Người Tình Trí Mạng
Chương 222: Để tôi giúp anh ta một tay (2109 chữ)
Cảnh Ninh, đừng nói là tôi không thương em, bây giờ em vẫn có thể rút lui an toàn.
Mấy hôm nay Cảnh Ninh tinh thần bất ổn, làm việc liên tục sai sót nên cô thẳng thừng xin nghỉ ốm.
Skyline mất đi dự án phủ Thân vương, như cây cao đứng giữa mưa bão. Liên tục có các buổi họp từ phía Hội đồng quản trị. Lần nào Lục Đông Thâm cũng mang theo gương mặt uể oải, mệt mỏi. Người đi họp cùng anh là Dương Viễn, trước kia luôn là cô.
Cô luôn có một dự cảm, Lục Đông Thâm đã nghi ngờ cô rồi.
Lúc ra khỏi thang máy, mắt phải của cô giật giật, trái tim cũng nhảy dựng lên theo. Không lẽ là điềm xấu?
Trên hành lang thoang thoảng mùi thuốc lá nhạt nhòa, giống như nanh vuốt, từng chút từng chút lan ra khắp hơi thở. Mùi thuốc lá quá đỗi quen thuộc khiến trái tim Cảnh ninh chợt co thắt lại dữ dội.
Lục Khởi Bạch đang đứng ở tận cùng hành lang.
Ánh trăng sáng rực rơi xuống khung cửa sổ, tay vịn bằng kính sáng trắng lên một khoảng. Anh dựa bên cạnh tay vịn, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn qua. Rõ ràng anh đang đứng giữa ánh trăng, nhưng đôi mắt lại như chứa đựng cả một vùng biển đêm, không nhìn thấy đáy.
Thuốc đã hút quá nửa, đầu lọc kẹp giữa ngón tay chỉ còn phát ra chút ánh sáng mơ hồ không rõ, có thể coi là nguồn sáng duy nhất trên người anh.
Cảnh Ninh đứng đực tại chỗ, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cho dù chỉ đứng nhìn anh từ một khoảng cách nhất định như thế này, cô cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ. Thấy anh dập tắt đầu lọc đi về phía này, ngón tay cô siết chặt, chiếc túi siêu thị vang lên những tiếng sột soạt.
“Sao anh lại đến đây?" Ngữ khí của cô có phần cảnh giác.
Lục Khởi Bạch đánh mắt nhìn túi đồ trong tay cô, cười mà như không cười: “Em muốn ôn chuyện cũ với tôi trên hành lang à? Không mời tôi vào nhà sao?"
Đầu tóc Cảnh Ninh như sắp dựng ngược lên, dù ở nước ngoài hay ở trong nước, Lục Khởi Bạch cũng chưa từng tới tận nơi ở của cô. Hôm nay đường đột xuất hiện ở đây như thế này, trái tim cô cũng như bị treo ngược lên không trung.
“Anh có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi."
Lục Khởi Bạch thở dài có vẻ tiếc nuối: “Thôi được rồi."
Thấy anh thỏa hiệp cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì một giây sau, anh đã giơ tay nắm chặt cằm cô, áp mặt xuống, cánh tay trái đồng thời vòng qua ôm chặt eo cô.
Cô hoảng hốt giãy giụa nhưng anh càng dùng sức, thâm chí cắn mạnh môi cô. Cô đau thấu tim, lại nhạy bén phát hiện con số trên thang máy đang tăng dần.
Có người lên đây.
Cảnh Ninh sợ là chủ nhà hàng xóm, lại càng chống cự mạnh hơn, nhưng tiếc là sức cô không đấu lại sức của Lục Khởi Bạch. Nụ hôn của anh dữ dội như dã thú. Cuối cùng cô nghẹn ngào cầu xin, ra sức gật đầu, anh mới buông cô ra.
Cửa thang máy mở ngay lúc này. Đúng là chủ nhà hàng xóm thật, một bà dì rất nhiệt tình. Vừa nhìn thấy Lục Khởi Bạch, dì đã tươi cười nói với Cảnh Ninh: “Bạn trai à?"
Cảnh Ninh ngượng ngập, cô vốn định nói là đồng nghệp, nhưng Lục Khởi Bạch đã mỉm cười chào hỏi bà dì hàng xóm, hoàn toàn khác với vẻ âm u ban nãy.
“Thanh niên này đẹp trai thật đấy, dáng cũng cao ráo, được lắm, được lắm.
Khi vào trong nhà rồi, Cảnh Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Lục Khởi Bạch, bây giờ Skyline và Giang Nam Xuân đã chia làm hai ngả. Kế hoạch chen chân vào việc sản xuất dược phẩm và công nghệ sinh học cũng đã bị đình trệ. Những gì anh muốn có được đã có được cả rồi, mục đích cũng đã đạt, anh còn muốn gì nữa?"
Lục Khởi Bạch quan sát gương mặt cô, rồi nở nụ cười nửa chính nửa tà: “Xem ra không bị bệnh gì nặng."
Cảnh Ninh ngẩn người.
Anh qua đây chỉ để xem cô có bị bệnh không ư? Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt. Một người tâm tình bất định như Lục Khởi Bạch, sao có thể tốt bụng quan tâm đến cô như vậy chứ?
Quả nhiên, Lục Khởi Bạch cười khây, ngón tay vuốt ve má cô, trông có vẻ dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại không có chút nhiệt độ nào: “Sao? Không đành lòng trông thấy Lục Đông Thâm thất thế à? Cảnh Ninh, giây phút em bò lên giường tôi em đã không có tư cách để mềm lòng rồi."
“Im miệng!" Cảnh Ninh không nhịn nổi.
Lục Khởi Bạch đột ngột bóp chặt cổ cô. Ngón tay anh dùng sức, sắc mặt nghiêm lại: “Ai cho phép em ăn nói với tôi kiểu đó?"
Lần này Cảnh Ninh không giãy giụa nữa. Cô tình nguyện để anh bóp chết mình cho rồi. Cuối cùng Lục Khởi Bạch cũng buông tay, chân cô mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, thở hồng hộc.
“Tôi phải trở về tổng bộ báo cáo công tác." Lục Khởi Bạch khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh đi tới trước cửa sổ, châm một điếu thuốc: “Em có thể suy nghĩ chuyện thay tôi làm việc, Giang Nam Xuân tôi sẽ giao cho em quản lý."
Cảnh Ninh chống tường đứng lên, nhìn anh chằm chằm: “Tôi sẽ không rời khỏi Skyline."
Khóe miệng Lục Khởi Bạch trầm xuống. Lát sau, anh rít một hơi thuốc, nhả ra cả một mảng khói lớn: “Thị trường trong nước bị mất đi dự án phủ Thân vương, đắc tội với Chính phủ, thị trường nguồn năng lượng ở nước ngoài bị Nhiêu Tôn gặm sạch, miếng bánh công nghệ sinh học và dược phẩm lại không rơi vào túi anh ta. Hội đồng quản trị bây giờ đang cực kỳ thất vọng về Lục Đông Thâm, việc thu hồi lại quyền kinh doanh trong tay anh ta chỉ còn là chuyện sớm muộn. Cảnh Ninh, đừng nói là tôi không thương em, bây giờ em vẫn có thể rút lui an toàn."
Cảnh Ninh cười khẩy: “Làm việc cho anh? Tôi thà thất nghiệp cũng sẽ không bán mạng cho anh đâu."
“Được, tôi cũng không ép em." Lục Đông Thâm nhả khói thuốc, hơi nheo mắt lại: “Em tình nguyện ở lại bên cạnh Lục Đông Thâm cũng được thôi. Hai ngày nữa tôi sẽ giao cho em một tài liệu. Em là người thông minh, sẽ biết nên làm gì."
Một cơn rét buốt luồn qua các lỗ chân lông, xông thẳng vào tận đáy tim, lồng ngực Cảnh Ninh phập phồng: “Anh lại định làm gì?"
“Dẫu sao cũng là anh em họ của nhau, tôi cũng không muốn nhìn thấy Lục Đông Thâm quá khó xử. Mọi tai họa của anh ta đều bắt đầu từ khi quen biết Hạ Trú. Anh ta không đành lòng vứt bỏ gánh nặng đó thì tôi sẽ giúp anh ta một tay."
Cảnh Ninh không thèm tin vào mấy lời vớ vẩn đó: “Anh muốn khiến Lục Đông Thâm không thể trở mình?"
“Tôi thích sự thông minh của em." Lục Khởi Bạch nhàn nhã dựa vào đó, buông tay. Đầu lọc rơi xuống đất, đôi giày da bóng loáng nhẹ nhàng giẫm qua: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra khắp đồng cỏ, tôi không phải là người thích để lại hậu họa về sau."
“Tôi sẽ không làm!"
“Em sẽ làm." Lục Khởi Bạch cười.
“Tôi không muốn đã sai càng thêm sai. Lục Khởi Bạch, anh đừng dồn ép tôi nữa! Nếu anh thật sự ép tôi vào đường cùng…"
“Ép em vào đường cùng thì sao nào?" Lục Khởi Bạch có vẻ hứng thú.
Ánh mắt Cảnh Ninh như bốc cháy: “Tôi sẽ chết cùng anh! Tôi sẽ không để anh sống tử tế đâu, tôi cũng sẽ không để anh tiêu diêu tự tại!"
“Chết cùng tôi? Cảnh Ninh, nói chuyện đừng dứt khoát quá. Em tưởng tôi chỉ có chỗ ảnh và clip đó để dọa em sao?"
Tay Cảnh Ninh run lên: “Anh có ý gì?"
Lục Khởi Bạch đi tới bên cạnh tường treo ảnh, thản nhiên nhìn từng bức ảnh treo trên đó. Có ảnh cả gia đình, có ảnh mình cô, nhiều hơn cả là ảnh chụp chung hai người. Anh giơ tay gỡ ra một khung ảnh. Cảnh Ninh sững người. Ngay sau đó anh buông tay, khung ảnh cứ thế rơi xuống đất vỡ tan.
“Lục Khởi Bạch!" Cảnh Ninh chạy vội tới.
Lục Khởi Bạch cúi xuống, ngón tay gầy gạt những mảnh thủy tinh vụn ra, nhặt bức ảnh bên trong ra ngoài. Trong ảnh là một cô gái với nụ cươi xinh xắn đứng dựa vào Cảnh Ninh, hai người trông khá giống nhau.
“Nghe nói em gái của em sắp tốt nghiệp đại học Cambridge, trông cũng xinh xắn, tiền đồ rộng mở." Anh cười hờ hững, ánh mắt lại dừng trên Cảnh Ninh. Cô cười rất vui vẻ. Nụ cười này anh chưa bao giờ nhìn thấy. “Nếu tôi nhớ không nhầm, bố mẹ em đã ly dị, ai về nhà nấy, chỉ còn hai chị em sống nương tựa vào nhau."
Một cơn khủng hoảng chưa từng thấy bao trùm Cảnh Ninh: “Anh đừng có ý định động vào em gái tôi!"
Lục Khởi Bạch bật chiếc bật lửa lên, ngọn lửa nhảy nhót, gương mặt cô gái trong ảnh bị thủng một lỗ. “Tôi có động vào em gái em hay không, còn phải xem em."
Cảnh Ninh phát điên, lao tới định giật lấy: “Lục Khởi Bạch, anh là cầm thú!"
Lục Khởi Bạch ném bật lửa sang bên, giữ chặt vai rồi ấn cô lên tường, những chiếc khung ảnh rung lắc rồi rơi cả xuống đất.
“Thế nên em có đấu lại một kẻ cầm thú không?" Lục Khởi Bạch áp mặt xuống, gần như dính sát vào môi cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em phải nghe lời, nếu không, những người bên cạnh em đều sẽ vì em mà gặp họa."
Mấy hôm nay Cảnh Ninh tinh thần bất ổn, làm việc liên tục sai sót nên cô thẳng thừng xin nghỉ ốm.
Skyline mất đi dự án phủ Thân vương, như cây cao đứng giữa mưa bão. Liên tục có các buổi họp từ phía Hội đồng quản trị. Lần nào Lục Đông Thâm cũng mang theo gương mặt uể oải, mệt mỏi. Người đi họp cùng anh là Dương Viễn, trước kia luôn là cô.
Cô luôn có một dự cảm, Lục Đông Thâm đã nghi ngờ cô rồi.
Lúc ra khỏi thang máy, mắt phải của cô giật giật, trái tim cũng nhảy dựng lên theo. Không lẽ là điềm xấu?
Trên hành lang thoang thoảng mùi thuốc lá nhạt nhòa, giống như nanh vuốt, từng chút từng chút lan ra khắp hơi thở. Mùi thuốc lá quá đỗi quen thuộc khiến trái tim Cảnh ninh chợt co thắt lại dữ dội.
Lục Khởi Bạch đang đứng ở tận cùng hành lang.
Ánh trăng sáng rực rơi xuống khung cửa sổ, tay vịn bằng kính sáng trắng lên một khoảng. Anh dựa bên cạnh tay vịn, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn qua. Rõ ràng anh đang đứng giữa ánh trăng, nhưng đôi mắt lại như chứa đựng cả một vùng biển đêm, không nhìn thấy đáy.
Thuốc đã hút quá nửa, đầu lọc kẹp giữa ngón tay chỉ còn phát ra chút ánh sáng mơ hồ không rõ, có thể coi là nguồn sáng duy nhất trên người anh.
Cảnh Ninh đứng đực tại chỗ, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cho dù chỉ đứng nhìn anh từ một khoảng cách nhất định như thế này, cô cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ. Thấy anh dập tắt đầu lọc đi về phía này, ngón tay cô siết chặt, chiếc túi siêu thị vang lên những tiếng sột soạt.
“Sao anh lại đến đây?" Ngữ khí của cô có phần cảnh giác.
Lục Khởi Bạch đánh mắt nhìn túi đồ trong tay cô, cười mà như không cười: “Em muốn ôn chuyện cũ với tôi trên hành lang à? Không mời tôi vào nhà sao?"
Đầu tóc Cảnh Ninh như sắp dựng ngược lên, dù ở nước ngoài hay ở trong nước, Lục Khởi Bạch cũng chưa từng tới tận nơi ở của cô. Hôm nay đường đột xuất hiện ở đây như thế này, trái tim cô cũng như bị treo ngược lên không trung.
“Anh có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi."
Lục Khởi Bạch thở dài có vẻ tiếc nuối: “Thôi được rồi."
Thấy anh thỏa hiệp cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì một giây sau, anh đã giơ tay nắm chặt cằm cô, áp mặt xuống, cánh tay trái đồng thời vòng qua ôm chặt eo cô.
Cô hoảng hốt giãy giụa nhưng anh càng dùng sức, thâm chí cắn mạnh môi cô. Cô đau thấu tim, lại nhạy bén phát hiện con số trên thang máy đang tăng dần.
Có người lên đây.
Cảnh Ninh sợ là chủ nhà hàng xóm, lại càng chống cự mạnh hơn, nhưng tiếc là sức cô không đấu lại sức của Lục Khởi Bạch. Nụ hôn của anh dữ dội như dã thú. Cuối cùng cô nghẹn ngào cầu xin, ra sức gật đầu, anh mới buông cô ra.
Cửa thang máy mở ngay lúc này. Đúng là chủ nhà hàng xóm thật, một bà dì rất nhiệt tình. Vừa nhìn thấy Lục Khởi Bạch, dì đã tươi cười nói với Cảnh Ninh: “Bạn trai à?"
Cảnh Ninh ngượng ngập, cô vốn định nói là đồng nghệp, nhưng Lục Khởi Bạch đã mỉm cười chào hỏi bà dì hàng xóm, hoàn toàn khác với vẻ âm u ban nãy.
“Thanh niên này đẹp trai thật đấy, dáng cũng cao ráo, được lắm, được lắm.
Khi vào trong nhà rồi, Cảnh Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Lục Khởi Bạch, bây giờ Skyline và Giang Nam Xuân đã chia làm hai ngả. Kế hoạch chen chân vào việc sản xuất dược phẩm và công nghệ sinh học cũng đã bị đình trệ. Những gì anh muốn có được đã có được cả rồi, mục đích cũng đã đạt, anh còn muốn gì nữa?"
Lục Khởi Bạch quan sát gương mặt cô, rồi nở nụ cười nửa chính nửa tà: “Xem ra không bị bệnh gì nặng."
Cảnh Ninh ngẩn người.
Anh qua đây chỉ để xem cô có bị bệnh không ư? Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt. Một người tâm tình bất định như Lục Khởi Bạch, sao có thể tốt bụng quan tâm đến cô như vậy chứ?
Quả nhiên, Lục Khởi Bạch cười khây, ngón tay vuốt ve má cô, trông có vẻ dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại không có chút nhiệt độ nào: “Sao? Không đành lòng trông thấy Lục Đông Thâm thất thế à? Cảnh Ninh, giây phút em bò lên giường tôi em đã không có tư cách để mềm lòng rồi."
“Im miệng!" Cảnh Ninh không nhịn nổi.
Lục Khởi Bạch đột ngột bóp chặt cổ cô. Ngón tay anh dùng sức, sắc mặt nghiêm lại: “Ai cho phép em ăn nói với tôi kiểu đó?"
Lần này Cảnh Ninh không giãy giụa nữa. Cô tình nguyện để anh bóp chết mình cho rồi. Cuối cùng Lục Khởi Bạch cũng buông tay, chân cô mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, thở hồng hộc.
“Tôi phải trở về tổng bộ báo cáo công tác." Lục Khởi Bạch khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh đi tới trước cửa sổ, châm một điếu thuốc: “Em có thể suy nghĩ chuyện thay tôi làm việc, Giang Nam Xuân tôi sẽ giao cho em quản lý."
Cảnh Ninh chống tường đứng lên, nhìn anh chằm chằm: “Tôi sẽ không rời khỏi Skyline."
Khóe miệng Lục Khởi Bạch trầm xuống. Lát sau, anh rít một hơi thuốc, nhả ra cả một mảng khói lớn: “Thị trường trong nước bị mất đi dự án phủ Thân vương, đắc tội với Chính phủ, thị trường nguồn năng lượng ở nước ngoài bị Nhiêu Tôn gặm sạch, miếng bánh công nghệ sinh học và dược phẩm lại không rơi vào túi anh ta. Hội đồng quản trị bây giờ đang cực kỳ thất vọng về Lục Đông Thâm, việc thu hồi lại quyền kinh doanh trong tay anh ta chỉ còn là chuyện sớm muộn. Cảnh Ninh, đừng nói là tôi không thương em, bây giờ em vẫn có thể rút lui an toàn."
Cảnh Ninh cười khẩy: “Làm việc cho anh? Tôi thà thất nghiệp cũng sẽ không bán mạng cho anh đâu."
“Được, tôi cũng không ép em." Lục Đông Thâm nhả khói thuốc, hơi nheo mắt lại: “Em tình nguyện ở lại bên cạnh Lục Đông Thâm cũng được thôi. Hai ngày nữa tôi sẽ giao cho em một tài liệu. Em là người thông minh, sẽ biết nên làm gì."
Một cơn rét buốt luồn qua các lỗ chân lông, xông thẳng vào tận đáy tim, lồng ngực Cảnh Ninh phập phồng: “Anh lại định làm gì?"
“Dẫu sao cũng là anh em họ của nhau, tôi cũng không muốn nhìn thấy Lục Đông Thâm quá khó xử. Mọi tai họa của anh ta đều bắt đầu từ khi quen biết Hạ Trú. Anh ta không đành lòng vứt bỏ gánh nặng đó thì tôi sẽ giúp anh ta một tay."
Cảnh Ninh không thèm tin vào mấy lời vớ vẩn đó: “Anh muốn khiến Lục Đông Thâm không thể trở mình?"
“Tôi thích sự thông minh của em." Lục Khởi Bạch nhàn nhã dựa vào đó, buông tay. Đầu lọc rơi xuống đất, đôi giày da bóng loáng nhẹ nhàng giẫm qua: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra khắp đồng cỏ, tôi không phải là người thích để lại hậu họa về sau."
“Tôi sẽ không làm!"
“Em sẽ làm." Lục Khởi Bạch cười.
“Tôi không muốn đã sai càng thêm sai. Lục Khởi Bạch, anh đừng dồn ép tôi nữa! Nếu anh thật sự ép tôi vào đường cùng…"
“Ép em vào đường cùng thì sao nào?" Lục Khởi Bạch có vẻ hứng thú.
Ánh mắt Cảnh Ninh như bốc cháy: “Tôi sẽ chết cùng anh! Tôi sẽ không để anh sống tử tế đâu, tôi cũng sẽ không để anh tiêu diêu tự tại!"
“Chết cùng tôi? Cảnh Ninh, nói chuyện đừng dứt khoát quá. Em tưởng tôi chỉ có chỗ ảnh và clip đó để dọa em sao?"
Tay Cảnh Ninh run lên: “Anh có ý gì?"
Lục Khởi Bạch đi tới bên cạnh tường treo ảnh, thản nhiên nhìn từng bức ảnh treo trên đó. Có ảnh cả gia đình, có ảnh mình cô, nhiều hơn cả là ảnh chụp chung hai người. Anh giơ tay gỡ ra một khung ảnh. Cảnh Ninh sững người. Ngay sau đó anh buông tay, khung ảnh cứ thế rơi xuống đất vỡ tan.
“Lục Khởi Bạch!" Cảnh Ninh chạy vội tới.
Lục Khởi Bạch cúi xuống, ngón tay gầy gạt những mảnh thủy tinh vụn ra, nhặt bức ảnh bên trong ra ngoài. Trong ảnh là một cô gái với nụ cươi xinh xắn đứng dựa vào Cảnh Ninh, hai người trông khá giống nhau.
“Nghe nói em gái của em sắp tốt nghiệp đại học Cambridge, trông cũng xinh xắn, tiền đồ rộng mở." Anh cười hờ hững, ánh mắt lại dừng trên Cảnh Ninh. Cô cười rất vui vẻ. Nụ cười này anh chưa bao giờ nhìn thấy. “Nếu tôi nhớ không nhầm, bố mẹ em đã ly dị, ai về nhà nấy, chỉ còn hai chị em sống nương tựa vào nhau."
Một cơn khủng hoảng chưa từng thấy bao trùm Cảnh Ninh: “Anh đừng có ý định động vào em gái tôi!"
Lục Khởi Bạch bật chiếc bật lửa lên, ngọn lửa nhảy nhót, gương mặt cô gái trong ảnh bị thủng một lỗ. “Tôi có động vào em gái em hay không, còn phải xem em."
Cảnh Ninh phát điên, lao tới định giật lấy: “Lục Khởi Bạch, anh là cầm thú!"
Lục Khởi Bạch ném bật lửa sang bên, giữ chặt vai rồi ấn cô lên tường, những chiếc khung ảnh rung lắc rồi rơi cả xuống đất.
“Thế nên em có đấu lại một kẻ cầm thú không?" Lục Khởi Bạch áp mặt xuống, gần như dính sát vào môi cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em phải nghe lời, nếu không, những người bên cạnh em đều sẽ vì em mà gặp họa."
Tác giả :
Ân Tầm