã?"
Tiếng "ông xã" cực kỳ hữu dụng, Lục Đông Thâm chỉ cảm thấy thoải mái tới mức hồn sắp bay lơ lửng ra ngoài tới nơi, một chữ "Phải" chưa qua đại não đã bật thẳng thành lời.
Dương Viễn khẽ nheo mắt lại, nghĩ thầm: Một người đàn ông có máu lửa đến mấy rồi cũng sẽ có ngày trầm luân.
Tưởng Ly thích nhất là thái độ luôn chiều cô của Lục Đông Thâm, giống như bẩm sinh có hai đôi cánh lại có thêm chỗ dựa và sức mạnh. Cô quét mắt nhìn qua Cận Nghiêm. Cận Nghiêm giật mình, lập tức tỏ rõ thái độ: "Yên tâm yên tâm, đến đám cưới tôi nhất định sẽ tặng vàng. Cô cũng nói mà, cuộc sống khó khăn, khả năng lưu thông của vàng là rất tốt!"
Tưởng Ly hài lòng gật gù, trong ánh mắt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Cận Nghiêm thở phào, cửa ải này coi như đã vượt qua.
Sau khi lên chiếc xe van, Tưởng Ly mới hiểu được mục đích của Cận Nghiêm khi xuất hiện ở đây, quả nhiên không đơn thuần là tham gia một nghi thức.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta nhìn sang Lục Đông Thâm: "Lòi đuôi rồi, lần theo chiếc đuôi này điều tra thì tổng cộng có bốn công ty đang âm thầm mua hết cổ phần của Lục Môn."
Lục Đông Thâm dựa ra sau ghế, giơ tay nới lỏng cà vạt, khuôn mặt bình tĩnh thâm trầm, đã không còn là người đàn ông dịu dàng tình cảm khi nói lời thề thốt ban nãy nữa. Anh trở lại với thái độ thường ngày, mọi cử chỉ hành động đều nguy hiểm tới mức có thể nghiền chết đối thủ.
"Bốn công ty? E rằng cuối cùng tiền chỉ từ một công ty mà ra."
Tưởng Ly ngồi dựa vào anh, nghe chất giọng trầm thấp của anh, trong lòng sửng sốt. Mới qua chưa bao lâu mà đã điều tra ra bốn công ty đứng sau rồi sao?
Cô nhớ lại lời anh nói trước đó: Gậy ông đập lưng ông...
Xem ra lòng tham quả thật sẽ khiến con người ta lộ rõ nguyên hình.
Dương Viễn có phần đăm chiêu: "Thật ra chúng ta đều nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng."
"Trực tiếp điều tra quỹ tài chính." Lục Đông Thâm khẽ nói.
Cận Nghiêm hơi bất ngờ. Dương Viễn ngồi ở ghế trước quay đầu lại cũng kinh ngạc nhìn Lục Đông Thâm rồi nhắc nhở anh: "Lúc trước người thành lập quỹ tài chính là ông già nhà cậu, đằng sau còn dính líu cả quan hệ với Chính phủ quốc tế, cậu suy nghĩ cho kỹ."
Lục Đông Thâm nói chậm rãi: "Sau khi quỹ tài chính thành lập, Bắc Thần tiếp quản, lúc đó mọi khoản chi tiêu đều sáng tỏ, tôi cũng biết rõ một hai phần. Nhưng bây giờ quỹ tài chính Bắc Thần đã chuyển sang cho Bắc Thâm, mọi chuyện bên trong có chắc là hoàn toàn sạch sẽ?"
Cận Nghiêm không đồng tình với quan điểm của anh: "Cho dù kẻ đứng sau là Lục Bắc Thâm, vậy thì cậu ta có cần mang cả quỹ tài chính ra mạo hiểm không? Dẫu sao thì một khi có người nghi ngờ cậu ta, ắt sẽ đi tra quỹ tài chính, cậu ta hoàn toàn có thể chọn một con đường khác."
"Con người Bắc Thâm e rằng chỉ có tôi là hiểu rõ nhất." Lục Đông Thâm cười khẩy: "Muốn giấu một thứ gì, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, chính vì quỹ tài chính do bố tôi lập ra, lại từng được Bắc Thần tiếp quản nên cậu ta mới càng lấy nó làm tổng hành dinh. Thứ cuối cùng hủy diệt chỉ là chút gàn bướng trong lòng cậu ta mà thôi. Những đứa trẻ không có được kẹo thường thích mạo hiểm mà."
Dương Viễn đăm chiêu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Muốn nhúng tay vào quỹ tài chính không phải chuyện đơn giản." Anh ấy nhìn sang Cận Nghiêm: "Anh cũng chưa chắc có bản lĩnh này, phải không?"
Cận Nghiêm quả thực cũng tỏ thái độ khó xử.
Nhưng Lục Đông Thâm thì không quá hoang mang: "Có manh mối ban đầu dĩ nhiên dễ điều tra hơn. Giả sử quỹ tài chính có một nguồn tiền lớn ra vào, vậy thì phía sau quỹ tài chính là gì? Trên đời này một sản nghiệp có thể cung ứng một lượng vốn lớn liên tục không ngừng e là không có nhiều loại ngành nghề. Một khi thật sự dính dáng tới thứ mà pháp luật cấm đoán, chuyện điều tra quỹ tài chính sẽ trở thành lẽ đương nhiên, các nhân viên có dính líu cũng không muốn gánh tội đâu."
Dương Viễn giật mình: "Không lẽ nào?"
Lục Đông Thâm hướng mắt nhìn ra phía xa, nói rành mạch: "Lục Bắc Thâm chính là một kẻ điên văn minh, có chuyện gì cậu ta không dám làm chứ?"
Tưởng Ly ngồi bên cạnh anh thật ra cũng thấp thỏm. Một là vì những suy đoán của họ về Lục Bắc Thâm; ha là vì Lục Đông Thâm.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh. Anh đang thi thoảng nghịch ngợm những ngón tay của cô, ngữ khí cũng có vẻ hờ hững, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều có thể quyết định sống chết của người ta.
Cô nhất thời cảm thấy người đàn ông thật sự nguy hiểm thật ra chính là kiểu như Lục Đông Thâm, làm bạn thì vui vẻ hòa bình, làm địch thì mảnh xương cũng không còn.
Đang mải nghĩ chuông điện thoại vang lên. Là di động của Lục Đông Thâm.
Anh rút máy ra, cô ngồi ngay sát, hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người gọi tới.
Là Lục Bắc Thần.
~Hết chương 580~
Lục Đông Thâm xoa đầu cô, giống như an ủi một con Phốc sóc sắp phát rồ: "Anh ta tới còn vì chuyện khác, em thấy phiền thì đừng nhìn anh ta."
Một người còn sống đứng sờ sờ ra đó, cô không muốn nhìn là sẽ không thấy sao? Tóm lại, Cận Nghiêm chỉ cần vừa nhìn qua, Tưởng Ly đã hướng thẳng ánh mắt về phía anh ta. Không những không nhìn đi chỗ khác mà còn sắc lẹm như hai lưỡi dao, ép Cận Nghiêm không dám nhìn cô thêm chút nào nữa, luôn có cảm giác một người khó khăn lắm mới bước ra được khỏi cơn mộng như anh ta lại sắp sửa đối mặt với ác mộng.
Chẳng phải đã thay đổi suy nghĩ về anh ta rồi sao? Chính Lục Đông Thâm đã gửi lời này tới anh ta mà.
Lúc đó trước khi anh ta và Dương Viễn cũng tới đây, trống ngực anh ta đập dồn dập, cuối cùng nói với Lục Đông Thâm: "Chắc tôi không cần có mặt tại đó đâu, có thể liên lạc điện thoại bất cứ lúc nào."
Lục Đông Thâm lại nói: "Yên tâm, bây giờ anh được cô ấy liệt vào danh sách trắng rồi."
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Cận Nghiêm trở nên hớn hở hơn. Ai ngờ... Anh ta cố gắng không chọc ghẹo vào cô tiểu thư Hạ Trú này được chút nào hay chút ấy.
Tất cả mọi người chỉ có Dương Viễn nhàn nhã nhất, ăn vận cũng vẫn rất công sở nhưng lại uể oải dựa vào một bên. Sau lần thứ bao nhiêu nhìn thấy Lục Đông Thâm chỉnh lại quần áo, anh ấy không nhịn được, nói: "Âu phục và sơ mi của cậu là đồ mượn cả à? Không vừa người sao?"
Lục Đông Thâm hít một hơi sâu rồi lặng lẽ thở hắt ra, sau đó chỉnh trang lại cà vạt, buông một câu: "Im miệng."
Xuất trình ID, nộp các giấy tờ cần thiết, ký tên... tiếp theo đó là thời gian dành cho nghi thức đơn giản. Dương Viễn và Cận Nghiêm đi theo cô dâu, chú rể cùng vào một căn phòng.
Thật ra cả quá trình diễn ra nghi thức rất ngắn gọn, ngắn tới mức rất nhiều cặp đôi cưới xong đều nói chỉ là thủ tục. Có điều chỉ sau ba, bốn phút, kết thúc mọi việc, hai cá thể vốn dĩ độc lập đã trở thành một đôi một cặp, vừa độc lập nhưng lại vừa nương tựa, dựa dẫm vào nhau sống tới già.
Vài phút ngắn ngủi đó đối với Lục Đông Thâm và Tưởng Ly mà nói là khoảnh khắc quan trọng nhất cũng là đáng quý nhất của cuộc đời lãng mạn, cũng là thời khắc cả đời họ khó mà lãng quên.
Khi đọc lời thề, Lục Đông Thâm rõ ràng còn hồi hộp hơn lúc mới vào, chỉ vài câu mà anh nói vừa trang nghiêm vừa chậm rãi, nếu nghe kỹ, giọng anh còn hơi run rẩy.
Ban đầu Tưởng Ly còn buồn cười, sau đó là cảm thấy ái ngại, cuối cùng hóa thành cảm động. Lời thề tuy ngàn người giống nhau, nhưng nó xuất phát từ miệng của Lục Đông Thâm, từng từ từng chữ đều là tiếng lòng của anh.
Khi tới lượt cô, cô cũng căng thẳng, tim đập rất nhanh, như va chạm vào lồng ngực khiến nơi đó đau đớn, hơi thở dồn dập, giữa chừng cô còn ngừng mấy lần khi nói lời thề.
Suốt cả quá trình ấy, Lục Đông Thâm vẫn luôn nhìn cô từ đầu tới cuối, tia sáng trong đôi mắt rất dịu dàng, còn ấm hơn cả tia nắng ngày đông. Dưới cái nhìn chăm chú ấy, cảm giác căng thẳng của cô dần dần biến mất. Khi cô đọc tới câu "Tương lai dù giàu hay nghèo, họa hay phúc, bệnh tật hay khỏe mạnh, em vẫn sẽ yêu anh, trân trọng anh", nụ cười nơi khóe miệng Lục Đông Thâm khắc sâu sự cưng chiều.
Họ trao nhau một đôi nhẫn rất giản dị, thoạt nhìn có phần đơn giản, thật ra khả năng thiết kế đều ẩn giấu cả bên trong.
Lúc trước khi cầu hôn cô, Lục Đông Thâm từng dùng một chiếc nhẫn đính đá trứng bồ câu, một dạo cô đã nghĩ anh sẽ dùng luôn nó cho ngày hôm nay, dù sao thì cũng không thấy anh nói là đi chọn nhẫn cưới. Đến tận trước khi đăng ký cô mới biết, hóa ra anh đã nhờ người làm đôi nhẫn này từ trước, khắc lên tên của cả hai.
Chiếc nhẫn của cô khá đặc biệt, sau tên của cô còn có họ của anh. Cô nhìn bằng mắt, ngọt tận tim.
Lục Đông Thâm đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, dịu dàng cẩn thận. Cô liếc nhìn ngón áp út của anh cũng đã đeo nhẫn, trong lòng trào dâng một niềm kích động và hạnh phúc chưa từng có. Kể từ nay, trên ngón áp út của họ sẽ có thêm một chiếc nhẫn, nó còn đẹp hơn bất kỳ loại trang sức nào.
Sau khi nghi thức kết thúc, Lục Đông Thâm cúi đầu hôn lên môi cô, rung động thì thầm: "Từ nay về sau, em đã thật sự thuộc về anh rồi."
Tưởng Ly không kìm được lòng mình, ôm chặt lấy cổ anh và đáp lại: "Anh cũng thuộc về em rồi, được pháp luật bảo vệ. Bất kỳ cô gái nào khác cũng không có tư cách dòm ngó anh."
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Đúng vậy."
Tưởng Ly ôm anh thật chặt.
Chồng của cô tên là Lục Đông Thâm.
Thật tuyệt.
***
Ánh nắng rực rỡ, đây là suy nghĩ đầu tiên của Tưởng Ly sau khi nhận xong giấy đăng ký kết hôn đi ra ngoài, tựa như cả con đường phía trước đều được dát vàng vậy, rực rỡ vô cùng.
Dương Viễn nói với họ: "Đúng là quái đản thật, hai người nói xem, hai người chỉ tổ chức một nghi thức đơn giản, vậy mà tôi cũng rất kích động. Nếu tới lúc tổ chức đám cưới thật, chưa biết chừng tôi có thể bật khóc ấy chứ."
Tưởng Ly nép trong lòng Lục Đông Thâm, nhìn Dương Viễn: "Chứng tỏ anh cũng nên kết hôn rồi."
Dương Viễn bĩu môi.
"Ấy, tiền mừng đâu?" Tưởng Ly chìa tay ra trước mặt anh ấy.
Dương Viễn nhướng mày nhìn cô: "Đừng có đùa, ai lại đưa tiền mừng lúc này. Vả lại, bên này không có phong tục mừng tiền, tầm thường lắm."
Anh ấy đang định né tránh thì đã bị Tưởng Ly giữ chặt cà vạt lại, cô còn rất khỏe, kéo cho Dương Viễn lảo đảo chực ngã. "Có phải anh học tiếng Trung chưa được tốt không? Thế nào gọi là "tiền mừng"? Anh không đưa tiền cũng phải đưa quà mừng chứ?"*
*Từ tiền mừng trong tiếng Trung được ghép bởi hai từ "kim" và "lễ": 礼金
Dương Viễn níu đầu còn lại của cà vạt, sợ cô ra tay mạnh quá kéo gãy cả cổ mình rồi khẽ quát Lục Đông Thâm: "Không quản lý vợ cậu đi à?"
Lục Đông Thâm hoàn toàn bày ra điệu bộ đứng hóng chẳng sợ to chuyện: "Quản thế nào? Chẳng quản nổi."
Khiến Dương Viễn tức đến nghiến răng kèn kẹt. Người ta hay nói đàn ông có lúc thấy sắc quên bạn, sau khi gặp Tưởng Ly, Lục Đông Thâm đúng là có khuynh hướng này, nhưng quá rõ ràng, chân trước vừa cưới xong, chân sau đã phát huy đặc điểm đó một cách triệt để. Giấy đăng ký kết hôn còn chưa kịp ấm thì phải?
Cổ lại bị thít chặt hơn một chút, Dương Viễn lập tức nói: "Tới đám cưới! Đám cưới! Anh hứa sẽ tặng một phần quà to!"
Nghe vậy còn được.
Tưởng Ly buông cà vạt của anh ấy ra, từ tốn đưa ra yêu cầu: "Nhớ kỹ, em chỉ nhận hoặc tiền mặt, hoặc chi phiếu. Cuộc sống khó khăn, em phải tích chút của cho Đông Thâm nhà em mới được."
Dương Viễn nghe xong câu này suýt hộc máu, rồi lại liếc nhìn Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly vững vàng cản ánh mắt đó lại, cười ngọt ngào với anh: "Phải không, ông xã?"
Tiếng "ông xã" cực kỳ hữu dụng, Lục Đông Thâm chỉ cảm thấy thoải mái tới mức hồn sắp bay lơ lửng ra ngoài tới nơi, một chữ "Phải" chưa qua đại não đã bật thẳng thành lời.
Dương Viễn khẽ nheo mắt lại, nghĩ thầm: Một người đàn ông có máu lửa đến mấy rồi cũng sẽ có ngày trầm luân.
Tưởng Ly thích nhất là thái độ luôn chiều cô của Lục Đông Thâm, giống như bẩm sinh có hai đôi cánh lại có thêm chỗ dựa và sức mạnh. Cô quét mắt nhìn qua Cận Nghiêm. Cận Nghiêm giật mình, lập tức tỏ rõ thái độ: "Yên tâm yên tâm, đến đám cưới tôi nhất định sẽ tặng vàng. Cô cũng nói mà, cuộc sống khó khăn, khả năng lưu thông của vàng là rất tốt!"
Tưởng Ly hài lòng gật gù, trong ánh mắt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Cận Nghiêm thở phào, cửa ải này coi như đã vượt qua.
Sau khi lên chiếc xe van, Tưởng Ly mới hiểu được mục đích của Cận Nghiêm khi xuất hiện ở đây, quả nhiên không đơn thuần là tham gia một nghi thức.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta nhìn sang Lục Đông Thâm: "Lòi đuôi rồi, lần theo chiếc đuôi này điều tra thì tổng cộng có bốn công ty đang âm thầm mua hết cổ phần của Lục Môn."
Lục Đông Thâm dựa ra sau ghế, giơ tay nới lỏng cà vạt, khuôn mặt bình tĩnh thâm trầm, đã không còn là người đàn ông dịu dàng tình cảm khi nói lời thề thốt ban nãy nữa. Anh trở lại với thái độ thường ngày, mọi cử chỉ hành động đều nguy hiểm tới mức có thể nghiền chết đối thủ.
"Bốn công ty? E rằng cuối cùng tiền chỉ từ một công ty mà ra."
Tưởng Ly ngồi dựa vào anh, nghe chất giọng trầm thấp của anh, trong lòng sửng sốt. Mới qua chưa bao lâu mà đã điều tra ra bốn công ty đứng sau rồi sao?
Cô nhớ lại lời anh nói trước đó: Gậy ông đập lưng ông...
Xem ra lòng tham quả thật sẽ khiến con người ta lộ rõ nguyên hình.
Dương Viễn có phần đăm chiêu: "Thật ra chúng ta đều nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng."
"Trực tiếp điều tra quỹ tài chính." Lục Đông Thâm khẽ nói.
Cận Nghiêm hơi bất ngờ. Dương Viễn ngồi ở ghế trước quay đầu lại cũng kinh ngạc nhìn Lục Đông Thâm rồi nhắc nhở anh: "Lúc trước người thành lập quỹ tài chính là ông già nhà cậu, đằng sau còn dính líu cả quan hệ với Chính phủ quốc tế, cậu suy nghĩ cho kỹ."
Lục Đông Thâm nói chậm rãi: "Sau khi quỹ tài chính thành lập, Bắc Thần tiếp quản, lúc đó mọi khoản chi tiêu đều sáng tỏ, tôi cũng biết rõ một hai phần. Nhưng bây giờ quỹ tài chính Bắc Thần đã chuyển sang cho Bắc Thâm, mọi chuyện bên trong có chắc là hoàn toàn sạch sẽ?"
Cận Nghiêm không đồng tình với quan điểm của anh: "Cho dù kẻ đứng sau là Lục Bắc Thâm, vậy thì cậu ta có cần mang cả quỹ tài chính ra mạo hiểm không? Dẫu sao thì một khi có người nghi ngờ cậu ta, ắt sẽ đi tra quỹ tài chính, cậu ta hoàn toàn có thể chọn một con đường khác."
"Con người Bắc Thâm e rằng chỉ có tôi là hiểu rõ nhất." Lục Đông Thâm cười khẩy: "Muốn giấu một thứ gì, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, chính vì quỹ tài chính do bố tôi lập ra, lại từng được Bắc Thần tiếp quản nên cậu ta mới càng lấy nó làm tổng hành dinh. Thứ cuối cùng hủy diệt chỉ là chút gàn bướng trong lòng cậu ta mà thôi. Những đứa trẻ không có được kẹo thường thích mạo hiểm mà."
Dương Viễn đăm chiêu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Muốn nhúng tay vào quỹ tài chính không phải chuyện đơn giản." Anh ấy nhìn sang Cận Nghiêm: "Anh cũng chưa chắc có bản lĩnh này, phải không?"
Cận Nghiêm quả thực cũng tỏ thái độ khó xử.
Nhưng Lục Đông Thâm thì không quá hoang mang: "Có manh mối ban đầu dĩ nhiên dễ điều tra hơn. Giả sử quỹ tài chính có một nguồn tiền lớn ra vào, vậy thì phía sau quỹ tài chính là gì? Trên đời này một sản nghiệp có thể cung ứng một lượng vốn lớn liên tục không ngừng e là không có nhiều loại ngành nghề. Một khi thật sự dính dáng tới thứ mà pháp luật cấm đoán, chuyện điều tra quỹ tài chính sẽ trở thành lẽ đương nhiên, các nhân viên có dính líu cũng không muốn gánh tội đâu."
Dương Viễn giật mình: "Không lẽ nào?"
Lục Đông Thâm hướng mắt nhìn ra phía xa, nói rành mạch: "Lục Bắc Thâm chính là một kẻ điên văn minh, có chuyện gì cậu ta không dám làm chứ?"
Tưởng Ly ngồi bên cạnh anh thật ra cũng thấp thỏm. Một là vì những suy đoán của họ về Lục Bắc Thâm; ha là vì Lục Đông Thâm.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh. Anh đang thi thoảng nghịch ngợm những ngón tay của cô, ngữ khí cũng có vẻ hờ hững, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều có thể quyết định sống chết của người ta.
Cô nhất thời cảm thấy người đàn ông thật sự nguy hiểm thật ra chính là kiểu như Lục Đông Thâm, làm bạn thì vui vẻ hòa bình, làm địch thì mảnh xương cũng không còn.
Đang mải nghĩ chuông điện thoại vang lên. Là di động của Lục Đông Thâm.
Anh rút máy ra, cô ngồi ngay sát, hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người gọi tới.
Là Lục Bắc Thần.
~Hết chương 580~
Tác giả :
Ân Tầm