Người Thừa Kế - Cơ Công Tử
Chương 250
CHƯƠNG 250: GIA ĐÌNH ÔNG ĐÃ VI PHẠM LUẬT GIA ĐÌNH
“Khi nào anh cưới vợ, tôi sẽ vui mừng hơn bất cứ việc gì khác." Tần Chính Hiên nhìn Tần Duy Nguyện nói, các con trai và con gái của ông ta, đều đã lập gia đình, chỉ còn lại người con trai thứ chín này vẫn lẻ loi một mình.
“Hừ…" Tần Duy Nguyện mỉm cười lạnh lùng, tùy ý thấp giọng nói: “Không phải do ông chia rẽ chúng tôi hay sao? Bây giờ lại thúc giục tôi kết hôn."
“Anh đã tìm được ai hả! Đường đường là con trai nhà họ Tần, sao có thể để cho một người phụ nữ như vậy vào cửa được?" Tần Chính Hiên giận dữ nói, khuôn mặt nhăn nheo của ông ta run rẩy, ánh mắt sắc bén như kim châm.
Ông ta vừa nói xong, trong đại sảnh yên tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tần Duy Nguyện cảm thấy không sao cả, Tần Chính Hiên đã nhiều lần tức giận với ông ta.
“Đi xuống đi." Tần Chính Hiên khẽ thở dài, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, là ngày vui, ông ta không muốn tức giận.
Tần Duy Nguyện đi xuống, yên lặng ngồi ở vị trí của mình, ủ rũ uống một chén.
“Ông ta là ai vậy? Hình như ông ấy có vẻ rất oán hận đối với ông nội của anh?" Lâm Châu cọ cọ cánh tay Tần Thâm, thì thầm hỏi.
“Ông ấy là chú thứ chín của tôi, đến bây giờ còn chưa kết hôn, ông nội đã nói ông ấy rất nhiều lần rồi." Tần Thâm thì thầm nói, về phần Tần Chính Hiên và Tần Duy Nguyện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Thâm cũng không nói chi tiết.
Tần Nguyên cầm quà mừng thọ đi lên, quà mừng thọ mà anh ta mang đến là một pho tượng ngọc “ông thọ tặng đào tiên", theo lời giới thiệu của Tần Nguyên, phần đế của pho tượng này được làm từ gỗ trầm hương loại tốt nhất, phần tượng được làm bằng bạch ngọc, kim ti ngọc, và phỉ thúy, được chế tác trong hơn ba năm, bởi một nghệ nhân hơn tám mươi tuổi ở tỉnh Hà Ban.
Tuy rằng Tần Nguyên không nói giá cả, nhưng trong đại sảnh đều là nhân vật lớn trong giới kinh doanh, trong lòng đều có phán đoán của mình, pho tượng này, ít nhất có giá trị hơn 60 triệu!
Tần Nguyên đặc biệt tìm kiếm một bảo vật quý giá như vậy, cái khác không nói, hiển nhiên anh ta rất coi trọng lần mừng thọ này của Tần Chính Hiên.
Đối với việc này, Tần Chính Hiên cũng rất vui mừng!
Trên khuôn mặt của ông ta đã không thấy còn vẻ lạnh lùng vừa rồi, giờ phút này lộ ra vẻ hài lòng.
“Cháu Nguyên có lòng rồi." Tần Chính Hiên nói.
Từ khi Tần Nguyên hoàn thành việc “huấn luyện lúc nghèo khó", trở về gia tộc tới nay, Tần Chính Hiên đã gặp anh ta ba lần, ông ta cảm thấy Tần Nguyên trở nên trầm ổn hơn, lúc trước, Tần Nguyên đã xử lý mấy việc kinh doanh trị giá một tỷ đô la, anh ta đều xử lý rất tốt!
“Đâu có, cháu làm còn lâu mới đủ, bảy năm nay cháu không giúp ông nội tổ chức sinh nhật được, cháu cảm thấy rất có lỗi với ông nội, sau này cháu còn có thể làm tốt hơn, ông nội, cháu sẽ dùng hành động trong tương lai để bù đắp cho bảy năm qua cháu đã không làm tròn chữ hiếu với ông." Tần Nguyên nhìn Tần Chính Hiên, vẻ mặt rất chân thành nói.
“Cháu ngoan! Cháu đã phải chịu đựng rất nhiều bắt nạt và phân biệt đối xử trong 7 năm huấn luyện này, cháu thực sự không ghét ông nội cháu một chút nào sao?" Tần Nguyên nói khiến cho Tần Chính Hiên cảm thấy hơi cảm động
Những năm gần đây, ông ta thông qua cơ quan tình báo của gia tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tình hình của Tần Nguyên.
Trong bảy năm qua, Tần Nguyên bị vô số người bắt nạt, khinh bỉ, từ trung học cơ sở đến đại học, anh ta đều là người nghèo trong mắt người khác!
Điều này đối với một cậu chủ nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ mà nói, nhất định là rất khó chịu.
“Không ạ."
Tần Nguyên lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Ông nội nghĩ sai rồi, làm sao cháu có thể ghét ông chứ?" Thay vào đó, cháu rất biết ơn ông đã cho cháu kinh nghiệm này, nó làm cho cháu nhận ra những khó khăn của người lao động cơ bản, sự giàu có của chúng ta đến từ họ, vì vậy đối với họ, cháu sẽ luôn luôn giữ một trái tim sợ hãi, ông nội, đây là những gì ông hi vọng cháu có thể học được từ việc huấn luyện, phải không?"
“Đúng vậy! Xem ra cháu thật sự đã hiểu được." Tần Chính Hiên gật đầu một chút, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, lời nói của Tần Nguyên chạm đúng vào suy nghĩ trong lòng ông ta.
“Ông nội, anh cả cũng đã trở về, ông nhất định rất nhớ anh ấy chứ?" Tần Nguyên lại nói, anh ta nhìn về phía bàn Tần Hằng, kêu lên: “Anh cả, anh đến tặng quà mừng thọ cho ông nội đi."
Ánh mắt Tần Chính Hiên nhìn lên trên người Tần Hằng.
Ba ngày trước, ông ta đã nhận được tin tức từ Tần Nguyên, nói rằng Tần Hằng sẵn sàng từ bỏ Long Linh, và lệnh cấm của gia tộc đã được dỡ bỏ.
Thời gian bảy năm, hai đứa cháu được Tần Chính Hiên coi trọng nhất đồng thời đến chúc thọ cho mình, Tần Chính Hiên rất vui mừng.
Tần Hằng mang theo quà chúc mừng mà cha mẹ chuẩn bị đi về phía Tần Chính Hiên.
Nhìn thấy Tần Hằng đi về phía mình, Tần Chính Hiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Tần Hằng trở về nhà họ Tần, Tần Chính Hiên cũng đối xử giống như với Tần Nguyên, trước tiên giao cho Tần Hằng mấy vụ làm ăn một tỷ đô la, xem năng lực của anh thế nào.
Tần Chính Hiên rất có lòng tin với Tần Hằng, bởi vì khi còn bé, anh cũng không kém hơn Tần Nguyên, thậm chí Tần Hằng làm có thể làm tốt hơn so với Tần Nguyên.
Tần Hằng và Tần Nguyên là hy vọng của nhà họ Tần trong tương lai.
Tần Hằng tặng một bức tranh “Sự can thiệp của phụ nữ Sabine" của họa sĩ châu Âu David, Tần Chính Hiên liên tục gật đầu, ông ta cũng không quan tâm Tần Hằng tặng cái gì, chỉ cần Tần Hằng đến thăm ông ta, ông cũng đã rất vui vẻ.
“Được rồi, cháu trai ngoan, về là tốt rồi!"
Tần Chính Hiên nói, tuy rằng ông thích hai người cháu này, nhưng tiệc mừng thọ cũng có quá trình, vì thế, ông ta nhìn về phía Tần Hằng và Tần Nguyên, giơ tay lên nói: “Các cháu ngồi về chỗ trước đi."
Tần Hằng chậm rãi xoay người, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi.
“Anh cả, anh đừng đi vội." Tần Nguyên bỗng nhiên gọi Tần Hằng lại.
Trong lòng Tần Hằng trở nên căng thẳng, vợ chồng Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh Minh ngồi ở phía dưới, tâm trạng như đang treo lơ lửng giữa không trung. Bọn họ đều ý thức được, Tần Nguyên kế tiếp chuẩn bị nói cái gì.
“Nguyên, cháu còn chuyện gì nữa không?" Tần Chính Hiên nhận ra có gì đó không thích hợp.
“Vâng, ông nội."
Tần Nguyên nhìn về phía Tần Chính Hiên, hơi cúi đầu, làm ra dáng vẻ cung kính nghiêm túc, nói: “Trong ba ngày ở Lâm An, cháu phát hiện ra một chuyện về anh cả, cháu cảm thấy cần phải báo cáo cho ông biết."
“Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Tần Chính Hiên trở nên nghiêm túc, ông ta ý thức được chuyện này có thể không phải chuyện nhỏ. Tần Chính Hiên nhìn Tần Hằng một cái, trong lòng hy vọng anh không nên làm chuyện gì vi phạm gia quy.
“Cháu phát hiện ra rằng anh cả đã quyên góp một triệu rưỡi euro tại một bữa tiệc chào đón của Đại học Giang Nam, và 1,5 triệu euro của anh cả, trên thực tế là do bác cả đã bí mật đưa nó cho anh cả." Tần Nguyên lớn tiếng nói.
Tần Nguyên vừa dứt lời, trong đại sảnh phát ra nhưng âm thanh khiếp sợ.
Một triệu rưỡi euro mặc dù là một số tiền nhỏ, nhưng bản chất của nó là vi phạm gia quy của nhà họ Tần.
Theo quy định của gia tộc nhà họ Tần, hành vi khiêu khích công khai lệnh cấm của gia tộc là phải bị cắt giảm chức vụ, hơn nữa còn bị phạt đánh mười lăm gậy.
Đúng vậy, cho đến bây giờ nhà họ Tần vẫn tồn tại hình phạt về thể xác!
Bởi vì Tần Chính Hiên cảm thấy, đối với người nhà họ Tần mà nói, phạt tiền giáng chức cũng không phải điều mà người nhà họ Tần quan tâm nhất, đau đớn thân thể mới là hình phạt trực tiếp nhất.
Sắc mặt Tần Chính Hiên thay đổi rất nhiều, sắc mặt của ông ta trở nên rất âm trầm, trầm giọng hỏi: “Có chứng cứ không?"
Bình thường mà nói, người nhà phạm sai lầm, Tần Chính Hiên sẽ không hỏi có chứng cứ hay không, mà là sẽ chất vấn đương sự, hỏi xem người đó có phạm sai lầm hay không, nhà họ Tần không ai dám nói dối trước mặt Tần Chính Hiên.
Tuy nhiên, bây giờ, ông ta không trực tiếp hỏi Tần Hằng, ông ta đã cho anh thời gian để suy nghĩ.
Trong lòng Tần Nguyên cảm thấy hơi mất cân bằng, anh ta cảm thấy ông nội thiên vị Tần Hằng.
“Có."
Tần Nguyên đáp một tiếng, nhìn về phía TàoNinh đang ngồi phía dưới, Tào Ninh khẩn trương đứng lên, thận trọng đi về phía Tần Chính Hiên, Tần Nguyên khẽ cười lạnh lùng nói: “Tào Ninh, nói thật những gì anh biết báo cáo với ông nội tôi."
“Vâng."
Tào Ninh rụt rè đáp lại một câu, ở trước mặt người nhà họ Tần, Tào Ninh cảm thấy mình quá nhỏ bé, anh ta cúi đầu, giọng điệu lộ ra vẻ cung kính, nói: “Thưa gia chủ nhà họ Tần, tiểu nhân và cậu cả là cựu sinh viên đại học Giang Nam, hơn một tháng trước tổ chức tiệc chào đón, cậu cả quả thật là tặng một triệu rưỡi euro cho trường học."
Tào Ninh mở điện thoại di động ra, trước khi đến Thiên Đảo, anh ta đặc biệt thu thập ảnh chụp tiệc chào đón người mới, hiệu trưởng trên màn hình lớn nhận một triệu rưỡi euro, Tần Nguyên nhận lấy điện thoại di động, giao cho Tần Chính Hiên nhìn qua.
“Một triệu rưỡi euro của cậu cả, là của một người phụ nữ trung niên, thấy cậu cả làm bánh rán thật đáng thương, nên cho anh ấy." Tào Ninh lại nói.
Tần Chính Hiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, sau khi nghe được lời của Tào Ninh, ánh mắt của ông ta chậm rãi nhìn lên, bắn về phía Triệu Minh Minh đang ngồi phía dưới.
Triệu Minh Minh bắt gặp ánh mắt của Tần Chính Hiên, sợ tới mức làm đổ cái cốc trên bàn, cốc lăn xuống đất, “choang" vỡ thành từng mảnh.
Triệu Minh Minh vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến trước người Tần Chính Hiên, quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Ba, con thừa nhận sai lầm, một triệu rưỡi euro là con cho Hằng, xin ba trách phạt con đi."
Tần Duy Thành cũng bước nhanh đến trước người Tần Chính Hiên, quỳ xuống bên cạnh Triệu Minh, nói: “Ba, đây thực ra là ý của con, do con không suy nghĩ cẩn thận, chỉ muốn con trai ở trường không phải chịu khổ, mượn cơ hội vợ con về nước, để cho cô ấy giao cho Hằng một triệu rưỡi euro, chuyện này là sai lầm của con."
Triệu Minh Minh kinh ngạc nhìn về phía Tần Duy Thành, rõ ràng là mình tự chủ trương, lúc này, không ngờ chồng mình còn ôm trách nhiệm lên người ông ấy.
Trong giây lát, bà ấy cảm thấy mình không kết hôn sai người, nhưng bà ấy không thể để chồng nhận lỗi, nếu không điều này sẽ hủy hoại tương lai của ông ấy.
“Không…" Triệu Minh Minh đang muốn nói rõ với Tần Chính Hiên, là mình tự chủ trương, không liên quan gì đến Tần Duy Thành, nhưng bà ấy bị Tần Duy Thành kéo lại, Tần Duy Thành nhìn bà ấy bằng ánh mắt mang hàm ý bảo bà không cần nói gì nữa.
Trong lòng Triệu Minh Minh rất cảm động, nước mắt lưng tròng.
Tần Chính Hiên hiểu rõ tính cách của con trai, con dâu mình, làm sao ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Ánh mắt uy nghiêm của Tần Chính Hiên quét về phía Tần Hằng, trong lòng Tần Hằng xin lỗi, cũng quỳ trên mặt đất với ba mẹ. Nếu đã làm sai, vậy anh chịu hình phạt của gia tộc là được rồi.
Ở trước mặt nhiều người trong nhà như vậy, Tần Chính Hiên nhất định phải đưa ra trọng tài công chính nghiêm khắc, nếu không uy nghiêm của gia quy nhà họ Tần sẽ không còn tồn tại.
“Tần Pháp, lại đây! Nói xem hành vi này nên bị trừng phạt như thế nào!" Tần Chính Hiên nhìn người một nhà đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi phía dưới cau mày và bước nhanh lên trên.
Ông ta là người phụ trách gia pháp của nhà họ Tần, cũng không phải dòng chính nhà họ Tần, mà là một con cháu bên chi thứ, có thể làm đến trình độ người phụ trách gia pháp, quả thực không dễ dàng, vì thể hiện lòng trung thành với Tần Chính Hiên, ông ta đem tên ban đầu đổi thành “Tần Pháp" hiện tại.
Tần Pháp đi tới trước người Tần Chính Hiên, cúi đầu, sau đó nhìn về phía cả nhà Tần Hằng, lớn tiếng nói: “Theo gia quy nhà họ Tần, công khai vi phạm lệnh cấm của gia tộc, tự mình trợ giúp con cháu nhà họ Tần đang huấn luyện, chức vụ bị cắt giảm một cấp, hơn nữa còn bị đánh bằng gậy mười lăm lần!"
Phía dưới vang lên những âm thanh cảm thán, thán phục, nếu thật sự phải tiếp nhận hình phạt, đối với một nhà Tần Duy Thành là một đả kích to lớn!
Trong cuộc cạnh tranh giữa Tần Hằng và Tần Nguyên, Tần Hằng sẽ tụt lại phía sau một khoảng lớn, phải một thời gian rất dài mới bù đắp được ấn tượng xấu lần này của Tần Chính Hiên đối với một nhà bọn họ!