Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 58

CHƯƠNG 58: TRONG MIỆNG CÓ THỂ CÓ MỘT CÂU NÓI THẬT KHÔNG

Khi tay của cô ta sắp túm lấy tay của Tần Hằng, Tần Hằng đã tránh ra.

Tạ Nhược Đồng hơi sững người, điều này hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta còn nghĩ, nắm tay Tần Hằng, cho tên này nếm chút ngọt ngào, tiếp theo thì dễ làm rồi.

Tạ Nhược Đồng vừa nhìn Tần Hằng, chỉ thấy Tần Hằng khẽ mỉm cười nhìn cô ta.

Tạ Nhược Đồng cũng ngại ngùng mỉm cười.

Nhìn tên Tần Hằng, ngoài mắt trông không hề để tâm đến cô ta đi quá giới hạn với Chu Hải Thạch, trên thực tế từ đầu đến cuối là một nút thắt trong lòng anh.

Tiểu này ngay cả tay cũng không cho mình chạm vào, đây là muốn chỗ tốt hơn, nhìn anh ta khả thành thật, thực tế còn ranh hơn bất kỳ ai.

Bỏ đi bỏ đi, ai kêu mình bây giờ cần tiền của anh ta chứ? Cho anh ta nếm thử chút ngọt ngào.

“Tôi nói ra anh có thể không tin, khoảng thời gian này ở bên Chu Hải Thạch, trong tim tôi luôn có anh, tôi cứ cảm thấy bản thân ở bên Chu Hải Thạch không phải ý định của tôi, chỉ là tôi không thể khống chế thân thể của mình…" Tạ Nhược Đồng nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Hằng, mặt mày ‘chân thành’ nói.

Cô bị tâm thần phân liệt à, còn bản thân không khống chế được thân thể của mình, lời nói dối đến quỷ cũng không thèm tin thế mà cô cũng có thể nghĩ ra được, còn ‘nói ra anh có thể không tin’, cô đã sớm đem hai chữ ‘có thể’ đó cho tôi rồi.

“Vậy cô với anh ta đến Như Gia thuê phòng, cũng là bị ép, bất đắc dĩ sao?" Tần Hằng nhấp một ngụm rượu, cười nhạt nói.

Biểu cảm của Tạ Nhược Đồng rõ ràng hơi mất tự nhiên, xem ra Tần Hằng vẫn khá để ý, chuyện cô ta với Chu Hải Thạch, đầu óc của Tạ Nhược Đồng mau chóng vận chuyển.

“Tôi biết anh đối với chuyện này vẫn để trong lòng, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình lúc đó thật sự quá ngốc rồi, tôi sao lại cùng người kinh tởm như thế đến Như Gia, tôi thật sự quá ngu ngốc, quá khờ dại!" Tạ Nhược Đồng dùng một chiêu ‘lấy lùi làm tiến’, để lấy được lòng đồng cảm của Tần Hằng, Tạ Nhược Đồng còn ‘tự sám hối’ mà tát mấy cái vào mặt của mình.

“Đừng đánh nữa!" Tần Hằng thấy cô ta đánh khá mạnh, nhíu mày nắm lấy tay của cô ta.

He he, không lỡ rồi chứ gì? Đau lòng rồi? Tần Hằng anh bị tôi túm chắc rồi, tôi xem anh làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.

Tạ Nhược Đồng thuận thế nắm cổ tay của Tần Hằng.

“Tần Hằng. Tôi nói cho anh một bí mật, tuy tôi với Chu Hải Thạch đến Như Gia rồi, nhưng anh ta không có chiếm được cơ thể của tôi, anh biết là tại sao không?" Tạ Nhược Đồng mắt phát sáng nhìn Tần Hằng: “Bởi vì anh ta có bệnh, anh đừng nhìn anh ta bộ dạng bừng bừng đó, thực tế là không được, mỗi lần tôi vừa cởi quần áo thì anh ta đã không chịu được, còn chưa kịp chạm vào tôi đã trực tiếp ỉu xìu rồi."

Tạ Nhược Đồng mắng Chu Hải Thạch như thế, cũng có thể cảm nhận được khoái cảm.

“Người ta trên thực tế còn chưa bị ai chạm vào." Tạ Nhược Đồng e ấp nói.

Tần Hằng đã cười lạnh trong lòng. Tạ Nhược Đồng có thể không ngờ mình sáng nay đã nhìn thấy cảnh cô ta cãi cọ với Chu Hải Thạch, Chu Hải Thạch lúc đó đã nói rồi, Tạ Nhược Đồng có hương vị gì anh ta đã ăn chán rồi, bây giờ cô còn nói với tôi chưa có bị người ta chạm vào.

Tạ Nhược Đồng à Tạ Nhược Đồng, trong miệng cô có thể nói một câu thật không?

Tạ Nhược Đồng lẳng lặng nhìn Tần Hằng, bản thân có ý gì đã tỏ rất rõ rồi, là đàn ông, lúc này nến động ít tế bào não rồi, Tần Hằng thế nào còn chưa có một chút động tác nào vậy? Một câu cũng không nói?

Khả năng là Tần Hằng đối mặt với mỹ nữ như mình, trong lòng rất tự ti, cho dù mình đã ám thị với anh ta rồi, loại này vẫn không dám tiếp cận mình.

Xem ra muốn túm được Tần Hằng, không nhỏ chút máu thì không được rồi.

“Thật ra trong lòng tôi luôn thấy có lỗi với anh!" Tạ Nhược Đồng đứng dậy, cô ta nhìn vào mắt của Tần Hằng, yểu điệu đi đến bên cạnh Tần Hằng, hạ eo xuống, lộ ra cái rãnh màu đen, cô ghé sát mặt vào Tần Hằng, khẽ nói: “Uống nhiều rượu như thế, tôi nghĩ anh cũng muốn đi vệ sinh rồi, vừa hay tôi cũng muốn đi, buồng vệ sinh ở đây khá lớn, cho dù hai người ở trong cũng không chật…"

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi đỏ mọng của Tạ Nhược Đồng nhìn trông vô cùng quyến rũ, cô ta còn dùng ngón tay dài khẽ lướt qua mặt Tần Hằng.

“Đi thôi, Tần Hằng…" Hàm răng trắng khẽ cắn đôi môi đỏ, trong mắt bắn ra tia dục vọng.

Nếu là người bình thường, sớm đã không nói hai lời, kéo Tạ Nhược Đồng vào nhà vệ sinh rồi.

Mà Tần Hằng lại kéo tay của Tạ Nhược Đồng xuống, anh khẽ mỉm cười nói: “Tôi bây giờ không muốn đi vệ sinh, cô tự mình đi đi."

Tạ Nhược Đồng ngây ra, sau đó cảm thấy rất tức giận, Tần Hằng đây là có ý gì, bản thân cũng làm đến mức độ này rồi, anh ta còn không vừa lòng, là một đại mỹ nữ như mình mà không gợi lên hứng thú của anh ta sao?

Bất luận là loại khả năng nào, đều là điều Tạ Nhược Đồng không thể chấp nhận được.

“Tần Hằng, anh rốt cuộc có ý gì?" Tạ Nhược Đồng lập tức trở nên cáu kỉnh.

“Không có ý gì, tôi chỉ là hy vọng cô có thể tự trọng một chút!" Nghĩ đến những lời vừa rồi Tạ Nhược Đồng nói, Tần Hằng cảm thấy rất chán ghét, bản thân trước đây sao tìm được cực phẩm như này chứ?

“Anh thật sự một chút cũng không thích tôi, chỉ cần anh đối tốt lại với tôi thì tôi bây giờ có thể giao bản thân cho anh!" Tạ Nhược Đồng khẩn trương quá mà trực tiếp lật bài.

Tần Hằng lại cảm thấy dạ dày cuộn trào một trận.

“Xin lỗi, tôi đã có Chung Khiết rồi." Cuối cùng, anh vẫn có can đảm nói một câu.

“Anh…" Tạ Nhược Đồng cắn răng trằn trọc nhìn Tần Hằng, lúc này cô ta cảm nhận được mùi vị thất bại trước giờ chưa từng có, trước đây, Tần Hằng là một con chó mình vẫy thì đến, xua thì cút, bây giờ, bản thân đã đến nông nỗi gì mà ngay cả loại như Tần Hằng cũng không thèm rồi.

Tạ Nhược Đồng cảm giác bây giờ mình giống như một bãi cứt chó, tất cả mọi người đều bịt mũi với cô ta.

Mũi của cô ta chua xót đắng nghét, nước mắt trực trào, nhưng, Tạ Nhược Đồng kìm nén đè nước mắt xuống.

Bây giờ cô ta ở trước mặt Tần Hằng có khóc, vậy chính là yếu đuối, chính là để anh ta chê cười mình. Bản thân quyết không thể khóc ở trước mặt Tần Hằng, loại người như anh còn khinh thường tôi? Tôi còn không thèm anh đó! Tưởng biểu hiện của tôi vừa rồi là không rời khỏi được anh sao, nôn nóng muốn làm lành với anh phải không, sai, bà đây là vì để lừa tiền của anh! Tôi sẽ đơn thuần tiếp xúc với anh sao? Anh cứ nằm mơ đến chết đi.

Tạ Nhược Đồng thật sự muốn trực lực lật mặt với Tần Hằng, nhưng nghĩ đến tiền, cô ta lại nuốt cục tức này xuống, cô ta lại ngồi ở đối diện Tần Hằng, vắt chân.

“Được, xem như những lời trước đó tôi không nói gì, tuy chúng ta đã chia tay rồi, nhưng chúng ta dù sao vẫn là bạn bè phải không? Tôi muốn nhờ anh giúp, anh có giúp không?" Tạ Nhược Đồng nhìn vào mắt Tần Hằng nói.

“Cô nói." Tần Hằng nhún vai, anh đã đoán ra, Tạ Nhược Đồng là muốn để anh trả một tỷ đó, dù sao trước đây từng ở bên nhau, ngược lại cũng không có gì không được.

“Tôi với tên phế vật Chu Hải Thạch đó đã chia tay, anh ta bắt tôi đền cho anh ta một tỷ rưỡi, nếu không như đền thì tìm người kéo tôi vào trong rừng cây nhỏ, anh ta còn muốn kéo tôi làm đệm lưng, cho nên, tôi muốn mượn anh một tỷ rưỡi, anh yên tâm, số tiền này năm sau tôi sẽ kêu ba tôi trả cho anh!" Tạ Nhược Đồng nói.

Một tỷ rưỡi? Tần Hằng vừa nghe thì cười lạnh trong lòng, ở nhà ăn, Chu Hải Thạch rõ ràng chỉ đòi cô ta một tỷ, đến miệng của cô ta lại biến thành một tỷ rưỡi.

Tần Hằng vốn dĩ đã chuẩn bị cho không Tạ Nhược Đồng một tỷ rồi, nhưng lúc này, khi anh phát hiện Tạ Nhược Đồng vẫn xem anh là đồ ngu mà trêu đùa, Tần Hằng cảm thấy mình quá nực cười rồi, sự nhân từ và mềm lòng với cô ta chính là sự sỉ nhục với chính mình.

“Xin lỗi, tôi không có nhiều như thế!" Tần Hằng nhàn nhạt nói.

“Sao có thể không có? Anh không phải đã quyên góp hơn ba tỷ sao?" Tạ Nhược Đồng khẩn trương nói, Tần Hằng đây là đang chơi chiêu.

“Tiền đã quyên góp hết rồi, cho nên không còn nữa."

“Anh…" Thấy nụ cười trên mặt Tần Hằng, Tạ Nhược Đồng sắp tức đến bùng nổ rồi: “Hôm qua anh không phải có được một sợi dây chuyền hai tỷ rưỡi sao? Anh trước tiên đưa nó cho tôi dùng cho việc gấp trước, tôi bảo đảm, ba tôi rất nhanh có thể trả lại cho anh."

“Sợi dây chuyền đó đã tặng cho Chung Khiết rồi, không còn là của tôi nữa, đồ tặng cho bạn gái sao có thể đòi lại được?"

“Phế vật, đòi lại cho tôi!" Mắt của Tạ Nhược Đồng cũng sắp bay lên mặt Tần Hằng rồi.

“Tạ Nhược Đồng!" Tần Hằng quát lớn một tiếng, kiến cho lỗ tai của Tạ Nhược Đồng phát đau, trong ánh mắt của Tần Hằng mang theo ý cười mỉa mai nhìn cô: “Cho cô mượn tiền là thương xót cô, không cho cô mượn tiền thì có thể nói tôi cái gì, có điều nào trong pháp luật viết Tần Hằng tôi bắt buộc phải cho Tạ Nhược Đồng cô mượn tiền?"

Một câu nói khiến Tạ Nhược Đồng nghẹn lời không nói được gì.

“Được, tôi nói anh sao lại thống khoái đồng ý đến đây như vậy, thì ra anh không phải đến giúp tôi, mà cố ý đến cười nhạo tôi phải không?" Tạ Nhược Đồng nói đến mức nước bọt cũng bắn ra, cô ta cầm ly rượu trên bàn, hắt vào mặt Tần Hằng: “Tần Hằng, tôi khinh!"

Nói xong, Tạ Nhược Đồng cầm túi của mình, không thèm ngoảnh đầu mà đi thẳng.

Tần Hằng vuốt rượu trên mặt, nhìn bóng lưng rời khỏi của Tạ Nhược Đồng, trong ánh mắt có vài phần thất ý, anh cầm ly rượu, một hơi uống cạn.

Tần Hằng đã trả tiền, khi rảnh rỗi với nói chuyện với nhân viên phục vụ, đột nhiên nghe được quán bar U Nhã này bây giờ đã chuyển nhượng rồi, anh rõ ràng rất kinh ngạc, quán bar U Nhã ở trong miệng của các sinh viên thì rất tốt, tuyệt đối kiếm được tiền, vậy chủ của chỗ này sao lại đột nhiên muốn chuyển nhượng chứ?

“Ồ, anh không biết, quán bar của chúng tôi trước đây được Thanh Long hội che chở, tháng trước Thanh Long hội bị người ta dẹp rồi, quán bar của chúng tôi mất đi người bảo vệ, phiền phức sau này chắc chắn không ít, chủ của chúng tôi lại là một mỹ nữ, muốn tìm người bảo vệ mới, tám phần sẽ chiếm tiện nghi của bà chủ, cho nên bà chủ của chúng tôi không làm nữa, khoảng thời gian này chuẩn bị bán quán bar này đi!" Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói với Tần Hằng.

Thì ra là như thế, Tần Hằng đi ra ngoài, anh còn khá thích nơi này, hơn nữa nghe thấy là vì liên quan đến Thanh Long hội, quán bar U Nhã sắp đóng cửa, trong lòng thật sự thấy hơi có lỗi.

Không bằng mình lấy quán bar này là được rồi, lúc mua lại thì cho bà chủ thêm chút tiền, như thế cũng coi như là một loại bù đắp của mình với cô ta.

Tần Hằng nghĩ như thế, đã đi đến cửa quán bar.

Lúc này, một chiếc Porsche màu đỏ dừng ở trước cửa quán bar, một mỹ nữ thân hình cao ráo từ trên xe bước xuống, bên cạnh lập tức có người đứng gác mỉm cười chạy đến.

Mỹ nữ ném chìa khóa xe, sải đôi chân vừa dài vừa trắng, đi vào trong quán bar, người phụ nữ này vừa ưu nhã lại vừa có khí chất, đi đường giống như người mẫu trên sàn catwalk. Cô ta không có cố tình kiêu ngạo, nhưng loại khí chất và tư thái tỏa ra này lại thu hút được sự chú ý của người xung quanh.

Tần Hằng cũng có hơi ngây ra.

“Ngô tổng."

“Ngô tổng." Mấy người gác cửa chào hỏi với mỹ nữ, mỹ nữ chỉ khẽ gật đầu.

“Xin nhường đường!" Mỹ nữ muốn đi vào, thấy Tần Hằng đứng ngây ở trước mặt cô ta.

Tần Hằng hoàn hồn lại, nhìn mặt của mỹ nữ, sau đó vội tránh ra: “Xin lỗi."

Mỹ nữ khẽ mỉm cười, đi vào trong.

“Thật đẹp." Tần Hằng nhìn bóng lưng rời khỏi của mỹ nữ, trong miệng khẽ lẩm bẩm, mặt của cô ta trắng nõn còn mịn màng, mắt có hơi lạnh lẽo, nhưng rất có linh khí, ngũ quan có bố cục hài hòa, cảm giác đầu tiên của Tần Hằng, cô ta vậy mà còn đẹp hơn Phạm Băng Băng nhiều.

Tác giả : Cơ Công Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại