Người Tình Giấu Mặt
Chương 5: Tra tấn
Ngày thứ hai khi Hứa Bội Dung trở về Tề gia, Lâm Âm Ái liền phân phó chị Lâm. Nói bà ta muốn ăn canh gà thuốc bắc do Hứa Bội Dung nấu, phải là tự tay cô làm.
Hứa Bội Dung buông Ân Tịch vừa mới bú no xuống, chị Lâm liền tới, tư thái không chút hèn mọn.
“Hứa Bội Dung, phu nhân nói, cho cô tự mình đi nấu thuốc bắc, cũng đừng có lãng phí sự tán dương của phu nhân đối với cô."
“Vâng, tôi lập tức làm ngay." Nói xong Hứa Bội Dung vội vã chạy đến nhà bếp.
Thuốc bắc chỉ cần dùng đúng nguyên liệu và vừa lửa, hương vị sẽ rất ngon, ba giờ sau, Hứa Bội Dung lấy ra một ít canh ở trongg bát nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng lộ ra ý cười. Giây lát lại bi thương.
Còn ở trong cữ như cô, đến Tề gia này, vì để cho mình có nhiều sữa, mỗi ngày đều phải uống thuốc lá, canh gà là thứ mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến, trong lòng lại thấy Ân Tịch đáng thương, làm mẹ mà không thể cho nó uống một chút gì tốt hơn một chút.
“Phu nhân đã muốn chờ không nổi nữa, nhanh đưa canh thuốc bưng lên cho phu nhân ." Chị Lâm lại một bên không ngừng thúc giục.
Bội Dung rất cẩn thận bưng bát, nhẹ nhàng mà đi, sợ sẽ có sơ xuất gì.
“Làm chuyện gì cũng chậm chạp quá đấy, về sau cô ở Tề gia làm việc như thế nào, người của Tề gia chân tay đều phải nhanh nhẹn, về sau làm việc tốc độ nhanh lên, đừng có lười nhác." Lâm Âm Ái cau mày , hung hăng mà cảnh cáo.
“Vâng, phu nhân, sau này chân tay Bội Dung sẽ nhanh nhẹn hơn." Hứa Bội Dung hèn mọi nói, sau đó đem canh thuốc đến trước mặt Lâm Âm Ái.
“Phu nhân, mời nếm thử một chút, có hợp khẩu vị của ngài hay không."
Lâm Âm Ái giơ tay tiếp lấy cái bắt Hứa Bội Dung đưa cho mụ, Lâm Âm Ái mới vừa cầm đến, sắc mặt đã biến, chửi ầm lên: “Mày muốn hại tao bỏng chết hay sao?"
Vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy tiếng bát canh thuốc vỡ trên mặt đất, nước canh gà nóng bỏng hơn một nửa là đổ trên tay Hứa Bội Dung.
“A. . . ." Đau đớn trong chớp mắt làm cho Hứa Bội Dung lớn tiếng mà kêu lên.
“Mày la hét cái gì, chẳng lẽ là mày cảm thấy tao oan uổng mà hả?" Lâm Âm Ái nổi giận đùng đùng.
“Không phải, phu nhân, tôi không có ý này." Bội Dung đành phải ủy khuất nói.
“Sau này nhất định phải hiểu biết một chút, cô là hạ nhân, tôi là chủ nhân. Hạ nhân tay chân thô ráp, bưng bát canh không sao, nhưng là chủ nhân tay nhẵn nhụi, chịu không được nóng như vậy." Nói xong mụ ta vô thức mà vuốt ve bàn tay tự cho là mềm mại nhẵn nhụi kia.
“Đúng vậy, phu nhân. Lần sau tôi sẽ chú ý."
“Lần này tính lần này, bây giờ phạt cô một chút đi. Lần trước đi Pháp trở về có hai vali quần áo bẩn, loại này không thể giặt máy, nhất định phải giặt tay, giặt chút quần áo chắc là không có vấn đề gì chứ?" Mụ ta còn không quên mỉm cười nhìn về phía Hứa Bội Dung.
Bội Dung giơ tay nhẹ nhàng mà nâng nâng, nhưng là cảm giác đau đớn so với ban nãy lại càng đau đớn hơn.
“Như thế nào? Cô đối với việc tôi an bài không hài lòng sao?" Lúc nói chuyện, sắc mặt Lâm Âm Ái đã sớm chùng xuống.
“Không có, chuyện phu nhân an bài sao lại không hài lòng được, Bội Dung nhất định sẽ làm tốt." Trên mặt mụ ta đã muốn không có khí sắc, nói thế nào cũng chỉ biết chết lặng mà làm theo.
“Vậy để cho chị Lâm an bài cho cô đi, đi xuống làm việc đi."
Hứa Bội Dung ra tới cửa phòng khách, đụng phải Tề Gia Tĩnh với Ngô Niệm.
Cô ta đang mang thai, hắn ở một bên nhẹ nhàng mà đỡ, cô đi tới hắn hơi hơi cười gượng, hắn âu yếm mà vuốt tóc cô ta, đây là một màn ân ái cỡ nào, chính là một màn này xem ở trong mắt cô, vì cái gì trái tim Hứa Bội Dung lại đau như cắt?
Cô đứng im tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên lảng tránh thế nào.
“Bội Dung . . . ." Ngô Niệm nhẹ nhàng mà gọi, mang theo ánh mắt cùng khuôn mặt nhìn qua có vẻ tươi cười.
“Chúng ta đi thôi, mẹ còn chờ chúng ta vào ăn cơm." Gia Tĩnh thậm chí còn không có liếc mắt nhìn Bội Dung, dẫn Ngô Niệm hướng bên cạnh cô đi qua.
Bội Dung tự nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . . Kia như là lưỡi dao sắc nhọn đâm thật sâu vào trái tim cô, tránh cũng không được.
Tay cô lùa vào nước lạnh, xẹt qua vải vóc của Pháp, không có nhè nhẹ mềm mại, trừ bỏ đau đớn cay độc, vẫn là cay độc đau đớn.
Thả tay đổ bột giặt lên trên quần áo mềm mại, cô bắt đầu nhẹ nhàng mà vò quần áo, sợ dùng sức quá thì sẽ làm hỏng, lại sợ yếu quá lại không đủ để giặt sạch sẽ. . . .
Sự thật chứng minh, độ sạch sẽ cùng với hư hao của quần áo lại là nguyên nhân để Lâm Âm Ái trách phạt Hứa Bội Dung, mặc kệ cô làm tốt đến đâu, Lâm Âm Ái đều có thể tìm ra lý do, sau khi giặt xong quần áo, cô lại vào đại sảnh dùng khăn lau dọn lại một lần.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hỗn hợp vào mùi của vải vóc, mà thứ cô nhớ nhất vẫn là Ân Tịch, cô đi lâu như vậy, Ân Tịch nhất định đói bụng lắm, nhất định khóc đòi cô. . . . . . Chịu đựng đau đớn, cô cố gắng mà lau sàn nhà, hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất mà hoàn thành, sau đó cho Ân Tịch bú sữa.
Lúc cô trở lại phòng của người hầu, chỉ thấy Ân Tịch khóc tới hai mắt đều sưng đỏ, Bội Dung đau lòng ôm con vào lòng, nhanh chóng kéo áo mình lên, nghe tiếng Ân Tịch từng ngụm lại từng ngụm mút sữa, mũi cô một trận lại một trận chua xót.
Tội gì phải lâm vào tình trạng như hôm nay? Lúc trước lời thề cùng tình yêu của Tề Gia Tĩnh với cô khắc cốt ghi tâm như vậy, mà bây giờ, cô lại từ vợ của hắn biến thành người hầu trong nhà hắn, vú em của con hai bọn họ. . . .
Một tháng sau, Tề gia mở tiệc lớn, suốt ba ngày ba đêm, bởi vì Ngô Niệm sinh một đôi long phượng thai, Lâm Âm Aí cùng Tề Gia Tĩnh càng coi Ngô Niệm là bảo bối mà thờ phụng.
Ba tháng sau, Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm cử hành đại hôn, mời các cơ quan truyền thông và báo chí, cũng giảng giải lại tình yêu khổ sở cùng lãng mạn của bọn họ, mà Hứa Bội Dung lại trở thành “kẻ thứ ba" phá đám bọn họ.
Ngày hôm sau truyền thông lại đưa tin: “Nữ minh tinh Hứa Bội Dung ngày xưa sinh không được con, thế nhưng ác tâm lại muốn hại cốt nhục của Tề gia, cũng may tất thảy đều bị bại lộ, mà hiện giờ, Hứa Bội Dung đã rời khỏi Tề gia, hơn nữa trốn tránh truyền thông đưa tin. . . ."
Trên báo giới có vô số kiểu suy đoán, nói cô năm đó tham luyến hư vinh, lựa chọn lui về gả cho nhà giàu có, chính là vì ham làm thiếu phu nhân, nói rằng thiếu phu nhân nhà giàu không phải ai cũng có thể đảm đương được. . .
Cũng có người đoán rằng, Hứa Bội Dung sở dĩ có ngày hôm nay, là bởi vì cô tằng tịu bên ngoài, bị nhà chồngđuổi ra khỏi cửa . . . .
Còn có người đoán rằng, Hứa Bội Dung là trời sinh không thể sinh con, nếu có thể sinh nổi một mụn con gái, khẳng định cô cũng không có kết cục như ngày hôm nay. . . . .
Tề Gia Tĩnh tái hôn xong ngày thứ hai, Ngô Niệm mệnh lệnh cho chị Lâm bảo Hứa Bội Dung nấu tổ yến cho cô ta, hơn nữa còn cố ý dặn, chính cô phải mang tới cho cô ta.
Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm vẫn ở tại phòng tân hôn trước kia của cô, chính là nghe người hầu nói, phòng tân hôn không chỉ có sửa chữa, hơn nữa còn làm thông với một phòng bên cạnh, phòng tân hôn hiện tại so với trước đây lớn hơn ít nhất một phần ba.
Cô bưng tổ yến, những thứ này cũng từng là đồ ăn vặt của cô, chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, tất cả đều đã chuyển vần.
Cô nghĩ tới đi làm việc lại, nghĩ tới việc rời khỏi Tề gia, chẳng qua là Ân Tịch làm sao bây giờ? Lâm Âm Ái nhất định không bỏ qua cho cô, cô cũng biết, Lâm Âm Ái là trả thù cô, bởi vì lúc trước Lâm Âm Ái đã nói với cô, nếu cô tiến vào Tề gia, nhất định bà ta sẽ làm cho cô nhận phải báo ứng, làm cho cô phải hối hận trước đây đã quyết định tiến vào Tề gia.
Đúng vậy, hiện tại cô đã biết, nhà giàu có tựa như đáy biển, những con người này, mặt ngoài cảnh tượng vô hận, tấm lòng nhân ái làm từ thiện, nhưng mà bên trong thì một người cũng không thể dung, tâm địa ngoan độc . . . .
Bất tri bất giác, Bội Dung đã đi tới cửa tân phòng của Ngô Niệm, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm khiến cô không chịu nổi.
“Tĩnh. . . . A. . . . Anh có nhớ người ta không? Anh là muốn tra tấn người ta đến chết sao?" Thanh âm của Ngô Niệm mang theo tiếng thở gấp.
“Tiểu yêu tinh, không phải là em muốn anh đến chết sao? Anh chính là muốn tra tấn em đến chết đó . . . ."
“A. . . . Đừng, chậm một chút, Tĩnh ca, đau . . . ." Tiếng ngâm nga dâm đãng của nữ nhân vang lên.
“Kêu lớn lên chút, em. . . tiểu yêu tinh này, vẫn là thông minh như vậy. . . ."
Tiếng thở dốc không ngừng của nam nữ, từng trận từng trận truyền vào lỗ tai cô, đứng ở tại chỗ, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngô Niệm hẳn là cố ý đi? Cô ta chính là muốn cho chính cô nhìn thấy bọn họ ân ái đến mức nào, làm cho cô chết tâm đi, kỳ thực cần gì phải làm như vậy đâu, lòng của cô từ lúc Tề Gia Tĩnh ký tên cứu đứa nhỏ thì đã chết đi rồi.
Đang lúc cô chuẩn bị lui ra, cửa phòng mở ra , cô ngẩng đầu, thấy Tề Gia Tĩnh đứng trước mặt của cô, trong mắt lộ ra thiếu kiên nhẫn, “Tại sao lại là cô? Cô tới đây làm cái gì?"
“Tôi mang tổ yến tới cho thiếu phu nhân." Hứa Bội Dung khôi phục lại thanh âm bình tĩnh thực bình tĩnh.
“Anh yêu làm sao vậy? Sai cô đi lấy bát tổ yến mà lại lâu như vậy?" Giọng nói mang theo nũng nịu mà oán giận vang từ phía sau Tề Gia Tĩnh, một đoàn tóc dài tùy ý bay bay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn.
Đến khi cô ta nhìn thấy người bên ngoài là Hứa Bội Dung, ra vẻ kinh ngạc nói: “Bội Dung, ngại quá, về sau lúc mang đồ cho tôi tôi sẽ nói với người hầu, bảo người khác mang tới cũng được."
Giơ tay cầm lấy bát tổ yến, còn không quên mỉm cười với cô, một con người hiểu lý lẽ lại ôn nhu như vậy.
Ánh mắt Tề Gia Tĩnh hòa nhã không ít liếc qua Hứa Bội Dung, ở trong mắt hắn, Hứa Bội Dung thấy hắn không vừa mắt tới mức nào, không còn có mê luyến đối với cô như trước, hung hăng mà đóng cửa lại, phát ra một tiếng động như động đất.
Hứa Bội Dung vẫn chuyên chú mà giặt quần áo, vẫn chưa phát hiện ra người đứng phía sau mình, một đôi mắt giống như muốn nhìn thấu cô vậy, sau đó chậm rãi tiến đến trước mặt cô.
“Khụ khụ . . . . ." Vài tiếng ho mạnh kinh động đến Hứa Bội Dung, cô thấy xuất hiện trước mắt mình là một đôi giày cao gót, mà bọt nước giặt quần áo trên tay cô không cẩn thận văng vào trên mũi giày, nhìn thấy loại tình huống này, cô sợ hãi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi sẽ lau khô cho cô ngay, tôi sẽ lau khô cho cô ngay." Nói xong cô dùng chính bàn tay của mình đi lau giầy của cô ta, thậm chí cũng không kịp nhìn xem đây là chân ai, hiện tại cô chỉ cầu không đắc tội bất kỳ kẻ nào, không làm sai gì.
Tay cô đang nghiêm túc lau giọt nước dính trên đôi giày cao gót kia.
Bỗng nhiên, giày cao gót đá lên một cái, tay Hứa Bội Dung trược tiếp ngã xuống đất, tay cô còn chưa có kịp thu lại, giày cao gót đã trực tiếp dẫm nát mu bàn tay trắng nõn của cô.
“A. . . . . . Đau quá!" Mu bàn tay đột nhiên bị dẫm nặng, làm cho cô nhịn không được kêu lên. Tiếng kêu của cô, càng làm cho chủ nhân của đôi dày tăng lực dẫm lên, cảm nhận đến lúc này, Hứa Bội Dung chỉ có thể gắt gao mà cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt trắng hồng, mang theo ý cười nhạt, tiểu nữ nhân trước mặt người khác bộ dáng ôn nhu, lại không ngờ rằng tâm địa lại độc ác như vậy.
“Tôi không thể tưởng tượng nổi, nữ minh tinh phim nhựa vang danh bốn biển năm đó, người dịu dàng đến mức khiến ngay cả sát thủ cũng hy sinh hết thảy để bảo hộ, người phụ nữ làm cho đô đốc cao cấp không tiếc phạm pháp mà che chở, cuộc sống thực ra lại chật vật đến không chịu nổi như vậy." Trên mặt cô ta thủy chung vẫn là tươi cười.
“Ngô Niệm, cô muốn làm gì đây? Tôi cũng không có ý muốn tranh đoạt cái gì với cô, tôi chỉ cầu tôi cùng Ân Tịch có thể bình an mà sống." Bội Dung hèn mọn nói, cô biết hoàn cảnh ngày xưa đã lui vào dĩ vãng, mà cho dù cô có tiến nhập nhà giàu có, cho tới bây giờ đều không có tự mình tính toán qua, khờ dại tin tưởng tình yêu, ở thời điểm tỏa sự nghiệp trên đỉnh vinh quang lựa chọn rút lui, gả cho Tề Gia Tĩnh để đổi đến kết cục ngày hôm nay, tất cả những thứ này, cô chỉ hận chính mình.
“Tôi nhất định sẽ làm cho mẹ con cô hai người sống thật tốt, cô hãy tin tôi, tôi nhất định làm như vậy, tôi nhất định nhìn thấy mẹ con các người sống thật là tốt," Giày của Ngô Niệm nâng lên, lại đem gót giày hung hăng mà dẫm nát mu bàn tay bên dưới.
“A. . . . . . Cô. . . . ." Bội Dung thật sự chịu không nổi, đau đến ngay cả nói đều không ra lời, trên trán ứa mồ hôi lạnh.
“Hừ, nhớ kỹ, thiếu phu nhân Tề gia, là Ngô Niệm tôi, cô vĩnh viễn cũng đừng có vọng tưởng." Nói xong nâng chân lên, tao nhã mà xoay người , hướng tới bên cạnh cô đi qua.
Nhìn thấy trên mu bàn tay chính mình in hai dấu giày cao gót màu đỏ, cô đem nước mắt nuốt vào trong lòng, nói cho chính mình vì Ân Tịch, này hết thảy đều là đáng giá.
Hứa Bội Dung buông Ân Tịch vừa mới bú no xuống, chị Lâm liền tới, tư thái không chút hèn mọn.
“Hứa Bội Dung, phu nhân nói, cho cô tự mình đi nấu thuốc bắc, cũng đừng có lãng phí sự tán dương của phu nhân đối với cô."
“Vâng, tôi lập tức làm ngay." Nói xong Hứa Bội Dung vội vã chạy đến nhà bếp.
Thuốc bắc chỉ cần dùng đúng nguyên liệu và vừa lửa, hương vị sẽ rất ngon, ba giờ sau, Hứa Bội Dung lấy ra một ít canh ở trongg bát nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng lộ ra ý cười. Giây lát lại bi thương.
Còn ở trong cữ như cô, đến Tề gia này, vì để cho mình có nhiều sữa, mỗi ngày đều phải uống thuốc lá, canh gà là thứ mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến, trong lòng lại thấy Ân Tịch đáng thương, làm mẹ mà không thể cho nó uống một chút gì tốt hơn một chút.
“Phu nhân đã muốn chờ không nổi nữa, nhanh đưa canh thuốc bưng lên cho phu nhân ." Chị Lâm lại một bên không ngừng thúc giục.
Bội Dung rất cẩn thận bưng bát, nhẹ nhàng mà đi, sợ sẽ có sơ xuất gì.
“Làm chuyện gì cũng chậm chạp quá đấy, về sau cô ở Tề gia làm việc như thế nào, người của Tề gia chân tay đều phải nhanh nhẹn, về sau làm việc tốc độ nhanh lên, đừng có lười nhác." Lâm Âm Ái cau mày , hung hăng mà cảnh cáo.
“Vâng, phu nhân, sau này chân tay Bội Dung sẽ nhanh nhẹn hơn." Hứa Bội Dung hèn mọi nói, sau đó đem canh thuốc đến trước mặt Lâm Âm Ái.
“Phu nhân, mời nếm thử một chút, có hợp khẩu vị của ngài hay không."
Lâm Âm Ái giơ tay tiếp lấy cái bắt Hứa Bội Dung đưa cho mụ, Lâm Âm Ái mới vừa cầm đến, sắc mặt đã biến, chửi ầm lên: “Mày muốn hại tao bỏng chết hay sao?"
Vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy tiếng bát canh thuốc vỡ trên mặt đất, nước canh gà nóng bỏng hơn một nửa là đổ trên tay Hứa Bội Dung.
“A. . . ." Đau đớn trong chớp mắt làm cho Hứa Bội Dung lớn tiếng mà kêu lên.
“Mày la hét cái gì, chẳng lẽ là mày cảm thấy tao oan uổng mà hả?" Lâm Âm Ái nổi giận đùng đùng.
“Không phải, phu nhân, tôi không có ý này." Bội Dung đành phải ủy khuất nói.
“Sau này nhất định phải hiểu biết một chút, cô là hạ nhân, tôi là chủ nhân. Hạ nhân tay chân thô ráp, bưng bát canh không sao, nhưng là chủ nhân tay nhẵn nhụi, chịu không được nóng như vậy." Nói xong mụ ta vô thức mà vuốt ve bàn tay tự cho là mềm mại nhẵn nhụi kia.
“Đúng vậy, phu nhân. Lần sau tôi sẽ chú ý."
“Lần này tính lần này, bây giờ phạt cô một chút đi. Lần trước đi Pháp trở về có hai vali quần áo bẩn, loại này không thể giặt máy, nhất định phải giặt tay, giặt chút quần áo chắc là không có vấn đề gì chứ?" Mụ ta còn không quên mỉm cười nhìn về phía Hứa Bội Dung.
Bội Dung giơ tay nhẹ nhàng mà nâng nâng, nhưng là cảm giác đau đớn so với ban nãy lại càng đau đớn hơn.
“Như thế nào? Cô đối với việc tôi an bài không hài lòng sao?" Lúc nói chuyện, sắc mặt Lâm Âm Ái đã sớm chùng xuống.
“Không có, chuyện phu nhân an bài sao lại không hài lòng được, Bội Dung nhất định sẽ làm tốt." Trên mặt mụ ta đã muốn không có khí sắc, nói thế nào cũng chỉ biết chết lặng mà làm theo.
“Vậy để cho chị Lâm an bài cho cô đi, đi xuống làm việc đi."
Hứa Bội Dung ra tới cửa phòng khách, đụng phải Tề Gia Tĩnh với Ngô Niệm.
Cô ta đang mang thai, hắn ở một bên nhẹ nhàng mà đỡ, cô đi tới hắn hơi hơi cười gượng, hắn âu yếm mà vuốt tóc cô ta, đây là một màn ân ái cỡ nào, chính là một màn này xem ở trong mắt cô, vì cái gì trái tim Hứa Bội Dung lại đau như cắt?
Cô đứng im tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên lảng tránh thế nào.
“Bội Dung . . . ." Ngô Niệm nhẹ nhàng mà gọi, mang theo ánh mắt cùng khuôn mặt nhìn qua có vẻ tươi cười.
“Chúng ta đi thôi, mẹ còn chờ chúng ta vào ăn cơm." Gia Tĩnh thậm chí còn không có liếc mắt nhìn Bội Dung, dẫn Ngô Niệm hướng bên cạnh cô đi qua.
Bội Dung tự nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . . Kia như là lưỡi dao sắc nhọn đâm thật sâu vào trái tim cô, tránh cũng không được.
Tay cô lùa vào nước lạnh, xẹt qua vải vóc của Pháp, không có nhè nhẹ mềm mại, trừ bỏ đau đớn cay độc, vẫn là cay độc đau đớn.
Thả tay đổ bột giặt lên trên quần áo mềm mại, cô bắt đầu nhẹ nhàng mà vò quần áo, sợ dùng sức quá thì sẽ làm hỏng, lại sợ yếu quá lại không đủ để giặt sạch sẽ. . . .
Sự thật chứng minh, độ sạch sẽ cùng với hư hao của quần áo lại là nguyên nhân để Lâm Âm Ái trách phạt Hứa Bội Dung, mặc kệ cô làm tốt đến đâu, Lâm Âm Ái đều có thể tìm ra lý do, sau khi giặt xong quần áo, cô lại vào đại sảnh dùng khăn lau dọn lại một lần.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hỗn hợp vào mùi của vải vóc, mà thứ cô nhớ nhất vẫn là Ân Tịch, cô đi lâu như vậy, Ân Tịch nhất định đói bụng lắm, nhất định khóc đòi cô. . . . . . Chịu đựng đau đớn, cô cố gắng mà lau sàn nhà, hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất mà hoàn thành, sau đó cho Ân Tịch bú sữa.
Lúc cô trở lại phòng của người hầu, chỉ thấy Ân Tịch khóc tới hai mắt đều sưng đỏ, Bội Dung đau lòng ôm con vào lòng, nhanh chóng kéo áo mình lên, nghe tiếng Ân Tịch từng ngụm lại từng ngụm mút sữa, mũi cô một trận lại một trận chua xót.
Tội gì phải lâm vào tình trạng như hôm nay? Lúc trước lời thề cùng tình yêu của Tề Gia Tĩnh với cô khắc cốt ghi tâm như vậy, mà bây giờ, cô lại từ vợ của hắn biến thành người hầu trong nhà hắn, vú em của con hai bọn họ. . . .
Một tháng sau, Tề gia mở tiệc lớn, suốt ba ngày ba đêm, bởi vì Ngô Niệm sinh một đôi long phượng thai, Lâm Âm Aí cùng Tề Gia Tĩnh càng coi Ngô Niệm là bảo bối mà thờ phụng.
Ba tháng sau, Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm cử hành đại hôn, mời các cơ quan truyền thông và báo chí, cũng giảng giải lại tình yêu khổ sở cùng lãng mạn của bọn họ, mà Hứa Bội Dung lại trở thành “kẻ thứ ba" phá đám bọn họ.
Ngày hôm sau truyền thông lại đưa tin: “Nữ minh tinh Hứa Bội Dung ngày xưa sinh không được con, thế nhưng ác tâm lại muốn hại cốt nhục của Tề gia, cũng may tất thảy đều bị bại lộ, mà hiện giờ, Hứa Bội Dung đã rời khỏi Tề gia, hơn nữa trốn tránh truyền thông đưa tin. . . ."
Trên báo giới có vô số kiểu suy đoán, nói cô năm đó tham luyến hư vinh, lựa chọn lui về gả cho nhà giàu có, chính là vì ham làm thiếu phu nhân, nói rằng thiếu phu nhân nhà giàu không phải ai cũng có thể đảm đương được. . .
Cũng có người đoán rằng, Hứa Bội Dung sở dĩ có ngày hôm nay, là bởi vì cô tằng tịu bên ngoài, bị nhà chồngđuổi ra khỏi cửa . . . .
Còn có người đoán rằng, Hứa Bội Dung là trời sinh không thể sinh con, nếu có thể sinh nổi một mụn con gái, khẳng định cô cũng không có kết cục như ngày hôm nay. . . . .
Tề Gia Tĩnh tái hôn xong ngày thứ hai, Ngô Niệm mệnh lệnh cho chị Lâm bảo Hứa Bội Dung nấu tổ yến cho cô ta, hơn nữa còn cố ý dặn, chính cô phải mang tới cho cô ta.
Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm vẫn ở tại phòng tân hôn trước kia của cô, chính là nghe người hầu nói, phòng tân hôn không chỉ có sửa chữa, hơn nữa còn làm thông với một phòng bên cạnh, phòng tân hôn hiện tại so với trước đây lớn hơn ít nhất một phần ba.
Cô bưng tổ yến, những thứ này cũng từng là đồ ăn vặt của cô, chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, tất cả đều đã chuyển vần.
Cô nghĩ tới đi làm việc lại, nghĩ tới việc rời khỏi Tề gia, chẳng qua là Ân Tịch làm sao bây giờ? Lâm Âm Ái nhất định không bỏ qua cho cô, cô cũng biết, Lâm Âm Ái là trả thù cô, bởi vì lúc trước Lâm Âm Ái đã nói với cô, nếu cô tiến vào Tề gia, nhất định bà ta sẽ làm cho cô nhận phải báo ứng, làm cho cô phải hối hận trước đây đã quyết định tiến vào Tề gia.
Đúng vậy, hiện tại cô đã biết, nhà giàu có tựa như đáy biển, những con người này, mặt ngoài cảnh tượng vô hận, tấm lòng nhân ái làm từ thiện, nhưng mà bên trong thì một người cũng không thể dung, tâm địa ngoan độc . . . .
Bất tri bất giác, Bội Dung đã đi tới cửa tân phòng của Ngô Niệm, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm khiến cô không chịu nổi.
“Tĩnh. . . . A. . . . Anh có nhớ người ta không? Anh là muốn tra tấn người ta đến chết sao?" Thanh âm của Ngô Niệm mang theo tiếng thở gấp.
“Tiểu yêu tinh, không phải là em muốn anh đến chết sao? Anh chính là muốn tra tấn em đến chết đó . . . ."
“A. . . . Đừng, chậm một chút, Tĩnh ca, đau . . . ." Tiếng ngâm nga dâm đãng của nữ nhân vang lên.
“Kêu lớn lên chút, em. . . tiểu yêu tinh này, vẫn là thông minh như vậy. . . ."
Tiếng thở dốc không ngừng của nam nữ, từng trận từng trận truyền vào lỗ tai cô, đứng ở tại chỗ, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngô Niệm hẳn là cố ý đi? Cô ta chính là muốn cho chính cô nhìn thấy bọn họ ân ái đến mức nào, làm cho cô chết tâm đi, kỳ thực cần gì phải làm như vậy đâu, lòng của cô từ lúc Tề Gia Tĩnh ký tên cứu đứa nhỏ thì đã chết đi rồi.
Đang lúc cô chuẩn bị lui ra, cửa phòng mở ra , cô ngẩng đầu, thấy Tề Gia Tĩnh đứng trước mặt của cô, trong mắt lộ ra thiếu kiên nhẫn, “Tại sao lại là cô? Cô tới đây làm cái gì?"
“Tôi mang tổ yến tới cho thiếu phu nhân." Hứa Bội Dung khôi phục lại thanh âm bình tĩnh thực bình tĩnh.
“Anh yêu làm sao vậy? Sai cô đi lấy bát tổ yến mà lại lâu như vậy?" Giọng nói mang theo nũng nịu mà oán giận vang từ phía sau Tề Gia Tĩnh, một đoàn tóc dài tùy ý bay bay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn.
Đến khi cô ta nhìn thấy người bên ngoài là Hứa Bội Dung, ra vẻ kinh ngạc nói: “Bội Dung, ngại quá, về sau lúc mang đồ cho tôi tôi sẽ nói với người hầu, bảo người khác mang tới cũng được."
Giơ tay cầm lấy bát tổ yến, còn không quên mỉm cười với cô, một con người hiểu lý lẽ lại ôn nhu như vậy.
Ánh mắt Tề Gia Tĩnh hòa nhã không ít liếc qua Hứa Bội Dung, ở trong mắt hắn, Hứa Bội Dung thấy hắn không vừa mắt tới mức nào, không còn có mê luyến đối với cô như trước, hung hăng mà đóng cửa lại, phát ra một tiếng động như động đất.
Hứa Bội Dung vẫn chuyên chú mà giặt quần áo, vẫn chưa phát hiện ra người đứng phía sau mình, một đôi mắt giống như muốn nhìn thấu cô vậy, sau đó chậm rãi tiến đến trước mặt cô.
“Khụ khụ . . . . ." Vài tiếng ho mạnh kinh động đến Hứa Bội Dung, cô thấy xuất hiện trước mắt mình là một đôi giày cao gót, mà bọt nước giặt quần áo trên tay cô không cẩn thận văng vào trên mũi giày, nhìn thấy loại tình huống này, cô sợ hãi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi sẽ lau khô cho cô ngay, tôi sẽ lau khô cho cô ngay." Nói xong cô dùng chính bàn tay của mình đi lau giầy của cô ta, thậm chí cũng không kịp nhìn xem đây là chân ai, hiện tại cô chỉ cầu không đắc tội bất kỳ kẻ nào, không làm sai gì.
Tay cô đang nghiêm túc lau giọt nước dính trên đôi giày cao gót kia.
Bỗng nhiên, giày cao gót đá lên một cái, tay Hứa Bội Dung trược tiếp ngã xuống đất, tay cô còn chưa có kịp thu lại, giày cao gót đã trực tiếp dẫm nát mu bàn tay trắng nõn của cô.
“A. . . . . . Đau quá!" Mu bàn tay đột nhiên bị dẫm nặng, làm cho cô nhịn không được kêu lên. Tiếng kêu của cô, càng làm cho chủ nhân của đôi dày tăng lực dẫm lên, cảm nhận đến lúc này, Hứa Bội Dung chỉ có thể gắt gao mà cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt trắng hồng, mang theo ý cười nhạt, tiểu nữ nhân trước mặt người khác bộ dáng ôn nhu, lại không ngờ rằng tâm địa lại độc ác như vậy.
“Tôi không thể tưởng tượng nổi, nữ minh tinh phim nhựa vang danh bốn biển năm đó, người dịu dàng đến mức khiến ngay cả sát thủ cũng hy sinh hết thảy để bảo hộ, người phụ nữ làm cho đô đốc cao cấp không tiếc phạm pháp mà che chở, cuộc sống thực ra lại chật vật đến không chịu nổi như vậy." Trên mặt cô ta thủy chung vẫn là tươi cười.
“Ngô Niệm, cô muốn làm gì đây? Tôi cũng không có ý muốn tranh đoạt cái gì với cô, tôi chỉ cầu tôi cùng Ân Tịch có thể bình an mà sống." Bội Dung hèn mọn nói, cô biết hoàn cảnh ngày xưa đã lui vào dĩ vãng, mà cho dù cô có tiến nhập nhà giàu có, cho tới bây giờ đều không có tự mình tính toán qua, khờ dại tin tưởng tình yêu, ở thời điểm tỏa sự nghiệp trên đỉnh vinh quang lựa chọn rút lui, gả cho Tề Gia Tĩnh để đổi đến kết cục ngày hôm nay, tất cả những thứ này, cô chỉ hận chính mình.
“Tôi nhất định sẽ làm cho mẹ con cô hai người sống thật tốt, cô hãy tin tôi, tôi nhất định làm như vậy, tôi nhất định nhìn thấy mẹ con các người sống thật là tốt," Giày của Ngô Niệm nâng lên, lại đem gót giày hung hăng mà dẫm nát mu bàn tay bên dưới.
“A. . . . . . Cô. . . . ." Bội Dung thật sự chịu không nổi, đau đến ngay cả nói đều không ra lời, trên trán ứa mồ hôi lạnh.
“Hừ, nhớ kỹ, thiếu phu nhân Tề gia, là Ngô Niệm tôi, cô vĩnh viễn cũng đừng có vọng tưởng." Nói xong nâng chân lên, tao nhã mà xoay người , hướng tới bên cạnh cô đi qua.
Nhìn thấy trên mu bàn tay chính mình in hai dấu giày cao gót màu đỏ, cô đem nước mắt nuốt vào trong lòng, nói cho chính mình vì Ân Tịch, này hết thảy đều là đáng giá.
Tác giả :
Sơ Thần