Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1

Chương 5

Người dịch: Fu

Mùa đông của tháng 12 năm nay,cảm giác thời tiết rất lạnh.

Trong trí nhớ của tôi chỉ trải qua hai lần mùa đông,một lần là năm ngoái khi còn là một chú chuột hoàng kim bé bỏng,một lần chính là năm nay khi sống dưới tư thế của loài người.

Mùa đông năm ngoái tôi hoàn toàn không biết thì ra lại lạnh như vậy,bởi vì đề đảm bảo số liệu của phòng thí nghiệm chính xác không sai,thế nên máy điều hòa trong phòng thực nghiệm làm siêu giỏi,một năm 365 ngày duy trì trạng thái hằng nhiệt,vả lại cả người tôi đều là lông,mỗi ngày đều trải qua rất thoải mái,tự tại.

Mà năm nay,vừa mới bước vào tháng 11,tôi đã cảm nhận được uy lực của khí lạnh mùa đông,lông trên người của loài người ít xỉn,mà người tôi lại đặc biệt ít nữa,đã qua mười tám tuổi,Nhĩ Sâm còn cố ý cười tôi trên miệng không có lông.Bác sĩ Phỉ nói cả đời này đầu tôi không bị hói là may lắm rồi,bởi vì lúc trước tiêm mấy thứ thuốc trên cơ thể này để lại khá nhiều di chứng,không mọc được lông cũng là một trong số đó,bây giờ mỗi lần ông ấy kê thuốc cho tôi uống mục đích là để giúp cơ thể tôi hồi phục sức khỏe,với bài trừ ra độc tố không cần thiết,còn với mấy cái có hay không,nói tôi tự mình đi mua thuốc mọc lông nói không chừng có ích.Thế nên chân mày trên mắt tôi tuy rất dài,nhưng không dày tí nào,không giống Nhĩ Triết họ,dày dày kín kín giống như quạt lên sẽ có gió vậy.Thế là sau đó mỗi lần tôi chải tóc đều rất cẩn thận,rớt nhiều vài cọng cũng cảm thấy đau lòng,cũng may Nhĩ Triết nói tóc tôi cũng không đến nỗi ít,vả lại hai bên tóc mai đều rất dài,không thể bị hói đầu lắm,tôi mới yên tâm chút,phải biết rằng,chúng tôi chú trọng nhất chính là bộ lông đẹp trên người,cho dù không giống thiên địch mèo tiên sinh mèo tiểu thư ngày ngày chải chuốt,nhưng mà vẫn sẽ cẩn thẩn bảo trì cảm giác bồng bềnh đáng yêu,có được bộ lông đẹp đẽ,mới có thể hấp dẫn được đối tượng mình yêu thích chứ!

Trọng điểm là,chính bởi vì không cách nào thích ứng được trời lạnh,trong trạng thái không có lông,thế nên thời tiết lạnh một cái,tôi hầu như đều trốn trong chăn không chịu bước ra,cho dù trong nhà có mở máy điều hòa,tôi vẫn trốn trong chăn để cho Nhĩ Triết giúp tôi thay xong đồ mới từ từ mà lăn ra.

Cứ thế,tình trạng trời lạnh đã kết thúc cuộc mua sắm trong ngày nghỉ của tôi,bình thường trong nhà thói quen cuộc sống là đi chập chững,điều tốt là tôi bây giờ không cần bế cũng có thể tự mình đi một đoạn đường không thành vấn đề,tay cũng có thể tự mình cầm đũa ăn cơm với chơi trò chơi điện tử,thời gian đều dùng trên hoạt động hồi phục với học tập,không tiến bộ sao được.

Chỉ là,đêm giáng sinh phải ở cùng với người mình thích đó.

Hôm đó,giáo viên dạy tôi học cười nói với tôi,nói bạn trai của cô ấy đã đặt bữa tối giáng sinh tại một quán ăn lớn trong đêm giáng sinh,hai người cùng nhau trải qua một buổi tối đẹp đẽ.

Tôi nghe rồi trong lòng rất ngưỡng mộ,cũng muốn trong ngày này cùng với Nhĩ Triết đi ăn ở nhà hàng,sau đó trải qua “bữa tối đẹp đẽ".

Căn cứ theo pháp lệnh của loài người,tôi đã tròn mười tám tuồi,nên giao phối là không phạm pháp đâu.

“Tiểu thiếu gia,công ty của tiên sinh đến rồi đó!Không cần bác dẫn cậu lên thật à?"Bác Trần đầy vẻ lo lắng nhìn tôi thông qua kính chiếu hậu,câu nói phía sau từ rời khỏi nhà đến bây giờ đã hỏi không dưới mười lần rồi.

“Không cần,bác yên tâm,chỉ là ở phía trước thôi,con sẽ không bị lạc đâu!"Cám giác về phương hướng của chuột là tốt nhất rồi,lạc đường là việc hoàn toàn không thể được.

“Vậy cậu có biết phải nói sao không?"

“Biết! Bác với A Nhị đều cùng con luyện tập nhiều lần như vậy rồi,sao có thể không biết được." Thì chỉ là mấy câu thôi,Chào chị,phiền chị gọi Vương Nhĩ Triết tiên sinh không?

“Nhưng mà,lúc trước chúng tôi đều gọi điện nói trước cho tiên sinh biết,lần nay cậu lại không muốn để tiên sinh biết muốn cho người sự bất ngờ,nếu có tai nạn gì thì làm sao?" Hai chân mày vừa đen vừa dày đẩy thành một hàng,cảm giác như không nói được tôi về nhà thì không định dừng lại sự lo lắng trên miệng.

“Bác Trần miệng quạ,việc đơn giản như vậy sao có tai nạn chứ! Mặc kệ nữa,con phải xuống thôi! Không cho bác lén lén gọi điện cho Nhĩ Triết,không thì sau này con không nói chuyện với bác nữa." Cho bác ấy nói tiếp,tôi cũng không cần cho Nhĩ Triết sự bất ngờ,trực tiếp về nhà ăn cơm cho rồi.

Cho dù tôi chưa từng một mình ra ngoài!

Cho dù tôi nói chuyện không được lưu loát!

Cho dù tôi đi đường bị té ngã!

Cho dù tôi cả điện thoại di động cũng không biết dùng lắm!

Nhưng mà!

Nhửng cái này đều không phải trọng điểm,những khuyết điểm trên cũng không thể nói được là lần này tôi một mình ra ngoài tìm Nhĩ Triết nhất định sẽ thất bại.Việc gì cũng có lần đầu tiên,đều phải đi bước này chứ!

Cảm giác được suy nghĩ trong lòng là có “học vấn" biết bao,trong lòng có chút khoái chí,bên miệng nở nụ cười thật tươi,mặc kệ bác Trần cứ thao thao nói trong xe,tôi quả quyết mà bước ra ngoài xe.

………

Lạnh thật đấy!

Lạnh đến không được!

Sao thời tiết lại lạnh như vậy,tôi cũng đã mặc nhiều đồ như vậy rồi,điều tội nghiệp là không thể mau mau chạy vào trong công ty chống gió,nếu té ngã rồi,khẳng định không những không có “một buổi tối đẹp đẽ",mà còn bị mắng đến"một buổi tối như tát nước".

Cả người run lên từng bước nhỏ từng bước nhỏ bước vào trong công ty,lần trước có ngươi thấy tôi đi như vậy còn nói tôi rất có khí chất,không hổ danh là con cháu nhà danh giá,có trời mới biết trong lòng người đó đang nghĩ gì,tôi đứng trước gương chỉ cảm thấy bàn thân rất giống búp bê gỗ…

Công ty của Nhĩ Triết lớn quá,giống như công ty bách hóa vậy,vừa bước vào là muốn la lên “Woa" một cái.Bốn phía đều dùng thủy tinh gia cố với cường hóa hình thành bức tường,chỗ lối vào trung ương lớn bằng năm lần căn phòng của tôi,sàn nhà là đá cẩm thạch lớn màu đen sáng bóng,thiết kế nhảy tầng sặc sỡ,có thể thấy được hành lang bên ngoài của tầng hai,tầng ba,tầng bốn,chính giữa trần nhà treo khá nhiều sợi thép màu bạc hình thành từ xoắn ốc với đường thẳng,trong đó có thể thấy được nhiều ngọn đèn nhỏ được trạm vào,nếu buổi tối mở lên nhất định rất đẹp.

Ở bốn bên đều có người đang bước đi,chị ở quầy tiếp tân phía trước mỉm cười,nhưng mà trong mắt lại nhìn tôi có vẻ kì lạ

“Chào chị."

“Chào anh,cho hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"

“Tôi muốn tìm Vương Nhĩ Triết tiên sinh."

“Cho hỏi cao danh quý tánh,tìm giám đốc có chuyện gì không?" Cô tiếp tân ngớ ra một hồi,nhưng vẩn duy trì nụ cười tiếp tục hỏi.

“Tôi tên Vương Nhĩ Bạch,tìm anh ấy cùng nhau ăn cơm."

“Vương Nhĩ Bạch……cho hỏi anh là của giám đốc?"

“Em trai."

Hai chị đồng thời lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra lại với bộ dạng như thở phào nhẹ nhõm."Anh đợi một lát được không?Tôi thông báo giám đốc dùm anh."

“A! Không được nói với anh ấy,tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ!"Sao có thể nói với anh ấy được,tôi còn muốn nhìn thấy bộ dạng của anh ấy khi làm việc,anh Nhĩ Sâm nói,bộ dạng của Nhĩ Triết khi làm việc tôi nhất định chưa thấy qua, nói không chừng còn bị dọa cho phát run.

Nhĩ Triết chính là Nhĩ Triết,chỉ cần không nổi giận với tôi,tôi mới không sợ đến phát run!

“Nhưng mà,nếu không qua thông báo,chúng tôi cũng không có cách cho anh trực tiếp lên phòng giám đốc,không thì tôi thông báo cho thư ký dùm anh được không?"

“Thư ký? Là anh Hách Triết ha?" Lúc trước hình như có nghe Nhĩ Triết nói qua,không biết có nghe lầm không.

“Đó là trợ lý kiêm thư ký của giám đốc,tôi có thể giúp anh nói với anh ấy một tiếng."

“Uhm! Vậy nhanh một tí nhé! Chân tôi không cách nào đứng lâu được." Bây giờ đã cảm thấy có chút run run rồi,nếu té ngã rồi sẽ rất tệ,họ nhất định sẽ nói với Nhĩ Triết.

“Được rồi,anh có thể ngồi xuống ở một  bên trước,tôi lập tức rót ly trà cho anh được không?"

Tôi gật gật đầu,bước từng bước nhỏ đi đến một bên ngồi đàng hoàng,hai chị kia một người đang gọi điện thoại,người khác tôi vừa ngồi xuống,cô ấy đã đem nước đến trước mặt tôi.

“Mời dùng."

“Cám ơn!"

“Đừng khách sáo,chân của anh không khỏe sao?" Cô ấy nhìn tôi cầm ly trà xong,hai chân nhè nhẹ lắc lắc.

“Không phải,chỉ là không có sức,bác sĩ Phỉ nói phải thường đến chỗ ông ấy làm kiểm tra,sau này thì có thể giống mọi người vậy có thể đứng rất lâu,chị xem,sẽ run đó! Mỗi lần đứng một lát sẽ thành như vậy,anh Nhĩ Sâm nói giống như bị điện giật vậy," Tôi kéo quần lên,cho cô ấy xem cơ chân run run,trắng trắng giống như thịt gà vậy,mỗi lần nhìn đều rất muốn cắn một miếng.

“Tại sao lại như vậy?"

“Bởi vì lúc trước tôi đều nằm trên bàn phẫu thuật,sau đó có người xấu đem thứ thuốc không tốt tiêm vào trong người tôi,kết quả thịt thịt sẽ bị co lại vả lại không có sức,sau đó Nhĩ Triết đưa tôi đi bệnh viện,thì tôi có thể động đậy rồi,sau khi về nhà,phải thường xuyên xoa bóp vận động,còn nữa……"Tôi vẫn còn  muốn nói tiếp,hiếm khi có người muốn nghe chuyện tôi nói,đang muốn nói cho đủ,kết quả giọng nói của Hách Triết chạy ra rồi,bộ dạng còn dữ dữ.

“Tiểu Nhĩ Bạch,em nói như vậy không ai nghe hiểu được phải không? Sao một mình đến đây? Coi chừng Nhĩ Triết đánh vào mông em."

“Nhĩ Triết mới không đánh em." Mỗi lần Nhĩ Triết giận đều chỉ mắng mắng tôi thôi,mới không đánh tôi,nhưng mà dáng vẻ khi giận của Nhĩ Triết tôi sẽ sợ sợ,sau đó sẽ không dám làm những điều anh ấy không thích,cho dù là đi ngược lại với bản năng của tôi,tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân thủ.

“ Lần này anh ấy sẽ đánh em,lại dám một mình chạy ra ngoài, nếu xảy ra tai nạn thì làm sao? "

“ Anh với bác Trần đều là miệng quạ, em không phải đang rất tốt sao, ở đâu ra tai nạn gì, nói bậy. " Toàn bộ đều coi thường tôi, tôi không chỉ tâm lý đã là chuột trưởng thành, ngoại hình cũng đã là người trưởng thành, có thể cái gì " tự mình độc lập " rồi, mới không ngốc như họ nghĩ.

“Được được,bọn anh là miệng quạ,lần sau không được lén lén một mình chạy ra ngoài có biết không?"

“Uhm!" Tôi đâu có lén lén chạy ra,chân của tôi cũng đâu chạy nổi,mà là bác Trần chở tôi ra đó.

“Thôi được rồi,đợi một lát Nhĩ Triết tự nhiên sẽ mắng em,em đến để làm gì?"

“Tìm Nhĩ Triết đó!"

“Dư thừa,chẳng lẽ đến tìm anh?"

“Dữ!" Mỗi lần đều dữ như vậy."Em đến tìm Nhĩ Triết đi ăn bữa tối giáng sinh đó."

“Bữa tối giáng sinh? Cái này em cũng biết,lại là một đứa trẻ tivi."

“Nói bậy,Nhĩ Triết không cho em thường xuyên xem tivi,mỗi ngày em chỉ xem một tiếng đồng hồ thôi,cái này là do giáo viên nói với em,còn nữa,em đã mười tám tuổi rồi,mới không phải là trẻ em,anh ngốc chết được,ngay cả trẻ em với người lớn cũng không phân biệt rõ."

“Phụt!"  Chị tiếp tân ngẩn ra một bên nghe chúng tôi nói chuyện nhịn không được cười ra tiếng,sau khi bị Hách Triết liếc một cái lập tức nhịn lại,nhưng mà nhìn độ méo mó gương mặt của cô ấy nhất định là nhịn rất khổ sở.

“Em có thề lên xem Nhĩ Triết chưa?"

“Anh ấy bây giờ đang có khách."

“Khách?Ai thế?"

“Cô tiểu thư ngực to không có đầu óc thèm muốn mĩ sắc với tài sắc của Nhĩ Triết nhà em."

“Phụt!" Cô tiếp tân lại cười ra tiếng,nhưng mà lấn này cô ấy không để Hách Triết có cơ hội nhìn mình thì gấp gáp về chỗ làm việc của mình trước,tôi nhìn thấy cô ấy cùng một cô khác bắt đầu sáp đầu vô lắng nghe,nhất định là đem lời đối thoại lúc nãy của chúng tôi nói cho cô ấy biết,hèn chi Nhĩ Sâm thường nói,chuyện một người phụ nữ biết được,đồng nghĩa với việc cả tầng lầu đều biết,thì ra bạn của con gái hơi nhiều à! Nhĩ Sâm đố kỵ con gái có nhiều bạn sao?

“Quan trọng không?"

“Còn được,thôi kệ,enh đưa em lên……nói không chừng có phim hay để coi….."

Phim hay?

“ O! Anh làm việc lén xem tivi, em phải nói với Nhĩ Triết, thì ra anh mới là thanh niên tivi! " Cái này gọi là “ tác tặc tâm hư " (làm việc xấu rồi sợ người ta phát hiện, trong lòng không yên), tuần trước giáo viên dạy đó.

Hách Triết nhìn tôi,vẻ mặt như rất muốn đánh tôi,cửa thang máy vừa mở,tôi vội vàng trốn đến nơi cách anh ấy xa nhất,bây giờ trên tay anh ta không có giấy trắng,nhưng mà nói không chừng vẩn sẽ đánh người,lúc trước ở phòng thực nghiệm,người bị anh ấy đánh,nghe anh Nhĩ Sâm nói,nhiều ngày sau đó đều không ăn cơm được.

Tôi thích ăn cơm,không muốn bị anh ấy đánh.

“Thôi kệ,tính toán với em là anh có vấn đề." Anh ấy thở mạnh một cái,quay đầu mặc kệ tôi,thang máy một lát sau là đến tầng mười một,ting một tiếng,cửa mở tôi lập tức nhìn thấy ba cô gái ngồi một bên,mỗi người đều đẹp như nữ minh tinh trên tivi vậy

Trong lòng bắt đầu nổi lên bong bóng kỳ lạ.

“Trợ lý,đây là?"

“Em trai nhỏ nhất của giám đốc,lúc trước vì vấn đề sức khỏe,nên mọi người chưa thấy qua,giám đốc còn đang nói chuyện với khách ư?"

“Đúng vậy,lúc nãy khi tôi đem cà phê vào,hai người vẫn còn đang trò chuyện."

“Vậy sao?Nhĩ Bạch,anh đưa em vào."

Tôi nhìn mấy cô thư ký xinh đẹp,để Hách Triết kéo tay tôi vào phòng giám đốc,hai má không nhịn được phồng lên,bong bóng trong lòng chua chua.

Cửa vừa mở,Nhĩ Triết ngồi trên ghế sôpha,tôi tạm thời quên đi bong bóng chua trong lòng,vui vẻ xông qua,kết quả người vẫn chưa xông vào lòng của Nhĩ Triết,bước chân ngã một cái,trước mắt sắp làm một động tác cúi người bái phật,Hách Triết đứng một bên không kịp để ý vấn đề dịu dàng hay không dịu dàng,gâp gáp đưa tay dùng sức kéo tôi lên,đau đến nỗi nước mắt tôi lập tức ướt ướt.

Đau quá đau quá! Té ngã không chừng sẽ không đau bằng!

“Nhĩ Bạch,sao em lại đến rồi?"Nhĩ Triết lập tức chạy qua bế tôi về ghế sôpha ngồi,sắc mặt trắng bệch hình như bị tôi dọa cho hết hồn.

Kì lạ,bất ngờ đáng lẽ không phải vẻ mặt vậy chứ?

“Đau đau! Nhĩ Triết đau quá!" Tôi cố gắng muốn kéo nút áo ra xem xem chỗ bị kéo,nhưng mà áo nhiều quá,hoàn toàn kéo không ra.

“Anh xem xem,cởi bỏ áo khoác trước được không?"

“Lạnh."

“Trong đó có lò sưởi,không lạnh đâu,nào,đưa tay lên."

Tôi đưa đôi tay lên,cởi bỏ áo len trắng dày cộm trước,sau đó tiếp tục cởi bỏ áo khoác lông cừu,lộ ra bộ đồ mà hôm nay A Nhị đặc biệt chọn cho tôi.Áo sơ-mi trắng,áo khoác ngắn màu vàng kem,phía dưới là quần da màu vàng kem,áo sơ-mi trắng để ngoài quần rất đặc biệt là bên dài bên ngắn,cố ý làm cho góc áo xéo xéo.

Nhĩ Triết cuốn áo sơ-mi lên từ từ,trong đó còn có áo trong giữ ấm,cuối cùng lộ ra cánh tay trắng trắng,ở nơi gần bắp tay có một vết sưng đỏ,tôi biết nó đợi một lát sẽ biến thành màu tím.

“Hách Triết,sao cậu lại dùng sức vậy? Mắt Nhỉ Triết ánh lên một tia lửa,trên mặt lộ vẻ giận dữ,nhưng tôi biết anh ấy không phải giận dữ với tôi,nên tôi không sợ,tiếp tục ở trong lòng của anh ấy,tay hiếu kì chấm chấm vào vết đỏ lớn không dám ấn xuống.

“Xin lỗi,thình lình quá quên khống chế lực,tôi lập tức gọi người đem hộp cứu thương qua đây."

“Nhĩ Triết,đừng giận dữ với Hách Triết,anh ấy không kéo em,em té mất rồi."

“Vậy em còn chạy,không phải nói với em là không được chạy rồi sao? Tay nhúc nhích có thấy đau không?"

“Bỡi vì nhìn thấy anh thì rất vui,nên quên mất mà! Sẽ đau,dùng sức một cái là thấy đau."

“Nhĩ Triết,người này là?" Cái chị nãy giờ hoàn toàn bị tôi lơ đi cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi,tôi giờ mới phát hiện cô ta với Nhĩ Triết ngồi rất gần,hai người gần như dính với nhau,vả lại người của cô ta vẫn cứ dời qua đây.

“Cô xích ra tí được không?" Tôi dùng cánh tay không đau đẩy đẩy cơ thể cứ áp vào của cô ta,mùi hương trên người của cô ta rất nồng,giống như công ty bách hóa vậy,sẽ làm người ta muốn ách xì.

“Nhĩ Bạch,như vậy là không lễ phép."

“Nhưng mà,em không thích cô ta cứ dựa vào vậy!" Như vậy được xem là không lễ phép sao?

“Nhĩ Bạch! Cô Trương xin lỗi,Nhĩ Bạch vì cơ thể không tốt nên ít khi ra ngoài,thế nên không biết giao tiếp với người khác,mong cô thông cảm."

“Không có gì,tôi không ngại."

Gạt người,cô ta rõ ràng lén lén liếc tôi một cái,tôi chỉ nói sự thật vậy thôi,vốn dĩ không thích cô ta cứ ngồi gần Nhĩ Triết,mùi hương trên người của cô ta lại làm tôi muốn ách xì,nên mới muốn cô ta ngồi qua một tí thôi!

Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Nhĩ Triết đối diện với cô ta,nghi hoặc nho nhỏ được tích lũy trong lòng,cánh tay bị thương vẫn đưa lên,trên đó quả thật đã trở thành tím xanh,cuối cùng nhịn không được ấn lên trên đó một cái.

Đau quá………

“Thoa cái này sẽ tốt hơn chút,xin lỗi,anh kéo mạnh quá."

Tôi lắc lắc đầu,không muốn nói chuyện lắm,để Nhĩ Triết đón lấy thuốc trên tay Hách Triết giúp tôi nhè nhẹ thoa lên.

“Em còn chưa nói cho anh biết tại sao lại ở đây?"

“An cơm……""Ăn cơm? Bác Trần có ở ngoài không?"

Tôi lắc lắc đầu,lại gật gật đầu.

“Đây là có hay không có."

“Bây giờ không có,đợi một lát qua đây."

Thoa thuốc xong rồi, tôi rút tay lại,kéo quần áo xuống,mặc xong áo khoác tiếp tục mặc áo khoác lớn,cúi đầu xuống,nhiều chuyện vốn dĩ rất muốn nói, bây giờ lại một câu cũng nói không ra miệng.

“Vậy à! Nhưng mà em đến sớm quá,anh còn một tiếng đồng hồ nữa mới tan sở,anh với Hách Triết ngồi chơi ở phòng khách trước được không? Nếu không muốn đợi anh,thì về nhà trước,anh một lát sẽ về nhà cùng em ăn cơm mà."

Tôi gật gật đầu,từ trên người anh ấy từ từ bò xuống,bước từng bước nhỏ đi ra phòng giám đốc,nghe tiếng đóng cửa.

“Em không nói với anh ấy sao?"

Tôi cắn lấy môi dưới,do dự rất lâu,cuối cùng lắc lắc đầu.

“Vậy chúng ta đến phòng khách được không?"

Tôi lại lắc đầu,nhớ đến tấm nệm ấm áp ở nhà,mũi bắt đầu chua chua."Em muốn về nhà,nói Nhĩ Triết dùm em."

“Được,anh đưa em xuống dưới."

“Không cần đâu." Xuống dưới thì anh sẽ biết bác Trần phải tan sở mới qua đây,bởi vì tôi biết Nhĩ Triết còn một tiếng đồng hồ nữa mới tan sở,thế nên mới kêu bác ấy lúc tan sở mới qua đây rước chúng tôi,tôi đều nhớ.

“Anh vẫn là đưa em xuống mới được."

Tôi lắc lắc đầu,một chốc là chạy đến cửa thang máy vừa mở ra là đi vào,ấn vào nút lầu một,đẩy Hách Triết muốn cùng vào ra."Em tự mình thì được rồi,em không biết nói chuyện,nhưng còn có hể xuống lầu." Có lẽ tôi vốn dĩ là rất ngốc,loài người không phải cũng cảm thấy bản thân so với loài chuột chúng tôi thông minh hơn nhiều sao?

Nhưng mà tôi rất nỗ lực học đấy!

Nếu tôi nói sai rồi,sao không dạy tôi cách nói? Hay là cảm thấy tôi học không được? Bởi vì tôi luôn nghĩ được gì thì nói cái đó,thế nên đem một đống việc không đúng nói ra,sau đó người khác sẽ biết tôi rất ngốc?

Vừa mới bước ra cửa của công ty,gọi một xe taxi ngồi vào,hôm nay vì muốn cùng Nhĩ Triết đi nhà hàng ăn cơm,thế nên tôi có nhớ đem theo tiền,vốn dĩ là muốn trả tiền cơm,bây giờ lại lấy để ngồi taxi.

“Cậu nhỏ,mặc đẹp vậy,cùng tiểu tình nhân hẹn hò ha! Hôm nay hình như là đêm giáng sinh gì đó,rên đường đều là một đống cặp tình nhân,cậu nhỏ như vậy là có bạn gái rồi à?"

Tôi lắc lắc đầu,không muốn nói chuyện cũng không dám nói chuyện,sợ bàn thân không cẩn thận lại nói sai làm người ta giận dữ,hại Nhĩ Triết lại phải xin lỗi với người khác,với lại sợ vừa mở miệng,nước mắt sẽ xi li hoa loa rơi xuống.Bây giờ Nhĩ Triết không có ở đây,khóc đến xi li hoa loa không có ai giúp tôi lau nước mắt chùi nước mũi,chỉ có Nhĩ Triết mới nhẹ nhàng lau mặt tôi,một chút cũng không đau,một chút ngứa ngứa rất thoải mái,còn lau cho mặt sạch sẽ.

“Hay là tham gia yến tiệc? Anh xem địa chỉ này,nhất định là người giàu có mở mấy cái yến tiệc giáng sinh gì đó,những người chạy taxi như chúng tôi,có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội tham gia,nhưng mà cậu đừng xem chúng tôi như vậy,anh đó! Vẫn hi vọng bản thân có môt ngày có thể cưới được một người vợ xinh đẹp,sinh một đứa con,trong nhà của mình qua đêm giáng sinh gì đó,ngày tốt cả nhà cùng nhau qua không phải càng tốt sao? Chỉ sợ con trai lớn rồi,cũng tìm một bạn gái đi đêm giáng sinh gì đó,đến lúc đó hì chỉ còn lại anh với vợ hai người,nhưng mà vậy cũng không tệ đó! Giống như đêm giáng sinh đột nhiên trở thành lễ tình nhân? Ở nhà ăn bữa tối dưới ngọn nến cũng không tệ,nhưng mà haiz! Anh chỉ biết nến mua được ở tiệm Ngũ Kim,nhưng mà đều là loại dùng để cúng,không biết tới lúc đó có cảm thấy bản thân ăn lén đồ cúng không………"

Có phải giống như tài xế taxi vậy,thì tính là biết nói chuyện? Bởi vì lời anh ta nói,làm tôi cảm thấy rất vui,sau này nhất định sẽ có một người vợ với con trai,sau đó mỗi lần có lễ đều ở trong nhà cùng người nhà ăn bữa tối tự nấu……Hạnh phúc của anh ấy,làm tôi muốn cười theo anh ấy……
Tác giả : Duật Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại