Người Tình Giấu Mặt
Chương 7: Dấu hiệu mới
Bác sĩ khám bệnh cho Hứa Bội Dung rất bình thường, hẳn không phải là bác sĩ nổi dah của bệnh viện chính quy nào, nhưng kiểm tra cũng rất cẩn thận.
Hứa Bội Dung từ trong mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy bác sĩ cẩn thận từng li từng tí khám bệnh cho mình, lại nhìn thấy Ân Tịch đang ngủ say bên cạnh, lòng của cô chùng xuống.
“Bác sĩ, vết thương trên mặt con gái tôi có để lại sẹo không?" Bội Dung lo sợ hỏi.
“Cô yên tâm, vết thương của cô bé không sâu lắm, cũng không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, hơn nữa tuổi cô bé còn nhỏ, trẻ con sẽ hồi phục rất nhanh, chỉ cần thường ngày chú ý đến ăn uống là được." Bác sĩ khẳng định nói.
Nhìn thấy tâm trạng Hứa Bội Dung thả lỏng, bác sĩ nói: “Tôi đã từng xem phim của cô, thật không nghĩ tới tôi còn có thể gặp được người thật, lúc tôi và vợ tôi yêu nhau chúng tôi hay đi rạp chiếu phim xem phim của cô."
Nghe thấy câu này của bác sĩ, ánh mắt Hứa Bội Dung hiện lên một tia sáng, nhưng trong nháy mắt lại từ từ tối đi, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, những đôi tình nhân xem phim của cô nay đều đã trở thành vợ chồng hợp pháp, mà chính mình lại. . . . . . Hứa Bội Dung dừng lại . . . , không đành lòng tiếp tục nghĩ nữa.
“Khi báo chí đưa tin, kỳ thật tôi và vợ tôi cũng không tin, nhưng đến hôm nay nhìn thấy tất cả, tôi càng thêm tin tưởng cô là một người thiện lương mà kiên cường, nếu tôi có thể giúp đỡ được điều gì, cô cứ nói cho tôi biết." Bác sĩ nhẹ giọng mà khẳng định nói.
Nghe được lời nói của vị bác sĩ, trong mắt cô lại dấy lên hi vọng, nhanh chóng đừng quá. . . . . . có chút kích động mà nói: “Thật vậy không? Ông đồng ý giúp tôi và con gái của tôi sao?"
“Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định giúp cô, những bộ phim cô đóng đã tác thành cho tình yêu của tôi và vợ tôi, cũng đã tác thành cho cuộc hôn nhân của chúng tôi." Vị bác sĩ thành thật nói, tất thảy những điều anh làm cũng bởi vì nhiệt tình mà ra, anh và vợ mình trước đây chính vì cùng đi xem phim mà gặp nhau rồi yêu nhau, bởi vậy mới có cuộc sống mỹ mãn như ngày hôm nay. Mà thần tượng của bọn họ lại phải trải qua cuộc sống như vậy, lúc trước khi lựa chọn lui về hậu trường, biết bao nhiêu người yêu thích điện ảnh đều không nỡ buông tha, mà cô lại lựa chọn lập gia đình, giúp chồng dạy con, lại không nghĩ rằng . . . .
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, ông có thể nói tôi bị mắc bệnh truyền nhiễm không? Và cả con gái của tôi cũng vậy, tôi xin ông, được chứ?" Hứa Bội Dung nắm chặt tay bác sĩ, giống như nắm lấy tia sinh mệnh cuối cùng vậy.
“Nhưng một chân của cô, có thể cả đời không đi lại được, cho dù có tốt hơn thì khi đi cũng chỉ có thể đi bước một.
Nếu bây giờ cô rời khỏi đây, sẽ không tốt đối với cái chân bị thương của cô, mà con gái cô cũng cần thời gian tĩnh dưỡng." Vị bác sĩ giải thích.
“Không sao, những chuyện này không quan trọng, tôi sẽ tìm một nơi cùng con gái điều dưỡng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể rời đi, nếu họ biết tôi và Ân Tịch bị mắc bệnh truyền nhiễm, nhất định sẽ không giữ tôi ở Tề gia nữa, cho nên tôi cầu xin ông!" Hứa Bội Dung gần như cầu xin nói, thậm chí nghĩ muốn đứng lên quỳ lạy hắn một cái, nhưng là vẫn bị vị thầy thuốc này quả quyết cự tuyệt.
“Tôi đồng ý, tôi sẽ giúp cô, có thể thành công hay không thì phải xem vận may của cô, tôi cũng hy vọng thần tượng một thời của tôi được hạnh phúc." Bác sĩ gật đầu nói.
“Cám ơn ông, tôi nhất định sẽ nhớ mãi đại ân đại đức của ông, nếu có cơ hội báo đáp, tôi và con gái nhất định sẽ đền ơn. Xin nói cho tôi biết tên họ của ông."
Vị bác sĩ chỉ cười cười, dặn dò: “Tôi sẽ nói với Tề gia, vì cô bị sốt cao trong thời gian dài dẫn đến viêm phổi, con gái cô cũng bị cô lây nhiễm cho nên hôn mê bất tỉnh." Nói xong, vị bác sĩ mỉm cười với cô, xoay người đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Hứa Bội Dung đang nhìn theo với đôi mắt đẫm lệ .
Hứa Bội Dung vẫn tin, trên đời này vẫn còn người tốt
-----------
“Cái gì? Cả hai mẹ con bọn họ bị viêm phổi?" Lâm Âm Ái khó tin hỏi lại.
“Phu nhân, bệnh nhân vì sốt cao không ngừng, hơn nữa thời gian trị bệnh đã quá trễ, dẫn đến viêm phổi, cho nên đề nghị phu nhân cho hai bệnh nhân này đến bệnh viện lớn để chữa trị, như vậy mới có hy vọng tốt hơn một chút."
“Ý của ông là, bọn họ có thể không qua khỏi? Viêm phổi lại là loại bệnh truyền nhiễm!" Ngô Niệm ở một bên nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, cho nên phu nhân nhất định phải đưa họ đến bệnh viện để cách ly, tránh cho nhiều người bị lây nhiễm, như vậy nguy hiểm của ngài cũng sẽ lớn hơn nhiều." Vị bác sĩ nghiêm trọng hóa vấn đề nói.
“Cám ơn ông, bác sĩ Lưu, tôi nhất định sẽ đưa họ đến bệnh viện cách ly, vất vả cho ông rồi." Nói xong Lâm Âm Ái lớn tiếng: “Chị Lâm, thay tôi tiễn bác sĩ Lưu."
Nhìn vị bác sĩ đi được một quãng xa, Lâm Âm Ái giận dữ nói: “Hai đứa tiện nhân này bị viêm phổi, chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao tới tận hôm nay mới có người nói cho ta biết?"
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bác sĩ cũng vừa tới không bao lâu, bây giờ việc cấp bách là đưa họ đến bệnh viện cách ly." Ngô Niệm ở một bên nói.
“Bệnh viện? Hai đứa tiện nhân này cũng xứng đáng được đến bệnh viện?" Lâm Âm Ái không hờn giận mà nói.
“Chẳng lẽ để họ chết ở Tề gia? Như vậy không phải sẽ gặp xui xẻo sao? Hơn nữa cũng sẽ nguy hiểm cho thân thể của mẹ nữa." Ngô Niệm bất an nói, trong lòng cô ta cũng lo sợ mình bị lây bệnh, cho nên nhất định phải khuyên Lâm Âm Ái đuổi cả hai mẹ con họ ra khỏi Tề gia.
“Không, ta sẽ không để bọn chúng chết ở Tề gia, A Phúc, A Quý, ngay bây giờ hãy thay ta đuổi hai đứa tiện nhân kia đi." Lâm Âm Ái nhẫn tâm ra lệnh, cho dù chết, bà cũng sẽ không để Hứa Bội Dung chết ở Tề gia, cô ta không xứng.
“Dạ" Người hầu đồng thanh đáp.
Chẳng qua lúc này đây, bà ta đã tính sai, dù Lâm Âm Ái có đuổi Hứa Bội Dung cùng con gái ra khỏi Tề gia thì vĩnh viễn cũng không thể làm bà ta thoát khỏi sự chán ghét và thống hận.
Bọn hạ nhân dùng những lời ti tiện nhất đuổi mẹ con cô đi, nhưng trên mặt hai mẹ con lại tràn đầy hạnh phúc khi được giải thoát.
Thân hình nhỏ bé của Ân Tịch dìu mẹ, Hứa Bội Dung lê một cái chân không thể nhúc nhích, từng bước từng bước một đi về con đường phía trước. Cô nghĩ, họ sẽ không không bao giờ quay trở lại nơi này, vĩnh viễn về sau cũng không, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc sống mới, cô sẽ cùng Ân Tịch và mẹ sống một cuộc sống giản dị mà bình thản.
“Anh Trữ Dịch, tạm biệt! Thân Tử Duệ, em đi rồi, em sẽ không thể ở bãi cỏ chờ anh nữa! Mọi thứ ở nơi này, tạm biệt, tạm biệt mãi mãi!" Ân Tịch ở trong lòng một lần lại một lần nỉ non.
Cuối cùng, cô đã rời khỏi nơi này, không bao giờ. . . . . . . . . . . trở lại nữa!
------------------------------
Tám năm trời, Tần Phương đã đến Tề gia vô số lần, nhưng trước sau chưa hề gặp được con gái và cháu ngoại của mình. Bà không dám chuyển nhà nữa vì sợ con gái trở về sẽ không tìm thấy mình.
Khi bà thấy gương mặt tái nhợt của con gái xuất hiện ở cửa, còn nắm tay một cô bé nhỏ gầy đứng bên cạnh, Tần
Phương ôm hai người xúc động mà khóc lớn, mấy năm nay, bà tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại con gái và Ân Tịch. Không ngờ ông trời lại thương tình cho bà.
Ba tháng sau, Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch được Tần Phương chăm sóc tận tụy, thân thể dần dần hồi phục lại, nhưng chân của Hứa Bội Dung vĩnh viễn không thể trở lại như bình thường được nữa, từ nay về sau, chân thọt thành hình tượng của cô, cô sẽ không bao giờ có thể lấy lại hình tượng ngọc nữ như trước đây nữa.
Trong nhà vốn đã nghèo túng, nay vì Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch về, ngày qua ngày càng thêm kham khổ, vì muốn làm cuộc sống của người nhà tốt hơn một chút, Hứa Bội Dung chỉ có thể đi tìm người môi giới trong giới giải trí hiện nay – chị Hồng.
“Bội Dung, em muốn quay lại giới giải trí, e rằng rất khó, không phải chị không muốn giúp em, mà là. . . . . . ." Chị Hồng có phần khó xử nói.
“Chị Hồng, chị hiểu lầm em rồi, chị xem bộ dáng bây giờ của em, đã sớm không có khả năng quay lại giới giải trí, nhưng em nhờ chị giúp em tìm đường sống, bây giờ người em quen biết chỉ có chị, coi như nể tình chị em trước đây của chúng ta, cầu xin chị giúp em." Hứa Bội Dung thành khẩn thỉnh cầu.
“Bội Dung, chị em chúng ta sao lại phải nói cầu xin, lúc trước nếu không có em trợ giúp chị, có lẽ chị đã không có được thành tựu như hôm nay, nhưng em tới chỗ của chị, em có thể chịu đựng được những người đã từng coi em là một ngôi sao bây giờ lại hắt hủi không? Trong lòng em sẽ không khó chịu sao? Em sẽ không cảm thấy tủi thân sao?"
Chị Hồng lo sợ thay cho cô.
“Chị Hồng, bây giờ em chỉ muốn có một công việc, có thể làm cho mẹ và con gái em có một cuộc sống tốt hơn một chút, khổ cực thế nào, lời nói lạnh nhạt thế nào em cũng chịu được, chị yên tâm, với bộ dáng bây giờ của em, sẽ không ai biết em đã từng là ngọc nữ, ha ha. . . . . . . . ." Hứa Bội Dung đau khổ cười chính mình.
Trong lòng chị Hồng tràn ngập bi thương, lúc trước là một ngọc nữ – minh tinh trong giới điện ảnh, cái ngày cô được gả cho vị thương nhân giàu có ấy, mọi người đều nghĩ cô sẽ hạnh phúc, hôn lễ xa xỉ lúc trước, chú rể phong lưu phóng khoáng, khiến biết bao nhiêu nữ ngôi sao hâm mộ, mà kết cục hiện giờ, hẳn là không ai có thể ngờ đến.
“Vì sự an toàn của em, thời gian đi làm của em sẽ từ năm giờ sáng tới mười giờ, quét tước dọn dẹp vệ sinh cho câu lạc bộ, tiền lương chị sẽ trả cho em bằng với người có tiền lương cao nhất ở nơi này – dì Khiết." Chị Hồng mỉm cười nói.
“Chị Hồng, cám ơn chị, nếu sau này có cơ hội, Bội Dung nhất định sẽ báo đáp"
“Đừng nói như vậy, chị chỉ có thể giúp em được đến thế này, nếu có thể, em đi làm bất cứ lúc nào cũng được, chị sẽ dặn A Lam dẫn em đi làm quen chỗ làm và công việc." Chị Hồng vỗ vỗ bả vai cô.
“Được, bây giờ em làm quen chỗ này trước một chút, ngày mai bắt đầu đi làm. Cám ơn sự sắp xếp của chị." Trong lòng Hứa Bội Dung cảm kích, cô biết chị Hồng cho cô thời gian làm việc như vậy để giúp cô tránh được những kẻ kiêu kỳ bình thường hay tới nơi này, cũng giúp cô thêm an toàn.
--------------
Ân Tịch cũng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, rốt cục nó cũng được đeo cặp sách, cũng giống như rất nhiều những đứa trẻ khác trở thành học sinh, mà nó so với bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều khắc khổ hơn, thành tích ưu việt luôn dẫn đầu từng năm từng năm một cho tới tận khi nó vào cấp ba.
Cuộc sống của cô đã không còn bóng dáng của Tề gia nữa, bởi vì cô đến trường học dành cho những đứa trẻ nghèo khó, mà người của Tề gia vĩnh viễn đều nằm ở xã hội thượng lưu.
Ở trường học Ân Tịch rất được thầy cô giáo yêu quý, giọng hát của nó cũng rất hay, hơn nữa khi trường học mở cuộc thi đóng kịch, khả năng diễn xuất của nó đã chiếm được sự tán thưởng của các thầy cô giáo toàn trường, họ đều nói nó có khả năng diễn xuất thiên phú, có thể diễn xuất thành công những cảnh tình cảm chân thành mà tha thiết. Tất cả những điều này, chỉ có chính nó mới biết, khả năng thiên phú của nó đều được di truyền từ mẹ.
Ân Tịch cầm giấy khen về nhà, toàn bộ thành tích đều đứng thứ nhất, thanh nhạc đứng thứ nhất, biểu diễn đứng thứ nhất. . . . . . . . . .
Tần Phương cùng Hứa Bội Dung khi nhìn thấy Ân Tịch mang giấy khen về đều cảm thấy rất vui mừng.
“Bà ngoại, sau này cháu lớn lên nhất định phải giống như mẹ, là một ngôi sao xinh đẹp kiên cường nhất, bà nói xem có được không?" lúc Ân Tịch mười tuổi, vòng tay ôm lấy cổ bà mà nói
“Được, được. Ân Tịch nhà chúng ta nhất định sẽ càng hấp dẫn, càng kiên cường hơn so với mẹ cháu năm đó." Tần Phương vui mừng mà hạnh phúc trả lời.
“Ân Tịch, nếu mẹ không muốn con trở thành ngôi sao, con có thể đồng ý với mẹ sẽ từ bỏ giấc mơ làm ngôi sao nổi tiếng không?" Hứa Bội Dung đi vào, bắt Ân Tịch mặt đối mặt với cô.
“Vì sao ạ?" Ân Tịch khó hiểu hỏi.
“Bởi vì mẹ không muốn con sau này bị cuốn vào thế giới đầy thị phi ấy, mẹ chỉ hy vọng con lớn lên khỏe mạnh, sau đó đi làm, lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường." Hứa Bội Dung bình tĩnh nói, cô không muốn con gái dẫm chân vào vết xe đổ của mình, một khi đã bước vào giới giải trí, con người sẽ không thể khống chế bản thân trước những cám dỗ.
“Nhưng Ân Tịch thật sự rất thích biểu diễn, con cũng thích ca hát nữa, thầy cô giáo đều nói con hát nghe rất hay.
Nhưng nếu mẹ không thích Ân Tịch như vậy, Ân Tịch nhất định sẽ nghe lời mẹ." Ân Tịch nhỏ giọng nói.
Nước mắt Bội Dung không kìm được mà chảy xuống, Ân Tịch nhẹ nhàng lấy tay giúp cô lau đi: “Mẹ, con sẽ không hỏi tại sao nữa, chỉ cần mẹ không khóc, chuyện gì Ân Tịch cũng có thể làm."
Tần Phương ôm chặt lấy hai người, ba người ôm nhau thành một đoàn, không biết là vui mừng hay bi thương, cả ba đều không ngừng rơi lệ. Cũng từ đêm ấy, Ân Tịch từ đó về sau không hề tham gia biểu diễn hay ca hát trên trường học nữa, chuyên tâm lao vào học tập.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tới một ngày Ân Tịch cũng đã tròn mười bảy tuổi, cô trổ mã càng thêm xinh đẹp động lòng người, còn hơn Hứa Bội Dung năm đó, vẻ đẹp của cô mang theo sự thuần khiết, tươi trẻ.
Trong trường học những người theo đuổi cô luôn xếp thành hàng dài, nhưng cô vẫn một mình một người, dù người khác có đối xử tốt với cô thế nào, cô cũng sẽ cố gắng duy trì khoảng cách, bởi vì mẹ đã từng nói: Nnếu không muốn bị tổn thương thì đừng cho người khác có cơ hội thương tổn mình."
Bởi vậy, Ân Tịch không có bạn bè, ở trường học cũng có tiếng là băng sơn mỹ nhân (người đẹp lạnh lùng). Cả trường học cũng chỉ có một nam sinh dám tiếp cận cô, đó chính là Trần Thuật. Hắn cũng là người bạn duy nhất của Ân Tịch.
“Ân Tịch, vì sao em không ghi danh ở học viện điện ảnh K? Trong mắt anh, em chính là một diễn viên trời sinh, không đăng kí vào học viện điện ảnh thì quá lãng phí." Trần Thuật ở một bên khuyên nhủ.
“Em đã đồng ý với mẹ, không làm diễn viên, cho nên em không thể ghi danh ở học viện điện ảnh được.", Ân Tịch cũng có chút mất mát.
“Nhưng em không thích làm diễn viên nữa, sau này phim anh quay sẽ không có em làm nữ diễn viên chính, phim của anh không thể bán thì làm sao bây giờ? Coi như em thương người bằng hữu này mà ghi danh vào học viện điện ảnh đi, được không? Được không?" Trần Thuật đứng một bên không biết xấu hổ nhõng nhẽo.
Trong lòng hắn thực hối tiếc, lúc trước hắn luôn nghĩ Ân Tịch sẽ học ở học viện điện ảnh, hắn mới không quan tâm đến sự phản đối của gia đình mà có ý muốn trở thành đạo diễn chuyên nghiệp, hiện tại hắn đã học năm thứ hai khoa đạo diễn chuyên nghiệp, vậy mà Ân Tịch lại nói với hắn, cô không thể học ở học viện điện ảnh, làm tất cả kế hoạch của hắn đều hỏng bét.
“Anh đã làm học trưởng của em nhiều năm nay, lúc này đây, em quyết định không cho anh làm học trưởng của em nữa, em ghi danh ở học viện tài chính và kinh tế, về sau sẽ trở thành thành phần trí thức." Trên mặt Ân Tịch tràn ngập vui sướng, cô cũng không biết con đường này có đúng hay không, mặc dù vứt bỏ tình yêu với nghiệp diễn chuyên nghiệp sẽ rất đau khổ, nhưng tất thảy đều không bằng nụ cười của mẹ cô, cô tình nguyện lựa chọn con đường khác.
------------------------------
Ân Tịch mười bảy tuổi, Trần Thuật hai mươi tuổi, năm đó, bọn họ ngồi trên thảm cỏ của trường học nói chuyện vui vẻ.
Trần Thuật vẫn đảm đương vai trò làm hộ hoa sứ giả của cô, chỉ có hắn biết, lần đầu tiên gặp cô, hắn đã cứu cô khi cô đang bị mấy đứa trẻ con bắt nạt, lúc đó cô mới mười một tuổi, còn hắn mười ba tuổi.
Cũng từ ngày đó, hắn một mực yêu cầu gia đình cho hắn chuyển trường, từ học viện quý tộc dành cho học sinh giỏi chuyển tới một trường học bình thường, nhưng hắn vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ cô, không để cô lại bị người khác khi dễ là hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Lần diễn xuất cuối cùng ở trường trung học, Ân Tịch đã được thầy giáo mời tham gia diễn xuất, cũng nhờ vai diễn này đã thay đổi hoàn toàn tương lai sau này của cô.
Vị giảng viên của học viện điện ảnh K sau khi xem hết vở kịch này, dốc lòng cầu xin chỉ thị của viện trưởng, đặc biệt xét cho cô được trúng tuyển vào là sinh viên của học viện, đây là đãi ngộ chưa từng có, mà cô vẫn do dự không biết có nên đem điều này báo cho người nhà hay không.
Một đêm kia, mẹ cô, mắt đẫm lệ nói: “Ân Tịch, nếu con thật sự thích diễn xuất, mẹ sẽ không ép con nữa, nếu con trúng tuyển vào học viện điện ảnh, con hãy đi học đi, học viện điện ảnh không phải ai cũng có thể vào đâu."
Một đêm kia, ba người lại ôm nhau, có nước mắt có nụ cười có.
Khu nhà cấp cao của Trần gia.
“Trần thiếu gia, những chuyện cậu giao tôi đều đã hoàn thành tốt, Hứa Ân Tịch tiểu thư đã đồng ý tham gia vào học viện điện ảnh K" Người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Biết rồi, ông đi đi, việc này đừng cho lão gia biết." Trần Thuật sau khi nói xong liền nhảy xuống hồ bơi.
Hắn nhất định phải để Ân Tịch trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất, làm cho cô trở thành nữ diễn viên hạnh phúc nhất thế giới, đây là lời hứa mà ngay từ nhỏ Trần Thuật đã tự hứa với mình.
-----------------------
Năm đó, Ân Tịch mười bảy tuổi, vào học ở học viện điện ảnh K, trở thành học viên khoa diễn xuất.
Cũng trong năm đó, Trần Thuật hai mươi tuổi, vì thực hiện lời hứa với Ân Tịch, hắn đạt thành tích xuất sắc và được cử đi tu nghiệp khoa đạo diễn tại trường điện ảnh của Pháp, lần từ biệt này, lại làm cho cuộc sống của Ân Tịch từ đây về sau trở nên “nước sôi lửa bỏng."
Một đêm trước khi Trần Thuật đi Pháp, hẹn gặp mặt Ân Tịch.
“Nha đầu ngốc, anh phải đi, em cũng vậy, đừng có bị cuốn hút bởi trai đẹp, chờ anh trở lại làm diễn viên của anh, biết không?" Trần Thuật nhìn chằm chằm cô, vẫn đùa cợt như trước đây.
“Không được gọi em là nha đầu ngốc nữa, em đã lớn rồi, em về sau còn phải lấy chồng chứ." Cái miệng nhỏ nhắn của Ân Tịch chu lên đầy bất mãn.
“Ở trong lòng anh, em chính là một nha đầu ngốc, bị người ta ức hiếp cũng không biết đánh trả, chỉ biết im lặng mà chịu đựng, anh chỉ cứu em một lần, em liền ngày nào cũng quấn lấy anh, không phải nha đầu ngốc là gì." Trần Thuật lại kể chuyện trước đây để trêu ghẹo cô.
Nhớ lại thời điểm kia của Ân Tịch, Trần Thuật thấy mình thật may mắn khi ngày đó bị lạc đường, càng may mắn hơn khi gặp được cô, cô gái đã cho hắn biết trên đời này còn có người có thể làm hắn đau lòng, làm hắn muốn bảo vệ.
“Anh gọi em như vậy nữa, em sau này sẽ không làm diễn viên trong phim điện ảnh của anh đâu." Ân Tịch không có ý tốt mà cười xấu xa.
“Khó mà làm được, em nhất định phải làm nữ diễn viên chính cho bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh, vị trí này ai cũng đừng mong đoạt được, vĩnh viễn cũng đừng mong xuất hiện trong những bộ phim của đạo diễn Trần."
“Còn chưa quay phim đã tự xưng mình là đạo diễn lớn, không biết xấu hổ." Nói xong, Ân Tịch còn làm mặt quỷ.
Nhìn thấy vẻ mặt nghịch ngợm của cô, Trần Thuật trong phút chốc thất thần, lấy tay vuốt ve đầu cô: “Nha đầu ngốc."
Trần Thuật nhẹ nhàng mà đem cô ôm vào trong ngực, Ân Tịch có điểm không thích ứng nên muốn giãy, Trần Thuật nhẹ nhàng mà nói: “Đừng nhúc nhích, ngày mai anh phải đi, để anh ôm em nha đầu ngốc. . . . . . . . . . Em gái."
Cuối cùng, Trần Thuật vẫn nói thêm hai chữ em gái, bởi vì hắn sợ sự thổ lộ của hắn sẽ làm cô sợ, thực ra ở trong lòng, hắn càng lo sợ cô sẽ vì sự thổ lộ của hắn mà lựa chọn cách trốn tránh.
Ân Tịch nghe được hai chữ “em gái" kia, không phản kháng lại, mặc cho hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy mình.
Gió đêm nay dường như càng thêm ôn nhu hơn mọi ngày.
Sau khi Ân Tịch từ biệt Trần Thuật, vừa mới mở cửa ra, lại nghe được trong phòng đột nhiên có một tiếng động vang lên, cô ngay cả giầy cũng không kịp tháo, vội vàng chạy vào phòng, đã thấy trước mắt một màn, lớn tiếng mà hét ầm
lên: “Mẹ. . . . . . . . . Mẹ. . . . . . . . . . . ."
Nghe được tiếng kêu của Ân Tịch, Tần Phương ở gian phòng kia cũng vội vã chạy tới, đã thấy Hứa Bội Dung té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, nhất thời hoảng hốt kêu lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
“Bà ngoại, đừng lo, cháu sẽ đưa mẹ đi bệnh viện.", vừa nói, Ân Tịch vừa xốc mẹ lên lưng mình, hướng bên ngoài chạy tới, chỉ cảm thấy sao thân mình mẹ lại nhẹ như vậy, mấy năm nay, mẹ đều đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, càng làm lòng Ân Tịch thêm khó chịu.
“Mẹ, mẹ nhất định phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, không được bỏ lại Ân Tịch và bà ngoại, bao nhiêu khổ đau như vậy, chúng ta đều chịu đựng được, lúc này đây, mẹ nhất định cũng phải cố gắng. . . . . . . . . ." Ân Tịch ở trong lòng cầu nguyện, lưng cõng mẹ chân càng lúc càng nhanh hơn.
---------------------
“Bác sĩ, mẹ cháu thế nào rồi?", Thấy bác sĩ đi ra, Ân Tịch vội vàng hỏi.
“Cô là gì của bệnh nhân?". Ánh mắt thầy thuốc hiện lên một tia nghi hoặc.
“Cháu là con gái của bệnh nhân, có chuyện gì bác sĩ đều có thể nói với cháu." Nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, trong lòng Ân Tịch đột nhiên cảm thấy bất an.
“Tình trạng bệnh nhân rất không tốt, cần lập tức phẫu thuật, hơn nữa có thể không thành công." Thầy thuốc nhìn cô gái trước mặt, vẫn lựa chọn phương án nói thẳng cho cô biết.
“Mẹ cháu, bệnh của mẹ rất nghiêm trọng? Là bệnh gì?" Thanh âm của Ân Tịch bắt đầu trở lên run rẩy.
“Cơ thể của mẹ cô do mệt nhọc nhiều năm cùng dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa vết thương cũ lại tái phát, chồng chất mà dẫn đến. Chẩn đoán ban đầu là u não, bên trong đã phát triển dài khoảng hai cm, cần nhanh chóng cắt bỏ." Bác sĩ giải thích .
“Bác sĩ, bác nói cho cháu biết rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào?" Ân Tịch cố đứng vững mà nhìn bác sĩ.
“Nếu không làm giải phẫu, với tình trạng hiện nay của mẹ cô, khối u ác tính sẽ di căn rất nhanh ra toàn thân, không thể sống quá một tháng, cho dù là phẫu thuật cắt bỏ, cho dù giải phẫu thành công, cũng chỉ có thể sống thêm ba năm, hơn nữa chi phí phẫu thuật cũng không nhỏ, cho nên, người nhà cô cần suy nghĩ cho kỹ." Bác sĩ phân tích tất cả vấn đề cho cô nghe.
“Sao lại có thể như vậy? Bác sĩ, có phải chẩn đoán nhầm không? Sức khỏe mẹ cháu luôn luôn rất tốt, làm sao lại có bệnh như vậy? Cháu không tin. . . . . không tin. . . . . ." Nghe tin dữ như vậy, Ân Tịch không muốn chấp nhận sự thật này.
“Cháu à, chúng tôi đã kiểm tra hai lần rồi, đây là sự thật." Bác sĩ đột nhiên bỏ thân phận thầy thuốc sang một bên, dùng giọng điệu của một trưởng bối nói.
“Nhưng không phải là có giải phẫu cũng có khả năng sẽ không thành công? Nếu như không thành công, mẹ cháu có thể sống được bao lâu?" Nước mắt Ân Tịch chậm rãi chảy xuống, cô nhớ, mẹ cô tới tận bây giờ cũng chưa được hưởng phúc dù chỉ một ngày, cô vẫn luôn chờ mình lớn lên, sau khi lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với mẹ, nhưng vì sao đột nhiên mẹ lại ngã bệnh?
“Không thể nói chắc chắn được, có một số khả năng mà ngay cả y học cũng chưa giải thích được, nói không chừng trên đời này sẽ có kỳ tích xuất hiện." Bác sĩ an ủi, nhìn biểu tình của Ân Tịch, ông khẳng định tình cảm mẹ con của họ rất thắm thiết sâu nặng.
“Khi nào sẽ bắt đầu phẫu thuật ạ?" Ân Tịch lại hỏi.
“Sau khi nộp hết tiền thuốc men, nội trong hai ngày sẽ bố trí để phẫu thuật."
“Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu tiền?" Ân Tịch nhẹ giọng hỏi.
“Ước chừng ba mươi vạn, nếu muốn phẫu thuật thì phải nhanh lên, không thể kéo dài, để tránh tình trạng bệnh nặng hơn làm giảm tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật." Bác sĩ giải thích.
“Dạ, cháu đã biết, cám ơn bác sĩ, cháu trở về cùng người nhà bàn bạc một chút, nội trong hai ngày cháu và người nhà sẽ lo đủ tiền viện phí và phẫu thuật, xin hãy chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu." Ân Tịch khẩn cầu nói.
Vị bác sĩ gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng dáng cô đơn nhỏ bé của Ân Tịch rời đi, ông nhẹ nhàng mà lắc đầu, gánh nặng như vậy đặt lên vai của một cô bé mười bảy tuổi, làm sao ông có thể không động lòng?
------------------------
Ban đêm thành phố K vẫn náo nhiệt như vậy, thành phố không có bóng đêm này bắt đầu trình diễn một cuộc sống khác, nhìn ánh đèn neon đầu đường, Ân Tịch lâm vào chuỗi tuyệt vọng, thành phố này, trừ bỏ người nhà, cô chỉ có môt mình Trần Thuật là một người bạn, mà hắn ngày mai sẽ đi Pháp, hắn ở trong nhà cũng không phải là rất có tiền, cô làm sao có thể tại thời điểm mấu chốt này mà đi tìm hắn chứ.
“Nên làm cái gì bây giờ? Còn có thể tìm ai?" Ân Tịch ở trong lòng một lần lại một lần tự hỏi, trong đầu đột nhiên hiện lên Tề gia, chỉ là bất chợt hiện lên, nhưng nội tâm của cô lại tràn ngập sợ hãi, nơi khiến cho thời thơ ấu của cô phải chịu vô hạn thống khổ, chẳng lẽ thực sự chỉ có thể đi đến đó hay sao?
Đi tìm người Tề gia, là lựa chọn mà cô không muốn nhất, nếu có thể bán chính mình, cô cũng không nguyện ý đi tìm người Tề gia, Ân Tịch ở trong lòng nghĩ vậy, nhưng là ai có thể giúp cô đây?
Đang lúc cô do dự không dám quyết định, cô ngẩng đầu đã thấy công ty mà mẹ đi làm, trong đầu cô hiện lên một cái ý niệm, cô có thể đi van cầu dì Hồng, có thể dì Hồng sẽ giúp bọn cô, Ân Tịch bước nhanh chân chạy qua đó.
Dì Hồng thực khách khí đón tiếp cô, Ân Tịch chỉ gặp qua dì Hồng ba lần, lần đầu tiên là lúc cô sinh nhật 10 tuổi, lần thứ hai là sinh nhật hai năm trước đây của mẹ khi cô trộm chạy tới công ty của dì Hồng, mà lần thứ ba chính là đêm nay.
“Ân Tịch, mới ba năm không thấy, lại trổ mã xinh đẹp như vậy, so với mẹ cháu năm đó lại càng khiến người ta kinh diễm, đúng là con gái 18 tuổi biến thành mỹ nhân, dì Hồng đã nhanh không nhận ra được cháu rồi." Ánh mắt dì Hồng đột nhiên sáng như pha lê, tựa như phát hiện ra lục địa mới vậy.
“Dì Hồng, lần này cháu đến đây là có việc muốn nhờ dì." Ân Tịch nhỏ giọng trực tiếp đi vào vấn đề.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói cho dì Hồng biết, dì Hồng có thể giúp nhất định sẽ giúp cháu." Dì Hồng khẽ mỉm cười.
“Mẹ cháu mẹ . . . . Mẹ cháu mẹ . . . ." Khi nhắc tới mẹ nước mắt đè nén hồi lâu của Ân Tịch rốt cục cũng liền ào ào chảy xuống, nhất thời nghẹn lời.
“Cháu đừng vội, chậm rãi nói với dì Hồng, mẹ cháu cuối cùng là bị làm sao?"
“Mẹ cháu ở bệnh viện, bác sĩ nói phải nhanh chóng mổ, nhưng là . . . ." Ân Tịch ngừng một chút, dì Hồng không đợi cô nói xong đã vội tiếp lời.
“Có phải là không đủ tiền phẫu thuật hay không? Cần bao nhiêu tiền, cháu nói cho dì Hồng biết."
“Bệnh viện nói phải ba mươi vạn." Ân Tịch tận lực ổn định tâm tình của chính mình.
“Ba mươi vạn? Không phải là con số nhỏ nha!" Dì Hồng nghi ngờ nói.
“Dì Hồng, cháu van cầu dì, cứu mẹ của cháu với, chỉ cần có thể có 30 vạn, bảo cháu làm gì cháu cũng nguyện ý." Nói xong, Ân Tịch liền quỳ xuống, trong lòng Ân Tịch thì vì mẹ, hết thảy những điều này đều đáng giá.
“Ân Tịch cháu làm cái gì vậy, mau đứng lên đi, dì Hồng cũng không nói sẽ không giúp cháu." Vừa nói, dì Hồng chạy nhanh đến nâng Ân Tịch dậy. Vòng vo nói thêm: “Kỳ thật dì Hồng cũng chỉ là một nhân viên ở câu lạc bộ mà thôi, cũng chỉ là làm công ăn lương, nhất thời thực không lấy đâu ra được 30 vạn, nhưng mà có một cách, xem được không?"
Dì Hồng nói xong trong lòng đã dâng lên một cỗ vui sướng.
“Phương pháp gì? Chỉ cần có 30 vạn, bảo cháu làm gì cũng được." Ân Tịch kích động nắm chặt lấy tay dì Hồng.
“Ân Tịch, cháu đừng vội, cách này phải hy sinh rất lớn, cháu phải suy nghĩ cho kỹ, biết không?" Dì Hồng đột nhiên quan trọng hóa vấn đề.
“Mặc kệ là hy sinh cái gì, chỉ cần có thể cứu được mẹ, cháu cái gì cũng không sợ." Ân Tịch kiên định nói.
“Được, cháu đã quyết tâm như vậy, vậy dì Hồng liền giúp cháu. Đầu tiên, cháu nói cho dì Hồng biết, cháu có còn là con gái hay không?" Đối mặt với ánh mắt đơn thuần của Ân Tịch, dì Hồng vẫn kín đáo hỏi nhỏ.
Nghe được câu hỏi của dì Hồng, Ân Tịch lập tức giật mình, nhưng cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của bà ta, lại nhìn ánh mắt chờ mong đáp án của dì Hồng, Ân Tịch gật gật đầu.
“Vậy cháu có nguyện đem thân con gái của cháu đổi lấy viện phí cho mẹ cháu hay không?" Dì Hồng lần này trực tiếp hỏi cô.
Ân Tịch do dự một hồi, suy nghĩ hết thảy đến mẹ, có phải con gái hay không đối với cô cũng chỉ là một hình thức, chính là đối với tiền thuốc men của mẹ mà nói cũng giống như đổi lấy sinh mệnh của chính mẹ, mặc kệ là chỉ kéo dài thời gian, nhưng đối với lòng cô dù chỉ một ngày có mẹ cũng là hạnh phúc.
“Cháu nguyện ý." Ân Tịch kiên định nói.
“Vậy cháu về trước đi, tối mai cháu lại đây, tiền dì sẽ bảo đối phương ứng trước cho, việc giải phẫu lúc nào cũng có thể làm, cho nên cháu đừng qúa lo lắng cho mẹ, trước mắt điều chỉnh một chút tâm tình của chính mình, tối mai sẽ là lúc mà cháu phải đối mặt với bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình, biết không?" Dì Hồng nhẹ nhàng ôm Ân Tịch, thực ôn nhu an ủi cô gái này.
Kỳ thật suy nghĩ của Tống Hồng luôn rất rõ ràng, điều bà làm cũng chỉ là buôn bán mà thôi, giới giải trí cùng thương giới chính là như vậy, kẻ có tiền đều chơi đùa biến thái, mà ông chủ của câu lạc bộ này không thể nghi ngờ chính là một kẻ đại biến thái, nắm vận mệnh của rất nhiều minh tinh cùng cô gái trẻ.
Sau khi Ân Tịch rời đi, Tống Hồng nhấc điện thoại lên, phía bên kia truyền đến một thanh âm lười nhác mà lạnh lùng: “Chuyện gì?"
“Ông chủ, lần trước ngài bảo tôi chuẩn bị cho ngài một cô gái, ở đây đã có, chính là lúc này đây giá cả hơi quý hơn một chút, nhưng là tuyệt đối đáng giá." Sắc mặt Tống Hồng hiện lên tia biến hóa.
“Bao nhiêu?" Đầu kia điện thoại truyền đến hai chữ đơn giản.
“100 vạn, hẹn đêm mai, nếu thời gian không thích hợp, tôi có thể cùng cô ấy thay đổi."
“Không cần, đêm mai luôn đi. Vẫn chỗ cũ, thời gian cũ." Nói xong điện thoại đã cắt đứt.
Tống Hồng vừa vung tay đã buôn bán lời 70 vạn, mà đối với tất thảy những điều này, bà ta chỉ nhẹ nhàng cười, chả có gì khác với bình thường cả, có thể do bà là một kẻ đã rất quen thuộc những vụ buôn bán như thế này.
Một căn phòng khác, trên mặt người đàn ông lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“A Khôn, có phải đại thiếu gia hôm qua đã từ Anh trở về không?"
“Đúng vậy, nhị thiếu gia, lần này đại thiếu gia trở về hình như là muốn cướp tập đoàn giải trí Thịnh Thiên từ trong tay của cậu thì phải." A Khôn trả lời.
“Tôi nhất định phải cho anh ta biết cái gì gọi là khó nhằn, làm cho anh ta đừng bao giờ có ý định với Thịnh Thiên nữa." Người thanh niên nhẹ nhàng đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn.
“Ý của cậu chính là. . . ?" A Khôn khó hiểu hỏi lại.
Chỉ thấy người thanh niên kia nhẹ nhàng nói gì đó bêm tai A Khôn, mà hắn thì lại gật đầu lia lại, trong mắt lộ ra một tia hung ác.
-----------------------
Ân Tịch nói dối bà ngoại, nói là dì Hồng cho bọn họ vay tiền, đây cũng là lần đầu tiên cô nói dối.
Bà ngoại vẫn canh giữ ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật của mẹ, Ân Tịch nhìn thấy thời gian sắp tới cũng mượn cớ rời đi, vẻ mặt bà ngoại lộ ra nghi ngờ, mà Ân Tịch thừa dịp kẽ hở đó trốn đi mất.
“Mẹ, thực xin lỗi, bà ngoại, thực xin lỗi. . . ." Ân Tịch ở trong lòng thầm nói.
Dì Hồng nhìn thấy Ân Tịch, trong lòng đã có tính toán âm hiểm, bà nhất định phải làm cho Ân Tịch trở thành cây rụng tiền của mình, trên mặt lại lộ ra vẻ quan tâm của người làm gì.
Rất nhanh, Ân Tịch phải tiếp nhận một cái lễ rửa tội hoàn toàn không biết, rất nhanh cô không tự giác mà đã bị người ta mang đi tắm rửa, cho dù đều là con gái, nhưng mà thân thể cô cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Cô bị người ta dùng bao vải màu trắng trùm lên, ánh mắt bị một chiếc khăn voan màu hồng bịt kín.
“Các người làm vậy để làm gì? Muốn đưa tôi đi đâu?" Ân Tịch sợ hãi hét lên, không khỏi hỏi ra vấn đề ngu ngốc như thế.
“Tiểu thư, cô không phải sợ hãi, tất thảy những điều này, chỉ là thủ tục mà thôi." Một giọng nữ rất du dương, sau đó chính là yên lặng khác thường.
Thật lâu sau, cô cảm giác được thân thể của mình đã chạm đất, lại có thanh âm vang lên bên tai cô: “Cô phải chủ động khiêu khích người đàn ông ở trong đó, nếu hắn ta không vui tiền cũng sẽ không thoải mái. Còn có nếu hắn không có gỡ khăn lụa của cô xuống, thì cô không thể tự mình gỡ xuống được."
Lời của cô ta vừa mới dứt, cô liền cảm thấy chính mình bị đẩy mạnh vào trong phòng, sau đó là cửa phòng mở ra.
Cô giống như đột nhiên bị sa vào một thế giới đen tối, cái gì cũng đều nhìn không rõ, vừa mới di động thân thể lại ngã xuống phía trước, trên người cảm giác từng trận rét run, nguyên lai là bao vải màu trắng trên người đã bị cởi ra, không khỏi dùng tay che chắn.
“Ai?" Trong phòng truyền đến thanh âm ồ ồ thở dốc của đàn ông.
Ân Tịch nghe được thanh âm, động tác trên tay ngừng lại, đứng yên tại chỗ, sợ hãi không ngừng đánh úp vào cơ thể cô, không biết nên làm thế nào cho phải?
“Ai phái cô tới đây?" Vẫn là thanh âm như trước, chính là tiếng hít thở của hắn ngày càng nặng nề, càng ngày càng đậm, tựa như đang đè nén gì đó.
Ngửi được hơi thở của người đàn ông xa lạ, Ân Tịch không khỏi ngượng ngùng, chẳng qua là sợ hãi trong lòng vẫn như trước không hề tiêu tan.
“Cô phải chủ động khiêu khích người đàn ông ở trong đó, nếu hắn ta không vui tiền cũng sẽ không thoải mái Còn có nếu hắn không có gỡ khăn lụa của cô xuống, thì cô không thể tự mình gỡ xuống được." Thanh âm của người đàn bà kia lại một lần nữa vang lên bên tai cô, trong lòng cô không ngừng động viên chính mình, chỉ cần mẹ có thể tốt, tất thảy những điều này đều là đáng giá.
Ngửi được hơi thở xa lạ của người đàn ông, cô theo hướng đó vươn tay ra đi về phía trước, tận tới khi chạm được da thịt nóng bỏng của hắn, mới giật mình rụt tay về phía sau.
Mà người đàn ông kia đột nhiên thực thô bạo đem khăn màu trắng trên người cô xé mất, Ân Tịch trần trụi đứng ở trước mặt hắn, theo bản năng cô dùng tay che đậy phía trước mình.
Đối với động tác theo bản năng này, cô nghe được tiếng cười nhạo phát ra từ mũi của người đàn ông này, cô biết, hắn nhất định là cho rằng cô đang giả bộ mình là người còn trong trắng, trong lòng không khỏi dâng lên cỗ bi thương, thân thể càng thêm lạnh như băng.
Tiếng thở ồ ồ của người đàn ông ngày càng dồn dập, ngày càng gần, thẳng đến khi ghé sát lỗ tai cô.
Thanh âm thình lình trở lên dồn dập, trầm thấp áp lực giận giữ nói: “Thừa dịp trước khi tôi không cảm thấy hối hận, chạy nhanh đi."
Thanh âm như vậy khiến Ân Tịch nhịn không được run bần bật, hắn là đang cự tuyệt cô sao? Bởi vì cô không có chủ động, nếu cự tuyệt cô, cô lấy gì để đi cứu mẹ đây?
Ân Tịch căn bản là không ngờ tới tình huống lúc này, người đàn ông này đã muốn cực lực khắc chế dục vọng trên người chính mình nếu cô đã là người trưởng thành, hiểu được chuyện giữa nam nữ, giờ phút này, người đàn ông trước mắt này rõ ràng bị hạ thuốc, hơn nữa đang cố gắng khống chế chính mình không chạm tới cô.
“Tôi có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cầu ngài đừng cởi xuống khăn hồng trên mắt tôi." Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ nhàng, mang theo một tia cầu xin, thậm chí có một tia u sầu.
Thân thể người đàn ông rõ ràng chấn động một chút, không chờ hắn kịp phản ứng lại, tay nhỏ bé của Ân Tịc đã chủ động quấn lên cổ hắn, hắn thực nóng bỏng, cơ thể khao khát của hắn như được phóng thích, rốt cục không thể khống chế được nữa, gắt gao mà ôm lấy thân thể gầy gò lạnh lẽo của cô.
Không chờ cho cô lại tiếp tục có hành động gì nữa, thân thể đã nóng cháy của người đàn ông gắt gao đem cô áp chế đặt ở dưới thân mình, hai tay tìm kiếm sự an ủi trên thân thể lạnh lẽo của cô.
Tay hắn mang theo khí phách bao trùm nơi đẫy đà của cô, dùng sức mà vuốt ve, thậm chí môi hắn cũng nhẹ nhàng mà ngậm lấy nó, thậm chí còn khiến cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Mặc dù dục vọng trong thân thể làm cho hắn không thể kiềm chế, nhưng là hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể của cô gái này đang run rẩy, mà cô đang một mực chịu đựng cảm giác sợ hãi này, trong lòng không hiểu dâng lên một tia đau đớn, nhưng trong giây lát đã bị dục vọng bao trùm.
Ân Tịch cố gắng đè nén, bắt mình thích ứng sự sợ hãi này.
“Mùi hương trên người cô rất thơm, là loại nước hoa nào?" Hắn đột nhiên hỏi, phá vỡ bất an của cô.
“Tôi . . . . Tôi không có . . . . . Không có dùng nước hoa." Thanh âm của Ân Tịch cũng run rẩy, có một tia ngượng ngừng thoảng qua suy nghĩ của cô, đây là lần đầu tiên thân thể cô gần gũi với đàn ông như vậy.
Trêm người hắn tản ra mùi vị nam tính, trừ bỏ sợ hãi cô còn có mơ hồ chờ mong, sự chờ mong bất chợt này khiến cho trong lòng Ân Tịch càng thêm sợ hãi.
“Em đang sợ hãi?" Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua da thịt trên đùi cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, lần sau so với lần trước càng nhẹ nhàng hơn, cứ như vậy mà vuốt ve.
“Không . . . . Tôi không . . . . . Sợ hãi." Miệng cô nói ra câu không sợ hãi, chính là thanh âm cùng thân thể đã bán đứng cô.
Khóe miệng người đàn ông nổi lên một nụ cười như không, hắn cũng không chạm tới nữ nhân không có lai lịch rõ ràng, cũng không có trách nhiệm với nữ nhân sau khi chạm vào, chẳng qua là đêm nay, đây là ngoại lệ của hắn.
Không nghĩ rằng em trai tốt đẹp lại chuẩn bị cho hắn một cô gái mà hắn cảm thấy có một tia vui mừng, nhưng những gì em trai chuẩn bị cho hắn chỉ mới bắt đầu, cứ cho là hắn đã biết, cũng đã không có đường lui, chỉ có thể hướng con đường này tiếp tục đi theo.
Cái lưỡi bá đạo của hắn linh hoạt mà tìm kiếm thơm ngọt trên cánh môi của cô, nụ hôn cẩn thận ôn nhu như vậy cũng khiến hắn cả kinh, hắn rất ít khi như vậy mà hôn một người phụ nữ, mà hương vị của cô, làm cho hắn mắt hồn.
Hắn đột nhiên ôn nhu trên từng tấc từng tấc da thịt ướt mồ hôi của Ân Tịch, khiến cho sợ hãi của Ân Tịch tiêu tan đi rất nhiều, cánh môi mềm mại của hắn làm cho cô muốn nhìn xem người đàn ông trước mắt này có hình dáng thế nào.
Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, càng ngày càng dầy đặc, động tác trên tay không khỏi mạnh hơn một chút, mà độ mạnh này làm cho cô đau đớn không nhịn được, mà đau đớn này của cô lại khơi gợi hưng phấn khó hiểu trong người hắn.
Đột nhiên, ngón tay hắn xâm nhập tới mảnh đất bí ẩn của cô, thử vuốt ve thăm dò, đau đớn cùng khoái cảm kì quái làm cho cô nhịn không được mà ngâm nga rên rỉ, nghe được thanh âm của chính mình như vậy, mặt Ân Tịch đỏ lên, cứ cho là cô chưa biết tới việc người lớn, nhưng là cô biết thanh âm như vậy biểu hiện cho cái gì.
Miệng hắn lộ ra một nụ cười lơ đãng tà mị, chậm rãi làm cho thân thể của cô thích ứng được động chạm của hắn, tận đến khi cảm nhận được cô đã chuẩn bị rất rốt, rốt cục mới đem chính mình dung nhập vào cơ thể cô.
“A . . . . . . ." Miệng Ân Tịch hét ra một thanh âm thống khổ, cô mãnh liệt áp chế không cho chính mình lớn tiếng kêu ra, mặc kệ cho đau đớn lần đầu tiên khiến cho cô muốn ngất đi, nhưng cô vẫn nhớ kỹ mục đích tới nơi này.
Người đàn ông nghe được thanh âm cực lực khắc chế của cô, lông mày nhịn không được khẽ nhíu lại, lập tức hắn hôn nhẹ lên trán cô, “Thả lỏng một chút, từ từ sẽ tốt lên."
Từ từ, từ từ, thanh âm khiêu gợi liên tiếp vang lên.
Từ từ, từ từ, một tiếng lại lột tiếng thanh âm thống khổ áp lực cũng liên tiếp vang lên, mà người đàn ông này lại bất lực, dược tính trong thân thể hắn đã mãnh liệt phát tác, không thể một lần lại một lần muốn cô, mà cô – một cô gái vừa mới tiếp nhận chuyện của đàn bà, thân thể căn bản là không thể chịu nổi một lần lại một lần đòi hỏi của hắn.
Tận đến khi Ân Tịch hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, thân thể của người đàn ông mới chậm rãi giảm bớt lại, dược tính từ từ tiêu tan, thần trí của hắn cũng chậm rãi khôi phục lại.
Nhìn thấy cái miệng anh đào tinh tế của cô hơi hơi mím chặt lại, như là áp chế rất nhiều tâm sự. Cằm giương lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, một bàn tay của hắn có thể ôm trọn lấy, nếu như gỡ khăn lụa xuống, sau đó sẽ là một đôi mắt như thế nào?
Người đàn ông nghĩ vậy, hắn đột nhiên nghĩ muốn giơ tay gỡ khăn lụa che mặt của cô xuống, hắn muốn nhìn thấy sau lớp khăn lụa kia là khuôn mặt như thế nào? Tay hắn chậm rãi giơ tới . . . .
Tay hắn còn chưa chạm đến khăn lụa của cô, điện thoại trong phòng cư nhiên đã vang lên, khuôn mặt hắn đột nhiên âm lãnh xuống.
Hắn cầm lấy điện thoại, chờ đối phương mở miệng nói chuyện, bên kia truyền đến một thanh âm âm lãnh của nam nhân: “Tôi ở nhà trọ trước đây chúng ta thường chơi chờ anh, lại đây tôi với anh đấu một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ nghe lời anh, nếu anh thua liền chạy ngay về Anh đi."
“Được." Người đàn ông cúp điện thoại, sắc mặt càng âm lãnh, chung quy, hắn nhịn không được, khơi mào chiến tranh giữa hai anh em.
Nhìn thấy cô gái còn mê man trên giường, hắn từ trong ví tiền của mình lấy ra một chiếc vòng trang sức bằng cẩm thạch, trong suốt sáng bóng có thể thấy là vô giá.
Hắn không vạch trần khăn lụa của cô, mà là đem vòng trang sức nhẹ nhàng mà đeo lên cổ cô.
“Nếu có một ngày, chúng ta có thể gặp lại nhau, vậy thì cả đời này em có muốn chạy trốn cũng không thể." Người đàn ông yên lặng ở trong lòng tâm niệm một lần, trái tim hắn âm ỉ đau đớn, hắn nhớ tới một buổi trưa rất nhiều năm trước, giống như người đã từng quen biết nhưng chung quy không gặp lại nữa. Mà lời hứa giống như đã từng quen biết kia có phải vẫn còn có người nhớ rõ hay không?
Hắn đeo kính, nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Chờ đợi hắn tuyệt đối chính là một quả bom, mà hắn phải đi lĩnh quả bom này.
Trong biệt thự, người đàn ông cười âm hiểm khi thấy hắn đi vào đến, nhẹ giọng âm lãnh gọi một câu: “Anh cả."
“Nhiều năm như vậy, mày vẫn không thay đổi, vẫn như trước thích đánh lén sau lưng." Người đàn ông rất không tiết chế chửi.
“Xem ra cô bé kia hầu hạ anh cả không tồi, tinh thần no đủ." Nói xong hắn nở một nụ cười dối trá.
“Mày nói thẳng đi, mà muốn như thế nào?" Người đàn ông rất mất bình tĩnh nói.
“Chúng ta lên sân thượng của khách sạn Bạch Bố so tài bắn súng, ai bắn trúng tâm nhiều hơn thì thắng." Hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thân Tử Kiều, chỉ đơn giản như vậy sao?" Người đàn ông đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nhưng loại bất an này lại không biết từ đâu mà đến.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, anh đến trước đi." Thân Tử Kiều bước lên cầu thang.
“Nếu tao thắng, mày sẽ đem Thịnh Thiên giao cho tao?" Nam nhân nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, nếu anh thua sẽ không được tiếp tục nhúng tay vào việc điều hành Thịnh Thiên nữa, hơn nữa chính anh phải nói với ba, anh không thể tiếp quản Thịnh Thiên, thế nào?" Trong đáy mắt Thân Tử Kiều nhìn không ra tia bất đồng nào.
“Được." Người đàn ông gật đầu, bước lên cầu thang.
“Bang … bang … bang … bang …. phanh." Năm tiếng vang lên, rõ ràng đều bắn trúng ngay giữa trung tâm, miệng hắn lộ ra một nụ cười ngạo nghễ.
“Tới lượt mày." Hắn đem súng ném tới tay Thân Tử Kiều.
Thân Tử Kiều nhìn nhìn năm phát súng, đem súng ném sang một bên, nhẹ nhàng mà vỗ tay. “Cứ nghĩ anh không nhúng tay đến việc làm ăn bên ngoài cùng với xã hội đen, ai ngờ thương pháp lại dứt khoát như vậy, điểm này, tôi không thể không bội phục, chính là đáng tiếc . . . ."
Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, trực giác nói cho hắn biết, nhất định là Thân Tử Kiều đã gài bẫy hắn.
Thân Tử Kiều đứng một bên lớn tiếng bật cười, là cười nhạo hay châm chọc, tóm lại trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường
“Có một số thứ, có lẽ chỉ cách nhau bằng một tờ giấy hoặc một mảnh vải, nhưng lại có thể khiến kẻ khác làm những chuyện mà hắn không dám làm, mà tôi, hoàn toàn có cách để anh làm những việc anh không bao giờ dám." Thân Tử Kiều lạnh lùng nhìn hắn, vừa lòng mà cười
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác, đi đến trước tấm vải tập bắn, nhẹ nhàng kéo ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái cả người đầy máu, miệng cô ta bị kẻ khác dùng miếng vải trắng bịt chặt lại, viên đạn của hắn đã xuyên qua miếng vải trắng này và trực tiếp bắn vào ngực cô ta. . . . . . . . . Hình ảnh vô cùng thê thảm trước mắt làm hắn thống khổ nhắm mắt lại, phẫn nộ chạy về phía Thân Tử Kiều đứng trước mặt, túm vạt áo hắn.
“Mày vì sao phải làm như vậy? Mày không biết đây là phạm pháp sao? Vì sao mày lại biến thành thế này? Thân gia tại sao lại có một kẻ bại hoại như mày?" Người đàn ông rít lên.
“Tới tận bây giờ anh đều khinh thường những thói quen hay sở thích của tôi, ví dụ như nói tôi thích chơi đùa với xử nữ, ví dụ như nói tôi thích cùng những nữ minh tinh chơi đùa biến thái, ví dụ như nói tôi thích đem kẻ tôi căm ghét ra tra tấn hoặc tra tấn đến chết, bởi vì những điều này sẽ đem đến cho tôi khoái cảm, còn anh, không thấy khoái cảm sao? Ha ha. . . . . . . . . ." Thân Tử Kiều sỗ sàng mà cười như điên.
“Mày là thằng điên!"
“Anh muốn tiếp nhận Thịnh Thiên, anh có thể đấu được với tôi sao? Anh cho rằng giới giải trí là nơi đơn giản sao?
Người đàn bà kia là người phụ nữ của Lão đại Hắc bang, anh giết người phụ nữ của hắn, anh cho là Hắc bang sẽ buông tha cho anh à? Anh bước vào giới giải trí thì đừng mong tránh được Hắc bang, có Hắc bang còn có cảnh sát, với sức của anh, anh có thể đấu với bọn họ sao? Ngay cả tôi anh còn đấu không lại, hừ!" Ngay cả lỗ mũi Thân Tử Kiều cũng lộ ra sự khinh thường.
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dõi theo hắn không dời.
“Tôi biết ba cho anh trở về tiếp nhận Thịnh Thiên là vì muốn thay đổi một vài thứ, anh hãy trở về nói với ông ta, chỉ cần Thân Tử Kiều tôi chưa chết, thì đừng mong đẩy tôi ra khỏi Thịnh Thiên, chuyện hai cha con các người dám làm, Thân Tử Kiều này cũng dám." Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nhà trọ, để lại người đàn ông suy sụp ngồi trên mặt đất.
-------------------
Ân Tịch nắm chặt chiếc vòng trên cổ, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm nhộn nhạo không rõ ràng, rốt cuộc hắn là ai? Vì sao phải cho cô chiếc vòng cổ này?
Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp. . . . . . . . . . .
Đột nhiên, cô chạy nhanh về phía bệnh viện, không biết bây giờ mẹ thế nào rồi? Giải phẫu thành công hay thất bại?
Mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình trạng của mẹ như vậy, kéo dài mãi cho đến rất nhiều năm sau này. . . . . . . . . . . .
----------------------------
“Tôi không hy vọng cuộc phẫu thuật này sẽ mang lại bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho bệnh viện, cuộc phẫu thuật đêm nay đã thất bại, nguyên nhân do thể chất bệnh nhân không chịu nổi, do tinh thần bệnh nhân căng thẳng kéo dài cùng thần kinh bị suy nhược dẫn đến." Một vị bác sĩ có chức sắc nói, nhưng trong mắt ông ta một chút thiện chí của người thầy thuốc cũng không có.
“Chúng ta phải giải thích với người nhà bệnh nhân thế nào đây, khối u kia vốn lành tính, nhưng chúng ta lại chẩn đoán nhầm thành ác tính, hơn nữa lại khiến cho khối u di căn đến cả thần kinh não bộ, có lẽ cả đời cứ mãi nằm như vậy, so với người thực vật thì có khác gì nhau, chẳng lẽ y bác sĩ chúng ta không phải chịu một phần trách nhiệm hay sao?" Vị bác sĩ nói ra sự thật, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng gầy yếu của cô bé kia.
“Bác sĩ Lý, việc này sẽ ảnh hưởng tới bệnh viện, liên quan đến thanh danh của ba vị bác sĩ chúng ta, một khi công khai, người nhà bệnh nhân đòi kiện lên tòa án, hậu quả chắc tất cả chúng ta đều biết rõ, viện trưởng cũng sẽ không cho phép chúng ta công khai, cuộc thảo luận kết thúc ở đây, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, một khi để lộ ra thì đừng ai mong mình sẽ thoát khỏi trách nhiệm." Vị bác sĩ quyền uy nghiêm túc nói.
Người thầy thuốc cũng đi theo phụ hợp, ánh mắt bác sĩ Lý u ám nhìn xuống.
“Cái gì? Sao lại có thể? Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy? Bác sĩ Lý, ông nói cho cháu biết, vì sao lại như vậy?" Ân Tịch vừa gào khóc vừa lôi kéo góc áo ông ta.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng khối u đã làm cho tình hình xấu đi, trở nên nghiêm trọng hơn, hơn nữa thần kinh người bệnh bị suy nhược trong thời gian dài nên mới khiến kết quả cuộc giải phẫu thành như vậy." Bác sĩ Lý không quay ra, nhẹ nhàng nói, ông không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà nói dối.
“Vậy mẹ cháu phải làm sao bây giờ? Bà ấy còn có thể tỉnh lại không?" Ân Tịch chưa từ bỏ ý định hỏi “Việc này còn tùy tình hình, có những kỳ tích ngay cả lý luận y học cũng không thể giải thích được, nếu xuất hiện kỳ tích, nói không chừng mẹ cháu sẽ tỉnh lại." Bác sĩ Lý thản nhiên nói, thứ kỳ tích này giữa hàng ngàn vạn người mới xuất hiện một lần, xác suất chỉ là một phần mấy triệu, cơ hội xuất hiện kỳ tích gần như bằng không.
Nghe được kết quả, Ân Tịch hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, bà ngoại đang ngồi bên cạnh giường của cô, trong ánh mắt là trìu mến thống khổ. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của bà.
“Ân Tịch, nếu cháu không kiên cường lên, cháu muốn bà phải làm sao bây giờ? Cháu bảo mẹ cháu phải làm sao bây giờ?" Bà ngoại nức nở, thế nhưng trong ánh mắt đầy kiên định, trải qua nhiều năm như vậy, bàn ngoại vẫn kiên cường mạnh mẽ như vậy mà sống, bởi vì bà không thể bỏ mặc con gái cùng cháu ngoại mình.
“Bà ngoại, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đứng dậy, cháu phải chăm sóc bà và mẹ, chúng ta cùng nhau tạo ra kỳ tích, chúng ta s
Hứa Bội Dung từ trong mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy bác sĩ cẩn thận từng li từng tí khám bệnh cho mình, lại nhìn thấy Ân Tịch đang ngủ say bên cạnh, lòng của cô chùng xuống.
“Bác sĩ, vết thương trên mặt con gái tôi có để lại sẹo không?" Bội Dung lo sợ hỏi.
“Cô yên tâm, vết thương của cô bé không sâu lắm, cũng không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, hơn nữa tuổi cô bé còn nhỏ, trẻ con sẽ hồi phục rất nhanh, chỉ cần thường ngày chú ý đến ăn uống là được." Bác sĩ khẳng định nói.
Nhìn thấy tâm trạng Hứa Bội Dung thả lỏng, bác sĩ nói: “Tôi đã từng xem phim của cô, thật không nghĩ tới tôi còn có thể gặp được người thật, lúc tôi và vợ tôi yêu nhau chúng tôi hay đi rạp chiếu phim xem phim của cô."
Nghe thấy câu này của bác sĩ, ánh mắt Hứa Bội Dung hiện lên một tia sáng, nhưng trong nháy mắt lại từ từ tối đi, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, những đôi tình nhân xem phim của cô nay đều đã trở thành vợ chồng hợp pháp, mà chính mình lại. . . . . . Hứa Bội Dung dừng lại . . . , không đành lòng tiếp tục nghĩ nữa.
“Khi báo chí đưa tin, kỳ thật tôi và vợ tôi cũng không tin, nhưng đến hôm nay nhìn thấy tất cả, tôi càng thêm tin tưởng cô là một người thiện lương mà kiên cường, nếu tôi có thể giúp đỡ được điều gì, cô cứ nói cho tôi biết." Bác sĩ nhẹ giọng mà khẳng định nói.
Nghe được lời nói của vị bác sĩ, trong mắt cô lại dấy lên hi vọng, nhanh chóng đừng quá. . . . . . có chút kích động mà nói: “Thật vậy không? Ông đồng ý giúp tôi và con gái của tôi sao?"
“Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định giúp cô, những bộ phim cô đóng đã tác thành cho tình yêu của tôi và vợ tôi, cũng đã tác thành cho cuộc hôn nhân của chúng tôi." Vị bác sĩ thành thật nói, tất thảy những điều anh làm cũng bởi vì nhiệt tình mà ra, anh và vợ mình trước đây chính vì cùng đi xem phim mà gặp nhau rồi yêu nhau, bởi vậy mới có cuộc sống mỹ mãn như ngày hôm nay. Mà thần tượng của bọn họ lại phải trải qua cuộc sống như vậy, lúc trước khi lựa chọn lui về hậu trường, biết bao nhiêu người yêu thích điện ảnh đều không nỡ buông tha, mà cô lại lựa chọn lập gia đình, giúp chồng dạy con, lại không nghĩ rằng . . . .
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, ông có thể nói tôi bị mắc bệnh truyền nhiễm không? Và cả con gái của tôi cũng vậy, tôi xin ông, được chứ?" Hứa Bội Dung nắm chặt tay bác sĩ, giống như nắm lấy tia sinh mệnh cuối cùng vậy.
“Nhưng một chân của cô, có thể cả đời không đi lại được, cho dù có tốt hơn thì khi đi cũng chỉ có thể đi bước một.
Nếu bây giờ cô rời khỏi đây, sẽ không tốt đối với cái chân bị thương của cô, mà con gái cô cũng cần thời gian tĩnh dưỡng." Vị bác sĩ giải thích.
“Không sao, những chuyện này không quan trọng, tôi sẽ tìm một nơi cùng con gái điều dưỡng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể rời đi, nếu họ biết tôi và Ân Tịch bị mắc bệnh truyền nhiễm, nhất định sẽ không giữ tôi ở Tề gia nữa, cho nên tôi cầu xin ông!" Hứa Bội Dung gần như cầu xin nói, thậm chí nghĩ muốn đứng lên quỳ lạy hắn một cái, nhưng là vẫn bị vị thầy thuốc này quả quyết cự tuyệt.
“Tôi đồng ý, tôi sẽ giúp cô, có thể thành công hay không thì phải xem vận may của cô, tôi cũng hy vọng thần tượng một thời của tôi được hạnh phúc." Bác sĩ gật đầu nói.
“Cám ơn ông, tôi nhất định sẽ nhớ mãi đại ân đại đức của ông, nếu có cơ hội báo đáp, tôi và con gái nhất định sẽ đền ơn. Xin nói cho tôi biết tên họ của ông."
Vị bác sĩ chỉ cười cười, dặn dò: “Tôi sẽ nói với Tề gia, vì cô bị sốt cao trong thời gian dài dẫn đến viêm phổi, con gái cô cũng bị cô lây nhiễm cho nên hôn mê bất tỉnh." Nói xong, vị bác sĩ mỉm cười với cô, xoay người đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Hứa Bội Dung đang nhìn theo với đôi mắt đẫm lệ .
Hứa Bội Dung vẫn tin, trên đời này vẫn còn người tốt
-----------
“Cái gì? Cả hai mẹ con bọn họ bị viêm phổi?" Lâm Âm Ái khó tin hỏi lại.
“Phu nhân, bệnh nhân vì sốt cao không ngừng, hơn nữa thời gian trị bệnh đã quá trễ, dẫn đến viêm phổi, cho nên đề nghị phu nhân cho hai bệnh nhân này đến bệnh viện lớn để chữa trị, như vậy mới có hy vọng tốt hơn một chút."
“Ý của ông là, bọn họ có thể không qua khỏi? Viêm phổi lại là loại bệnh truyền nhiễm!" Ngô Niệm ở một bên nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, cho nên phu nhân nhất định phải đưa họ đến bệnh viện để cách ly, tránh cho nhiều người bị lây nhiễm, như vậy nguy hiểm của ngài cũng sẽ lớn hơn nhiều." Vị bác sĩ nghiêm trọng hóa vấn đề nói.
“Cám ơn ông, bác sĩ Lưu, tôi nhất định sẽ đưa họ đến bệnh viện cách ly, vất vả cho ông rồi." Nói xong Lâm Âm Ái lớn tiếng: “Chị Lâm, thay tôi tiễn bác sĩ Lưu."
Nhìn vị bác sĩ đi được một quãng xa, Lâm Âm Ái giận dữ nói: “Hai đứa tiện nhân này bị viêm phổi, chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao tới tận hôm nay mới có người nói cho ta biết?"
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bác sĩ cũng vừa tới không bao lâu, bây giờ việc cấp bách là đưa họ đến bệnh viện cách ly." Ngô Niệm ở một bên nói.
“Bệnh viện? Hai đứa tiện nhân này cũng xứng đáng được đến bệnh viện?" Lâm Âm Ái không hờn giận mà nói.
“Chẳng lẽ để họ chết ở Tề gia? Như vậy không phải sẽ gặp xui xẻo sao? Hơn nữa cũng sẽ nguy hiểm cho thân thể của mẹ nữa." Ngô Niệm bất an nói, trong lòng cô ta cũng lo sợ mình bị lây bệnh, cho nên nhất định phải khuyên Lâm Âm Ái đuổi cả hai mẹ con họ ra khỏi Tề gia.
“Không, ta sẽ không để bọn chúng chết ở Tề gia, A Phúc, A Quý, ngay bây giờ hãy thay ta đuổi hai đứa tiện nhân kia đi." Lâm Âm Ái nhẫn tâm ra lệnh, cho dù chết, bà cũng sẽ không để Hứa Bội Dung chết ở Tề gia, cô ta không xứng.
“Dạ" Người hầu đồng thanh đáp.
Chẳng qua lúc này đây, bà ta đã tính sai, dù Lâm Âm Ái có đuổi Hứa Bội Dung cùng con gái ra khỏi Tề gia thì vĩnh viễn cũng không thể làm bà ta thoát khỏi sự chán ghét và thống hận.
Bọn hạ nhân dùng những lời ti tiện nhất đuổi mẹ con cô đi, nhưng trên mặt hai mẹ con lại tràn đầy hạnh phúc khi được giải thoát.
Thân hình nhỏ bé của Ân Tịch dìu mẹ, Hứa Bội Dung lê một cái chân không thể nhúc nhích, từng bước từng bước một đi về con đường phía trước. Cô nghĩ, họ sẽ không không bao giờ quay trở lại nơi này, vĩnh viễn về sau cũng không, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc sống mới, cô sẽ cùng Ân Tịch và mẹ sống một cuộc sống giản dị mà bình thản.
“Anh Trữ Dịch, tạm biệt! Thân Tử Duệ, em đi rồi, em sẽ không thể ở bãi cỏ chờ anh nữa! Mọi thứ ở nơi này, tạm biệt, tạm biệt mãi mãi!" Ân Tịch ở trong lòng một lần lại một lần nỉ non.
Cuối cùng, cô đã rời khỏi nơi này, không bao giờ. . . . . . . . . . . trở lại nữa!
------------------------------
Tám năm trời, Tần Phương đã đến Tề gia vô số lần, nhưng trước sau chưa hề gặp được con gái và cháu ngoại của mình. Bà không dám chuyển nhà nữa vì sợ con gái trở về sẽ không tìm thấy mình.
Khi bà thấy gương mặt tái nhợt của con gái xuất hiện ở cửa, còn nắm tay một cô bé nhỏ gầy đứng bên cạnh, Tần
Phương ôm hai người xúc động mà khóc lớn, mấy năm nay, bà tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại con gái và Ân Tịch. Không ngờ ông trời lại thương tình cho bà.
Ba tháng sau, Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch được Tần Phương chăm sóc tận tụy, thân thể dần dần hồi phục lại, nhưng chân của Hứa Bội Dung vĩnh viễn không thể trở lại như bình thường được nữa, từ nay về sau, chân thọt thành hình tượng của cô, cô sẽ không bao giờ có thể lấy lại hình tượng ngọc nữ như trước đây nữa.
Trong nhà vốn đã nghèo túng, nay vì Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch về, ngày qua ngày càng thêm kham khổ, vì muốn làm cuộc sống của người nhà tốt hơn một chút, Hứa Bội Dung chỉ có thể đi tìm người môi giới trong giới giải trí hiện nay – chị Hồng.
“Bội Dung, em muốn quay lại giới giải trí, e rằng rất khó, không phải chị không muốn giúp em, mà là. . . . . . ." Chị Hồng có phần khó xử nói.
“Chị Hồng, chị hiểu lầm em rồi, chị xem bộ dáng bây giờ của em, đã sớm không có khả năng quay lại giới giải trí, nhưng em nhờ chị giúp em tìm đường sống, bây giờ người em quen biết chỉ có chị, coi như nể tình chị em trước đây của chúng ta, cầu xin chị giúp em." Hứa Bội Dung thành khẩn thỉnh cầu.
“Bội Dung, chị em chúng ta sao lại phải nói cầu xin, lúc trước nếu không có em trợ giúp chị, có lẽ chị đã không có được thành tựu như hôm nay, nhưng em tới chỗ của chị, em có thể chịu đựng được những người đã từng coi em là một ngôi sao bây giờ lại hắt hủi không? Trong lòng em sẽ không khó chịu sao? Em sẽ không cảm thấy tủi thân sao?"
Chị Hồng lo sợ thay cho cô.
“Chị Hồng, bây giờ em chỉ muốn có một công việc, có thể làm cho mẹ và con gái em có một cuộc sống tốt hơn một chút, khổ cực thế nào, lời nói lạnh nhạt thế nào em cũng chịu được, chị yên tâm, với bộ dáng bây giờ của em, sẽ không ai biết em đã từng là ngọc nữ, ha ha. . . . . . . . ." Hứa Bội Dung đau khổ cười chính mình.
Trong lòng chị Hồng tràn ngập bi thương, lúc trước là một ngọc nữ – minh tinh trong giới điện ảnh, cái ngày cô được gả cho vị thương nhân giàu có ấy, mọi người đều nghĩ cô sẽ hạnh phúc, hôn lễ xa xỉ lúc trước, chú rể phong lưu phóng khoáng, khiến biết bao nhiêu nữ ngôi sao hâm mộ, mà kết cục hiện giờ, hẳn là không ai có thể ngờ đến.
“Vì sự an toàn của em, thời gian đi làm của em sẽ từ năm giờ sáng tới mười giờ, quét tước dọn dẹp vệ sinh cho câu lạc bộ, tiền lương chị sẽ trả cho em bằng với người có tiền lương cao nhất ở nơi này – dì Khiết." Chị Hồng mỉm cười nói.
“Chị Hồng, cám ơn chị, nếu sau này có cơ hội, Bội Dung nhất định sẽ báo đáp"
“Đừng nói như vậy, chị chỉ có thể giúp em được đến thế này, nếu có thể, em đi làm bất cứ lúc nào cũng được, chị sẽ dặn A Lam dẫn em đi làm quen chỗ làm và công việc." Chị Hồng vỗ vỗ bả vai cô.
“Được, bây giờ em làm quen chỗ này trước một chút, ngày mai bắt đầu đi làm. Cám ơn sự sắp xếp của chị." Trong lòng Hứa Bội Dung cảm kích, cô biết chị Hồng cho cô thời gian làm việc như vậy để giúp cô tránh được những kẻ kiêu kỳ bình thường hay tới nơi này, cũng giúp cô thêm an toàn.
--------------
Ân Tịch cũng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, rốt cục nó cũng được đeo cặp sách, cũng giống như rất nhiều những đứa trẻ khác trở thành học sinh, mà nó so với bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều khắc khổ hơn, thành tích ưu việt luôn dẫn đầu từng năm từng năm một cho tới tận khi nó vào cấp ba.
Cuộc sống của cô đã không còn bóng dáng của Tề gia nữa, bởi vì cô đến trường học dành cho những đứa trẻ nghèo khó, mà người của Tề gia vĩnh viễn đều nằm ở xã hội thượng lưu.
Ở trường học Ân Tịch rất được thầy cô giáo yêu quý, giọng hát của nó cũng rất hay, hơn nữa khi trường học mở cuộc thi đóng kịch, khả năng diễn xuất của nó đã chiếm được sự tán thưởng của các thầy cô giáo toàn trường, họ đều nói nó có khả năng diễn xuất thiên phú, có thể diễn xuất thành công những cảnh tình cảm chân thành mà tha thiết. Tất cả những điều này, chỉ có chính nó mới biết, khả năng thiên phú của nó đều được di truyền từ mẹ.
Ân Tịch cầm giấy khen về nhà, toàn bộ thành tích đều đứng thứ nhất, thanh nhạc đứng thứ nhất, biểu diễn đứng thứ nhất. . . . . . . . . .
Tần Phương cùng Hứa Bội Dung khi nhìn thấy Ân Tịch mang giấy khen về đều cảm thấy rất vui mừng.
“Bà ngoại, sau này cháu lớn lên nhất định phải giống như mẹ, là một ngôi sao xinh đẹp kiên cường nhất, bà nói xem có được không?" lúc Ân Tịch mười tuổi, vòng tay ôm lấy cổ bà mà nói
“Được, được. Ân Tịch nhà chúng ta nhất định sẽ càng hấp dẫn, càng kiên cường hơn so với mẹ cháu năm đó." Tần Phương vui mừng mà hạnh phúc trả lời.
“Ân Tịch, nếu mẹ không muốn con trở thành ngôi sao, con có thể đồng ý với mẹ sẽ từ bỏ giấc mơ làm ngôi sao nổi tiếng không?" Hứa Bội Dung đi vào, bắt Ân Tịch mặt đối mặt với cô.
“Vì sao ạ?" Ân Tịch khó hiểu hỏi.
“Bởi vì mẹ không muốn con sau này bị cuốn vào thế giới đầy thị phi ấy, mẹ chỉ hy vọng con lớn lên khỏe mạnh, sau đó đi làm, lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường." Hứa Bội Dung bình tĩnh nói, cô không muốn con gái dẫm chân vào vết xe đổ của mình, một khi đã bước vào giới giải trí, con người sẽ không thể khống chế bản thân trước những cám dỗ.
“Nhưng Ân Tịch thật sự rất thích biểu diễn, con cũng thích ca hát nữa, thầy cô giáo đều nói con hát nghe rất hay.
Nhưng nếu mẹ không thích Ân Tịch như vậy, Ân Tịch nhất định sẽ nghe lời mẹ." Ân Tịch nhỏ giọng nói.
Nước mắt Bội Dung không kìm được mà chảy xuống, Ân Tịch nhẹ nhàng lấy tay giúp cô lau đi: “Mẹ, con sẽ không hỏi tại sao nữa, chỉ cần mẹ không khóc, chuyện gì Ân Tịch cũng có thể làm."
Tần Phương ôm chặt lấy hai người, ba người ôm nhau thành một đoàn, không biết là vui mừng hay bi thương, cả ba đều không ngừng rơi lệ. Cũng từ đêm ấy, Ân Tịch từ đó về sau không hề tham gia biểu diễn hay ca hát trên trường học nữa, chuyên tâm lao vào học tập.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tới một ngày Ân Tịch cũng đã tròn mười bảy tuổi, cô trổ mã càng thêm xinh đẹp động lòng người, còn hơn Hứa Bội Dung năm đó, vẻ đẹp của cô mang theo sự thuần khiết, tươi trẻ.
Trong trường học những người theo đuổi cô luôn xếp thành hàng dài, nhưng cô vẫn một mình một người, dù người khác có đối xử tốt với cô thế nào, cô cũng sẽ cố gắng duy trì khoảng cách, bởi vì mẹ đã từng nói: Nnếu không muốn bị tổn thương thì đừng cho người khác có cơ hội thương tổn mình."
Bởi vậy, Ân Tịch không có bạn bè, ở trường học cũng có tiếng là băng sơn mỹ nhân (người đẹp lạnh lùng). Cả trường học cũng chỉ có một nam sinh dám tiếp cận cô, đó chính là Trần Thuật. Hắn cũng là người bạn duy nhất của Ân Tịch.
“Ân Tịch, vì sao em không ghi danh ở học viện điện ảnh K? Trong mắt anh, em chính là một diễn viên trời sinh, không đăng kí vào học viện điện ảnh thì quá lãng phí." Trần Thuật ở một bên khuyên nhủ.
“Em đã đồng ý với mẹ, không làm diễn viên, cho nên em không thể ghi danh ở học viện điện ảnh được.", Ân Tịch cũng có chút mất mát.
“Nhưng em không thích làm diễn viên nữa, sau này phim anh quay sẽ không có em làm nữ diễn viên chính, phim của anh không thể bán thì làm sao bây giờ? Coi như em thương người bằng hữu này mà ghi danh vào học viện điện ảnh đi, được không? Được không?" Trần Thuật đứng một bên không biết xấu hổ nhõng nhẽo.
Trong lòng hắn thực hối tiếc, lúc trước hắn luôn nghĩ Ân Tịch sẽ học ở học viện điện ảnh, hắn mới không quan tâm đến sự phản đối của gia đình mà có ý muốn trở thành đạo diễn chuyên nghiệp, hiện tại hắn đã học năm thứ hai khoa đạo diễn chuyên nghiệp, vậy mà Ân Tịch lại nói với hắn, cô không thể học ở học viện điện ảnh, làm tất cả kế hoạch của hắn đều hỏng bét.
“Anh đã làm học trưởng của em nhiều năm nay, lúc này đây, em quyết định không cho anh làm học trưởng của em nữa, em ghi danh ở học viện tài chính và kinh tế, về sau sẽ trở thành thành phần trí thức." Trên mặt Ân Tịch tràn ngập vui sướng, cô cũng không biết con đường này có đúng hay không, mặc dù vứt bỏ tình yêu với nghiệp diễn chuyên nghiệp sẽ rất đau khổ, nhưng tất thảy đều không bằng nụ cười của mẹ cô, cô tình nguyện lựa chọn con đường khác.
------------------------------
Ân Tịch mười bảy tuổi, Trần Thuật hai mươi tuổi, năm đó, bọn họ ngồi trên thảm cỏ của trường học nói chuyện vui vẻ.
Trần Thuật vẫn đảm đương vai trò làm hộ hoa sứ giả của cô, chỉ có hắn biết, lần đầu tiên gặp cô, hắn đã cứu cô khi cô đang bị mấy đứa trẻ con bắt nạt, lúc đó cô mới mười một tuổi, còn hắn mười ba tuổi.
Cũng từ ngày đó, hắn một mực yêu cầu gia đình cho hắn chuyển trường, từ học viện quý tộc dành cho học sinh giỏi chuyển tới một trường học bình thường, nhưng hắn vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ cô, không để cô lại bị người khác khi dễ là hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Lần diễn xuất cuối cùng ở trường trung học, Ân Tịch đã được thầy giáo mời tham gia diễn xuất, cũng nhờ vai diễn này đã thay đổi hoàn toàn tương lai sau này của cô.
Vị giảng viên của học viện điện ảnh K sau khi xem hết vở kịch này, dốc lòng cầu xin chỉ thị của viện trưởng, đặc biệt xét cho cô được trúng tuyển vào là sinh viên của học viện, đây là đãi ngộ chưa từng có, mà cô vẫn do dự không biết có nên đem điều này báo cho người nhà hay không.
Một đêm kia, mẹ cô, mắt đẫm lệ nói: “Ân Tịch, nếu con thật sự thích diễn xuất, mẹ sẽ không ép con nữa, nếu con trúng tuyển vào học viện điện ảnh, con hãy đi học đi, học viện điện ảnh không phải ai cũng có thể vào đâu."
Một đêm kia, ba người lại ôm nhau, có nước mắt có nụ cười có.
Khu nhà cấp cao của Trần gia.
“Trần thiếu gia, những chuyện cậu giao tôi đều đã hoàn thành tốt, Hứa Ân Tịch tiểu thư đã đồng ý tham gia vào học viện điện ảnh K" Người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Biết rồi, ông đi đi, việc này đừng cho lão gia biết." Trần Thuật sau khi nói xong liền nhảy xuống hồ bơi.
Hắn nhất định phải để Ân Tịch trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất, làm cho cô trở thành nữ diễn viên hạnh phúc nhất thế giới, đây là lời hứa mà ngay từ nhỏ Trần Thuật đã tự hứa với mình.
-----------------------
Năm đó, Ân Tịch mười bảy tuổi, vào học ở học viện điện ảnh K, trở thành học viên khoa diễn xuất.
Cũng trong năm đó, Trần Thuật hai mươi tuổi, vì thực hiện lời hứa với Ân Tịch, hắn đạt thành tích xuất sắc và được cử đi tu nghiệp khoa đạo diễn tại trường điện ảnh của Pháp, lần từ biệt này, lại làm cho cuộc sống của Ân Tịch từ đây về sau trở nên “nước sôi lửa bỏng."
Một đêm trước khi Trần Thuật đi Pháp, hẹn gặp mặt Ân Tịch.
“Nha đầu ngốc, anh phải đi, em cũng vậy, đừng có bị cuốn hút bởi trai đẹp, chờ anh trở lại làm diễn viên của anh, biết không?" Trần Thuật nhìn chằm chằm cô, vẫn đùa cợt như trước đây.
“Không được gọi em là nha đầu ngốc nữa, em đã lớn rồi, em về sau còn phải lấy chồng chứ." Cái miệng nhỏ nhắn của Ân Tịch chu lên đầy bất mãn.
“Ở trong lòng anh, em chính là một nha đầu ngốc, bị người ta ức hiếp cũng không biết đánh trả, chỉ biết im lặng mà chịu đựng, anh chỉ cứu em một lần, em liền ngày nào cũng quấn lấy anh, không phải nha đầu ngốc là gì." Trần Thuật lại kể chuyện trước đây để trêu ghẹo cô.
Nhớ lại thời điểm kia của Ân Tịch, Trần Thuật thấy mình thật may mắn khi ngày đó bị lạc đường, càng may mắn hơn khi gặp được cô, cô gái đã cho hắn biết trên đời này còn có người có thể làm hắn đau lòng, làm hắn muốn bảo vệ.
“Anh gọi em như vậy nữa, em sau này sẽ không làm diễn viên trong phim điện ảnh của anh đâu." Ân Tịch không có ý tốt mà cười xấu xa.
“Khó mà làm được, em nhất định phải làm nữ diễn viên chính cho bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh, vị trí này ai cũng đừng mong đoạt được, vĩnh viễn cũng đừng mong xuất hiện trong những bộ phim của đạo diễn Trần."
“Còn chưa quay phim đã tự xưng mình là đạo diễn lớn, không biết xấu hổ." Nói xong, Ân Tịch còn làm mặt quỷ.
Nhìn thấy vẻ mặt nghịch ngợm của cô, Trần Thuật trong phút chốc thất thần, lấy tay vuốt ve đầu cô: “Nha đầu ngốc."
Trần Thuật nhẹ nhàng mà đem cô ôm vào trong ngực, Ân Tịch có điểm không thích ứng nên muốn giãy, Trần Thuật nhẹ nhàng mà nói: “Đừng nhúc nhích, ngày mai anh phải đi, để anh ôm em nha đầu ngốc. . . . . . . . . . Em gái."
Cuối cùng, Trần Thuật vẫn nói thêm hai chữ em gái, bởi vì hắn sợ sự thổ lộ của hắn sẽ làm cô sợ, thực ra ở trong lòng, hắn càng lo sợ cô sẽ vì sự thổ lộ của hắn mà lựa chọn cách trốn tránh.
Ân Tịch nghe được hai chữ “em gái" kia, không phản kháng lại, mặc cho hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy mình.
Gió đêm nay dường như càng thêm ôn nhu hơn mọi ngày.
Sau khi Ân Tịch từ biệt Trần Thuật, vừa mới mở cửa ra, lại nghe được trong phòng đột nhiên có một tiếng động vang lên, cô ngay cả giầy cũng không kịp tháo, vội vàng chạy vào phòng, đã thấy trước mắt một màn, lớn tiếng mà hét ầm
lên: “Mẹ. . . . . . . . . Mẹ. . . . . . . . . . . ."
Nghe được tiếng kêu của Ân Tịch, Tần Phương ở gian phòng kia cũng vội vã chạy tới, đã thấy Hứa Bội Dung té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, nhất thời hoảng hốt kêu lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
“Bà ngoại, đừng lo, cháu sẽ đưa mẹ đi bệnh viện.", vừa nói, Ân Tịch vừa xốc mẹ lên lưng mình, hướng bên ngoài chạy tới, chỉ cảm thấy sao thân mình mẹ lại nhẹ như vậy, mấy năm nay, mẹ đều đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, càng làm lòng Ân Tịch thêm khó chịu.
“Mẹ, mẹ nhất định phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, không được bỏ lại Ân Tịch và bà ngoại, bao nhiêu khổ đau như vậy, chúng ta đều chịu đựng được, lúc này đây, mẹ nhất định cũng phải cố gắng. . . . . . . . . ." Ân Tịch ở trong lòng cầu nguyện, lưng cõng mẹ chân càng lúc càng nhanh hơn.
---------------------
“Bác sĩ, mẹ cháu thế nào rồi?", Thấy bác sĩ đi ra, Ân Tịch vội vàng hỏi.
“Cô là gì của bệnh nhân?". Ánh mắt thầy thuốc hiện lên một tia nghi hoặc.
“Cháu là con gái của bệnh nhân, có chuyện gì bác sĩ đều có thể nói với cháu." Nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, trong lòng Ân Tịch đột nhiên cảm thấy bất an.
“Tình trạng bệnh nhân rất không tốt, cần lập tức phẫu thuật, hơn nữa có thể không thành công." Thầy thuốc nhìn cô gái trước mặt, vẫn lựa chọn phương án nói thẳng cho cô biết.
“Mẹ cháu, bệnh của mẹ rất nghiêm trọng? Là bệnh gì?" Thanh âm của Ân Tịch bắt đầu trở lên run rẩy.
“Cơ thể của mẹ cô do mệt nhọc nhiều năm cùng dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa vết thương cũ lại tái phát, chồng chất mà dẫn đến. Chẩn đoán ban đầu là u não, bên trong đã phát triển dài khoảng hai cm, cần nhanh chóng cắt bỏ." Bác sĩ giải thích .
“Bác sĩ, bác nói cho cháu biết rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào?" Ân Tịch cố đứng vững mà nhìn bác sĩ.
“Nếu không làm giải phẫu, với tình trạng hiện nay của mẹ cô, khối u ác tính sẽ di căn rất nhanh ra toàn thân, không thể sống quá một tháng, cho dù là phẫu thuật cắt bỏ, cho dù giải phẫu thành công, cũng chỉ có thể sống thêm ba năm, hơn nữa chi phí phẫu thuật cũng không nhỏ, cho nên, người nhà cô cần suy nghĩ cho kỹ." Bác sĩ phân tích tất cả vấn đề cho cô nghe.
“Sao lại có thể như vậy? Bác sĩ, có phải chẩn đoán nhầm không? Sức khỏe mẹ cháu luôn luôn rất tốt, làm sao lại có bệnh như vậy? Cháu không tin. . . . . không tin. . . . . ." Nghe tin dữ như vậy, Ân Tịch không muốn chấp nhận sự thật này.
“Cháu à, chúng tôi đã kiểm tra hai lần rồi, đây là sự thật." Bác sĩ đột nhiên bỏ thân phận thầy thuốc sang một bên, dùng giọng điệu của một trưởng bối nói.
“Nhưng không phải là có giải phẫu cũng có khả năng sẽ không thành công? Nếu như không thành công, mẹ cháu có thể sống được bao lâu?" Nước mắt Ân Tịch chậm rãi chảy xuống, cô nhớ, mẹ cô tới tận bây giờ cũng chưa được hưởng phúc dù chỉ một ngày, cô vẫn luôn chờ mình lớn lên, sau khi lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với mẹ, nhưng vì sao đột nhiên mẹ lại ngã bệnh?
“Không thể nói chắc chắn được, có một số khả năng mà ngay cả y học cũng chưa giải thích được, nói không chừng trên đời này sẽ có kỳ tích xuất hiện." Bác sĩ an ủi, nhìn biểu tình của Ân Tịch, ông khẳng định tình cảm mẹ con của họ rất thắm thiết sâu nặng.
“Khi nào sẽ bắt đầu phẫu thuật ạ?" Ân Tịch lại hỏi.
“Sau khi nộp hết tiền thuốc men, nội trong hai ngày sẽ bố trí để phẫu thuật."
“Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu tiền?" Ân Tịch nhẹ giọng hỏi.
“Ước chừng ba mươi vạn, nếu muốn phẫu thuật thì phải nhanh lên, không thể kéo dài, để tránh tình trạng bệnh nặng hơn làm giảm tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật." Bác sĩ giải thích.
“Dạ, cháu đã biết, cám ơn bác sĩ, cháu trở về cùng người nhà bàn bạc một chút, nội trong hai ngày cháu và người nhà sẽ lo đủ tiền viện phí và phẫu thuật, xin hãy chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu." Ân Tịch khẩn cầu nói.
Vị bác sĩ gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng dáng cô đơn nhỏ bé của Ân Tịch rời đi, ông nhẹ nhàng mà lắc đầu, gánh nặng như vậy đặt lên vai của một cô bé mười bảy tuổi, làm sao ông có thể không động lòng?
------------------------
Ban đêm thành phố K vẫn náo nhiệt như vậy, thành phố không có bóng đêm này bắt đầu trình diễn một cuộc sống khác, nhìn ánh đèn neon đầu đường, Ân Tịch lâm vào chuỗi tuyệt vọng, thành phố này, trừ bỏ người nhà, cô chỉ có môt mình Trần Thuật là một người bạn, mà hắn ngày mai sẽ đi Pháp, hắn ở trong nhà cũng không phải là rất có tiền, cô làm sao có thể tại thời điểm mấu chốt này mà đi tìm hắn chứ.
“Nên làm cái gì bây giờ? Còn có thể tìm ai?" Ân Tịch ở trong lòng một lần lại một lần tự hỏi, trong đầu đột nhiên hiện lên Tề gia, chỉ là bất chợt hiện lên, nhưng nội tâm của cô lại tràn ngập sợ hãi, nơi khiến cho thời thơ ấu của cô phải chịu vô hạn thống khổ, chẳng lẽ thực sự chỉ có thể đi đến đó hay sao?
Đi tìm người Tề gia, là lựa chọn mà cô không muốn nhất, nếu có thể bán chính mình, cô cũng không nguyện ý đi tìm người Tề gia, Ân Tịch ở trong lòng nghĩ vậy, nhưng là ai có thể giúp cô đây?
Đang lúc cô do dự không dám quyết định, cô ngẩng đầu đã thấy công ty mà mẹ đi làm, trong đầu cô hiện lên một cái ý niệm, cô có thể đi van cầu dì Hồng, có thể dì Hồng sẽ giúp bọn cô, Ân Tịch bước nhanh chân chạy qua đó.
Dì Hồng thực khách khí đón tiếp cô, Ân Tịch chỉ gặp qua dì Hồng ba lần, lần đầu tiên là lúc cô sinh nhật 10 tuổi, lần thứ hai là sinh nhật hai năm trước đây của mẹ khi cô trộm chạy tới công ty của dì Hồng, mà lần thứ ba chính là đêm nay.
“Ân Tịch, mới ba năm không thấy, lại trổ mã xinh đẹp như vậy, so với mẹ cháu năm đó lại càng khiến người ta kinh diễm, đúng là con gái 18 tuổi biến thành mỹ nhân, dì Hồng đã nhanh không nhận ra được cháu rồi." Ánh mắt dì Hồng đột nhiên sáng như pha lê, tựa như phát hiện ra lục địa mới vậy.
“Dì Hồng, lần này cháu đến đây là có việc muốn nhờ dì." Ân Tịch nhỏ giọng trực tiếp đi vào vấn đề.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói cho dì Hồng biết, dì Hồng có thể giúp nhất định sẽ giúp cháu." Dì Hồng khẽ mỉm cười.
“Mẹ cháu mẹ . . . . Mẹ cháu mẹ . . . ." Khi nhắc tới mẹ nước mắt đè nén hồi lâu của Ân Tịch rốt cục cũng liền ào ào chảy xuống, nhất thời nghẹn lời.
“Cháu đừng vội, chậm rãi nói với dì Hồng, mẹ cháu cuối cùng là bị làm sao?"
“Mẹ cháu ở bệnh viện, bác sĩ nói phải nhanh chóng mổ, nhưng là . . . ." Ân Tịch ngừng một chút, dì Hồng không đợi cô nói xong đã vội tiếp lời.
“Có phải là không đủ tiền phẫu thuật hay không? Cần bao nhiêu tiền, cháu nói cho dì Hồng biết."
“Bệnh viện nói phải ba mươi vạn." Ân Tịch tận lực ổn định tâm tình của chính mình.
“Ba mươi vạn? Không phải là con số nhỏ nha!" Dì Hồng nghi ngờ nói.
“Dì Hồng, cháu van cầu dì, cứu mẹ của cháu với, chỉ cần có thể có 30 vạn, bảo cháu làm gì cháu cũng nguyện ý." Nói xong, Ân Tịch liền quỳ xuống, trong lòng Ân Tịch thì vì mẹ, hết thảy những điều này đều đáng giá.
“Ân Tịch cháu làm cái gì vậy, mau đứng lên đi, dì Hồng cũng không nói sẽ không giúp cháu." Vừa nói, dì Hồng chạy nhanh đến nâng Ân Tịch dậy. Vòng vo nói thêm: “Kỳ thật dì Hồng cũng chỉ là một nhân viên ở câu lạc bộ mà thôi, cũng chỉ là làm công ăn lương, nhất thời thực không lấy đâu ra được 30 vạn, nhưng mà có một cách, xem được không?"
Dì Hồng nói xong trong lòng đã dâng lên một cỗ vui sướng.
“Phương pháp gì? Chỉ cần có 30 vạn, bảo cháu làm gì cũng được." Ân Tịch kích động nắm chặt lấy tay dì Hồng.
“Ân Tịch, cháu đừng vội, cách này phải hy sinh rất lớn, cháu phải suy nghĩ cho kỹ, biết không?" Dì Hồng đột nhiên quan trọng hóa vấn đề.
“Mặc kệ là hy sinh cái gì, chỉ cần có thể cứu được mẹ, cháu cái gì cũng không sợ." Ân Tịch kiên định nói.
“Được, cháu đã quyết tâm như vậy, vậy dì Hồng liền giúp cháu. Đầu tiên, cháu nói cho dì Hồng biết, cháu có còn là con gái hay không?" Đối mặt với ánh mắt đơn thuần của Ân Tịch, dì Hồng vẫn kín đáo hỏi nhỏ.
Nghe được câu hỏi của dì Hồng, Ân Tịch lập tức giật mình, nhưng cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của bà ta, lại nhìn ánh mắt chờ mong đáp án của dì Hồng, Ân Tịch gật gật đầu.
“Vậy cháu có nguyện đem thân con gái của cháu đổi lấy viện phí cho mẹ cháu hay không?" Dì Hồng lần này trực tiếp hỏi cô.
Ân Tịch do dự một hồi, suy nghĩ hết thảy đến mẹ, có phải con gái hay không đối với cô cũng chỉ là một hình thức, chính là đối với tiền thuốc men của mẹ mà nói cũng giống như đổi lấy sinh mệnh của chính mẹ, mặc kệ là chỉ kéo dài thời gian, nhưng đối với lòng cô dù chỉ một ngày có mẹ cũng là hạnh phúc.
“Cháu nguyện ý." Ân Tịch kiên định nói.
“Vậy cháu về trước đi, tối mai cháu lại đây, tiền dì sẽ bảo đối phương ứng trước cho, việc giải phẫu lúc nào cũng có thể làm, cho nên cháu đừng qúa lo lắng cho mẹ, trước mắt điều chỉnh một chút tâm tình của chính mình, tối mai sẽ là lúc mà cháu phải đối mặt với bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình, biết không?" Dì Hồng nhẹ nhàng ôm Ân Tịch, thực ôn nhu an ủi cô gái này.
Kỳ thật suy nghĩ của Tống Hồng luôn rất rõ ràng, điều bà làm cũng chỉ là buôn bán mà thôi, giới giải trí cùng thương giới chính là như vậy, kẻ có tiền đều chơi đùa biến thái, mà ông chủ của câu lạc bộ này không thể nghi ngờ chính là một kẻ đại biến thái, nắm vận mệnh của rất nhiều minh tinh cùng cô gái trẻ.
Sau khi Ân Tịch rời đi, Tống Hồng nhấc điện thoại lên, phía bên kia truyền đến một thanh âm lười nhác mà lạnh lùng: “Chuyện gì?"
“Ông chủ, lần trước ngài bảo tôi chuẩn bị cho ngài một cô gái, ở đây đã có, chính là lúc này đây giá cả hơi quý hơn một chút, nhưng là tuyệt đối đáng giá." Sắc mặt Tống Hồng hiện lên tia biến hóa.
“Bao nhiêu?" Đầu kia điện thoại truyền đến hai chữ đơn giản.
“100 vạn, hẹn đêm mai, nếu thời gian không thích hợp, tôi có thể cùng cô ấy thay đổi."
“Không cần, đêm mai luôn đi. Vẫn chỗ cũ, thời gian cũ." Nói xong điện thoại đã cắt đứt.
Tống Hồng vừa vung tay đã buôn bán lời 70 vạn, mà đối với tất thảy những điều này, bà ta chỉ nhẹ nhàng cười, chả có gì khác với bình thường cả, có thể do bà là một kẻ đã rất quen thuộc những vụ buôn bán như thế này.
Một căn phòng khác, trên mặt người đàn ông lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“A Khôn, có phải đại thiếu gia hôm qua đã từ Anh trở về không?"
“Đúng vậy, nhị thiếu gia, lần này đại thiếu gia trở về hình như là muốn cướp tập đoàn giải trí Thịnh Thiên từ trong tay của cậu thì phải." A Khôn trả lời.
“Tôi nhất định phải cho anh ta biết cái gì gọi là khó nhằn, làm cho anh ta đừng bao giờ có ý định với Thịnh Thiên nữa." Người thanh niên nhẹ nhàng đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn.
“Ý của cậu chính là. . . ?" A Khôn khó hiểu hỏi lại.
Chỉ thấy người thanh niên kia nhẹ nhàng nói gì đó bêm tai A Khôn, mà hắn thì lại gật đầu lia lại, trong mắt lộ ra một tia hung ác.
-----------------------
Ân Tịch nói dối bà ngoại, nói là dì Hồng cho bọn họ vay tiền, đây cũng là lần đầu tiên cô nói dối.
Bà ngoại vẫn canh giữ ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật của mẹ, Ân Tịch nhìn thấy thời gian sắp tới cũng mượn cớ rời đi, vẻ mặt bà ngoại lộ ra nghi ngờ, mà Ân Tịch thừa dịp kẽ hở đó trốn đi mất.
“Mẹ, thực xin lỗi, bà ngoại, thực xin lỗi. . . ." Ân Tịch ở trong lòng thầm nói.
Dì Hồng nhìn thấy Ân Tịch, trong lòng đã có tính toán âm hiểm, bà nhất định phải làm cho Ân Tịch trở thành cây rụng tiền của mình, trên mặt lại lộ ra vẻ quan tâm của người làm gì.
Rất nhanh, Ân Tịch phải tiếp nhận một cái lễ rửa tội hoàn toàn không biết, rất nhanh cô không tự giác mà đã bị người ta mang đi tắm rửa, cho dù đều là con gái, nhưng mà thân thể cô cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Cô bị người ta dùng bao vải màu trắng trùm lên, ánh mắt bị một chiếc khăn voan màu hồng bịt kín.
“Các người làm vậy để làm gì? Muốn đưa tôi đi đâu?" Ân Tịch sợ hãi hét lên, không khỏi hỏi ra vấn đề ngu ngốc như thế.
“Tiểu thư, cô không phải sợ hãi, tất thảy những điều này, chỉ là thủ tục mà thôi." Một giọng nữ rất du dương, sau đó chính là yên lặng khác thường.
Thật lâu sau, cô cảm giác được thân thể của mình đã chạm đất, lại có thanh âm vang lên bên tai cô: “Cô phải chủ động khiêu khích người đàn ông ở trong đó, nếu hắn ta không vui tiền cũng sẽ không thoải mái. Còn có nếu hắn không có gỡ khăn lụa của cô xuống, thì cô không thể tự mình gỡ xuống được."
Lời của cô ta vừa mới dứt, cô liền cảm thấy chính mình bị đẩy mạnh vào trong phòng, sau đó là cửa phòng mở ra.
Cô giống như đột nhiên bị sa vào một thế giới đen tối, cái gì cũng đều nhìn không rõ, vừa mới di động thân thể lại ngã xuống phía trước, trên người cảm giác từng trận rét run, nguyên lai là bao vải màu trắng trên người đã bị cởi ra, không khỏi dùng tay che chắn.
“Ai?" Trong phòng truyền đến thanh âm ồ ồ thở dốc của đàn ông.
Ân Tịch nghe được thanh âm, động tác trên tay ngừng lại, đứng yên tại chỗ, sợ hãi không ngừng đánh úp vào cơ thể cô, không biết nên làm thế nào cho phải?
“Ai phái cô tới đây?" Vẫn là thanh âm như trước, chính là tiếng hít thở của hắn ngày càng nặng nề, càng ngày càng đậm, tựa như đang đè nén gì đó.
Ngửi được hơi thở của người đàn ông xa lạ, Ân Tịch không khỏi ngượng ngùng, chẳng qua là sợ hãi trong lòng vẫn như trước không hề tiêu tan.
“Cô phải chủ động khiêu khích người đàn ông ở trong đó, nếu hắn ta không vui tiền cũng sẽ không thoải mái Còn có nếu hắn không có gỡ khăn lụa của cô xuống, thì cô không thể tự mình gỡ xuống được." Thanh âm của người đàn bà kia lại một lần nữa vang lên bên tai cô, trong lòng cô không ngừng động viên chính mình, chỉ cần mẹ có thể tốt, tất thảy những điều này đều là đáng giá.
Ngửi được hơi thở xa lạ của người đàn ông, cô theo hướng đó vươn tay ra đi về phía trước, tận tới khi chạm được da thịt nóng bỏng của hắn, mới giật mình rụt tay về phía sau.
Mà người đàn ông kia đột nhiên thực thô bạo đem khăn màu trắng trên người cô xé mất, Ân Tịch trần trụi đứng ở trước mặt hắn, theo bản năng cô dùng tay che đậy phía trước mình.
Đối với động tác theo bản năng này, cô nghe được tiếng cười nhạo phát ra từ mũi của người đàn ông này, cô biết, hắn nhất định là cho rằng cô đang giả bộ mình là người còn trong trắng, trong lòng không khỏi dâng lên cỗ bi thương, thân thể càng thêm lạnh như băng.
Tiếng thở ồ ồ của người đàn ông ngày càng dồn dập, ngày càng gần, thẳng đến khi ghé sát lỗ tai cô.
Thanh âm thình lình trở lên dồn dập, trầm thấp áp lực giận giữ nói: “Thừa dịp trước khi tôi không cảm thấy hối hận, chạy nhanh đi."
Thanh âm như vậy khiến Ân Tịch nhịn không được run bần bật, hắn là đang cự tuyệt cô sao? Bởi vì cô không có chủ động, nếu cự tuyệt cô, cô lấy gì để đi cứu mẹ đây?
Ân Tịch căn bản là không ngờ tới tình huống lúc này, người đàn ông này đã muốn cực lực khắc chế dục vọng trên người chính mình nếu cô đã là người trưởng thành, hiểu được chuyện giữa nam nữ, giờ phút này, người đàn ông trước mắt này rõ ràng bị hạ thuốc, hơn nữa đang cố gắng khống chế chính mình không chạm tới cô.
“Tôi có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cầu ngài đừng cởi xuống khăn hồng trên mắt tôi." Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ nhàng, mang theo một tia cầu xin, thậm chí có một tia u sầu.
Thân thể người đàn ông rõ ràng chấn động một chút, không chờ hắn kịp phản ứng lại, tay nhỏ bé của Ân Tịc đã chủ động quấn lên cổ hắn, hắn thực nóng bỏng, cơ thể khao khát của hắn như được phóng thích, rốt cục không thể khống chế được nữa, gắt gao mà ôm lấy thân thể gầy gò lạnh lẽo của cô.
Không chờ cho cô lại tiếp tục có hành động gì nữa, thân thể đã nóng cháy của người đàn ông gắt gao đem cô áp chế đặt ở dưới thân mình, hai tay tìm kiếm sự an ủi trên thân thể lạnh lẽo của cô.
Tay hắn mang theo khí phách bao trùm nơi đẫy đà của cô, dùng sức mà vuốt ve, thậm chí môi hắn cũng nhẹ nhàng mà ngậm lấy nó, thậm chí còn khiến cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Mặc dù dục vọng trong thân thể làm cho hắn không thể kiềm chế, nhưng là hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể của cô gái này đang run rẩy, mà cô đang một mực chịu đựng cảm giác sợ hãi này, trong lòng không hiểu dâng lên một tia đau đớn, nhưng trong giây lát đã bị dục vọng bao trùm.
Ân Tịch cố gắng đè nén, bắt mình thích ứng sự sợ hãi này.
“Mùi hương trên người cô rất thơm, là loại nước hoa nào?" Hắn đột nhiên hỏi, phá vỡ bất an của cô.
“Tôi . . . . Tôi không có . . . . . Không có dùng nước hoa." Thanh âm của Ân Tịch cũng run rẩy, có một tia ngượng ngừng thoảng qua suy nghĩ của cô, đây là lần đầu tiên thân thể cô gần gũi với đàn ông như vậy.
Trêm người hắn tản ra mùi vị nam tính, trừ bỏ sợ hãi cô còn có mơ hồ chờ mong, sự chờ mong bất chợt này khiến cho trong lòng Ân Tịch càng thêm sợ hãi.
“Em đang sợ hãi?" Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua da thịt trên đùi cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, lần sau so với lần trước càng nhẹ nhàng hơn, cứ như vậy mà vuốt ve.
“Không . . . . Tôi không . . . . . Sợ hãi." Miệng cô nói ra câu không sợ hãi, chính là thanh âm cùng thân thể đã bán đứng cô.
Khóe miệng người đàn ông nổi lên một nụ cười như không, hắn cũng không chạm tới nữ nhân không có lai lịch rõ ràng, cũng không có trách nhiệm với nữ nhân sau khi chạm vào, chẳng qua là đêm nay, đây là ngoại lệ của hắn.
Không nghĩ rằng em trai tốt đẹp lại chuẩn bị cho hắn một cô gái mà hắn cảm thấy có một tia vui mừng, nhưng những gì em trai chuẩn bị cho hắn chỉ mới bắt đầu, cứ cho là hắn đã biết, cũng đã không có đường lui, chỉ có thể hướng con đường này tiếp tục đi theo.
Cái lưỡi bá đạo của hắn linh hoạt mà tìm kiếm thơm ngọt trên cánh môi của cô, nụ hôn cẩn thận ôn nhu như vậy cũng khiến hắn cả kinh, hắn rất ít khi như vậy mà hôn một người phụ nữ, mà hương vị của cô, làm cho hắn mắt hồn.
Hắn đột nhiên ôn nhu trên từng tấc từng tấc da thịt ướt mồ hôi của Ân Tịch, khiến cho sợ hãi của Ân Tịch tiêu tan đi rất nhiều, cánh môi mềm mại của hắn làm cho cô muốn nhìn xem người đàn ông trước mắt này có hình dáng thế nào.
Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, càng ngày càng dầy đặc, động tác trên tay không khỏi mạnh hơn một chút, mà độ mạnh này làm cho cô đau đớn không nhịn được, mà đau đớn này của cô lại khơi gợi hưng phấn khó hiểu trong người hắn.
Đột nhiên, ngón tay hắn xâm nhập tới mảnh đất bí ẩn của cô, thử vuốt ve thăm dò, đau đớn cùng khoái cảm kì quái làm cho cô nhịn không được mà ngâm nga rên rỉ, nghe được thanh âm của chính mình như vậy, mặt Ân Tịch đỏ lên, cứ cho là cô chưa biết tới việc người lớn, nhưng là cô biết thanh âm như vậy biểu hiện cho cái gì.
Miệng hắn lộ ra một nụ cười lơ đãng tà mị, chậm rãi làm cho thân thể của cô thích ứng được động chạm của hắn, tận đến khi cảm nhận được cô đã chuẩn bị rất rốt, rốt cục mới đem chính mình dung nhập vào cơ thể cô.
“A . . . . . . ." Miệng Ân Tịch hét ra một thanh âm thống khổ, cô mãnh liệt áp chế không cho chính mình lớn tiếng kêu ra, mặc kệ cho đau đớn lần đầu tiên khiến cho cô muốn ngất đi, nhưng cô vẫn nhớ kỹ mục đích tới nơi này.
Người đàn ông nghe được thanh âm cực lực khắc chế của cô, lông mày nhịn không được khẽ nhíu lại, lập tức hắn hôn nhẹ lên trán cô, “Thả lỏng một chút, từ từ sẽ tốt lên."
Từ từ, từ từ, thanh âm khiêu gợi liên tiếp vang lên.
Từ từ, từ từ, một tiếng lại lột tiếng thanh âm thống khổ áp lực cũng liên tiếp vang lên, mà người đàn ông này lại bất lực, dược tính trong thân thể hắn đã mãnh liệt phát tác, không thể một lần lại một lần muốn cô, mà cô – một cô gái vừa mới tiếp nhận chuyện của đàn bà, thân thể căn bản là không thể chịu nổi một lần lại một lần đòi hỏi của hắn.
Tận đến khi Ân Tịch hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, thân thể của người đàn ông mới chậm rãi giảm bớt lại, dược tính từ từ tiêu tan, thần trí của hắn cũng chậm rãi khôi phục lại.
Nhìn thấy cái miệng anh đào tinh tế của cô hơi hơi mím chặt lại, như là áp chế rất nhiều tâm sự. Cằm giương lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, một bàn tay của hắn có thể ôm trọn lấy, nếu như gỡ khăn lụa xuống, sau đó sẽ là một đôi mắt như thế nào?
Người đàn ông nghĩ vậy, hắn đột nhiên nghĩ muốn giơ tay gỡ khăn lụa che mặt của cô xuống, hắn muốn nhìn thấy sau lớp khăn lụa kia là khuôn mặt như thế nào? Tay hắn chậm rãi giơ tới . . . .
Tay hắn còn chưa chạm đến khăn lụa của cô, điện thoại trong phòng cư nhiên đã vang lên, khuôn mặt hắn đột nhiên âm lãnh xuống.
Hắn cầm lấy điện thoại, chờ đối phương mở miệng nói chuyện, bên kia truyền đến một thanh âm âm lãnh của nam nhân: “Tôi ở nhà trọ trước đây chúng ta thường chơi chờ anh, lại đây tôi với anh đấu một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ nghe lời anh, nếu anh thua liền chạy ngay về Anh đi."
“Được." Người đàn ông cúp điện thoại, sắc mặt càng âm lãnh, chung quy, hắn nhịn không được, khơi mào chiến tranh giữa hai anh em.
Nhìn thấy cô gái còn mê man trên giường, hắn từ trong ví tiền của mình lấy ra một chiếc vòng trang sức bằng cẩm thạch, trong suốt sáng bóng có thể thấy là vô giá.
Hắn không vạch trần khăn lụa của cô, mà là đem vòng trang sức nhẹ nhàng mà đeo lên cổ cô.
“Nếu có một ngày, chúng ta có thể gặp lại nhau, vậy thì cả đời này em có muốn chạy trốn cũng không thể." Người đàn ông yên lặng ở trong lòng tâm niệm một lần, trái tim hắn âm ỉ đau đớn, hắn nhớ tới một buổi trưa rất nhiều năm trước, giống như người đã từng quen biết nhưng chung quy không gặp lại nữa. Mà lời hứa giống như đã từng quen biết kia có phải vẫn còn có người nhớ rõ hay không?
Hắn đeo kính, nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Chờ đợi hắn tuyệt đối chính là một quả bom, mà hắn phải đi lĩnh quả bom này.
Trong biệt thự, người đàn ông cười âm hiểm khi thấy hắn đi vào đến, nhẹ giọng âm lãnh gọi một câu: “Anh cả."
“Nhiều năm như vậy, mày vẫn không thay đổi, vẫn như trước thích đánh lén sau lưng." Người đàn ông rất không tiết chế chửi.
“Xem ra cô bé kia hầu hạ anh cả không tồi, tinh thần no đủ." Nói xong hắn nở một nụ cười dối trá.
“Mày nói thẳng đi, mà muốn như thế nào?" Người đàn ông rất mất bình tĩnh nói.
“Chúng ta lên sân thượng của khách sạn Bạch Bố so tài bắn súng, ai bắn trúng tâm nhiều hơn thì thắng." Hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thân Tử Kiều, chỉ đơn giản như vậy sao?" Người đàn ông đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nhưng loại bất an này lại không biết từ đâu mà đến.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, anh đến trước đi." Thân Tử Kiều bước lên cầu thang.
“Nếu tao thắng, mày sẽ đem Thịnh Thiên giao cho tao?" Nam nhân nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, nếu anh thua sẽ không được tiếp tục nhúng tay vào việc điều hành Thịnh Thiên nữa, hơn nữa chính anh phải nói với ba, anh không thể tiếp quản Thịnh Thiên, thế nào?" Trong đáy mắt Thân Tử Kiều nhìn không ra tia bất đồng nào.
“Được." Người đàn ông gật đầu, bước lên cầu thang.
“Bang … bang … bang … bang …. phanh." Năm tiếng vang lên, rõ ràng đều bắn trúng ngay giữa trung tâm, miệng hắn lộ ra một nụ cười ngạo nghễ.
“Tới lượt mày." Hắn đem súng ném tới tay Thân Tử Kiều.
Thân Tử Kiều nhìn nhìn năm phát súng, đem súng ném sang một bên, nhẹ nhàng mà vỗ tay. “Cứ nghĩ anh không nhúng tay đến việc làm ăn bên ngoài cùng với xã hội đen, ai ngờ thương pháp lại dứt khoát như vậy, điểm này, tôi không thể không bội phục, chính là đáng tiếc . . . ."
Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, trực giác nói cho hắn biết, nhất định là Thân Tử Kiều đã gài bẫy hắn.
Thân Tử Kiều đứng một bên lớn tiếng bật cười, là cười nhạo hay châm chọc, tóm lại trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường
“Có một số thứ, có lẽ chỉ cách nhau bằng một tờ giấy hoặc một mảnh vải, nhưng lại có thể khiến kẻ khác làm những chuyện mà hắn không dám làm, mà tôi, hoàn toàn có cách để anh làm những việc anh không bao giờ dám." Thân Tử Kiều lạnh lùng nhìn hắn, vừa lòng mà cười
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác, đi đến trước tấm vải tập bắn, nhẹ nhàng kéo ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái cả người đầy máu, miệng cô ta bị kẻ khác dùng miếng vải trắng bịt chặt lại, viên đạn của hắn đã xuyên qua miếng vải trắng này và trực tiếp bắn vào ngực cô ta. . . . . . . . . Hình ảnh vô cùng thê thảm trước mắt làm hắn thống khổ nhắm mắt lại, phẫn nộ chạy về phía Thân Tử Kiều đứng trước mặt, túm vạt áo hắn.
“Mày vì sao phải làm như vậy? Mày không biết đây là phạm pháp sao? Vì sao mày lại biến thành thế này? Thân gia tại sao lại có một kẻ bại hoại như mày?" Người đàn ông rít lên.
“Tới tận bây giờ anh đều khinh thường những thói quen hay sở thích của tôi, ví dụ như nói tôi thích chơi đùa với xử nữ, ví dụ như nói tôi thích cùng những nữ minh tinh chơi đùa biến thái, ví dụ như nói tôi thích đem kẻ tôi căm ghét ra tra tấn hoặc tra tấn đến chết, bởi vì những điều này sẽ đem đến cho tôi khoái cảm, còn anh, không thấy khoái cảm sao? Ha ha. . . . . . . . . ." Thân Tử Kiều sỗ sàng mà cười như điên.
“Mày là thằng điên!"
“Anh muốn tiếp nhận Thịnh Thiên, anh có thể đấu được với tôi sao? Anh cho rằng giới giải trí là nơi đơn giản sao?
Người đàn bà kia là người phụ nữ của Lão đại Hắc bang, anh giết người phụ nữ của hắn, anh cho là Hắc bang sẽ buông tha cho anh à? Anh bước vào giới giải trí thì đừng mong tránh được Hắc bang, có Hắc bang còn có cảnh sát, với sức của anh, anh có thể đấu với bọn họ sao? Ngay cả tôi anh còn đấu không lại, hừ!" Ngay cả lỗ mũi Thân Tử Kiều cũng lộ ra sự khinh thường.
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dõi theo hắn không dời.
“Tôi biết ba cho anh trở về tiếp nhận Thịnh Thiên là vì muốn thay đổi một vài thứ, anh hãy trở về nói với ông ta, chỉ cần Thân Tử Kiều tôi chưa chết, thì đừng mong đẩy tôi ra khỏi Thịnh Thiên, chuyện hai cha con các người dám làm, Thân Tử Kiều này cũng dám." Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nhà trọ, để lại người đàn ông suy sụp ngồi trên mặt đất.
-------------------
Ân Tịch nắm chặt chiếc vòng trên cổ, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm nhộn nhạo không rõ ràng, rốt cuộc hắn là ai? Vì sao phải cho cô chiếc vòng cổ này?
Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp. . . . . . . . . . .
Đột nhiên, cô chạy nhanh về phía bệnh viện, không biết bây giờ mẹ thế nào rồi? Giải phẫu thành công hay thất bại?
Mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình trạng của mẹ như vậy, kéo dài mãi cho đến rất nhiều năm sau này. . . . . . . . . . . .
----------------------------
“Tôi không hy vọng cuộc phẫu thuật này sẽ mang lại bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho bệnh viện, cuộc phẫu thuật đêm nay đã thất bại, nguyên nhân do thể chất bệnh nhân không chịu nổi, do tinh thần bệnh nhân căng thẳng kéo dài cùng thần kinh bị suy nhược dẫn đến." Một vị bác sĩ có chức sắc nói, nhưng trong mắt ông ta một chút thiện chí của người thầy thuốc cũng không có.
“Chúng ta phải giải thích với người nhà bệnh nhân thế nào đây, khối u kia vốn lành tính, nhưng chúng ta lại chẩn đoán nhầm thành ác tính, hơn nữa lại khiến cho khối u di căn đến cả thần kinh não bộ, có lẽ cả đời cứ mãi nằm như vậy, so với người thực vật thì có khác gì nhau, chẳng lẽ y bác sĩ chúng ta không phải chịu một phần trách nhiệm hay sao?" Vị bác sĩ nói ra sự thật, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng gầy yếu của cô bé kia.
“Bác sĩ Lý, việc này sẽ ảnh hưởng tới bệnh viện, liên quan đến thanh danh của ba vị bác sĩ chúng ta, một khi công khai, người nhà bệnh nhân đòi kiện lên tòa án, hậu quả chắc tất cả chúng ta đều biết rõ, viện trưởng cũng sẽ không cho phép chúng ta công khai, cuộc thảo luận kết thúc ở đây, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, một khi để lộ ra thì đừng ai mong mình sẽ thoát khỏi trách nhiệm." Vị bác sĩ quyền uy nghiêm túc nói.
Người thầy thuốc cũng đi theo phụ hợp, ánh mắt bác sĩ Lý u ám nhìn xuống.
“Cái gì? Sao lại có thể? Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy? Bác sĩ Lý, ông nói cho cháu biết, vì sao lại như vậy?" Ân Tịch vừa gào khóc vừa lôi kéo góc áo ông ta.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng khối u đã làm cho tình hình xấu đi, trở nên nghiêm trọng hơn, hơn nữa thần kinh người bệnh bị suy nhược trong thời gian dài nên mới khiến kết quả cuộc giải phẫu thành như vậy." Bác sĩ Lý không quay ra, nhẹ nhàng nói, ông không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà nói dối.
“Vậy mẹ cháu phải làm sao bây giờ? Bà ấy còn có thể tỉnh lại không?" Ân Tịch chưa từ bỏ ý định hỏi “Việc này còn tùy tình hình, có những kỳ tích ngay cả lý luận y học cũng không thể giải thích được, nếu xuất hiện kỳ tích, nói không chừng mẹ cháu sẽ tỉnh lại." Bác sĩ Lý thản nhiên nói, thứ kỳ tích này giữa hàng ngàn vạn người mới xuất hiện một lần, xác suất chỉ là một phần mấy triệu, cơ hội xuất hiện kỳ tích gần như bằng không.
Nghe được kết quả, Ân Tịch hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, bà ngoại đang ngồi bên cạnh giường của cô, trong ánh mắt là trìu mến thống khổ. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của bà.
“Ân Tịch, nếu cháu không kiên cường lên, cháu muốn bà phải làm sao bây giờ? Cháu bảo mẹ cháu phải làm sao bây giờ?" Bà ngoại nức nở, thế nhưng trong ánh mắt đầy kiên định, trải qua nhiều năm như vậy, bàn ngoại vẫn kiên cường mạnh mẽ như vậy mà sống, bởi vì bà không thể bỏ mặc con gái cùng cháu ngoại mình.
“Bà ngoại, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đứng dậy, cháu phải chăm sóc bà và mẹ, chúng ta cùng nhau tạo ra kỳ tích, chúng ta s
Tác giả :
Sơ Thần