Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 288: Tâm can bảo bối (một)
“Tại sao muốn xa thải tôi?" Đường Khả Hinh đột nhiên kích động rưng rưng nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi!
Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng bất đắc dĩ, khẽ thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, hôm nay lúc tôi làm việc đã nhìn thấy văn bản này trên bàn, trong lòng tôi còn đang suy nghĩ, đây là người nào hay sao? Bởi vì Tổng Giám đốc. . . . . . Chưa bao giờ dễ dàng xa thải người. . . . . . Anh ấy đã dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng. . . . . ."
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, trong lòng lạnh lẽo từng cơn.
“Tôi . . . . . Tôi mở ra xem. . . . . . Không ngờ. . . . . . là quyết định xa thải cô, tôi cũng rất kinh ngạc chuyện này. . . . . . Nhưng. . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.
Đường Khả Hinh cầm lấy quyết định vẫn không thể tin được, đầu ngón tay run rẩy lạnh lẽo, nhìn trên quyết định ghi lý do liên quan đến việc xa thải thư kí Tổng Giám đốc Đường Khả Hinh, bởi vì nhân viên này nhiều lần tự ý bỏ việc, xem thường nội qui quy định của công ty, không tôn trọng tập thể, vì vậy bị xử lý sa thải, bởi vì chưa hết một tháng thử việc, theo qui định của Luật lao động trong nước chỉ được bồi thường nửa năm tiền lương. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhìn xuống dưới nữa, không nhịn được bật khóc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên rất kỳ vọng vào mình, cô đột nhiên hối hận, cầm văn bản nhanh chóng xông vào phòng làm việc Trang Hạo Nhiên !
“Aiz!" Tiêu Đồng gấp gáp gọi cô! !
Cửa phịch một tiếng đẩy ra!
Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn phòng làm việc trống rỗng, Trang Hạo Nhiên bình thường cười hì hì, nhưng rất nghiêm túc đã không thấy nữa, cô khóc lên.
“Khả Hinh!" Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, gấp gáp nói: “Cô đừng tìm, Tổng Giám đốc không có ở trong đó."
“Anh ấy đang ở đâu?" Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Tiêu Đồng khóc hỏi.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Đồng không dám trả lời vấn đề của cô.
“Cầu xin chị. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay Tiêu Đồng, gấp gáp khóc rống, nói: “Nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu. . . . . . Anh ấy đang ở đâu vậy! ! Nói cho tôi biết đi!"
Cô nói tới chỗ này, cũng đã bắt đầu không để ý xung quanh, khóc lớn.
Tiêu Đồng thấy bộ dáng cô như vậy, rất đau lòng trấn an cô nói: “Được, được, được! Cô đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Tôi nói cho cô biết, anh ấy đang họp ở phòng số một ! Ngày hôm qua. . . . . . Anh ấy. . . . . . Tìm cô cả ngày, cho nên hôm nay mới họp. . . . . ."
Đường Khả Hinh lại oa một tiếng, khóc lên, chạy tới phòng họp số một.
Phòng họp số một nằm ở tầng lầu 27! Lúc này, bảo vệ cùng mấy người thư ký đang ngoài cửa, khẩn cấp chờ đợi, Tổng Giám đốc triệu tập toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, cùng tất cả Tổng Giám đốc công ty con trên thế giới, mở cuộc họp khẩn cấp, mấy người thư ký căng thẳng khe khẽ trao đổi nguyên nhân thị trường chứng khoán Hoàn Cầu lao dốc, đột nhiên bọn họ nghe tiếng nức nở, lập tức ngẩng đầu lên.
Đường Khả Hinh kích động rơi lệ chạy nhanh về phía phòng họp số một.
“Aiz!" Thư ký và bảo vệ lập tức xông lên trước, nói với Đường Khả Hinh: “Khả Hinh! ! Cô đừng đi vào! ! Tổng Giám đốc đang họp!"
“Cho tôi vào đi! Tôi cầu xin mọi người" Cô nói xong cũng đã kích động khóc thút thít đẩy cửa ra, phịch một tiếng, mở cửa chính phòng họp, kêu to: “Tổng Giám đốc!"
Gần trăm lãnh đạo cấp cao của cả công ty, bao gồm Tổng Giám đốc và nhân viên khách sạn cấp dưới của các công ty con trên toàn thế giới xuất hiện trong màn ảnh lớn đều ngạc nhiên nhìn xem.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, áo sơ mi đen, tay cầm bút máy, lạnh lùng xoay ghế da, từ vị trí Tổng Giám đốc ở trung tâm, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn về phía Đường Khả Hinh điên cuồng xông vào, không chút nào lễ phép, kích động lỗ mãng, không để ý thái độ lễ nghi, kích động khóc, anh cau mày nhìn về phía cô, bày ra vẻ mặt nguội lạnh hiếm thấy, gầm nhẹ: “Cô muốn làm gì?"
Bốn người Lâm Sở Nhai cũng có chút lo lắng quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh nhìn một vòng cả đại sảnh cho đến màn ảnh lớn toàn trường cô mới sững sờ, không ngờ cuộc họp này lớn như vậy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên chỉ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô một cái, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía thư ký và bảo vệ khẩn cấp theo vào tới sau lưng, nói: “Các người làm việc như thế nào? Tại sao tùy tiện để cho người không liên quan xông vào phòng họp! ! Người nào phụ trách bảo vệ ở bên ngoài?"
Đội trưởng bảo vệ có chút gấp gáp nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Lúc này Đường Khả Hinh đã không để ý đến dáng vẻ và lễ phép, chỉ rất gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi nhỏ: “Tại sao muốn xa thải tôi?"
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, trầm mặt một lúc, khó chịu, giơ tay nói: “Kéo cô ấy ra ngoài!"
“Tổng Giám đốc! Tôi sai rồi! Đừng xa thải tôi, tôi thật sự sai rồi !" Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: “Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thật mà, tôi sẽ nghe lời, tôi cũng không tự ý bỏ việc! ! Xin cho tôi một cơ hội!"
Phòng họp lập tức yên lặng lại, kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên thở phì phò, không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc nói: “Tôi đã nói với cô không chỉ một lần, công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng! Nếu cô không phân biệt rõ, cho dù cô có thiên phú đi nữa, tôi cũng không cần nhân viên như cô! Lúc ấy cô có thể đi vào Hoàn Cầu, tôi không có đồng tình với cô, tôi cũng không muốn giúp đỡ cô! Tôi coi trọng cô mới để cho cô vào, Đường Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, mất hồn rơi lệ nhìn về phía anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chiếu ra ánh sáng nghiêm khắc, nhìn về phía cô nói: “Nhưng tôi lại tôn trọng một người như cô, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể tùy ý vứt bỏ công việc của cô, vứt bỏ đồng nghiệp của cô, vứt bỏ chức vị của cô, để bảo vệ tình cảm của mình, cô không có sai! Nhưng công ty chúng tôi không cần bất cứ nhân viên nào như cô! lúc đối mặt với sự nghiệp và tương lai, không thể nghiêm túc đối đãi, thử hỏi cô có tư cách gì trở thành một thành viên công ty? Giải thích như vậy đủ chưa?"
Nước mắt Đường Khả Hinh lã chã rơi xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẫn luôn thương yêu mình, hôm nay rất nghiêm túc vô tình nhìn mình, trong lòng của cô đau nhói, rất đáng thương nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn về phía cô nói: “Nếu cô không biết rõ giá trị bản thân mình, nếu cô không có tinh thần dâng hiến, khi đối mặt với một số tình huống bất ngờ thì coi trọng việc lớn trước, thử hỏi tương lai cô làm sao gánh vác nổi thế giới mà tôi cấp cho cô! ? Chỗ đó. . . . . . Là cần cô hy sinh một chút tình cảm của chính mình, một chút thời gian, một chút trí tuệ để bảo vệ! ! Kiến thức không phải là sức mạnh, trí tuệ mới là sức mạnh! Đường Khả Hinh!"
“Tôi sai rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh khóc nói.
“Tôi không cần cô nhận sai! Tôi đã nói với cô! ! Khách sạn là một nơi không cho phép mình phạm sai lầm! ! Nhưng cô tùy ý ném hỏng cơ hội và thời gian của mình, làm tôi quá thất vọng! ! Loại người như cô nên trốn ở trong phòng nhỏ của mình, dành thời gian đau buồn khổ sở cho mình! Tôi không cần cô! Đi đi!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng quay đầu, thở phì phò, không nhìn cô nữa.
Đường Khả Hinhvẫn rất bi thương, rất bi thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: “Đừng xa thải tôi..tôi cầu xin anh, cả đời tôi cho tới bây giờ cũng không có. . . . . . Không có hạnh phúc như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có muốn giữ lại thứ gì. . . . . . Tôi không nở rời xa anh, tôi không nở bỏ công việc này. . . . . . Tôi thật sự sai rồi. . . . . . Anh tha thứ cho tôi..tôi thề, sẽ không làm sai. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nắm chặt bút máy, chống ở trong tài liệu, sắc lạnh lùng không có chút thỏa hiệp.
Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng anh đều có chút lo sợ, cũng không dám nói lời xin tha thứ.
“Tôi cầu xin anh. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. . . . . . Tha thứ cho tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại khóc nói: “Tôi thật sự rất không nở rời xa anh. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Cho tôi một cơ hội! Tôi cầu xin anh! Sau này tôi nhất định nghe lời của anh! Tin tưởng tôi một lần, tin tưởng tôi một lần nữa đi !"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lùng, chán ghét nói thẳng: “Kéo cô ấy ra ngoài! Chúng ta phải họp tiếp!"
Lúc này Tiêu Đồng mới đi vào, thấy bộ dáng Trang Hạo Nhiên cũng có chút hoảng sợ, vội vàng vươn tay muốn kéo Đường Khả Hinh. . . . . .
“Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh lại tiếc nuối bật khóc: “Hãy vì một chút tình nghĩa đã từng có, cho tôi một cơ hội đi."
“Kéo ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên gầm lên!
“Đi thôi! Khả Hinh! Cuộc họp hôm nay rất quan trọng!" Tiêu Đồng bất đắc dĩ kéo Khả Hinh đang khổ sở khóc thút thít, đi ra phòng cuộc họp. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên . . . . . ." Từ trong đáy lòng mình, sâu tận linh hồn, lúc cửa đóng lại trong chớp mắt, Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn về phía anh, khóc kêu to.
Trang Hạo Nhiên giống như không có nghe thấy, chỉ lạnh lùng cúi xuống mở tài liệu ra, trầm giọng nói: “Tiếp tục họp!"
Ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng khóc của Đường Khả Hinh! !
“Đóng chặt cửa lại!" Trang Hạo Nhiên thấp giọng quát một tiếng, thư ký có chút lo sợ lập tức đứng lên, cầm hộp điều khiển từ xa, nhấn xử lý cách âm cuối cùng, tiếng khóc bị chặn lại, rốt cuộc tiếng của cô gái biến mất ở trong thế giới của anh, anh cũng không tiếp tục đồng tình và đau lòng, tiếp tục mở cuộc họp.
Bốn người Lâm Sở Nhai cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chăm chú vào tình hình cuộc họp, nhớ tới tiếng khóc rất đáng thương của Khả Hinh lúc nảy, vẻ mặt có chút đau lòng, Tào Anh Kiệt thấy ánh mắt của Lâm Sở Nhai, liền âm thầm đứng lên muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Cậu đi ra ngoài thì đừng bao giờ quay lại nữa!" Trang Hạo Nhiên bắt đầu nhấn xuống dữ liệu trong máy vi tính, trong màn hình xuất hiện hình ảnh khách sạn mới nhất.
Trong lúc nhất thời, Tào Anh Kiệt ngồi trở lại vị trí, cúi đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai, không hiểu khe khẽ nói: “Trời ạ, anh ấy làm sao vậy? Tại sao lại tức giận khủng khiếp như vậy?"
Lâm Sở Nhai nghiêng người, nói nhỏ: “Cũng khó trách, cậu cũng biết lão đại là người luôn công và tư rõ ràng, không cho phép nhân viên làm chuyện quá giới hạn đang trong lúc làm việc. Chuyện nhỏ thì không sao, nhưng hôm nay là cuộc họp quan trọng, vốn là muốn thảo luận cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu lần này, lão đại muốn thừa dịp giới thiệu Khả Hinh với Hội Đồng Quản Trị, để cho mọi người đều biết cô ấy, mở đường cho sự phát triển của cô ấy trong tương lai, nội dung bài phát biểu cũng đã chuẩn bị xong cho cô ấy. Cậu nói anh ấy có thể không tức giận sao? Đã rất nhiều năm rồi, tôi rất ít nhìn thấy lão đại vì một người mà đau lòng như vậy, thật sự là vì xem cô ấy như tâm can bảo bối. . . . . ."
Tào Anh Kiệt nghe xong, cảm thấy tiếc nuối nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn đang nghiêm túc lật xem văn kiện, vì Khả Hinh mất đi một cơ hội như vậy, mất đi một người cấp trên tốt như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng bất đắc dĩ, khẽ thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, hôm nay lúc tôi làm việc đã nhìn thấy văn bản này trên bàn, trong lòng tôi còn đang suy nghĩ, đây là người nào hay sao? Bởi vì Tổng Giám đốc. . . . . . Chưa bao giờ dễ dàng xa thải người. . . . . . Anh ấy đã dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng. . . . . ."
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, trong lòng lạnh lẽo từng cơn.
“Tôi . . . . . Tôi mở ra xem. . . . . . Không ngờ. . . . . . là quyết định xa thải cô, tôi cũng rất kinh ngạc chuyện này. . . . . . Nhưng. . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.
Đường Khả Hinh cầm lấy quyết định vẫn không thể tin được, đầu ngón tay run rẩy lạnh lẽo, nhìn trên quyết định ghi lý do liên quan đến việc xa thải thư kí Tổng Giám đốc Đường Khả Hinh, bởi vì nhân viên này nhiều lần tự ý bỏ việc, xem thường nội qui quy định của công ty, không tôn trọng tập thể, vì vậy bị xử lý sa thải, bởi vì chưa hết một tháng thử việc, theo qui định của Luật lao động trong nước chỉ được bồi thường nửa năm tiền lương. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhìn xuống dưới nữa, không nhịn được bật khóc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên rất kỳ vọng vào mình, cô đột nhiên hối hận, cầm văn bản nhanh chóng xông vào phòng làm việc Trang Hạo Nhiên !
“Aiz!" Tiêu Đồng gấp gáp gọi cô! !
Cửa phịch một tiếng đẩy ra!
Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn phòng làm việc trống rỗng, Trang Hạo Nhiên bình thường cười hì hì, nhưng rất nghiêm túc đã không thấy nữa, cô khóc lên.
“Khả Hinh!" Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, gấp gáp nói: “Cô đừng tìm, Tổng Giám đốc không có ở trong đó."
“Anh ấy đang ở đâu?" Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Tiêu Đồng khóc hỏi.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Đồng không dám trả lời vấn đề của cô.
“Cầu xin chị. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay Tiêu Đồng, gấp gáp khóc rống, nói: “Nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu. . . . . . Anh ấy đang ở đâu vậy! ! Nói cho tôi biết đi!"
Cô nói tới chỗ này, cũng đã bắt đầu không để ý xung quanh, khóc lớn.
Tiêu Đồng thấy bộ dáng cô như vậy, rất đau lòng trấn an cô nói: “Được, được, được! Cô đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Tôi nói cho cô biết, anh ấy đang họp ở phòng số một ! Ngày hôm qua. . . . . . Anh ấy. . . . . . Tìm cô cả ngày, cho nên hôm nay mới họp. . . . . ."
Đường Khả Hinh lại oa một tiếng, khóc lên, chạy tới phòng họp số một.
Phòng họp số một nằm ở tầng lầu 27! Lúc này, bảo vệ cùng mấy người thư ký đang ngoài cửa, khẩn cấp chờ đợi, Tổng Giám đốc triệu tập toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, cùng tất cả Tổng Giám đốc công ty con trên thế giới, mở cuộc họp khẩn cấp, mấy người thư ký căng thẳng khe khẽ trao đổi nguyên nhân thị trường chứng khoán Hoàn Cầu lao dốc, đột nhiên bọn họ nghe tiếng nức nở, lập tức ngẩng đầu lên.
Đường Khả Hinh kích động rơi lệ chạy nhanh về phía phòng họp số một.
“Aiz!" Thư ký và bảo vệ lập tức xông lên trước, nói với Đường Khả Hinh: “Khả Hinh! ! Cô đừng đi vào! ! Tổng Giám đốc đang họp!"
“Cho tôi vào đi! Tôi cầu xin mọi người" Cô nói xong cũng đã kích động khóc thút thít đẩy cửa ra, phịch một tiếng, mở cửa chính phòng họp, kêu to: “Tổng Giám đốc!"
Gần trăm lãnh đạo cấp cao của cả công ty, bao gồm Tổng Giám đốc và nhân viên khách sạn cấp dưới của các công ty con trên toàn thế giới xuất hiện trong màn ảnh lớn đều ngạc nhiên nhìn xem.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, áo sơ mi đen, tay cầm bút máy, lạnh lùng xoay ghế da, từ vị trí Tổng Giám đốc ở trung tâm, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn về phía Đường Khả Hinh điên cuồng xông vào, không chút nào lễ phép, kích động lỗ mãng, không để ý thái độ lễ nghi, kích động khóc, anh cau mày nhìn về phía cô, bày ra vẻ mặt nguội lạnh hiếm thấy, gầm nhẹ: “Cô muốn làm gì?"
Bốn người Lâm Sở Nhai cũng có chút lo lắng quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh nhìn một vòng cả đại sảnh cho đến màn ảnh lớn toàn trường cô mới sững sờ, không ngờ cuộc họp này lớn như vậy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên chỉ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô một cái, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía thư ký và bảo vệ khẩn cấp theo vào tới sau lưng, nói: “Các người làm việc như thế nào? Tại sao tùy tiện để cho người không liên quan xông vào phòng họp! ! Người nào phụ trách bảo vệ ở bên ngoài?"
Đội trưởng bảo vệ có chút gấp gáp nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Lúc này Đường Khả Hinh đã không để ý đến dáng vẻ và lễ phép, chỉ rất gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi nhỏ: “Tại sao muốn xa thải tôi?"
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, trầm mặt một lúc, khó chịu, giơ tay nói: “Kéo cô ấy ra ngoài!"
“Tổng Giám đốc! Tôi sai rồi! Đừng xa thải tôi, tôi thật sự sai rồi !" Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: “Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thật mà, tôi sẽ nghe lời, tôi cũng không tự ý bỏ việc! ! Xin cho tôi một cơ hội!"
Phòng họp lập tức yên lặng lại, kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên thở phì phò, không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc nói: “Tôi đã nói với cô không chỉ một lần, công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng! Nếu cô không phân biệt rõ, cho dù cô có thiên phú đi nữa, tôi cũng không cần nhân viên như cô! Lúc ấy cô có thể đi vào Hoàn Cầu, tôi không có đồng tình với cô, tôi cũng không muốn giúp đỡ cô! Tôi coi trọng cô mới để cho cô vào, Đường Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, mất hồn rơi lệ nhìn về phía anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chiếu ra ánh sáng nghiêm khắc, nhìn về phía cô nói: “Nhưng tôi lại tôn trọng một người như cô, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể tùy ý vứt bỏ công việc của cô, vứt bỏ đồng nghiệp của cô, vứt bỏ chức vị của cô, để bảo vệ tình cảm của mình, cô không có sai! Nhưng công ty chúng tôi không cần bất cứ nhân viên nào như cô! lúc đối mặt với sự nghiệp và tương lai, không thể nghiêm túc đối đãi, thử hỏi cô có tư cách gì trở thành một thành viên công ty? Giải thích như vậy đủ chưa?"
Nước mắt Đường Khả Hinh lã chã rơi xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẫn luôn thương yêu mình, hôm nay rất nghiêm túc vô tình nhìn mình, trong lòng của cô đau nhói, rất đáng thương nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn về phía cô nói: “Nếu cô không biết rõ giá trị bản thân mình, nếu cô không có tinh thần dâng hiến, khi đối mặt với một số tình huống bất ngờ thì coi trọng việc lớn trước, thử hỏi tương lai cô làm sao gánh vác nổi thế giới mà tôi cấp cho cô! ? Chỗ đó. . . . . . Là cần cô hy sinh một chút tình cảm của chính mình, một chút thời gian, một chút trí tuệ để bảo vệ! ! Kiến thức không phải là sức mạnh, trí tuệ mới là sức mạnh! Đường Khả Hinh!"
“Tôi sai rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh khóc nói.
“Tôi không cần cô nhận sai! Tôi đã nói với cô! ! Khách sạn là một nơi không cho phép mình phạm sai lầm! ! Nhưng cô tùy ý ném hỏng cơ hội và thời gian của mình, làm tôi quá thất vọng! ! Loại người như cô nên trốn ở trong phòng nhỏ của mình, dành thời gian đau buồn khổ sở cho mình! Tôi không cần cô! Đi đi!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng quay đầu, thở phì phò, không nhìn cô nữa.
Đường Khả Hinhvẫn rất bi thương, rất bi thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: “Đừng xa thải tôi..tôi cầu xin anh, cả đời tôi cho tới bây giờ cũng không có. . . . . . Không có hạnh phúc như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có muốn giữ lại thứ gì. . . . . . Tôi không nở rời xa anh, tôi không nở bỏ công việc này. . . . . . Tôi thật sự sai rồi. . . . . . Anh tha thứ cho tôi..tôi thề, sẽ không làm sai. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nắm chặt bút máy, chống ở trong tài liệu, sắc lạnh lùng không có chút thỏa hiệp.
Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng anh đều có chút lo sợ, cũng không dám nói lời xin tha thứ.
“Tôi cầu xin anh. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. . . . . . Tha thứ cho tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại khóc nói: “Tôi thật sự rất không nở rời xa anh. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Cho tôi một cơ hội! Tôi cầu xin anh! Sau này tôi nhất định nghe lời của anh! Tin tưởng tôi một lần, tin tưởng tôi một lần nữa đi !"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lùng, chán ghét nói thẳng: “Kéo cô ấy ra ngoài! Chúng ta phải họp tiếp!"
Lúc này Tiêu Đồng mới đi vào, thấy bộ dáng Trang Hạo Nhiên cũng có chút hoảng sợ, vội vàng vươn tay muốn kéo Đường Khả Hinh. . . . . .
“Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh lại tiếc nuối bật khóc: “Hãy vì một chút tình nghĩa đã từng có, cho tôi một cơ hội đi."
“Kéo ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên gầm lên!
“Đi thôi! Khả Hinh! Cuộc họp hôm nay rất quan trọng!" Tiêu Đồng bất đắc dĩ kéo Khả Hinh đang khổ sở khóc thút thít, đi ra phòng cuộc họp. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên . . . . . ." Từ trong đáy lòng mình, sâu tận linh hồn, lúc cửa đóng lại trong chớp mắt, Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn về phía anh, khóc kêu to.
Trang Hạo Nhiên giống như không có nghe thấy, chỉ lạnh lùng cúi xuống mở tài liệu ra, trầm giọng nói: “Tiếp tục họp!"
Ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng khóc của Đường Khả Hinh! !
“Đóng chặt cửa lại!" Trang Hạo Nhiên thấp giọng quát một tiếng, thư ký có chút lo sợ lập tức đứng lên, cầm hộp điều khiển từ xa, nhấn xử lý cách âm cuối cùng, tiếng khóc bị chặn lại, rốt cuộc tiếng của cô gái biến mất ở trong thế giới của anh, anh cũng không tiếp tục đồng tình và đau lòng, tiếp tục mở cuộc họp.
Bốn người Lâm Sở Nhai cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chăm chú vào tình hình cuộc họp, nhớ tới tiếng khóc rất đáng thương của Khả Hinh lúc nảy, vẻ mặt có chút đau lòng, Tào Anh Kiệt thấy ánh mắt của Lâm Sở Nhai, liền âm thầm đứng lên muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Cậu đi ra ngoài thì đừng bao giờ quay lại nữa!" Trang Hạo Nhiên bắt đầu nhấn xuống dữ liệu trong máy vi tính, trong màn hình xuất hiện hình ảnh khách sạn mới nhất.
Trong lúc nhất thời, Tào Anh Kiệt ngồi trở lại vị trí, cúi đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai, không hiểu khe khẽ nói: “Trời ạ, anh ấy làm sao vậy? Tại sao lại tức giận khủng khiếp như vậy?"
Lâm Sở Nhai nghiêng người, nói nhỏ: “Cũng khó trách, cậu cũng biết lão đại là người luôn công và tư rõ ràng, không cho phép nhân viên làm chuyện quá giới hạn đang trong lúc làm việc. Chuyện nhỏ thì không sao, nhưng hôm nay là cuộc họp quan trọng, vốn là muốn thảo luận cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu lần này, lão đại muốn thừa dịp giới thiệu Khả Hinh với Hội Đồng Quản Trị, để cho mọi người đều biết cô ấy, mở đường cho sự phát triển của cô ấy trong tương lai, nội dung bài phát biểu cũng đã chuẩn bị xong cho cô ấy. Cậu nói anh ấy có thể không tức giận sao? Đã rất nhiều năm rồi, tôi rất ít nhìn thấy lão đại vì một người mà đau lòng như vậy, thật sự là vì xem cô ấy như tâm can bảo bối. . . . . ."
Tào Anh Kiệt nghe xong, cảm thấy tiếc nuối nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn đang nghiêm túc lật xem văn kiện, vì Khả Hinh mất đi một cơ hội như vậy, mất đi một người cấp trên tốt như vậy.
Tác giả :
Hàn Trinh Trinh