Người Tình Của Tiểu Thư Sophia (Lady Sophia's Lover)
Chương 10
Sophia chạy về phòng mình và cố gắng chấn chỉnh bản thân. Nàng rửa mặt bằng nước lạnh, lau cho đến khi da hồng lên. Sau khi chải đầu và quấn tóc thành một búi chặt cứng, nàng trở về với công việc của mình, cảm thấy choáng váng và bấn loạn.
Trò chơi sát nhân nhanh chóng kết thúc, và các vị khách tiếp tục mua vui với trò ước đoán, trong đó họ đóng giả các bức tượng nổi tiếng. Những tràng cười rũ rượi chào đón từng nỗ lực bắt chước. Vì chẳng được học hành gì về lịch sử nghệ thuật, Sophia không thể hiểu được tại sao mọi người lại thấy trò này buồn cười đến thế. Nàng lơ đãng yêu cầu người hầu thu dọn chén uống trà và bình thuỷ tinh. Phòng rửa bát chật kín các cô hầu gái rửa dọn dao dĩa, đồ pha lê và hàng trăm chiếc đĩa. Cảm tạ trời đất, những người hầu khác dường như quá bận để chú ý tới dáng vẻ ngẩn ngơ của Sophia.
Lúc gần hai giờ, hầu hết khách khứa đã mệt mỏi sau cả buổi tối, hướng về phòng họ nơi những người hầu riêng đang chờ để phục vụ.
Kiệt sức, Sophia giám sát việc lau dọn phòng sinh hoạt chung, và khen ngợi các gia nhân vì đã làm việc rất tốt. Cuối cùng nàng cũng về phòng, mang theo một chiếc đèn lồng tráng thiếc với vỏ ngoài hình chiếc cúp và được đục lỗ. Mặc dù nàng mang vẻ ngoài bình thản kì lạ, bàn tay nàng lại run rẩy cho đến khi chiếc đèn chiếu những đốm sáng rúng rính trên tường như một bầy đom đóm.
Khi tới phòng mình, nàng đóng cửa và cẩn thận đặt chiếc đèn lên cái bàn nhỏ mộc mạc ở góc phòng. Chỉ đến lúc này, trong căn phòng ngủ riêng tư, nàng mới cho phép những cảm xúc bị đèn nén chặt chẽ thoát ra. Nắm lấy mép bàn tìm trợ lực, nàng cúi đầu xuống và run rẩy thở dài. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh sáng nhức mắt phía trước mình, sống lại những giây phút thân mật đê mê trong vòng tay Ross.
"Ross," nàng thì thầm, "làm sao em rời bỏ anh được?"
Một giọng nói tới từ bóng đêm. "Anh sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh."
Nàng quay ngoắt lại, tiếng kêu tắc trong cổ họng. Luồng sáng mờ tỏ từ chiếc đèn lồng chiếu trên khắp những đường nét cứng rắn của mặt Ross. Anh nằm dài trên chiếc giường nhỏ, bất động và lặng lẽ đến nỗi nàng đã không nhìn thấy anh lúc mới bước vào phòng.
"Anh làm em sợ chết khiếp!" nàng kêu lên.
Anh khẽ cười, nhấc người ra khỏi giường. "Anh xin lỗi," anh lẩm bẩm, đi về phía nàng. Những ngón tay anh vẽ một đường dọc theo dòng nước mắt trên má nàng. "Tại sao lại nói đến chuyện ra đi? Lúc tối anh không định làm em buồn. Vẫn còn quá sớm - đáng lẽ anh không nên tiếp cận em theo cách đó."
Lời nhận xét ấy lại khiến một đợt nước mắt mới, nhức nhối và mằn mặn dâng lên trong mắt nàng. "Không phải thế."
Anh vươn tay ra sau đầu nàng và tháo tung tóc nàng, thả những chiếc kẹp xuống nền nhà. "Vậy thì là cái gì? Em có thể kể với anh mọi thứ." Những ngón tay anh xoa bóp đầu nàng và trải rộng tóc nàng trên hai vai thành một dòng suối tóc. "Đến giờ em phải nhận ra rồi chứ. Nói với anh, và anh sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn."
Những lời lẽ ấy khiến Sophia muốn quăng mình vào anh và khóc lóc và rền rĩ. Thay vào đó nàng khép chặt biểu cảm của mình và liếc đi chỗ khác. Nàng buộc lời nói thoát ra khỏi đôi môi khô cứng. "Có vài chuyện không thể nào làm cho tốt đẹp hơn được."
"Chuyện gì?"
Nàng dùng lòng bàn tay chùi má và nghiến răng để cằm khỏi rung rung. "Xin đừng chạm vào em," nàng nói bằng giọng thì thào khàn khàn.
Anh lờ đi lời cầu xin của nàng và trượt cánh tay anh quanh nàng, mang nàng tới bên bờ ngực rộng của anh. "Em biết anh cứng đầu thế nào rồi đấy, Sophia." Bàn tay anh đặt trên hõm lưng nàng. Mặc dù vòng tay anh rất lỏng, nàng biết rằng nàng không cách nào thoát ra khỏi đó được. Môi anh chà lên trán nàng khi anh nói. "Sớm hay muộn anh cũng tìm ra sự thật từ em. Hãy tiết kiệm thời gian cho cả hai ta và kể với anh ngay bây giờ."
Tuyệt vọng, nàng nhận ra Ross sẽ thúc ép cho đến khi nào anh có được những câu trả lời anh muốn, trừ khi nàng tìm ra cách ngăn anh lại. "Xin anh rời khỏi phòng em," nàng nói rành rọt. "Nếu không em sẽ hét lên và kể với tất cả mọi người là anh cưỡng ép em." (chiêu này cũ rích ai thèm sợ, hí hí)
"Cứ làm đi." Ross chờ đợt, thư giãn và bình thản, trong khi nàng run lên vì căng thẳng. Một nụ cười kiêu ngạo khẽ chạm vào môi anh. "Đáng lẽ đến giờ em cũng nên học được là cố gắng doạ dẫm anh chẳng được tích sự gì."
"Đồ chết tiệt," nàng thì thầm.
"Anh nghĩ em muốn nói với anh." Anh dụi vào đỉnh đầu nàng. "Anh biết em có nhiều bí mật muốn giữ kín với anh kể từ lần đầu tiên em đến Phố Bow. Giờ là lúc mang chúng ra ánh sáng, Sophia. Sau đó sẽ chẳng còn gì để sợ nữa."
Sophia nắm chặt những cơ bắp cứng chắc trên cánh tay anh và thở đứt quãng. Cuối cùng cũng đến lúc phải thú nhận. Nàng sẽ kể cho Ross mọi chuyện, và đối mặt với hậu quả. Những đợt nức nở dữ dội trào lên cổ họng nàng... những tiếng khóc thân cho lòng thù hận không còn nữa và một tình yêu tuyệt vọng.
"Đừng," Ross lẩm bẩm, ôm nàng chắc chắn trên ngực anh. "Đừng Sophia. Em yêu. Mọi chuyện đều ổn mà."
Sự dịu dàng của anh quá sức chịu đựng của nàng. Sophia chiến đấu để thoát khỏi vòng tay anh và lảo đảo đến bên giường. Nàng ngồi xuống và giơ một bàn tay lên để ngăn anh mà không ngước nhìn. Cử chỉ ấy, cho dù có yếu ớt, cũng vẫn ngăn được anh lại. Anh đứng trong bóng tối, thân hình to lớn gần như chắn hết ánh sáng lập loè của chiếc đèn lồng.
"Em không thể kể nếu anh chạm vào em," nàng khàn giọng nói. "Xin anh ở yên đó."
Ross đứng yên và im lặng.
"Anh biết những tháng sau khi cha mẹ em mất rồi," Sophia nói bằng giọng thì thào khốn khổ, "khi John và em bị bắt quả tăng ăn cắp. Và em được chị họ Ernestine mang đi."
"Ừ."
"Nhưng John thì không. Thay vào đó nó chạy trốn tới London. Nó tiếp tục... ăn cắp và làm nhiều chuyện xấu, nó..." Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt cứ tiếp tục rỉ ra qua hàng lông mi. "Nó rơi vào tay một băng móc túi. Dần dà nó bị bắt và bị kết tội ăn cắp vặt." Nàng úp hai bàn tay lên khuôn mặt đẫm nước và sụt sịt.
"Đây," Ross thì thầm, và từ khoé mắt nàng thấy rằng anh đang đưa ra một chiếc khăn tay. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, thể hiện việc chứng kiến nàng khổ sở mà không thể chạm vào nàng đối với anh khó khăn như thế nào.
Chấp nhận chiếc khăn tay, Sophia lau mặt và hỉ mũi. Nàng mệt mỏi tiếp tục câu chuyện. "Nó đã được đưa đến một vị quan toà tuyên án nó một năm trong tàu khổ sai. Đó là một hình phạt nặng khác thường đối với một tội nhẹ như thế. Khi em biết được chuyện gì đã xảy ra cho em trai em, em đã nghĩ tới việc đi London để gặp vị quan toà đó và cầu xin ông ta giảm nhẹ hình phạt. Nhưng tới lúc em đến được thành phố thì John đã bị giải vào nhà tù rồi."
Một sự tê liệt kì lạ bao phủ người nàng, khiến cho nàng dễ nói chuyện hơn. Như thể nàng đột nhiên trở nên tách biệt với hoạt cảnh này, nhìn xuống nó như một vở kịch đang được trình diễn trước mắt nàng. "Em vật vã hàng tháng trời, từng giây từng phút nghĩ đến em trai em, tự hỏi nó phải chịu đựng những gì. Em không được bảo bọc nhiều đến mức không biết những gì xảy ra trong tàu khổ sai. Nhưng bất kể điều gì đã xảy ra cho nó trong đó, em tự hứa với mình rằng em sẽ chăm sóc nó và chữa lành cho nó sau đó. Chỉ cần nó còn sống."
Một sự im lặng rất dài, nén chặt cảm xúc trôi qua.
"Nhưng nó đã không sống sót," cuối cùng Ross cũng nói.
Sophia lắc đầu. "Bệnh tả. Tàu khổ sai luôn luôn có dịch bệnh này hay bệnh khác... chỉ là vấn đề thời gian trước khi John bị bệnh. Nó đã không sống sót. Nó được chôn trong một ngôi mộ tập thể gần con tàu, mà không có một tấm bia hay cột mốc nào. Em... em đã không bao giờ còn như xưa kể từ khi được nghe chuyện. Cái chết của John đã chế ngự mọi cảm xúc, mọi kinh nghiệm, mọi ý nghĩ và mong ước em từng có trong suốt cuộc đời trưởng thành. Em sống biết bao năm với lòng thù hận không suy chuyển."
"Thù hận ai?"
Lúc đó nàng nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt đầy hoài nghi. "Hận người đàn ông đã tống nó vào đó. Vị quan toà đã không chút xót thương một cậu bé mồ côi và tuyên án tử hình cho nó."
Bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt Ross, trừ vẻ lấp lánh trong đôi mắt nheo lại của anh. "Tên ông ta," anh hỏi bằng một giọng rít róng lộ rõ những hoài nghi bí mật của anh.
Sự tê liệt của Sophia biến mất, để lại nàng đau đớn như một vết thương hở. "Đó là anh, Ross," nàng thì thào. "Anh đã tống John vào tàu khổ sai."
Mặc dù anh vẫn đứng im, nàng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ những lời nói của nàng, nỗi đau đớn bàng hoàng bên dưới vẻ mặt của anh. Nàng biết rằng anh đang cố gắng rà soát quá khứ thật nhanh, để nhớ ra một trong hàng ngàn trường hợp đã được đưa đến trước mặt anh trong toà án.
Phần còn lại của lời thú tội thoát ra khỏi nàng như chất độc. "Em đã muốn trả thù anh," nàng đờ đẫn nói. "Em đã nghĩ rằng nếu em có thể thuyết phục anh thuê em, em sẽ tìm được cách để đào xới chỗ anh. Trong một thời gian em đã ghi lại các phần hồ sơ khác nhau trong phòng hồ sơ tội phạm, tìm kiếm bất kì điều gì có thể làm anh và các cảnh sát mất tín nhiệm. Nhưng đó không phải là tất cả kế hoạch của em. Em cũng muốn làm anh tổn thương một cách sâu sắc nhất có thể. Bẻ... bẻ gẫy tinh thần anh giống như của em. Em đã muốn làm cho anh phải lòng em để em có thể làm anh tổn thương theo cách sẽ khiến anh không bao giờ hồi phục lại được. Nhưng rốt cuộc..." Một tiếng cười rào rạo phát ra khỏi nàng. "Bằng cách nào đó tất cả sự thù hận đã biến mất. Và em đã thất bại hoàn toàn."
Nàng rơi vào im lặng, nhắm mắt lại để tránh nhìn vào mặt anh. Nàng chờ đợi sự khinh bỉ, sự giận dữ, và tệ hơn cả là sự chối bỏ của anh. Im lặng khẽ khàng vây kín quanh nàng. Đau đớn, suy sụp, nàng chờ số mệnh phân phát cú đấm cuối cùng của nó. Khi sự im lặng vẫn tiếp tục, nàng cảm thấy gần như trong mộng, tự hỏi có phải Ross chỉ đơn giản rời khỏi căn phòng và để mặc nàng rúm ró trong tuyệt vọng hay không.
Nàng không nhận ra một cử động nào, nhưng đột nhiên Ross đang đứng bên cạnh nàng, hai bàn tay anh đặt lên vai nàng, những đầu ngón tay chạm vào cuống họng. Anh có thể bóp cổ nàng đến chết mà không cần một chút nỗ lực nào. Nàng gần như muốn anh làm thế. Bất kì điều gì để thoát hỏi sự cô độc này cũng làm nàng thoả mãn. Ngoan ngoãn và tuyệt vọng, nàng nuốt nước bọt trước áp lực nhẹ như lông tơ của ngón tay anh.
"Sophia," anh nói đều đều, "em còn muốn trả thù không?"
Một hơi thở nghẽn nơi cổ họng nàng. "Không."
Những ngón tay anh bắt đầu di chuyển, vuốt ve hai bên và phía trước cổ nàng, kéo xúc cảm trồi lên bề mặt da nàng. Nàng bắt đầu hổn hển bên dưới sự đụng chạm mang lại sức sống ấy, đầu nàng bất lực ngửa ra sau cho đến khi nó tựa lên bụng anh. Giống như một con rối, nàng dường như không thể cử động mà không có sự điều khiển của tay anh.
Anh lại nói. "Em thay đổi ý định từ khi nào?"
Chúa giúp nàng, giờ nàng không thể giấu anh điều gì nữa. Anh sẽ lột bỏ hết cả tự tôn của nàng và bỏ lại nàng bị huỷ hoại hoàn toàn. Sophia chiến đấu để giữ im lặng, nhưng những ngón tay vuốt ve của anh dường như đang lôi kéo từ ngữ thoát ra từ cổ họng không sẵn sàng của nàng. "Khi anh bị thương," nàng nói. "Em đã muốn giúp anh... em đã ước sao anh không bao giờ bị tổn hại nữa. Đặc biệt là từ em." Nàng hít thở khó khăn đến không nói nổi. Một tiếng thút thít dâng lên từ đáy phổi khi nàng cảm nhận những ngón tay ấm áp của anh trượt vào trong cổ áo nàng. Anh ôm ngực nàng và khẽ vòng quanh núm vú cho đến khi nó cứng lại. Dường như anh đang chạm vào nàng không phải để khuấy động, mà là để gợi nhớ sự thân mật đã từng tồn tại giữa họ chỉ vài giờ trước đó. Hơi nóng nhảy nhót khắp da thịt nàng, và nàng dựa ra sau vào người anh nhiều hơn, cơ thể nàng không còn chút sức lực nào.
Ross ngồi xuống giường và cẩn thận xoay nàng về phía anh. Khi Sophia ngước nhìn lên, nàng thấy môi anh mím chặt vì đau đớn, như thể anh đã phải chịu một cú thoi sơn. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ," anh nói khàn khàn. "Anh không nhớ em trai em. Nhưng anh hứa với em rằng anh sẽ tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra. Nếu đúng là anh có lỗi như em đã nói, anh sẽ chấp nhận lời buộc tội, và mọi điều đi kèm với nó." Bàn tay anh tiếp tục chơi đùa với ngực nàng, như là anh không thể ngăn mình chạm vào nàng. "Nhưng bây giờ, anh chỉ đòi hỏi em một điều thôi. Hãy ở lại với anh cho đến khi anh tìm ra sự thật. Em sẽ làm thế chứ, Sophia?"
Nàng gật đầu với một âm thanh rùng mình tán đồng.
Anh gạt lọn tóc ướt ra khỏi má nàng. Vươn người tới, anh bao phủ miệng nàng bằng nụ hôn mạnh mẽ, ấm áp của anh. Sophia cố suy nghĩ vượt lên trên nhịp tim thình thịch của mình. "Nhưng mà em đã lừa dối anh..." nàng hổn hển nói. "Giờ anh không thể nào còn muốn em."
"Điều gì khiến em nghĩ rằng anh chủ động được trong chuyện này nhiều hơn em?" anh lẩm bẩm. Anh kéo nàng lại gần, ôm nàng vào thân thể khoẻ mạnh của mình, và nàng run rẩy vì sự nhẹ nhõm khôn cùng tràn ngập lòng nàng. Ross đã biết sự thật, và anh đã không khước từ nàng. Đầu óc náng khó mà chứa đựng được thực tế đó. Nàng vùi mặt mình trong áo anh, chiếc áo vẫn còn vương mùi thuốc lá trong căn phòng bi-a sặc sụa khói thuốc.
Anh khẽ ôm nàng. "Những cảm xúc đã đi cùng em hàng năm trời ... sẽ không dễ dàng từ bỏ chúng."
"Chúng đã mất rồi." Thở dài, nàng tựa đầu lên vai anh. "Suốt thời gian ấy em đã muốn trả thù một người không tồn tại. Anh chẳng có gì giống người đàn ông mà em trông đợi sẽ gặp."
"Béo tốt và già cả, với bộ tóc giả và một chiếc tẩu," anh nói, nhớ lại điều nàng đã nói ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Sophia mỉm cười mệt mỏi. "Anh đã phá hoại kế hoạch của em hoàn toàn bằng cách khiến cho em không tài nào mà không quan tâm đến anh được."
Lời tuyên bố dường như không đem lại cho Ross chút hài lòng nào. "Lỡ như đúng là anh đã đẩy em trai em đến chỗ chết thì sao?" Đôi mắt anh tối lại và lo lắng. "Khi anh mới trở thành một thành viên của giới hành pháp mười năm trước đây, anh đã không hề có kinh nghiệm thực hành. Trong một thời gian anh đã dập khuôn các phán quyết của mình theo các vị quan toàn đi trước anh. Anh nghĩ rằng tốt nhất là đi theo lối mòn mà họ đã khởi tạo. Chỉ đến sau này anh mới nghe theo bản năng của mình và bắt đầu điều hành toà án theo ý anh. Trong những ngày đầu ấy chắc chắn anh đã quá nghiêm khắc với rất nhiều bị can tới trước mặt anh." Ngực anh di chuyển với một tiếng thở dài. "Cho dù là vậy, anh vẫn không thể nào hiểu được chuyện anh lại đưa vào tàu khổ sai chỉ một tên ăn cắp vặt."
Sophia im lặng không nói được gì.
Ngón tay anh khẽ dò theo đường cong trên lông mày nàng. "Anh không bao giờ cho phép mình ước rằng anh có thể thay đổi quá khứ. Những ý nghĩ như thế là viển vông, và nỗi hối hận sẽ khiến anh phát điên. Nhưng đây là lần đầu tiên toàn bộ tương lai về sau của anh đang bị đặt lên bàn cân, tuỳ thuộc vào một lỗi lầm mà anh đã phạm phải từ rất nhiều năm trước." Anh chống một khuỷu tay lên, một lọn tóc đen xoà xuống trán khi anh nhìn vào nàng.
"Làm sao anh có thể yêu cầu em tha thứ cho anh về cái chết của em trai em? Không cách nào anh đền được tội đó. Nhưng ý nghĩ mất em là một điều anh không thể chịu đựng nổi."
"Em đã tha thứ cho anh rồi," nàng thì thào. "Em biết anh là người như thế nào. Anh trừng phạt bản thân mình còn dữ dội hơn bất kì ai khác có thể. Hơn nữa, làm sao em có thể giữ lại sự tha thứ của mình khi mà anh đã cho đi quá dễ dàng?"
Anh lắc đầu với nụ cười ủ rũ. "Bất kể ý định ban đầu của em là gì, việc em đã làm chỉ là chăm sóc anh mà thôi."
"Em đã cố làm cho anh yêu em," nàng nói. "Rồi em sẽ làm tan vỡ trái tim anh."
"Anh không có gì phản đối với nửa đầu của kế hoạch," anh thông báo với nàng. "Mặc dù anh cũng không quan tâm lắm tới nửa sau."
Một nụ cười run run làm cong môi nàng. Nàng quàng hai tay quanh cổ anh và vùi mặt vào cổ họng anh. "Em cũng không."
Ross hôn nàng nhẹ nhàng, và dường như niềm đam mê giữa họ đã bị lấp dưới hiểu biết rằng con đường tới hạnh phúc sẽ không dễ dàng đối với họ. Nó sẽ đòi hỏi sự tha thứ và nhượng bộ, và lòng tin mù quáng. Sophia cố gắng tăng cường nụ hôn, nhưng anh lùi lại và ôm đầu nàng trong tay.
"Anh sẽ không ở lại với em đêm nay, anh thì thào, ngón cái vuốt ve thái dương nàng. "Khi cuối cùng chúng ta cùng nhau, anh không muốn có chút hối hận nào sau đó."
"Em sẽ không hối hận gì cả," Sophia thành thực nói với anh. "Giờ em đã biết là anh sẽ không đổ lỗi cho em vì những việc em đã cố làm với anh. Đó là điều em sợ nhất. Hãy ở lại đây với em đêm nay."
Anh lắc đầu. "Không cho đến khi anh tìm ra sự thật về cái chết của em trai em. Một khi chúng ta đã có đầy đủ thông tin, chúng ta sẽ quyết định xem cần phải làm gì."
Nàng xoay đầu vào bàn tay anh và hôn phần ấm nóng trong lòng bàn tay. "Làm tình với em. Hãy làm cho em quên đi từng giây phút trong đời em trước anh."
"Ôi, Chúa ơi." Ross thả nàng ra với một tiếng rên hoang dại và bật khỏi giường như thế đó là một cái rãnh tra tấn. "Anh muốn em nhiều hơn mức anh có thể chịu đựng được. Đừng làm cho việc này khó khăn thêm."
Sophia biết nàng nên giúp anh trong quyết định này, nhưng dường như nàng không thể ngăn mình khỏi nói ra một cách bất cần, "Tới nằm với em. Chúng ta sẽ không ngủ với nhau, nếu đó là điều anh muốn. Chỉ cần ôm em một lúc thôi."
Anh kêu lên tuyệt vọng và hướng ra cửa. "Em biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thử làm thế. Trong vòng năm phút anh sẽ đè em nằm ngửa và kéo chân em lên không."
Hình ảnh hoang dã khiến hco dạ dày nàng thắt lại vui sướng. "Ross -"
"Hãy khoá cửa lại sau anh," anh lẩm bẩm, mở cửa và bước qua ngưỡng cửa mà không nhìn lại sau.
*
Sau giấc ngủ tới tận gần trưa, em trai Ross quyết định dành cả ngày chơi bài trong nhà lều bên hồ. Tuy nhiên, trước khi Matthew có thể ra ngoài qua khung cửa kiểu Pháp ở sau nhà, Ross đã ngăn anh ta.
"Chào Matthew," Ross ôn tồn nói, đặt một bàn tay lên vai em trai. Khi Matthew cố gắng thoát ra, nắm tay anh siết lại thành một gọng kìm không phá vỡ nổi. "Tôi thấy là cuối cùng chú cũng chịu dậy. Tại sao không gặp tôi trong phòng làm việc nhỉ? Tôi đột nhiên mong có chú bầu bạn."
Matthew nhìn chằm chằm vào anh cảnh giác. "Có lẽ để sau, anh cả. Tôi phải tiếp đãi bạn bè tôi. Tôi chắc là anh không muốn biến tôi thành kẻ thô lỗ."
Ross dành cho anh ta một nụ cười lạnh gáy. "Họ có thể tạm thời không có chú một lúc." Ánh mắt lạnh lùng của anh thình lình đổi hướng sang ba chàng trai trẻ đi cùng Matthew. "Cứ tiếp tục với kế hoạch của các bạn đi, các quí ngài. Em trai tôi sẽ tham gia sau." Kéo một Matthew miễn cưỡng trở vào trong, Ross áp tải anh ta xuống dưới hành lang dẫn vào phòng làm việc.
"Có chuyện quái quỉ gì thế?" Matthew hỏi, cố giật ra khỏi gọng kiềm của Ross mà không thành công. "Chết tiệt, bỏ ra - anh đang làm hỏng cái áo của tôi!"
"Vào trong," Ross ra lệnh, đẩy anh ta vào trong phòng làm việc và đóng cánh cửa gỗ sồi nặng nề để cho họ chút riêng tư.
Tức giận rành rành, Matthew huênh hoang vuốt lại ve áo và tay áo.
Ross liếc quanh phòng làm việc đã được để lại y như cha họ đã xếp đặt. Căn phòng ấm cúng mang hơi hướng nam tính, nhỏ bé và chất đầy giá sách gỗ sồi. Một chiếc bàn lá rơi kiểu Pháp và một bàn viết được đặt ở phía trước cửa sổ ba cánh. Nhớ lại anh đã thường thấy ông già Cannon viết thư hay để đầy các sổ sách kế toán lên bàn như thế nào, Ross cau có. Anh không thể không cảm thấy mình đã làm cha thất vọng khi cho phép Matthew trở nên một sinh vật hư hỏng, ích kỉ như bây giờ.
Matthew nhíu mày. "Anh đang nhìn vào tôi như thể tôi là tên móc túi nào đó anh sắp cho giải đến Newgate ấy."
"Newgate sẽ là một cung điện dễ chịu nếu so với nơi mà tôi muốn gửi chú tới."
Nghe thấy cơn giận tím tái trong giọng Ross, Matthew thở ra một hơi dài thượt. "Được rồi, tôi xin lỗi chuyện đêm qua - tôi cho là Cô Sydney đã kể câu chuyện của mình, mô tả cô ta như một nạn nhân trinh nữ. Và tôi sẽ thừa nhận, tôi đã hơi say. Bạn tôi Hatfield đã mở một chai brandy ngon chết tiệt, và tôi đã uống nhiều." Khoác vào vẻ mặt tảng lờ, Matthew đi tới chỗ quả cầu cũ kĩ ở góc phòng và lơ đãng xoay nó.
"Không đủ tốt đâu, Matthew. Đúng, tôi định sẽ bàn về hành vi của chú đêm qua, nhưng đầu tiên chúng ta phải xử lý một vấn đề khác vừa mới xuất hiện đã."
Matthew có vẻ ngạc nhiên. "Ý anh là gì?"
"Tôi đã gặp ông Tanner sáng nay."
"Ai là Tanner?"
Ross lắc đầu khó chịu. "Người quản lý sự sản. Người đàn ông đã điều hành đất đai và tài sản cho chúng ta suốt mười năm qua."
"Và sáng sớm nay anh đã gặp ông ta? Chúa nhân từ, anh có lúc nào nghỉ ngơi không hả? Điều cuối cùng tôi muốn bàn bạc là một vấn đề kinh doanh vụn vặt nào đó -"
"Nó không vụn vặt," Ross cắt lời cụt lủn. "Và nó không phải chuyện kinh doanh. Có vẻ như một trong những tá điền của chúng ta đã tới gặp Tanner với lời tố cáo là cô con gái chưa chồng của ông ta đã có chửa vài tháng."
Khuôn mặt Matthew trở nên đề phòng. "Một đứa con gái thường dân nào đó ôm rổ thì liên quan gì đến tôi?"
"Gia đình cô ta cho rằng chú là cha đứa bé." Ross quan sát khuôn mặt em trai tỉ mỉ, và tim anh trùng xuống khi anh nhìn thấy vẻ tội lỗi trong đôi mắt xanh-xám của Matthew. Một câu chửi thề thoát ra khỏi môi anh. "Tên của họ là Rann. Chú có quyến rũ đứa con gái hay không?"
Khuôn mặt Matthew nhăn nhúm trong cái cau mày chua chát. "Đó không phải là quyến rũ. Đó là ham muốn của đôi bên. Cô ta muốn tôi, tôi chiều cô ta, và chẳng ai có lỗi cả."
"Không ai có lỗi hả?" Ross nhắc lại vẻ hoài nghi. "Tanner nói rằng cô gái chưa tới mười sáu tuổi, Matthew! Chú đã cướp sự trong trắng của con bé và cho nó một đứa con hoang - và phản bội Iona."
Trông Matthew vẫn không hối cải. "Ai mà chẳng làm thế. Tôi có thể kể cho anh một tá đàn ông tìm vui bên ngoài chiếc giường hôn nhân. Một đứa con hoang chỉ là hậu quả không may - nhưng đó là chuyện của cô ta, không phải của tôi." (muốn uýnh thằng này quá)
Đâu đó giữa cơn giận của mình, Ross bị kinh ngạc trước sự chai lì của em trai anh. Anh cũng nhận ra rằng Matthew đã làm đúng cái việc mà người tình của Sophia đã làm với nàng - sử dụng nàng, lừa dối nàng và rũ bỏ nàng. "Lạy Chúa," anh khẽ nói. "Tôi phải làm gì với chú đây? Chú không có lương tâm ư? Không có mảy may tinh thần trách nhiệm ư?" (chắc bị chó tha roài)
"Lương tâm và trách nhiệm là đức tính của anh, anh cả." Matthew lại quay quả cầu; nó gần như trượt khỏi trục. "Lúc nào anh cũng được giơ ra trước mặt tôi như là mẫu hình đạo đức siêu việt. Ngài Ross, tuyệt phẩm của nam tính. Không ai trên đời này có thể sống với những tiêu chuẩn mà anh đã đặt ra, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi thậm chí là thử. Hơn nữa, tôi chẳng hề ghen tị với cuộc sống khô cằn, không niềm vui của anh. Không như anh, tôi có niềm đam mê - và những nhu cầu của đàn ông - và, thề có Chúa, tôi sẽ thoả mãn chúng cho đến khi nào xuống mộ!"
"Tại sao chú không thoả mãn với vợ mình?" Ross chua chát gợi ý.
Matthew đảo mắt. "Tôi chán ngán Iona chỉ một tháng sau khi cưới. Người ta không thể trông mong một người đàn ông thoả mãn với chỉ một phụ nữ suốt đời. Như người ta nói, sự đa dạng là gia vị của cuộc sống."
Ross chỉ mong có thể làm phồng rộp tai anh ta bằng một bài thuyết giảng sôi sùng sục. Tuy nhiên, cái cằm ương bướng của Matthew cho thấy rõ là anh ta sẽ còn ngoan cố không hối cải. Anh ta sẽ không bao giờ tự nguyện đối mặt với hậu quả hành động của mình.
"Chính xác thì chú đã thưởng bao nhiêu sự "đa dạng" rồi?" Nhìn thấy cái nhìn trống rỗng của Matthew, Ross làm rõ câu hỏi của mình một cách sốt ruột. "Ngoài con gái nhà Rann chú đã quyến rũ bao nhiêu đàn bà rồi?"
Biểu cảm cực kì tự mãn hiện trên mặt Matthew. "Tôi không thể chắc được... chín mười người gì đó."
"Tôi muốn một danh sách."
"Tại sao?"
"Để xem chú còn là cha của đứa con hoang nào khác nữa không. Và nếu có, chú sẽ phải trả tiền để nuôi dưỡng và cho chúng học hành."
Người đàn ông trẻ tuổi hơn thở dài cộc cằn. "Tôi chẳng còn chút tiền nào dư cả - trừ khi anh cho tôi thêm tiền trợ cấp." (mặt dày mày dạn thiệt)
"Matthew" Ross nói, ánh mắt hăm doạ.
Matthew giơ hai bàn tay lên chế giễu. "Được rồi, tôi đầu hàng. Cứ lục tung khắp vùng quê để tìm những đứa con ngoài giá thú của tôi đi. Cứ lấy chút tiền còm của tôi đi đi. Giờ, tôi tham gia cùng bạn tôi được chưa?"
"Chưa được. Còn một điều nữa tôi muốn chú biết. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đảm bảo lối sống biếng nhác của chú chấm dứt. Không còn chuyện lang thang ở câu lạc bộ và rượu chè suốt ngày nữa; không cờ bạc và gái gú nữa. Nếu chú vẫn ngựa quen đường cũ, chú sẽ thấy mình không còn được đón chào. Và chú cũng sẽ bị từ chối ghi nợ ở bất kì nơi nào chú đến, vì tôi sẽ đảm bảo với các chủ cửa hàng cũng như người quản lý rằng tôi không còn chịu trách nhiệm các khoản nợ của chú nữa."
"Anh không thể làm thế!" Matthew kêu lên.
"Ồ, nhưng tôi có thể," Ross đảm bảo với anh ta. "Kể từ giờ, chú sẽ phải làm việc để kiếm tiền tiêu."
"Làm việc?" Từ đó dường như xa lạ với Matthew. "Làm cái gì? Tôi không thích hợp để làm việc - tôi là một quí ông!"
"Tôi sẽ tìm việc gì đó thích hợp với chú," Ross nghiêm nghị hứa. "Tôi sẽ dạy chú biết chịu trách nhiệm, Matthew ạ, bằng bất cứ giá nào."
"Nếu Cha còn sống thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!"
"Nếu Cha vẫn còn sống thì việc này phải xảy ra từ nhiều năm trước rồi," Ross lẩm bẩm. "Không may, phần lớn lỗi là do tôi. Tôi đã quá bận rộn ở Phố Bow nên không chú ý tới hoạt động của chú được. Tuy nhiên, việc đó sẽ thay đổi."
Một tràng chửi thề phát ra từ môi Matthew khi anh ta đi tới tủ rượu và lục lọi tìm ly cùng một chai rượu. Rót cho mình một ly brandy, anh ta nuốt nó ừng ực như thể nó là thuốc, rồi rót thêm một ly nữa. Chất rượu dường như làm anh ta can đảm ra. Hít vài hơi dài, anh ta lườm vào khuôn mặt không gì lay chuyển nổi của Ross. "Anh có định kể với Iona không?"
"Không. Nhưng tôi cũng sẽ không nói dối nếu cô ấy tới hỏi tôi về chuyện thông dâm của chú."
"Vậy thì tốt. Vợ tôi sẽ không bao giờ hỏi - cô ta không muốn nghe câu trả lời."
"Chúa giúp cô ấy," Ross lẩm bẩm.
Sau khi nuốt một hụm rượu nữa, Matthew xoay chất lỏng trong ly của mình và phát ra một tiếng thở dài đầy tâm trạng. "Hết rồi chứ?"
"Chưa," Ross nói. "Tôi còn một vấn đề nữa cần nói - hành vi của chú với Cô Sydney."
"Tôi đã xin lỗi rồi đó. Tôi không thể làm hơn thế đâu... hay anh muốn tôi rạch tay ra?"
"Không cần thiết phải thế. Điều tôi muốn nhấn mạnh là từ giờ trở đi chú phải đối xử tôn trọng với cô ấy."
"Tôi sẽ không tôn trọng một người hầu, anh trai."
"Cô ấy sẽ không còn là gia nhân lâu nữa đâu."
Matthew nhướn mày lên hơi quan tâm. "Vậy là anh định đuổi cô ta hả?"
Ross bắn cho anh ta cái nhìn gay gắt, đầy ngụ ý. "Tôi sẽ cưới cô ấy. Nếu cô ấy chấp thuận."
Matthew nhìn chằm chằm lại anh không hiểu gì hết. "Lạy Đức mẹ của tôi," anh ta khò khè nói và lảo đảo tới chiếc ghế gần nhất. Anh ta ngồi phịch xuống, tròng trắng trong mắt lộ hết cả ra khi nhìn vào Ross. "Anh nghiêm túc đấy à. Nhưng đó là việc điên rồ. Anh sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Một Cannon kết hôn với một người hầu. Vì lợi ích của gia đình, hay tìm người khác đi. Cô ta chỉ là một người đàn bà - có cả hàng trăm người khác dễ dàng thay thế cô ta."
Ross phải cần đến tất cả ý chí của mình để khỏi gây tổn hại về mặt thể xác cho em trai anh. Thay vào đó anh chống hai bàn tay trên bàn, nhắm mắt lại một lúc, và đè nén cơn giận của mình xuống. Rồi anh quay sang bắn cho Matthew cái nhìn bốc đầy lửa giận. "Sau ngần ấy năm tôi sống vò võ một mình, chú yêu cầu tôi chối bỏ người phụ nữ duy nhất khiến tôi hoàn thiện hay sao?"
Matthew bám lấy lời anh. "Ý tôi là thế đấy. Sau quá nhiều năm khắc khổ, anh đã gần phát điên vì kiêng khem rồi. Bất kì người phụ nữ nào cũng có vẻ đáng thèm muốn. Tin tôi đi, cái sinh vật đó không đáng được anh yêu đâu. Cô ta không thạo đời, không có tư cách, không danh gia thế tộc. Hãy lấy cô ta làm tình nhân nếu anh thích cô ta. Nhưng tôi khuyên anh không nên cưới cô ta, bởi vì tôi đoan chắc rằng anh sẽ nhanh chóng mệt mỏi vì cô ta, và rồi anh sẽ thấy bị cầm tù và thực sự bị gông cùm."
Đột nhiên cơn giận của Ross tiêu tan. Anh không cảm thấy gì với em trai mình ngoại trừ lòng thương hại. Matthew sẽ không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực hay là niềm đam mê, chỉ có những thứ giả dối hời hợt mà thôi. Anh ta sẽ dành phần đời còn lại cảm thấy không thoả mãn, không bao giờ biết làm sao để lấp đầy sự trống rỗng bên trong. Và thế là anh ta sẽ quay sang những niềm vui giả vờ, và cố thuyết phục mình rằng anh ta đã thoả mãn.
"Tôi không thèm thuyết phục chú về giá trị của Sophia," Ross khẽ nói. "Tuy nhiên, nếu chú nói thêm một lời với cô ấy mà có thể cho là lời chỉ trích hay hạ nhục thì tôi sẽ tùng xẻo chú. Từng tí một."
Trò chơi sát nhân nhanh chóng kết thúc, và các vị khách tiếp tục mua vui với trò ước đoán, trong đó họ đóng giả các bức tượng nổi tiếng. Những tràng cười rũ rượi chào đón từng nỗ lực bắt chước. Vì chẳng được học hành gì về lịch sử nghệ thuật, Sophia không thể hiểu được tại sao mọi người lại thấy trò này buồn cười đến thế. Nàng lơ đãng yêu cầu người hầu thu dọn chén uống trà và bình thuỷ tinh. Phòng rửa bát chật kín các cô hầu gái rửa dọn dao dĩa, đồ pha lê và hàng trăm chiếc đĩa. Cảm tạ trời đất, những người hầu khác dường như quá bận để chú ý tới dáng vẻ ngẩn ngơ của Sophia.
Lúc gần hai giờ, hầu hết khách khứa đã mệt mỏi sau cả buổi tối, hướng về phòng họ nơi những người hầu riêng đang chờ để phục vụ.
Kiệt sức, Sophia giám sát việc lau dọn phòng sinh hoạt chung, và khen ngợi các gia nhân vì đã làm việc rất tốt. Cuối cùng nàng cũng về phòng, mang theo một chiếc đèn lồng tráng thiếc với vỏ ngoài hình chiếc cúp và được đục lỗ. Mặc dù nàng mang vẻ ngoài bình thản kì lạ, bàn tay nàng lại run rẩy cho đến khi chiếc đèn chiếu những đốm sáng rúng rính trên tường như một bầy đom đóm.
Khi tới phòng mình, nàng đóng cửa và cẩn thận đặt chiếc đèn lên cái bàn nhỏ mộc mạc ở góc phòng. Chỉ đến lúc này, trong căn phòng ngủ riêng tư, nàng mới cho phép những cảm xúc bị đèn nén chặt chẽ thoát ra. Nắm lấy mép bàn tìm trợ lực, nàng cúi đầu xuống và run rẩy thở dài. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh sáng nhức mắt phía trước mình, sống lại những giây phút thân mật đê mê trong vòng tay Ross.
"Ross," nàng thì thầm, "làm sao em rời bỏ anh được?"
Một giọng nói tới từ bóng đêm. "Anh sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh."
Nàng quay ngoắt lại, tiếng kêu tắc trong cổ họng. Luồng sáng mờ tỏ từ chiếc đèn lồng chiếu trên khắp những đường nét cứng rắn của mặt Ross. Anh nằm dài trên chiếc giường nhỏ, bất động và lặng lẽ đến nỗi nàng đã không nhìn thấy anh lúc mới bước vào phòng.
"Anh làm em sợ chết khiếp!" nàng kêu lên.
Anh khẽ cười, nhấc người ra khỏi giường. "Anh xin lỗi," anh lẩm bẩm, đi về phía nàng. Những ngón tay anh vẽ một đường dọc theo dòng nước mắt trên má nàng. "Tại sao lại nói đến chuyện ra đi? Lúc tối anh không định làm em buồn. Vẫn còn quá sớm - đáng lẽ anh không nên tiếp cận em theo cách đó."
Lời nhận xét ấy lại khiến một đợt nước mắt mới, nhức nhối và mằn mặn dâng lên trong mắt nàng. "Không phải thế."
Anh vươn tay ra sau đầu nàng và tháo tung tóc nàng, thả những chiếc kẹp xuống nền nhà. "Vậy thì là cái gì? Em có thể kể với anh mọi thứ." Những ngón tay anh xoa bóp đầu nàng và trải rộng tóc nàng trên hai vai thành một dòng suối tóc. "Đến giờ em phải nhận ra rồi chứ. Nói với anh, và anh sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn."
Những lời lẽ ấy khiến Sophia muốn quăng mình vào anh và khóc lóc và rền rĩ. Thay vào đó nàng khép chặt biểu cảm của mình và liếc đi chỗ khác. Nàng buộc lời nói thoát ra khỏi đôi môi khô cứng. "Có vài chuyện không thể nào làm cho tốt đẹp hơn được."
"Chuyện gì?"
Nàng dùng lòng bàn tay chùi má và nghiến răng để cằm khỏi rung rung. "Xin đừng chạm vào em," nàng nói bằng giọng thì thào khàn khàn.
Anh lờ đi lời cầu xin của nàng và trượt cánh tay anh quanh nàng, mang nàng tới bên bờ ngực rộng của anh. "Em biết anh cứng đầu thế nào rồi đấy, Sophia." Bàn tay anh đặt trên hõm lưng nàng. Mặc dù vòng tay anh rất lỏng, nàng biết rằng nàng không cách nào thoát ra khỏi đó được. Môi anh chà lên trán nàng khi anh nói. "Sớm hay muộn anh cũng tìm ra sự thật từ em. Hãy tiết kiệm thời gian cho cả hai ta và kể với anh ngay bây giờ."
Tuyệt vọng, nàng nhận ra Ross sẽ thúc ép cho đến khi nào anh có được những câu trả lời anh muốn, trừ khi nàng tìm ra cách ngăn anh lại. "Xin anh rời khỏi phòng em," nàng nói rành rọt. "Nếu không em sẽ hét lên và kể với tất cả mọi người là anh cưỡng ép em." (chiêu này cũ rích ai thèm sợ, hí hí)
"Cứ làm đi." Ross chờ đợt, thư giãn và bình thản, trong khi nàng run lên vì căng thẳng. Một nụ cười kiêu ngạo khẽ chạm vào môi anh. "Đáng lẽ đến giờ em cũng nên học được là cố gắng doạ dẫm anh chẳng được tích sự gì."
"Đồ chết tiệt," nàng thì thầm.
"Anh nghĩ em muốn nói với anh." Anh dụi vào đỉnh đầu nàng. "Anh biết em có nhiều bí mật muốn giữ kín với anh kể từ lần đầu tiên em đến Phố Bow. Giờ là lúc mang chúng ra ánh sáng, Sophia. Sau đó sẽ chẳng còn gì để sợ nữa."
Sophia nắm chặt những cơ bắp cứng chắc trên cánh tay anh và thở đứt quãng. Cuối cùng cũng đến lúc phải thú nhận. Nàng sẽ kể cho Ross mọi chuyện, và đối mặt với hậu quả. Những đợt nức nở dữ dội trào lên cổ họng nàng... những tiếng khóc thân cho lòng thù hận không còn nữa và một tình yêu tuyệt vọng.
"Đừng," Ross lẩm bẩm, ôm nàng chắc chắn trên ngực anh. "Đừng Sophia. Em yêu. Mọi chuyện đều ổn mà."
Sự dịu dàng của anh quá sức chịu đựng của nàng. Sophia chiến đấu để thoát khỏi vòng tay anh và lảo đảo đến bên giường. Nàng ngồi xuống và giơ một bàn tay lên để ngăn anh mà không ngước nhìn. Cử chỉ ấy, cho dù có yếu ớt, cũng vẫn ngăn được anh lại. Anh đứng trong bóng tối, thân hình to lớn gần như chắn hết ánh sáng lập loè của chiếc đèn lồng.
"Em không thể kể nếu anh chạm vào em," nàng khàn giọng nói. "Xin anh ở yên đó."
Ross đứng yên và im lặng.
"Anh biết những tháng sau khi cha mẹ em mất rồi," Sophia nói bằng giọng thì thào khốn khổ, "khi John và em bị bắt quả tăng ăn cắp. Và em được chị họ Ernestine mang đi."
"Ừ."
"Nhưng John thì không. Thay vào đó nó chạy trốn tới London. Nó tiếp tục... ăn cắp và làm nhiều chuyện xấu, nó..." Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt cứ tiếp tục rỉ ra qua hàng lông mi. "Nó rơi vào tay một băng móc túi. Dần dà nó bị bắt và bị kết tội ăn cắp vặt." Nàng úp hai bàn tay lên khuôn mặt đẫm nước và sụt sịt.
"Đây," Ross thì thầm, và từ khoé mắt nàng thấy rằng anh đang đưa ra một chiếc khăn tay. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, thể hiện việc chứng kiến nàng khổ sở mà không thể chạm vào nàng đối với anh khó khăn như thế nào.
Chấp nhận chiếc khăn tay, Sophia lau mặt và hỉ mũi. Nàng mệt mỏi tiếp tục câu chuyện. "Nó đã được đưa đến một vị quan toà tuyên án nó một năm trong tàu khổ sai. Đó là một hình phạt nặng khác thường đối với một tội nhẹ như thế. Khi em biết được chuyện gì đã xảy ra cho em trai em, em đã nghĩ tới việc đi London để gặp vị quan toà đó và cầu xin ông ta giảm nhẹ hình phạt. Nhưng tới lúc em đến được thành phố thì John đã bị giải vào nhà tù rồi."
Một sự tê liệt kì lạ bao phủ người nàng, khiến cho nàng dễ nói chuyện hơn. Như thể nàng đột nhiên trở nên tách biệt với hoạt cảnh này, nhìn xuống nó như một vở kịch đang được trình diễn trước mắt nàng. "Em vật vã hàng tháng trời, từng giây từng phút nghĩ đến em trai em, tự hỏi nó phải chịu đựng những gì. Em không được bảo bọc nhiều đến mức không biết những gì xảy ra trong tàu khổ sai. Nhưng bất kể điều gì đã xảy ra cho nó trong đó, em tự hứa với mình rằng em sẽ chăm sóc nó và chữa lành cho nó sau đó. Chỉ cần nó còn sống."
Một sự im lặng rất dài, nén chặt cảm xúc trôi qua.
"Nhưng nó đã không sống sót," cuối cùng Ross cũng nói.
Sophia lắc đầu. "Bệnh tả. Tàu khổ sai luôn luôn có dịch bệnh này hay bệnh khác... chỉ là vấn đề thời gian trước khi John bị bệnh. Nó đã không sống sót. Nó được chôn trong một ngôi mộ tập thể gần con tàu, mà không có một tấm bia hay cột mốc nào. Em... em đã không bao giờ còn như xưa kể từ khi được nghe chuyện. Cái chết của John đã chế ngự mọi cảm xúc, mọi kinh nghiệm, mọi ý nghĩ và mong ước em từng có trong suốt cuộc đời trưởng thành. Em sống biết bao năm với lòng thù hận không suy chuyển."
"Thù hận ai?"
Lúc đó nàng nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt đầy hoài nghi. "Hận người đàn ông đã tống nó vào đó. Vị quan toà đã không chút xót thương một cậu bé mồ côi và tuyên án tử hình cho nó."
Bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt Ross, trừ vẻ lấp lánh trong đôi mắt nheo lại của anh. "Tên ông ta," anh hỏi bằng một giọng rít róng lộ rõ những hoài nghi bí mật của anh.
Sự tê liệt của Sophia biến mất, để lại nàng đau đớn như một vết thương hở. "Đó là anh, Ross," nàng thì thào. "Anh đã tống John vào tàu khổ sai."
Mặc dù anh vẫn đứng im, nàng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ những lời nói của nàng, nỗi đau đớn bàng hoàng bên dưới vẻ mặt của anh. Nàng biết rằng anh đang cố gắng rà soát quá khứ thật nhanh, để nhớ ra một trong hàng ngàn trường hợp đã được đưa đến trước mặt anh trong toà án.
Phần còn lại của lời thú tội thoát ra khỏi nàng như chất độc. "Em đã muốn trả thù anh," nàng đờ đẫn nói. "Em đã nghĩ rằng nếu em có thể thuyết phục anh thuê em, em sẽ tìm được cách để đào xới chỗ anh. Trong một thời gian em đã ghi lại các phần hồ sơ khác nhau trong phòng hồ sơ tội phạm, tìm kiếm bất kì điều gì có thể làm anh và các cảnh sát mất tín nhiệm. Nhưng đó không phải là tất cả kế hoạch của em. Em cũng muốn làm anh tổn thương một cách sâu sắc nhất có thể. Bẻ... bẻ gẫy tinh thần anh giống như của em. Em đã muốn làm cho anh phải lòng em để em có thể làm anh tổn thương theo cách sẽ khiến anh không bao giờ hồi phục lại được. Nhưng rốt cuộc..." Một tiếng cười rào rạo phát ra khỏi nàng. "Bằng cách nào đó tất cả sự thù hận đã biến mất. Và em đã thất bại hoàn toàn."
Nàng rơi vào im lặng, nhắm mắt lại để tránh nhìn vào mặt anh. Nàng chờ đợi sự khinh bỉ, sự giận dữ, và tệ hơn cả là sự chối bỏ của anh. Im lặng khẽ khàng vây kín quanh nàng. Đau đớn, suy sụp, nàng chờ số mệnh phân phát cú đấm cuối cùng của nó. Khi sự im lặng vẫn tiếp tục, nàng cảm thấy gần như trong mộng, tự hỏi có phải Ross chỉ đơn giản rời khỏi căn phòng và để mặc nàng rúm ró trong tuyệt vọng hay không.
Nàng không nhận ra một cử động nào, nhưng đột nhiên Ross đang đứng bên cạnh nàng, hai bàn tay anh đặt lên vai nàng, những đầu ngón tay chạm vào cuống họng. Anh có thể bóp cổ nàng đến chết mà không cần một chút nỗ lực nào. Nàng gần như muốn anh làm thế. Bất kì điều gì để thoát hỏi sự cô độc này cũng làm nàng thoả mãn. Ngoan ngoãn và tuyệt vọng, nàng nuốt nước bọt trước áp lực nhẹ như lông tơ của ngón tay anh.
"Sophia," anh nói đều đều, "em còn muốn trả thù không?"
Một hơi thở nghẽn nơi cổ họng nàng. "Không."
Những ngón tay anh bắt đầu di chuyển, vuốt ve hai bên và phía trước cổ nàng, kéo xúc cảm trồi lên bề mặt da nàng. Nàng bắt đầu hổn hển bên dưới sự đụng chạm mang lại sức sống ấy, đầu nàng bất lực ngửa ra sau cho đến khi nó tựa lên bụng anh. Giống như một con rối, nàng dường như không thể cử động mà không có sự điều khiển của tay anh.
Anh lại nói. "Em thay đổi ý định từ khi nào?"
Chúa giúp nàng, giờ nàng không thể giấu anh điều gì nữa. Anh sẽ lột bỏ hết cả tự tôn của nàng và bỏ lại nàng bị huỷ hoại hoàn toàn. Sophia chiến đấu để giữ im lặng, nhưng những ngón tay vuốt ve của anh dường như đang lôi kéo từ ngữ thoát ra từ cổ họng không sẵn sàng của nàng. "Khi anh bị thương," nàng nói. "Em đã muốn giúp anh... em đã ước sao anh không bao giờ bị tổn hại nữa. Đặc biệt là từ em." Nàng hít thở khó khăn đến không nói nổi. Một tiếng thút thít dâng lên từ đáy phổi khi nàng cảm nhận những ngón tay ấm áp của anh trượt vào trong cổ áo nàng. Anh ôm ngực nàng và khẽ vòng quanh núm vú cho đến khi nó cứng lại. Dường như anh đang chạm vào nàng không phải để khuấy động, mà là để gợi nhớ sự thân mật đã từng tồn tại giữa họ chỉ vài giờ trước đó. Hơi nóng nhảy nhót khắp da thịt nàng, và nàng dựa ra sau vào người anh nhiều hơn, cơ thể nàng không còn chút sức lực nào.
Ross ngồi xuống giường và cẩn thận xoay nàng về phía anh. Khi Sophia ngước nhìn lên, nàng thấy môi anh mím chặt vì đau đớn, như thể anh đã phải chịu một cú thoi sơn. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ," anh nói khàn khàn. "Anh không nhớ em trai em. Nhưng anh hứa với em rằng anh sẽ tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra. Nếu đúng là anh có lỗi như em đã nói, anh sẽ chấp nhận lời buộc tội, và mọi điều đi kèm với nó." Bàn tay anh tiếp tục chơi đùa với ngực nàng, như là anh không thể ngăn mình chạm vào nàng. "Nhưng bây giờ, anh chỉ đòi hỏi em một điều thôi. Hãy ở lại với anh cho đến khi anh tìm ra sự thật. Em sẽ làm thế chứ, Sophia?"
Nàng gật đầu với một âm thanh rùng mình tán đồng.
Anh gạt lọn tóc ướt ra khỏi má nàng. Vươn người tới, anh bao phủ miệng nàng bằng nụ hôn mạnh mẽ, ấm áp của anh. Sophia cố suy nghĩ vượt lên trên nhịp tim thình thịch của mình. "Nhưng mà em đã lừa dối anh..." nàng hổn hển nói. "Giờ anh không thể nào còn muốn em."
"Điều gì khiến em nghĩ rằng anh chủ động được trong chuyện này nhiều hơn em?" anh lẩm bẩm. Anh kéo nàng lại gần, ôm nàng vào thân thể khoẻ mạnh của mình, và nàng run rẩy vì sự nhẹ nhõm khôn cùng tràn ngập lòng nàng. Ross đã biết sự thật, và anh đã không khước từ nàng. Đầu óc náng khó mà chứa đựng được thực tế đó. Nàng vùi mặt mình trong áo anh, chiếc áo vẫn còn vương mùi thuốc lá trong căn phòng bi-a sặc sụa khói thuốc.
Anh khẽ ôm nàng. "Những cảm xúc đã đi cùng em hàng năm trời ... sẽ không dễ dàng từ bỏ chúng."
"Chúng đã mất rồi." Thở dài, nàng tựa đầu lên vai anh. "Suốt thời gian ấy em đã muốn trả thù một người không tồn tại. Anh chẳng có gì giống người đàn ông mà em trông đợi sẽ gặp."
"Béo tốt và già cả, với bộ tóc giả và một chiếc tẩu," anh nói, nhớ lại điều nàng đã nói ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Sophia mỉm cười mệt mỏi. "Anh đã phá hoại kế hoạch của em hoàn toàn bằng cách khiến cho em không tài nào mà không quan tâm đến anh được."
Lời tuyên bố dường như không đem lại cho Ross chút hài lòng nào. "Lỡ như đúng là anh đã đẩy em trai em đến chỗ chết thì sao?" Đôi mắt anh tối lại và lo lắng. "Khi anh mới trở thành một thành viên của giới hành pháp mười năm trước đây, anh đã không hề có kinh nghiệm thực hành. Trong một thời gian anh đã dập khuôn các phán quyết của mình theo các vị quan toàn đi trước anh. Anh nghĩ rằng tốt nhất là đi theo lối mòn mà họ đã khởi tạo. Chỉ đến sau này anh mới nghe theo bản năng của mình và bắt đầu điều hành toà án theo ý anh. Trong những ngày đầu ấy chắc chắn anh đã quá nghiêm khắc với rất nhiều bị can tới trước mặt anh." Ngực anh di chuyển với một tiếng thở dài. "Cho dù là vậy, anh vẫn không thể nào hiểu được chuyện anh lại đưa vào tàu khổ sai chỉ một tên ăn cắp vặt."
Sophia im lặng không nói được gì.
Ngón tay anh khẽ dò theo đường cong trên lông mày nàng. "Anh không bao giờ cho phép mình ước rằng anh có thể thay đổi quá khứ. Những ý nghĩ như thế là viển vông, và nỗi hối hận sẽ khiến anh phát điên. Nhưng đây là lần đầu tiên toàn bộ tương lai về sau của anh đang bị đặt lên bàn cân, tuỳ thuộc vào một lỗi lầm mà anh đã phạm phải từ rất nhiều năm trước." Anh chống một khuỷu tay lên, một lọn tóc đen xoà xuống trán khi anh nhìn vào nàng.
"Làm sao anh có thể yêu cầu em tha thứ cho anh về cái chết của em trai em? Không cách nào anh đền được tội đó. Nhưng ý nghĩ mất em là một điều anh không thể chịu đựng nổi."
"Em đã tha thứ cho anh rồi," nàng thì thào. "Em biết anh là người như thế nào. Anh trừng phạt bản thân mình còn dữ dội hơn bất kì ai khác có thể. Hơn nữa, làm sao em có thể giữ lại sự tha thứ của mình khi mà anh đã cho đi quá dễ dàng?"
Anh lắc đầu với nụ cười ủ rũ. "Bất kể ý định ban đầu của em là gì, việc em đã làm chỉ là chăm sóc anh mà thôi."
"Em đã cố làm cho anh yêu em," nàng nói. "Rồi em sẽ làm tan vỡ trái tim anh."
"Anh không có gì phản đối với nửa đầu của kế hoạch," anh thông báo với nàng. "Mặc dù anh cũng không quan tâm lắm tới nửa sau."
Một nụ cười run run làm cong môi nàng. Nàng quàng hai tay quanh cổ anh và vùi mặt vào cổ họng anh. "Em cũng không."
Ross hôn nàng nhẹ nhàng, và dường như niềm đam mê giữa họ đã bị lấp dưới hiểu biết rằng con đường tới hạnh phúc sẽ không dễ dàng đối với họ. Nó sẽ đòi hỏi sự tha thứ và nhượng bộ, và lòng tin mù quáng. Sophia cố gắng tăng cường nụ hôn, nhưng anh lùi lại và ôm đầu nàng trong tay.
"Anh sẽ không ở lại với em đêm nay, anh thì thào, ngón cái vuốt ve thái dương nàng. "Khi cuối cùng chúng ta cùng nhau, anh không muốn có chút hối hận nào sau đó."
"Em sẽ không hối hận gì cả," Sophia thành thực nói với anh. "Giờ em đã biết là anh sẽ không đổ lỗi cho em vì những việc em đã cố làm với anh. Đó là điều em sợ nhất. Hãy ở lại đây với em đêm nay."
Anh lắc đầu. "Không cho đến khi anh tìm ra sự thật về cái chết của em trai em. Một khi chúng ta đã có đầy đủ thông tin, chúng ta sẽ quyết định xem cần phải làm gì."
Nàng xoay đầu vào bàn tay anh và hôn phần ấm nóng trong lòng bàn tay. "Làm tình với em. Hãy làm cho em quên đi từng giây phút trong đời em trước anh."
"Ôi, Chúa ơi." Ross thả nàng ra với một tiếng rên hoang dại và bật khỏi giường như thế đó là một cái rãnh tra tấn. "Anh muốn em nhiều hơn mức anh có thể chịu đựng được. Đừng làm cho việc này khó khăn thêm."
Sophia biết nàng nên giúp anh trong quyết định này, nhưng dường như nàng không thể ngăn mình khỏi nói ra một cách bất cần, "Tới nằm với em. Chúng ta sẽ không ngủ với nhau, nếu đó là điều anh muốn. Chỉ cần ôm em một lúc thôi."
Anh kêu lên tuyệt vọng và hướng ra cửa. "Em biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thử làm thế. Trong vòng năm phút anh sẽ đè em nằm ngửa và kéo chân em lên không."
Hình ảnh hoang dã khiến hco dạ dày nàng thắt lại vui sướng. "Ross -"
"Hãy khoá cửa lại sau anh," anh lẩm bẩm, mở cửa và bước qua ngưỡng cửa mà không nhìn lại sau.
*
Sau giấc ngủ tới tận gần trưa, em trai Ross quyết định dành cả ngày chơi bài trong nhà lều bên hồ. Tuy nhiên, trước khi Matthew có thể ra ngoài qua khung cửa kiểu Pháp ở sau nhà, Ross đã ngăn anh ta.
"Chào Matthew," Ross ôn tồn nói, đặt một bàn tay lên vai em trai. Khi Matthew cố gắng thoát ra, nắm tay anh siết lại thành một gọng kìm không phá vỡ nổi. "Tôi thấy là cuối cùng chú cũng chịu dậy. Tại sao không gặp tôi trong phòng làm việc nhỉ? Tôi đột nhiên mong có chú bầu bạn."
Matthew nhìn chằm chằm vào anh cảnh giác. "Có lẽ để sau, anh cả. Tôi phải tiếp đãi bạn bè tôi. Tôi chắc là anh không muốn biến tôi thành kẻ thô lỗ."
Ross dành cho anh ta một nụ cười lạnh gáy. "Họ có thể tạm thời không có chú một lúc." Ánh mắt lạnh lùng của anh thình lình đổi hướng sang ba chàng trai trẻ đi cùng Matthew. "Cứ tiếp tục với kế hoạch của các bạn đi, các quí ngài. Em trai tôi sẽ tham gia sau." Kéo một Matthew miễn cưỡng trở vào trong, Ross áp tải anh ta xuống dưới hành lang dẫn vào phòng làm việc.
"Có chuyện quái quỉ gì thế?" Matthew hỏi, cố giật ra khỏi gọng kiềm của Ross mà không thành công. "Chết tiệt, bỏ ra - anh đang làm hỏng cái áo của tôi!"
"Vào trong," Ross ra lệnh, đẩy anh ta vào trong phòng làm việc và đóng cánh cửa gỗ sồi nặng nề để cho họ chút riêng tư.
Tức giận rành rành, Matthew huênh hoang vuốt lại ve áo và tay áo.
Ross liếc quanh phòng làm việc đã được để lại y như cha họ đã xếp đặt. Căn phòng ấm cúng mang hơi hướng nam tính, nhỏ bé và chất đầy giá sách gỗ sồi. Một chiếc bàn lá rơi kiểu Pháp và một bàn viết được đặt ở phía trước cửa sổ ba cánh. Nhớ lại anh đã thường thấy ông già Cannon viết thư hay để đầy các sổ sách kế toán lên bàn như thế nào, Ross cau có. Anh không thể không cảm thấy mình đã làm cha thất vọng khi cho phép Matthew trở nên một sinh vật hư hỏng, ích kỉ như bây giờ.
Matthew nhíu mày. "Anh đang nhìn vào tôi như thể tôi là tên móc túi nào đó anh sắp cho giải đến Newgate ấy."
"Newgate sẽ là một cung điện dễ chịu nếu so với nơi mà tôi muốn gửi chú tới."
Nghe thấy cơn giận tím tái trong giọng Ross, Matthew thở ra một hơi dài thượt. "Được rồi, tôi xin lỗi chuyện đêm qua - tôi cho là Cô Sydney đã kể câu chuyện của mình, mô tả cô ta như một nạn nhân trinh nữ. Và tôi sẽ thừa nhận, tôi đã hơi say. Bạn tôi Hatfield đã mở một chai brandy ngon chết tiệt, và tôi đã uống nhiều." Khoác vào vẻ mặt tảng lờ, Matthew đi tới chỗ quả cầu cũ kĩ ở góc phòng và lơ đãng xoay nó.
"Không đủ tốt đâu, Matthew. Đúng, tôi định sẽ bàn về hành vi của chú đêm qua, nhưng đầu tiên chúng ta phải xử lý một vấn đề khác vừa mới xuất hiện đã."
Matthew có vẻ ngạc nhiên. "Ý anh là gì?"
"Tôi đã gặp ông Tanner sáng nay."
"Ai là Tanner?"
Ross lắc đầu khó chịu. "Người quản lý sự sản. Người đàn ông đã điều hành đất đai và tài sản cho chúng ta suốt mười năm qua."
"Và sáng sớm nay anh đã gặp ông ta? Chúa nhân từ, anh có lúc nào nghỉ ngơi không hả? Điều cuối cùng tôi muốn bàn bạc là một vấn đề kinh doanh vụn vặt nào đó -"
"Nó không vụn vặt," Ross cắt lời cụt lủn. "Và nó không phải chuyện kinh doanh. Có vẻ như một trong những tá điền của chúng ta đã tới gặp Tanner với lời tố cáo là cô con gái chưa chồng của ông ta đã có chửa vài tháng."
Khuôn mặt Matthew trở nên đề phòng. "Một đứa con gái thường dân nào đó ôm rổ thì liên quan gì đến tôi?"
"Gia đình cô ta cho rằng chú là cha đứa bé." Ross quan sát khuôn mặt em trai tỉ mỉ, và tim anh trùng xuống khi anh nhìn thấy vẻ tội lỗi trong đôi mắt xanh-xám của Matthew. Một câu chửi thề thoát ra khỏi môi anh. "Tên của họ là Rann. Chú có quyến rũ đứa con gái hay không?"
Khuôn mặt Matthew nhăn nhúm trong cái cau mày chua chát. "Đó không phải là quyến rũ. Đó là ham muốn của đôi bên. Cô ta muốn tôi, tôi chiều cô ta, và chẳng ai có lỗi cả."
"Không ai có lỗi hả?" Ross nhắc lại vẻ hoài nghi. "Tanner nói rằng cô gái chưa tới mười sáu tuổi, Matthew! Chú đã cướp sự trong trắng của con bé và cho nó một đứa con hoang - và phản bội Iona."
Trông Matthew vẫn không hối cải. "Ai mà chẳng làm thế. Tôi có thể kể cho anh một tá đàn ông tìm vui bên ngoài chiếc giường hôn nhân. Một đứa con hoang chỉ là hậu quả không may - nhưng đó là chuyện của cô ta, không phải của tôi." (muốn uýnh thằng này quá)
Đâu đó giữa cơn giận của mình, Ross bị kinh ngạc trước sự chai lì của em trai anh. Anh cũng nhận ra rằng Matthew đã làm đúng cái việc mà người tình của Sophia đã làm với nàng - sử dụng nàng, lừa dối nàng và rũ bỏ nàng. "Lạy Chúa," anh khẽ nói. "Tôi phải làm gì với chú đây? Chú không có lương tâm ư? Không có mảy may tinh thần trách nhiệm ư?" (chắc bị chó tha roài)
"Lương tâm và trách nhiệm là đức tính của anh, anh cả." Matthew lại quay quả cầu; nó gần như trượt khỏi trục. "Lúc nào anh cũng được giơ ra trước mặt tôi như là mẫu hình đạo đức siêu việt. Ngài Ross, tuyệt phẩm của nam tính. Không ai trên đời này có thể sống với những tiêu chuẩn mà anh đã đặt ra, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi thậm chí là thử. Hơn nữa, tôi chẳng hề ghen tị với cuộc sống khô cằn, không niềm vui của anh. Không như anh, tôi có niềm đam mê - và những nhu cầu của đàn ông - và, thề có Chúa, tôi sẽ thoả mãn chúng cho đến khi nào xuống mộ!"
"Tại sao chú không thoả mãn với vợ mình?" Ross chua chát gợi ý.
Matthew đảo mắt. "Tôi chán ngán Iona chỉ một tháng sau khi cưới. Người ta không thể trông mong một người đàn ông thoả mãn với chỉ một phụ nữ suốt đời. Như người ta nói, sự đa dạng là gia vị của cuộc sống."
Ross chỉ mong có thể làm phồng rộp tai anh ta bằng một bài thuyết giảng sôi sùng sục. Tuy nhiên, cái cằm ương bướng của Matthew cho thấy rõ là anh ta sẽ còn ngoan cố không hối cải. Anh ta sẽ không bao giờ tự nguyện đối mặt với hậu quả hành động của mình.
"Chính xác thì chú đã thưởng bao nhiêu sự "đa dạng" rồi?" Nhìn thấy cái nhìn trống rỗng của Matthew, Ross làm rõ câu hỏi của mình một cách sốt ruột. "Ngoài con gái nhà Rann chú đã quyến rũ bao nhiêu đàn bà rồi?"
Biểu cảm cực kì tự mãn hiện trên mặt Matthew. "Tôi không thể chắc được... chín mười người gì đó."
"Tôi muốn một danh sách."
"Tại sao?"
"Để xem chú còn là cha của đứa con hoang nào khác nữa không. Và nếu có, chú sẽ phải trả tiền để nuôi dưỡng và cho chúng học hành."
Người đàn ông trẻ tuổi hơn thở dài cộc cằn. "Tôi chẳng còn chút tiền nào dư cả - trừ khi anh cho tôi thêm tiền trợ cấp." (mặt dày mày dạn thiệt)
"Matthew" Ross nói, ánh mắt hăm doạ.
Matthew giơ hai bàn tay lên chế giễu. "Được rồi, tôi đầu hàng. Cứ lục tung khắp vùng quê để tìm những đứa con ngoài giá thú của tôi đi. Cứ lấy chút tiền còm của tôi đi đi. Giờ, tôi tham gia cùng bạn tôi được chưa?"
"Chưa được. Còn một điều nữa tôi muốn chú biết. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đảm bảo lối sống biếng nhác của chú chấm dứt. Không còn chuyện lang thang ở câu lạc bộ và rượu chè suốt ngày nữa; không cờ bạc và gái gú nữa. Nếu chú vẫn ngựa quen đường cũ, chú sẽ thấy mình không còn được đón chào. Và chú cũng sẽ bị từ chối ghi nợ ở bất kì nơi nào chú đến, vì tôi sẽ đảm bảo với các chủ cửa hàng cũng như người quản lý rằng tôi không còn chịu trách nhiệm các khoản nợ của chú nữa."
"Anh không thể làm thế!" Matthew kêu lên.
"Ồ, nhưng tôi có thể," Ross đảm bảo với anh ta. "Kể từ giờ, chú sẽ phải làm việc để kiếm tiền tiêu."
"Làm việc?" Từ đó dường như xa lạ với Matthew. "Làm cái gì? Tôi không thích hợp để làm việc - tôi là một quí ông!"
"Tôi sẽ tìm việc gì đó thích hợp với chú," Ross nghiêm nghị hứa. "Tôi sẽ dạy chú biết chịu trách nhiệm, Matthew ạ, bằng bất cứ giá nào."
"Nếu Cha còn sống thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!"
"Nếu Cha vẫn còn sống thì việc này phải xảy ra từ nhiều năm trước rồi," Ross lẩm bẩm. "Không may, phần lớn lỗi là do tôi. Tôi đã quá bận rộn ở Phố Bow nên không chú ý tới hoạt động của chú được. Tuy nhiên, việc đó sẽ thay đổi."
Một tràng chửi thề phát ra từ môi Matthew khi anh ta đi tới tủ rượu và lục lọi tìm ly cùng một chai rượu. Rót cho mình một ly brandy, anh ta nuốt nó ừng ực như thể nó là thuốc, rồi rót thêm một ly nữa. Chất rượu dường như làm anh ta can đảm ra. Hít vài hơi dài, anh ta lườm vào khuôn mặt không gì lay chuyển nổi của Ross. "Anh có định kể với Iona không?"
"Không. Nhưng tôi cũng sẽ không nói dối nếu cô ấy tới hỏi tôi về chuyện thông dâm của chú."
"Vậy thì tốt. Vợ tôi sẽ không bao giờ hỏi - cô ta không muốn nghe câu trả lời."
"Chúa giúp cô ấy," Ross lẩm bẩm.
Sau khi nuốt một hụm rượu nữa, Matthew xoay chất lỏng trong ly của mình và phát ra một tiếng thở dài đầy tâm trạng. "Hết rồi chứ?"
"Chưa," Ross nói. "Tôi còn một vấn đề nữa cần nói - hành vi của chú với Cô Sydney."
"Tôi đã xin lỗi rồi đó. Tôi không thể làm hơn thế đâu... hay anh muốn tôi rạch tay ra?"
"Không cần thiết phải thế. Điều tôi muốn nhấn mạnh là từ giờ trở đi chú phải đối xử tôn trọng với cô ấy."
"Tôi sẽ không tôn trọng một người hầu, anh trai."
"Cô ấy sẽ không còn là gia nhân lâu nữa đâu."
Matthew nhướn mày lên hơi quan tâm. "Vậy là anh định đuổi cô ta hả?"
Ross bắn cho anh ta cái nhìn gay gắt, đầy ngụ ý. "Tôi sẽ cưới cô ấy. Nếu cô ấy chấp thuận."
Matthew nhìn chằm chằm lại anh không hiểu gì hết. "Lạy Đức mẹ của tôi," anh ta khò khè nói và lảo đảo tới chiếc ghế gần nhất. Anh ta ngồi phịch xuống, tròng trắng trong mắt lộ hết cả ra khi nhìn vào Ross. "Anh nghiêm túc đấy à. Nhưng đó là việc điên rồ. Anh sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Một Cannon kết hôn với một người hầu. Vì lợi ích của gia đình, hay tìm người khác đi. Cô ta chỉ là một người đàn bà - có cả hàng trăm người khác dễ dàng thay thế cô ta."
Ross phải cần đến tất cả ý chí của mình để khỏi gây tổn hại về mặt thể xác cho em trai anh. Thay vào đó anh chống hai bàn tay trên bàn, nhắm mắt lại một lúc, và đè nén cơn giận của mình xuống. Rồi anh quay sang bắn cho Matthew cái nhìn bốc đầy lửa giận. "Sau ngần ấy năm tôi sống vò võ một mình, chú yêu cầu tôi chối bỏ người phụ nữ duy nhất khiến tôi hoàn thiện hay sao?"
Matthew bám lấy lời anh. "Ý tôi là thế đấy. Sau quá nhiều năm khắc khổ, anh đã gần phát điên vì kiêng khem rồi. Bất kì người phụ nữ nào cũng có vẻ đáng thèm muốn. Tin tôi đi, cái sinh vật đó không đáng được anh yêu đâu. Cô ta không thạo đời, không có tư cách, không danh gia thế tộc. Hãy lấy cô ta làm tình nhân nếu anh thích cô ta. Nhưng tôi khuyên anh không nên cưới cô ta, bởi vì tôi đoan chắc rằng anh sẽ nhanh chóng mệt mỏi vì cô ta, và rồi anh sẽ thấy bị cầm tù và thực sự bị gông cùm."
Đột nhiên cơn giận của Ross tiêu tan. Anh không cảm thấy gì với em trai mình ngoại trừ lòng thương hại. Matthew sẽ không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực hay là niềm đam mê, chỉ có những thứ giả dối hời hợt mà thôi. Anh ta sẽ dành phần đời còn lại cảm thấy không thoả mãn, không bao giờ biết làm sao để lấp đầy sự trống rỗng bên trong. Và thế là anh ta sẽ quay sang những niềm vui giả vờ, và cố thuyết phục mình rằng anh ta đã thoả mãn.
"Tôi không thèm thuyết phục chú về giá trị của Sophia," Ross khẽ nói. "Tuy nhiên, nếu chú nói thêm một lời với cô ấy mà có thể cho là lời chỉ trích hay hạ nhục thì tôi sẽ tùng xẻo chú. Từng tí một."
Tác giả :
Lisa Kleypas