Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 71
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tay ôm ngực, trên mặt Hoàng Huyền biểu hiện không mấy vui vẻ, Mại Vu đi theo phía sau trên mặt đầy sợ hãi. LQĐ
“Anh nói…." Hoàng Huyền cong môi, lúc này bóng lưng thon dài trong mắt Mại Vu thoạt nhìn vô cùng âm trầm.
“Cái…., cái gì?" Mại Vu nói nhỏ, không dám nhiều lời.
“À…. Không việc gì, chúng ta về phòng rồi nói sau." Xuyên qua bóng lưng, Mại Vu chỉ có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe, hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt Hoàng Huyền bây giờ, càng không cách nào suy đoán tâm tình hiện tại của Hoàng Huyền.
Nhưng anh biết, tâm tình Huyền Huyền nhà anh lúc này nhất định rất kém cỏi, sau đó trong đầu suy nghĩ chờ lát nữa về phòng phải bắt nạt anh như thế nào! Hu hu hu, nhất định là như vậy rồi!
Bình thường độ nhạy bén của Mại Vu không cao, vụng về, lại không biết đoán tâm tư người khác, riêng chỉ có lúc này, đoán gì cũng đều chuẩn hết.
Ba một tiếng cửa trúc mở ra, Hoàng Huyền ưu nhã đi vào trong phòng, Mại Vu phía sau cũng bước vội theo vào, tiếp đó theo thói quen xoay người đóng cửa lại.
Thoáng chốc, cửa mới đóng được một nửa, Mại Vu còn chưa kịp xoay người phía sau đã có người nhào tới, bàn tay đè lên cửa trúc phát ra tiếng vang rất lớn, khiến trong lòng Mại Vu sợ hãi rét lạnh.
Hoàng Huyền dán phía sau Mại Vu, hai tay chống lên cửa trúc thuận thế hình thành gông xiềng giam cầm Mại Vu.
Bây giờ Mại Vu như cá trong lưới, không chỗ trốn tránh.
Con ngươi màu xanh đậm nhuộm kín dục vọng, Hoàng Huyền nhìn thẳng vào cổ nhỏ mảnh màu lúa mạch của người phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, kề sát môi phun ra hơi thở nóng rực.
“Đừng!" Toàn thân Mại Vu chấn động, sau gáy truyền đến khí nóng ngứa ngáy khiến anh không thể không co cổ lên, sấn gần sát cửa. Em xin anh, xin anh đừng thổi nữa, ngứa lắm, nếu thổi nữa thì,,,, anh,,,,, anh……
Chịu không được quyến rũ, hắn cắn một ngụm, cảm xúc co dãn đầu lưỡi lan tràn ra, thế là chuyển thành tham lam liếm mút.
“A ừ…." Cảm giác ẩm ướt sau gáy do Hoàng Huyền truyền đến, Mại Vu dán trên cửa trúc, giọng mềm mại không ngừng rên rỉ, “Đừng … Như vậy mà, Huyền Huyền… Nhột lắm."
Hoàng Huyền không để ý đến Mại Vu, hàm răng dùng sức cắn, dùng lưỡi hồng liếm gián tiếp, hai tay đè lên vai rộng của anh, ngón tay cầm chặt quần áo, dùng sức kéo ra hai bên, hai ba chiếc nút áo bị kéo bắn ra, pặc một tiếng, theo đó bờ vai có làn da sáng bóng loáng màu lúa mạch lộ ra bên ngoài.
“Huyền Huyền!" Mại Vu kinh hoảng muốn kéo quần áo lên, người phía sau lại giống như đấu sức với anh, anh càng kéo người kia càng dùng sức hơn.
Hoàng Huyền nhìn tấm lưng trơn bóng của người trước mắt, da thịt màu lúa mạch dưới ánh đèn trong vắt ẩn hiện mê người, giống như mời gọi hắn xâm chiếm. Hắn vây quanh đối phương, gộp hai tay đối phương cùng một chỗ, có ý vị giam cầm, môi dán trên lưng anh, hơi thở nặng nề.
“Huyền…." Mại Vu im bặt, mặt đỏ ửng. Trời mới biết bây giờ toàn thân Hoàng Huyền tản ra hơi thở có bao nhiêu gợi cảm, bị hắn ôm trong ngực như vậy, Mại Vu chỉ thấy lỗ tai và gò má nóng rực, xấu hổ muốn tránh khỏi ngực hắn, vừa lại không muốn rời xa cảm giác khó có được này…..
“Đừng cử động." Hoàng Huyền lên tiếng, giọng khàn khàn mang theo từ tính, khiêu khích kỳ diệu. Ôm đối phương, hài lòng khi thấy đối phương không hề giãy dụa, ngón tay di chuyển lên mấy cúc áo chưa mở, vài động tác khéo léo, một loạt cúc áo liền dễ dàng mở ra, rồi sau đó đến quần Jean, kéo khóa xuống….
Bùm bùm bùm bùm, trái tim không biết vì sao đập kịch liệt, Mại Vu cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang di chuyển xuống chỗ khiến người ta xấu hổ của mình, không cách nào kiềm chế, chỉ có thể cảm nhận trên mặt nóng bỏng.
Huyền Huyền, anh ấy… Muốn làm gì?
Hoàng Huyền giật nhẹ quần Mại vu, thoáng cái quần tuột xuống mắt cá chân anh.
Dán chặt lên thân thể trần truồng, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể em ấy đang dần tăng lên. Thật sự là một người đáng yêu gì đâu, đơn giản khiêu khích đã khiến em ấy thẹn thùng, đôi lời mệnh lệnh tùy ý của hắn sẽ bảo sao nghe vậy, thật sự khờ quá, ngốc nghếch đến đáng yêu!
“Huyền Huyền, anh…. Muốn làm gì?" Thân thể Mại Vu hơi run rẩy, chênh vênh đứng trong lòng Hoàng Huyền nhỏ giọng hỏi.
Á, ngay cả tai cũng đỏ lên rồi, đáng yêu ghê! Hoàng Huyền ôm Mại Vu, nhẹ nhàng mút làn da mang theo mùi xà bông nhàn nhạt, Mại Vu như vậy khiến hắn càng muốn bắt nạt….
“Huyền Huyền…." Đặc biệt là giọng gọi hắn kiểu kia, rất dễ dàng kích thích ham muốn ngược của hắn.
Mại Vu hơi khép mắt, trong lòng không biết là chờ mong hay là căng thẳng.
Trong mắt Hoàng Huyền có dục vọng Mại Vu không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm thụ được, hắn kéo Mại Vu ép anh vào giường.
Tiếng tim đập rất cuồng loạn, không ngừng thùng thùng trong lỗ tai anh, Mại Vu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của đối phương, nửa hé môi, con ngươi màu xanh đậm, một câu cũng không muốn nói.
“Anh…" Giọng điệu này khiến người ta nghe xong thân thể mềm nhũn vang lên, Hoàng Huyền vùi sâu mặt vào cổ Mại Vu, hơi thở phun tràn ra, sau đó….
Hai mắt Mại Vu bị sương mù che phủ nhìn Hoàng Huyền, lắng nghe.
Hoàng Huyền chống người đứng dậy, tiếp đó…..
Tiếp đó Mại Vu thấy Hoàng Huyền rời khỏi người anh, nương theo không khí lạnh buốt mơn trớn thân thể trống trơn lạnh giá của anh, sau đó một đống đồ linh tinh vứt xuống đầu anh, đoạn Mại Vu nghe thấy tiếng cười xen lẫn chút ác ý của Hoàng Huyền vang lên.
“Ngốc nghếch, tinh thần lúc tối đâu rồi, bây giờ vội vã muốn anh như vậy à?" Hoàng Huyền cười, nhíu mày, thấy Mại Vu ngơ ngác lấy đồ trên đầu ra nhìn mình.
“Không phải…" Mại Vu đỏ mặt, tuyệt đối không thể để Hoàng Huyền biết vừa rồi quả thực anh có phần… Muốn, nói lảng sang chuyện khác, “Không nói chuyện này nữa, thứ này là gì?"
Mại Vu nhìn thứ đồ trên tay, là một tấm vải, chất liệu vải cao cấp.
“Kimono, mặc nó vào." Hoàng Huyền ngồi ở mép giường nhìn Mại Vu, vén mái tóc trắng dài ra sau vành tai.
“À." Mở ra xem, quả thực là Kimono, Mại Vu nhìn quần áo trên tay, không nghi ngờ gì, dưới cái nhìn soi mói của người đàn ông, mặc vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Huyền híp lại thành một đường nhỏ, ánh mắt xen lẫn mập mờ, nhìn người đàn ông đẹp trai và đáng yêu trước mặt mặc bộ Kimino, hai chân thon dài lộ ra nhìn không sót một thứ gì, còn chỗ xẻ trước ngực, rất dễ dàng nhìn thấy thân thể mê người bên trong.
“Ha ha ha…" Hoàng Huyền bật cười.
“Làm gì cười như vậy chứ?" Sợ hãi, Mại Vu cảm thấy điệu cười của Hoàng Huyền có ý xấu.
“Không có gì." Hoàng Huyền nhìn Mại Vu, tiếng cười vang như trước, thật ra hắn cũng không sao cả, nhưng vừa thấy Mại Vu mặc Kimono lại đang là ban ngày nên khiến hắn không kiềm chế được xúc động muốn xé toang, hắn liền….
“Ngốc, không có gì còn cười đến như vậy…." Mặt đỏ ửng, Mại Vu không thích Hoàng Huyền cười mập mờ như kia.
“Em mới ngốc."
“Em mới không phải ngốc!" Hốc mắt Mại Vu ứa nước, quá đáng, tất cả mọi người đều nói anh ngốc.
“Thật sự ngốc mà…." Không biết tai vạ buổi tối đến nơi rồi còn dùng vẻ mặt đáng thương dụ dỗ, tiểu tử của hắn không phải ngốc thì là gì?
Tay ôm ngực, trên mặt Hoàng Huyền biểu hiện không mấy vui vẻ, Mại Vu đi theo phía sau trên mặt đầy sợ hãi. LQĐ
“Anh nói…." Hoàng Huyền cong môi, lúc này bóng lưng thon dài trong mắt Mại Vu thoạt nhìn vô cùng âm trầm.
“Cái…., cái gì?" Mại Vu nói nhỏ, không dám nhiều lời.
“À…. Không việc gì, chúng ta về phòng rồi nói sau." Xuyên qua bóng lưng, Mại Vu chỉ có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe, hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt Hoàng Huyền bây giờ, càng không cách nào suy đoán tâm tình hiện tại của Hoàng Huyền.
Nhưng anh biết, tâm tình Huyền Huyền nhà anh lúc này nhất định rất kém cỏi, sau đó trong đầu suy nghĩ chờ lát nữa về phòng phải bắt nạt anh như thế nào! Hu hu hu, nhất định là như vậy rồi!
Bình thường độ nhạy bén của Mại Vu không cao, vụng về, lại không biết đoán tâm tư người khác, riêng chỉ có lúc này, đoán gì cũng đều chuẩn hết.
Ba một tiếng cửa trúc mở ra, Hoàng Huyền ưu nhã đi vào trong phòng, Mại Vu phía sau cũng bước vội theo vào, tiếp đó theo thói quen xoay người đóng cửa lại.
Thoáng chốc, cửa mới đóng được một nửa, Mại Vu còn chưa kịp xoay người phía sau đã có người nhào tới, bàn tay đè lên cửa trúc phát ra tiếng vang rất lớn, khiến trong lòng Mại Vu sợ hãi rét lạnh.
Hoàng Huyền dán phía sau Mại Vu, hai tay chống lên cửa trúc thuận thế hình thành gông xiềng giam cầm Mại Vu.
Bây giờ Mại Vu như cá trong lưới, không chỗ trốn tránh.
Con ngươi màu xanh đậm nhuộm kín dục vọng, Hoàng Huyền nhìn thẳng vào cổ nhỏ mảnh màu lúa mạch của người phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, kề sát môi phun ra hơi thở nóng rực.
“Đừng!" Toàn thân Mại Vu chấn động, sau gáy truyền đến khí nóng ngứa ngáy khiến anh không thể không co cổ lên, sấn gần sát cửa. Em xin anh, xin anh đừng thổi nữa, ngứa lắm, nếu thổi nữa thì,,,, anh,,,,, anh……
Chịu không được quyến rũ, hắn cắn một ngụm, cảm xúc co dãn đầu lưỡi lan tràn ra, thế là chuyển thành tham lam liếm mút.
“A ừ…." Cảm giác ẩm ướt sau gáy do Hoàng Huyền truyền đến, Mại Vu dán trên cửa trúc, giọng mềm mại không ngừng rên rỉ, “Đừng … Như vậy mà, Huyền Huyền… Nhột lắm."
Hoàng Huyền không để ý đến Mại Vu, hàm răng dùng sức cắn, dùng lưỡi hồng liếm gián tiếp, hai tay đè lên vai rộng của anh, ngón tay cầm chặt quần áo, dùng sức kéo ra hai bên, hai ba chiếc nút áo bị kéo bắn ra, pặc một tiếng, theo đó bờ vai có làn da sáng bóng loáng màu lúa mạch lộ ra bên ngoài.
“Huyền Huyền!" Mại Vu kinh hoảng muốn kéo quần áo lên, người phía sau lại giống như đấu sức với anh, anh càng kéo người kia càng dùng sức hơn.
Hoàng Huyền nhìn tấm lưng trơn bóng của người trước mắt, da thịt màu lúa mạch dưới ánh đèn trong vắt ẩn hiện mê người, giống như mời gọi hắn xâm chiếm. Hắn vây quanh đối phương, gộp hai tay đối phương cùng một chỗ, có ý vị giam cầm, môi dán trên lưng anh, hơi thở nặng nề.
“Huyền…." Mại Vu im bặt, mặt đỏ ửng. Trời mới biết bây giờ toàn thân Hoàng Huyền tản ra hơi thở có bao nhiêu gợi cảm, bị hắn ôm trong ngực như vậy, Mại Vu chỉ thấy lỗ tai và gò má nóng rực, xấu hổ muốn tránh khỏi ngực hắn, vừa lại không muốn rời xa cảm giác khó có được này…..
“Đừng cử động." Hoàng Huyền lên tiếng, giọng khàn khàn mang theo từ tính, khiêu khích kỳ diệu. Ôm đối phương, hài lòng khi thấy đối phương không hề giãy dụa, ngón tay di chuyển lên mấy cúc áo chưa mở, vài động tác khéo léo, một loạt cúc áo liền dễ dàng mở ra, rồi sau đó đến quần Jean, kéo khóa xuống….
Bùm bùm bùm bùm, trái tim không biết vì sao đập kịch liệt, Mại Vu cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang di chuyển xuống chỗ khiến người ta xấu hổ của mình, không cách nào kiềm chế, chỉ có thể cảm nhận trên mặt nóng bỏng.
Huyền Huyền, anh ấy… Muốn làm gì?
Hoàng Huyền giật nhẹ quần Mại vu, thoáng cái quần tuột xuống mắt cá chân anh.
Dán chặt lên thân thể trần truồng, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể em ấy đang dần tăng lên. Thật sự là một người đáng yêu gì đâu, đơn giản khiêu khích đã khiến em ấy thẹn thùng, đôi lời mệnh lệnh tùy ý của hắn sẽ bảo sao nghe vậy, thật sự khờ quá, ngốc nghếch đến đáng yêu!
“Huyền Huyền, anh…. Muốn làm gì?" Thân thể Mại Vu hơi run rẩy, chênh vênh đứng trong lòng Hoàng Huyền nhỏ giọng hỏi.
Á, ngay cả tai cũng đỏ lên rồi, đáng yêu ghê! Hoàng Huyền ôm Mại Vu, nhẹ nhàng mút làn da mang theo mùi xà bông nhàn nhạt, Mại Vu như vậy khiến hắn càng muốn bắt nạt….
“Huyền Huyền…." Đặc biệt là giọng gọi hắn kiểu kia, rất dễ dàng kích thích ham muốn ngược của hắn.
Mại Vu hơi khép mắt, trong lòng không biết là chờ mong hay là căng thẳng.
Trong mắt Hoàng Huyền có dục vọng Mại Vu không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm thụ được, hắn kéo Mại Vu ép anh vào giường.
Tiếng tim đập rất cuồng loạn, không ngừng thùng thùng trong lỗ tai anh, Mại Vu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của đối phương, nửa hé môi, con ngươi màu xanh đậm, một câu cũng không muốn nói.
“Anh…" Giọng điệu này khiến người ta nghe xong thân thể mềm nhũn vang lên, Hoàng Huyền vùi sâu mặt vào cổ Mại Vu, hơi thở phun tràn ra, sau đó….
Hai mắt Mại Vu bị sương mù che phủ nhìn Hoàng Huyền, lắng nghe.
Hoàng Huyền chống người đứng dậy, tiếp đó…..
Tiếp đó Mại Vu thấy Hoàng Huyền rời khỏi người anh, nương theo không khí lạnh buốt mơn trớn thân thể trống trơn lạnh giá của anh, sau đó một đống đồ linh tinh vứt xuống đầu anh, đoạn Mại Vu nghe thấy tiếng cười xen lẫn chút ác ý của Hoàng Huyền vang lên.
“Ngốc nghếch, tinh thần lúc tối đâu rồi, bây giờ vội vã muốn anh như vậy à?" Hoàng Huyền cười, nhíu mày, thấy Mại Vu ngơ ngác lấy đồ trên đầu ra nhìn mình.
“Không phải…" Mại Vu đỏ mặt, tuyệt đối không thể để Hoàng Huyền biết vừa rồi quả thực anh có phần… Muốn, nói lảng sang chuyện khác, “Không nói chuyện này nữa, thứ này là gì?"
Mại Vu nhìn thứ đồ trên tay, là một tấm vải, chất liệu vải cao cấp.
“Kimono, mặc nó vào." Hoàng Huyền ngồi ở mép giường nhìn Mại Vu, vén mái tóc trắng dài ra sau vành tai.
“À." Mở ra xem, quả thực là Kimono, Mại Vu nhìn quần áo trên tay, không nghi ngờ gì, dưới cái nhìn soi mói của người đàn ông, mặc vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Huyền híp lại thành một đường nhỏ, ánh mắt xen lẫn mập mờ, nhìn người đàn ông đẹp trai và đáng yêu trước mặt mặc bộ Kimino, hai chân thon dài lộ ra nhìn không sót một thứ gì, còn chỗ xẻ trước ngực, rất dễ dàng nhìn thấy thân thể mê người bên trong.
“Ha ha ha…" Hoàng Huyền bật cười.
“Làm gì cười như vậy chứ?" Sợ hãi, Mại Vu cảm thấy điệu cười của Hoàng Huyền có ý xấu.
“Không có gì." Hoàng Huyền nhìn Mại Vu, tiếng cười vang như trước, thật ra hắn cũng không sao cả, nhưng vừa thấy Mại Vu mặc Kimono lại đang là ban ngày nên khiến hắn không kiềm chế được xúc động muốn xé toang, hắn liền….
“Ngốc, không có gì còn cười đến như vậy…." Mặt đỏ ửng, Mại Vu không thích Hoàng Huyền cười mập mờ như kia.
“Em mới ngốc."
“Em mới không phải ngốc!" Hốc mắt Mại Vu ứa nước, quá đáng, tất cả mọi người đều nói anh ngốc.
“Thật sự ngốc mà…." Không biết tai vạ buổi tối đến nơi rồi còn dùng vẻ mặt đáng thương dụ dỗ, tiểu tử của hắn không phải ngốc thì là gì?
Tác giả :
GRVITATION