Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời Vợ
Chương 41
41.
Vệ Tiểu Thảo đưa tay kéo chiếc áo giả lông thú mà Chẩm Lập Phong cứ giơ lên nhìn mãi xuống.
“Anh sao thế?"
Giơ áo lên không nói lời nào, làm giá phơi đồ à.
“Không không không…" Chẩm Lập Phong vuốt vuốt mũi, cười một cách lúng túng, “Chỉ là… chỉ là anh cảm thấy thật ra mình chẳng có bản lĩnh gì cả."
Hắn vốn cho rằng từ quán hàng rong từng bước cho đến cửa hàng bán lẻ, rồi từ cửa hàng bán lẻ mở ra chuỗi nhà hàng nhượng quyền là đã rất thành công rồi.
Đúng là hắn đã thật sự thành công, mỗi ngày hắn làm việc với tâm thế chuyện công ty là nhất, bận rộn đến chóng mặt. Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc mở rộng kiếm tiền, dồn hết tâm sức để mỗi ngày hốt bộn bạc mà quên mất ban đầu bản thân một lòng muốn thành công là vì cái gì.
Thật vậy, hắn dám chịu khổ vận may cũng tốt, biết bắt lấy thời cơ nên thành công nhanh hơn người bình thường.
Nhưng suýt chút nữa hắn làm đánh mất thứ càng quý giá hơn thế.
“Xin lỗi em." Sau khi ly dị, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong tự xét lại bản thân ở trước mặt Vệ Tiểu Thảo, “Là anh không bảo vệ được tình cảm giữa chúng ta, anh chỉ chăm chăm chuyện kiếm tiền mà bỏ qua cảm nhận của em."
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu câu nói lúc ly hôn của Vệ Tiểu Thảo chất chứa bao nhiêu uất ức.
“Anh bận, tôi cũng bận, chúng ta khiến cái nhà này bận rộn đến tan nát."
Chẩm Lập Phong đau lòng khôn cùng, hắn kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng, nói.
“Thật ra lúc đầu anh cũng không nghĩ tới sẽ phát triển quán hàng rong của mình đến được mức này."
Mới đầu chỉ là để kiếm sống qua ngày, không hề biết tương lai sẽ ra sao muốn làm gì. Là vì gặp được Vệ Tiểu Thảo, cho nên mới cố gắng nghĩ cách để được ăn no mặc ấm, hồi đầu bọn họ cứ luôn bị quản lý đô thị đuổi, có lúc còn bị ức hiếp, căn phòng thuê thì xập xệ, nên Chẩm Lập Phong mới nghĩ đến việc có một cửa hàng nhỏ, ngoài việc buôn bán làm ăn nghiêm túc ra thì còn có chỗ để chắn gió che mưa. Sau đó nữa bọn họ cùng nhau nỗ lực cùng nhau làm việc, mới có được như ngày hôm nay.
“Anh thật sự, thật sự chưa từng nghĩ đến, rằng sẽ khiến nhà của chúng ta tan nát thế này."
Không có Tiểu Thảo, hắn có cố gắng có thành công thế nào đi nữa.
Là để vì ai vì cái gì kia chứ.
Vệ Tiểu Thảo đưa tay kéo chiếc áo giả lông thú mà Chẩm Lập Phong cứ giơ lên nhìn mãi xuống.
“Anh sao thế?"
Giơ áo lên không nói lời nào, làm giá phơi đồ à.
“Không không không…" Chẩm Lập Phong vuốt vuốt mũi, cười một cách lúng túng, “Chỉ là… chỉ là anh cảm thấy thật ra mình chẳng có bản lĩnh gì cả."
Hắn vốn cho rằng từ quán hàng rong từng bước cho đến cửa hàng bán lẻ, rồi từ cửa hàng bán lẻ mở ra chuỗi nhà hàng nhượng quyền là đã rất thành công rồi.
Đúng là hắn đã thật sự thành công, mỗi ngày hắn làm việc với tâm thế chuyện công ty là nhất, bận rộn đến chóng mặt. Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc mở rộng kiếm tiền, dồn hết tâm sức để mỗi ngày hốt bộn bạc mà quên mất ban đầu bản thân một lòng muốn thành công là vì cái gì.
Thật vậy, hắn dám chịu khổ vận may cũng tốt, biết bắt lấy thời cơ nên thành công nhanh hơn người bình thường.
Nhưng suýt chút nữa hắn làm đánh mất thứ càng quý giá hơn thế.
“Xin lỗi em." Sau khi ly dị, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong tự xét lại bản thân ở trước mặt Vệ Tiểu Thảo, “Là anh không bảo vệ được tình cảm giữa chúng ta, anh chỉ chăm chăm chuyện kiếm tiền mà bỏ qua cảm nhận của em."
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu câu nói lúc ly hôn của Vệ Tiểu Thảo chất chứa bao nhiêu uất ức.
“Anh bận, tôi cũng bận, chúng ta khiến cái nhà này bận rộn đến tan nát."
Chẩm Lập Phong đau lòng khôn cùng, hắn kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng, nói.
“Thật ra lúc đầu anh cũng không nghĩ tới sẽ phát triển quán hàng rong của mình đến được mức này."
Mới đầu chỉ là để kiếm sống qua ngày, không hề biết tương lai sẽ ra sao muốn làm gì. Là vì gặp được Vệ Tiểu Thảo, cho nên mới cố gắng nghĩ cách để được ăn no mặc ấm, hồi đầu bọn họ cứ luôn bị quản lý đô thị đuổi, có lúc còn bị ức hiếp, căn phòng thuê thì xập xệ, nên Chẩm Lập Phong mới nghĩ đến việc có một cửa hàng nhỏ, ngoài việc buôn bán làm ăn nghiêm túc ra thì còn có chỗ để chắn gió che mưa. Sau đó nữa bọn họ cùng nhau nỗ lực cùng nhau làm việc, mới có được như ngày hôm nay.
“Anh thật sự, thật sự chưa từng nghĩ đến, rằng sẽ khiến nhà của chúng ta tan nát thế này."
Không có Tiểu Thảo, hắn có cố gắng có thành công thế nào đi nữa.
Là để vì ai vì cái gì kia chứ.
Tác giả :
Trương Đại Cát