Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1
Chương 1: Tiết tử
Người dịch: Danfu
Beta: Bạch Nhật Mộng
Ở một phòng thực nghiệm nào đó ……
“Tiểu Mễ, có đói bụng không?"
Tôi ôm bụng, dựa người vào đống mùn cưa khô ráo, mở to đôi mắt tròn, nhìn cậu con trai đang nằm trên cái giường thực nghiệm qua một cái lồng trắng.
Từ khi sinh ra cho đến giờ, tôi và cậu con trai đều ở cùng trong cái phòng thực nghiệm trắng vuông vức này, chưa hề bước ra ngoài lần nào. Mỗi ngày đến thời điểm nhất định thì sẽ có người đưa thức ăn cho hai chúng tôi, chỉ là mỗi khi tôi gặm xong hạt hướng dương trong tay thì lại len lén giấu vài hạt về chỗ của mình, sau đó đi ra vẫn thấy thức ăn trước mặt con trai còn lại khá nhiều.
Lúc trước bạn ở chung lồng với tôi – Khôi Khôi nói, lý do cậu con trai ăn không nhiều là vì mỗi ngày có mấy người mặc áo blouse trắng luôn tiêm những thứ kì quái vào người của cậu con trai, những thứ đó không những không tốt cho cơ thể mà còn ảnh hưởng tới khẩu vị, vì thế mỗi ngày cậu con trai chỉ ăn một chút thức ăn, ngoài ra chủ yếu đều nhờ vào mấy bịch dịch dinh dưỡng ở kế bên để duy trì sự sống.
Tôi hỏi Khôi Khôi sao biết nhiều thế, nó chui vào đống mùn cưa màu vàng kem hồi lâu mới trả lời: “Tớ cũng không biết, mỗi lần bọn người kia làm thực nghiệm trên cơ thể của tớ và cậu con trai xong thì tớ sẽ biết được một số điều kì lạ, xem này, tớ còn biết viết chữ của con người đấy!" Cái móng nho nhỏ của Khôi Khôi bứt lấy cây gỗ, nhúng chút nước và viết những thứ có hình thù kì lạ trên cái bàn gỗ, tôi biết đó là chữ con người hay dùng, mỗi lần mấy người mặc áo blouse trắng bắt Khôi Khôi đi làm thực nghiệm sẽ để một đống giấy trên bàn kế bên cái lồng, tuy đọc không hiểu nhưng tôi vẫn nhận ra thứ trên đó và thứ Khôi Khôi viết là giống nhau.
Vì thế năm đầu tiên khi tôi mới sinh ra, mỗi ngày tôi đều cùng Khôi Khôi nói mấy thứ linh tinh, sau đó thấy Khôi Khôi cùng cậu con trai đó bị mang đi làm thực nghiệm, mãi đến khi Khôi Khôi nằm trên bàn thực nghiệm, không nhúc nhích lấy một cái nữa ……
Tôi biết, Khôi Khôi chết rồi.
Khôi Khôi cũng có nói, trước khi tôi sinh ra, trong lồng còn có mấy con chuột vàng kim khác, nhưng mỗi lần làm thực nghiệm xong, lũ chuột đó đều càng ngày càng yếu, khoảng nửa năm thì không chịu nổi liền chết trên bàn thực ngiệm. Khôi Khôi đã là đứa chống chọi được lâu nhất, nên mấy nhân viên mỗi khi làm thực nghiệm xong mặt ai nấy đều tươi cười. Khi Khôi Khôi chết rồi, tất cả những người mặc áo blouse trắng đều chau mày nhăn nhó.
Tôi đứng dậy đến bên cái lồng, lấy móng bắt lấy ngón tay cậu con trai đang đưa ra, cảm giác trên người cậu có mùi của Khôi Khôi, không phải mùi thực sự mà chỉ là đôi mắt to tròn đó làm tôi nhớ đến Khôi Khôi.
Có lẽ thực nghiệm đã thành công hay sao ấy! Chỉ là cậu con trai không nói và Khôi Khôi không thể nào nói được nữa thôi.
Khôi Khôi nói mục đích của cuộc thực nghiệm này là để sóng âm của hai não bộ khác nhau có thể ảnh hưởng và trao đổi với nhau nên Khôi Khôi biết được chuyện của cậu con trai và cậu con trai cũng thế.
Khôi Khôi nói, từ nhỏ cậu con trai đã bị bắt cóc đến đây để làm vật thí nghiệm, nên hoàn toàn không nhớ mặt của ba mẹ mình ra sao. Lúc ban đầu là thực nghiệm có liên quan đến sự trưởng thành của kí ức, trong thời gian đó, bọn người mặc áo khoác trắng có dạy cho cậu một chút tri thức, nên mỗi ngày ngoại trừ thời gian cố định làm thực nghiệm cậu đều sống rất tốt.
Chỉ là sau này phòng thực nghiệm đổi người tiếp tay, mục đích thực nghiệm cũng đổi, không những kéo dài thời gian thực nghiệm, còn định kì tiêm thứ thuốc kì lạ vào người con trai làm cho cơ thể cậu trở nên rất yếu ớt, ngoại trừ nói nói chuyện và sờ sờ lũ chuột chúng tôi, ngay cả sức lực động đậy cơ thể cũng không có. Trên người cậu luôn gắn một đống dây nhợ chằng chịt với một cơ số không biết là máy móc gì.
Tôi không đói!
Sờ sờ tay của cậu con trai, tuy biết là cậu không hiểu tiếng chít chít của tôi, nhưng tôi vẫn luôn trả lời từng câu hỏi của con trai nói với tôi.
Cảm thấy cậu con trai rất tội nghiệp, dù gì lũ chuột chúng tôi cũng không sống được lâu, lại luôn bị con người nhốt trong lồng, cuộc sống như vậy đối với chúng tôi cũng không có gì là không nhịn được, hơn nữa tôi từ khi sinh ra là đã ở đây, không biết gì đến thế giới bên ngoài nên cũng sẽ không cảm thấy khó chịu thay cho bản thân.
Nhưng mà cậu con trai không giống vậy, cậu có thể sống rất lâu rất lâu, hơn nữa cậu con trai biết được thế giới bên ngoài ra sao ……
“Lần này chắc có thể thành công rồi."
“Tốt nhất là vậy, dạo này nghe nói gần lầu thực nghiệm xuất hiện một số người không rõ lai lịch, tôi sợ sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng hoàn thành cuộc thực nghiệm, giải quyết vấn đề thì tốt."
“Hừ! Nếu không phải là người của cảnh sát thì cũng là đối thủ cạnh tranh thôi, sợ cái gì?"
“Vấn đề không phải chỗ đó, dù gì ……"
Một đám người mặc áo blouse trắng, tay cầm đống giấy bước vào, vừa nói chuyện với nhau vừa làm những công việc thường ngày: lấy thuốc tiêm vào người của cậu con trai, bắt đầu đâm một số kim và dây vào cơ thể gầy guộc đó, sau đó bắt tôi lại, cũng tiêm vài mũi và gắn mấy sợi dây vào cơ thể nhỏ bé của tôi. Không ai nói câu nào với cậu con trai, cũng không ai quan tâm hôm nay cậu sống có tốt không, có thích hợp làm thực nghiệm không.
Đôi mắt kia đang nhìn tôi – đôi mắt giống với Khôi Khôi, hình như đang nói với tôi là không cần sợ, chỉ cần nhịn một lát là sẽ qua thôi.
Tôi nhìn cậu ta với cơ thể mất hết sức lực, ngay cả sức phát ra âm thanh cũng không có, chỉ có thể nhìn theo một người mặc áo blouse khác đang mở dần từng cánh cửa, sau đó đầu đau một trận kịch liệt rồi hôn mê, không còn biết được gì nữa.
Beta: Bạch Nhật Mộng
Ở một phòng thực nghiệm nào đó ……
“Tiểu Mễ, có đói bụng không?"
Tôi ôm bụng, dựa người vào đống mùn cưa khô ráo, mở to đôi mắt tròn, nhìn cậu con trai đang nằm trên cái giường thực nghiệm qua một cái lồng trắng.
Từ khi sinh ra cho đến giờ, tôi và cậu con trai đều ở cùng trong cái phòng thực nghiệm trắng vuông vức này, chưa hề bước ra ngoài lần nào. Mỗi ngày đến thời điểm nhất định thì sẽ có người đưa thức ăn cho hai chúng tôi, chỉ là mỗi khi tôi gặm xong hạt hướng dương trong tay thì lại len lén giấu vài hạt về chỗ của mình, sau đó đi ra vẫn thấy thức ăn trước mặt con trai còn lại khá nhiều.
Lúc trước bạn ở chung lồng với tôi – Khôi Khôi nói, lý do cậu con trai ăn không nhiều là vì mỗi ngày có mấy người mặc áo blouse trắng luôn tiêm những thứ kì quái vào người của cậu con trai, những thứ đó không những không tốt cho cơ thể mà còn ảnh hưởng tới khẩu vị, vì thế mỗi ngày cậu con trai chỉ ăn một chút thức ăn, ngoài ra chủ yếu đều nhờ vào mấy bịch dịch dinh dưỡng ở kế bên để duy trì sự sống.
Tôi hỏi Khôi Khôi sao biết nhiều thế, nó chui vào đống mùn cưa màu vàng kem hồi lâu mới trả lời: “Tớ cũng không biết, mỗi lần bọn người kia làm thực nghiệm trên cơ thể của tớ và cậu con trai xong thì tớ sẽ biết được một số điều kì lạ, xem này, tớ còn biết viết chữ của con người đấy!" Cái móng nho nhỏ của Khôi Khôi bứt lấy cây gỗ, nhúng chút nước và viết những thứ có hình thù kì lạ trên cái bàn gỗ, tôi biết đó là chữ con người hay dùng, mỗi lần mấy người mặc áo blouse trắng bắt Khôi Khôi đi làm thực nghiệm sẽ để một đống giấy trên bàn kế bên cái lồng, tuy đọc không hiểu nhưng tôi vẫn nhận ra thứ trên đó và thứ Khôi Khôi viết là giống nhau.
Vì thế năm đầu tiên khi tôi mới sinh ra, mỗi ngày tôi đều cùng Khôi Khôi nói mấy thứ linh tinh, sau đó thấy Khôi Khôi cùng cậu con trai đó bị mang đi làm thực nghiệm, mãi đến khi Khôi Khôi nằm trên bàn thực nghiệm, không nhúc nhích lấy một cái nữa ……
Tôi biết, Khôi Khôi chết rồi.
Khôi Khôi cũng có nói, trước khi tôi sinh ra, trong lồng còn có mấy con chuột vàng kim khác, nhưng mỗi lần làm thực nghiệm xong, lũ chuột đó đều càng ngày càng yếu, khoảng nửa năm thì không chịu nổi liền chết trên bàn thực ngiệm. Khôi Khôi đã là đứa chống chọi được lâu nhất, nên mấy nhân viên mỗi khi làm thực nghiệm xong mặt ai nấy đều tươi cười. Khi Khôi Khôi chết rồi, tất cả những người mặc áo blouse trắng đều chau mày nhăn nhó.
Tôi đứng dậy đến bên cái lồng, lấy móng bắt lấy ngón tay cậu con trai đang đưa ra, cảm giác trên người cậu có mùi của Khôi Khôi, không phải mùi thực sự mà chỉ là đôi mắt to tròn đó làm tôi nhớ đến Khôi Khôi.
Có lẽ thực nghiệm đã thành công hay sao ấy! Chỉ là cậu con trai không nói và Khôi Khôi không thể nào nói được nữa thôi.
Khôi Khôi nói mục đích của cuộc thực nghiệm này là để sóng âm của hai não bộ khác nhau có thể ảnh hưởng và trao đổi với nhau nên Khôi Khôi biết được chuyện của cậu con trai và cậu con trai cũng thế.
Khôi Khôi nói, từ nhỏ cậu con trai đã bị bắt cóc đến đây để làm vật thí nghiệm, nên hoàn toàn không nhớ mặt của ba mẹ mình ra sao. Lúc ban đầu là thực nghiệm có liên quan đến sự trưởng thành của kí ức, trong thời gian đó, bọn người mặc áo khoác trắng có dạy cho cậu một chút tri thức, nên mỗi ngày ngoại trừ thời gian cố định làm thực nghiệm cậu đều sống rất tốt.
Chỉ là sau này phòng thực nghiệm đổi người tiếp tay, mục đích thực nghiệm cũng đổi, không những kéo dài thời gian thực nghiệm, còn định kì tiêm thứ thuốc kì lạ vào người con trai làm cho cơ thể cậu trở nên rất yếu ớt, ngoại trừ nói nói chuyện và sờ sờ lũ chuột chúng tôi, ngay cả sức lực động đậy cơ thể cũng không có. Trên người cậu luôn gắn một đống dây nhợ chằng chịt với một cơ số không biết là máy móc gì.
Tôi không đói!
Sờ sờ tay của cậu con trai, tuy biết là cậu không hiểu tiếng chít chít của tôi, nhưng tôi vẫn luôn trả lời từng câu hỏi của con trai nói với tôi.
Cảm thấy cậu con trai rất tội nghiệp, dù gì lũ chuột chúng tôi cũng không sống được lâu, lại luôn bị con người nhốt trong lồng, cuộc sống như vậy đối với chúng tôi cũng không có gì là không nhịn được, hơn nữa tôi từ khi sinh ra là đã ở đây, không biết gì đến thế giới bên ngoài nên cũng sẽ không cảm thấy khó chịu thay cho bản thân.
Nhưng mà cậu con trai không giống vậy, cậu có thể sống rất lâu rất lâu, hơn nữa cậu con trai biết được thế giới bên ngoài ra sao ……
“Lần này chắc có thể thành công rồi."
“Tốt nhất là vậy, dạo này nghe nói gần lầu thực nghiệm xuất hiện một số người không rõ lai lịch, tôi sợ sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng hoàn thành cuộc thực nghiệm, giải quyết vấn đề thì tốt."
“Hừ! Nếu không phải là người của cảnh sát thì cũng là đối thủ cạnh tranh thôi, sợ cái gì?"
“Vấn đề không phải chỗ đó, dù gì ……"
Một đám người mặc áo blouse trắng, tay cầm đống giấy bước vào, vừa nói chuyện với nhau vừa làm những công việc thường ngày: lấy thuốc tiêm vào người của cậu con trai, bắt đầu đâm một số kim và dây vào cơ thể gầy guộc đó, sau đó bắt tôi lại, cũng tiêm vài mũi và gắn mấy sợi dây vào cơ thể nhỏ bé của tôi. Không ai nói câu nào với cậu con trai, cũng không ai quan tâm hôm nay cậu sống có tốt không, có thích hợp làm thực nghiệm không.
Đôi mắt kia đang nhìn tôi – đôi mắt giống với Khôi Khôi, hình như đang nói với tôi là không cần sợ, chỉ cần nhịn một lát là sẽ qua thôi.
Tôi nhìn cậu ta với cơ thể mất hết sức lực, ngay cả sức phát ra âm thanh cũng không có, chỉ có thể nhìn theo một người mặc áo blouse khác đang mở dần từng cánh cửa, sau đó đầu đau một trận kịch liệt rồi hôn mê, không còn biết được gì nữa.
Tác giả :
Duật Dương