Người Thay Thế - Thanh Ngọc
Chương 13: Hạnh phúc
" Chị để em mang cái này xuống cho hii " Lạc Y đỡ khay nước từ tay cô, trước khi đi còn không quên lườm anh một cái.
" Cô còn đợi tôi mời vào sao "
" A " Khả Ái kêu lên một tiếng, sau đó cô chầm chậm từng bước đi vào.
" Đây...đây là cái gì " Cô nhìn mẩu giấy hình chữ nhật anh đưa cho mình, khó hiểu hỏi anh.
" Cô không biết lật nó lên đọc "
Cô im lặng, anh có cần phải tỏ ra khó chịu với cô như vậy không.
" Còn không xem "
" Vâng " Cô luống cuống lật nó lên, dòng chữ bên trên giấy làm cô bất ngờ, đây là mơ sao, mắt cô không nhìn nhầm chứ. Anh lại có thể mua vé xem triển lãm của hoạ sĩ Marco cho cô, phải nói cô rất yêu thích hoạ sĩ người Ý này a.
" Thừa Dật anh anh không đưa nhầm cho em chứ "
" Um " Anh nhíu mày.
" Cảm ơn anh Thừa Dật, haaaa " Khả Ái vui mừng, lần đầu tiên cô cười vui vẻ như vậy trước mặt anh, nụ cười này không phải là nụ cười giả tạo để cho mọi người xem,mà nó là nụ cười thực sự, nó xuất phát từ hạnh phúc mà ra.
" Còn không ra ngoài "
" A....em ra liền haaaa "
Thừa Dật anh không ngờ tấm vé này lại khiến cô vui vẻ như vậy, thật ra tấm vé đó là một nhà đối tác cho anh. Ban đầu anh định vứt nó đi nhưng anh lại chợt nhớ ra Khả Ái thích hội hoạ. Một lần tình cờ anh nghe được cuộc trò chuyện của cô với ông nội, cô có đề cập đến ông hoạ sĩ người Ý này. Không hiểu sao anh không vứt nó đi mà lại giữ lấy mang về cho cô. Khi anh thấy nụ cười trên môi cô, trong lòng anh lại cảm thấy vui vẻ một cánh lạ thường.
Khả Ái ôm tấm vé vừa đi vừa cười, Lạc Y đang ngồi xem phim dưới phòng khách nhìn hành động nhảy chân sáo của cô miệng thì cười toe toét khó hiểu nhìn cô.
" Chị chị sao vậy "
" Haaaa Lạc Y, Thừa Dật anh ấy mua cho chị này. Tấm vé này số lượng rất ít không những thế giá lại cao, vậy mà anh ấy lại có thể mua cho chị haaaa "
" Chị vui đến vậy sao "
" Tất nhiên rồi "
-----
Tâm sự của con Au:
Đến đấy là tịt rồi, không nghĩ ra được 1 cái gì hết????????mấy chương gần đây mị viết trong một cái tâm trạng gọi là lúc vui lúc buồn tóm lại là viết mà không biết mình đang viết cái gì, không có một tí hứng thú nào nên hơi dở. Chương này cũng không ngoại lệ????nên các cậu đừng bỏ chuyện của mị nhé. Hứa những chương sau sẽ không như vầy nữa đâu.
Thả ⭐️ cho mị có động lực viết đuy.
" Cô còn đợi tôi mời vào sao "
" A " Khả Ái kêu lên một tiếng, sau đó cô chầm chậm từng bước đi vào.
" Đây...đây là cái gì " Cô nhìn mẩu giấy hình chữ nhật anh đưa cho mình, khó hiểu hỏi anh.
" Cô không biết lật nó lên đọc "
Cô im lặng, anh có cần phải tỏ ra khó chịu với cô như vậy không.
" Còn không xem "
" Vâng " Cô luống cuống lật nó lên, dòng chữ bên trên giấy làm cô bất ngờ, đây là mơ sao, mắt cô không nhìn nhầm chứ. Anh lại có thể mua vé xem triển lãm của hoạ sĩ Marco cho cô, phải nói cô rất yêu thích hoạ sĩ người Ý này a.
" Thừa Dật anh anh không đưa nhầm cho em chứ "
" Um " Anh nhíu mày.
" Cảm ơn anh Thừa Dật, haaaa " Khả Ái vui mừng, lần đầu tiên cô cười vui vẻ như vậy trước mặt anh, nụ cười này không phải là nụ cười giả tạo để cho mọi người xem,mà nó là nụ cười thực sự, nó xuất phát từ hạnh phúc mà ra.
" Còn không ra ngoài "
" A....em ra liền haaaa "
Thừa Dật anh không ngờ tấm vé này lại khiến cô vui vẻ như vậy, thật ra tấm vé đó là một nhà đối tác cho anh. Ban đầu anh định vứt nó đi nhưng anh lại chợt nhớ ra Khả Ái thích hội hoạ. Một lần tình cờ anh nghe được cuộc trò chuyện của cô với ông nội, cô có đề cập đến ông hoạ sĩ người Ý này. Không hiểu sao anh không vứt nó đi mà lại giữ lấy mang về cho cô. Khi anh thấy nụ cười trên môi cô, trong lòng anh lại cảm thấy vui vẻ một cánh lạ thường.
Khả Ái ôm tấm vé vừa đi vừa cười, Lạc Y đang ngồi xem phim dưới phòng khách nhìn hành động nhảy chân sáo của cô miệng thì cười toe toét khó hiểu nhìn cô.
" Chị chị sao vậy "
" Haaaa Lạc Y, Thừa Dật anh ấy mua cho chị này. Tấm vé này số lượng rất ít không những thế giá lại cao, vậy mà anh ấy lại có thể mua cho chị haaaa "
" Chị vui đến vậy sao "
" Tất nhiên rồi "
-----
Tâm sự của con Au:
Đến đấy là tịt rồi, không nghĩ ra được 1 cái gì hết????????mấy chương gần đây mị viết trong một cái tâm trạng gọi là lúc vui lúc buồn tóm lại là viết mà không biết mình đang viết cái gì, không có một tí hứng thú nào nên hơi dở. Chương này cũng không ngoại lệ????nên các cậu đừng bỏ chuyện của mị nhé. Hứa những chương sau sẽ không như vầy nữa đâu.
Thả ⭐️ cho mị có động lực viết đuy.
Tác giả :
Thanh Ngọc