Người Tình Của Hotboy
Chương 223: Liên hoan tết dương lịch (10)
Hôm đó, bố anh lái chiếc xe chở hàng xảy ra tai nạn, đâm bố Tô Niên Niên chết.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, anh đối với người con gái tên là Tô Niên Niên đó, cả đời áy náy không thể quên được.
Từ sau hôm đó, bố của anh bỏ trốn, cho đến bây giờ cũng không thấy tung tích.
Anh không biết ngày hôm đó mình làm thế nào có thể về được nhà, chỉ là sau hôm đó, anh cũng không quay lại phòng luyện đàn nữa, cũng không dám đối diện với Tô Niên Niên nữa.
Chỉ là anh vẫn lặng lẽ dõi theo Tô Niên Niên, mỗi lần Tô Niên Niên thi đấu, anh đều đi xem.
Năm Tô Niên Niên mười năm tuổi, tham gia một cuộc thi thanh thiếu niên đánh đàn rất nổi tiếng, cả chặng thi đều suôn sẻ, lọt vào top bốn người mạnh nhất.
Nếu theo trình độ lúc đó của cô, chỉ cần ổn định phát huy là có thể đạt được giải nhất, sau đó có thể ra nước ngoài học trường âm nhạc tốt nhất.
Nhưng Tô Niên Niên đánh được một nửa, đột nhiên tâm trạng lạc lõng, ngón tay run rẩy, khóc như mưa.
Cô nhớ đến cảnh tượng bố mình chết thảm, trời đầy tuyết trắng, máu nhuốm đỏ khắp trên nền đất, còn cả cảnh tượng khi bố cô chết đi còn bị ép cho biến dạng hiện ra trước mắt.
Trận thi đấu đó không có cách nào tiếp tục tiến hành, Tô Niên Niên sau đó, cũng gần như không thể đánh đàn được nữa.
Giang Mộ quay về xem rất nhiều sách, biết Tô Niên Niên không phải là bị bệnh, mà là bị chấn thương tâm lý bởi cảnh tượng tai nạn xe khi còn nhỏ đó.
Sau vụ tai nạn xe hơi đó, Tô Niên Niên theo bản năng gói gọn những kí ức đó lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô đem những chuyện đau thương đó quên hết đi.
Nhưng những hồi ức đó cuối cùng vẫn phá vỡ khỏi gông xiềng, khoảnh khắc đó, như trào dâng lên tận đỉnh cao.
Những năm này, Tô Niên Niên đều hơi có chứng bệnh hay quên, chỉ có điều biểu hiện không quá rõ rệt.
Còn bây giờ Giang Mộ lo lắng đó là, cô một lần nữa mất kiểm soát.
Anh đứng sững ở đó, cảm thấy cô bây giờ giống khi anh mười bảy tuổi, đối diện với tất cả mà không biết làm thế nào.
Tô Niên Niên cảm thấy trước mặt là một mảng tối tăm, dưới sân khấu tiếng bàn luận càng ngày càng to, khiến cô như chìm vào trong tối tăm hơn.
Bản năng cô muốn bỏ chạy, nhưng lại không thể động đậy.
Cảnh tượng càng lúc càng náo loạn, thậm chí có người còn nói lời nhẫn tâm bảo hai người xuống sân khấu.
“ Ai ya, làm cái gì thế, không đánh được thì xuống đi!"
“ Không phải là đang giả bộ đấy chứ, thật là...."
“ Cái quỷ quái gì thế, mình không đánh được thì đừng làm liên luỵ người khác, thầy giáo này thật đáng thương, tự dưng bị cậu ta cho vào bẫy."
“......."
Cố Tử Thần đứng phía dưới sân khấu, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Trong tiếng khuyên giải của MC, khán giả miễn cưỡng im lặng.
MC đang định bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, để thợ điện sửa bóng đèn, không ngờ Cố Tử Thần bật đèn ở trong điện thoại, chiếu lên sân khấu.
Cảm thấy có ánh sáng chói mắt, Tô Niên Niên giật mình ngoảnh đầu, nhìn thấy Cố Tử Thần trong ánh sáng đó.
Bóng dáng của thiếu niên đó có chút mơ hồ trong bóng tối, lúc này lại không nói gì, chỉ là im lặng mấp máy môi về phía cô: “ Tô Niên Niên, cố lên."
Tô Niên Niên cảm thấy cả thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người.
Thế giới này không hề ấm áp, thậm chí có nhiều lúc có chút tàn nhẫn.
Nhưng bạn biết, có một người luôn ở sau lưng bạn, che chở cho bạn, đồng hành cùng bạn, anh ấy mãi mãi sẽ không rời xa.
Bạn sợ hãi, không phải hoảng sợ bản thân, mà là, bạn sợ chỉ có một mình.
Sợ một mình đối diện, cho nên chọn lựa chạy trốn.
Nếu như đến một lúc nào đó, có người nguyện cùng bạn đi tiếp con đường, bạn có còn sợ hãi không?
Tiếng nhạc du dương lại bắt đầu vang lên, mượt mà như dòng nước chảy, khiến tất cả những tiếng xì xào bàn tán đó đều bị ép lại!
Cũng bắt đầu từ hôm đó, anh đối với người con gái tên là Tô Niên Niên đó, cả đời áy náy không thể quên được.
Từ sau hôm đó, bố của anh bỏ trốn, cho đến bây giờ cũng không thấy tung tích.
Anh không biết ngày hôm đó mình làm thế nào có thể về được nhà, chỉ là sau hôm đó, anh cũng không quay lại phòng luyện đàn nữa, cũng không dám đối diện với Tô Niên Niên nữa.
Chỉ là anh vẫn lặng lẽ dõi theo Tô Niên Niên, mỗi lần Tô Niên Niên thi đấu, anh đều đi xem.
Năm Tô Niên Niên mười năm tuổi, tham gia một cuộc thi thanh thiếu niên đánh đàn rất nổi tiếng, cả chặng thi đều suôn sẻ, lọt vào top bốn người mạnh nhất.
Nếu theo trình độ lúc đó của cô, chỉ cần ổn định phát huy là có thể đạt được giải nhất, sau đó có thể ra nước ngoài học trường âm nhạc tốt nhất.
Nhưng Tô Niên Niên đánh được một nửa, đột nhiên tâm trạng lạc lõng, ngón tay run rẩy, khóc như mưa.
Cô nhớ đến cảnh tượng bố mình chết thảm, trời đầy tuyết trắng, máu nhuốm đỏ khắp trên nền đất, còn cả cảnh tượng khi bố cô chết đi còn bị ép cho biến dạng hiện ra trước mắt.
Trận thi đấu đó không có cách nào tiếp tục tiến hành, Tô Niên Niên sau đó, cũng gần như không thể đánh đàn được nữa.
Giang Mộ quay về xem rất nhiều sách, biết Tô Niên Niên không phải là bị bệnh, mà là bị chấn thương tâm lý bởi cảnh tượng tai nạn xe khi còn nhỏ đó.
Sau vụ tai nạn xe hơi đó, Tô Niên Niên theo bản năng gói gọn những kí ức đó lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô đem những chuyện đau thương đó quên hết đi.
Nhưng những hồi ức đó cuối cùng vẫn phá vỡ khỏi gông xiềng, khoảnh khắc đó, như trào dâng lên tận đỉnh cao.
Những năm này, Tô Niên Niên đều hơi có chứng bệnh hay quên, chỉ có điều biểu hiện không quá rõ rệt.
Còn bây giờ Giang Mộ lo lắng đó là, cô một lần nữa mất kiểm soát.
Anh đứng sững ở đó, cảm thấy cô bây giờ giống khi anh mười bảy tuổi, đối diện với tất cả mà không biết làm thế nào.
Tô Niên Niên cảm thấy trước mặt là một mảng tối tăm, dưới sân khấu tiếng bàn luận càng ngày càng to, khiến cô như chìm vào trong tối tăm hơn.
Bản năng cô muốn bỏ chạy, nhưng lại không thể động đậy.
Cảnh tượng càng lúc càng náo loạn, thậm chí có người còn nói lời nhẫn tâm bảo hai người xuống sân khấu.
“ Ai ya, làm cái gì thế, không đánh được thì xuống đi!"
“ Không phải là đang giả bộ đấy chứ, thật là...."
“ Cái quỷ quái gì thế, mình không đánh được thì đừng làm liên luỵ người khác, thầy giáo này thật đáng thương, tự dưng bị cậu ta cho vào bẫy."
“......."
Cố Tử Thần đứng phía dưới sân khấu, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Trong tiếng khuyên giải của MC, khán giả miễn cưỡng im lặng.
MC đang định bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, để thợ điện sửa bóng đèn, không ngờ Cố Tử Thần bật đèn ở trong điện thoại, chiếu lên sân khấu.
Cảm thấy có ánh sáng chói mắt, Tô Niên Niên giật mình ngoảnh đầu, nhìn thấy Cố Tử Thần trong ánh sáng đó.
Bóng dáng của thiếu niên đó có chút mơ hồ trong bóng tối, lúc này lại không nói gì, chỉ là im lặng mấp máy môi về phía cô: “ Tô Niên Niên, cố lên."
Tô Niên Niên cảm thấy cả thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người.
Thế giới này không hề ấm áp, thậm chí có nhiều lúc có chút tàn nhẫn.
Nhưng bạn biết, có một người luôn ở sau lưng bạn, che chở cho bạn, đồng hành cùng bạn, anh ấy mãi mãi sẽ không rời xa.
Bạn sợ hãi, không phải hoảng sợ bản thân, mà là, bạn sợ chỉ có một mình.
Sợ một mình đối diện, cho nên chọn lựa chạy trốn.
Nếu như đến một lúc nào đó, có người nguyện cùng bạn đi tiếp con đường, bạn có còn sợ hãi không?
Tiếng nhạc du dương lại bắt đầu vang lên, mượt mà như dòng nước chảy, khiến tất cả những tiếng xì xào bàn tán đó đều bị ép lại!
Tác giả :
Khuyết Danh