Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 213: Khéo léo
Đường Khả Hinh nghe bốn chữ kia, cả người lập tức căng thẳng, lập tức nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Cao nhất tư thái. . . . . . Bốn chữ này quá đáng sợ. . . . . . Tôi là một người đơn giản, làm sao dám tiếp nhận thiệp mời như vậy? Tôi cho rằng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật tối đơn giản, tôi đi, cũng chỉ núp ở một góc nho nhỏ, chúc phúc cho anh ấy, cám ơn anh ấy đã chăm sóc trong những năm qua là được rồi. Phương thức mời này quá long trọng, tôi làm sao dám tham gia? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không đi. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hoang mang sợ hãi, anh đột nhiên cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chuyển một cái, giơ thiệp mời trong tay về phía cô nói: “Cô có biết tấm thiệp mời này có ý nghĩa ở chỗ nào không?"
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị chợt lóe, nhìn cô nói: “Đường Khả Hinh, thiệp mời đưa đến Văn phòng phòng Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, cô đại diện cho Tập đoàn Hoàn Cầu, không phải cá nhân cô, tiệc sinh nhật lần này cô không muốn đi cũng phải đi, hơn nữa phải dùng một tư thái xinh đẹp nhất tham gia! Bắt đầu từ giờ này, hình tượng của cô cũng đã trở nên hết sức quan trọng! Cô là một nhân viên khách sạn, nên biết tầm quan trọng của hình tượng chứ?"
Lúc này Đường Khả Hinh mới thật bắt đầu giật mình, cô hoảng sợ nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi đại diện cho Hoàn Cầu đi qua? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không được. . . . . . Tôi mới đến đây không tới hai ngày. . . . . . Tôi làm sao có thể đi thay Hoàn Cầu?"
Trang Hạo Nhiên nghe vậy có vài phần nghiền ngẫm nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nói cũng phải, hình tượng của cô làm sao có thể thay thế Hoàn Cầu tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tô? Tối hôm qua lúc cô đi dùng cơm chung với tôi, mọi nghi thức xã giao gần như không có làm được, gần như có trăm ngàn chỗ hở."
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh. . . . . . tối hôm qua anh có để ý đến lúc tôi dùng cơm sao?"
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén và chuyên nghiệp nói: “Tối hôm qua lúc ngồi vào dùng cơm, cô cầm dao, thỉnh thoảng có chút lén lút cũng làm cho cô lộ ra hết sức thô lỗ. . . . . . Lúc nhai tôm hùm gai lộ ra vẻ kinh ngạc cũng hết sức hết sức thô lỗ. . . . . . Phải biết, lễ nghi ăn uống trong bữa ăn tây, mặc kệ bày tỏ tán thưởng hoặc không hài lòng đối với món ăn thì cũng không thể có ngôn ngữ và động tác tay chân quá lớn. . . . . ."
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Vậy tôi làm thế nào biểu hiện sự tán thưởng của mình đối với thức ăn?"
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Dùng ánh mắt truyền đạt cảm giác của cô đối với thức ăn. . . . . . Từ trong ánh mắt của cô, nhóm phục vụ và đầu bếp tự nhiên sẽ bắt được mức độ hài lòng đối của cô với thức ăn và rượu. . . . . . Như vậy vừa có thể bảo đảm sự tôn trọng của khách đối với đầu bếp và nhóm phục vụ, đồng thời không ảnh hưởng đến người khác".
Đường Khả Hinh lập tức nhớ lại mỗi lần cha mang theo mình đi thưởng thức món ngon, nếm đến món ăn mình hài lòng thì hai mắt ông trầm ngưng trong chốc lát, sau đó chậm rãi lộ ra vẻ cảm động, ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu bếp trước mặt, hai mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng, gật đầu một cái. . . . . . Giống như một cử chỉ mỉm cười và gật đầu nho nhỏ như vậy cũng đã đủ biểu đạt sự thỏa mãn và tán thưởng trong lòng. (Nguồn : Thich .com)
Cô sửng sốt, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng không nhịn được bắt đầu dâng lên cảm giác biết ơn, giống như một câu nói đúng dịp như vậy, liền hiểu ra cha để lại ình rất nhiều ngôn ngữ không tiếng động.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ngưng tụ một loại ánh sáng mạnh mẽ nói: “Thế giới của cô, hôm nay vẫn một bầu trời bốn góc, cũng không biết là một nhân viên khách sạn phải chuẩn bị tất cả kiến thức và năng lực, rốt cuộc sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc đời của cô, trong tương lai, khi cô tiếp xúc càng nhiều, hiểu được càng nhiều, tự nhiên cô sẽ yêu cầu có trách nhiệm đối với mình! Cho nên đừng sợ hãi, bởi vì tôi vẫn cảm thấy người có thiên phú cũng không có giá trị bằng một chút tò mò muốn biết."
Đường Khả Hinh giống như cảm giác cuộc sống lắng đọng, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không có thảo luận công việc với Đường Khả Hinh nữa, chỉ nhắc cổ tay, nhìn thời gian một chút, đã không còn sớm nữa, liền trực tiếp đứng lên, đi về phía bàn làm việc, mới nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn có việc bận, đối với chuyện tham gia tiệc sinh nhật tối của Cậu chủ Tô, cô cũng đừng từ chối. Đi ra ngoài làm việc đi. . . . . ."
Đường Khả Hinh không nhịn được đứng dậy, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, mà ngồi xuống xem kỹ tài liệu. (Nguồn : Thich .com)
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền im lặng đi ra ngoài văn phòng Tổng Giám đốc, vừa đi về phía phòng thư kí, vừa nghĩ đến lời nói lúc nảy của Trang Hạo Nhiên, lại nghe ở sau lưng, có người gọi mình, cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tiêu Đồng đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng không nhịn được mỉm cười nói: “Cô tìm tôi?"
Tiêu Đồng cười đi lên trước nói: “Đúng vậy."
“Có chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía cô nói.
Tiêu Đồng không lên tiếng, chỉ xoay người, thần bí cười nói: “Đi theo tôi . . . . ."
Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi theo phía sau cô, vừa đi vừa hỏi: “Đi đâu?"
Tiêu Đồng im lặng bước đi, không nói thêm gì nữa.
Khách sạn Á Châu, Trung tâm giải trí, phòng tập Gym.
Đường Khả Hinh một mình đứng ở giửa phòng tập gần hai trăm mét vuông, trừng to mắt nhìn một cô gái xinh đẹp, mắt một mí, lại hết sức có cá tính ở trước mặt, vóc người cao ráo mặc T-shirt màu đen bó sát người, váy chân dài màu đen rộng rãi, mang giày cao gót 11cm, ôm vai, tóc dài phất phới, bước chân nhẹ nhàng, hết sức xinh đẹp hấp dẫn đi đến trước mặt của mình, hai mắt phong tình chớp một cái, nhìn cô từ đầu đến chân.
Đường Khả Hinh hoảng sợ, có chút đề phòng nhìn cô, lui ra sau một bước, run rẩy nói: “Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô muốn làm gì?"
Cô gái ở trước mặt vẫn ôm vai, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, nở nụ cười, nói: “Tạo sao Hạo Nhiên ném cho tôi một đồ ngốc như vậy? Tôi thật sự mắc bẫy anh ấy rồi, tối hôm qua còn tưởng rằng anh ấy muốn hôn tôi !"
Đường Khả Hinh nghe được câu này, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người ở trước mặt, sững sờ không thốt nên lời.
Tiêu Đồng mỉm cười tiến lên, nói với Đường Khả Hinh: “Vị tiểu thư này tên là Khúc Uyển Đình. Là một người mẫu nổi tiếng quốc tế, rất được những người lớn ở Paris yêu thích, nổi tiếng với Kate, hiện tại là cố vấn hình tượng cho 13 khách sạn, không chỉ thế, cô ấy còn là đệ nhất Danh viện tốt nghiệp học viện hoàng gia Anh quốc, lần này cô ấy sẽ phụ trách toàn bộ quá trình huấn luyện trước khi cô đi tham gia tiệc sinh nhật tối của Cậu chủ Tô!"
Lúc này Đường Khả Hinh mới giật mình, cô lập tức nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên nói tới nói lui chuyện phát triển, thì ra đã sớm đào cái hố ình nhảy, cô lập tức từ chối lắc đầu nói: “Không cần, cho dù đến lúc đó tôi đi qua, tôi cũng chỉ tìm góc yên tĩnh ngồi một chút, sẽ không để cho Hoàn Cầu mất mặt . . . . . ."
Khúc Uyển Đình nhíu mày, nhìn hướng Đường Khả Hinh, buồn cười nói: “Yên tĩnh ngồi một chút? Nếu cô muốn yên tĩnh một chút, cô trực tiếp về nhà là được, tại sao phải đi tham gia bữa tiệc?"
Đường Khả Hinh đột nhiên không thốt nên lời, có chút đáng thương nhìn về phía Khúc Uyển Đình, cảm thấy cô mạnh mẽ, có chút giống Tử Hiền, không biết, cô và Tử Hiền cũng đến từ Paris, lại cùng là những cô gái nổi tiếng, tự nhiên khí thế giống nhau.
Khúc Uyển Đình trực tiếp liếc thấy Đường Khả Hinh hơi thấp, vô cùng bất mãn hỏi: “Cô cao bao nhiêu?"
Đường Khả Hinh trợn mắt hạt châu, xoay tròn một vòng, hơi lơ đãng nói: “Một. . . . . . một mét sáu hai. . . . . ."
Khúc Uyển Đình không thể tin nổi lập tức giơ lên thước mềm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, đến gần cô, nhìn cô chằm chằm cặp mắt to trong suốt của cô, chợt nhíu mày nói: “Tôi cảnh cáo cô, tôi lập tức đo chiều cao của cô, nếu cô không có 1m62, thiếu 0.1 centimét, tôi sẽ cầm thước cứng quất mông của cô một cái! Xem cô có dám nói dối hay không?"
Đường Khả Hinh hoảng sợ, lập tức căng thẳng nói: “Đừng. . . . . . Tôi một. . . . . . một mét năm chính. . . . . . một mét năm tám. . . . . ."
Khúc Uyển Đình cố ý lườm cô một cái, mới nói: “Tôi biết ngay cô không đến 1m6!"
Đường Khả Hinh có chút uất ức nói: “Còn thiếu 0.2 centimét thôi mà. . . . . ."
“Cô biết 0.2 centimét và khoảng cách tiêu chuẩn khác nhau ở chỗ nào không?" Khúc Uyển Đình ôm vai nhìn về phía cô, hỏi.
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn cô.
Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Khéo léo! ! Một cô gái không khéo léo nhất định sẽ buông tha vẻ đẹp và phong cách của mình!"
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía cô.
Khúc Uyển Đình không có thời gian nói nhảm với cô, trực tiếp xoay người, lưu loát nói: “Còn có ba ngày đến bữa tiệc, cô lập tức thay đồng phục trên người! ! Tôi cũng không biết ba ngày này tôi có thể cho cô cái gì, thật may là trên người cô còn có một chút khả năng thưởng thức cái đẹp để cho tôi cảm thấy có chút thử thách! Nhanh lên!"
“. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, cũng đã bị Tiêu Đồng nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người cô đi.
Sau đó, Đường Khả Hinh đã thay bộ vest ôm sát màu trắng bằng váy trắng rộng rãi, mang giày thể thao màu trắng, có chút thấp thỏm đi vào phòng tập, cũng đã thấy trong tay Khúc Uyển Đình cầm một cây thước màu đen, bề rộng cỡ hai ngón tay, nhanh chóng đi tới phía mình, không nói hai lời, liền nắm cổ tay của cô, kéo cô đến bức tường thủy tinh lấp kính, để cho cô đứng dán vào tường, mới nói: “Đầu ngửa lên, tư thái ột chút, ưỡn ngực, thóp bụng, hai chân chụm lại, hai đầu gối không thể xuất hiện khe hở. . . . . ."
Nói xong, trong tay của cô đã xuất hiện một tờ giấy mỏng màu lam nhạt hình vuông.
Đường Khả Hinh đứng dán tường, có chút căng thẳng nhìn về phía Khúc Uyển Đình, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô. . . . . . Cô muốn làm gì?"
Khúc Uyển Đình mỉm cười nhìn cô nói: “Muốn đánh giá xem cô có lười biếng hay không, tư thế có đúng hay không, dùng tờ giấy thật mỏng là đủ rồi!"
Đường Khả Hinh giật mình nhìn cô.
Khúc Uyển Đình im lặng không lên tiếng, cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng khom người đặt ở giữa hai đùi đẹp thon dài của Đường Khả Hinh, mới chậm rãi nói: “Tôi nói cho cô biết, cố mà mà dùng hai đầu gối của cô kẹp tờ giấy mỏng lại, nếu như rớt xuống một lần, tôi sẽ quất cô một lần! Chuyên đánh đùi và eo! !"
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, lập tức nuốt cổ họng khô rát, để ình ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, hai chân khép lại, kẹp thật chặt tờ giấy mỏng, cảm thấy nó thật sự rất mỏng, dường như cảm thấy nó không tồn tại, càng làm lòng người ta lạnh lẽo, cô thở mạnh một hơi, buộc chặt hai đầu gối!
Khúc Uyển Đình im lặng lấy thêm một tờ giấy mỏng, kẹp ở trên cánh tay của cô, mới sâu kín nói: “Kẹp tốt lắm, đừng có nhúc nhích đấy."
Đường Khả Hinh nuốt nước miếng, kẹp lấy tờ giấy mỏng bên cánh tay trái, lại kẹp tờ giấy mỏng bên cánh tay phải, có chút căng thẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sợ mình há miệng, hơi sức cũng không có biện pháp tập trung trên tờ giấy kia, chỉ đành phải đau khổ, thở mạnh không dám lên tiếng.
Khúc Uyển Đình hài lòng thái độ của cô, mỉm cười lại rút ra một tờ giấy mỏng màu xanh dương, kẹp ở sau bả vai cô và hốc tường, bắp đùi, bắp chân, vừa kẹp vừa nói: “Dán chặt tường cho tôi, buộc chặt bắp đùi, buộc chặt bắp chân, tập trung tinh thần dùng toàn bộ sức lực chú ý vào vị trí tôi kẹp tờ giấy, nếu có một tờ rơi xuống, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, để ình đứng vững hơn, không ngờ, chuyển động nhẹ nhàng như vậy, tờ giấy màu xanh lam trên cánh tay mình, trên đùi, trên bắp chân, trên bả vai, tất cả đều bồng bềnh bay xuống giống như bông tuyết trắng, cô lập tức trợn to hai mắt nhìn Khúc Uyển Đình!
Bộ dáng nhẹ nhàng và vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Khúc Uyển Đình, lập tức cứng rắn, hai mắt trở nên vô cùng nghiêm nghị hét lên: “Mang roi tới đây cho tôi!"
Trong Phòng tập múa một cô gái đột nhiên đi ra, trong tay cầm một cây trúc màu đen làm roi, lập tức đưa đến trước mặt của Khúc Uyển Đình, cô lập tức chụp lấy quét qua một trận gió, vèo một cái, liền hướng hông của Khả Hinh vung tới!
“A . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh lập tức hét lên một tiếng, trừng lớn con ngươi, cảm giác da bên hông mình bị quất cũng tét ra rồi, đau đớn kêu lên: “Đau quá! !"
Khúc uyển đình Lạnh lùng hỏi trợ lý : “Trên mặt sàn có mấy tờ giấy! ! Đếm hết cho tôi!"
“Vâng!" Trợ lý vừa nghe, lập tức cúi người xuống đếm: “Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ. . . . . . Sáu tờ. . . . . . Bảy tờ. . . . . . Tổng cộng bảy tờ. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hoảng sợ đến mất hồn, vội vàng xoa eo, lắc đầu một cái, mới vừa khóc muốn cầu xin tha, hai tờ giấy nhét ngang lưng cũng đồng thời nhẹ nhàng rơi xuống, cái ót cô vang một tiếng “bùm", lòng bàn chân lạnh lẽo chui lên sống lưng, cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn Khúc Uyển Đình! !
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hoang mang sợ hãi, anh đột nhiên cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chuyển một cái, giơ thiệp mời trong tay về phía cô nói: “Cô có biết tấm thiệp mời này có ý nghĩa ở chỗ nào không?"
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị chợt lóe, nhìn cô nói: “Đường Khả Hinh, thiệp mời đưa đến Văn phòng phòng Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, cô đại diện cho Tập đoàn Hoàn Cầu, không phải cá nhân cô, tiệc sinh nhật lần này cô không muốn đi cũng phải đi, hơn nữa phải dùng một tư thái xinh đẹp nhất tham gia! Bắt đầu từ giờ này, hình tượng của cô cũng đã trở nên hết sức quan trọng! Cô là một nhân viên khách sạn, nên biết tầm quan trọng của hình tượng chứ?"
Lúc này Đường Khả Hinh mới thật bắt đầu giật mình, cô hoảng sợ nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi đại diện cho Hoàn Cầu đi qua? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không được. . . . . . Tôi mới đến đây không tới hai ngày. . . . . . Tôi làm sao có thể đi thay Hoàn Cầu?"
Trang Hạo Nhiên nghe vậy có vài phần nghiền ngẫm nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nói cũng phải, hình tượng của cô làm sao có thể thay thế Hoàn Cầu tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tô? Tối hôm qua lúc cô đi dùng cơm chung với tôi, mọi nghi thức xã giao gần như không có làm được, gần như có trăm ngàn chỗ hở."
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh. . . . . . tối hôm qua anh có để ý đến lúc tôi dùng cơm sao?"
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén và chuyên nghiệp nói: “Tối hôm qua lúc ngồi vào dùng cơm, cô cầm dao, thỉnh thoảng có chút lén lút cũng làm cho cô lộ ra hết sức thô lỗ. . . . . . Lúc nhai tôm hùm gai lộ ra vẻ kinh ngạc cũng hết sức hết sức thô lỗ. . . . . . Phải biết, lễ nghi ăn uống trong bữa ăn tây, mặc kệ bày tỏ tán thưởng hoặc không hài lòng đối với món ăn thì cũng không thể có ngôn ngữ và động tác tay chân quá lớn. . . . . ."
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Vậy tôi làm thế nào biểu hiện sự tán thưởng của mình đối với thức ăn?"
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Dùng ánh mắt truyền đạt cảm giác của cô đối với thức ăn. . . . . . Từ trong ánh mắt của cô, nhóm phục vụ và đầu bếp tự nhiên sẽ bắt được mức độ hài lòng đối của cô với thức ăn và rượu. . . . . . Như vậy vừa có thể bảo đảm sự tôn trọng của khách đối với đầu bếp và nhóm phục vụ, đồng thời không ảnh hưởng đến người khác".
Đường Khả Hinh lập tức nhớ lại mỗi lần cha mang theo mình đi thưởng thức món ngon, nếm đến món ăn mình hài lòng thì hai mắt ông trầm ngưng trong chốc lát, sau đó chậm rãi lộ ra vẻ cảm động, ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu bếp trước mặt, hai mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng, gật đầu một cái. . . . . . Giống như một cử chỉ mỉm cười và gật đầu nho nhỏ như vậy cũng đã đủ biểu đạt sự thỏa mãn và tán thưởng trong lòng. (Nguồn : Thich .com)
Cô sửng sốt, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng không nhịn được bắt đầu dâng lên cảm giác biết ơn, giống như một câu nói đúng dịp như vậy, liền hiểu ra cha để lại ình rất nhiều ngôn ngữ không tiếng động.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ngưng tụ một loại ánh sáng mạnh mẽ nói: “Thế giới của cô, hôm nay vẫn một bầu trời bốn góc, cũng không biết là một nhân viên khách sạn phải chuẩn bị tất cả kiến thức và năng lực, rốt cuộc sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc đời của cô, trong tương lai, khi cô tiếp xúc càng nhiều, hiểu được càng nhiều, tự nhiên cô sẽ yêu cầu có trách nhiệm đối với mình! Cho nên đừng sợ hãi, bởi vì tôi vẫn cảm thấy người có thiên phú cũng không có giá trị bằng một chút tò mò muốn biết."
Đường Khả Hinh giống như cảm giác cuộc sống lắng đọng, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không có thảo luận công việc với Đường Khả Hinh nữa, chỉ nhắc cổ tay, nhìn thời gian một chút, đã không còn sớm nữa, liền trực tiếp đứng lên, đi về phía bàn làm việc, mới nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn có việc bận, đối với chuyện tham gia tiệc sinh nhật tối của Cậu chủ Tô, cô cũng đừng từ chối. Đi ra ngoài làm việc đi. . . . . ."
Đường Khả Hinh không nhịn được đứng dậy, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, mà ngồi xuống xem kỹ tài liệu. (Nguồn : Thich .com)
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền im lặng đi ra ngoài văn phòng Tổng Giám đốc, vừa đi về phía phòng thư kí, vừa nghĩ đến lời nói lúc nảy của Trang Hạo Nhiên, lại nghe ở sau lưng, có người gọi mình, cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tiêu Đồng đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng không nhịn được mỉm cười nói: “Cô tìm tôi?"
Tiêu Đồng cười đi lên trước nói: “Đúng vậy."
“Có chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía cô nói.
Tiêu Đồng không lên tiếng, chỉ xoay người, thần bí cười nói: “Đi theo tôi . . . . ."
Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi theo phía sau cô, vừa đi vừa hỏi: “Đi đâu?"
Tiêu Đồng im lặng bước đi, không nói thêm gì nữa.
Khách sạn Á Châu, Trung tâm giải trí, phòng tập Gym.
Đường Khả Hinh một mình đứng ở giửa phòng tập gần hai trăm mét vuông, trừng to mắt nhìn một cô gái xinh đẹp, mắt một mí, lại hết sức có cá tính ở trước mặt, vóc người cao ráo mặc T-shirt màu đen bó sát người, váy chân dài màu đen rộng rãi, mang giày cao gót 11cm, ôm vai, tóc dài phất phới, bước chân nhẹ nhàng, hết sức xinh đẹp hấp dẫn đi đến trước mặt của mình, hai mắt phong tình chớp một cái, nhìn cô từ đầu đến chân.
Đường Khả Hinh hoảng sợ, có chút đề phòng nhìn cô, lui ra sau một bước, run rẩy nói: “Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô muốn làm gì?"
Cô gái ở trước mặt vẫn ôm vai, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, nở nụ cười, nói: “Tạo sao Hạo Nhiên ném cho tôi một đồ ngốc như vậy? Tôi thật sự mắc bẫy anh ấy rồi, tối hôm qua còn tưởng rằng anh ấy muốn hôn tôi !"
Đường Khả Hinh nghe được câu này, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người ở trước mặt, sững sờ không thốt nên lời.
Tiêu Đồng mỉm cười tiến lên, nói với Đường Khả Hinh: “Vị tiểu thư này tên là Khúc Uyển Đình. Là một người mẫu nổi tiếng quốc tế, rất được những người lớn ở Paris yêu thích, nổi tiếng với Kate, hiện tại là cố vấn hình tượng cho 13 khách sạn, không chỉ thế, cô ấy còn là đệ nhất Danh viện tốt nghiệp học viện hoàng gia Anh quốc, lần này cô ấy sẽ phụ trách toàn bộ quá trình huấn luyện trước khi cô đi tham gia tiệc sinh nhật tối của Cậu chủ Tô!"
Lúc này Đường Khả Hinh mới giật mình, cô lập tức nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên nói tới nói lui chuyện phát triển, thì ra đã sớm đào cái hố ình nhảy, cô lập tức từ chối lắc đầu nói: “Không cần, cho dù đến lúc đó tôi đi qua, tôi cũng chỉ tìm góc yên tĩnh ngồi một chút, sẽ không để cho Hoàn Cầu mất mặt . . . . . ."
Khúc Uyển Đình nhíu mày, nhìn hướng Đường Khả Hinh, buồn cười nói: “Yên tĩnh ngồi một chút? Nếu cô muốn yên tĩnh một chút, cô trực tiếp về nhà là được, tại sao phải đi tham gia bữa tiệc?"
Đường Khả Hinh đột nhiên không thốt nên lời, có chút đáng thương nhìn về phía Khúc Uyển Đình, cảm thấy cô mạnh mẽ, có chút giống Tử Hiền, không biết, cô và Tử Hiền cũng đến từ Paris, lại cùng là những cô gái nổi tiếng, tự nhiên khí thế giống nhau.
Khúc Uyển Đình trực tiếp liếc thấy Đường Khả Hinh hơi thấp, vô cùng bất mãn hỏi: “Cô cao bao nhiêu?"
Đường Khả Hinh trợn mắt hạt châu, xoay tròn một vòng, hơi lơ đãng nói: “Một. . . . . . một mét sáu hai. . . . . ."
Khúc Uyển Đình không thể tin nổi lập tức giơ lên thước mềm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, đến gần cô, nhìn cô chằm chằm cặp mắt to trong suốt của cô, chợt nhíu mày nói: “Tôi cảnh cáo cô, tôi lập tức đo chiều cao của cô, nếu cô không có 1m62, thiếu 0.1 centimét, tôi sẽ cầm thước cứng quất mông của cô một cái! Xem cô có dám nói dối hay không?"
Đường Khả Hinh hoảng sợ, lập tức căng thẳng nói: “Đừng. . . . . . Tôi một. . . . . . một mét năm chính. . . . . . một mét năm tám. . . . . ."
Khúc Uyển Đình cố ý lườm cô một cái, mới nói: “Tôi biết ngay cô không đến 1m6!"
Đường Khả Hinh có chút uất ức nói: “Còn thiếu 0.2 centimét thôi mà. . . . . ."
“Cô biết 0.2 centimét và khoảng cách tiêu chuẩn khác nhau ở chỗ nào không?" Khúc Uyển Đình ôm vai nhìn về phía cô, hỏi.
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn cô.
Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Khéo léo! ! Một cô gái không khéo léo nhất định sẽ buông tha vẻ đẹp và phong cách của mình!"
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía cô.
Khúc Uyển Đình không có thời gian nói nhảm với cô, trực tiếp xoay người, lưu loát nói: “Còn có ba ngày đến bữa tiệc, cô lập tức thay đồng phục trên người! ! Tôi cũng không biết ba ngày này tôi có thể cho cô cái gì, thật may là trên người cô còn có một chút khả năng thưởng thức cái đẹp để cho tôi cảm thấy có chút thử thách! Nhanh lên!"
“. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, cũng đã bị Tiêu Đồng nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người cô đi.
Sau đó, Đường Khả Hinh đã thay bộ vest ôm sát màu trắng bằng váy trắng rộng rãi, mang giày thể thao màu trắng, có chút thấp thỏm đi vào phòng tập, cũng đã thấy trong tay Khúc Uyển Đình cầm một cây thước màu đen, bề rộng cỡ hai ngón tay, nhanh chóng đi tới phía mình, không nói hai lời, liền nắm cổ tay của cô, kéo cô đến bức tường thủy tinh lấp kính, để cho cô đứng dán vào tường, mới nói: “Đầu ngửa lên, tư thái ột chút, ưỡn ngực, thóp bụng, hai chân chụm lại, hai đầu gối không thể xuất hiện khe hở. . . . . ."
Nói xong, trong tay của cô đã xuất hiện một tờ giấy mỏng màu lam nhạt hình vuông.
Đường Khả Hinh đứng dán tường, có chút căng thẳng nhìn về phía Khúc Uyển Đình, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô. . . . . . Cô muốn làm gì?"
Khúc Uyển Đình mỉm cười nhìn cô nói: “Muốn đánh giá xem cô có lười biếng hay không, tư thế có đúng hay không, dùng tờ giấy thật mỏng là đủ rồi!"
Đường Khả Hinh giật mình nhìn cô.
Khúc Uyển Đình im lặng không lên tiếng, cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng khom người đặt ở giữa hai đùi đẹp thon dài của Đường Khả Hinh, mới chậm rãi nói: “Tôi nói cho cô biết, cố mà mà dùng hai đầu gối của cô kẹp tờ giấy mỏng lại, nếu như rớt xuống một lần, tôi sẽ quất cô một lần! Chuyên đánh đùi và eo! !"
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, lập tức nuốt cổ họng khô rát, để ình ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, hai chân khép lại, kẹp thật chặt tờ giấy mỏng, cảm thấy nó thật sự rất mỏng, dường như cảm thấy nó không tồn tại, càng làm lòng người ta lạnh lẽo, cô thở mạnh một hơi, buộc chặt hai đầu gối!
Khúc Uyển Đình im lặng lấy thêm một tờ giấy mỏng, kẹp ở trên cánh tay của cô, mới sâu kín nói: “Kẹp tốt lắm, đừng có nhúc nhích đấy."
Đường Khả Hinh nuốt nước miếng, kẹp lấy tờ giấy mỏng bên cánh tay trái, lại kẹp tờ giấy mỏng bên cánh tay phải, có chút căng thẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sợ mình há miệng, hơi sức cũng không có biện pháp tập trung trên tờ giấy kia, chỉ đành phải đau khổ, thở mạnh không dám lên tiếng.
Khúc Uyển Đình hài lòng thái độ của cô, mỉm cười lại rút ra một tờ giấy mỏng màu xanh dương, kẹp ở sau bả vai cô và hốc tường, bắp đùi, bắp chân, vừa kẹp vừa nói: “Dán chặt tường cho tôi, buộc chặt bắp đùi, buộc chặt bắp chân, tập trung tinh thần dùng toàn bộ sức lực chú ý vào vị trí tôi kẹp tờ giấy, nếu có một tờ rơi xuống, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, để ình đứng vững hơn, không ngờ, chuyển động nhẹ nhàng như vậy, tờ giấy màu xanh lam trên cánh tay mình, trên đùi, trên bắp chân, trên bả vai, tất cả đều bồng bềnh bay xuống giống như bông tuyết trắng, cô lập tức trợn to hai mắt nhìn Khúc Uyển Đình!
Bộ dáng nhẹ nhàng và vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Khúc Uyển Đình, lập tức cứng rắn, hai mắt trở nên vô cùng nghiêm nghị hét lên: “Mang roi tới đây cho tôi!"
Trong Phòng tập múa một cô gái đột nhiên đi ra, trong tay cầm một cây trúc màu đen làm roi, lập tức đưa đến trước mặt của Khúc Uyển Đình, cô lập tức chụp lấy quét qua một trận gió, vèo một cái, liền hướng hông của Khả Hinh vung tới!
“A . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh lập tức hét lên một tiếng, trừng lớn con ngươi, cảm giác da bên hông mình bị quất cũng tét ra rồi, đau đớn kêu lên: “Đau quá! !"
Khúc uyển đình Lạnh lùng hỏi trợ lý : “Trên mặt sàn có mấy tờ giấy! ! Đếm hết cho tôi!"
“Vâng!" Trợ lý vừa nghe, lập tức cúi người xuống đếm: “Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ. . . . . . Sáu tờ. . . . . . Bảy tờ. . . . . . Tổng cộng bảy tờ. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hoảng sợ đến mất hồn, vội vàng xoa eo, lắc đầu một cái, mới vừa khóc muốn cầu xin tha, hai tờ giấy nhét ngang lưng cũng đồng thời nhẹ nhàng rơi xuống, cái ót cô vang một tiếng “bùm", lòng bàn chân lạnh lẽo chui lên sống lưng, cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn Khúc Uyển Đình! !
Tác giả :
Hàn Trinh Trinh