Người Thừa Kế - Cơ Công Tử
Chương 32
CHƯƠNG 32: CHUNG KHIẾT GẶP PHảI TẠ NHƯỢC ĐỒNG
Sau khi Tần Hằng đi xa, lập tức gọi điện thoại cho Chung Khiết. Vừa hỏi rõ vị trí của Chung Khiết , Tần Hằng vội vàng chạy tới.
Tần Hằng gặp Chung Khiết ở trong một hẻm nhỏ gần trường học. Chỉ thấy Chung Khiết cầm một quyển sổ nhỏ trong tay, đang ghi chép gì đó.
“Chung Khiết, cô đang viết gì đấy?" Tần Hằng đi tới, nhận lấy quyển sổ trong tay Chung Khiết và xem. Trên đó đã ghi tin tức của mười mấy phòng cho thuê.
“Bên cạnh pháo đài nhà họ Mã có một phòng đơn, giá một triệu ba trăm năm mươi nghìn mỗi tháng, điện nước tự trả…"
“14 ngõ Lực Đồng có một sân một phòng, một triệu hai một tháng…"
…
“Tìm môi giới nhà đất thì phải mất một tháng tiền thuê nhà. Tôi không có nhiều tiền như vậy. Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì làm, tôi tính tự mình tìm. Chỉ là mấy chỗ gần trường lại quá đắt với tôi. Tôi vẫn không tìm được chỗ nào thích hợp. Nhưng tôi muốn tìm xem, chắc chắn có thể tìm được thôi." Chung Khiết cười dịu dàng và cầm lại quyển sổ, bắt đầu ghi lại tin tức quảng cáo cho thuê phòng trên tường.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ghi chép của Chung Khiết , Tần Hằng lại một lần nữa động lòng đối với cô.
“Đừng ghi nữa. Mấy tin tức quảng cáo nhỏ này không đáng tin đâu. Có lẽ cô đi qua tìm, lại gặp phải mấy người môi giới lừa đảo đấy." Tần Hằng giơ tay che lên quyển sổ của Chung Khiết.
“A… Vậy làm sao bây giờ?" Chung Khiết lập tức có vẻ hơi mờ mịt. Tần Hằng thấy vẻ mặt ngây thơ này thật sự rất đáng yêu. Anh không nhịn được, véo nhẹ lên gương mặt Chung Khiết. Chung Khiết cúi đầu, trên mặt thoáng ửng đỏ.
“Yên tâm đi, hôm qua tôi đã tìm được một căn phòng cho cô rồi, giá còn rất rẻ nữa. Nó nằm ở ngay Thúy Đảo Hoa Đình gần đây. Bây giờ chúng ta gọi xe qua đó!"
“Thật à?" Trong lòng Chung Khiết cảm thấy ngọt ngào. Cô cũng không ngờ Thúy Đảo Hoa Đình là khu chung cư sang trọng nhất ở Kim Lăng. Nhà gần đấy thì làm sao có thể rẻ được.
“Thúy Đảo Hoa Đình cũng không xa, chúng ta vẫn đi bộ tới đi." Thấy Tần Hằng chuẩn bị vẫy tay gọi xe taxi, Chung Khiết vội vàng ngăn lại.
Cô biết Tần Hằng cũng không phải người có tiền, không muốn lại làm anh phải tốn thêm tiền nữa.
“Cũng được, chúng ta đi bộ qua đó vậy." Bây giờ Tần Hằng còn không muốn để lộ ra thân phận của mình, đi bộ cùng Chung Khiết tới đó cũng rất tốt.
“Ôi." Tần Hằng và Chung Khiết vừa đi được mấy bước, lại nghe Chung Khiết kêu một tiếng. Tần Hằng lo lắng vội vàng hỏi xem Chung Khiết làm sao.
“Có lẽ hôm nay tôi đi bộ quá nhiều. Không sao đâu, tôi nghỉ năm phút là có thể đi tiếp được mà!" Vì đi tìm phòng, hôm nay Chung Khiết ra khỏi trường từ lúc sáu giờ, đến bây giờ đã đi bộ gần bốn tiếng, chân cô không đau mới là lạ!
Tần Hằng mím môi, vô cùng đau lòng. Cô gái ngốc này rốt cuộc có thể chịu cực khổ tới mức nào chứ?
“Để tôi cõng cô!" Tần Hằng nói xong, hơi ngồi xổm xuống trước người Chung Khiết, vỗ nhẹ vào bả vai của mình. Chung Khiết không hề xấu hổ leo lên, Tần Hằng lại cõng cô trên lưng.
Dựa vào tấm lưng rắn chắc của Tần Hằng, Chung Khiết có cảm giác rất kiên định.
Hai tay Tần Hằng vòng qua bắp đùi của Chung Khiết , ban đầu còn không có cảm giác gì, càng về sau, sự chú ý của Tần Hằng bất giác tập trung vào cảm giác mềm mại đó.
Cô rất nhẹ, có lẽ còn chưa tới năm mươi cân đi? Bây giờ tay tôi tiếp xúc với chân cô ấy, thật là mềm. Mùi thơm này là từ trên người cô ấy phả đến à? Ôi, Tần Hằng à Tần Hằng, sao mày lại suy nghĩ mấy điều này chứ? Nếu để cho Chung Khiết biết được, cô ấy sẽ nhìn mày thế nào?
Tần Hằng đuổi những suy nghĩ phức tạp trong đầu đi, cõng Chung Khiết bước nhanh về phía Thúy Đảo Hoa Đình.
Lúc đến khu chung cư Thúy Đảo Hoa Đình, bởi vì Chung Khiết quá mệt mỏi, nằm ở trên lưng Tần Hằng lại ngủ thiếp đi mất. Tần Hằng nhẹ nhàng cõng cô đi tới trong căn biệt thự trị giá hơn một tỷ tám kia.
Tần Hằng đặt Chung Khiết ở trên chiếc giường lớn mềm mại. Trong giấc ngủ, Chung Khiết lại yên tĩnh mà dịu dàng như vậy. Gương mặt nhỏ nhắn này trắng trẻo, môi anh đào đỏ hồng, dáng người thon thả đặc biệt khiến người ta mơ màng. Tần Hằng ngồi bên cạnh, cảm thấy cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy cũng là một sự hưởng thụ.
Qua hơn một giờ, mí mắt Chung Khiết khẽ động, tỉnh lại, thấy Tần Hằng đang mỉm cười nhìn mình, trái tim cô chợt rung động. Sau đó, cô mới để ý tới quang cảnh xung quanh.
Gian phòng rộng rãi, cánh cửa gỗ màu nâu, đèn treo mạ vàng, cửa sổ sát đất rất lớn. Từ trước đến nay Chung Khiết chưa từng thấy qua gian phòng sang trọng như vậy.
“Đây là chỗ nào thế?" Chung Khiết chợt ngồi dậy, trong lòng bất an.
“Đừng sợ. Đây chính là căn phòng mà tôi đã nói với cô. Cô cũng không cần lo lắng về vấn đề tiền thuê nhà đâu. Đây là căn nhà của bạn tôi. Mấy ngày tới cậu ấy không ở nhà, cô cứ ở lại đây là được rồi!" Tần Hằng vội vàng giải thích với Chung Khiết.
“Như vậy không tốt lắm đi?" Chung Khiết khẽ nói, trong lòng lại rất thích chỗ này.
“Cái này có gì mà không tốt chứ?" Tần Hằng cười cởi mở, không để cho Chung Khiết lại có cơ hội từ chối, kéo cô đi dạo một vòng trong phòng.
“Cô có thích chỗ này không?" Tần Hằng hỏi.
“Ừ." Chung Khiết ngượng ngùng khẽ gật đầu.
“Thích là được rồi" Tần Hằng xoa đầu Chung Khiết, còn nói: “Bây giờ tôi lại dẫn cô tới một chỗ."
“Đi đâu vậy?"
“Cô cứ đi theo tôi sẽ biết" Tần Hằng kéo Chung Khiết ra khỏi biệt thự, gọi xe, đi thẳng đến trung tâm thương mại Fashion Lady.
“Hay chúng ta đi chỗ khác đi." Chung Khiết tưởng Tần Hằng muốn mua đồ cho mình. Cô biết, Fashion Lady là trung tâm thương mại đắt tiền nhất ở Kim Lăng, Tần Hằng căn bản không thể trả được.
“Cô cứ đi theo tôi là được rồi." Tần Hằng mỉm cười, kéo Chung Khiết đi vào trong trung tâm thương mại.
Anh là con nhà giàu có tài sản lên tới hàng trăm triệu, có gì phải sợ. Hơn nữa, La Tiêm lại tặng một cửa hàng trang phục nữ cho mình nữa.
Tần Hằng kéo Chung Khiết đi thẳng tới “Thu Thủy Y Nhân". Đừng nói là tới Thu Thủy Y Nhân, cho dù là các cửa hàng kinh doanh với thương hiệu tầm trung và bình dân như Đường Sư, Semir, Chung Khiết cũng chưa từng vào. Bình thường cô đều mua quần áo ở các chợ quần áo bán sỉ. Lúc này trong lòng cô vô cùng căng thẳng, kéo cánh tay của Tần Hằng, dè dặt đi tới.
Giám đốc Tiểu Hồng trong cửa hàng nhìn thấy có một đôi nam nữ đi vào cửa hàng thì khẽ nhíu mày. Đôi nam nữ này ăn mặc thật sự quá tệ, vừa nhìn là biết hàng vỉa hè chỉ hơn trăm nghìn, rất rõ ràng không phải là đám người mục tiêu tiêu dùng của bọn họ. Để cho hai người này đi dạo trong cửa hàng, sẽ khiến cho hình tượng cửa hàng của bọn họ giảm đi rất nhiều trong mắt của những người khách khác!
Tiểu Hồng đi về phía đôi nam nữ trẻ tuổi, chuẩn bị uyển chuyển nói cho bọn họ biết, chỗ này không phải là nơi bọn họ nên tới, ngầm ám chỉ cho bọn họ mau rời đi.
“Chào cô, cửa hàng của chúng tôi phân chia ra các khu chọn mua có loại ba triệu, bốn triệu rưỡi, sáu triệu, mười lăm triệu và ba mươi triệu trở lên. Cô dự tính sẽ mua với giá bao nhiêu, tôi sẽ dẫn cô đi xem" Tiểu Hồng báo luôn giá quần áo trong cửa hàng cho bọn họ, để bọn họ biết khó mà lui.
Chỉ là Tiểu Hồng nói xong, cô ta càng nhìn càng thấy cậu thanh niên trông quen mắt, cô ta cuối cùng đã nhớ ra.
“Là ngài à…" Tiểu Hồng nhận ra Tần Hằng chính là người thanh niên được La Tiêm dẫn tới mấy hôm trước. La Tiêm đã thông báo ông chủ tương lai của cửa hàng này sẽ là cậu ta.
Tiểu Hồng thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Hằng dừng lại.
Vừa nghe Tiểu Hồng nói vậy, Chung Khiết quả thật bị dọa rồi. Cô kéo Tần Hằng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đốt tiền này. Tần Hằng lại không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Không có chuyện gì đâu, tôi có tiền mà". Anh nói xong lại khẽ thì thầm bên tai Chung Khiết: “Bây giờ ra ngoài thì mất mặt lắm. Cô đừng sợ, chúng ta mua món rẻ nhất rồi đi."
Vì để tâm tới thể diện của Tần Hằng, Chung Khiết cuối cùng nghe lời Tần Hằng nói, chỉ là trong lòng vẫn đặc biệt bất an.
Tần Hằng dẫn theo Chung Khiết đi dạo ở trong cửa hàng. Trong “Thu Thủy Y Nhân" đều là hàng cao cấp nhất, trang phục nữ thiết kế thời trang nhất. Chung Khiết nhìn cũng hoa cả mắt. Cô lại giống cô bé lọ lem thấy thấy chiếc giày thủy tinh, trong lòng cực kỳ thích trang phục ở đây.
“Chúng tôi muốn thử cái này, cô lấy xuống giúp chúng tôi với." Tần Hằng thấy ánh mắt Chung Khiết lộ vẻ yêu thích khi nhìn một chiếc váy một hồng, anh lại nói với Tiểu Hồng vẫn đi theo bọn họ.
“Không cần lấy đâu, cái này không đẹp." Chung Khiết vội vàng nói. Cô không phải không thích, mà giá chiếc váy này quá đắt, mất sáu triệu chín đấy. Cô căn bản là không có cách nào tưởng tượng được.
“Chúng ta cứ thử này xem. Chiếc váy liền màu cam nhạt này có kiểu dáng như nữ thần cổ đại A-ten. Mặc lên người cô chắc sẽ rất đẹp đấy." Tần Hằng nói xong, Chung Khiết lại ngượng ngùng từ chối: “Vẫn không cần đâu. Tôi không thích phong cách này."
Tần Hằng liên tiếp chọn cho Chung Khiết mấy bộ quần áo, Chung Khiết đều lấy các loại lý do để từ chối. Tần Hằng làm sao có thể không hiểu được tâm trạng của Chung Khiết . Trong lòng anh phải thầm than, cô gái này đúng là quá chất phác.
Mà Tiểu Hồng đi bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Ban đầu cô còn tưởng Tần Hằng là gã trai được La Tiêm bao nuôi. Bây giờ xem ra, rõ ràng không phải vậy. Trong lòng cô ta thấy có thiện cảm với Tần Hằng hơn. Chỉ là cô bạn gái nhỏ của ông chủ mới này thật sự làm người ta không hiểu nổi. Rõ ràng leo lên một người giàu có, đây là ở trong cửa hàng của Tần Hằng, nhưng cô thậm chí không nỡ mua một bộ quần áo. Nếu cô gái này không phải giả vờ, vậy đúng là một cô gái tốt hiếm thấy.
“Vậy cái này hẳn là được chứ? Nó cũng không đắt. Cô thử xem nào." Tần Hằng chỉ vào một chiếc váy màu trắng, nói.
“Ừ, để tôi thử xem." Bị Tần Hằng phát hiện ra tâm tư của mình, trong lòng Chung Khiết vẫn rất hoảng loạn. Cái váy này có giá hai triệu chín trăm chín bảy nghìn, đã là cái rẻ nhất trong cửa hàng rồi. Chung Khiết quyết định thử.
Nghe thấy Chung Khiết cuối cùng cũng đồng ý, trong lòng Tần Hằng rất vui mừng. Anh chính tay cầm chiếc váy đi về phía phòng thử quần áo. Đúng lúc này, một phòng thử quần áo phía trước Chung Khiết chợt mở ra. Có một thiếu nữ xinh đẹp từ trong đó bước ra, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi vải voan vừa mặc thử.
“Tần Hằng, sao anh lại ở đây?" Cô gái xinh đẹp này chính là Tạ Nhược Đồng – bạn gái cũ của Tần Hằng. Ánh mắt cô ta nghi ngờ đảo qua một lượt trên người Tần Hằng, lại chú ý tới trên người Chung Khiết, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Cô ta là ai? Váy trong tay cô ta là do anh mua cho à?"
Bất kể thế nào thì Tạ Nhược Đồng cũng không ngờ được, mình tự nhiên lại gặp phải Tần Hằng ở đây. Trước đây khi mình và Tần Hằng yêu nhau, Tần Hằng nhiều lắm cũng chỉ dẫn cô ta đi qua cửa hàng Noble Bird. Trong “Thu Thủy Y Nhân" đều là thương hiệu đắt tiền nhất. Tần Hằng làm sao có thể tới nơi này được?
“Cô ấy là bạn tôi, tôi dẫn cô ấy tới mua quần áo." Tần Hằng cũng rất chấn động khi nhìn thấy Tạ Nhược Đồng, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bạn à? Hừ, tôi thấy anh xem cô ta như bạn gái của anh đi?" Tạ Nhược Đồng hừ lạnh một tiếng, vô cùng tức giận nói: “Anh đúng là gã đàn ông cặn bã. Anh nói xem, anh đã bao giờ dẫn tôi tới nơi cao cấp như vậy chứ? Dùng tiền cho tôi lại tiếc. Cô ta đi theo anh được mấy ngày hả? Anh tín táng gia bại sản cũng phải vội tới mua đồ cho con hồ ly tinh này sao?"
Tạ Nhược Đồng đã quen Tần Hằng chỉ tốt với mình cô ta. Cho dù chia tay được gần một tháng, khi cô ta nhìn thấy Tần Hằng, Tần Hằng cũng chưa từng nói nặng lời với cô ta một câu nào. Nhất là lần ở thư viện kia, cô ta đã dễ dàng lừa được Tần Hằng. Điều này làm cô ta cảm thấy, cho dù cô ta đã bỏ Tần Hằng, ở trong lòng Tần Hằng, cô ta vẫn giữ vị trí quan trọng nhất.
Bây giờ Tần Hằng “bỗng nhiên" đối xử tốt với một cô gái khác như vậy, Tạ Nhược Đồng không tiếp nhận được!
Nhưng cô ta vừa nói vậy, lại cho Chung Khiết một ảo giác.
Hóa ra anh đã có bạn gái. Chung Khiết lập tức thấy mất mát, không biết sao trong lòng có cảm giác cay đắng.